Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh
Chương 28: Thời gian
Tuyết Tiểu Thiền
15/11/2014
Thật ra, Chương Tiểu Bồ cũng không ngờ gặp lại Trần Ngôn.
Khi xuất hiện ở hội chợ tuyển dụng nhân tài, cô đã nghĩ rằng con đường xuất phát của mình đầy rẫy khó khăn, cô nghe thấy có ai đó gọi mình. Này, này. Quay đầu lại, cô nhìn thấy Trần Ngôn.
Trần Ngôn, một Trần Ngôn năm đó cô không thấy thuận mắt chút nào, đột nhiên lại lừng lững xuất hiện trước mặt Chương Tiểu Bồ, mặc một bộ đồ của Versace màu đen, thật đúng là người đẹp vì lụa, xém chút nữa thì Chương Tiểu Bồ không nhận ra Trần Ngôn.
Khi nghe thấy người khác gọi anh ta là Trần tổng, Chương Tiểu Bồ biết cơ hội của mình đến rồi.
Đúng thế, năm đó đã chọn lầm ý trung nhân.
Ai biết mấy năm sau lại xuất hiện một sự thay đổi rung trời chuyển đất như thế? Con vịt xấu xí năm ấy giờ đã biến thành một chú thiên nga xinh đẹp, mà lại còn tiền hô hậu ủng nữa chứ?
Em là? Trần Ngôn nói: Anh đi tìm Chương Tiểu Bồ, em đi cùng cô ấy à.
A a, Chương Tiểu Bồ cười, anh ta nghĩ cô là Âu Dương Tịch Hạ, còn cô năm đó vốn muốn đùa cợt anh ta.
Họ chọn một góc vắng, Chương Tiểu Bồ nói, Trần Ngôn, cho dù thế nào, tí nữa anh cũng phải mời em ăn cơm đấy.
Trần Ngôn kinh ngạc trước khẩu khí đó của Chương Tiểu Bồ, bởi vì, khẩu khí ấy vừa bá đạo lại vừa nũng nịu. Anh ta liếc mắt nhìn người con gái có diện mạo xinh đẹp như hoa này, thở dài một tiếng nói: Thời gian trôi nhanh thật, các em đều đã trở thành những cô gái lớn cả rồi.
Tối hôm đó, bọn họ tới Hải Sản Thành, Trần Ngôn mời Chương Tiểu Bồ ăn hải sản. Chương Tiểu Bồ nói: Anh có nhớ ngày trước chúng ta cũng đã từng cùng nhau ngồi ăn hải sản không? Anh có nhớ cô gái có dáng cao cao gầy gầy đó không?
Trần Ngôn đáp: Anh chỉ nhớ người con gái đã viết thư qua lại với anh thôi, có điều sau này, anh rất thất vọng.
Cuối cùng Chương Tiểu Bồ cười nói, Trần Ngôn, thật ra, em mới là Chương Tiểu Bồ, em mới là người con gái viết thư qua lại với anh.
Trần Ngôn kinh ngạc, anh ta nói: Em đừng lừa anh nữa, sao có thể như thế được?
Chương Tiểu Bồ cười tươi như hoa, kể lại từng chút từng chút một, bắt đầu từ bài văn đó, rồi nói lại cả địa chỉ ngày ấy của anh ta ở Vũ Hán, sau đó là nội dung trong những lá thư, cuối cùng, cô đã nói dối, bởi vì năm đó vẫn còn nhỏ tuổi, sợ bố mẹ mắng, vì vậy mới để Âu Dương Tịch Hạ đóng giả làm mình.
Thật ra Trần Ngôn cũng đã hiểu là có chuyện gì rồi, anh bình thường như thế, làm sao có thể xứng với một Chương Tiểu Bồ đẹp như hoa như ngọc được chứ? Nhưng giờ, tất cả đã khác rồi, đừng nghĩ bọn họ sâu sắc, nhìn thấy tiền, ai cũng sẽ biến thành sói đói hết thôi, anh bây giờ, đã không còn là chàng trai lúng túng tự ti ngày đó nữa.
Ít nhất, thì anh cũng cảm thấy mình đã là một người đàn ông.
Vì vậy, khi nhìn thấy Chương Tiểu Bồ, anh đã đủ tự tin để gọi tên cô.
Còn việc Chương Tiểu Bồ vồ vập và kể lại chân tướng toàn bộ sự việc cho anh nghe càng khiến anh nhận ra sự hư vinh của cô gái trẻ này, đúng thế, năm đó, cô ấy đã vứt bỏ anh, vì vậy, mới đẩy Âu Dương Tịch Hạ ra hứng mũi chịu sào, còn bây giờ, khi cô ấy nhìn thấy Trần Ngôn anh công thành danh toại rồi, lại hối hận, hay là, cô ấy có việc muốn nhờ anh?
