Chương 15
Hương Diệp Đào Tử
01/03/2023
Tiểu Ngọc dựa theo lịch trình của Trình Phàm, tiếp nhận sự sắp xếp từ đại sư, hoàn thành các mục nhiệm vụ rồi đến cửa hàng quẹt thẻ, mua các loại sản phẩm xa xỉ. Thẩm Hạo cầm túi giúp cậu, bê cái hộp, nhìn cậu tìm chỗ thoải mái, bắt đầu ăn hết sô cô la trà chiều.
Anh cất kỹ đồ đạc giùm cậu, ngồi ở bên cạnh, nhìn cậu chăm chú nhai sô cô la rượu Rum, trên miệng còn dính bột ca cao, lại cầm khoai tây chiên chấm tương sô cô la ăn, trong lòng anh ngoại trừ “Ban đêm nhất định phải đánh răng cho nhóc” thì lại bay ra đủ loại suy nghĩ.
Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc của anh… Thẩm Hạo nghĩ thầm, Tiểu Ngọc đã quen với kiểu sống này, vừa ngọt ngào vừa có độc, kiểu sống thoải mái mà không tự do, nhóc có thể bỏ đi luôn sao? Mình có thể mang nhóc ấy đi ư? Nhóc có bằng lòng không? Trong lòng anh bỗng mất đi tự tin…
Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc của anh, nhóc có sợ không… Nhóc có bằng lòng bước lên con đường chạy trốn… Nơi đó không có tiền, không có thức ăn ngon đồ xa xỉ, thoải mái dễ chịu, không có ai ca ngợi vẻ ngoài đẹp đẽ của nhóc, cưng chiều nhóc… Nhóc phải trải qua một cuộc sống gian nan không nhìn thấy ánh mặt trời, có lẽ sẽ còn chết ở nửa đường…
Anh không dám cam đoan, cho rằng mình có thể mang nhóc đi mà không tổn thương một sợi tóc. Anh biết, trên đường một khi xảy ra sai sót, ngoại trừ mình mất mạng, kết cục Tiểu Ngọc chỉ sợ cũng không tốt chỗ nào…
Thẩm Hạo nhìn cậu múc một miếng lớn kem ly hương hoa nhài rồi dùng muỗng nhỏ ăn từng chút từng chút, dáng vẻ rất thỏa mãn, không nhịn được hỏi một câu: “Ăn có ngon không?”
Anh tỏ ra dịu dàng trước giờ chưa từng có, cậu nhìn anh, cầm cái thìa lắc lư, ậm ờ ừ một tiếng.
Thẩm Hạo hỏi: “Đêm nay em còn muốn ăn cơm không? Hay vẫn ăn kem ly?”. Tiểu Ngọc lén nhìn sắc mặt anh, buồn bực cắn thìa, ánh mắt dao động không yên, gương mặt hơi đỏ lên, úp úp mở mở nói: “Ừm… Đi ăn cơm đi…”
Anh nở nụ cười, nói: “Vậy thì đi thôi.” Bọn họ vừa đứng dậy thì Trình Phàm gọi điện thoại tới.
Gã hỏi rõ chỗ bọn họ ở rồi bảo chờ, tự mình ngồi BMW, đi thẳng qua đây, thuận đường đón Tiểu Ngọc đi.
Thẩm Hạo nhìn cậu mở cửa xe, nở nụ cười lấy lòng Trình Phàm, cẩn thận từng li từng tí ngồi bên chân gã. Trình Phàm hạ cửa sổ xe xuống, nói một câu với anh: “Không cần mày quản nữa, đi về trước đi.”
Anh nhìn gã chạy xe hết công suất, phun ra một vùng tro bụi, trong lòng không hiểu sao thấp thỏm. Anh đứng ở đó, đốt điếu thuốc, nhìn bóng đêm bao trùm mặt đất từng chút từng chút.
Trở lại biệt thự, Thẩm Hạo trông chừng điện thoại, nhìn tới nhìn lui nhưng Tiểu Ngọc vẫn không gọi tới. Tâm trạng anh không yên, đánh mấy ván bài, bỗng nhiên điện thoại vang lên. Anh nhận ngay, bên Tiểu Ngọc rất lâu không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở run rẩy.
