Chương 1
Quý Khả Tường
31/05/2016
Hội hoa xuân khô héo.
Người nào? Phải chăng cũng sẽ khô héo trong cuộc sống vô vị mỗi ngày, mất đi sức sống?
Cô, Chu Vi Đồng, năm nay 28 tuổi, là tuổi được ca tụng “Thục nữ ngọt ngào” trong xã hội bây giờ, người phương Tây gọi là “child woman”, dính vào một chút gió sương của năm tháng, nhưng vẫn giữ được tấm lòng son, giống như một cô bé nhỏ đáng yêu.
Qua tuổi 25, không tới 30, cũng không phải người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, chưa hẳn đã già, tạm biệt sự hồn nhiên, nhưng vẫn không muốn gánh trách nhiệm thế tục ở trên vai.
Thục nữ ngọt ngào, là lãng mạn, yêu kiều, có chút khôn khéo, không đánh mất sự hồn nhiên, nở rộ chính là phong cách ngọt ngào nhất, làm mê hoặc các cánh mày râu.
Thục nữ ngọt ngào - không phải cô!
Chu Vi Đồng nhìn chằm chằm mình trong gương, đuôi tóc mới sáng thức dậy lúc nào cũng cong lên, ánh mắt mơ mơ màng màng trong suốt, đôi môi khô vì thiếu nước một đêm, cùng với áo ngủ T-shirt nhăn nhúm trên người giống như mới phơi khô.
Thay vì nói là Thục nữ ngọt ngào, không bằng nói là cá khô nữ, một ẩn dụ chính xác hơn, có thể nói rằng là cô gái mục nát từ từ khô héo trong cuộc sống ảm đạm.
Cô ngày càng ủ rủ không sức sống, sẽ rất nhanh trở thành một xác ướp, cuộc sống nhàm chán vô vị và rất nhanh sẽ nằm trong quan tài.
Hơn nữa, đại khái sẽ không có ai vì cô đứng trước mộ phần dâng lên đóa hoa tươi……………
“Đồng Đồng!” Một giọng nói tràn đầy năng lượng, gọi cô trở về từ những suy nghĩ mông lung.
Là mẹ.
Cô nhẹ nhàng thở dài, thu hồi ánh mắt đang dừng lại trên mặt gương.
“Đồng Đồng, con rời giường chưa? Mẹ phải đi ra ngoài bây giờ!” Mẹ Chu tiến đến cửa phòng ngủ của cô, nở nụ cười thỏa mãn.
“Mẹ muốn đi đâu?”
“Hôm nay thuận tiện cửa hàng nghỉ phép, mẹ cùng vài người bạn hẹn đi đến đào viên leo núi ngắm hoa.”
Leo núi ngắm hoa? Thật là tốt!
Chu Vi Đồng quan sát chiếc váy mà mẹ cô đang mặc, áo t-shirt màu đen tô điểm thêm vài viền sáng nghiêng trên bả vai, váy ngắn chấm hoa phủ quần đen bên trong, đã năm mươi tuổi rồi mà mẹ cô vẫn ăn mặc trẻ trung, hoạt bát hơn so với con gái.
“Mẹ định mặc như vậy để đi leo núi sao?”
“Đúng vậy, xem có được không?” Mẹ Chu tràn trề vui sướng mà xoay một vòng.
“Không phải là khó xem, nhưng có thể quá hay không……………” Lẳng lơ?
“Quá như thế nào?”
“Không có gì!” Chu Vi Đồng giữ lại lời nhận xét.
Mẹ Chu dường như đã đoán ra lời nói ẩn ý của cô, nở nụ cười nháy đôi mắt đậm mascara. “Hôm nay, lão Trương cùng A Vinh cũng đi, mẹ con đương nhiên phải ăn mặc xinh đẹp một chút chứ.”
“Đúng ha!”
Lão Trương cùng A Vinh đều là những người đang theo đuổi mẹ, nói chính xác hơn, cộng thêm ông chủ cửa hàng tiện lợi vừa mới ly hôn trước đó không lâu, ba người đàn ông, lúc rảnh rỗi liền xoay quanh mẹ cô, giống như con ong tranh nhau hút mật trên đóa hoa.
“Mẹ nói này con gái!” Mẹ Chu nhìn cô buồn bã, đưa tay bóp hai gò má mềm mại nhiều thịt của cô.
“Con á, không cần mới 28 tuổi mà giống như bước một chân vào quan tài thế chứ? Phải chưng diện cho chính bản thân, hưởng thụ cuộc sống! Lúc rảnh rỗi thì kết giao với mấy người bạn trai, hẹn nhau ra ngoài dạo phố đi.”
“Con có bạn trai mà!” Chu Vi Đồng xoay mặt, xoa xoa hai gò má vừa bị mẹ bóp đau.
“Phi!” Mẹ Chu khinh thường cười lạnh. “Con còn nói tới tên nhóc chết toi Hoàng Khải siêu sao. Sao có thể xem nó là bạn trai được? Mẹ xem nó như công tử bột, còn con là người giúp việc, thường hay giúp nó làm việc nhà, nhưng lại không thể xuất hiện mỗi ngày, mỗi tuần tính thời gian, buồn cười nhất là còn không trả tiền.”
“Cho tiền gì sao?” Chu Vi Đồng cau mày. “Con là bạn gái anh ấy, giúp anh ấy quét dọn phòng một chút cũng không có gì.”
