Chương 71: Gọi ba ba đi
Ái Khán Thiên
24/10/2020
Lúc Tiêu lương Văn quay về, Đinh Húc đang đọc sách trong phòng khách sạn, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn một cái, nói: “Cậu về rồi à?”
Tiêu Lương Văn đi đến đứng sau sô pha ôm lấy Đinh Húc, cúi đầu nhìn sách trong tay y, “Ừm, đang đọc sách gì vậy?”
Đinh Húc lật sách, nói: “Đọc bừa một quyển thôi, sách của tiên sinh Dương Giáng[0], rất thú vị.” Y gấp sách lại, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lương Văn, “Sao hôm nay cậu lại về sớm thế? Hay tối nay lại ra ngoài nữa?”
[0] Một nhà văn có thật: tìm hiểu ở đây
Tiêu Lương Văn cúi đầu xuống hôn y một cái, “Không ra ngoài nữa, ở đây với anh.”
Đinh Húc cười, nói: “Đội Phan Phong thả người hả?”
“Em nghỉ mà, không làm thêm giờ đâu.” Thật ra thì Phan Phong muốn tóm hắn về làm tăng ca, nhưng hắn chuồn nhanh mới không bị bắt, Tiêu Lương Văn nghĩ đoạn nhưng cũng không mở miệng. Hắn vừa thấy Đinh Húc là lòng lại mềm nhũn cả ra, không nhịn được phải cười toe cười toét.
“Ngày hôm qua lúc tụ tập tôi nghe đội Phan Phong muốn để cậu đi Vân Nam mà, đã chắc chắn chưa? Bao giờ lên đường?” Đinh Húc không tiện hỏi nội dung cụ thể công việc của hắn, nhưng sau khi nhíu mày suy nghĩ rốt cuộc vẫn chêm thêm một câu, “Nguy hiểm không?”
“Tàm tạm, như bình thường thôi anh, mang theo đội của Phan Phong thì không có chuyện gì.” Tiêu Lương Văn đưa tay cầm lấy sách của Đinh Húc, lật ra, nói: “Lâu lắm rồi không đọc sách, hay là anh đọc một đoạn cho em nghe đi?”
Đinh Húc gật đầu đồng ý, chỉ không ngờ Tiêu Lương Văn lại tự giác như vậy, ngồi xuống cạnh y còn không tính, mặc dù chưa nghe được mấy câu đã nằm xuống, nhưng sau khi gối đầu lên đùi y nghe mấy câu thì còn ngẫu nhiên đặt câu hỏi, thật giống như hai người đang tán gẫu chuyện gia đình vậy.
“Nhà bọn họ cũng nuôi mèo nhỉ, nó lại còn thích đánh nhau với mèo nhà người ta nữa?”
“Mèo nhà ai chẳng đánh nhau.”
“Nghe hình như không lợi hại bằng Tiểu Hổ, lúc anh đi ra không thấy Tiểu Hổ đâu, nó sắp thành mèo hoang luôn rồi, cả khu đều biết nó là đứa ngổ ngáo nhất. Có điều cũng không trách nó được, chúng ta ít có thời gian chăm nó, vậy mà nó vẫn nhận đúng tiểu viện chưa từng đi đâu…”
“Ừ.”
Tán gẫu một hồi, Tiêu Lương Văn vậy mà lại ngủ thiếp đi, hắn ngủ rất yên, Đinh Húc cũng không nhúc nhích, chỉ giữ im lặng tiếp tục ngồi đấy đọc sách, thỉnh thoảng lúc Tiêu Lương Văn cau mày trong mộng sẽ khẽ xoa đầu hắn một chút.
Ba ngày qua rất nhanh, đến hôm đó lúc đi Tiêu Lương Văn quả nhiên không bỏ được Đinh Húc.
Đinh Húc thì bình tĩnh hơn hắn một chút, tự thu dọn xong hành lý, trực tiếp xuất phát từ khách sạn, cả đoạn đường lái xe Tiêu Lương Văn trầm mặt không nói câu nào. Tối qua Đinh Húc ngủ không ngon, đại khái vì phải xa nhau một khoảng thời gian, cho nên đêm qua Tiêu Lương Văn lăn qua lăn lại kịch liệt hơn ngày thường một chút, hơn nữa vừa mới khai huân, chỉ có biết hùng hục hùng hục đòi hỏi, bây giờ Đinh Húc còn ngồi được là hoàn toàn dựa vào nghị lực chống đỡ. Dọc đường đi Đinh Húc ngồi ở ghế phó lái chỉ ngái ngủ, bọng mắt xanh đen, phần lộ ra ngoài cổ áo thì không có gì khác thường, nhưng phần bị quần áo che đi thì không nhìn nổi, dấu vết ba hôm nay chồng chéo lên nhau, vẫn còn chưa tan hết.