Thẩm Hạo bỏ ván bài, vội vàng hỏi mấy lần: “Em đang ở đâu?” Nghe thấy giọng Tiểu Ngọc lay lắt từ nơi xa truyền qua đây, bảo anh đến khách sạn Lệ Tinh đón mình.
Anh cầm chìa khóa xe chạy như bay ra ngoài, một đường lao vùn vụt đến khách sạn Lệ Tinh. Xuống xe, trong đại sảnh không nhìn thấy người, anh xông vào thang lầu, tìm cậu từng tầng từng tầng, rốt cục ở trong thang lầu tầng mười tám phát hiện ra, Tiểu Ngọc như con búp bê bơm hơi bị người ta chơi hỏng, bị ném trên mặt đất, áo khoác che kín thân thể. Anh ôm lấy cậu, dùng áo khoác bao lấy, mang trở về.
Bọn bảo tiêu thấy Thẩm Hạo ôm Tiểu Ngọc lên lầu, gọi bác sĩ gia đình đến. Nghe thấy bác sĩ muốn kiểm tra, đột nhiên cậu bừng tỉnh, mất hồn mất vía la lên: “Em không muốn xem bác sĩ! Không muốn! Để ông ta đi đi!!!”
Anh tranh thủ thời gian tìm bác sĩ muốn chút thuốc rồi đuổi đi. Ôm lấy Tiểu Ngọc, phát hiện tay cậu lạnh buốt, cái trán nóng hổi. Sờ lưng cậu tựa như đang vuốt ve một con mèo con.
Tiểu Ngọc nghẹn ngào một tiếng, lăn vào ngực anh, giọng nói run run: “Những tên biến thái kia nhét rất nhiều đồ trên người em, em không muốn người ta nhìn thấy…”
Anh hôn hôn cậu, nói: “Ừ, không cho người khác nhìn đâu.” Anh ôm cậu vào phòng tắm, cởi quần áo từng cái từng cái một, phát hiện miệng huyệt mềm mại trướng đến mức lật ra ngoài, bên trong nhét mấy miếng hoa quả, không ngừng chảy ra tinh dịch.
Mầm thịt đỏ nhạt cũng bị chà đạp tỏa ra mùi máu tanh, phía trên mắt lỗ có cái kim băng như trang sức đeo vào. Thẩm Hạo nhịn đau, nhẹ nhàng rút ra giúp cậu. Tiểu Ngọc hét thảm một tiếng, run lên mấy lần, như thể chết đi, nằm lệch trên giường bất động.
Thẩm Hạo thả một thau nước, giúp cậu lấy ra rất lâu, mới rửa ráy sạch sẽ, ôm trở về giường.
Đôi mắt Tiểu Ngọc ảm đạm như thể muốn lụi đi, lẩm bẩm nói: “Anh Hạo, anh đừng đi, em sợ lắm… Bọn họ có rất nhiều người ức hiếp em, bức em cởi sạch quần áo nằm trên bàn cơm…”
Lòng anh đau như dao cứa, ôm cậu trong ngực, không ngừng vuốt ve.
Tiểu Ngọc uống thuốc, đầu từ từ gục xuống, ngủ thiếp đi. Khóe môi cũng bị cắn nát. Tay anh nhẹ nhàng sờ môi, cằm cậu.
Rốt cuộc anh phát hiện ra nhóc vẫn là Tiểu Ngọc ngu ngốc kia. Nho nhỏ, trắng trẻo, có thể chộp trong tay. Nhóc rất non, rất giòn, không bảo vệ được chính mình, bị rất nhiều kẻ đàn ông tùy tiện tổn thương.
Mặc dù Tiểu Ngọc giống đóa hoa đuôi diều, nở rộ đến phong thái diễm lệ, hơi thở mê người nhưng nhóc vẫn mãi ngu ngốc, là nhóc vịt chỉ biết phô trương thanh thế, cơm cũng không dám ăn bậy. Cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn mà đầu óc ngu si, ngay cả mình cũng dễ như trở bàn tay cưỡng bức nhóc. Thì những kẻ giàu sụ kia càng có trăm loại phương pháp, muốn lột sạch quần áo nhóc, nhìn khắp thân thể kín kẽ, cũng không vội vàng luân phiên cưỡng bức.