“Cho nên mới nói con là người giúp việc miễn phí tính thời gian!” Mẹ Chu vỗ gáy của con gái, vẻ mặt siêu bất đắc dĩ.
“Mẹ cũng không hiểu được sao con lại cố chấp như vậy, càng muốn nhận định tên nhóc đó?”
“Đã yêu là không có biện pháp……!”
“Yêu? Con gọi đây là yêu sao? Đây chẳng qua là thuận tiện theo thói quen.”
“Vâng, mẹ, không phải mẹ muốn đi ra ngoài sao? Mẹ đi nhanh đi, nếu không sẽ không kịp nữa đó!” Chu Vi Đồng không muốn cùng mẹ cãi nhau, vội vã đẩy mẹ đi ra cửa.
“Vậy còn con? Một ngày cuối tuần đẹp trời thế này, sẽ không ở lỳ trong nhà đấy chứ?” Mẹ Chu lo lắng cho con gái mình, liên tục quay đầu lại.
“Đừng đánh giá thấp con gái của mẹ thế chứ, con cũng có hẹn mà!”
“Hẹn hò, cùng với tên nhóc chết toi đó sao?”
“Không phải, có hẹn với bạn cùng lớp thời trung học của con.”
“Không thể nào? ‘Thục nữ sinh tử đấu’ hai tháng một lần lại muốn lên sàn à?”
“Đúng vậy, chính là hôm nay!” Chu Vi Đồng thở dài thật sâu.
** ** **
Mười tám tuổi, cái tuổi có nhiều trò bịp bợm, các cô gái cùng nhau tốt nghiệp trung học, từng người lựa chọn một tương lai khác nhau.
Có người ra nước ngoài du học, vừa chơi vừa học, dễ dàng lấy bằng quản trị kinh doanh trở về, bước vào công ty của gia đình giữ chức vị giám đốc quan hệ công chúng.
Có người thi lên đại học, khổ học trong 4 năm, học bổ túc thêm 2 năm, cuối cùng lấy được bằng luật sư, hiện tại là cố vấn pháp lý cho một công ty niêm yết nào đó.
Có người học đại học được 2 năm thì thôi học, kết hôn sinh con, gả cho một người chồng đại gia, ngày ngày đi mua sắm, đi spa, hưởng thụ cuốc sống giàu sang.
Dĩ nhiên, cũng có người giống như cô, bởi vì kinh tế khó khăn, không thể không vừa học vừa làm gánh vác kinh tế gia đình, phấn đấu mười năm, miễn cưỡng cũng có chút tiền tiết kiệm.
Có căn nhà, cùng với mẹ gộp lại mua được căn nhà có hai phòng ngủ, khoản vay sẽ phải trả trong hai mươi năm.
Có chiếc xe, một chiếc xe máy cũ nát, thỉnh thoảng hay “đau ốm”, đi giữa đường hay chết máy.
Có bạn trai, là một kỹ sư công tác ở Viện khoa học, là một người hơi nhàm chán, nhưng vẫn đáng tin cậy.
Có công việc, là biên tập viên mỹ thuật có thâm niên trong nhà xuất bản, Tổng biên rất là coi trọng cô.
Nói về thành tích của cô cũng không kém, nhưng nếu so với ba người bạn tốt, mọi cố gắng nỗ lực của cô đều là bình thường, không chút nào xuất sắc.
Họ là ba cô gái xinh đẹp vinh quang chói lọi, mà cô chỉ là một hủ nữ lặng lẽ mốc meo ở một chỗ tối tăm.
Thẳng thắn mà nói, cô có chút tự ti, nhất là mỗi lần các cô tụ tập lại với nhau, cảm giác hoàn toàn xa lạ, không biết có phải là đã xông nhầm vào một thế giới không thuộc vào mình hay không?
“……Haiz, Liz còn chưa tới sao?”
“Cô ấy nói hôm nay phải đi nghe con gái biểu diễn Piano, sẽ đến trễ một chút!”
“Rebecca đâu?”
“Đang nói chuyện điện thoại ở đằng kia, khách hàng đang gọi liên tục!”
“Cho nên hiện tại chỉ có hai chúng ta?” Cherry từ trong túi xách hàng hiệu lấy ra chiếc Iphone, vừa đánh dấu lịch làm việc, vừa lên tiếng hỏi: “Cậu chọn món ăn rồi sao?”
“Ừm, tớ gọi bánh nướng xốp vị chocolate cùng với cà phê.”
“Cậu chọn Chocolate sao?” Cherry ngẩng mặt lên, ánh mắt nhanh chóng lướt một vòng qua Chu Vi Đồng, tiếp theo, nâng khóe môi đỏ thắm mập mờ nói: “Tớ gọi salad Cesad, cùng với bình trà giảm béo!”
Cô ấy đã gầy giống như cây trúc rồi, lại còn muốn gầy nữa sao?
Chu Vi Đồng cắn cắn môi, vừa đón nhận ánh mắt sâu xa của bạn trung học, vừa vẫy tay gọi phục vụ, thay bạn tốt gọi món ăn.
Rebecca nói điện thoại xong, trở lại chỗ ngồi.
“Cherry, cậu đã đến rồi à. Như thế nào, lần trước tớ giới thiệu cổ phiếu cho cậu mua, có khả quan không?”
