Chương 17: Bạch bân
Ái Khán Thiên
24/10/2020
Đinh Húc tĩnh dưỡng vài ngày liền xuất viện, cùng vào ở trong tiểu viện với ông Đinh.
Tính cách y trầm ổn, cũng chịu khó chân tay, buổi sáng đánh thái quyền cùng ông, ra ngoài mua đồ ăn sáng, còn giúp cắt tỉa hoa cỏ trong viện, làm việc thỏa đáng cẩn thận, rất được ông Đinh yêu quý.
Cuộc sống sau khi chuyển trường cũng rất thư thả, y cũng biết kế hoạch cùng ông Đinh đến thành phố L, không nghĩ sẽ đợi quá lâu ở thủ đô, cho nên làm việc cũng hết sức khiêm tốn. Việc làm bài thi ở cấp II sau khi sống lại mà nói, với Đinh Húc giống như sử dụng máy gian lận vậy, cố gắng hết sức duy trì thành tích chỉ ở mức trên trung bình, cũng không phát huy khả năng, bởi vậy cũng không khiến thầy cô chú ý nhiều.
Bạn cùng lớp cũng không giao thiệp nhiều lắm, chỗ ở của ông Đinh và trường học với y như đoạn thẳng có hai điểm mút, căn bản buổi sáng đúng giờ đi học, tan học cũng lập tức về nhà.
Thỉnh thoảng ông Đinh cũng để Đinh Húc chơi cờ cùng mình, nhìn thấy y hạ nước cờ không tệ, rất là kinh hỉ, có đôi khi còn đưa y ra ngoài đánh vài ván cờ. Đều là mấy ông bạn của ông Đinh, tranh thủ lúc rảnh rỗi, chơi vài ván giúp giải khuây.
Trước kia Đinh Húc có học chơi cờ cùng ông Đinh, lần này xuất trận, trong lòng ông Đinh nghĩ đến vị trí nào, không cần phải nói Đinh Húc cũng sẽ hạ quân cờ đúng vị trí đó, khiến trong lòng ông vừa thoải mái vừa hài lòng.
Mấy ông bạn của ông cũng kinh ngạc, đánh giá tỉ mỉ Đinh Húc, nói: “Lão Đinh, thằng cháu nhỏ này của ông thật ghê gớm, hạ cờ không tệ! Ông bồi dưỡng nó bao lâu rồi?”
Ông Đinh vuốt chòm râu trên cằm, đắc ý nói: “Cũng không lâu lắm, nó vừa tới vài ngày, rảnh rỗi không làm gì thì đánh với tôi hai ba ván, tự học được.”
Ông lão ngồi bên cạnh buông quân cờ xuống, ăn một quân xe Đinh Húc mới bày ra, cười nói: “Ai dô, là tự học thành tài! Thằng nhóc này khá phết nhỉ, đầu năm nay đâu có mấy người có kĩ năng lại có nhẫn nại ngồi chơi cờ đâu, tôi thật sự hâm mộ ông đấy ông Đinh, mấy thằng cháu nhà tôi mới vừa nhìn thấy tôi là chạy biến, chẳng bắt được đứa nào chịu theo tôi chơi cờ đâu!”
Ông Đinh chỉ điểm thế cờ cho Đinh Húc một lần nữa, nói: “Ngược lại tôi càng muốn Đinh Húc đi ra ngoài nhiều một chút, quen biết một vài đứa bạn cùng lứa, nó vừa tới thủ đô, tính lại hay ngại, cả ngày nếu không đọc sách ru rú ở nhà thì là chơi cờ hoặc làm vườn với tôi, hay là mấy ông có đứa cháu nào thì giới thiệu cho Đinh Húc kết bạn đi… Ai nha! Lão Tô, hạ cờ không được hối hận, không được lấy lại! Buông xuống, buông xuống!”
Mặt ông Tô đỏ lên, che chặt quân cờ không chịu buông, “Tôi khươ khươ một tý, ai bảo muốn đặt chỗ đó chứ!” Nói thì nói thế, cuối cùng vẫn bị mấy ông bạn bên cạnh liên thủ lại ấn quân cờ về vị trí trước đó, trơ mắt nhìn mình bị ăn mất tướng, đau lòng đến nhăn nhíu cả mặt. Ông thở dài, xếp quân cờ cũng có chút không bình tĩnh, nói: “Cùng bằng tuổi Đinh Húc ấy à, thật sự có mấy đứa, nhưng mà quá nghịch ngợm, ngược lại nhà Bạch lão gia có vẻ không tệ.”