Ép buộc Tiểu Ngọc không nghe lời đến mức như một đứa trẻ, nói năng lộn xộn, khóc thút thít cầu xin tha thứ, những kẻ đó nhận được sự thỏa mãn cực đại từ tinh thần và khoái cảm tình dục tăng vọt.
Tiểu Ngọc rất sợ bọn họ, so với sợ hãi mình còn sợ hơn gấp trăm lần. Nhóc không biết ứng phó thế nào, đành bày ra cái vẻ cao ngạo, tránh né những kẻ thợ săn hung mãnh truy kích, tự cho rằng chống cự được một lúc. Thế nhưng dáng vẻ nhóc khước từ quá chọc người, mùi hương quá nồng nàn khiến cho những kẻ đàn ông bừng bừng gợi mở tình dục càng muốn chà đạp nhóc.
Một khi bọn họ bắt được Tiểu Ngọc, dục vọng đã tăng đến mức chịch nhóc cũng không thể thỏa mãn, muốn nhét nhiều thứ hơn lên người nhóc, mới có thể trút bỏ ham muốn tình dục dơ bẩn.
Tiểu Ngọc bị bọn họ giày vò đến mức xanh môi, khớp hàm không khép được, nước mắt chảy như dòng suối nhỏ. Nhóc sợ chết, bởi vì bất kể làm thế nào, cuối cùng đều phải bị những kẻ đó chịch, chịch càng muộn, kết cục càng khủng bố hơn.
Tiểu Ngọc sợ hãi không biết làm sao, chỉ có thể né tránh tạm thời nhưng chỉ tạm thời thì nhóc có thể chạy đi đâu? Ngay cả khi nhóc lái xe, đảo xe còn đảo không được, đi qua hai cái cầu vượt, cũng không phân rõ được đông tây nam bắc…
Thẩm Hạo ôm chặt cậu vào ngực, trái tim chưa từng đau đớn đến thế. Anh quyết định, bất kể trả giá thế nào, cũng phải mang Tiểu Ngọc đi, nếu có thể, đợi ngày mai khi cậu tỉnh lại liền lập tức nói cho cậu biết kế hoạch của mình.
Vô số ý nghĩ hối hận dâng trào trong lồng ngực Thẩm Hạo khiến cho anh nhất thời quên mất quy tắc, nán lại đến rạng sáng
Anh cất kỹ đồ đạc giùm cậu, ngồi ở bên cạnh, nhìn cậu chăm chú nhai sô cô la rượu Rum, trên miệng còn dính bột ca cao, lại cầm khoai tây chiên chấm tương sô cô la ăn, trong lòng anh ngoại trừ “Ban đêm nhất định phải đánh răng cho nhóc” thì lại bay ra đủ loại suy nghĩ.
Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc của anh… Thẩm Hạo nghĩ thầm, Tiểu Ngọc đã quen với kiểu sống này, vừa ngọt ngào vừa có độc, kiểu sống thoải mái mà không tự do, nhóc có thể bỏ đi luôn sao? Mình có thể mang nhóc ấy đi ư? Nhóc có bằng lòng không? Trong lòng anh bỗng mất đi tự tin…
Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc của anh, nhóc có sợ không… Nhóc có bằng lòng bước lên con đường chạy trốn… Nơi đó không có tiền, không có thức ăn ngon đồ xa xỉ, thoải mái dễ chịu, không có ai ca ngợi vẻ ngoài đẹp đẽ của nhóc, cưng chiều nhóc… Nhóc phải trải qua một cuộc sống gian nan không nhìn thấy ánh mặt trời, có lẽ sẽ còn chết ở nửa đường…
Anh không dám cam đoan, cho rằng mình có thể mang nhóc đi mà không tổn thương một sợi tóc. Anh biết, trên đường một khi xảy ra sai sót, ngoại trừ mình mất mạng, kết cục Tiểu Ngọc chỉ sợ cũng không tốt chỗ nào…
Thẩm Hạo nhìn cậu múc một miếng lớn kem ly hương hoa nhài rồi dùng muỗng nhỏ ăn từng chút từng chút, dáng vẻ rất thỏa mãn, không nhịn được hỏi một câu: “Ăn có ngon không?”