Quả nhiên, Chương Tiểu Bồ nói ra mong muốn muốn ở lại Bắc Kinh của mình.
Để anh thử xem sao. Trần Ngôn nói.
Em biết ngay là anh sẽ giúp em, anh không nỡ bỏ mặc em, phải vậy không? Chương Tiểu Bồ bóc một con tôm, nịnh bợ đặt vào đĩa của Trần Ngôn.
Chương Tiểu Bồ không phải là Chương Tiểu Bồ năm xưa, còn Trần Ngôn cũng không phải là Trần Ngôn của năm ấy nữa rồi.
Trần Ngôn đẩy thuyền lên theo nước, nắm lấy tay Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ, năm đó, có phải em cũng đã từng rung động? Anh còn nhớ em nói trong thư rằng, là ai đã đem nỗi tương tư trong lòng trồng thành cây đậu đỏ, đợi em đến xay đậu thành bột, để xem em còn tương tư nữa hay không?
Chương Tiểu Bồ chớp chớp mắt, sau nói chắc chắn: Em nghĩ, em đã từng rung động.
Sự nhập nhằng giữa họ đã rõ như ban ngày, Trần Ngôn muốn tìm lại sự thất lạc năm đó, còn Chương Tiểu Bồ thì vội vội vàng vàng túm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng mình này, có thể nắm chặt bao lâu, thì nắm bấy lâu.
Thế là mấy hôm sau, Trần Ngôn gọi điện cho Chương Tiểu Bồ. Em yêu, anh đã tìm được một công ty của Nhật cho em, bạn anh là sếp tổng của chi nhánh công ty đó ở Trung Quốc, em đến phỏng vấn đi.
Chương Tiểu Bồ trang điểm ra trận, cô tân trang lại mình từ đầu đến chân, cả người cô toàn những món đồ xa xỉ, cô đã tiêu tất cả số tiền mình có vào bộ trang phục này: váy của Celine, giày Versace, đồng hồ Gucci. Suốt bốn năm ở trường đại học, Chương Tiểu Bồ chẳng thật sự chuyên tâm học tiếng Nhật được bao nhiêu, điểm thi lúc nào cũng miễn cưỡng mới qua được, nhưng, trong vấn đề ăn mặc trang điểm, cô luôn có cả một đống kiến thức trong mình, cô là kiểu phụ nữ cho dù đại chiến thế giới có nổ ra thì cũng vẫn phải thoa son mới chịu ra đường!
Những vật Chương Tiểu Bồ thường xuyên mang theo người ngoài điện thoại di động, ví tiền thì còn có cả túi đựng đồ trang điểm, đấy chính là kho báu của cô, bên trong có đủ tất cả từ phấn mắt, phấn đánh mũi, má hồng, son, cho đến chì kẻ lông mày, chì kẻ mắt, bút kẻ viền môi, mascara, phấn lót, phấn nền, tất cả như vũ khí được chuẩn bị để ra chiến trường. Cô có nguyên tắc trang điểm riêng, cô nói: Cho dù có lên núi cao hay xuống biển lửa thì mình vẫn phải đánh phấn lót trước, nếu còn có thời gian thì sẽ thoa các lớp phấn tiếp theo. Con gái ai cũng có mặt nạ cả, nhưng phàm những người biết làm đẹp, thì sẽ gào khóc để đòi bằng được một cái mặt nạ đeo lên mặt mình, phải rời xa những thứ đó chúng ta sẽ thấy giống như mình không mặc quần áo, không mặc quần áo thì còn thấy hấp dẫn và mê hoặc, nhưng nếu không trang điểm, thì cậu bảo mình phải đi gặp người khác như thế nào đây?
Nghe nói Đường Minh Hoàng thường chi hàng trăm vạn lượng bạc cho tiền son phấn của Dương Quý Phi, đàn bà con gái có mấy ai dám phủ nhận công lao của son phấn đâu? Những thứ đó dường như đã trở thành công cụ để chúng ta hấp dẫn đàn ông rồi. Những người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp kia đều cần đến phấn son, huống hồ là những kẻ da xấu thịt dày như chúng ta? Có người nói khi nhìn thấy một minh tinh không trang điểm, còn bình thường hơn cả cô gái nhà hàng xóm, lại còn gầy gò nhỏ bé, nên nhanh chóng bị nhấn chìm trong đám đông, khiến nhà báo phải kinh ngạc kêu cả nửa ngày. Còn có bà chị nào đó, khi trang điểm thì xinh đẹp như gái hai mươi, người trang điểm cho chị ta bỗng chốc danh nổi như cồn, nhưng có người gặp chị ta trên đường, nhìn thấy chị ta để mặt mộc ra ngoài, sau đó đã nói một câu: Đúng là một bà già năm mươi tuổi!