“Không tệ, tăng gần 20 lần đấy. Đúng rồi, tớ nghe nói gần đây có một công ty điện tử…”
Hai cô gái hào hứng nói chuyện về cổ phiếu.
Chu Vi Đồng nghe không hiểu, chỉ có thể im lặng ngồi ở một bên, tiền lương mỗi tháng cô kiếm được dùng để trả tiền vay mua căn nhà cùng với tiền bảo hiểm, thậm chí phí sinh hoạt hằng ngày có khi cũng thiếu thốn, đừng nói chi là có tiền để đầu tư?
Những đề tài cổ phiếu đứng đầu cùng với quản lý tài sản bất động sản, đều cách biệt với cô.
Nửa giờ sau, có thêm Liz, từ đề tài quản lý tài sản chuyển sang tới hàng hiệu, ba cô gái cùng nhau trao đổi ý tưởng, cùng nhau so sánh phong cách quần áo cho mùa mới hoặc túi xách.
Vẫn là chủ đề cô không thể xen vào.
Chu Vi Đồng cầm dao nĩa lên, vô cùng buồn chán cắt bánh nướng xốp, từng miếng từng miếng từ từ đưa vào miệng, ngay cả vị chocolate cô thích nhất, hiện tại vẫn chẳng thể kích thích được đầu lưỡi, vẫn không làm tinh thần của cô phấn chấn lên.
“Đúng rồi, Đồng Đồng, gần đây cậu có khỏe không? Bên nhà xuất bản của cậu có quyển sách nào bán chạy nhất không? Giới thiệu một chút đi nào!”
Thỉnh thoảng, những người kia sẽ phát hiện ra cô khó hòa nhập vào, có lòng tốt kéo cô chen vào.
“Cậu tạm thời đừng có giả bộ! Tớ thấy cậu bận rộn như vậy, làm gì có thời gian mà đọc sách!”
“Nói cũng phải. Cuối tuần này tớ đi NewYork công tác, sắp mệt chết rồi nè!”
“Tháng sau tớ cũng phải cùng ông chủ đi Thượng Hải khảo sát các công ty.”
Cô lúc nào cũng không kịp bò vào trong, liền bị trục xuất ra khỏi cuộc nói chuyện.
Lâu ngày, cô học được cách thờ ơ khi nhóm bạn tốt thời trung học giấu được sự lạnh nhạt trong lời nói thân thiết, mỗi khi tụ tập lại một hồi là ‘thục nữ sinh tử đấu’, mỗi người đều so xem ai có tài sản có chức vụ, nên cuộc sống cũng tràn đầy màu sắc hơn.
Chỉ có cô rất thông minh không chỉ không khoe khoang so sánh, hoặc có thể nói là, không có gì để so sánh với người khác mà khoe ra.
Dù sao cô chỉ là một biên tập viên mỹ thuật nho nhỏ ở Nhà xuất bản, hơn nữa còn là một biên tập đáng thương bị gọi đi làm vào ngày cuối tuần.
“Tại sao tôi phải đi?” Nhận được cuộc gọi thúc dục đoạt mệnh của Tổng biên, Chu Vi Đồng cực kỳ buồn bã, cô đứng dậy hơi gật đầu với ba cô gái đang ngồi cùng bàn vốn chẳng để ý đến mình, lặng lẽ đi ra góc phòng ăn, nhìn nước mưa rơi xuống qua tấm kính thủy tinh nói chuyện điện thoại.
“Bởi vì chỉ có cô mới biết phần bản thảo này để ở đâu, giao cho cô làm việc tôi rất yên tâm!” Tổng biên nói rất dễ nghe, thật ra thì đưa một phần bản thảo cần gì làm phiền đến cô? Chẳng qua những người khác đều từ chối, chỉ có cô sẽ không từ chối làm thêm giờ vào ngày Chủ Nhật tươi đẹp.
Thôi, dù sao cô cũng không có chuyện gì khác để làm, bạn trai cuối tuần này trở về quê nhà ở Cao Hùng, không cần đến cô, mà trong buổi trà chiều với các cô bạn thân, cô ở đây cũng có vẻ dư thừa.
“Vậy được rồi, tôi qua ngay bây giờ……….!”
** ** **
(tiếp theo)
“Hiện tại hãy giải quyết vấn đề này cho tôi!”
Ở sau tấm bình phong khác, Nghiêm Sâm đè thấp giọng nói, hướng về phía điện thoại di động rống giận.
Dáng người của anh cao lớn, ống tay áo sơ mi xắn lên một nửa, thắt một cái cà vạt nhỏ, bên dưới mặc cái quần có màu sắc tự nhiên, làm nổi bật cái mông chắc cùng với đôi chân thon dài. Ngũ quan trên mặt rất tuấn tú, cùng với cặp mắt kính, che đi ánh mắt khôn khéo và sắc bén, tăng thêm vài phần hấp dẫn.
Chẳng qua đứng như vậy quá nổi bật, giống như một máy phát điện, tản ra điện lực trăm ngàn watt, phạm vi trong vòng ba dặm, không có bất kỳ cô gái nào không bị ảnh hưởng, thậm chí sẽ có mấy chàng trai cũng bị choáng váng.
Anh hơi kéo lỏng cà vạt, hành động đơn giản này, cũng thu hút vài tiếng hâm mộ thở dài.