Anh tỏ ra dịu dàng trước giờ chưa từng có, cậu nhìn anh, cầm cái thìa lắc lư, ậm ờ ừ một tiếng.
Thẩm Hạo hỏi: “Đêm nay em còn muốn ăn cơm không? Hay vẫn ăn kem ly?”. Tiểu Ngọc lén nhìn sắc mặt anh, buồn bực cắn thìa, ánh mắt dao động không yên, gương mặt hơi đỏ lên, úp úp mở mở nói: “Ừm… Đi ăn cơm đi…”
Anh nở nụ cười, nói: “Vậy thì đi thôi.” Bọn họ vừa đứng dậy thì Trình Phàm gọi điện thoại tới.
Gã hỏi rõ chỗ bọn họ ở rồi bảo chờ, tự mình ngồi BMW, đi thẳng qua đây, thuận đường đón Tiểu Ngọc đi.
Thẩm Hạo nhìn cậu mở cửa xe, nở nụ cười lấy lòng Trình Phàm, cẩn thận từng li từng tí ngồi bên chân gã. Trình Phàm hạ cửa sổ xe xuống, nói một câu với anh: “Không cần mày quản nữa, đi về trước đi.”
Anh nhìn gã chạy xe hết công suất, phun ra một vùng tro bụi, trong lòng không hiểu sao thấp thỏm. Anh đứng ở đó, đốt điếu thuốc, nhìn bóng đêm bao trùm mặt đất từng chút từng chút.
Trở lại biệt thự, Thẩm Hạo trông chừng điện thoại, nhìn tới nhìn lui nhưng Tiểu Ngọc vẫn không gọi tới. Tâm trạng anh không yên, đánh mấy ván bài, bỗng nhiên điện thoại vang lên. Anh nhận ngay, bên Tiểu Ngọc rất lâu không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở run rẩy.
Thẩm Hạo bỏ ván bài, vội vàng hỏi mấy lần: “Em đang ở đâu?” Nghe thấy giọng Tiểu Ngọc lay lắt từ nơi xa truyền qua đây, bảo anh đến khách sạn Lệ Tinh đón mình.
Anh cầm chìa khóa xe chạy như bay ra ngoài, một đường lao vùn vụt đến khách sạn Lệ Tinh. Xuống xe, trong đại sảnh không nhìn thấy người, anh xông vào thang lầu, tìm cậu từng tầng từng tầng, rốt cục ở trong thang lầu tầng mười tám phát hiện ra, Tiểu Ngọc như con búp bê bơm hơi bị người ta chơi hỏng, bị ném trên mặt đất, áo khoác che kín thân thể. Anh ôm lấy cậu, dùng áo khoác bao lấy, mang trở về.
Bọn bảo tiêu thấy Thẩm Hạo ôm Tiểu Ngọc lên lầu, gọi bác sĩ gia đình đến. Nghe thấy bác sĩ muốn kiểm tra, đột nhiên cậu bừng tỉnh, mất hồn mất vía la lên: “Em không muốn xem bác sĩ! Không muốn! Để ông ta đi đi!!!”
Anh tranh thủ thời gian tìm bác sĩ muốn chút thuốc rồi đuổi đi. Ôm lấy Tiểu Ngọc, phát hiện tay cậu lạnh buốt, cái trán nóng hổi. Sờ lưng cậu tựa như đang vuốt ve một con mèo con.
Tiểu Ngọc nghẹn ngào một tiếng, lăn vào ngực anh, giọng nói run run: “Những tên biến thái kia nhét rất nhiều đồ trên người em, em không muốn người ta nhìn thấy…”
Anh hôn hôn cậu, nói: “Ừ, không cho người khác nhìn đâu.” Anh ôm cậu vào phòng tắm, cởi quần áo từng cái từng cái một, phát hiện miệng huyệt mềm mại trướng đến mức lật ra ngoài, bên trong nhét mấy miếng hoa quả, không ngừng chảy ra tinh dịch.
Mầm thịt đỏ nhạt cũng bị chà đạp tỏa ra mùi máu tanh, phía trên mắt lỗ có cái kim băng như trang sức đeo vào. Thẩm Hạo nhịn đau, nhẹ nhàng rút ra giúp cậu. Tiểu Ngọc hét thảm một tiếng, run lên mấy lần, như thể chết đi, nằm lệch trên giường bất động.
