Chương 74: Biến cố(1)
Ái Khán Thiên
24/10/2020
Lưu Tử Quân hẹn thời gian với Từ Mẫn rồi dẫn Đồng Đồng đến bệnh viện kiểm tra vài lần. Từ Mẫn là y tá một bệnh viện công lập, đại khái liên quan đến việc trực đêm nhiều nên da ả ta tái nhợt, bọng mắt xanh đen bất thường, hơn nữa rất dễ nổi nóng, thỉnh thoảng Lưu Tử Quân hỏi nhiều mấy câu cũng khiến ả ta không thể khống chế tâm trạng, giọng nói cũng trở nên bén nhọn.
“Cô cứ làm như tôi nói là được rồi! Hỏi nhiều thế làm gì… Nếu cô đã không muốn phẫu thuật, thì thôi chúng ta tạm biệt!” Ả thâm trầm trợn mắt nhìn Lưu Tử Quân nói, “Con tôi còn nhỏ, nếu làm chuyện vậy mà bị bệnh viện biết, cô bảo sau này tôi làm sao dám đối mặt với người trong đơn vị hả!”
Lưu Tử Quân rất sợ ả đổi ý, ngoài miệng thì không hỏi nữa, nhưng lần sau lúc Từ Mẫn hẹn cô tới kiểm tra vẫn dẫn theo thêm hai người.
Lưu Tử Quân coi sóc Đồng Đồng rất kỹ, bình thường ra ngoài chỉ có một tài xế và một người bảo vệ đi cùng, cô lờ mờ phát giác người đàn bà Từ Mẫn này có chút quái đản, có điều cô thật sự rất mong ngóng cơ hội lần này, đây là cơ hội cứu mạng, bất cứ giá nào cô cũng không thể buông tha nó.
Từ Mẫn thấy cô dẫn người tới thì chỉ cười lạnh, không ngăn cản.
Ước chừng sợ bị đồng nghiệp cùng bệnh viện phát giác, đích thân Từ Mẫn dẫn Lưu Tử Quân đi làm vài lần kiểm tra thêm, đây cũng là lần đầu tiên Lưu Tử Quân gặp con của Từ Mẫn, một đứa trẻ gầy đến lồi cả hai mắt, lấy máu xong được dẫn đi ăn gì đó thì chỉ cần thoáng nghe thấy tiếng động lớn là sợ đến nín thở, cứ nấc cụt mãi, uống nước mà cũng không đè xuống được, Từ Mẫn thô lỗ lau nước mắt trên mặt nó, nét mặt đầy vẻ chết lặng.
Lưu Tử Quân bỗng nhiên có phần thông cảm cho hai người, cô mím môi nói: “Tôi có người bạn là luật sư, rất giỏi, nếu như cô có cần trợ giúp gì thì tôi có thể giới thiệu cô với anh ấy…”
Từ Mẫn ngẩng đầu nhìn cô một cái, cau mày: “Tôi không cần cô thương hại, giả như có ly dị với gã, cô cảm thấy tôi và người nhà có thể yên thân với gã à? Còn đơn vị công tác của tôi nữa, Thạch Huy có thể một tuần đến làm loạn nhiều lần, căn bản không có cách nào tiếp tục sống.” Cô ta hít sâu một hơi, như nói với Lưu Tử Quân lại như tự nhủ, “Cho nên tôi phải đi, dẫn con trai rời khỏi cái gã khốn đó!”
Lưu Tử Quân nhớ đến của mình ngày trước, nếu không phải Tiêu Lương Văn lấy mạng ra che chở cho hai mẹ con cô, thậm chí mấy lần động thủ với Thạch Huy mà đổ máu, có lẽ Thạch Huy sẽ không đơn giản mà tha cho hai mẹ con cô. Lúc ấy Tiêu Lương Văn chỉ mới là thằng nhóc mười tuổi, không những có thể tự nuôi sống mình mà còn có thể che chở cô và Đồng Đồng… Lúc dì Tiêu qua đời có nhờ cô chăm sóc Tiểu Tiêu, nhưng cho đến giờ người được chăm sóc phải là cô và Đồng Đồng mới phải.