Còn trong việc ăn mặc, Chương Tiểu Bồ lại càng cầu kì chú trọng. Khi đi chơi với bạn trai hay đi hẹn hò thì ý nghĩ đầu tiên của cô sẽ là, nên mặc cái gì. Ai đó đã từng nói, trong tủ quần áo của các cô gái lúc nào cũng thiếu một bộ quần áo? Với Chương Tiểu Bồ mà nói thì chính là như thế. Cô bao giờ cũng nhớ mình đã từng mặc bộ quần áo nào để đi gặp người đàn ông nào. Cô cũng biết phải mặc quần áo như thế nào để đi gặp người đàn ông như thế nào thì thích hợp.
Ví dụ như nếu đi gặp Lê Minh Lạc, cô sẽ muốn mình ăn mặc hấp dẫn một chút, Lê Minh Lạc thích kiểu ăn mặc khêu gợi bắt mắt. Còn đi gặp Thẩm Gia Bạch, thì càng mộc mạc càng tốt, bởi vì Thẩm Gia Bạch từng nói, chỉ thích cô để mặt mộc, mặc áo trắng váy suông thô, trong lòng Thẩm Gia Bạch mãi coi cô là một nữ sinh, vĩnh viễn coi cô như một nữ sinh.
Còn việc cô yêu Thẩm Gia Bạch, nghĩ đi nghĩ lại, cũng có thể việc đó liên quan tới thói ưa hư vinh của cô.
Cô không ngờ bạn thân của mình Tịch Hạ lại vướng vào, không ngờ đến mối lương duyên sai trái đó, người Thẩm Gia Bạch yêu là cô, vẫn luôn coi Âu Dương Tịch Hạ là cô, hai người đó đã bịn rịn rất lâu rồi, nhưng là nhầm người.
Năm đó, cô và Thẩm Gia Bạch đều là những người nổi tiếng ở thành phố A, khi cô biết Thẩm Gia Bạch đã thầm yêu mình trong nhiều năm như thế, khi cô nhìn thấy anh anh tuấn hiên ngang đứng trước mặt cô, cô đã rung động.
Qua bao nhiêu cánh buồm đều không phải, thì ra, chiếc thuyền cỏ lại ở đây.
Anh lại còn học Phúc Đán, anh còn từng viết cho “cô” bao nhiêu thư như thế.
Khi cô lật đọc những lá thư đó, đúng là cô đã rung động, tình cảm của anh chân thành và sâu đậm, khiến cô cảm động thật sự. Chương Tiểu Bồ đã quyết định sẽ ngoan ngoãn yêu người con trai này.
Nhưng trong bản tính của cô ẩn chứa những nhân tố bất an, cô thích những thứ kì lạ, thần bí và có tính kích thích, lần party đó, khi cô nghe nói đến mấy chữ nghệ thuật hành vi kia, cô đã biết ngay anh chàng họa sĩ muốn làm trò gì!
Bởi vì, cô vừa bước vào cửa, anh ta đã nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt háo sắc của đàn ông, cô biết rất rõ.
Cô không phải là một cô gái thiếu kinh nghiệm yêu đương, đừng tưởng tất cả bọn con trai khi tiếp xúc với bạn là vì muốn nói về lí tưởng về cuộc đời, không, không phải là như vậy.
Từ Lê Minh Lạc, cô hiểu được rằng, thì ra, bản tính của con người chính là dục vọng.
Vì vậy, sau khi đèn tắt, cô bị ôm chặt lấy, giây phút đó, cô lại cảm thấy hưng phấn, cảm giác tội lỗi trong lòng cô đã bị sự hưng phấn nhấn chìm.
Khi đèn vụt sáng, Thẩm Gia Bạch xông đến và đánh cô.
Anh lại dám đánh cô!
Sau đó là sự lạnh nhạt và giải thích, bạn thân Tịch Hạ vào cuộc, khiến cuộc chiến tranh lạnh đó kết thúc, nhưng, cô cảm thấy giữa mình và Thẩm Gia Bạch như bị ngăn cách bởi thứ gì đó, bởi vì khi Thẩm Gia Bạch ở bên cô, luôn chỉ hỏi một câu, Chương Tiểu Bồ, em có thật là Chương Tiểu Bồ không?
Cô rất kinh ngạc, lẽ nào, Tịch Hạ đã nói gì với anh sao?