Thẩm Hạo thả một thau nước, giúp cậu lấy ra rất lâu, mới rửa ráy sạch sẽ, ôm trở về giường.
Đôi mắt Tiểu Ngọc ảm đạm như thể muốn lụi đi, lẩm bẩm nói: “Anh Hạo, anh đừng đi, em sợ lắm… Bọn họ có rất nhiều người ức hiếp em, bức em cởi sạch quần áo nằm trên bàn cơm…”
Lòng anh đau như dao cứa, ôm cậu trong ngực, không ngừng vuốt ve.
Tiểu Ngọc uống thuốc, đầu từ từ gục xuống, ngủ thiếp đi. Khóe môi cũng bị cắn nát. Tay anh nhẹ nhàng sờ môi, cằm cậu.
Rốt cuộc anh phát hiện ra nhóc vẫn là Tiểu Ngọc ngu ngốc kia. Nho nhỏ, trắng trẻo, có thể chộp trong tay. Nhóc rất non, rất giòn, không bảo vệ được chính mình, bị rất nhiều kẻ đàn ông tùy tiện tổn thương.
Mặc dù Tiểu Ngọc giống đóa hoa đuôi diều, nở rộ đến phong thái diễm lệ, hơi thở mê người nhưng nhóc vẫn mãi ngu ngốc, là nhóc vịt chỉ biết phô trương thanh thế, cơm cũng không dám ăn bậy. Cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn mà đầu óc ngu si, ngay cả mình cũng dễ như trở bàn tay cưỡng bức nhóc. Thì những kẻ giàu sụ kia càng có trăm loại phương pháp, muốn lột sạch quần áo nhóc, nhìn khắp thân thể kín kẽ, cũng không vội vàng luân phiên cưỡng bức.
Ép buộc Tiểu Ngọc không nghe lời đến mức như một đứa trẻ, nói năng lộn xộn, khóc thút thít cầu xin tha thứ, những kẻ đó nhận được sự thỏa mãn cực đại từ tinh thần và khoái cảm tình dục tăng vọt.
Tiểu Ngọc rất sợ bọn họ, so với sợ hãi mình còn sợ hơn gấp trăm lần. Nhóc không biết ứng phó thế nào, đành bày ra cái vẻ cao ngạo, tránh né những kẻ thợ săn hung mãnh truy kích, tự cho rằng chống cự được một lúc. Thế nhưng dáng vẻ nhóc khước từ quá chọc người, mùi hương quá nồng nàn khiến cho những kẻ đàn ông bừng bừng gợi mở tình dục càng muốn chà đạp nhóc.
Một khi bọn họ bắt được Tiểu Ngọc, dục vọng đã tăng đến mức chịch nhóc cũng không thể thỏa mãn, muốn nhét nhiều thứ hơn lên người nhóc, mới có thể trút bỏ ham muốn tình dục dơ bẩn.
Tiểu Ngọc bị bọn họ giày vò đến mức xanh môi, khớp hàm không khép được, nước mắt chảy như dòng suối nhỏ. Nhóc sợ chết, bởi vì bất kể làm thế nào, cuối cùng đều phải bị những kẻ đó chịch, chịch càng muộn, kết cục càng khủng bố hơn.
Tiểu Ngọc sợ hãi không biết làm sao, chỉ có thể né tránh tạm thời nhưng chỉ tạm thời thì nhóc có thể chạy đi đâu? Ngay cả khi nhóc lái xe, đảo xe còn đảo không được, đi qua hai cái cầu vượt, cũng không phân rõ được đông tây nam bắc…
Thẩm Hạo ôm chặt cậu vào ngực, trái tim chưa từng đau đớn đến thế. Anh quyết định, bất kể trả giá thế nào, cũng phải mang Tiểu Ngọc đi, nếu có thể, đợi ngày mai khi cậu tỉnh lại liền lập tức nói cho cậu biết kế hoạch của mình.
Vô số ý nghĩ hối hận dâng trào trong lồng ngực Thẩm Hạo khiến cho anh nhất thời quên mất quy tắc, nán lại đến rạng sáng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.