Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh
Chương 16: Xuân Thiên đã xuất hiện không đúng lúc
Tuyết Tiểu Thiền
15/11/2014
Ngày quay lại trường người đầu tiên tôi gặp là Xuân Thiên.
Ở ga, vừa xuống tàu tôi đã nhìn thấy anh đang đứng đợi trong gió.
Chương Tiểu Bồ nói: Được đấy, xem người ta tốt với cậu biết bao.
Thật trùng hợp? Chương Tiểu Bồ nói. Xuân Thiên hỏi lại: Trùng hợp sao? Ngày nào anh cũng ra đây đứng đợi như một tên ngốc, thế mà gọi là trùng hợp? Chương Tiểu Bồ trêu tôi: Cậu xem, người ta si tình biết bao.
Tôi lại vô cùng tức giận, ai thèm quan tâm, tôi vốn cũng chẳng thích anh, thế này là định làm gì? Muốn tạo scandal chắc, muốn cả thế giới biết anh đang theo đuổi tôi chắc? Vì vậy, tôi nghiêng người đi lướt qua anh, không đưa túi cho anh xách, ngược lại Chương Tiểu Bồ nói: Xách túi giúp em.
Có lời ước hẹn vào đêm giao thừa ấy thì tất cả những người con trai khác trong mắt tôi đã đều không có sự khác biệt giới tính nữa rồi.
Thì ra tình yêu là như thế, khi bạn thích một người nào đó, những người khác dường như không còn tồn tại trong mắt bạn nữa, anh ta có tốt đến thế nào cũng chẳng liên quan gì đến bạn, bạn cũng sẽ không động lòng, tất cả sự vương vấn, sự rung động của bạn đã hoàn toàn thuộc về một người khác mất rồi.
Vì vậy, tôi hiểu vì sao Thẩm Gia Bạch không liếc nhìn tôi dù chỉ một cái vào lúc tôi chỉ cách anh hai mươi centimet. Anh đã đi lướt qua tôi như thế.
Chương Tiểu Bồ trở lại, như đã trở thành một người hoàn toàn khác, không trở nên trầm tĩnh mà quậy tưng bừng, đi nhảy nhót khắp nơi, chỉ cần có vũ hội thì nhất định sẽ thấy cô ấy ở đó. Mùa xuân, tiết trời vẫn còn lạnh, cô ấy để lộ cặp đùi trắng ngần của mình, rạng rỡ đi giữa sân trường với váy caro kẻ màu đỏ trắng, rất bắt mắt.
Bên cạnh cô ấy lúc nào cũng thấy con trai vây quanh.
Hôm nay anh A ngày mai anh B, thay đổi liên tục.
Nhưng trong mắt cô ấy, có thứ gì đó trống rỗng.
Lê Minh Lạc ra nước ngoài rồi, cô ấy nói. Anh ta sẽ rơi từ máy bay xuống mà chết.
Mối tình đầu của Chương Tiểu Bồ cũng đã từng rầm rộ, cuối cùng đã hạ màn một cách buồn bã. Cô ấy trở thành Lí Đồng trong Trích tiên kí(1), ngày nào cũng khoe khoang, hút thuốc càng nhiều hơn.
(1). Một cuốn tiểu thuyết của nhà văn Bái Văn Dũng.
Khi chúng tôi lặng lẽ ngồi bên nhau, cô ấy nói: Nếu mình không phô trương vênh vang thì mình sẽ buồn chết mất, cậu nói xem, mình không ngông ngênh như thế thì mình biết làm gì? Khi còn trẻ, có tiền, có vô số đàn ông con trai vây quanh, về già rồi muốn ngông nghênh cũng không còn cơ hội nữa, vì vậy, mình muốn ngông nghênh. Muốn nói cười yêu đương với bọn con trai.
Khi cô ấy hút thuốc trông thật cô độc, tôi nói: Đã muốn khuyên cậu bỏ thuốc từ lâu, nhưng, nhìn cậu mơ màng trong làn khói thuốc lại rất đẹp.
Thẩm Gia Bạch liệu có thích một người con gái như thế này không? Khi suy nghĩ này lướt qua, tôi đã rùng mình.
Thi cuối kì, Chương Tiểu Bồ bị trượt hai môn, phải học lại mới qua.
