Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần
Chương 23: Liar Angel
Thanh Dực
27/05/2013
Tôi, Stella Glass, 16 tuổi.
1 công dân mang quốc tịch Canada bị đẩy sang Việt Nam bởi người mẹ cực kì " vui tính" của mình.
Và gần 1 tháng trôi qua cùng tên bảo mẫu biến thái, cuộc sống của tôi trở thành một câu chuyện cực kì huyễn hoặc huyền ảo.
Thiên Thần, những con người thánh thiện chết đi, có cánh và luôn giúp đỡ con người.
Họ bây giờ đang hiện diện bên tôi, mang đến muôn vàn những điều rắc rối.
Đầu óc tôi rối bời, tôi biết làm gì bây giờ ?
Tại sao hắn lại làm như thế chứ ?
Thích tôi ? Bảo vệ tôi ? Lo lắng cho tôi ?
Những điều này ... khiến tôi càng thêm rối bời ...
A... Muốn né tránh... nhưng khó thật...
Chỉ biết là ... Hắn sắp biến mất mãi mãi, nếu cứ như thế này...
Nhưng nghĩ đến chuyện hắn ra đi mãi mãi, tim tôi lại quặn thắt nhói đau...
Không lẽ...
" Ring ring " - Chuông rung khiến tôi bất dậy khỏi giường, lười nhác mở điện thoại.
_ " Alo ? "
_" Bé Stell, mẹ đây " - Giọng nói cực hớn hở trong điện thoại vang lên khiến tôi tỉnh ngủ.
Mẹ ?
_ " Sao..sao mẹ... "- Những từ ngữ gần như kẹt trong cổ họng tôi.
_" Chúc mừng sinh nhật cục cưng của mẹ ! "
Hơhơ, cái bà này ...
_ " Vâng, thật lạ khi mẹ còn nhớ sinh nhật của con, quả là hiếm có "
_ " Xì, làm như mẹ tệ lắm ấy, mà cũng nhờ có papa đáng yêu đẹp trai của con nhắc mẹ mới nhớ. Ông ấy vừa hoàn thành cuộc thám hiểm ở Amazone [1] về đấy ! "
_ " Vậy sao ? Thế ông ấy có mang về rắn rết hay loài động vật nào mới không ạ, mẹ yêu ? - Tôi châm chọc nói.
_ "Tất nhiên là có, cá Piranha [2] đấy con gái yêu ạ "
_ " Cái gì ?! Cá Piranha ??? Ông ấy có bị điên không mà mang về cái con quái thú ấy ?! " - Tôi la toáng lên.
_ " Hehe, mẹ đùa thôi mà... Hôm nay mẹ có chút chuyện muốn nói với con... "- Giọng của bà trở nên nghiêm túc dịu dàng.
_ " Vâng ... "
_ " Mẹ muốn con trở về Canada "
_ " Tại sao ?! Con đang sống rất ổn ở đây ... Có Ryan và cả bảo ..."
_ " Bảo mẫu ? Ý con là Tuấn Anh sao ? Chẳng phải con bảo là đã có Ryan ở cạnh nên đã bảo cậu ấy không cần làm việc nữa sao ? - Giọng của mẹ trờ nên ngạc nhiên.
Tuấn Anh ? Bà ấy nói cái quái gì vậy ?
_ " Mẹ à ... Bảo mẫu của con tên là Trần Thiên Du mà ... Là William Ashley ...Mẹ có nhớ nhầm không ? Con có bảo là không cần anh ta nữa đâu ? "
Chắc là mẹ tôi lại nhớ nhầm, bà ấy hay quên lắm mà ...
_ " Con nói cái gì vậy ? Thiên Du nào ? Mà Willam là ai ? "
Tim tôi như muốn ngừng đập...
Tuấn Anh...Thiên Du...
_ " Chẳng phải là mẹ đã bảo anh ta đến chăm sóc cho con trong khoảng thời gian ở đây sao ? Mẹ nên xem lại đi, anh ta là Thiên Du chứ không phải Tuấn Anh ... " - Tôi cố gắng tìm kiếm những tia hy vọng cuối cùng.