“Bạch Bân? Thằng nhỏ đó cũng khá tốt, lần trước có gặp một lần, lão Bạch đưa nó theo cùng đi ăn bữa cơm, người quá nhiều nên chia làm ba phòng, thế là đám thiếu niên choai choai chiếm cả một phòng.” Lão tiên sinh vẫn đứng đằng sau xem cờ cũng mở miệng, trên mặt hàm chứa nét cười, “Tôi còn đang phát sầu đấy, cả một đám choai choai cho vào một phòng không phải sẽ loạn cào cào lên à? Không nghĩ tới hơn nửa thời gian dùng cơm, toàn nghe Bạch Bân cả, ha ha, duy trì trật tự so ra còn tốt hơn người lớn!”
Ông Đinh nghĩ ngợi, nói: “Thằng nhóc nhà họ Bạch không tệ, nó học trường nào thế? Tôi nhớ không lầm thì hình như lão Bạch…Không ở thủ đô mà nhỉ?”
“Đúng, lão Bạch về thành phố L rồi, Bạch Bân thì không rõ lắm, nền giáo dục ở thủ đô khá tốt, hẳn phải ở lại đây chứ nhỉ?” Ông Tô buông quân cờ xuống, đứng dậy đi gọi điện thoại hỏi thăm.
Ông Đinh vừa nói một câu cám ơn, cúi đầu liền nhìn thấy một bàn cờ đã loạn, nhịn không được cười nói: “Lão già này, thua xong là bỏ chạy, hồi đó ông cũng làm ngoại giao[0] như vậy sao? Làm bừa quá!”
[0] Làm ngoại giao: ở đây chỉ cơ quan ngoại giao.
Vừa nghe thấy nhà họ Bạch, mí mắt Đinh Húc liền bắt đầu máy, tiếp theo lại nghe thấy mấy ông ca ngợi dáng vẻ của Bạch Bân, trong lòng liền càng khẳng định chắc chắn.
Đúng là vị Bạch Bân đó.
Thực ra ấn tượng của y về Bạch Bân không xấu, thế nhưng với một vị luôn dính như sam với Bạch Bân thì lại khó nói, cái tên tiểu tử đó tên là Đinh Hạo, nếu nhớ không nhầm, lúc này hẳn hắn cũng đang ở thành phố L. Khi trước y có một khoảng thời gian ngắn giao thiệp với Đinh Hạo, liên hệ vài lần, không có lần nào là khoái trá. Lần đầu tiên, tên khốn khiếp này “tưới” y đến mức vào viện, dị ứng cồn phải nghỉ cả một tuần mới ổn…
Đinh Húc nhắm chặt mắt, đè đám gân xanh đang giật bình bịch trên trán.
Nếu như sống một lần nữa, y tuyệt đối phải trách xa cái thằng quỷ đó, cũng chỉ có duy nhất mình Bạch Bân mới có thể một mực mỉm cười kiên nhẫn thu dọn tàn cục rối rắm giúp hắn như vậy, cũng không toan tính gì.
Ông Tô nhanh chóng liên lạc xong, quay lại nói: “Không khéo, Bạch Bân cũng ở thành phố L, đi học ở bên đó, lão Bạch bảo là học trường học quân đội hóa[1], chất lượng dạy học tốt, chỉ có điểu không thể kết bạn với Đinh Húc rồi. Hay là thế này đi, tôi về bảo mấy thằng nhóc nhà tôi qua đây, cho chúng nó gặp gỡ Đinh Húc một chút?”
[1] Trường học quân đội hóa: trường có mô hình kiểu quân sự.
Đây chẳng qua là lời nói khách khí mà thôi, cháu nhà ông Tô đều lớn hơn Đinh Húc khá nhiều, lớp 11 gì đó, chắc cũng không chơi nổi với nhau đâu, vậy nên ông Đinh cũng tự nhiên xin miễn ý tốt này.
