Chương 5:
Natalie
09/01/2021
Mang theo tâm trạng hào hứng, Quỳnh trở về nhà, trong đầu nghĩ tới chuyện ngày mai sẽ gặp nam thần ra sao, chung nhóm với nam thần như thế nào thì điện thoại "ting" một tiếng, mở lên xem, thì ra là lời mời kết bạn của tài khoản tên "Dương". Quỳnh nghĩ ngợi, anh Dương mà cũng dùng Facebook nữa sao ? Dù ngạc nhiên nhưng Quỳnh vẫn nhanh như chớp chấp nhận lời mời rồi tiện thể dạo quanh tài khoản anh Dương, chẳng thấy gì cả, xem ra anh Dương là người khá kín tiếng. Đang xem thì đột nhiên có tin nhắn:
"Em đỡ hơn nhiều chưa ?"
Quỳnh đọc xong, mặt chán nản, thì ra là hỏi về chuyện hồi chiều, cô cứ tưởng là chuyện gì nữa chứ, nhưng đã hỏi thì phải trả lời thôi.
"Em đỡ hơn nhiều rồi ạ, anh đang làm gì đấy ?"
Đầu bên kia nhắn trả lời ngay:
"Anh đang bận soạn bài để ngày mai đi học"
Không hổ là con ngoan trò giỏi, người ta con trai mà chăm chỉ lạ thường, còn cô con gái mà lười như quỷ, nhìn lên bàn, sách vở lung tung, nhìn khắp phòng, đồ đạc lộn xộn, thật là nhục nhã !
Quỳnh nhắn một câu trả lời đầy quan tâm:
"Anh siêng vừa thôi chứ, nghỉ ngơi mai đi trường nữa anh"
Nhận thấy bên kia không xem tin nhắn nữa, Quỳnh thắc mắc không biết tại sao, chả nhẽ cô nói gì sai nên bị ghim rồi ? Một lúc sau thì anh Dương mới trả lời:
"Ừ anh biết rồi, cảm ơn em"
Đọc xong tin nhắn, Quỳnh thắc mắc, ở đâu ra trai thẳng thứ thiệt thế này ? Quá chán nản, cô không cầm điện thoại nữa, dứt khoát nằm ngủ lấy sức mai đi học trong khi đồng hồ chỉ mới điểm... tám giờ tối.
Sáng ngày hôm sau, Quỳnh thức dậy với tâm trạng chán chường, cố gắng lê tấm thân mệt mỏi ra khỏi nhà, trời hẵng còn sáng sớm tinh mơ mà đã phải đến trường, nghĩ thôi cũng thấy khổ rồi ! Vì trường cấp 3 giữ nguyên lớp, chỉ có lớp 10 thay thế lớp 12 nên Quỳnh xác định lớp mình rất nhanh, ngay ở cầu thang tầng 2. Bước vào lớp, Quỳnh gặp toàn những khuôn mặt mà suốt một năm trời đã quá quen thuộc, mọi người gặp mặt nhau thì vẫn thân thiết như vậy, tám chuyện đủ thứ trên đời, cô vừa mới nói với hội bạn thân được vài câu thì nghe thấy tiếng loa của thầy tổng phụ trách:
”Các em học sinh một phút nữa tập trung tại sân trường”
Năm giây sau, một loạt tiếng ầm vang lên, học sinh các lớp ùa ra như ong vỡ tổ, Quỳnh nhún vai khó hiểu, tại sao phải chạy như thế trong khi chúng ta có thể đi chậm rãi thoải mái chứ ? Cô gần như là người cuối cùng ra sân trường, nhìn vào đám đông chật ních, cô nhận ra cô đã sai rồi. Cô phải ra phía cuối cùng của hàng đứng, ở đấy không những nắng mà còn bị che khuất tầm nhìn nữa chứ ! Quỳnh khóc ròng trong lòng, hai tay ôm đầu cho đỡ nắng, bên tai cô vang lên tiếng xì xào bàn tán, có chuyện gì thế nhỉ ? Quỳnh nghĩ thầm rồi lén nhìn, thì ra ra là nam thần đang tới đây, chẳng trách toàn tiếng tám chuyện của con gái, nhưng mà hình như là anh Dương đang về phía cô thì phải. Quỳnh căng mắt nhìn, anh Dương từ từ tới đứng chỗ một bên cô, vì lớp 11 rồi sẽ đến lớp 12, mà còn sắp xếp xen kẽ nam - nữ nên anh Dương đứng đó chẳng có gì là lạ, nhưng mấy cô gái như điên lên rồi, liên tục ngoảnh ra phía sau nhìn anh rồi nói chuyện rôm rả. Riêng Quỳnh đứng ngây người, được đứng cạnh nam thần, đây là loại may mắn gì vậy ?