Còn thành tích của tôi luôn đứng đầu. Đúng thế, lòng tôi yên bình như mặt nước, ngoài việc viết thư cho Thẩm Gia Bạch ra thì tôi chỉ biết nỗ lực học tập. Bố tôi có tiền, anh trai tôi cũng sắp đi du học, sau này tôi cũng muốn ra nước ngoài học.
Xuân Thiên vẫn liên tục đến tìm tôi, tôi luôn tỏ ra khách sáo nói: Có chuyện gì không?
Chúng ta chẳng phải là anh em sao, anh ở đó, một chân trên pedan xe đạp, một chân chống xuống đất.
Tôi lại cười, phải, tôi thừa nhận anh là anh em với mình.
Đừng chỉ biết cắm đầu vào học như thế, thành mọt sách đấy. Đi, anh đưa em đi một vòng quanh Bắc Kinh một chuyến.
Thế là, rất nhiều buổi chiều hoàng hôn, tôi và Xuân Thiên mỗi người đạp một chiếc xe đạp không cũ mà cũng chẳng mới, đi khắp các ngõ nhỏ ở Bắc Kinh, đi thăm nơi ở trước kia của Mã Liên Lương(2), Hồ Thích(3), còn cả những tòa nhà cũ để lại từ thời Minh Thanh, tôi không ngờ Xuân Thiên lại biết nhiều như thế. Anh có chút đắc ý: Đương nhiên rồi, em nghĩ xem, anh, một người Bắc Kinh hai mươi tuổi.
(2). Mã Liên Lương (1901-1966), nghệ sĩ kinh kịch nổi tiếng của Trung Quốc.
(3). Hồ Thích (1891-1962), học giả, thi nhân, lịch sử gia, triết gia nổi tiếng Trung Quốc.
Tôi không hỏi về chuyện của Xuân Thiên, tôi chỉ thích cảm giác cổ kính của Bắc Kinh.
Trời xanh mây trắng, không khí của mấy trăm năm trước, còn cả tiếng chim bồ câu gù gù gọi bạn. Tôi nhớ những con phố, con ngõ cũ kỹ đó, tôi thích những con ngõ nhỏ dài và hẹp như chiếc điếu cày, cảm giác tang thương của lịch sử như ùa về, không có thành phố nào lại có thể kết hợp sự cổ kính và hiện đại một cách hài hòa như thế.
Khi khu Đồn Tam Lí(4) chìm trong bóng tối, tôi sẽ một mình đạp xe đi qua con ngõ nhỏ để ngắm tuyết. Tôi cũng thích mùa thu tươi sáng của Bắc Kinh, chỉ liếc mắt nhìn qua, là Bắc Kinh dưới ngòi bút thong thả của Lương Thực Thu(5), là Bắc Kinh của Vương Phi(6) vừa ăn tào phớ vừa mặc quần áo ngủ, đi dép lê, tóc xõa tung đi đổ nước tiểu.
(4). Khu phố quán bar nổi tiếng của Bắc Kinh.
(5). Lương Thực Thu (1903-1987) là học giả, tác giả viết tản văn, nhà dịch thuật, nhà phê bình văn học nổi tiếng của Trung Quốc.
(6). Nữ ca sĩ, diễn viên nổi tiếng Trung Quốc.
Khi có người chụp được bức ảnh đó của Vương Phi, đấy là khoảng thời gian cô ấy và Đậu Duy ân ái nhất. Cô ấy quyết thu lại đôi cánh của mình nghỉ ngơi ở hồng trần để đi đổ nước tiểu cho một người đàn ông. Đấy là một cảnh sinh hoạt rất đời thường, tôi hi vọng có một ngày, tôi và Thẩm Gia Bạch cùng nhau thuê tứ hợp viện, sáng sớm thức dậy cũng sẽ làm như thế, cùng nhau đốt bếp lò. Bắc Kinh có hương vị đầm ấm vợ chồng, không hẳn sóng lòng cuồn cuộn kinh thiên động địa, nhưng thật ấm áp, gần gũi và thân thương.
Khi tôi kể cho Xuân Thiên nghe những điều này, anh nói: Em là một cô bé hiểu biết, vì vậy, đừng ngăn cản anh thích em.
Khi anh nói câu đó, ánh nắng mặt trời đã tắt, chúng tôi đứng bên ngoài bức tường đỏ của Cố Cung Bắc Kinh.
Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, tôi nói: Em xin lỗi.
Phải, tôi đã nói ba từ đó, em xin lỗi, đôi khi, sự tương phùng của người với người chỉ vừa đúng chậm một bước chân.