Lưu Tử Quân nhớ đến chuyện cũ, không nhịn được có chút cảm khái, trong lòng lại càng thêm cảm kích Tiêu Lương Văn.
Từ Mẫn để bọn họ ngồi đợi ở ngoài, còn mình thì đeo khẩu trang đi vào nhận kết quả xét nghiệm.
Lưu Tử Quân ôm Đồng Đồng, khẽ hôn trán cô bé, nhỏ giọng nói chuyện cùng bé: “Đồng Đồng sắp khỏe lại rồi, đến lúc đó mẹ dẫn Đồng Đồng đi khu vui chơi chơi được không?”
Đồng Đồng cười, gật đầu nói: “Con còn muốn đi nhà trẻ, ngồi cầu trượt nữa cơ.”
Lưu Tử Quân cũng cười theo.
Ở bệnh viện người đến kẻ đi, cách khoa kiểm tra hóa nghiệm một đại sảnh là một cửa một phòng khám khác.
Đinh Húc mặc quần áo dầy dặn, chóp mũi hơi đỏ, rịt khăn giấy ở mũi liên tục hắt hơi, Tôn Mục cầm mấy tờ đơn hóa nghiệm theo sau y, nói: “Đợi tý nữa phải tìm chỗ ngồi một lát, để cậu uống thuốc, thật chẳng biết cậu lại còn dị ứng với xuyên tâm liên[0] đấy, à đúng rồi, ho khan cũng không tốt, lại nhiều thêm một thứ dị ứng.”
[0] Xuyên tâm liên: sắc uống có thể chữa viêm họng, viêm phế quản, tìm hiểu thâm ở đây
Đinh Húc vừa định nói lại đột nhiên hắt hơi một cái, đáp bằng giọng mũi: “Không sao, đợi mấy ngày là khỏe.”
Tôn Mục nói: “Được rồi, cậu chờ ở đây để tôi đi lấy thuốc, nếu bệnh của cậu mà nặng hơn thì thể nào ông cụ cũng phải gõ đầu anh đây cho xem.” Tôn Mục nói xong thì đi lấy thuốc và nước nóng cho Đinh Húc.
Đinh Húc qua thăm ông, ông Đinh thấy y hơi cảm mạo và ho khan nên mới bảo người cầm ống thuốc xuyên tâm liên đến cho y uống, lại sợ y thấy đắng còn bảo bác sĩ chia nhỏ ra để tiêm[1], có điều không nghĩ tới Đinh Húc lại dị ứng với loại thuốc này, nháy mắt đỏ mẩn cả người rồi bắt đầu hắt hơi. Bấy giờ mới mau mải để Tôn Mục dẫn Đinh Húc đến bệnh viện thành phố làm kiểm tra, cho nên mới có chuyện lấy thuốc như vừa rồi.
[1] Đây là loại thuốc dạng dịch, được trích bằng dung dịch thuốc đông y, vừa có thể uống vừa có thể tiêm.
Kiểm tra ra chỉ là chứng dị ứng nhỏ, không có vấn đề gì nghiêm trọng, bác sĩ cho vài bữa thuốc rồi chuẩn bị về nhà.
Lúc Đinh Húc ngẩng đầu bỗng nhiên trông thấy đối diện có một bóng người lóe lên, y nheo mắt nhìn một hồi, càng nhìn càng thấy người kia giống Lưu Tử Quân, nhất là bên cạnh còn có một đứa bé mặc áo lông vũ, trông lại càng giống chị ấy hơn. Chỉ là sao Lưu Tử Quân lại ở chỗ này? Chỗ này là chỗ xét nghiệm mấy, nếu như đi khám bệnh cho Đồng Đồng tại sao lại không đến cửa yêu cầu[2]?
[2] na ná như khám theo yêu cầu của VN, người đến khám bệnh được tư vấn, chăm sóc, được chọn bác sĩ chẩn trị, etc…
Đang suy nghĩ thì lấy Lưu Tử Quân đã đi theo một người mặc đồ y tá, y không khỏi nhìn lâu thêm mấy lần.