_ " Mẹ đã hỏi trợ lý Carlos rồi, cậu ấy có cả hồ sơ của cậu Tuấn Anh đó mà ... Cậu ta chỉ có một cái tên gọi đó thôi ... "
_ " ... "
Dối trá...
Anh là một Thiên Thần dối trá ...
_ " Stella ... con ổn chứ ? " - Mẹ trở nên lo lắng.
_ " Vâng ... con rất ổn ...Con đang sống cùng Ryan ở đây, mẹ đừng lo... Con nhất định sẽ sớm trở về Canada ... "
_ " Ừ, mẹ chắc lần trải nghiệm này ở đây con đã rất vui "
_ " Vâng...Rất ...vui ạ... Mẹ ngủ ngon ... Con phải cúp máy ... "
_ " Con gái ngủ ngon "
...
Tại sao anh lại xuất hiện ?
Tại sao anh lại làm Thiên Thần mà không phải là Ác Quỷ ?
Nếu như anh là Ác Quỷ, liệu anh có độc ác như cái lốt Thiên Thần mà anh đang mang trong người không ?
Bí mật ... trên đời này không hề có cái gì gọi là bí mật...
Tại sao khi bí mật được tiết lộ...lại khiến cho con người ta bàng hoàng đau đớn như thế này ?
Chỉ biết rằng, tôi cần phải hỏi hắn.
Những lời nói dối này ... khiến cho tôi ...càng muốn dấn thân vào thế giới huyền bí của hắn...
Hừ... tất cả đều là dối trá ...
...
_ Stella ...
Cánh cửa hé mở, anh bước vào với một phong thái đĩnh đạc như mọi ngày, nhưng gương mặt lại phảng phất nét u buồn.
Cánh môi ngọt ngào của anh, gọi tên tôi như những ngày hạnh phúc ấy...
Nhưng ... cảm giác của tôi đã không còn háo hức mỗi khi được anh gọi tên, mà lại bình thản đến lạ thường.
Tôi đã thay đổi nhiều như thế sao ?
_ Vâng ... - Nặn trên môi một vệt cười, tôi đứng dậy đến bên Ryan.
_ Em ổn chứ ? - Anh e ngại hỏi.
_ Rất ổn ...
_ Có lẽ thời gian này ... thật khó khăn đối với em... Ừmmm hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của em, chúc mừng sinh nhật - Ryan lướt những ngón tay thon dài trên gò má tôi, vuốt ve.
_ Cảm ơn anh - Tôi mỉm cười.
Hình như tim của tôi đã không còn nhịp nhàng mỗi khi được anh vuốt ve nữa... Tại sao vậy ?
_ Anh có chuyện muốn nói với em ... - Ryan dẫn tôi ngồi lên giường.
_ Chuyện gì vậy anh ?
_ Stella, hãy nghe những gì anh nói sau đây...Và phải trả lời thật, suy nghĩ thật kĩ nhé - Anh một giọng nghiêm túc.
_ Được rồi
_ Em... thích Thiên Du đúng không ?
Thích ...Thiên Du ?
Tôi cảm giác được gò má của mình đang nóng lên.
Không thể ! Làm gì mà có cái chuyện nực cười như thế chứ ?!
_ Anh ...anh đùa à ... Làm sao mà có chuyện đó được ? - Tôi cố dời mắt sang chỗ khác, tránh né ánh nhìn chăm chú của anh.
_ Stella, nhìn anh này... - Hai bàn tay to của Ryan kéo mặt tôi lại đối diện anh._ Cảm xúc của em... em là người hiểu nhất ... Hãy lắng nghe trái tim của mình ...Và đừng vội vã trong những quyết định của bản thân ... - Anh dịu dàng nói.
Lắng nghe trái tim ?
Bàn tay tôi bất giác sờ lên ngực trái của mình, đôi mi khép lại...
Trong tiềm thức, hình ảnh của hắn lại hiện lên...
Con tim vỗ nhịp đầy rộn ràng...
_ Em ...em - Tôi bối rối.