"Em đỡ hơn nhiều chưa ?"
Quỳnh đọc xong, mặt chán nản, thì ra là hỏi về chuyện hồi chiều, cô cứ tưởng là chuyện gì nữa chứ, nhưng đã hỏi thì phải trả lời thôi.
"Em đỡ hơn nhiều rồi ạ, anh đang làm gì đấy ?"
Đầu bên kia nhắn trả lời ngay:
"Anh đang bận soạn bài để ngày mai đi học"
Không hổ là con ngoan trò giỏi, người ta con trai mà chăm chỉ lạ thường, còn cô con gái mà lười như quỷ, nhìn lên bàn, sách vở lung tung, nhìn khắp phòng, đồ đạc lộn xộn, thật là nhục nhã !
Quỳnh nhắn một câu trả lời đầy quan tâm:
"Anh siêng vừa thôi chứ, nghỉ ngơi mai đi trường nữa anh"
Nhận thấy bên kia không xem tin nhắn nữa, Quỳnh thắc mắc không biết tại sao, chả nhẽ cô nói gì sai nên bị ghim rồi ? Một lúc sau thì anh Dương mới trả lời:
"Ừ anh biết rồi, cảm ơn em"
Đọc xong tin nhắn, Quỳnh thắc mắc, ở đâu ra trai thẳng thứ thiệt thế này ? Quá chán nản, cô không cầm điện thoại nữa, dứt khoát nằm ngủ lấy sức mai đi học trong khi đồng hồ chỉ mới điểm... tám giờ tối.
Sáng ngày hôm sau, Quỳnh thức dậy với tâm trạng chán chường, cố gắng lê tấm thân mệt mỏi ra khỏi nhà, trời hẵng còn sáng sớm tinh mơ mà đã phải đến trường, nghĩ thôi cũng thấy khổ rồi ! Vì trường cấp 3 giữ nguyên lớp, chỉ có lớp 10 thay thế lớp 12 nên Quỳnh xác định lớp mình rất nhanh, ngay ở cầu thang tầng 2. Bước vào lớp, Quỳnh gặp toàn những khuôn mặt mà suốt một năm trời đã quá quen thuộc, mọi người gặp mặt nhau thì vẫn thân thiết như vậy, tám chuyện đủ thứ trên đời, cô vừa mới nói với hội bạn thân được vài câu thì nghe thấy tiếng loa của thầy tổng phụ trách:
”Các em học sinh một phút nữa tập trung tại sân trường”
Năm giây sau, một loạt tiếng ầm vang lên, học sinh các lớp ùa ra như ong vỡ tổ, Quỳnh nhún vai khó hiểu, tại sao phải chạy như thế trong khi chúng ta có thể đi chậm rãi thoải mái chứ ? Cô gần như là người cuối cùng ra sân trường, nhìn vào đám đông chật ních, cô nhận ra cô đã sai rồi. Cô phải ra phía cuối cùng của hàng đứng, ở đấy không những nắng mà còn bị che khuất tầm nhìn nữa chứ ! Quỳnh khóc ròng trong lòng, hai tay ôm đầu cho đỡ nắng, bên tai cô vang lên tiếng xì xào bàn tán, có chuyện gì thế nhỉ ? Quỳnh nghĩ thầm rồi lén nhìn, thì ra ra là nam thần đang tới đây, chẳng trách toàn tiếng tám chuyện của con gái, nhưng mà hình như là anh Dương đang về phía cô thì phải. Quỳnh căng mắt nhìn, anh Dương từ từ tới đứng chỗ một bên cô, vì lớp 11 rồi sẽ đến lớp 12, mà còn sắp xếp xen kẽ nam - nữ nên anh Dương đứng đó chẳng có gì là lạ, nhưng mấy cô gái như điên lên rồi, liên tục ngoảnh ra phía sau nhìn anh rồi nói chuyện rôm rả. Riêng Quỳnh đứng ngây người, được đứng cạnh nam thần, đây là loại may mắn gì vậy ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.