Tôn Mục cũng đã lấy thuốc về, anh thấy Đinh Húc nhìn chằm chằm một chỗ, cũng nhìn theo: “Gì thế?”
Đinh Húc nói: “Không có gì, chỉ là thấy giống một người quen thôi.”
Tôn Mục cười nói: “Tỷ lệ cậu gặp người quen ở đây chắc chắn là cao rồi, dẫu sao đây cũng là bệnh viện tốt nhất cả nước, thiết bị và bác sĩ đều tốt, có bạn cố ý chạy đến đây khám bệnh cũng là bình thường.” Anh đưa thuốc và cốc giấy tới nói, “Này, uống thuốc trước đã, nếu không lát nữa về gặp ông cụ tôi chẳng biết nói kiểu gì đâu.”
Đinh Húc nhận thuốc rồi uống, lòng vẫn tiếp tục suy nghĩ tới Lưu Tử Quân và hai người đàn ông bên cạnh, không yên lòng, khẽ nhíu mày, nói: “Em qua đó xem thử.”
Tôn Mục có chút hiếu kỳ, bình thường cậu em họ này của anh thờ ơ không để đâu cho hết, bạn bè bên cạnh cũng chỉ có mấy người, người khá thân thì chỉ có Tiêu Lương Văn vẫn còn đang đi công tác ở Vân Nam, làm sao đột nhiên tỉnh ngộ ra rồi còn kết bạn mới vậy? Tôn Mục học trinh sát, sau khi đi mấy bước theo sang cùng, liếc mắt liền phát hiện người Đinh Húc đuổi theo là ai, quả nhiên là nữ. Bình thường ông Đinh cứ nhắc đi nhắc lại với anh, nhắc quánhiều lần, giờ hắn cũng cảm thấy cái cậu em họ này là trách nhiệm của mình luôn, lúc thấy Đinh Húc nói chuyện với người phụ nữa kia thì không nhịn được mà quan sát đối phương từ trên xuống dưới một lượt, có lòng muốn thay Đinh Húc kiểm định.
Người chừng ba mươi tuổi, da trắng nõn nà dáng dấp thanh tú, ngược lại nhìn rất là lanh lợi, vóc dáng hơi lùn, chắc là phụ nữ phương Nam… Tầm mắt Tôn Mục dừng trên người phụ nữ nọ, cảm thấy trừ tuổi tác hơi lớn so với Đinh Húc thì ngược lại trông khá thuận mắt. Anh sờ cằm một cái, thật sự không ngờ thì ra em họ thích tuýp như thế này.
Đinh Húc đứng nói chuyện với Lưu Tử Quân ở hành lang, Lưu Tử Quân cũng không ngờ sẽ gặp Đinh Húc ở đây, có chút kinh ngạc, nhưng vì gặp người quen nên vẫn khá vui vẻ.
“… Em đến đây khám dị ứng một chút, không ngờ lại trùng hợp gặp được chị.” Đinh Húc vẫn còn chút giọng mũi, lúc nói khó tránh khỏi không rõ từng chữ. “Chị Tử Quân, chị đến một mình à?”
Lưu Tử Quân nói: “Không, chị dẫn Đồng Đồng đến, vừa rồi y tá đi xét nghiệm máu cho con bé, lần này là đến khám bệnh.”
“Đồng Đồng bị bệnh?” Đinh Húc nói: “Nghiêm trọng không? Chị có muốn em giúp hẹn trước chút hay không?”
Lưu Tử Quân nhìn y cười nói: “Đã hẹn xong rồi, cám ơn cậu nhé, Đinh Húc.”