“………Không có nhưng nhị gì hết!” Anh xem nhẹ ánh mắt hâm mộ của mọi người, tiếp tục nổi bão đối với người trong điện thoại: “Tôi xem qua bìa ngoài đó, không được là không được! Tôi mặc kệ cậu định làm gì, tóm lại kỳ tạp chí này nhất định phải vào xưởng in ấn đúng tối hôm nay, chậm nhất là ngày thứ Ba, một giờ cũng không được trễ!”
Đối phương bên kia cầu khẩn xin tha một hồi, Nghiêm Sâm bĩu môi cười lạnh: “Lời tôi đã nói qua đã từng thu hồi lại sao?”
Cuộc thương lượng ngừng lại giữa chừng, đàm phán kết thúc, ngắt điện thoại.
Nghiêm Sâm sải đôi chân thon dài, đi vòng qua tấm bình phong thủy tinh đang hiện lên những giọt mưa rơi tí tách, nhận ngay một cái đầu nữ nhỏ đập mạnh tới, ngay giữa cằm của anh.
Anh vừa đau, xoa xoa cằm, cực kỳ không vui nói: “Cô đi bộ không nhìn đường sao?”
“Vâng, tôi xin lỗi!” Cô gái nhất thời mất trọng tâm, hơi lảo lảo đưa tay bắt lấy cánh tay của anh.
Anh chán ghét trừng mắt cánh tay dám cả gan “xâm phạm” lên cánh tay của anh. Anh luôn luôn ghét người khác tùy tiện chạm vào mình, nhất là phụ nữ xa lạ.
Anh dùng lực kéo cánh tay kia xuống, hất ra.
Cô gái này dường như cảm nhận được anh đang khinh bỉ mình, thân thể cứng đờ hơi lúng túng, sau đó đưa tay chỉnh mắt kính bị lệch ngay ngắn trở lại.
“Xin lỗi, tôi không cố ý đụng vào anh, anh không sao chứ?”
Giọng lạc đi, cô hoảng hốt ngẩng mặt lên.
Nghiêm Sâm bỗng chốc hít vào một ngụm khí lạnh.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt đó, một khuôn mặt thiếu sức sống trắng trong thuần khiết, không thể nói là khuôn mặt quá xinh đẹp, còn mang một cặp kính gọng đen rẻ tiền tầm thường. Khuôn mặt này mà để một trăm người đàn ông nhìn, hết chín mươi chín nói không có sức quyến rũ, lại vô thức giữ chặt lòng anh.
Chỉ vì cô có ngũ quan bình thường, nhưng rất giống một người……
“Tiên sinh, anh không nhớ sao?” Cô thấy vẻ mặt anh nặng nề, lo lắng cất giọng nói.
Anh bất giác hạ ánh mắt, đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô, ngang ngược hỏi: “Cô…. Tên là gì?”
“Tôi…………….!”
** ** **
Chu Vi Đồng xoay người bỏ chạy.
Người đàn ông kia là ai? Bệnh thần kinh! Nào có người hỏi tên người khác như vậy? Anh ta cho là quan tòa đang thẩm vấn tội phạm hay sao?
Chẳng qua là đụng trúng anh ta một cái, nhìn thân thể anh ta khỏe mạnh, hẳn là bị cô đụng trúng cũng không có chuyện gì, còn muốn cô báo tên làm gì? Chẳng lẽ muốn yêu cầu cô bồi thường?
Vẫn là mau chuồn khỏi đây thì tốt hơn!
Thừa dịp anh ta không để ý, cô giãy giụa khỏi anh ta, mau chóng chạy đi, vừa xoa cổ tay đang bị đau, vừa nhảy lên chiếc xe bảo bối đậu trước cổng nhà hàng.
Tiểu Hồng Đào thở hồng hộc, nghiêng ngả bò đến Nhà xuất bản, cô từ trong tủ hồ sơ tìm ra bản thảo còn đang niêm phong, không một chút chậm trễ, liền tức khắc nhảy lên xe vọt đi.
I-Fashion, tạp chí thời trang dành cho nữ giới đã từng có sức ảnh hưởng rất lớn ở hai bên bờ Đài Loan và Đại Lục, những năm gần đây do công ty kinh doanh không tốt, tài vụ xảy ra vấn đề, ba tháng trước đã bị một tập đoàn xuất bản lớn ở Châu Á thu mua.
Bây giờ liên kết với tập đoàn xuất bản, là cổ đông lớn đằng sau công ty của Chu Vi Đồng, nói cách khác Nhà xuất bản của bọn họ cùng với toàn soạn này là cùng một tập đoàn, chẳng qua nghề nghiệp đơn vị có chút khác nhau.
Theo lời Chủ biên đã nói I-Fashion sắp ra mắt tuần san, bìa ngoài lại xảy ra vấn đề lớn, trang chuyên đề nào đó thiếu đi một bức vẽ quan trọng, vượt ngoài tầm kiểm soát của công ty, phải huy động nhiều nguồn lực khác nhau, nghe nói Nhà xuất bản của bọn họ đã từng chụp qua bản thảo tương tự, nên gọi điện thoại tới thương lượng.
Vì vậy, cô rất biết điều nhận lệnh đi đến tòa soạn này. Văn phòng làm việc trang trí rất thời thượng làm cho cô líu lưỡi, không hổ danh là tạp chí thời trang số một Đài Loan, ngay cả trang trí công ty không thể nào tầm thường, đi cao cách điệu lộ tuyến.