Tại sao? Ánh mắt anh rất đau khổ.
Em đã yêu người khác.
Ai?
Anh ấy vẫn đang học ôn lại.
Thẩm Gia Bạch, anh không biết, khi tôi coi anh là bạn trai của mình, khi tôi nhắc đến anh trước mặt một người con trai khác, mặt tôi ửng hồng.
Rất yêu sao? Xuân Thiên hỏi tôi.
Rất yêu.
Yêu bao nhiêu?
Đủ để không thể yêu người khác được nữa.
Giọng nói của tôi điềm tĩnh và nghiêm nghị, phải, Thẩm Gia Bạch, em không thể yêu người con trai khác được nữa.
Xuân Thiên cười: Thế thì, xem ra chúng ta là anh em thật rồi.
Đúng vậy, thật sự là anh em.
Vậy thì, là anh em cả đời này có được không, không được rời xa không được từ bỏ, giống như anh là anh trai ruột của em, còn em là em gái anh, được không? Những lúc khó khăn khổ sở nhất, nhất định phải nói cho nhau biết, được không?
Mắt tôi thoáng đỏ, tôi quá hiểu anh, anh vẫn không nỡ, bởi vì không nỡ, cho nên mới chịu lùi bước cầu khẩn như thế.
Hôm ấy, tôi mời Xuân Thiên ăn cơm.
Chúng tôi ăn no căng bụng ở Tiền Môn, chúng tôi vừa ăn vừa uống rượu Tiểu Nhị, tôi đã uống rất nhiều, tôi chưa bao giờ uống nhiều rượu như thế, chẳng mấy chốc mà đã say.
Tôi bắt đầu nói lời của một kẻ say, liên tục gọi tên Thẩm Gia Bạch, Xuân Thiên nói: Cô bé ngốc, em yêu đến si mê rồi, nếu anh là người con trai đó, chắc đã chết vì hạnh phúc.
Mặc dù uống say, nhưng có một câu tôi không nói với Xuân Thiên, Thẩm Gia Bạch anh vẫn không biết tôi yêu anh, anh vẫn cho rằng, người con gái hết lòng yêu anh là Chương Tiểu Bồ.
Bí mật đó đè nặng khiến tim tôi đau đớn, bây giờ tôi càng không thể nói, bởi vì... bởi vì anh sắp tốt nghiệp rồi.
Xuân Thiên cõng tôi quay trở về trường.
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi có sự tiếp xúc về mặt da thịt với một người con trai.
Tôi vẫn luôn cho rằng, lần đầu tiên của cả đời tôi sẽ là dành cho Thẩm Gia Bạch. Tôi yêu anh như thế, tôi nhất định sẽ dâng tặng tất cả lần đầu tiên của tôi cho anh, như cái nắm tay đầu tiên, cái ôm đầu tiên, hoặc là nụ hôn đầu tiên.
Tôi uống quá nhiều, được một người con trai tự nhận là anh em cõng về trường.
Giữa đường, tôi nôn.
Tôi nôn hết lên người anh.
Tôi nói: Em xin lỗi.
Xuân Thiên nói: Anh không sợ, không sao đâu.
Tôi khát, bình thường nôn xong sẽ khát, anh đã chạy đến một cửa hàng tạp hóa rất xa để mua nước cho tôi. Trên đường về, tôi uống hết một chai nước, dần dần tỉnh rượu. Anh kiên quyết cõng tôi lên xe, sau đó xuống xe, cõng tôi về kí túc xá nữ.
Trong thư viết cho Thẩm Gia Bạch, tôi nói, Thẩm Gia Bạch, em đã uống rất nhiều.
Thẩm Gia Bạch nói: Anh không thích con gái uống rượu, sau này đừng uống nữa được không?
Vâng, tôi nói, sau này em sẽ không đụng đến dù chỉ là một giọt. Chỉ bởi vì anh không thích.
Từ đó về sau, tôi không bao giờ uống rượu nữa.
Tháng bảy sắp đến rồi.
Tôi hạ lệnh cho Thẩm Gia Bạch không được viết thư cho mình nữa, phải tập trung toàn bộ sức lực vào học tập. Những ngày đó, tôi bắt đầu viết những bài văn ngắn, viết nhật kí.
Thỉnh thoảng đi ăn cơm cùng với Xuân Thiên, Chương Tiểu Bồ.