_ Có thể bây giờ em chưa nhận ra... Chưa bao giờ là muộn cả Stella à...
Quặn thắt...
Thiên Du - là Thiên Thần, hắn không thể sống ở đây mãi được.
_ Không... không đâu... - Tôi thầm lẩm bẩm trong miệng.
_ Tình yêu... một ngày nào đó em sẽ hiểu ra nó thôi... - Ryan hôn lên trán tôi đầy dịu dàng.
Trong khi tôi đang ngơ ngác nhìn thì anh đã nhanh chóng rời khỏi phòng tôi, bỏ lại tôi một mình với những rối bời trong tim...
Mùa đông sắp kết thúc.
Tôi nhận ra rằng cảm giác của mình với Ryan đã thay đổi.
A...
Thích ... Thiên Du...
Hắn là Thiên Thần ở Thiên Đường, còn tôi là con người bằng da bằng thịt ...
Hắn phải trở về nơi đó, nơi thuộc về hắn...
Nơi mà chỉ có cái chết mới có thể mang tôi đến cùng với hắn...
Nhưng tôi ... hình như tôi không muốn ... mất hắn..
Hắn đã dần xâm chiếm lấy trái tim tôi... tự lúc nào.
Nếu như hắn ở lại đây, thì hắn sẽ chết sao ?
Đột nhiên, trong phút giây ấy, những hình ảnh đáng sợ lại hiện lên trong đầu tôi. Hắn xuất hiện, và tan biến như bụi mờ lẫn vào không khí trong suốt...
Không...tôi không muốn mà !
Không muốn hắn chết...
Cho dù vì cái suy nghĩ này ... làm cho tôi đau ... làm cho tôi rơi nước mắt ...
Nhưng tôi và hắn, tôi không thể ích kỉ, không có quyền để giữ hắn ở bên mình ...
Bởi vì ... Chúng tôi chỉ là người dưng ...
Bởi vì ... Thiên Thần chỉ có thể ở cạnh Thiên Thần ...
Đau quá ...
...
Những ngày sau đó...
Tôi tìm hắn trong vô vọng, hắn gần như đã bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi...
Thiên Du ... tôi muốn gặp và đánh cho anh một trận đây !
Liệu anh có hiểu được rằng mạng sống nhỏ bé của anh sắp bị chính mình hủy hoại không hả ?!
Nếu như anh chết, tôi sẽ trù dập anh cho dù anh biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời này !
Không đến trường...
Không ở nhà ...
Không đến cửa hàng Tiện lợi...
Không đến quán Last Time ...
...
Khoan đã !
Hình như Phương Đan hẹn tôi ngày hôm nay đến đó ...
Hay là tôi thuyết phục cậu ấy trả lại kẹp tóc cho Thiên Du ?
...
Tôi chạy thật nhanh đến quán Last Time giữa trời chiều dịu mát. Bước qua chiếc cửa trắng gỗ bám đầy bụi, không gian tĩnh lặng của nơi này khiến những bước chân của tôi chậm hơn...
Nội thất cũng đã gọn gàng hơn một chút, tuy vẫn còn khá là tồi tàn như lần đầu tôi đến đây...
Không có một ai...
Lách qua mấy chiếc bàn, tôi tìm được một chỗ ngồi khá kín đáo trong góc của gian trước.
_ Có ai không ? - Tôi cất tiếng gọi.
Và vài giây sau tôi nghe được tiếng giày cao gót trên sàn đang gần hơn.
_ Chào cậu, Stella
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào kia vang lên sau lưng tôi, Phương Đan xuất hiện với một chiếc váy đỏ bó sát đầy quyến rũ, ôm gọn lấy đường cong xinh đẹp của cô ấy...
_ A, Chào ... Cậu đợi lâu chưa ? - Tôi cười, kéo chiếc ghế ra.
_ Mình cũng mới đến thôi - Cô bạn cũng ngồi vào bàn.
Chúng tôi đối diện nhau, không chút ngại ngần như lần đầu.
Đôi mắt đỏ sáng như viên Ruby kia nhìn tôi bằng một ánh nhìn khó đoán, thâm sâu kì dị.