Lúc sắp về mấy ông lão đều đứng dậy tiễn ông Đinh, đưa cho Đinh Húc chút hoa quả chuyển từ phương Nam đến, cười ha hả dặn dò lần tới y nhớ cùng ông nội đến chơi nữa.
“Mấy cái thằng bướng bỉnh nhà tôi còn không nghe lời bằng một góc của Đinh Húc!”
Ông Đinh cười ha hả, ánh mắt nhìn Đinh Húc mang theo tia hài lòng. Ông dẫn Đinh Húc về, trên đường đi còn hỏi hắn, “Lúc ở với cha mẹ ở bên kia, con cũng im lặng như thế này à? Bình thường không cùng mấy người bạn cùng trang lứa ra ngoài chơi sao, cả ngày ở với ông già chắc cũng thấy buồn bực nhỉ?”
Đinh Húc nói: “Không buồn bực đâu ông, bình thường con cũng không có nhiều bạn, cha mẹ cũng rất bận rộn.”
“Ồ, thật sự là có mấy đứa cơ à,” Ông Đinh cảm thấy rất hứng thú, hói: “Chắc là quen ở trường học trước nhỉ, nhớ mấy đứa nó không, tên là gì thế?”
Đinh Húc nghĩ nghĩ, nói: “Tiêu Lương Văn và Phó Đông Ly.”
Ông Đinh à một tiếng, nói: “Phó Đông Ly, có phải cháu của lão Phó hay không? Ông còn nhớ rõ nó, bên trên còn hai anh trai đúng không? Thằng thứ hai trước đây cũng nghịch ngợm gớm lắm, tên là Đông Triết thì phải?”
Đinh Húc vâng một tiếng, nói: “Đúng ạ.”
“Ha ha, mấy thằng nhóc đấy cũng được đấy, đứa thứ hai nhà đó tầm nhìn rộng, lại thương em, khi con còn nhỏ, lúc nhà nó còn ở thủ đô, cả ngày Đông Triết đều cõng em ra ngoài chơi, cha mẹ nó đi làm cũng bận rộn, thằng nhóc út hầu như đều là nó chăm sóc nuôi lớn.” Ông Đinh rơi vào hồi ức, cảm khái nói, “Đây đều đã là chuyện của hơn mười năm trước rồi, thời gian qua thật mau ha. Đúng rồi, anh bạn nhỏ họ Tiêu của con là?”
Đinh Húc chỉ nghe thoáng qua chuyện của anh em nhà họ Phó qua lời Chung Tiệp, bà cũng không nói rõ ràng lắm, chỉ bảo y nên thường xuyên đi chơi với anh em họ, trong ngôn ngữ mang theo ý nịnh bợ, y không thích chuyện này, kiếp trước cũng không nói nhiều với Phó Đông Ly được mấy câu, không nghĩ tới lần này đến thủ đô còn có thể nghe được chuyện xưa của anh em họ Phó, nhất thời cảm thấy khá thú vị. Nghe thấy ông Đinh hỏi việc của Tiêu Lương Văn, cũng không giấu giếm nói: “Cậu ấy rất tốt, nhỏ hơn con một tuổi, hiện tại không đi học nữa, điều kiện nhà cậu ấy không tốt lắm.” Nghĩ một hồi lại bổ sung nói, “Cha mẹ cậu ấy đã qua đời.”
Ông Đinh thiện tâm, nghe thấy cháu trai nói vậy cũng nói: “Nếu là đứa trẻ ngoan, thì nhà chúng ta có thể giúp đỡ nó. Cô nhỏ của con làm công tác giáo dục, vẫn có thể tìm được không ít trường học, có thể cho cậu bé đó thi khảo sát vào nhập học. Nếu thể trạng tốt, ông Bạch cũng có thể giới thiệu mấy cửa đi, ông nhớ rõ có mấy đồn bộ đội ngoài biên chế, ngoại lệ cũng có thể nhận thêm người…”
Đinh Húc biết bản lĩnh nhà họ Bạch, động lòng, nói: “Để con hỏi cậu ấy một chút, làm phiền ông nội vậy!”