Cô lại quấn lấy anh, tìm mọi cách để lấy lòng anh, kết quả cuối cùng là, họ cùng nhau đạp xe đi xem phim, hoặc đi dạo quanh các con phố to nhỏ ở Bắc Kinh.
Giai đoạn chuẩn bị tốt nghiệp là giai đoạn cô cuồng chân cuồng tay nhất, đúng thế, ở lại Bắc Kinh đâu phải chuyện dễ dàng gì?
Cô cũng từng nghĩ tới chuyện về nhà, nhưng nhà có ý nghĩa gì chứ? Lúc này cô mới nhận ra, mình là một con diều, bay càng cao càng tốt. Không, cô không muốn quay về điểm xuất phát, không, đấy không phải là tính cách của cô.
Gặp được Trần Ngôn, cô mới hiểu ý nghĩa của câu: Không sớm một bước, không muộn một bước. Trần Ngôn nhất định là do Thượng đế phái xuống để cứu cô.
Trần Ngôn đã không còn là Trần Ngôn bình thường thậm chí là nhát gan như trước kia nữa. Anh ta có tiền, có mùi đàn ông, từ người anh, Chương Tiểu Bồ có thể ngửi thấy mùi vị của sự quấn quít nam nữ trần tục, đúng thế, Trần Ngôn nhất định đã từng có đàn bà, chỉ có người đàn ông từng nếm mùi vị của đàn bà mới nhìn đàn bà bằng ánh mắt ấy.
Bọn họ là kì phùng địch thủ, cô lợi dụng anh ta, anh ta cũng lợi dụng cô, ví dụ khi chia tay là một cái ôm nhẹ nhàng, thể hiện sự lịch lãm và mê hoặc, anh ta muốn tìm lại thứ đã mất đi năm ấy.
Sau khi kí hợp đồng với công ty, Trần Ngôn nói, Chương Tiểu Bồ, em phải mời anh một bữa.
Đương nhiên, đương nhiên.
Buổi tối, họ cùng nhau chúc mừng trong một quán bar ở Tam Lí Đồn, Chương Tiểu Bồ nói: Em mời, anh hãy uống nhiệt tình nhé, cảm ơn anh đã giúp em.
Gọi một chai Chivas, thêm vài món nhậu, Trần Ngôn hỏi, Chương Tiểu Bồ ngày ấy đi đâu mất rồi? Đó là những lời được thốt ra sau khi li rượu đã đổ vào bụng. Chương Tiểu Bồ nâng cao chiếc li lên, cười tươi như hoa, buông ra hai từ: Chết rồi. Đúng là chết rồi. Từ sau khi gặp Lê Minh Lạc, đã chết rồi.
Còn Trần Ngôn lúc này gặp lại Chương Tiểu Bồ, đồng thời có thể giúp được cô, là ôm trong lòng sự thích thú, là sự phô trương của người đàn ông sau cảm giác đắc ý, cũng là để rửa nhục cho mình. Năm đó, anh đã từng xấu hổ thế nào chứ! Anh giúp cô, thực ra là có ý đồ của anh, anh cũng đã không còn là Trần Ngôn của năm đó nữa. Đúng thế, anh muốn lợi dụng cô, đùa cợt cô, cho dù biết cô đã có bạn trai, thế thì có sao?
Vì vậy, sau khi uống hết chai Chivas, chân Trần Ngôn gác lên chân Trương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ muốn co chân về phía sau. Trần Ngôn nói, Chương Tiểu Bồ, em nên hiện thực một chút, thế giới này, chưa bao giờ là chân không.
Chương Tiểu Bồ không rút chân về nữa, cô nhìn ra ánh đèn xanh đỏ bên ngoài, cảm thấy mình đã cách tuổi mười bảy rất xa rất xa rồi.
Trong lòng cô, mờ mịt.
Cô hoàn toàn không muốn thế này, nhưng, cô phải tự giúp mình, không ai có thể giúp cô cả, Tịch Hạ có tiền để ra nước ngoài, cô có gì chứ? Thẩm Gia Bạch lại càng không thể, cô phải nghĩ cho tương lai của mình và anh.
Đây là sự khôn khéo, sự vô vị, nhưng, lại là hiện thực.
Có người mang hoa đến bán, Trần Ngôn mang mấy chục bông hồng tặng cho Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ mỉm cười nói: Cảm ơn anh. Cô không thích hoa hồng, nhưng lại thấy khá đẹp, hơn nữa, cô còn phải nhờ Trần Ngôn nhiều.
Tại sao, tại sao cuộc sống lại khó khăn thế này?