Sau khi đến tiểu viện, Tiêu Lương Văn rốt cuộc vẫn gọi điện cho Phan Phong xin ở lâu thêm một ngày, thu xếp thỏa đáng chỗ này lại cho Đinh Húc, thậm chí còn ở thêm một lúc rồi mới đi.
Cũng thật trùng hợp, Tiêu Lương Văn xin nghỉ một ngày vậy mà lại tình cờ gặp Lưu Tử Quân.
Đương nhiên Lưu Tử Quân đến đây cũng không báo với Tiêu Lương Văn, lúc bọn họ gặp nhau ở cửa hàng trái cây mắt ai nấy đều kinh ngạc, Tiêu Lương Văn thì đang đứng ở cửa chờ Đinh Húc, còn Lưu Tử Quân thì đang bế con gái Đồng Đồng chọn dâu tây. Đồng Đồng là đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi, thế nhưng người gầy nhom, dáng vẻ chỉ như mới năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn dáng dấp thanh tú, trông cực kỳ giống Lưu Tử Quân, có điều điệu bộ có hơi nhút nhát, rõ ràng là không thích ứng với hoàn cảnh xa lạ. Lúc cô bé nhìn thấy Tiêu Lương Văn thì lại nhận ra ngay, từ trong lòng Lưu Tử Quân chìa tay ra, muốn Tiêu Lương Văn ẵm: “Cậu nhỏ!”
Tiêu Lương Văn bế cô bé, ôm trong lòng nựng mấy câu, rồi mới nói với Lưu Tử Quân: “Sao chị lại lên Bắc, đã đến lại còn không báo trước với em?”
Lưu Tử Quân buộc lại tóc, cũng không có khí thế phụ nữ mạnh mẽ như trước, cười nói: “Còn không phải muốn mở chi nhánh sao, chị nghĩ là sau này mấy đứa đều ở lại phương Bắc phát triển, liền chọn chỗ này, sau này muốn gặp mấy đứa cũng tiện. Hơn nữa cậu bận bịu mà, tự chị đi đến xem trước chút là được.”
Tiêu Lương Văn có chút bất mãn nói: “Phương Xuyên đâu?” Chuyện Phương Xuyên theo đuổi Lưu Tử Quân những người bên cạnh đều biết, bởi vì Phương Xuyên thật sự rất yêu thương Đồng Đồng, nên Lưu Tử Quân cũng không khước từ như trước nữa, tình cảm hai người nhiều năm qua đã tích lũy đến điểm nút, chuyện tốt cũng sắp tới gần rồi. Bây giờ Lưu Tử Quân một thân một mình mang cô bé ra ngoài, còn không thấy Phương Xuyên đâu, chẳng trách Tiêu Lương Văn lại hỏi thêm một câu như vậy.
“Anh ấy có việc phải đi Bắc Kinh, chỉ là chọn vị trí mặt tiền cửa hàng thôi, một mình chị đi là được.” Lưu Tử Quân tiến lên nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ của con gái, cười nói: “Hơn nữa Đồng Đồng cũng thích mẹ nhất đúng không? Bảo bối của chúng ta đương nhiên vẫn là thích theo mẹ nhất rồi.”
Tiêu Lương Văn nhíu mày còn muốn nói gì đó nhưng Lưu Tử Quân lại tránh hắn, hỏi: “Cậu tới đây tìm Đinh Húc à?”
Tiêu Lương Văn đen mặt khẽ gật gật, Đồng Đồng vẫn thường thấy hắn như vậy, chẳng những không sợ, còn ôm cổ hắn gọi cậu. Hắn giảm nhẹ lực ôm cô bé, nói: “Đinh Húc dọn về ở một thời gian, thực tập tốt nghiệp của trường, còn chưa xác định đơn vị thực tập. Em theo đi mua ít đồ, anh ấy đang trả tiền bên kia, một lúc nữa quay lại.”
“Tình cảm hai người thật là tốt, chớp mắt một cái cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi.” Lưu Tử Quân cảm thán một câu.