_ Cậu hẹn mình ra đây có chuyện gì thế ? - Tôi tần ngần gợi chuyện.
_ Hẳn là ... cậu biết chuyện của mình với Thiên Du ? - Cô bạn nở một nụ cười.
_ À... Ừm...
_ Thực sự thì ... nó không như cậu nghĩ đâu Stella ... - Gương mặt Phương Đan phảng phất nét buồn rầu, nụ cười trên môi cũng trở nên rầu rĩ.
_ Mình hiểu mà ... - Tôi nhẹ giọng an ủi. _ Nhưng mình ... có chuyện này ...
_ Chuyện gì ?
Tôi ngập ngừng :
_ Thiên Du .... nếu như anh ta không có đôi cánh để trở lại Thiên Đường... thì anh ta sẽ biến mất mãi mãi ... cậu biết điều này chứ ?
_ Sao cơ ?! - Phương Đan thốt lên.
_ Mình hiểu những việc cậu làm ... chỉ vì muốn ở cạnh Thiên Du ... Nhưng chúng ta ...
Và đôi mắt thâm sâu của cô bạn dần đỏ lên, đong đầy những giọt nước trong suốt.
_ Hức ... Thực sự mình chỉ muốn ...được ở cạnh anh ấy mãi mãi...Không ngờ số phận lại trái ngang như vậy ... Mình...mình ... không ngờ anh ấy lại ... mình không muốn Thiên Du chết ... thực sự là không muốn ... - Những giọt nước khẽ lan xuống gương mặt trắng trẻo của cô bạn, giọng nói cũng trở nên nghèn nghẹn.
_ Đừng khóc ... mình ... mình cũng không muốn anh ta chết ... nhưng mình chẳng biết làm cách nào cả ... Mình chỉ muốn ...xin cậu ... nếu cậu thực sự không muốn anh ấy chết ... hãy cùng mình giao trả lại đôi kẹp tóc này cho anh ta ...
Phương Đan gạt tay dụi đi nước mắt, ngước lên nhìn tôi :
_ Làm sao mình có thể...để anh ấy chết chứ ?
1 công dân mang quốc tịch Canada bị đẩy sang Việt Nam bởi người mẹ cực kì " vui tính" của mình.
Và gần 1 tháng trôi qua cùng tên bảo mẫu biến thái, cuộc sống của tôi trở thành một câu chuyện cực kì huyễn hoặc huyền ảo.
Thiên Thần, những con người thánh thiện chết đi, có cánh và luôn giúp đỡ con người.
Họ bây giờ đang hiện diện bên tôi, mang đến muôn vàn những điều rắc rối.
Đầu óc tôi rối bời, tôi biết làm gì bây giờ ?
Tại sao hắn lại làm như thế chứ ?
Thích tôi ? Bảo vệ tôi ? Lo lắng cho tôi ?
Những điều này ... khiến tôi càng thêm rối bời ...
A... Muốn né tránh... nhưng khó thật...
Chỉ biết là ... Hắn sắp biến mất mãi mãi, nếu cứ như thế này...
Nhưng nghĩ đến chuyện hắn ra đi mãi mãi, tim tôi lại quặn thắt nhói đau...
Không lẽ...
" Ring ring " - Chuông rung khiến tôi bất dậy khỏi giường, lười nhác mở điện thoại.
_ " Alo ? "
_" Bé Stell, mẹ đây " - Giọng nói cực hớn hở trong điện thoại vang lên khiến tôi tỉnh ngủ.
Mẹ ?
_ " Sao..sao mẹ... "- Những từ ngữ gần như kẹt trong cổ họng tôi.
_" Chúc mừng sinh nhật cục cưng của mẹ ! "
Hơhơ, cái bà này ...
_ " Vâng, thật lạ khi mẹ còn nhớ sinh nhật của con, quả là hiếm có "
_ " Xì, làm như mẹ tệ lắm ấy, mà cũng nhờ có papa đáng yêu đẹp trai của con nhắc mẹ mới nhớ. Ông ấy vừa hoàn thành cuộc thám hiểm ở Amazone [1] về đấy ! "
_ " Vậy sao ? Thế ông ấy có mang về rắn rết hay loài động vật nào mới không ạ, mẹ yêu ? - Tôi châm chọc nói.