Đi qua một hành lang dài giống như đường hầm trong tàu con thoi, cô đi tới khu vực trung tâm của tạp chí, người đến người đi, chuông điện thoại cùng nhau reo tới tấp, tiếng người huyên náo.
“ViVi, liên lạc với người mẫu chưa?”
“Hỏi xem trên tay nhiếp ảnh gia có lưu lại những tấm hình khác không…………Cái gì?! Anh ta đi nước ngoài rồi sao?”
“Bên xưởng in nói trễ nhất lúc nào thì đưa văn kiện?”
“Trước đây tôi cũng đã nói, kiểu chữ này không được, cùng với ảnh bìa phong cách khác nhau………shit! Nhưng mà hiện tại ngay cả chúng ta cũng không giải quyết được phần ảnh bìa!”
“Jason, sao nhiếp ảnh gia có thể đi nước ngoài thế? Ngày hôm qua anh ta vừa chụp xong ảnh bìa, ít ra cũng phải chờ chúng ta xác nhận lại chứ!”
“Trước đó Tổng biên nói không thành vấn đề………”
“Nhưng bây giờ lại có vấn đề, lại là vấn đề lớn! Đợi lát nữa ông chủ đích thân tới đây xem, để xem các anh ăn nói thế nào với anh ta!”
“Vị ‘Diêm La Lãnh Huyết’ kia muốn tới sao?”
Mọi người hoảng sợ, văn phòng ngay lập tức im lặng, không một tiếng động.
Ngay cả Chu Vi Đồng vừa đến cũng hoảng sợ, cho dù tình huống ở ngoài, vẫn cảm nhận được một sự khẩn trương kỳ quái, trái tim bất tri bất giác lơ lửng.
Vài giây sau, trải qua sự kinh ngạc, mọi người lại bắt đầu bận rộn, một biên tập viên có thâm niên đi tới, cô vội vã đưa ra tập bản thảo.
“Xin chào, tôi là người bên Nhà xuất bản Xuân Phong cử đến, nghe nói bên các người hướng bên tôi mượn bản thảo.”
“Nhà xuất bản Xuân Phong?” Người biên tập nhìn lướt qua, nhận lấy tập văn kiện, lấy bản thảo ra ngó một cái, mi tâm nhíu chặt liền thả lỏng.
“Không sai, đây chính là bản thảo chúng tôi đang cần!”
Nhiệm vụ hoàn thành.
Cô mỉm cười muốn xin rút lui: “Nếu vậy, tôi xin đi trước……….”
“Chờ chút, xin cô giúp một chuyện!” Người nọ kéo cô, ném cho cô một chồng tư liệu, muốn cô photocopy ra mười bản, đợi lúc nữa dùng để họp.
Muốn cô photocopy? Cô hơi ngạc nhiên. “Tôi chỉ đến để đưa bản thảo thôi!”
“Đúng rồi, nhân tiện pha giúp một bình cà phê, ông chủ thích uống nồng một chút.” Người nọ hoàn toàn không nghe cô nói gì, rất tự nhiên sai bảo cô, giống như đang sai bảo người mới.
Xem cô như thế này rất tầm thường sao?
Chu Vi Đồng cười khổ, nhưng không phản đối. Cô đã quen nhẫn nhục chịu đựng, huống chi pha giúp một bình cà phê cũng không có vấn đề gì.
Cô nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được phòng trà nước, vừa tìm kiếm tủ ly, lấy ra cà phê bột cùng với lọ đường, trong lúc đợi pha xong cà phê, trong tòa soạn có vài nhân viên đi vào châm trà rót nước, ai cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, hoàn toàn xem cô như là không khí.
Cô lặng lẽ pha xong cà phê, đặt bình cà phê cùng với lọ đường đặt ở trên khay, tìm kiếm phòng họp.
Một nhân viên nữ ăn mặc rất hợp thời vội vã đi tới.
“Mau tránh ra, đừng cản đường!”
Cô thức thời nép vào góc tường.
Kế đến, một người đàn ông trung niên đang ôm một đống quần áo chạy tới, tò mò liếc mắt nhìn cô một cái, chợt nhíu mày.
“Tại sao có người có thể ăn mặc như vậy được?” Ông ta ghét bỏ nói lảm nhảm, lắc đầu quay đi.
Gò má cô lặng lẽ nóng lên.
Cô đi tới đi lui hai lần trên hành lang dài, không xác định đâu là phòng họp, đang mờ mịt thì xoay người một cái, bất ngờ va chạm vào một người nào đó, bình cà phê trong nháy mắt nghiêng lệch, chất lỏng nóng bỏng chuẩn xác hất vào người đối phương.
Hỏng bét!
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi trắng của đối phương bị dính vết cà phê rất khó coi, tiếp đó chất lỏng thuận thế chảy xuống, đến rất gần bộ vị quan trọng của người đàn ông.
May mà phản ứng của đối phương tương đối nhanh nhẹn, đúng lúc tránh qua, nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
“Cô làm cái gì?” Lạnh lùng lên tiếng.
“Vâng, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Chu Vi Đồng cảm thấy xấu hổ muốn chui vào cái hang để trốn, thế nhưng sẽ chết không được tử tế khi thiếu chút nữa làm phỏng bộ vị quan trọng của người ta.
“Anh có bị làm sao không? Tôi thật sự không cố ý……..” Cô liên tục nói xin lỗi, trực giác muốn đưa tay giúp người đàn ông lau vết cà phê trên người.