Những lời này đúng ý Tiêu Lương Văn, khiến sắc mặt hắn dịu đi một chút, chuyện của hắn và Đinh Húc ngay từ đầu đã không giấu Lưu Tử Quân, dù sao hắn cũng chỉ có mỗi một người thân bên cạnh. Mới đầu Lưu Tử Quân hơi kinh ngạc, thế nhưng cũng không khuyên can gì, ngược lại còn luôn luôn tận lực giúp đỡ Tiêu Lương Văn, hắn làm gì cũng ủng hộ, quả thật là so với mẹ thì càng thêm sáng suốt mà so với chị cả lại càng thêm bao dung.
Đinh Húc nhanh chóng mua xong trái cây rồi đi qua, nhìn thấy Lưu Tử Quân cũng có chút bất ngờ, chào hỏi cô: “Chị Tử Quân.”
Lưu Tử Quân lại lịch sự với Đinh Húc hơn nhiều, cười híp mắt quan sát y từ trên xuống dưới mới nói: “Càng ngày càng đẹp trai, Đinh Húc đó nha, sau khi tốt nghiệp đến đâu phát triển chị không quản được, nhưng cơ hội thực tập nhất định phải để cho tiện chúng ta một lần, dáng vẻ kia của cậu, vừa đứng ở đại sảnh một cái thì không biết thu hút bao nhiêu cô đến ăn đây!”
Đinh Húc cười, nói: “Vậy em qua thật đó, vốn em còn tưởng phải dùng tài để kiếm cơm chứ.”
Mấy người cùng cười lên, trong lúc nói chuyện liền thân thiết hơn nhiều.
Đổi lại là người khác nói vậy nhất định Tiêu Lương Văn đã đen mặt, nhưng Lưu Tử Quân thì bất đồng, cô vừa nói như vậy thì lòng Tiêu Lương Văn chỉ toàn thấy kiêu ngạo.
Đinh Húc mua cho Đồng Đồng hai giỏ dâu tây nhỏ, hai người bọn họ lại đích thân lái xe đưa mẹ con Lưu Tử Quân về khách sạn đang ở. Mấy năm nay ở phương Nam Lưu Tử Quân phát triển khá tốt, mặc dù không có sự săn sóc của Tiêu Lương Văn như kiếp trước, thế nhưng năng lực của cô không ngờ đều ở hết phương diện này, tiếp tục theo nghiệp ăn uống, quy mô cũng từ từ lớn lên, cũng xem như là một người phụ nữ giỏi giang mạnh mẽ. Cô dẫn Đồng Đồng theo, đương nhiên sẽ chọn khách sạn tốt nhất vì con, cả một đường luôn chăm sóc tỷ mỉ, sau khi xuống xe lại ôm cô bé càng không để bé phải tự đi một bước.
Đồng Đồng hơi buồn ngủ, nhưng cũng không khóc không gây sự, chỉ dụi dụi mắt gọi “mẹ” một tiếng, Tử Quân thấp giọng nói câu gì đó với cô bé đang ôm trong lòng, cô bé lập tức ngẩng cái đầu với mái tóc tơ vàng lên cười với Tiêu Lương Văn một cái, lộ ra hai lúm đồng tiền mờ mờ, nói: “Hẹn gặp lại cậu nhỏ, hẹn gặp lại cậu Đinh Húc nha~”
Không chỉ Tiêu Lương Văn, ngay cả Đinh Húc cũng cảm thấy cô bé này vừa khôn khéo vừa hiểu chuyện. Phục vụ khách sạn rất chu đáo, thấy Tiêu Lương Văn xách hai giỏ dâu tây thì lập tức nhận lấy, cầm đi theo sau lưng Lưu Tử Quân lên. Từ đầu đến cuối hai tay Lưu Tử Quân chỉ ẵm Đồng Đồng, không để cô bé xuống đất một bước, Đinh Húc cứ nhìn mãi, trong lòng không kìm nổi lấy làm lạ, chờ lúc lái xe về mới hỏi: “Cơ thể Đồng Đồng vẫn chưa khỏe sao?”