_ "Tất nhiên là có, cá Piranha [2] đấy con gái yêu ạ "
_ " Cái gì ?! Cá Piranha ??? Ông ấy có bị điên không mà mang về cái con quái thú ấy ?! " - Tôi la toáng lên.
_ " Hehe, mẹ đùa thôi mà... Hôm nay mẹ có chút chuyện muốn nói với con... "- Giọng của bà trở nên nghiêm túc dịu dàng.
_ " Vâng ... "
_ " Mẹ muốn con trở về Canada "
_ " Tại sao ?! Con đang sống rất ổn ở đây ... Có Ryan và cả bảo ..."
_ " Bảo mẫu ? Ý con là Tuấn Anh sao ? Chẳng phải con bảo là đã có Ryan ở cạnh nên đã bảo cậu ấy không cần làm việc nữa sao ? - Giọng của mẹ trờ nên ngạc nhiên.
Tuấn Anh ? Bà ấy nói cái quái gì vậy ?
_ " Mẹ à ... Bảo mẫu của con tên là Trần Thiên Du mà ... Là William Ashley ...Mẹ có nhớ nhầm không ? Con có bảo là không cần anh ta nữa đâu ? "
Chắc là mẹ tôi lại nhớ nhầm, bà ấy hay quên lắm mà ...
_ " Con nói cái gì vậy ? Thiên Du nào ? Mà Willam là ai ? "
Tim tôi như muốn ngừng đập...
Tuấn Anh...Thiên Du...
_ " Chẳng phải là mẹ đã bảo anh ta đến chăm sóc cho con trong khoảng thời gian ở đây sao ? Mẹ nên xem lại đi, anh ta là Thiên Du chứ không phải Tuấn Anh ... " - Tôi cố gắng tìm kiếm những tia hy vọng cuối cùng.
_ " Mẹ đã hỏi trợ lý Carlos rồi, cậu ấy có cả hồ sơ của cậu Tuấn Anh đó mà ... Cậu ta chỉ có một cái tên gọi đó thôi ... "
_ " ... "
Dối trá...
Anh là một Thiên Thần dối trá ...
_ " Stella ... con ổn chứ ? " - Mẹ trở nên lo lắng.
_ " Vâng ... con rất ổn ...Con đang sống cùng Ryan ở đây, mẹ đừng lo... Con nhất định sẽ sớm trở về Canada ... "
_ " Ừ, mẹ chắc lần trải nghiệm này ở đây con đã rất vui "
_ " Vâng...Rất ...vui ạ... Mẹ ngủ ngon ... Con phải cúp máy ... "
_ " Con gái ngủ ngon "
...
Tại sao anh lại xuất hiện ?
Tại sao anh lại làm Thiên Thần mà không phải là Ác Quỷ ?
Nếu như anh là Ác Quỷ, liệu anh có độc ác như cái lốt Thiên Thần mà anh đang mang trong người không ?
Bí mật ... trên đời này không hề có cái gì gọi là bí mật...
Tại sao khi bí mật được tiết lộ...lại khiến cho con người ta bàng hoàng đau đớn như thế này ?
Chỉ biết rằng, tôi cần phải hỏi hắn.
Những lời nói dối này ... khiến cho tôi ...càng muốn dấn thân vào thế giới huyền bí của hắn...
Hừ... tất cả đều là dối trá ...
...
_ Stella ...
Cánh cửa hé mở, anh bước vào với một phong thái đĩnh đạc như mọi ngày, nhưng gương mặt lại phảng phất nét u buồn.
Cánh môi ngọt ngào của anh, gọi tên tôi như những ngày hạnh phúc ấy...
Nhưng ... cảm giác của tôi đã không còn háo hức mỗi khi được anh gọi tên, mà lại bình thản đến lạ thường.
Tôi đã thay đổi nhiều như thế sao ?
_ Vâng ... - Nặn trên môi một vệt cười, tôi đứng dậy đến bên Ryan.