Xuân Thiên không có bạn gái, anh vẫn là một chàng trai vui vẻ, đá banh, chơi bóng rổ. Có người con gái nào viết thư tình cho anh, anh sẽ cất vào tận đáy hòm, không đọc cũng không hồi âm.
Chương Tiểu Bồ vẫn chơi với những anh chàng có tiền hoặc có gia thế. Cô ấy luôn có quần áo mới, đồ trang sức thì nhiều vô kể. Cô ấy nói: Không thể chỉ chơi suông được, hơn nữa, mình có đòi đâu, họ tự nguyện mua tặng mình đấy chứ.
Khi cô ấy nói những lời này, cô ấy tỏ ra vô cùng đắc ý, ánh mắt quyến rũ. Tôi nói với Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ, một người con gái nếu quá ham hư vinh, hoặc mê muội vật chất, thì rất dễ lạc đường, rất dễ sa đọa.
Mình thực sự muốn sa đọa, thì sao nào?
Cô ấy gào lên với tôi, tôi cũng gào lên: Nhưng, mình không muốn thấy cậu sa đọa.
Nhà cậu có tiền, vì vậy cậu có thể thanh cao, cậu mãi mãi có lòng tự trọng, cậu sẽ không sa đọa, cậu thích làm một nữ tu là việc của cậu, chẳng liên quan gì đến mình. Mình thích sống nhanh sống gấp, mình không thích sự cô đơn, mình thích ồn ào náo nhiệt, thích được đàn ông vây quanh, thì sao nào? Cậu muốn làm nữ tu thì cứ làm đi, cậu chỉ là đồ thanh cao giả tạo.
Bốp! Tôi đã cho cô ấy một cái bạt tai.
Có trời mới biết sao tôi lại có thể ra tay.
Chúng tôi sững lại rất lâu.
Cô bạn gái luôn gắn bó với tôi như hình với bóng từ thuở niên thiếu ngẩn người ra, cô ấy không ngờ tôi lại có thể ra tay, phải, tôi đã ra tay, vì sự sa đọa của cô ấy, vì sự mất mặt của cô ấy!
Chúng tôi đứng nhìn nhau rất lâu, rồi đột nhiên ôm chầm lấy nhau.
Tịch Hạ, Tịch Hạ. Cô ấy gọi tôi, cô ấy nhìn tôi, cô ấy ôm tôi, hai chúng tôi cùng khóc.
Mình xin lỗi cậu, tôi nói, Chương Tiểu Bồ, mình chỉ muốn tốt cho cậu.
Mình biết, Tịch Hạ, nhưng trái tim mình rất lạnh, rất lạnh.
Ngày hôm đó, chúng tôi đi vòng quanh Bắc Kinh, đi mãi cho tới tận khi trời sáng, trong không khí phảng phất mùi của bình minh.
Chương Tiểu Bồ nói, Tịch Hạ, cậu thề đi, cho dù mình có trở thành người như thế nào cậu cũng sẽ vẫn tốt với mình được không? Thực ra mình quá ích kỉ, quá bá đạo, mình không có bạn, chỉ có một người bạn là cậu thôi, cậu mà rời bỏ mình thì mình chẳng còn gì nữa, cậu chỉ đối tốt với một mình mình thôi, được không?
Được, mình hứa với cậu, nhưng cậu cũng phải sống tử tế đi, đừng có làm loạn lên nữa, chuyên tâm yêu một người thôi, được không?
Bất luận thế nào, cậu cũng sẽ đối tốt với mình, được không?
Chương Tiểu Bồ lúc này thật giống một đứa trẻ.
Tôi kéo tay cô ấy: Cậu ấy, có lúc thật giống như một đứa trẻ, được, mình hứa với cậu, mình sẽ tốt với cậu.
Thời thiếu nữ sẽ luôn có một người thân thiết với bạn nhất, bạn sẽ muốn nói với cô ấy tất cả mọi chuyện, dù tốt dù xấu, thì bạn vẫn chọn cô ấy, sau đó, cùng cô ấy trở thành bạn tâm giao, đôi khi, là do sự sắp đặt của Thượng Đế.
Đấy là duyên phận.
Bất luận là lương duyên hay nghiệt duyên.
Thì cũng vẫn là duyên phận.
Còn tôi vẫn luôn là một cô gái trầm tư hướng nội, về Thẩm Gia Bạch, một từ tôi cũng không nhắc.
Cả về việc lần đầu tiên tôi và Xuân Thiên có sự tiếp xúc thân mật, tôi cũng không kể.