Tiêu Lương Vưn ừ một tiếng, nói: “Kết quả chuẩn đoán lần trước không tốt lắm, hệ thống miễn dịch cơ thể thiếu hụt, hơn nữa cũng có một vài vấn đề nhỏ khác… ở nhà trẻ cô bé bị bạn nhỏ khác đẩy một cái cánh tay liền trật khớp gãy xương, lần trước khóc lóc muốn chơi với bạn, chị Tử Quân không đành lòng liền để cô bé đi, chạy được mấy bước lại gãy chân. Bây giờ chị Tử Quân không dám để cô bé tự đi lại nữa, để ở nhà cho bảo mẫu cũng không yên tâm, Phương Xuyên không ở đây, chị ấy bèn tự mình dẫn Đồng Đồng theo, không để người khác nhúng tay vào.”
Đinh Húc cau mày, trong lòng nghĩ đến một chứng bệnh không tốt lắm.
Tiêu Lương Văn dường như cũng biết suy nghĩ của y, mở miệng nói: “Bây giờ chẳng qua là giống như búp bê sứ, cũng không hẳn vậy đâu, bác sĩ bảo chăm sóc cho tốt và cẩn thận một chút, nói chung là có thể nuôi lớn.”
Đinh Húc an ủi hắn: “Có thể lớn hơn thì thân thể sẽ tốt, tôi thấy tinh thần cô bé khá tốt.”
Tiêu Lương Văn cười một cái, nói: “Phải, có lúc còn rất nghịch ngợm, có điều dẻo miệng, gọi “mẹ” một tiếng là lửa giận của chị Tử Quân có lớn mấy cũng mất tiêu.” Hắn nghĩ một chút, hơi xích lại gần Đinh Húc, nói: “Có lần gây họa, còn biết đường gọi Phương Xuyên là “Ba ba”, bảo anh ta giấu hộ mình, một tiếng này làm Phương Xuyên cảm động muốn chết, vỗ ngực tự nhận mình làm.”
Đinh Húc bổ não cái vị Phương Xuyên tiểu bạch kiểm nham hiểm đó biến thành bộ dạng ba ba ngốc nghếch một chút, không nhịn được cười, y chưa từng thấy một Phương Xuyên như vậy bao giờ.
Quay về tiểu viện Đinh Húc liền đến phòng bếp, tối nay Tiêu Lương Văn phải quay lại chỗ Phan Phong, y khuyên hắn đi buổi chiều mà hắn kiên quyết không, nhất định muốn theo chuyến xe đêm, đoán chừng 12 giờ đêm cũng là thời hạn chót mà Phan Phong đặt ra nếu không hắn vẫn còn chưa muốn đi đâu.
Tiêu Lương Văn ở bên ngoài sân đang cắt tỉa hai cây sung mới trồng, bây giờ cây mới cao hơn nửa người, đừng nói là hoa, ngay cả lá cũng không có, cành cây trơ trọi trong gió rét, ấy vậy mà còn bị Tiêu Lương Văn cắt đi không ít.
Đầu tường có tiếng mèo kêu quen thuộc truyền đến, Tiêu Lương Văn ngước lên liền trông thấy Tiểu Hổ.
Mèo ta đã lớn lắm rồi, cơ thể khỏe mạnh, hoa văn trên trán cũng phát triển rất đẹp, nhìn thấy Tiêu Lương Văn về thì nhảy từ đầu tường xuống thắm thiết cọ cọ mấy cái, mở miệng kêu lại còn giống như một quý cô, “Meo” một tiếng rồi cổ họng phát ra tiếng “hừ hừ” thoải mái, không cần vuốt ve đã thân thiết lắm, chẳng có điệu bộ quàng thượng trêu mèo chọc chó tý nào.
Tiêu Lương Văn ngồi xổm xuống nhìn nó một hồi, cũng không biết nghĩa đến cái gì mà nhấc nó lên một đoạn, mèo vằn hổ ta không đề phòng trước chủ nhân liền bị kéo dài người ra, mũi chân chấm đất, đầu đối đầu nhìn chăm chú với nam chủ nhân, ngờ vực mà meo một tiếng.
Tiêu Lương Văn nhìn nó nói: “Gọi ba ba đi.”
Tiểu Hổ: “Meo~”
“Gọi ba ba đi, ba–ba–“
Một chiếc dép cách không bay tới, nhắm thẳng sau gáy Tiêu Lương Văn mà nện xuống, Tiêu Lương Văn nắm hai chân trước của Tiểu Hổ nghiêng đầu lại nhìn, thấy Đinh Húc khoác áo khoác đứng cách bọn họ không xa, một chân vẫn xỏ dép chân còn lại để trần giẫm xuống đất, khi nhìn hắn thì khóe miệng giần giật giống như đang nhẫn nhịn lắm, rốt cuộc vẫn mở miếng thấp giọng mắng: “Cậu có ngu hay không, đi vào cho tôi!”