Đang nói, Từ Mẫn liền bế cô đứa bé đi ra, Đồng Đồng đã ngủ, đoán chừng do bôn ba một ngày nên mệt mỏi, cánh tay còn đọng lại vết bầm, còn cả mùi cồn. Cô ta ôm cô bé đi ra, thấy Đinh Húc thì nhíu mày theo bản năng, lách mình tránh ra, đưa trả cô bé cho Lưu Tử Quân nói: “Được rồi, kiểm tra thông thường cũng đã xong, cô về trước đi, chờ thông báo.”
Lưu Tử Quân đón lấy cô bé, Từ Mẫn lẩm bẩm một câu, “Người cô dẫn đến cũng nhiều gớm, mỗi ngày còn thêm một người hả?”
Lưu Tử Quân chỉ cười xòa không nói lời nào.
Đinh Húc nhìn Lưu Tử Quân và hai người đàn ông đi sau cô, đến khi họ đi mà vẫn đúng im không nhúc nhích.
Tôn Mục đi rồi, dùng bả vai nhẹ huých Đinh Húc, thấp giọng nói: “Sao thế, vừa ý người ta rồi?” Anh nhìn theo tầm mắt Đinh Húc, ánh mắt dừng trên cô nhóc được Lưu Tử Quân dắt, không khỏi nhìn thêm mấy lần, xoa chóp mũi nói: “Cái này, hình như là người từng kết hôn và có con đó.”
Đinh Húc nói: “Đừng có mà nói bậy, em đi gọi điện thoại đã.”
Đinh Húc luôn cảm thấy hành động của Lưu Tử Quân có chút kỳ quái, cho nên y gọi điện thoại nói qua Phương Xuyên chuyện gặp Lưu Tử Quân, ban đầu đầu dây bên Phương Xuyên có chút ầm ĩ sau rồi nhanh chóng đổi sang chỗ yên tĩnh hơn, nói: “Cảm ơn cậu Đinh Húc, loại xét nghiệm Tử Quân dẫn con bé đi làm cậu có thể tìm hiểu được không?”
Đinh Húc nhìn Tôn Mục đứng cách không xa đấy đang giả bộ gọi điện thoại, nhưng thực chất là đang quan quan sát mình, nói: “Hẳn là có thể.”
Tôn Mục bên kia thấy Đinh Húc đi tới, cũng giả bộ cúp điện thoại theo cười hì hì nhìn lại, Đinh Húc cũng không vạch trần anh, nhướn mày nói: “Đi thôi, có chuyện mời anh đến giúp đây.”
***
“Gan…” Phương Xuyên nhìn báo cáo được gửi tới di động, vẻ mặt nhất thời căng thẳng. Mặc dù cơ thể Đồng Đồng luôn khá yếu, nhưng sao lại làm loại kiểm tra như vậy? Gan con bé không có vấn đề, chuyện này là không thể nghi ngờ, người suy gan hoặc gan yếu thì thị lực sẽ yếu và sắc mặt vàng vọt, Đồng Đồng không hề có những triệu chứng đó, vậy tại sao Lưu Tử Quân lại dẫn con bé làm loại kiểm tra này?
Bên cạnh có người đang thấp giọng nói mấy câu, giọng nói có phần cổ quái: “Vị trí của chị dâu thay đổi!”
Mặt Phương Xuyên biến sắc, dẹp người đang chắn mình nghiêng về trước nhìn thử, vị trí máy định vị quả nhiên thay đổi, vốn là hai chấm xanh thì đầu tiên là một cái dừng rồi liền rời ra chạy về hướng khác. Thứ này là do hắn mặt dầy vòi Tiêu Lương Văn, chất lượng đương nhiên tốt hơn so với thứ được bày bán công khai, cho nên không thể nào xuất hiện trục trặc gì, chỉ có thể hiển nhiên là Lưu Tử Quân và đám tài xế đã tách ra. Giọng điệu của Phương Xuyên cũng thay đổi, mắng: “Còn không lái xe nhanh đi! Hai người họ đi đâu, giữ người lại cho tôi!”