Đấy là bí mật của tôi.
Tháng bảy, tháng bảy đen tối cuối cùng cũng đã đến.
Ở ga, vừa xuống tàu tôi đã nhìn thấy anh đang đứng đợi trong gió.
Chương Tiểu Bồ nói: Được đấy, xem người ta tốt với cậu biết bao.
Thật trùng hợp? Chương Tiểu Bồ nói. Xuân Thiên hỏi lại: Trùng hợp sao? Ngày nào anh cũng ra đây đứng đợi như một tên ngốc, thế mà gọi là trùng hợp? Chương Tiểu Bồ trêu tôi: Cậu xem, người ta si tình biết bao.
Tôi lại vô cùng tức giận, ai thèm quan tâm, tôi vốn cũng chẳng thích anh, thế này là định làm gì? Muốn tạo scandal chắc, muốn cả thế giới biết anh đang theo đuổi tôi chắc? Vì vậy, tôi nghiêng người đi lướt qua anh, không đưa túi cho anh xách, ngược lại Chương Tiểu Bồ nói: Xách túi giúp em.
Có lời ước hẹn vào đêm giao thừa ấy thì tất cả những người con trai khác trong mắt tôi đã đều không có sự khác biệt giới tính nữa rồi.
Thì ra tình yêu là như thế, khi bạn thích một người nào đó, những người khác dường như không còn tồn tại trong mắt bạn nữa, anh ta có tốt đến thế nào cũng chẳng liên quan gì đến bạn, bạn cũng sẽ không động lòng, tất cả sự vương vấn, sự rung động của bạn đã hoàn toàn thuộc về một người khác mất rồi.
Vì vậy, tôi hiểu vì sao Thẩm Gia Bạch không liếc nhìn tôi dù chỉ một cái vào lúc tôi chỉ cách anh hai mươi centimet. Anh đã đi lướt qua tôi như thế.
Chương Tiểu Bồ trở lại, như đã trở thành một người hoàn toàn khác, không trở nên trầm tĩnh mà quậy tưng bừng, đi nhảy nhót khắp nơi, chỉ cần có vũ hội thì nhất định sẽ thấy cô ấy ở đó. Mùa xuân, tiết trời vẫn còn lạnh, cô ấy để lộ cặp đùi trắng ngần của mình, rạng rỡ đi giữa sân trường với váy caro kẻ màu đỏ trắng, rất bắt mắt.
Bên cạnh cô ấy lúc nào cũng thấy con trai vây quanh.
Hôm nay anh A ngày mai anh B, thay đổi liên tục.
Nhưng trong mắt cô ấy, có thứ gì đó trống rỗng.
Lê Minh Lạc ra nước ngoài rồi, cô ấy nói. Anh ta sẽ rơi từ máy bay xuống mà chết.
Mối tình đầu của Chương Tiểu Bồ cũng đã từng rầm rộ, cuối cùng đã hạ màn một cách buồn bã. Cô ấy trở thành Lí Đồng trong Trích tiên kí(1), ngày nào cũng khoe khoang, hút thuốc càng nhiều hơn.
(1). Một cuốn tiểu thuyết của nhà văn Bái Văn Dũng.
Khi chúng tôi lặng lẽ ngồi bên nhau, cô ấy nói: Nếu mình không phô trương vênh vang thì mình sẽ buồn chết mất, cậu nói xem, mình không ngông ngênh như thế thì mình biết làm gì? Khi còn trẻ, có tiền, có vô số đàn ông con trai vây quanh, về già rồi muốn ngông nghênh cũng không còn cơ hội nữa, vì vậy, mình muốn ngông nghênh. Muốn nói cười yêu đương với bọn con trai.
Khi cô ấy hút thuốc trông thật cô độc, tôi nói: Đã muốn khuyên cậu bỏ thuốc từ lâu, nhưng, nhìn cậu mơ màng trong làn khói thuốc lại rất đẹp.
Thẩm Gia Bạch liệu có thích một người con gái như thế này không? Khi suy nghĩ này lướt qua, tôi đã rùng mình.
Thi cuối kì, Chương Tiểu Bồ bị trượt hai môn, phải học lại mới qua.
Còn thành tích của tôi luôn đứng đầu. Đúng thế, lòng tôi yên bình như mặt nước, ngoài việc viết thư cho Thẩm Gia Bạch ra thì tôi chỉ biết nỗ lực học tập. Bố tôi có tiền, anh trai tôi cũng sắp đi du học, sau này tôi cũng muốn ra nước ngoài học.