Ông Đinh cười ha hả sờ đầu y một phen, nói: “Phiền cái gì, cái thằng bé này, quá khách khí rồi đấy!”
Hai ông cháu tản bộ về nhà, tay Đinh Húc còn xách theo một túi hoa quả, lắc lư, vui vẻ mà ấm áp.
Ông Đinh vịn tay y, thở dài một câu nói: “Đinh Húc này, trước Tết ông nội cũng phải chuẩn bị thối lui rồi, có khả năng phải chuyển chỗ ở, con muốn lại hay là đi theo ông?” Tựa hồ sợ y lo lắng, lại an ủi nói, “Nếu con muốn ở lại, ông sẽ nhờ người lưu học tịch lại cho con, chỉ có điều con phải ở nội trú, thứ bảy chủ nhật có thể thay phiên về nhà các cô con…”
Sau khi ông Đinh chuyển chức, đến thành phố L đảm nhận một chức vụ thanh nhàn, coi như đi dưỡng lão. Lúc này ông trưng cầu ý kiến Đinh Húc trước, hiển nhiên trong lòng rất để ý đến cảm thụ của y.
Ngay từ đầu Đinh Húc đã có ý đi theo ông, lại thêm trước đó Tiêu Lương Văn gọi điện thoại cũng nhắc tới thành phố L, tự nhiên cũng không lựa chọn cái thứ hai, nói: “Con muốn đi cùng ông nội.”
Ông Đinh nói: “Con nghĩ kĩ đi, ông biết con là đứa thích học tập, nếu theo ông sang thì trường học bên kia không được tốt như bên này đâu.”
Đinh Húc nói: “Mẹ con bảo con phải đi cùng ông…”
Ông Đinh nghe đến đó, nhịn không được thở dài, con dâu có tâm tư gì ông cũng biết, hai đứa con gái ông có thái độ gì với Đinh Húc ông cũng đã thấy cả, nếu không phải vậy, ông cũng không hỏi xem Đinh Húc muốn đi cùng ông không. Một đứa nhỏ như vậy, liên tục phải đổi hoàn cảnh, ông thực sự không đành lòng.
Ngược lại Đinh Húc rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Hơn nữa ông yên tâm, ở chỗ nào con cũng có thể thi thật tốt.”
Ông Đinh nhìn y một hồi, bỗng nhiên cười, nói: “Tốt tốt tốt, tính cách này của con ngược lại giống ông lắm, dù sao con cũng sắp thành niên rồi, ông tin con có thể thi tốt, vậy con sắp xếp thu dọn một chút, cuối năm qua đó cùng ông nội đi. Chỉ là lại chuyển trường thì còn phải chậm một thời gian nữa, ông cho con học thầy dạy kèm tại nhà nhé.”
Đinh Húc không từ chối, nói cảm ơn với ông Đinh, đây là tấm lòng quan tâm của trưởng bối đối với cháu trai, chỉ cần y thành tâm biết ơn, mới là sự tôn trọng lớn nhất đối với ông ấy.
Khoảng thời gian cuối cùng ở lại thủ đô, Đinh Húc càng thêm bận rộn, ngoại trừ việc học bù bên ngoài, y còn muốn học xong thêm một ngôn ngữ nữa. Thầy dạy thêm rất thích y, người cũng rất chu đáo, nhận thấy thị lực Đinh Húc hơi suy giảm, liền đề nghị y đi khám rồi cắt kính đeo.
Làn da Đinh Húc trắng nõn, mi mắt càng thêm tuấn tú, gọng kính nhỏ bằng kim loại đặt trên sống mũi, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, đã có vài phần bóng dáng sau khi thành niên. Chỉ là vẫn không thích nói giỡn như cũ, lúc ngồi yên một chỗ, biểu cảm hơi nhướn mày sẽ mang theo vài phần lãnh đạm.
Mới vừa vào đông, ông Đinh nhận lệnh điều động rồi đi liền, đầu năm đã đến thành phố L.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch · Đinh Hạo: Đinh Húc, cậu đừng như vậy, tôi đã thay đổi tốt hơn rồi mà!
Đinh Húc:..
Bạch · Đinh Hạo: Thật, hiện tại tôi đều ăn chay!