Thật ra, cô chỉ muốn, chỉ muốn sống một cuộc sống giản dị với Thẩm Gia Bạch, nhưng sự giản dị đó, lại cũng cần tiền.
Khi xuất hiện ở hội chợ tuyển dụng nhân tài, cô đã nghĩ rằng con đường xuất phát của mình đầy rẫy khó khăn, cô nghe thấy có ai đó gọi mình. Này, này. Quay đầu lại, cô nhìn thấy Trần Ngôn.
Trần Ngôn, một Trần Ngôn năm đó cô không thấy thuận mắt chút nào, đột nhiên lại lừng lững xuất hiện trước mặt Chương Tiểu Bồ, mặc một bộ đồ của Versace màu đen, thật đúng là người đẹp vì lụa, xém chút nữa thì Chương Tiểu Bồ không nhận ra Trần Ngôn.
Khi nghe thấy người khác gọi anh ta là Trần tổng, Chương Tiểu Bồ biết cơ hội của mình đến rồi.
Đúng thế, năm đó đã chọn lầm ý trung nhân.
Ai biết mấy năm sau lại xuất hiện một sự thay đổi rung trời chuyển đất như thế? Con vịt xấu xí năm ấy giờ đã biến thành một chú thiên nga xinh đẹp, mà lại còn tiền hô hậu ủng nữa chứ?
Em là? Trần Ngôn nói: Anh đi tìm Chương Tiểu Bồ, em đi cùng cô ấy à.
A a, Chương Tiểu Bồ cười, anh ta nghĩ cô là Âu Dương Tịch Hạ, còn cô năm đó vốn muốn đùa cợt anh ta.
Họ chọn một góc vắng, Chương Tiểu Bồ nói, Trần Ngôn, cho dù thế nào, tí nữa anh cũng phải mời em ăn cơm đấy.
Trần Ngôn kinh ngạc trước khẩu khí đó của Chương Tiểu Bồ, bởi vì, khẩu khí ấy vừa bá đạo lại vừa nũng nịu. Anh ta liếc mắt nhìn người con gái có diện mạo xinh đẹp như hoa này, thở dài một tiếng nói: Thời gian trôi nhanh thật, các em đều đã trở thành những cô gái lớn cả rồi.
Tối hôm đó, bọn họ tới Hải Sản Thành, Trần Ngôn mời Chương Tiểu Bồ ăn hải sản. Chương Tiểu Bồ nói: Anh có nhớ ngày trước chúng ta cũng đã từng cùng nhau ngồi ăn hải sản không? Anh có nhớ cô gái có dáng cao cao gầy gầy đó không?
Trần Ngôn đáp: Anh chỉ nhớ người con gái đã viết thư qua lại với anh thôi, có điều sau này, anh rất thất vọng.
Cuối cùng Chương Tiểu Bồ cười nói, Trần Ngôn, thật ra, em mới là Chương Tiểu Bồ, em mới là người con gái viết thư qua lại với anh.
Trần Ngôn kinh ngạc, anh ta nói: Em đừng lừa anh nữa, sao có thể như thế được?
Chương Tiểu Bồ cười tươi như hoa, kể lại từng chút từng chút một, bắt đầu từ bài văn đó, rồi nói lại cả địa chỉ ngày ấy của anh ta ở Vũ Hán, sau đó là nội dung trong những lá thư, cuối cùng, cô đã nói dối, bởi vì năm đó vẫn còn nhỏ tuổi, sợ bố mẹ mắng, vì vậy mới để Âu Dương Tịch Hạ đóng giả làm mình.
Thật ra Trần Ngôn cũng đã hiểu là có chuyện gì rồi, anh bình thường như thế, làm sao có thể xứng với một Chương Tiểu Bồ đẹp như hoa như ngọc được chứ? Nhưng giờ, tất cả đã khác rồi, đừng nghĩ bọn họ sâu sắc, nhìn thấy tiền, ai cũng sẽ biến thành sói đói hết thôi, anh bây giờ, đã không còn là chàng trai lúng túng tự ti ngày đó nữa.
Ít nhất, thì anh cũng cảm thấy mình đã là một người đàn ông.
Vì vậy, khi nhìn thấy Chương Tiểu Bồ, anh đã đủ tự tin để gọi tên cô.
Còn việc Chương Tiểu Bồ vồ vập và kể lại chân tướng toàn bộ sự việc cho anh nghe càng khiến anh nhận ra sự hư vinh của cô gái trẻ này, đúng thế, năm đó, cô ấy đã vứt bỏ anh, vì vậy, mới đẩy Âu Dương Tịch Hạ ra hứng mũi chịu sào, còn bây giờ, khi cô ấy nhìn thấy Trần Ngôn anh công thành danh toại rồi, lại hối hận, hay là, cô ấy có việc muốn nhờ anh?