_ Em ổn chứ ? - Anh e ngại hỏi.
_ Rất ổn ...
_ Có lẽ thời gian này ... thật khó khăn đối với em... Ừmmm hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của em, chúc mừng sinh nhật - Ryan lướt những ngón tay thon dài trên gò má tôi, vuốt ve.
_ Cảm ơn anh - Tôi mỉm cười.
Hình như tim của tôi đã không còn nhịp nhàng mỗi khi được anh vuốt ve nữa... Tại sao vậy ?
_ Anh có chuyện muốn nói với em ... - Ryan dẫn tôi ngồi lên giường.
_ Chuyện gì vậy anh ?
_ Stella, hãy nghe những gì anh nói sau đây...Và phải trả lời thật, suy nghĩ thật kĩ nhé - Anh một giọng nghiêm túc.
_ Được rồi
_ Em... thích Thiên Du đúng không ?
Thích ...Thiên Du ?
Tôi cảm giác được gò má của mình đang nóng lên.
Không thể ! Làm gì mà có cái chuyện nực cười như thế chứ ?!
_ Anh ...anh đùa à ... Làm sao mà có chuyện đó được ? - Tôi cố dời mắt sang chỗ khác, tránh né ánh nhìn chăm chú của anh.
_ Stella, nhìn anh này... - Hai bàn tay to của Ryan kéo mặt tôi lại đối diện anh._ Cảm xúc của em... em là người hiểu nhất ... Hãy lắng nghe trái tim của mình ...Và đừng vội vã trong những quyết định của bản thân ... - Anh dịu dàng nói.
Lắng nghe trái tim ?
Bàn tay tôi bất giác sờ lên ngực trái của mình, đôi mi khép lại...
Trong tiềm thức, hình ảnh của hắn lại hiện lên...
Con tim vỗ nhịp đầy rộn ràng...
_ Em ...em - Tôi bối rối.
_ Có thể bây giờ em chưa nhận ra... Chưa bao giờ là muộn cả Stella à...
Quặn thắt...
Thiên Du - là Thiên Thần, hắn không thể sống ở đây mãi được.
_ Không... không đâu... - Tôi thầm lẩm bẩm trong miệng.
_ Tình yêu... một ngày nào đó em sẽ hiểu ra nó thôi... - Ryan hôn lên trán tôi đầy dịu dàng.
Trong khi tôi đang ngơ ngác nhìn thì anh đã nhanh chóng rời khỏi phòng tôi, bỏ lại tôi một mình với những rối bời trong tim...
Mùa đông sắp kết thúc.
Tôi nhận ra rằng cảm giác của mình với Ryan đã thay đổi.
A...
Thích ... Thiên Du...
Hắn là Thiên Thần ở Thiên Đường, còn tôi là con người bằng da bằng thịt ...
Hắn phải trở về nơi đó, nơi thuộc về hắn...
Nơi mà chỉ có cái chết mới có thể mang tôi đến cùng với hắn...
Nhưng tôi ... hình như tôi không muốn ... mất hắn..
Hắn đã dần xâm chiếm lấy trái tim tôi... tự lúc nào.
Nếu như hắn ở lại đây, thì hắn sẽ chết sao ?
Đột nhiên, trong phút giây ấy, những hình ảnh đáng sợ lại hiện lên trong đầu tôi. Hắn xuất hiện, và tan biến như bụi mờ lẫn vào không khí trong suốt...
Không...tôi không muốn mà !
Không muốn hắn chết...
Cho dù vì cái suy nghĩ này ... làm cho tôi đau ... làm cho tôi rơi nước mắt ...
Nhưng tôi và hắn, tôi không thể ích kỉ, không có quyền để giữ hắn ở bên mình ...
Bởi vì ... Chúng tôi chỉ là người dưng ...
Bởi vì ... Thiên Thần chỉ có thể ở cạnh Thiên Thần ...
Đau quá ...
...
Những ngày sau đó...
Tôi tìm hắn trong vô vọng, hắn gần như đã bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi...