“Không được chạm vào tôi!” Anh giận giữ quát, tránh cánh tay của cô giống như tránh loại virus trăm năm nào đó.
Cô ngượng ngùng lui về phía sau.
Anh cau mày, lấy khăn tay lau chất lỏng dính trên quần áo, ánh mắt sắc bén không nhanh không chậm liếc về phía cô.
“Là cô!”
Ah! Anh ta biết cô sao?
Chu Vi Đồng không biết làm thế nào, chỉnh lại mắt kính, sau khi nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, tâm tư thoáng chốc tụt xuống.
“Làm sao…..Lại là anh?”
** ** **
(tiếp theo)
Lần đầu gặp mặt, cô vô cớ làm đau cằm của anh.
Lần thứ hai gặp mặt, cô còn tệ hại hơn, hắt cả bình cà phê vào người anh.
Chu Vi Đồng, muốn anh không nhớ kỹ cô gái này cũng khó, huống chi cô lớn lên còn có khuôn mặt rất giống người nào đó, quả thật anh càng nhìn………
Càng tức giận!
Cô dựa vào cái gì mà lớn lên giống ‘cô ấy’? Trên đời này không nên có bất kỳ cô gái nào giống như ‘cô ấy’!
“Tôi………Đến để đưa bản thảo!” Cô ngập ngừng giải thích.
“Sau đó có người nhờ tôi giúp một tay pha cà phê, còn có photocopy những tài liệu này, sau đó nói muốn dùng để họp……..Tôi photocopy xong rồi, cà phê cũng pha xong, hiện tại không có việc gì nữa, tôi có thể đi được chưa?”
Sau khi đợi anh thay quần áo sạch sẽ, cô lo lắng nói với anh lời xin lỗi, vội vã rời đi.
Anh không cho cô ‘bỏ trốn’.
“Ở lại!”
“Hả? Tại sao?”. Cô hoảng sợ.
“Đây là mệnh lệnh!”. Anh không nhịn được thanh minh, ý bảo cô tạm thời ngồi ở góc phòng họp, liền bắt đầu chủ trì cuộc họp.
Anh, Nghiêm Sâm, phó tổng giám đốc của tập đoàn Liên Ân, chịu trách nhiệm phụ trách quản lý kinh doanh thời kỳ đầu, nói một cách khác, tập đoàn mới thu mua lại công ty là anh toàn quyền chấn chỉnh, đến lúc đi vào nề nếp.
Ba tháng trước, Liên Ân nhập I-Fashion vào, anh liền đứng đầu đội ngũ, quyết đoán tiến hành cắt giảm nhân sự, tiếp theo chủ đạo xuất bản tạp chí theo một hướng đi mới.
Kỳ tạp chí sắp phát hành, tượng trưng cho khởi đầu mới của I-Fashion, sự thành công hay thất bại sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh sau này của công ty, cực kỳ quan trọng.
Mà Nghiêm Sâm chỉ cho phép luôn luôn thành công, không được thất bại, trong mắt không tha cho sai lầm dù nhỏ như hạt cát, nhân viên của Liên Ân dâng tặng biệt hiệu ‘Diêm La Lãnh Huyết’ cho anh, cũng không phải ca ngợi anh thủ đoạn sáng suốt, sách lượt quyết đoán, mà là thái độ làm việc của anh cầu kỳ và máy móc, xử xự với người ngoài trở mặt vô tình.
Vừa mới bắt đầu đã triển khai cuộc họp khẩn cấp, anh không nói những lời vô nghĩa, trực tiếp đi vào chủ đề.
“Vì sao bìa ngoài lại có chuyện, định xử lý như thế nào?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Tổng biên bất chấp khó khăn trả lời.
“Bởi vì nhiếp ảnh gia đã đi nước ngoài, người mẫu cũng có những công việc khác, ngày hôm nay e là quá muộn để làm lại…….”. Mắt thấy vẻ mặt Nghiêm Sâm đột nhiên lạnh nhạt, nhịp tim Tổng biên đập dồn dập, liều chết nuốt nước miếng.
“Nếu như Phó tổng không kiên trì quyết định bộ quần áo đã nói, trước mắt chúng ta có thể dùng quần áo của đơn vị khác chụp một số bìa ngoài khác sao?”. Ông ta đưa ngón tay chỉ về phía bảng trắng, phía trên dán nhiều ảnh chụp A4 khổ lớn nhỏ.
“Chúng tôi chọn vài tấm để thay thế ảnh bìa ngoài, xin Phó tổng xem qua, mấy tấm ảnh kia tương đối có ok hay không?”
Nghiêm Sâm không thèm nhìn một cái.
“Tôi đã nói rồi, trang phục của người mẫu trên bìa ngoài này nhất định phải là âu phục kiểu đó, đây chính là thương hiệu của nhà thiết kế.”
“Nhưng………..Đã không còn thời gian!”. Mồ hôi Tổng biên rơi như mưa, lại chỉ tay về phía ảnh chụp trên tấm bảng.
“Bằng không chúng ta vẫn lấy ảnh chụp theo như lúc đầu nhóm đã chọn? Xem như Phó tổng cảm thấy ảnh chụp tổ đã chọn không hoàn mỹ cho lắm, ít nhất cũng có một tấm ảnh tương đối có thể sử dụng được?”
Nghiêm Sâm không lên tiếng, đứng dậy, bước tới trước tấm bảng trắng, dùng ánh mắt sắc bén như radar, bắn càn quét bên trong phòng.