Trán tài xế rịn cả mồ hôi, “Không được, bọn họ cách chúng ta quá xa, còn đang quay đầu xe không theo kịp, hơn nữa chúng ta còn phải đi gặp lão Lạc…”
Phương Xuyên nện một cú vào ghế trước, mặt cực âm trầm gằn giọng rống lên: “Tôi bảo cậu đuổi theo chiếc xe kia, theo ngay cho tôi! Nhanh!”
Tài xế cắn răng cố gắng rẽ qua đường chạy sang đường nhỏ, “Vâng!”
“Cô cứ làm như tôi nói là được rồi! Hỏi nhiều thế làm gì… Nếu cô đã không muốn phẫu thuật, thì thôi chúng ta tạm biệt!” Ả thâm trầm trợn mắt nhìn Lưu Tử Quân nói, “Con tôi còn nhỏ, nếu làm chuyện vậy mà bị bệnh viện biết, cô bảo sau này tôi làm sao dám đối mặt với người trong đơn vị hả!”
Lưu Tử Quân rất sợ ả đổi ý, ngoài miệng thì không hỏi nữa, nhưng lần sau lúc Từ Mẫn hẹn cô tới kiểm tra vẫn dẫn theo thêm hai người.
Lưu Tử Quân coi sóc Đồng Đồng rất kỹ, bình thường ra ngoài chỉ có một tài xế và một người bảo vệ đi cùng, cô lờ mờ phát giác người đàn bà Từ Mẫn này có chút quái đản, có điều cô thật sự rất mong ngóng cơ hội lần này, đây là cơ hội cứu mạng, bất cứ giá nào cô cũng không thể buông tha nó.
Từ Mẫn thấy cô dẫn người tới thì chỉ cười lạnh, không ngăn cản.
Ước chừng sợ bị đồng nghiệp cùng bệnh viện phát giác, đích thân Từ Mẫn dẫn Lưu Tử Quân đi làm vài lần kiểm tra thêm, đây cũng là lần đầu tiên Lưu Tử Quân gặp con của Từ Mẫn, một đứa trẻ gầy đến lồi cả hai mắt, lấy máu xong được dẫn đi ăn gì đó thì chỉ cần thoáng nghe thấy tiếng động lớn là sợ đến nín thở, cứ nấc cụt mãi, uống nước mà cũng không đè xuống được, Từ Mẫn thô lỗ lau nước mắt trên mặt nó, nét mặt đầy vẻ chết lặng.
Lưu Tử Quân bỗng nhiên có phần thông cảm cho hai người, cô mím môi nói: “Tôi có người bạn là luật sư, rất giỏi, nếu như cô có cần trợ giúp gì thì tôi có thể giới thiệu cô với anh ấy…”
Từ Mẫn ngẩng đầu nhìn cô một cái, cau mày: “Tôi không cần cô thương hại, giả như có ly dị với gã, cô cảm thấy tôi và người nhà có thể yên thân với gã à? Còn đơn vị công tác của tôi nữa, Thạch Huy có thể một tuần đến làm loạn nhiều lần, căn bản không có cách nào tiếp tục sống.” Cô ta hít sâu một hơi, như nói với Lưu Tử Quân lại như tự nhủ, “Cho nên tôi phải đi, dẫn con trai rời khỏi cái gã khốn đó!”
Lưu Tử Quân nhớ đến của mình ngày trước, nếu không phải Tiêu Lương Văn lấy mạng ra che chở cho hai mẹ con cô, thậm chí mấy lần động thủ với Thạch Huy mà đổ máu, có lẽ Thạch Huy sẽ không đơn giản mà tha cho hai mẹ con cô. Lúc ấy Tiêu Lương Văn chỉ mới là thằng nhóc mười tuổi, không những có thể tự nuôi sống mình mà còn có thể che chở cô và Đồng Đồng… Lúc dì Tiêu qua đời có nhờ cô chăm sóc Tiểu Tiêu, nhưng cho đến giờ người được chăm sóc phải là cô và Đồng Đồng mới phải.
Lưu Tử Quân nhớ đến chuyện cũ, không nhịn được có chút cảm khái, trong lòng lại càng thêm cảm kích Tiêu Lương Văn.