Xuân Thiên vẫn liên tục đến tìm tôi, tôi luôn tỏ ra khách sáo nói: Có chuyện gì không?
Chúng ta chẳng phải là anh em sao, anh ở đó, một chân trên pedan xe đạp, một chân chống xuống đất.
Tôi lại cười, phải, tôi thừa nhận anh là anh em với mình.
Đừng chỉ biết cắm đầu vào học như thế, thành mọt sách đấy. Đi, anh đưa em đi một vòng quanh Bắc Kinh một chuyến.
Thế là, rất nhiều buổi chiều hoàng hôn, tôi và Xuân Thiên mỗi người đạp một chiếc xe đạp không cũ mà cũng chẳng mới, đi khắp các ngõ nhỏ ở Bắc Kinh, đi thăm nơi ở trước kia của Mã Liên Lương(2), Hồ Thích(3), còn cả những tòa nhà cũ để lại từ thời Minh Thanh, tôi không ngờ Xuân Thiên lại biết nhiều như thế. Anh có chút đắc ý: Đương nhiên rồi, em nghĩ xem, anh, một người Bắc Kinh hai mươi tuổi.
(2). Mã Liên Lương (1901-1966), nghệ sĩ kinh kịch nổi tiếng của Trung Quốc.
(3). Hồ Thích (1891-1962), học giả, thi nhân, lịch sử gia, triết gia nổi tiếng Trung Quốc.
Tôi không hỏi về chuyện của Xuân Thiên, tôi chỉ thích cảm giác cổ kính của Bắc Kinh.
Trời xanh mây trắng, không khí của mấy trăm năm trước, còn cả tiếng chim bồ câu gù gù gọi bạn. Tôi nhớ những con phố, con ngõ cũ kỹ đó, tôi thích những con ngõ nhỏ dài và hẹp như chiếc điếu cày, cảm giác tang thương của lịch sử như ùa về, không có thành phố nào lại có thể kết hợp sự cổ kính và hiện đại một cách hài hòa như thế.
Khi khu Đồn Tam Lí(4) chìm trong bóng tối, tôi sẽ một mình đạp xe đi qua con ngõ nhỏ để ngắm tuyết. Tôi cũng thích mùa thu tươi sáng của Bắc Kinh, chỉ liếc mắt nhìn qua, là Bắc Kinh dưới ngòi bút thong thả của Lương Thực Thu(5), là Bắc Kinh của Vương Phi(6) vừa ăn tào phớ vừa mặc quần áo ngủ, đi dép lê, tóc xõa tung đi đổ nước tiểu.
(4). Khu phố quán bar nổi tiếng của Bắc Kinh.
(5). Lương Thực Thu (1903-1987) là học giả, tác giả viết tản văn, nhà dịch thuật, nhà phê bình văn học nổi tiếng của Trung Quốc.
(6). Nữ ca sĩ, diễn viên nổi tiếng Trung Quốc.
Khi có người chụp được bức ảnh đó của Vương Phi, đấy là khoảng thời gian cô ấy và Đậu Duy ân ái nhất. Cô ấy quyết thu lại đôi cánh của mình nghỉ ngơi ở hồng trần để đi đổ nước tiểu cho một người đàn ông. Đấy là một cảnh sinh hoạt rất đời thường, tôi hi vọng có một ngày, tôi và Thẩm Gia Bạch cùng nhau thuê tứ hợp viện, sáng sớm thức dậy cũng sẽ làm như thế, cùng nhau đốt bếp lò. Bắc Kinh có hương vị đầm ấm vợ chồng, không hẳn sóng lòng cuồn cuộn kinh thiên động địa, nhưng thật ấm áp, gần gũi và thân thương.
Khi tôi kể cho Xuân Thiên nghe những điều này, anh nói: Em là một cô bé hiểu biết, vì vậy, đừng ngăn cản anh thích em.
Khi anh nói câu đó, ánh nắng mặt trời đã tắt, chúng tôi đứng bên ngoài bức tường đỏ của Cố Cung Bắc Kinh.
Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, tôi nói: Em xin lỗi.
Phải, tôi đã nói ba từ đó, em xin lỗi, đôi khi, sự tương phùng của người với người chỉ vừa đúng chậm một bước chân.
Tại sao? Ánh mắt anh rất đau khổ.
Em đã yêu người khác.
Ai?