Tiêu Lương Văn đi đến đứng sau sô pha ôm lấy Đinh Húc, cúi đầu nhìn sách trong tay y, “Ừm, đang đọc sách gì vậy?”
Đinh Húc lật sách, nói: “Đọc bừa một quyển thôi, sách của tiên sinh Dương Giáng[0], rất thú vị.” Y gấp sách lại, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lương Văn, “Sao hôm nay cậu lại về sớm thế? Hay tối nay lại ra ngoài nữa?”
[0] Một nhà văn có thật: tìm hiểu ở đây
Tiêu Lương Văn cúi đầu xuống hôn y một cái, “Không ra ngoài nữa, ở đây với anh.”
Đinh Húc cười, nói: “Đội Phan Phong thả người hả?”
“Em nghỉ mà, không làm thêm giờ đâu.” Thật ra thì Phan Phong muốn tóm hắn về làm tăng ca, nhưng hắn chuồn nhanh mới không bị bắt, Tiêu Lương Văn nghĩ đoạn nhưng cũng không mở miệng. Hắn vừa thấy Đinh Húc là lòng lại mềm nhũn cả ra, không nhịn được phải cười toe cười toét.
“Ngày hôm qua lúc tụ tập tôi nghe đội Phan Phong muốn để cậu đi Vân Nam mà, đã chắc chắn chưa? Bao giờ lên đường?” Đinh Húc không tiện hỏi nội dung cụ thể công việc của hắn, nhưng sau khi nhíu mày suy nghĩ rốt cuộc vẫn chêm thêm một câu, “Nguy hiểm không?”
“Tàm tạm, như bình thường thôi anh, mang theo đội của Phan Phong thì không có chuyện gì.” Tiêu Lương Văn đưa tay cầm lấy sách của Đinh Húc, lật ra, nói: “Lâu lắm rồi không đọc sách, hay là anh đọc một đoạn cho em nghe đi?”
Đinh Húc gật đầu đồng ý, chỉ không ngờ Tiêu Lương Văn lại tự giác như vậy, ngồi xuống cạnh y còn không tính, mặc dù chưa nghe được mấy câu đã nằm xuống, nhưng sau khi gối đầu lên đùi y nghe mấy câu thì còn ngẫu nhiên đặt câu hỏi, thật giống như hai người đang tán gẫu chuyện gia đình vậy.
“Nhà bọn họ cũng nuôi mèo nhỉ, nó lại còn thích đánh nhau với mèo nhà người ta nữa?”
“Mèo nhà ai chẳng đánh nhau.”
“Nghe hình như không lợi hại bằng Tiểu Hổ, lúc anh đi ra không thấy Tiểu Hổ đâu, nó sắp thành mèo hoang luôn rồi, cả khu đều biết nó là đứa ngổ ngáo nhất. Có điều cũng không trách nó được, chúng ta ít có thời gian chăm nó, vậy mà nó vẫn nhận đúng tiểu viện chưa từng đi đâu…”
“Ừ.”
Tán gẫu một hồi, Tiêu Lương Văn vậy mà lại ngủ thiếp đi, hắn ngủ rất yên, Đinh Húc cũng không nhúc nhích, chỉ giữ im lặng tiếp tục ngồi đấy đọc sách, thỉnh thoảng lúc Tiêu Lương Văn cau mày trong mộng sẽ khẽ xoa đầu hắn một chút.
Ba ngày qua rất nhanh, đến hôm đó lúc đi Tiêu Lương Văn quả nhiên không bỏ được Đinh Húc.
Đinh Húc thì bình tĩnh hơn hắn một chút, tự thu dọn xong hành lý, trực tiếp xuất phát từ khách sạn, cả đoạn đường lái xe Tiêu Lương Văn trầm mặt không nói câu nào. Tối qua Đinh Húc ngủ không ngon, đại khái vì phải xa nhau một khoảng thời gian, cho nên đêm qua Tiêu Lương Văn lăn qua lăn lại kịch liệt hơn ngày thường một chút, hơn nữa vừa mới khai huân, chỉ có biết hùng hục hùng hục đòi hỏi, bây giờ Đinh Húc còn ngồi được là hoàn toàn dựa vào nghị lực chống đỡ. Dọc đường đi Đinh Húc ngồi ở ghế phó lái chỉ ngái ngủ, bọng mắt xanh đen, phần lộ ra ngoài cổ áo thì không có gì khác thường, nhưng phần bị quần áo che đi thì không nhìn nổi, dấu vết ba hôm nay chồng chéo lên nhau, vẫn còn chưa tan hết.