Đinh Húc: Vậy cậu tránh xa cái hồ cá đó ra.
Bạch · Đinh Hạo:…… Tôi không thể
Tính cách y trầm ổn, cũng chịu khó chân tay, buổi sáng đánh thái quyền cùng ông, ra ngoài mua đồ ăn sáng, còn giúp cắt tỉa hoa cỏ trong viện, làm việc thỏa đáng cẩn thận, rất được ông Đinh yêu quý.
Cuộc sống sau khi chuyển trường cũng rất thư thả, y cũng biết kế hoạch cùng ông Đinh đến thành phố L, không nghĩ sẽ đợi quá lâu ở thủ đô, cho nên làm việc cũng hết sức khiêm tốn. Việc làm bài thi ở cấp II sau khi sống lại mà nói, với Đinh Húc giống như sử dụng máy gian lận vậy, cố gắng hết sức duy trì thành tích chỉ ở mức trên trung bình, cũng không phát huy khả năng, bởi vậy cũng không khiến thầy cô chú ý nhiều.
Bạn cùng lớp cũng không giao thiệp nhiều lắm, chỗ ở của ông Đinh và trường học với y như đoạn thẳng có hai điểm mút, căn bản buổi sáng đúng giờ đi học, tan học cũng lập tức về nhà.
Thỉnh thoảng ông Đinh cũng để Đinh Húc chơi cờ cùng mình, nhìn thấy y hạ nước cờ không tệ, rất là kinh hỉ, có đôi khi còn đưa y ra ngoài đánh vài ván cờ. Đều là mấy ông bạn của ông Đinh, tranh thủ lúc rảnh rỗi, chơi vài ván giúp giải khuây.
Trước kia Đinh Húc có học chơi cờ cùng ông Đinh, lần này xuất trận, trong lòng ông Đinh nghĩ đến vị trí nào, không cần phải nói Đinh Húc cũng sẽ hạ quân cờ đúng vị trí đó, khiến trong lòng ông vừa thoải mái vừa hài lòng.
Mấy ông bạn của ông cũng kinh ngạc, đánh giá tỉ mỉ Đinh Húc, nói: “Lão Đinh, thằng cháu nhỏ này của ông thật ghê gớm, hạ cờ không tệ! Ông bồi dưỡng nó bao lâu rồi?”
Ông Đinh vuốt chòm râu trên cằm, đắc ý nói: “Cũng không lâu lắm, nó vừa tới vài ngày, rảnh rỗi không làm gì thì đánh với tôi hai ba ván, tự học được.”
Ông lão ngồi bên cạnh buông quân cờ xuống, ăn một quân xe Đinh Húc mới bày ra, cười nói: “Ai dô, là tự học thành tài! Thằng nhóc này khá phết nhỉ, đầu năm nay đâu có mấy người có kĩ năng lại có nhẫn nại ngồi chơi cờ đâu, tôi thật sự hâm mộ ông đấy ông Đinh, mấy thằng cháu nhà tôi mới vừa nhìn thấy tôi là chạy biến, chẳng bắt được đứa nào chịu theo tôi chơi cờ đâu!”
Ông Đinh chỉ điểm thế cờ cho Đinh Húc một lần nữa, nói: “Ngược lại tôi càng muốn Đinh Húc đi ra ngoài nhiều một chút, quen biết một vài đứa bạn cùng lứa, nó vừa tới thủ đô, tính lại hay ngại, cả ngày nếu không đọc sách ru rú ở nhà thì là chơi cờ hoặc làm vườn với tôi, hay là mấy ông có đứa cháu nào thì giới thiệu cho Đinh Húc kết bạn đi… Ai nha! Lão Tô, hạ cờ không được hối hận, không được lấy lại! Buông xuống, buông xuống!”
Mặt ông Tô đỏ lên, che chặt quân cờ không chịu buông, “Tôi khươ khươ một tý, ai bảo muốn đặt chỗ đó chứ!” Nói thì nói thế, cuối cùng vẫn bị mấy ông bạn bên cạnh liên thủ lại ấn quân cờ về vị trí trước đó, trơ mắt nhìn mình bị ăn mất tướng, đau lòng đến nhăn nhíu cả mặt. Ông thở dài, xếp quân cờ cũng có chút không bình tĩnh, nói: “Cùng bằng tuổi Đinh Húc ấy à, thật sự có mấy đứa, nhưng mà quá nghịch ngợm, ngược lại nhà Bạch lão gia có vẻ không tệ.”