Quả nhiên, Chương Tiểu Bồ nói ra mong muốn muốn ở lại Bắc Kinh của mình.
Để anh thử xem sao. Trần Ngôn nói.
Em biết ngay là anh sẽ giúp em, anh không nỡ bỏ mặc em, phải vậy không? Chương Tiểu Bồ bóc một con tôm, nịnh bợ đặt vào đĩa của Trần Ngôn.
Chương Tiểu Bồ không phải là Chương Tiểu Bồ năm xưa, còn Trần Ngôn cũng không phải là Trần Ngôn của năm ấy nữa rồi.
Trần Ngôn đẩy thuyền lên theo nước, nắm lấy tay Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ, năm đó, có phải em cũng đã từng rung động? Anh còn nhớ em nói trong thư rằng, là ai đã đem nỗi tương tư trong lòng trồng thành cây đậu đỏ, đợi em đến xay đậu thành bột, để xem em còn tương tư nữa hay không?
Chương Tiểu Bồ chớp chớp mắt, sau nói chắc chắn: Em nghĩ, em đã từng rung động.
Sự nhập nhằng giữa họ đã rõ như ban ngày, Trần Ngôn muốn tìm lại sự thất lạc năm đó, còn Chương Tiểu Bồ thì vội vội vàng vàng túm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng mình này, có thể nắm chặt bao lâu, thì nắm bấy lâu.
Thế là mấy hôm sau, Trần Ngôn gọi điện cho Chương Tiểu Bồ. Em yêu, anh đã tìm được một công ty của Nhật cho em, bạn anh là sếp tổng của chi nhánh công ty đó ở Trung Quốc, em đến phỏng vấn đi.
Chương Tiểu Bồ trang điểm ra trận, cô tân trang lại mình từ đầu đến chân, cả người cô toàn những món đồ xa xỉ, cô đã tiêu tất cả số tiền mình có vào bộ trang phục này: váy của Celine, giày Versace, đồng hồ Gucci. Suốt bốn năm ở trường đại học, Chương Tiểu Bồ chẳng thật sự chuyên tâm học tiếng Nhật được bao nhiêu, điểm thi lúc nào cũng miễn cưỡng mới qua được, nhưng, trong vấn đề ăn mặc trang điểm, cô luôn có cả một đống kiến thức trong mình, cô là kiểu phụ nữ cho dù đại chiến thế giới có nổ ra thì cũng vẫn phải thoa son mới chịu ra đường!
Những vật Chương Tiểu Bồ thường xuyên mang theo người ngoài điện thoại di động, ví tiền thì còn có cả túi đựng đồ trang điểm, đấy chính là kho báu của cô, bên trong có đủ tất cả từ phấn mắt, phấn đánh mũi, má hồng, son, cho đến chì kẻ lông mày, chì kẻ mắt, bút kẻ viền môi, mascara, phấn lót, phấn nền, tất cả như vũ khí được chuẩn bị để ra chiến trường. Cô có nguyên tắc trang điểm riêng, cô nói: Cho dù có lên núi cao hay xuống biển lửa thì mình vẫn phải đánh phấn lót trước, nếu còn có thời gian thì sẽ thoa các lớp phấn tiếp theo. Con gái ai cũng có mặt nạ cả, nhưng phàm những người biết làm đẹp, thì sẽ gào khóc để đòi bằng được một cái mặt nạ đeo lên mặt mình, phải rời xa những thứ đó chúng ta sẽ thấy giống như mình không mặc quần áo, không mặc quần áo thì còn thấy hấp dẫn và mê hoặc, nhưng nếu không trang điểm, thì cậu bảo mình phải đi gặp người khác như thế nào đây?
Nghe nói Đường Minh Hoàng thường chi hàng trăm vạn lượng bạc cho tiền son phấn của Dương Quý Phi, đàn bà con gái có mấy ai dám phủ nhận công lao của son phấn đâu? Những thứ đó dường như đã trở thành công cụ để chúng ta hấp dẫn đàn ông rồi. Những người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp kia đều cần đến phấn son, huống hồ là những kẻ da xấu thịt dày như chúng ta? Có người nói khi nhìn thấy một minh tinh không trang điểm, còn bình thường hơn cả cô gái nhà hàng xóm, lại còn gầy gò nhỏ bé, nên nhanh chóng bị nhấn chìm trong đám đông, khiến nhà báo phải kinh ngạc kêu cả nửa ngày. Còn có bà chị nào đó, khi trang điểm thì xinh đẹp như gái hai mươi, người trang điểm cho chị ta bỗng chốc danh nổi như cồn, nhưng có người gặp chị ta trên đường, nhìn thấy chị ta để mặt mộc ra ngoài, sau đó đã nói một câu: Đúng là một bà già năm mươi tuổi!