Từ Mẫn để bọn họ ngồi đợi ở ngoài, còn mình thì đeo khẩu trang đi vào nhận kết quả xét nghiệm.
Lưu Tử Quân ôm Đồng Đồng, khẽ hôn trán cô bé, nhỏ giọng nói chuyện cùng bé: “Đồng Đồng sắp khỏe lại rồi, đến lúc đó mẹ dẫn Đồng Đồng đi khu vui chơi chơi được không?”
Đồng Đồng cười, gật đầu nói: “Con còn muốn đi nhà trẻ, ngồi cầu trượt nữa cơ.”
Lưu Tử Quân cũng cười theo.
Ở bệnh viện người đến kẻ đi, cách khoa kiểm tra hóa nghiệm một đại sảnh là một cửa một phòng khám khác.
Đinh Húc mặc quần áo dầy dặn, chóp mũi hơi đỏ, rịt khăn giấy ở mũi liên tục hắt hơi, Tôn Mục cầm mấy tờ đơn hóa nghiệm theo sau y, nói: “Đợi tý nữa phải tìm chỗ ngồi một lát, để cậu uống thuốc, thật chẳng biết cậu lại còn dị ứng với xuyên tâm liên[0] đấy, à đúng rồi, ho khan cũng không tốt, lại nhiều thêm một thứ dị ứng.”
[0] Xuyên tâm liên: sắc uống có thể chữa viêm họng, viêm phế quản, tìm hiểu thâm ở đây
Đinh Húc vừa định nói lại đột nhiên hắt hơi một cái, đáp bằng giọng mũi: “Không sao, đợi mấy ngày là khỏe.”
Tôn Mục nói: “Được rồi, cậu chờ ở đây để tôi đi lấy thuốc, nếu bệnh của cậu mà nặng hơn thì thể nào ông cụ cũng phải gõ đầu anh đây cho xem.” Tôn Mục nói xong thì đi lấy thuốc và nước nóng cho Đinh Húc.
Đinh Húc qua thăm ông, ông Đinh thấy y hơi cảm mạo và ho khan nên mới bảo người cầm ống thuốc xuyên tâm liên đến cho y uống, lại sợ y thấy đắng còn bảo bác sĩ chia nhỏ ra để tiêm[1], có điều không nghĩ tới Đinh Húc lại dị ứng với loại thuốc này, nháy mắt đỏ mẩn cả người rồi bắt đầu hắt hơi. Bấy giờ mới mau mải để Tôn Mục dẫn Đinh Húc đến bệnh viện thành phố làm kiểm tra, cho nên mới có chuyện lấy thuốc như vừa rồi.
[1] Đây là loại thuốc dạng dịch, được trích bằng dung dịch thuốc đông y, vừa có thể uống vừa có thể tiêm.
Kiểm tra ra chỉ là chứng dị ứng nhỏ, không có vấn đề gì nghiêm trọng, bác sĩ cho vài bữa thuốc rồi chuẩn bị về nhà.
Lúc Đinh Húc ngẩng đầu bỗng nhiên trông thấy đối diện có một bóng người lóe lên, y nheo mắt nhìn một hồi, càng nhìn càng thấy người kia giống Lưu Tử Quân, nhất là bên cạnh còn có một đứa bé mặc áo lông vũ, trông lại càng giống chị ấy hơn. Chỉ là sao Lưu Tử Quân lại ở chỗ này? Chỗ này là chỗ xét nghiệm mấy, nếu như đi khám bệnh cho Đồng Đồng tại sao lại không đến cửa yêu cầu[2]?
[2] na ná như khám theo yêu cầu của VN, người đến khám bệnh được tư vấn, chăm sóc, được chọn bác sĩ chẩn trị, etc…
Đang suy nghĩ thì lấy Lưu Tử Quân đã đi theo một người mặc đồ y tá, y không khỏi nhìn lâu thêm mấy lần.
Tôn Mục cũng đã lấy thuốc về, anh thấy Đinh Húc nhìn chằm chằm một chỗ, cũng nhìn theo: “Gì thế?”