“Bạch Bân? Thằng nhỏ đó cũng khá tốt, lần trước có gặp một lần, lão Bạch đưa nó theo cùng đi ăn bữa cơm, người quá nhiều nên chia làm ba phòng, thế là đám thiếu niên choai choai chiếm cả một phòng.” Lão tiên sinh vẫn đứng đằng sau xem cờ cũng mở miệng, trên mặt hàm chứa nét cười, “Tôi còn đang phát sầu đấy, cả một đám choai choai cho vào một phòng không phải sẽ loạn cào cào lên à? Không nghĩ tới hơn nửa thời gian dùng cơm, toàn nghe Bạch Bân cả, ha ha, duy trì trật tự so ra còn tốt hơn người lớn!”
Ông Đinh nghĩ ngợi, nói: “Thằng nhóc nhà họ Bạch không tệ, nó học trường nào thế? Tôi nhớ không lầm thì hình như lão Bạch…Không ở thủ đô mà nhỉ?”
“Đúng, lão Bạch về thành phố L rồi, Bạch Bân thì không rõ lắm, nền giáo dục ở thủ đô khá tốt, hẳn phải ở lại đây chứ nhỉ?” Ông Tô buông quân cờ xuống, đứng dậy đi gọi điện thoại hỏi thăm.
Ông Đinh vừa nói một câu cám ơn, cúi đầu liền nhìn thấy một bàn cờ đã loạn, nhịn không được cười nói: “Lão già này, thua xong là bỏ chạy, hồi đó ông cũng làm ngoại giao[0] như vậy sao? Làm bừa quá!”
[0] Làm ngoại giao: ở đây chỉ cơ quan ngoại giao.
Vừa nghe thấy nhà họ Bạch, mí mắt Đinh Húc liền bắt đầu máy, tiếp theo lại nghe thấy mấy ông ca ngợi dáng vẻ của Bạch Bân, trong lòng liền càng khẳng định chắc chắn.
Đúng là vị Bạch Bân đó.
Thực ra ấn tượng của y về Bạch Bân không xấu, thế nhưng với một vị luôn dính như sam với Bạch Bân thì lại khó nói, cái tên tiểu tử đó tên là Đinh Hạo, nếu nhớ không nhầm, lúc này hẳn hắn cũng đang ở thành phố L. Khi trước y có một khoảng thời gian ngắn giao thiệp với Đinh Hạo, liên hệ vài lần, không có lần nào là khoái trá. Lần đầu tiên, tên khốn khiếp này “tưới” y đến mức vào viện, dị ứng cồn phải nghỉ cả một tuần mới ổn…
Đinh Húc nhắm chặt mắt, đè đám gân xanh đang giật bình bịch trên trán.
Nếu như sống một lần nữa, y tuyệt đối phải trách xa cái thằng quỷ đó, cũng chỉ có duy nhất mình Bạch Bân mới có thể một mực mỉm cười kiên nhẫn thu dọn tàn cục rối rắm giúp hắn như vậy, cũng không toan tính gì.
Ông Tô nhanh chóng liên lạc xong, quay lại nói: “Không khéo, Bạch Bân cũng ở thành phố L, đi học ở bên đó, lão Bạch bảo là học trường học quân đội hóa[1], chất lượng dạy học tốt, chỉ có điểu không thể kết bạn với Đinh Húc rồi. Hay là thế này đi, tôi về bảo mấy thằng nhóc nhà tôi qua đây, cho chúng nó gặp gỡ Đinh Húc một chút?”
[1] Trường học quân đội hóa: trường có mô hình kiểu quân sự.
Đây chẳng qua là lời nói khách khí mà thôi, cháu nhà ông Tô đều lớn hơn Đinh Húc khá nhiều, lớp 11 gì đó, chắc cũng không chơi nổi với nhau đâu, vậy nên ông Đinh cũng tự nhiên xin miễn ý tốt này.