Anh ấy vẫn đang học ôn lại.
Thẩm Gia Bạch, anh không biết, khi tôi coi anh là bạn trai của mình, khi tôi nhắc đến anh trước mặt một người con trai khác, mặt tôi ửng hồng.
Rất yêu sao? Xuân Thiên hỏi tôi.
Rất yêu.
Yêu bao nhiêu?
Đủ để không thể yêu người khác được nữa.
Giọng nói của tôi điềm tĩnh và nghiêm nghị, phải, Thẩm Gia Bạch, em không thể yêu người con trai khác được nữa.
Xuân Thiên cười: Thế thì, xem ra chúng ta là anh em thật rồi.
Đúng vậy, thật sự là anh em.
Vậy thì, là anh em cả đời này có được không, không được rời xa không được từ bỏ, giống như anh là anh trai ruột của em, còn em là em gái anh, được không? Những lúc khó khăn khổ sở nhất, nhất định phải nói cho nhau biết, được không?
Mắt tôi thoáng đỏ, tôi quá hiểu anh, anh vẫn không nỡ, bởi vì không nỡ, cho nên mới chịu lùi bước cầu khẩn như thế.
Hôm ấy, tôi mời Xuân Thiên ăn cơm.
Chúng tôi ăn no căng bụng ở Tiền Môn, chúng tôi vừa ăn vừa uống rượu Tiểu Nhị, tôi đã uống rất nhiều, tôi chưa bao giờ uống nhiều rượu như thế, chẳng mấy chốc mà đã say.
Tôi bắt đầu nói lời của một kẻ say, liên tục gọi tên Thẩm Gia Bạch, Xuân Thiên nói: Cô bé ngốc, em yêu đến si mê rồi, nếu anh là người con trai đó, chắc đã chết vì hạnh phúc.
Mặc dù uống say, nhưng có một câu tôi không nói với Xuân Thiên, Thẩm Gia Bạch anh vẫn không biết tôi yêu anh, anh vẫn cho rằng, người con gái hết lòng yêu anh là Chương Tiểu Bồ.
Bí mật đó đè nặng khiến tim tôi đau đớn, bây giờ tôi càng không thể nói, bởi vì... bởi vì anh sắp tốt nghiệp rồi.
Xuân Thiên cõng tôi quay trở về trường.
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi có sự tiếp xúc về mặt da thịt với một người con trai.
Tôi vẫn luôn cho rằng, lần đầu tiên của cả đời tôi sẽ là dành cho Thẩm Gia Bạch. Tôi yêu anh như thế, tôi nhất định sẽ dâng tặng tất cả lần đầu tiên của tôi cho anh, như cái nắm tay đầu tiên, cái ôm đầu tiên, hoặc là nụ hôn đầu tiên.
Tôi uống quá nhiều, được một người con trai tự nhận là anh em cõng về trường.
Giữa đường, tôi nôn.
Tôi nôn hết lên người anh.
Tôi nói: Em xin lỗi.
Xuân Thiên nói: Anh không sợ, không sao đâu.
Tôi khát, bình thường nôn xong sẽ khát, anh đã chạy đến một cửa hàng tạp hóa rất xa để mua nước cho tôi. Trên đường về, tôi uống hết một chai nước, dần dần tỉnh rượu. Anh kiên quyết cõng tôi lên xe, sau đó xuống xe, cõng tôi về kí túc xá nữ.
Trong thư viết cho Thẩm Gia Bạch, tôi nói, Thẩm Gia Bạch, em đã uống rất nhiều.
Thẩm Gia Bạch nói: Anh không thích con gái uống rượu, sau này đừng uống nữa được không?
Vâng, tôi nói, sau này em sẽ không đụng đến dù chỉ là một giọt. Chỉ bởi vì anh không thích.
Từ đó về sau, tôi không bao giờ uống rượu nữa.
Tháng bảy sắp đến rồi.
Tôi hạ lệnh cho Thẩm Gia Bạch không được viết thư cho mình nữa, phải tập trung toàn bộ sức lực vào học tập. Những ngày đó, tôi bắt đầu viết những bài văn ngắn, viết nhật kí.
Thỉnh thoảng đi ăn cơm cùng với Xuân Thiên, Chương Tiểu Bồ.
Xuân Thiên không có bạn gái, anh vẫn là một chàng trai vui vẻ, đá banh, chơi bóng rổ. Có người con gái nào viết thư tình cho anh, anh sẽ cất vào tận đáy hòm, không đọc cũng không hồi âm.