Đinh Húc nói: “Không có gì, chỉ là thấy giống một người quen thôi.”
Tôn Mục cười nói: “Tỷ lệ cậu gặp người quen ở đây chắc chắn là cao rồi, dẫu sao đây cũng là bệnh viện tốt nhất cả nước, thiết bị và bác sĩ đều tốt, có bạn cố ý chạy đến đây khám bệnh cũng là bình thường.” Anh đưa thuốc và cốc giấy tới nói, “Này, uống thuốc trước đã, nếu không lát nữa về gặp ông cụ tôi chẳng biết nói kiểu gì đâu.”
Đinh Húc nhận thuốc rồi uống, lòng vẫn tiếp tục suy nghĩ tới Lưu Tử Quân và hai người đàn ông bên cạnh, không yên lòng, khẽ nhíu mày, nói: “Em qua đó xem thử.”
Tôn Mục có chút hiếu kỳ, bình thường cậu em họ này của anh thờ ơ không để đâu cho hết, bạn bè bên cạnh cũng chỉ có mấy người, người khá thân thì chỉ có Tiêu Lương Văn vẫn còn đang đi công tác ở Vân Nam, làm sao đột nhiên tỉnh ngộ ra rồi còn kết bạn mới vậy? Tôn Mục học trinh sát, sau khi đi mấy bước theo sang cùng, liếc mắt liền phát hiện người Đinh Húc đuổi theo là ai, quả nhiên là nữ. Bình thường ông Đinh cứ nhắc đi nhắc lại với anh, nhắc quánhiều lần, giờ hắn cũng cảm thấy cái cậu em họ này là trách nhiệm của mình luôn, lúc thấy Đinh Húc nói chuyện với người phụ nữa kia thì không nhịn được mà quan sát đối phương từ trên xuống dưới một lượt, có lòng muốn thay Đinh Húc kiểm định.
Người chừng ba mươi tuổi, da trắng nõn nà dáng dấp thanh tú, ngược lại nhìn rất là lanh lợi, vóc dáng hơi lùn, chắc là phụ nữ phương Nam… Tầm mắt Tôn Mục dừng trên người phụ nữ nọ, cảm thấy trừ tuổi tác hơi lớn so với Đinh Húc thì ngược lại trông khá thuận mắt. Anh sờ cằm một cái, thật sự không ngờ thì ra em họ thích tuýp như thế này.
Đinh Húc đứng nói chuyện với Lưu Tử Quân ở hành lang, Lưu Tử Quân cũng không ngờ sẽ gặp Đinh Húc ở đây, có chút kinh ngạc, nhưng vì gặp người quen nên vẫn khá vui vẻ.
“… Em đến đây khám dị ứng một chút, không ngờ lại trùng hợp gặp được chị.” Đinh Húc vẫn còn chút giọng mũi, lúc nói khó tránh khỏi không rõ từng chữ. “Chị Tử Quân, chị đến một mình à?”
Lưu Tử Quân nói: “Không, chị dẫn Đồng Đồng đến, vừa rồi y tá đi xét nghiệm máu cho con bé, lần này là đến khám bệnh.”
“Đồng Đồng bị bệnh?” Đinh Húc nói: “Nghiêm trọng không? Chị có muốn em giúp hẹn trước chút hay không?”
Lưu Tử Quân nhìn y cười nói: “Đã hẹn xong rồi, cám ơn cậu nhé, Đinh Húc.”
Đang nói, Từ Mẫn liền bế cô đứa bé đi ra, Đồng Đồng đã ngủ, đoán chừng do bôn ba một ngày nên mệt mỏi, cánh tay còn đọng lại vết bầm, còn cả mùi cồn. Cô ta ôm cô bé đi ra, thấy Đinh Húc thì nhíu mày theo bản năng, lách mình tránh ra, đưa trả cô bé cho Lưu Tử Quân nói: “Được rồi, kiểm tra thông thường cũng đã xong, cô về trước đi, chờ thông báo.”