Lúc sắp về mấy ông lão đều đứng dậy tiễn ông Đinh, đưa cho Đinh Húc chút hoa quả chuyển từ phương Nam đến, cười ha hả dặn dò lần tới y nhớ cùng ông nội đến chơi nữa.
“Mấy cái thằng bướng bỉnh nhà tôi còn không nghe lời bằng một góc của Đinh Húc!”
Ông Đinh cười ha hả, ánh mắt nhìn Đinh Húc mang theo tia hài lòng. Ông dẫn Đinh Húc về, trên đường đi còn hỏi hắn, “Lúc ở với cha mẹ ở bên kia, con cũng im lặng như thế này à? Bình thường không cùng mấy người bạn cùng trang lứa ra ngoài chơi sao, cả ngày ở với ông già chắc cũng thấy buồn bực nhỉ?”
Đinh Húc nói: “Không buồn bực đâu ông, bình thường con cũng không có nhiều bạn, cha mẹ cũng rất bận rộn.”
“Ồ, thật sự là có mấy đứa cơ à,” Ông Đinh cảm thấy rất hứng thú, hói: “Chắc là quen ở trường học trước nhỉ, nhớ mấy đứa nó không, tên là gì thế?”
Đinh Húc nghĩ nghĩ, nói: “Tiêu Lương Văn và Phó Đông Ly.”
Ông Đinh à một tiếng, nói: “Phó Đông Ly, có phải cháu của lão Phó hay không? Ông còn nhớ rõ nó, bên trên còn hai anh trai đúng không? Thằng thứ hai trước đây cũng nghịch ngợm gớm lắm, tên là Đông Triết thì phải?”
Đinh Húc vâng một tiếng, nói: “Đúng ạ.”
“Ha ha, mấy thằng nhóc đấy cũng được đấy, đứa thứ hai nhà đó tầm nhìn rộng, lại thương em, khi con còn nhỏ, lúc nhà nó còn ở thủ đô, cả ngày Đông Triết đều cõng em ra ngoài chơi, cha mẹ nó đi làm cũng bận rộn, thằng nhóc út hầu như đều là nó chăm sóc nuôi lớn.” Ông Đinh rơi vào hồi ức, cảm khái nói, “Đây đều đã là chuyện của hơn mười năm trước rồi, thời gian qua thật mau ha. Đúng rồi, anh bạn nhỏ họ Tiêu của con là?”
Đinh Húc chỉ nghe thoáng qua chuyện của anh em nhà họ Phó qua lời Chung Tiệp, bà cũng không nói rõ ràng lắm, chỉ bảo y nên thường xuyên đi chơi với anh em họ, trong ngôn ngữ mang theo ý nịnh bợ, y không thích chuyện này, kiếp trước cũng không nói nhiều với Phó Đông Ly được mấy câu, không nghĩ tới lần này đến thủ đô còn có thể nghe được chuyện xưa của anh em họ Phó, nhất thời cảm thấy khá thú vị. Nghe thấy ông Đinh hỏi việc của Tiêu Lương Văn, cũng không giấu giếm nói: “Cậu ấy rất tốt, nhỏ hơn con một tuổi, hiện tại không đi học nữa, điều kiện nhà cậu ấy không tốt lắm.” Nghĩ một hồi lại bổ sung nói, “Cha mẹ cậu ấy đã qua đời.”
Ông Đinh thiện tâm, nghe thấy cháu trai nói vậy cũng nói: “Nếu là đứa trẻ ngoan, thì nhà chúng ta có thể giúp đỡ nó. Cô nhỏ của con làm công tác giáo dục, vẫn có thể tìm được không ít trường học, có thể cho cậu bé đó thi khảo sát vào nhập học. Nếu thể trạng tốt, ông Bạch cũng có thể giới thiệu mấy cửa đi, ông nhớ rõ có mấy đồn bộ đội ngoài biên chế, ngoại lệ cũng có thể nhận thêm người…”
Đinh Húc biết bản lĩnh nhà họ Bạch, động lòng, nói: “Để con hỏi cậu ấy một chút, làm phiền ông nội vậy!”
Ông Đinh cười ha hả sờ đầu y một phen, nói: “Phiền cái gì, cái thằng bé này, quá khách khí rồi đấy!”