Bầu không khí như ngưng lại, một đám biên tập viên có thâm niên đứng ngồi không yên.
Mà anh giống như dùng sự hốt hoảng của cấp dưới làm thú vui, lại ác ý cho cấp dưới thống khổ muôn phần trong chốc lát, mới lạnh lùng cất tiếng nói.
“Tấm này, ánh mắt quá sắc bén, không đủ dịu dàng. Tấm này, đôi môi cười quá hở, không có phong cách. Gương mặt này gò má quá tròn, tấm này lỗ tai không lộ ra ngoài. Tấm này tệ nhất, cùng ảnh bìa kết hợp với kiểu chữ không ăn khớp, tất cả trắng bệch cứng nhắc như con ma!”.
Anh chỉ trích dữ dội, xé từng tấm ảnh chụp trên bảng trắng, môi mỏng nhếch lên độ cong lạnh lùng.
“Tôi nói rồi, I-Fashion phải là tạp chí thời trang quan trọng nhất của Châu Á, các anh chị thế nhưng lại muốn độc giả tiếp thu bìa ngoài loại hai này sao?”
Cũng đâu có………Loại hai lắm, nói không chừng độc giả vốn chẳng phân biệt được, không tốt sao?
Mọi người lén lút phản bác trong lòng, không ai có can đảm dám nói ra.
Cuối cùng, vẫn là Tổng biên lĩnh lấy án tử.
“E hèm, vậy bằng không dùng tấm ảnh này được không? Mặc dù ánh mắt hơi sắc bén, nhưng nụ cười rất hấp dẫn, phù hợp với ý định ngọt ngào ban đầu!”
Nghiêm Sâm hung hăng lườm anh một cái, đáp: “Bị tôi bác bỏ vứt đi như rác, anh còn muốn thu về sao?”
Nói ảnh này là đồ bỏ đi? Cũng quá là khoa trương! Dầu gì cũng là nhiếp ảnh gia người ta nghiêm túc làm việc mới có thành quả nha!
Tổng biên âm thầm kêu rên: “Phó tổng Nghiêm…………!”
“Xin hỏi……Tôi có thể nói một câu không?”. Chu Vi Đồng luôn đứng ngoài quan sát hơi sợ hãi giơ tay.
Một vài ánh mắt phản đối đồng thời bắn về phía cô.
“Cô là ai thế?”
Cô thiếu chút nữa mất đi dũng khí để lên tiếng, lặng lẽ hít thật sâu.
“Tôi là…….Biên tập mỹ thuật bên Nhà xuất bản Xuân Phong!”
“Nhà xuất bản Xuân Phong?”. Mọi người cùng biểu lộ vẻ mặt chưa nghe nói qua.
“À, cũng là Nhà xuất bản thuộc tập đoàn này!”. Cô nhẹ giọng giải thích.
“Chúng tôi đang đặc biệt xuất bản bộ sách tâm hồn chăm chỉ.”
“Tâm hồn chăm chỉ?” Có người cười lạnh.
Chu Vi Đồng bỏ qua vẻ mặt khinh bỉ của anh, loại biểu hiện này cô thấy rất nhiều, nói không hề gì cũng không quan trọng, cô chỉ muốn giúp những người này giải quyết phiền toái ….....Mặc dù đây là chuyện không liên quan đến cô.
“Tôi nghĩ, nếu như mọi người chỉ không hài lòng với vẻ mặt của người mẫu ở bìa ngoài, thì có thể chỉnh đốn lại.” Cô nói lên quan điểm cá nhân.
“Ví dụ, với ánh mắt thì chọn A, cánh mũi có thể chọn B, môi thì chọn C, như vậy sẽ không chỉ có cảm giác của một nụ cười, cũng có ánh mắt của phụ nữ.”
“Có ý tứ gì?” Mọi người không hiểu.
“Ý của tôi là…………”. Cô đứng dậy, đi về phía một biên tập lâu năm nào đó đang sử dụng máy tính để điều chỉnh hình, xin cô đưa ra các tấm ảnh, lưu loát cắt dán vài tấm ảnh với nhau.
“Giống như chỉnh sửa lại tấm ảnh vậy, nhiều chỗ không được tự nhiên ta dùng phần mềm xử lý một chút, điều chỉnh lại độ sáng tối……..Mọi người nhìn thử xem, như vậy có khá hơn một chút hay không?”
“………..” Không ai nói gì.
Cô có chút lúng túng, bắt đầu cảm thấy mình đã quá tự phụ rồi sao.
“Không được sao? Ta có thể thử xem các sự kết hợp khác…….”
“Tôi cảm thấy không tệ!” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Là Nghiêm Sâm.
Mọi người quay đầu lại nhìn anh, thế nhưng anh lại chỉ nhìn Chu Vi Đồng, ánh mắt thâm thúy mơ hồ không ổn định, như ngôi sao lóe lên.
“Các người thấy như thế nào?”
Phó tổng nói là được, bọn họ còn dám bắt bẻ nữa hay sao.
Mọi người vội vàng gật đầu tán thành.
“Có vẻ như rất khả thi! Cô gái trẻ này, mời thử lại một chút, nếu như tấm ảnh này dùng ánh mắt của D?”
“Được, để tôi thử nhìn một chút….!”
Nửa giờ sau, mọi việc đã hoàn thành.