Còn trong việc ăn mặc, Chương Tiểu Bồ lại càng cầu kì chú trọng. Khi đi chơi với bạn trai hay đi hẹn hò thì ý nghĩ đầu tiên của cô sẽ là, nên mặc cái gì. Ai đó đã từng nói, trong tủ quần áo của các cô gái lúc nào cũng thiếu một bộ quần áo? Với Chương Tiểu Bồ mà nói thì chính là như thế. Cô bao giờ cũng nhớ mình đã từng mặc bộ quần áo nào để đi gặp người đàn ông nào. Cô cũng biết phải mặc quần áo như thế nào để đi gặp người đàn ông như thế nào thì thích hợp.
Ví dụ như nếu đi gặp Lê Minh Lạc, cô sẽ muốn mình ăn mặc hấp dẫn một chút, Lê Minh Lạc thích kiểu ăn mặc khêu gợi bắt mắt. Còn đi gặp Thẩm Gia Bạch, thì càng mộc mạc càng tốt, bởi vì Thẩm Gia Bạch từng nói, chỉ thích cô để mặt mộc, mặc áo trắng váy suông thô, trong lòng Thẩm Gia Bạch mãi coi cô là một nữ sinh, vĩnh viễn coi cô như một nữ sinh.
Còn việc cô yêu Thẩm Gia Bạch, nghĩ đi nghĩ lại, cũng có thể việc đó liên quan tới thói ưa hư vinh của cô.
Cô không ngờ bạn thân của mình Tịch Hạ lại vướng vào, không ngờ đến mối lương duyên sai trái đó, người Thẩm Gia Bạch yêu là cô, vẫn luôn coi Âu Dương Tịch Hạ là cô, hai người đó đã bịn rịn rất lâu rồi, nhưng là nhầm người.
Năm đó, cô và Thẩm Gia Bạch đều là những người nổi tiếng ở thành phố A, khi cô biết Thẩm Gia Bạch đã thầm yêu mình trong nhiều năm như thế, khi cô nhìn thấy anh anh tuấn hiên ngang đứng trước mặt cô, cô đã rung động.
Qua bao nhiêu cánh buồm đều không phải, thì ra, chiếc thuyền cỏ lại ở đây.
Anh lại còn học Phúc Đán, anh còn từng viết cho “cô” bao nhiêu thư như thế.
Khi cô lật đọc những lá thư đó, đúng là cô đã rung động, tình cảm của anh chân thành và sâu đậm, khiến cô cảm động thật sự. Chương Tiểu Bồ đã quyết định sẽ ngoan ngoãn yêu người con trai này.
Nhưng trong bản tính của cô ẩn chứa những nhân tố bất an, cô thích những thứ kì lạ, thần bí và có tính kích thích, lần party đó, khi cô nghe nói đến mấy chữ nghệ thuật hành vi kia, cô đã biết ngay anh chàng họa sĩ muốn làm trò gì!
Bởi vì, cô vừa bước vào cửa, anh ta đã nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt háo sắc của đàn ông, cô biết rất rõ.
Cô không phải là một cô gái thiếu kinh nghiệm yêu đương, đừng tưởng tất cả bọn con trai khi tiếp xúc với bạn là vì muốn nói về lí tưởng về cuộc đời, không, không phải là như vậy.
Từ Lê Minh Lạc, cô hiểu được rằng, thì ra, bản tính của con người chính là dục vọng.
Vì vậy, sau khi đèn tắt, cô bị ôm chặt lấy, giây phút đó, cô lại cảm thấy hưng phấn, cảm giác tội lỗi trong lòng cô đã bị sự hưng phấn nhấn chìm.
Khi đèn vụt sáng, Thẩm Gia Bạch xông đến và đánh cô.
Anh lại dám đánh cô!
Sau đó là sự lạnh nhạt và giải thích, bạn thân Tịch Hạ vào cuộc, khiến cuộc chiến tranh lạnh đó kết thúc, nhưng, cô cảm thấy giữa mình và Thẩm Gia Bạch như bị ngăn cách bởi thứ gì đó, bởi vì khi Thẩm Gia Bạch ở bên cô, luôn chỉ hỏi một câu, Chương Tiểu Bồ, em có thật là Chương Tiểu Bồ không?
Cô rất kinh ngạc, lẽ nào, Tịch Hạ đã nói gì với anh sao?