Sau khi đến tiểu viện, Tiêu Lương Văn rốt cuộc vẫn gọi điện cho Phan Phong xin ở lâu thêm một ngày, thu xếp thỏa đáng chỗ này lại cho Đinh Húc, thậm chí còn ở thêm một lúc rồi mới đi.
Cũng thật trùng hợp, Tiêu Lương Văn xin nghỉ một ngày vậy mà lại tình cờ gặp Lưu Tử Quân.
Đương nhiên Lưu Tử Quân đến đây cũng không báo với Tiêu Lương Văn, lúc bọn họ gặp nhau ở cửa hàng trái cây mắt ai nấy đều kinh ngạc, Tiêu Lương Văn thì đang đứng ở cửa chờ Đinh Húc, còn Lưu Tử Quân thì đang bế con gái Đồng Đồng chọn dâu tây. Đồng Đồng là đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi, thế nhưng người gầy nhom, dáng vẻ chỉ như mới năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn dáng dấp thanh tú, trông cực kỳ giống Lưu Tử Quân, có điều điệu bộ có hơi nhút nhát, rõ ràng là không thích ứng với hoàn cảnh xa lạ. Lúc cô bé nhìn thấy Tiêu Lương Văn thì lại nhận ra ngay, từ trong lòng Lưu Tử Quân chìa tay ra, muốn Tiêu Lương Văn ẵm: “Cậu nhỏ!”
Tiêu Lương Văn bế cô bé, ôm trong lòng nựng mấy câu, rồi mới nói với Lưu Tử Quân: “Sao chị lại lên Bắc, đã đến lại còn không báo trước với em?”
Lưu Tử Quân buộc lại tóc, cũng không có khí thế phụ nữ mạnh mẽ như trước, cười nói: “Còn không phải muốn mở chi nhánh sao, chị nghĩ là sau này mấy đứa đều ở lại phương Bắc phát triển, liền chọn chỗ này, sau này muốn gặp mấy đứa cũng tiện. Hơn nữa cậu bận bịu mà, tự chị đi đến xem trước chút là được.”
Tiêu Lương Văn có chút bất mãn nói: “Phương Xuyên đâu?” Chuyện Phương Xuyên theo đuổi Lưu Tử Quân những người bên cạnh đều biết, bởi vì Phương Xuyên thật sự rất yêu thương Đồng Đồng, nên Lưu Tử Quân cũng không khước từ như trước nữa, tình cảm hai người nhiều năm qua đã tích lũy đến điểm nút, chuyện tốt cũng sắp tới gần rồi. Bây giờ Lưu Tử Quân một thân một mình mang cô bé ra ngoài, còn không thấy Phương Xuyên đâu, chẳng trách Tiêu Lương Văn lại hỏi thêm một câu như vậy.
“Anh ấy có việc phải đi Bắc Kinh, chỉ là chọn vị trí mặt tiền cửa hàng thôi, một mình chị đi là được.” Lưu Tử Quân tiến lên nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ của con gái, cười nói: “Hơn nữa Đồng Đồng cũng thích mẹ nhất đúng không? Bảo bối của chúng ta đương nhiên vẫn là thích theo mẹ nhất rồi.”
Tiêu Lương Văn nhíu mày còn muốn nói gì đó nhưng Lưu Tử Quân lại tránh hắn, hỏi: “Cậu tới đây tìm Đinh Húc à?”
Tiêu Lương Văn đen mặt khẽ gật gật, Đồng Đồng vẫn thường thấy hắn như vậy, chẳng những không sợ, còn ôm cổ hắn gọi cậu. Hắn giảm nhẹ lực ôm cô bé, nói: “Đinh Húc dọn về ở một thời gian, thực tập tốt nghiệp của trường, còn chưa xác định đơn vị thực tập. Em theo đi mua ít đồ, anh ấy đang trả tiền bên kia, một lúc nữa quay lại.”
“Tình cảm hai người thật là tốt, chớp mắt một cái cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi.” Lưu Tử Quân cảm thán một câu.