Chương Tiểu Bồ vẫn chơi với những anh chàng có tiền hoặc có gia thế. Cô ấy luôn có quần áo mới, đồ trang sức thì nhiều vô kể. Cô ấy nói: Không thể chỉ chơi suông được, hơn nữa, mình có đòi đâu, họ tự nguyện mua tặng mình đấy chứ.
Khi cô ấy nói những lời này, cô ấy tỏ ra vô cùng đắc ý, ánh mắt quyến rũ. Tôi nói với Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ, một người con gái nếu quá ham hư vinh, hoặc mê muội vật chất, thì rất dễ lạc đường, rất dễ sa đọa.
Mình thực sự muốn sa đọa, thì sao nào?
Cô ấy gào lên với tôi, tôi cũng gào lên: Nhưng, mình không muốn thấy cậu sa đọa.
Nhà cậu có tiền, vì vậy cậu có thể thanh cao, cậu mãi mãi có lòng tự trọng, cậu sẽ không sa đọa, cậu thích làm một nữ tu là việc của cậu, chẳng liên quan gì đến mình. Mình thích sống nhanh sống gấp, mình không thích sự cô đơn, mình thích ồn ào náo nhiệt, thích được đàn ông vây quanh, thì sao nào? Cậu muốn làm nữ tu thì cứ làm đi, cậu chỉ là đồ thanh cao giả tạo.
Bốp! Tôi đã cho cô ấy một cái bạt tai.
Có trời mới biết sao tôi lại có thể ra tay.
Chúng tôi sững lại rất lâu.
Cô bạn gái luôn gắn bó với tôi như hình với bóng từ thuở niên thiếu ngẩn người ra, cô ấy không ngờ tôi lại có thể ra tay, phải, tôi đã ra tay, vì sự sa đọa của cô ấy, vì sự mất mặt của cô ấy!
Chúng tôi đứng nhìn nhau rất lâu, rồi đột nhiên ôm chầm lấy nhau.
Tịch Hạ, Tịch Hạ. Cô ấy gọi tôi, cô ấy nhìn tôi, cô ấy ôm tôi, hai chúng tôi cùng khóc.
Mình xin lỗi cậu, tôi nói, Chương Tiểu Bồ, mình chỉ muốn tốt cho cậu.
Mình biết, Tịch Hạ, nhưng trái tim mình rất lạnh, rất lạnh.
Ngày hôm đó, chúng tôi đi vòng quanh Bắc Kinh, đi mãi cho tới tận khi trời sáng, trong không khí phảng phất mùi của bình minh.
Chương Tiểu Bồ nói, Tịch Hạ, cậu thề đi, cho dù mình có trở thành người như thế nào cậu cũng sẽ vẫn tốt với mình được không? Thực ra mình quá ích kỉ, quá bá đạo, mình không có bạn, chỉ có một người bạn là cậu thôi, cậu mà rời bỏ mình thì mình chẳng còn gì nữa, cậu chỉ đối tốt với một mình mình thôi, được không?
Được, mình hứa với cậu, nhưng cậu cũng phải sống tử tế đi, đừng có làm loạn lên nữa, chuyên tâm yêu một người thôi, được không?
Bất luận thế nào, cậu cũng sẽ đối tốt với mình, được không?
Chương Tiểu Bồ lúc này thật giống một đứa trẻ.
Tôi kéo tay cô ấy: Cậu ấy, có lúc thật giống như một đứa trẻ, được, mình hứa với cậu, mình sẽ tốt với cậu.
Thời thiếu nữ sẽ luôn có một người thân thiết với bạn nhất, bạn sẽ muốn nói với cô ấy tất cả mọi chuyện, dù tốt dù xấu, thì bạn vẫn chọn cô ấy, sau đó, cùng cô ấy trở thành bạn tâm giao, đôi khi, là do sự sắp đặt của Thượng Đế.
Đấy là duyên phận.
Bất luận là lương duyên hay nghiệt duyên.
Thì cũng vẫn là duyên phận.
Còn tôi vẫn luôn là một cô gái trầm tư hướng nội, về Thẩm Gia Bạch, một từ tôi cũng không nhắc.
Cả về việc lần đầu tiên tôi và Xuân Thiên có sự tiếp xúc thân mật, tôi cũng không kể.
Đấy là bí mật của tôi.
Tháng bảy, tháng bảy đen tối cuối cùng cũng đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.