Lưu Tử Quân đón lấy cô bé, Từ Mẫn lẩm bẩm một câu, “Người cô dẫn đến cũng nhiều gớm, mỗi ngày còn thêm một người hả?”
Lưu Tử Quân chỉ cười xòa không nói lời nào.
Đinh Húc nhìn Lưu Tử Quân và hai người đàn ông đi sau cô, đến khi họ đi mà vẫn đúng im không nhúc nhích.
Tôn Mục đi rồi, dùng bả vai nhẹ huých Đinh Húc, thấp giọng nói: “Sao thế, vừa ý người ta rồi?” Anh nhìn theo tầm mắt Đinh Húc, ánh mắt dừng trên cô nhóc được Lưu Tử Quân dắt, không khỏi nhìn thêm mấy lần, xoa chóp mũi nói: “Cái này, hình như là người từng kết hôn và có con đó.”
Đinh Húc nói: “Đừng có mà nói bậy, em đi gọi điện thoại đã.”
Đinh Húc luôn cảm thấy hành động của Lưu Tử Quân có chút kỳ quái, cho nên y gọi điện thoại nói qua Phương Xuyên chuyện gặp Lưu Tử Quân, ban đầu đầu dây bên Phương Xuyên có chút ầm ĩ sau rồi nhanh chóng đổi sang chỗ yên tĩnh hơn, nói: “Cảm ơn cậu Đinh Húc, loại xét nghiệm Tử Quân dẫn con bé đi làm cậu có thể tìm hiểu được không?”
Đinh Húc nhìn Tôn Mục đứng cách không xa đấy đang giả bộ gọi điện thoại, nhưng thực chất là đang quan quan sát mình, nói: “Hẳn là có thể.”
Tôn Mục bên kia thấy Đinh Húc đi tới, cũng giả bộ cúp điện thoại theo cười hì hì nhìn lại, Đinh Húc cũng không vạch trần anh, nhướn mày nói: “Đi thôi, có chuyện mời anh đến giúp đây.”
***
“Gan…” Phương Xuyên nhìn báo cáo được gửi tới di động, vẻ mặt nhất thời căng thẳng. Mặc dù cơ thể Đồng Đồng luôn khá yếu, nhưng sao lại làm loại kiểm tra như vậy? Gan con bé không có vấn đề, chuyện này là không thể nghi ngờ, người suy gan hoặc gan yếu thì thị lực sẽ yếu và sắc mặt vàng vọt, Đồng Đồng không hề có những triệu chứng đó, vậy tại sao Lưu Tử Quân lại dẫn con bé làm loại kiểm tra này?
Bên cạnh có người đang thấp giọng nói mấy câu, giọng nói có phần cổ quái: “Vị trí của chị dâu thay đổi!”
Mặt Phương Xuyên biến sắc, dẹp người đang chắn mình nghiêng về trước nhìn thử, vị trí máy định vị quả nhiên thay đổi, vốn là hai chấm xanh thì đầu tiên là một cái dừng rồi liền rời ra chạy về hướng khác. Thứ này là do hắn mặt dầy vòi Tiêu Lương Văn, chất lượng đương nhiên tốt hơn so với thứ được bày bán công khai, cho nên không thể nào xuất hiện trục trặc gì, chỉ có thể hiển nhiên là Lưu Tử Quân và đám tài xế đã tách ra. Giọng điệu của Phương Xuyên cũng thay đổi, mắng: “Còn không lái xe nhanh đi! Hai người họ đi đâu, giữ người lại cho tôi!”
Trán tài xế rịn cả mồ hôi, “Không được, bọn họ cách chúng ta quá xa, còn đang quay đầu xe không theo kịp, hơn nữa chúng ta còn phải đi gặp lão Lạc…”
Phương Xuyên nện một cú vào ghế trước, mặt cực âm trầm gằn giọng rống lên: “Tôi bảo cậu đuổi theo chiếc xe kia, theo ngay cho tôi! Nhanh!”
Tài xế cắn răng cố gắng rẽ qua đường chạy sang đường nhỏ, “Vâng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.