Cô lại quấn lấy anh, tìm mọi cách để lấy lòng anh, kết quả cuối cùng là, họ cùng nhau đạp xe đi xem phim, hoặc đi dạo quanh các con phố to nhỏ ở Bắc Kinh.
Giai đoạn chuẩn bị tốt nghiệp là giai đoạn cô cuồng chân cuồng tay nhất, đúng thế, ở lại Bắc Kinh đâu phải chuyện dễ dàng gì?
Cô cũng từng nghĩ tới chuyện về nhà, nhưng nhà có ý nghĩa gì chứ? Lúc này cô mới nhận ra, mình là một con diều, bay càng cao càng tốt. Không, cô không muốn quay về điểm xuất phát, không, đấy không phải là tính cách của cô.
Gặp được Trần Ngôn, cô mới hiểu ý nghĩa của câu: Không sớm một bước, không muộn một bước. Trần Ngôn nhất định là do Thượng đế phái xuống để cứu cô.
Trần Ngôn đã không còn là Trần Ngôn bình thường thậm chí là nhát gan như trước kia nữa. Anh ta có tiền, có mùi đàn ông, từ người anh, Chương Tiểu Bồ có thể ngửi thấy mùi vị của sự quấn quít nam nữ trần tục, đúng thế, Trần Ngôn nhất định đã từng có đàn bà, chỉ có người đàn ông từng nếm mùi vị của đàn bà mới nhìn đàn bà bằng ánh mắt ấy.
Bọn họ là kì phùng địch thủ, cô lợi dụng anh ta, anh ta cũng lợi dụng cô, ví dụ khi chia tay là một cái ôm nhẹ nhàng, thể hiện sự lịch lãm và mê hoặc, anh ta muốn tìm lại thứ đã mất đi năm ấy.
Sau khi kí hợp đồng với công ty, Trần Ngôn nói, Chương Tiểu Bồ, em phải mời anh một bữa.
Đương nhiên, đương nhiên.
Buổi tối, họ cùng nhau chúc mừng trong một quán bar ở Tam Lí Đồn, Chương Tiểu Bồ nói: Em mời, anh hãy uống nhiệt tình nhé, cảm ơn anh đã giúp em.
Gọi một chai Chivas, thêm vài món nhậu, Trần Ngôn hỏi, Chương Tiểu Bồ ngày ấy đi đâu mất rồi? Đó là những lời được thốt ra sau khi li rượu đã đổ vào bụng. Chương Tiểu Bồ nâng cao chiếc li lên, cười tươi như hoa, buông ra hai từ: Chết rồi. Đúng là chết rồi. Từ sau khi gặp Lê Minh Lạc, đã chết rồi.
Còn Trần Ngôn lúc này gặp lại Chương Tiểu Bồ, đồng thời có thể giúp được cô, là ôm trong lòng sự thích thú, là sự phô trương của người đàn ông sau cảm giác đắc ý, cũng là để rửa nhục cho mình. Năm đó, anh đã từng xấu hổ thế nào chứ! Anh giúp cô, thực ra là có ý đồ của anh, anh cũng đã không còn là Trần Ngôn của năm đó nữa. Đúng thế, anh muốn lợi dụng cô, đùa cợt cô, cho dù biết cô đã có bạn trai, thế thì có sao?
Vì vậy, sau khi uống hết chai Chivas, chân Trần Ngôn gác lên chân Trương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ muốn co chân về phía sau. Trần Ngôn nói, Chương Tiểu Bồ, em nên hiện thực một chút, thế giới này, chưa bao giờ là chân không.
Chương Tiểu Bồ không rút chân về nữa, cô nhìn ra ánh đèn xanh đỏ bên ngoài, cảm thấy mình đã cách tuổi mười bảy rất xa rất xa rồi.
Trong lòng cô, mờ mịt.
Cô hoàn toàn không muốn thế này, nhưng, cô phải tự giúp mình, không ai có thể giúp cô cả, Tịch Hạ có tiền để ra nước ngoài, cô có gì chứ? Thẩm Gia Bạch lại càng không thể, cô phải nghĩ cho tương lai của mình và anh.
Đây là sự khôn khéo, sự vô vị, nhưng, lại là hiện thực.
Có người mang hoa đến bán, Trần Ngôn mang mấy chục bông hồng tặng cho Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ mỉm cười nói: Cảm ơn anh. Cô không thích hoa hồng, nhưng lại thấy khá đẹp, hơn nữa, cô còn phải nhờ Trần Ngôn nhiều.
Tại sao, tại sao cuộc sống lại khó khăn thế này?
Thật ra, cô chỉ muốn, chỉ muốn sống một cuộc sống giản dị với Thẩm Gia Bạch, nhưng sự giản dị đó, lại cũng cần tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.