Hai ông cháu tản bộ về nhà, tay Đinh Húc còn xách theo một túi hoa quả, lắc lư, vui vẻ mà ấm áp.
Ông Đinh vịn tay y, thở dài một câu nói: “Đinh Húc này, trước Tết ông nội cũng phải chuẩn bị thối lui rồi, có khả năng phải chuyển chỗ ở, con muốn lại hay là đi theo ông?” Tựa hồ sợ y lo lắng, lại an ủi nói, “Nếu con muốn ở lại, ông sẽ nhờ người lưu học tịch lại cho con, chỉ có điều con phải ở nội trú, thứ bảy chủ nhật có thể thay phiên về nhà các cô con…”
Sau khi ông Đinh chuyển chức, đến thành phố L đảm nhận một chức vụ thanh nhàn, coi như đi dưỡng lão. Lúc này ông trưng cầu ý kiến Đinh Húc trước, hiển nhiên trong lòng rất để ý đến cảm thụ của y.
Ngay từ đầu Đinh Húc đã có ý đi theo ông, lại thêm trước đó Tiêu Lương Văn gọi điện thoại cũng nhắc tới thành phố L, tự nhiên cũng không lựa chọn cái thứ hai, nói: “Con muốn đi cùng ông nội.”
Ông Đinh nói: “Con nghĩ kĩ đi, ông biết con là đứa thích học tập, nếu theo ông sang thì trường học bên kia không được tốt như bên này đâu.”
Đinh Húc nói: “Mẹ con bảo con phải đi cùng ông…”
Ông Đinh nghe đến đó, nhịn không được thở dài, con dâu có tâm tư gì ông cũng biết, hai đứa con gái ông có thái độ gì với Đinh Húc ông cũng đã thấy cả, nếu không phải vậy, ông cũng không hỏi xem Đinh Húc muốn đi cùng ông không. Một đứa nhỏ như vậy, liên tục phải đổi hoàn cảnh, ông thực sự không đành lòng.
Ngược lại Đinh Húc rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Hơn nữa ông yên tâm, ở chỗ nào con cũng có thể thi thật tốt.”
Ông Đinh nhìn y một hồi, bỗng nhiên cười, nói: “Tốt tốt tốt, tính cách này của con ngược lại giống ông lắm, dù sao con cũng sắp thành niên rồi, ông tin con có thể thi tốt, vậy con sắp xếp thu dọn một chút, cuối năm qua đó cùng ông nội đi. Chỉ là lại chuyển trường thì còn phải chậm một thời gian nữa, ông cho con học thầy dạy kèm tại nhà nhé.”
Đinh Húc không từ chối, nói cảm ơn với ông Đinh, đây là tấm lòng quan tâm của trưởng bối đối với cháu trai, chỉ cần y thành tâm biết ơn, mới là sự tôn trọng lớn nhất đối với ông ấy.
Khoảng thời gian cuối cùng ở lại thủ đô, Đinh Húc càng thêm bận rộn, ngoại trừ việc học bù bên ngoài, y còn muốn học xong thêm một ngôn ngữ nữa. Thầy dạy thêm rất thích y, người cũng rất chu đáo, nhận thấy thị lực Đinh Húc hơi suy giảm, liền đề nghị y đi khám rồi cắt kính đeo.
Làn da Đinh Húc trắng nõn, mi mắt càng thêm tuấn tú, gọng kính nhỏ bằng kim loại đặt trên sống mũi, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, đã có vài phần bóng dáng sau khi thành niên. Chỉ là vẫn không thích nói giỡn như cũ, lúc ngồi yên một chỗ, biểu cảm hơi nhướn mày sẽ mang theo vài phần lãnh đạm.
Mới vừa vào đông, ông Đinh nhận lệnh điều động rồi đi liền, đầu năm đã đến thành phố L.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch · Đinh Hạo: Đinh Húc, cậu đừng như vậy, tôi đã thay đổi tốt hơn rồi mà!
Đinh Húc:..
Bạch · Đinh Hạo: Thật, hiện tại tôi đều ăn chay!
Đinh Húc: Vậy cậu tránh xa cái hồ cá đó ra.
Bạch · Đinh Hạo:…… Tôi không thể
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.