Những lời này đúng ý Tiêu Lương Văn, khiến sắc mặt hắn dịu đi một chút, chuyện của hắn và Đinh Húc ngay từ đầu đã không giấu Lưu Tử Quân, dù sao hắn cũng chỉ có mỗi một người thân bên cạnh. Mới đầu Lưu Tử Quân hơi kinh ngạc, thế nhưng cũng không khuyên can gì, ngược lại còn luôn luôn tận lực giúp đỡ Tiêu Lương Văn, hắn làm gì cũng ủng hộ, quả thật là so với mẹ thì càng thêm sáng suốt mà so với chị cả lại càng thêm bao dung.
Đinh Húc nhanh chóng mua xong trái cây rồi đi qua, nhìn thấy Lưu Tử Quân cũng có chút bất ngờ, chào hỏi cô: “Chị Tử Quân.”
Lưu Tử Quân lại lịch sự với Đinh Húc hơn nhiều, cười híp mắt quan sát y từ trên xuống dưới mới nói: “Càng ngày càng đẹp trai, Đinh Húc đó nha, sau khi tốt nghiệp đến đâu phát triển chị không quản được, nhưng cơ hội thực tập nhất định phải để cho tiện chúng ta một lần, dáng vẻ kia của cậu, vừa đứng ở đại sảnh một cái thì không biết thu hút bao nhiêu cô đến ăn đây!”
Đinh Húc cười, nói: “Vậy em qua thật đó, vốn em còn tưởng phải dùng tài để kiếm cơm chứ.”
Mấy người cùng cười lên, trong lúc nói chuyện liền thân thiết hơn nhiều.
Đổi lại là người khác nói vậy nhất định Tiêu Lương Văn đã đen mặt, nhưng Lưu Tử Quân thì bất đồng, cô vừa nói như vậy thì lòng Tiêu Lương Văn chỉ toàn thấy kiêu ngạo.
Đinh Húc mua cho Đồng Đồng hai giỏ dâu tây nhỏ, hai người bọn họ lại đích thân lái xe đưa mẹ con Lưu Tử Quân về khách sạn đang ở. Mấy năm nay ở phương Nam Lưu Tử Quân phát triển khá tốt, mặc dù không có sự săn sóc của Tiêu Lương Văn như kiếp trước, thế nhưng năng lực của cô không ngờ đều ở hết phương diện này, tiếp tục theo nghiệp ăn uống, quy mô cũng từ từ lớn lên, cũng xem như là một người phụ nữ giỏi giang mạnh mẽ. Cô dẫn Đồng Đồng theo, đương nhiên sẽ chọn khách sạn tốt nhất vì con, cả một đường luôn chăm sóc tỷ mỉ, sau khi xuống xe lại ôm cô bé càng không để bé phải tự đi một bước.
Đồng Đồng hơi buồn ngủ, nhưng cũng không khóc không gây sự, chỉ dụi dụi mắt gọi “mẹ” một tiếng, Tử Quân thấp giọng nói câu gì đó với cô bé đang ôm trong lòng, cô bé lập tức ngẩng cái đầu với mái tóc tơ vàng lên cười với Tiêu Lương Văn một cái, lộ ra hai lúm đồng tiền mờ mờ, nói: “Hẹn gặp lại cậu nhỏ, hẹn gặp lại cậu Đinh Húc nha~”
Không chỉ Tiêu Lương Văn, ngay cả Đinh Húc cũng cảm thấy cô bé này vừa khôn khéo vừa hiểu chuyện. Phục vụ khách sạn rất chu đáo, thấy Tiêu Lương Văn xách hai giỏ dâu tây thì lập tức nhận lấy, cầm đi theo sau lưng Lưu Tử Quân lên. Từ đầu đến cuối hai tay Lưu Tử Quân chỉ ẵm Đồng Đồng, không để cô bé xuống đất một bước, Đinh Húc cứ nhìn mãi, trong lòng không kìm nổi lấy làm lạ, chờ lúc lái xe về mới hỏi: “Cơ thể Đồng Đồng vẫn chưa khỏe sao?”
Tiêu Lương Vưn ừ một tiếng, nói: “Kết quả chuẩn đoán lần trước không tốt lắm, hệ thống miễn dịch cơ thể thiếu hụt, hơn nữa cũng có một vài vấn đề nhỏ khác… ở nhà trẻ cô bé bị bạn nhỏ khác đẩy một cái cánh tay liền trật khớp gãy xương, lần trước khóc lóc muốn chơi với bạn, chị Tử Quân không đành lòng liền để cô bé đi, chạy được mấy bước lại gãy chân. Bây giờ chị Tử Quân không dám để cô bé tự đi lại nữa, để ở nhà cho bảo mẫu cũng không yên tâm, Phương Xuyên không ở đây, chị ấy bèn tự mình dẫn Đồng Đồng theo, không để người khác nhúng tay vào.”