Thiên Du ... tôi muốn gặp và đánh cho anh một trận đây !
Liệu anh có hiểu được rằng mạng sống nhỏ bé của anh sắp bị chính mình hủy hoại không hả ?!
Nếu như anh chết, tôi sẽ trù dập anh cho dù anh biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời này !
Không đến trường...
Không ở nhà ...
Không đến cửa hàng Tiện lợi...
Không đến quán Last Time ...
...
Khoan đã !
Hình như Phương Đan hẹn tôi ngày hôm nay đến đó ...
Hay là tôi thuyết phục cậu ấy trả lại kẹp tóc cho Thiên Du ?
...
Tôi chạy thật nhanh đến quán Last Time giữa trời chiều dịu mát. Bước qua chiếc cửa trắng gỗ bám đầy bụi, không gian tĩnh lặng của nơi này khiến những bước chân của tôi chậm hơn...
Nội thất cũng đã gọn gàng hơn một chút, tuy vẫn còn khá là tồi tàn như lần đầu tôi đến đây...
Không có một ai...
Lách qua mấy chiếc bàn, tôi tìm được một chỗ ngồi khá kín đáo trong góc của gian trước.
_ Có ai không ? - Tôi cất tiếng gọi.
Và vài giây sau tôi nghe được tiếng giày cao gót trên sàn đang gần hơn.
_ Chào cậu, Stella
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào kia vang lên sau lưng tôi, Phương Đan xuất hiện với một chiếc váy đỏ bó sát đầy quyến rũ, ôm gọn lấy đường cong xinh đẹp của cô ấy...
_ A, Chào ... Cậu đợi lâu chưa ? - Tôi cười, kéo chiếc ghế ra.
_ Mình cũng mới đến thôi - Cô bạn cũng ngồi vào bàn.
Chúng tôi đối diện nhau, không chút ngại ngần như lần đầu.
Đôi mắt đỏ sáng như viên Ruby kia nhìn tôi bằng một ánh nhìn khó đoán, thâm sâu kì dị.
_ Cậu hẹn mình ra đây có chuyện gì thế ? - Tôi tần ngần gợi chuyện.
_ Hẳn là ... cậu biết chuyện của mình với Thiên Du ? - Cô bạn nở một nụ cười.
_ À... Ừm...
_ Thực sự thì ... nó không như cậu nghĩ đâu Stella ... - Gương mặt Phương Đan phảng phất nét buồn rầu, nụ cười trên môi cũng trở nên rầu rĩ.
_ Mình hiểu mà ... - Tôi nhẹ giọng an ủi. _ Nhưng mình ... có chuyện này ...
_ Chuyện gì ?
Tôi ngập ngừng :
_ Thiên Du .... nếu như anh ta không có đôi cánh để trở lại Thiên Đường... thì anh ta sẽ biến mất mãi mãi ... cậu biết điều này chứ ?
_ Sao cơ ?! - Phương Đan thốt lên.
_ Mình hiểu những việc cậu làm ... chỉ vì muốn ở cạnh Thiên Du ... Nhưng chúng ta ...
Và đôi mắt thâm sâu của cô bạn dần đỏ lên, đong đầy những giọt nước trong suốt.
_ Hức ... Thực sự mình chỉ muốn ...được ở cạnh anh ấy mãi mãi...Không ngờ số phận lại trái ngang như vậy ... Mình...mình ... không ngờ anh ấy lại ... mình không muốn Thiên Du chết ... thực sự là không muốn ... - Những giọt nước khẽ lan xuống gương mặt trắng trẻo của cô bạn, giọng nói cũng trở nên nghèn nghẹn.
_ Đừng khóc ... mình ... mình cũng không muốn anh ta chết ... nhưng mình chẳng biết làm cách nào cả ... Mình chỉ muốn ...xin cậu ... nếu cậu thực sự không muốn anh ấy chết ... hãy cùng mình giao trả lại đôi kẹp tóc này cho anh ta ...
Phương Đan gạt tay dụi đi nước mắt, ngước lên nhìn tôi :
_ Làm sao mình có thể...để anh ấy chết chứ ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.