Đinh Húc cau mày, trong lòng nghĩ đến một chứng bệnh không tốt lắm.
Tiêu Lương Văn dường như cũng biết suy nghĩ của y, mở miệng nói: “Bây giờ chẳng qua là giống như búp bê sứ, cũng không hẳn vậy đâu, bác sĩ bảo chăm sóc cho tốt và cẩn thận một chút, nói chung là có thể nuôi lớn.”
Đinh Húc an ủi hắn: “Có thể lớn hơn thì thân thể sẽ tốt, tôi thấy tinh thần cô bé khá tốt.”
Tiêu Lương Văn cười một cái, nói: “Phải, có lúc còn rất nghịch ngợm, có điều dẻo miệng, gọi “mẹ” một tiếng là lửa giận của chị Tử Quân có lớn mấy cũng mất tiêu.” Hắn nghĩ một chút, hơi xích lại gần Đinh Húc, nói: “Có lần gây họa, còn biết đường gọi Phương Xuyên là “Ba ba”, bảo anh ta giấu hộ mình, một tiếng này làm Phương Xuyên cảm động muốn chết, vỗ ngực tự nhận mình làm.”
Đinh Húc bổ não cái vị Phương Xuyên tiểu bạch kiểm nham hiểm đó biến thành bộ dạng ba ba ngốc nghếch một chút, không nhịn được cười, y chưa từng thấy một Phương Xuyên như vậy bao giờ.
Quay về tiểu viện Đinh Húc liền đến phòng bếp, tối nay Tiêu Lương Văn phải quay lại chỗ Phan Phong, y khuyên hắn đi buổi chiều mà hắn kiên quyết không, nhất định muốn theo chuyến xe đêm, đoán chừng 12 giờ đêm cũng là thời hạn chót mà Phan Phong đặt ra nếu không hắn vẫn còn chưa muốn đi đâu.
Tiêu Lương Văn ở bên ngoài sân đang cắt tỉa hai cây sung mới trồng, bây giờ cây mới cao hơn nửa người, đừng nói là hoa, ngay cả lá cũng không có, cành cây trơ trọi trong gió rét, ấy vậy mà còn bị Tiêu Lương Văn cắt đi không ít.
Đầu tường có tiếng mèo kêu quen thuộc truyền đến, Tiêu Lương Văn ngước lên liền trông thấy Tiểu Hổ.
Mèo ta đã lớn lắm rồi, cơ thể khỏe mạnh, hoa văn trên trán cũng phát triển rất đẹp, nhìn thấy Tiêu Lương Văn về thì nhảy từ đầu tường xuống thắm thiết cọ cọ mấy cái, mở miệng kêu lại còn giống như một quý cô, “Meo” một tiếng rồi cổ họng phát ra tiếng “hừ hừ” thoải mái, không cần vuốt ve đã thân thiết lắm, chẳng có điệu bộ quàng thượng trêu mèo chọc chó tý nào.
Tiêu Lương Văn ngồi xổm xuống nhìn nó một hồi, cũng không biết nghĩa đến cái gì mà nhấc nó lên một đoạn, mèo vằn hổ ta không đề phòng trước chủ nhân liền bị kéo dài người ra, mũi chân chấm đất, đầu đối đầu nhìn chăm chú với nam chủ nhân, ngờ vực mà meo một tiếng.
Tiêu Lương Văn nhìn nó nói: “Gọi ba ba đi.”
Tiểu Hổ: “Meo~”
“Gọi ba ba đi, ba–ba–“
Một chiếc dép cách không bay tới, nhắm thẳng sau gáy Tiêu Lương Văn mà nện xuống, Tiêu Lương Văn nắm hai chân trước của Tiểu Hổ nghiêng đầu lại nhìn, thấy Đinh Húc khoác áo khoác đứng cách bọn họ không xa, một chân vẫn xỏ dép chân còn lại để trần giẫm xuống đất, khi nhìn hắn thì khóe miệng giần giật giống như đang nhẫn nhịn lắm, rốt cuộc vẫn mở miếng thấp giọng mắng: “Cậu có ngu hay không, đi vào cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.