Một hồi nguy cơ về bìa ngoài cứ ‘hữu kinh vô hiểm’ mà hóa giải, các biên tập viên như được ân xá, vội vội vàng vàng trở về vị trí làm việc, giao thành quả cho tổ in ấn.
Bên trong phòng họp chỉ còn lại Nghiêm Sâm cùng Chu Vi Đồng, anh luôn luôn nhìn chằm chằm vào cô, dùng loại ánh mắt thâm trầm nghiền ngẫm, triệt để quét qua cô một lần, thỉnh thoảng anh lại nhíu lông mày, hình như rất không chịu được cách ăn mặc của cô.
Đúng vậy nha, so với những người trong tòa soạn ăn mặc như người mẫu trên sàn catwalk này, còn cô quả thật rất…………Mộc mạc, chính xác mà nói, cô ăn vận giống như Obasan, nhất là đôi giày đế bằng bẩn thỉu trên chân kia.
Anh nhất định cảm thấy cô thực không biết thưởng thức chăng?
Chu Vi Đồng xấu hổ suy nghĩ, tâm tư khó có thể kiểm soát được.
“Cô làm rất khá!” Như thể sau cả ngàn năm anh mới tốt bụng ca ngợi, tư thái kêu căng giống như Đế Vương thời cổ đại.
Cô có nên tạ chủ long ân hay không?
Chu Vi Đồng cố gắng kìm nén châm biếm, lịch sự nở nụ cười.
“Không có việc gì, tôi rất vui vì có thể giúp đỡ!”
Anh trầm ngâm không nói, đôi con ngươi khóa chặt cô lóe lên ánh sáng bất định.
Cô nhạy cảm ngửi được mùi giông tố không tầm thường sắp đến, mặc dù ngoài mặt anh ta rất tỉnh táo, nhưng ánh mắt lại như biển sâu âm u, có lẽ đang cất giữ núi lửa đang hoạt động.
Cô dần cảm thấy hốt hoảng, đang lúc không biết làm sao thì anh bỗng nhiên phất tay, ra lệnh tiễn khách.
“Cô có thể đi rồi!”
Sao? Cứ như vậy? Chu Vi Đồng bối rối. Anh đặc biệt giữ cô ở lại, không phải cùng cô tính sổ hay sao? Cô còn tưởng rằng núi lửa đang chuẩn bị bộc phát đấy chứ.
“Vậy áo sơ mi…………..tôi có thể gửi chi phí giặt ủi!”
“Không cần!”
Anh từ chối biểu thị áy náy của cô, vẻ mặt lạnh lùng, bộ dạng chính là muốn cô mau chóng rời đi, đừng ở chỗ này cản trở công việc.
Chu Vi Đồng dĩ nhiên không ngu đến mức tiếp tục ở lại cho mất mặt, nhanh như tia chớp xoay người rời đi.
Nghiêm Sâm dõi mắt nhìn bóng lưng bỏ chạy như con thỏ, rất lâu sau đó, anh đột nhiên phá vỡ vẻ mặt lạnh lùng, vung quả đấm, giận dữ đập vào bức tường.
Sau đó vang lên từng tiếng buồn bực, hậm hực tuyên bố.
Cô nhất định không phải là “cô ấy”!
Không biết anh tự nói với bản thân bao nhiêu lần, ngọn lửa tức giận trong lòng ngực chậm rãi tiêu tan, bỗng nhiên biến thành lành lạnh hư vô.
Anh khôi phục lại vẻ mặt hờ hững, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
“Thường Hi, là tôi…..Cậu hẳn là biết nhà xuất bản Xuân Phong chứ? Có một biên tập viên tên Chu Vi Đồng……..Tôi muốn cô ấy, mau điều cô ấy tới bên cạnh tôi!”
Người nào? Phải chăng cũng sẽ khô héo trong cuộc sống vô vị mỗi ngày, mất đi sức sống?
Cô, Chu Vi Đồng, năm nay 28 tuổi, là tuổi được ca tụng “Thục nữ ngọt ngào” trong xã hội bây giờ, người phương Tây gọi là “child woman”, dính vào một chút gió sương của năm tháng, nhưng vẫn giữ được tấm lòng son, giống như một cô bé nhỏ đáng yêu.
Qua tuổi 25, không tới 30, cũng không phải người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, chưa hẳn đã già, tạm biệt sự hồn nhiên, nhưng vẫn không muốn gánh trách nhiệm thế tục ở trên vai.
Thục nữ ngọt ngào, là lãng mạn, yêu kiều, có chút khôn khéo, không đánh mất sự hồn nhiên, nở rộ chính là phong cách ngọt ngào nhất, làm mê hoặc các cánh mày râu.
Thục nữ ngọt ngào - không phải cô!
Chu Vi Đồng nhìn chằm chằm mình trong gương, đuôi tóc mới sáng thức dậy lúc nào cũng cong lên, ánh mắt mơ mơ màng màng trong suốt, đôi môi khô vì thiếu nước một đêm, cùng với áo ngủ T-shirt nhăn nhúm trên người giống như mới phơi khô.
Thay vì nói là Thục nữ ngọt ngào, không bằng nói là cá khô nữ, một ẩn dụ chính xác hơn, có thể nói rằng là cô gái mục nát từ từ khô héo trong cuộc sống ảm đạm.
Cô ngày càng ủ rủ không sức sống, sẽ rất nhanh trở thành một xác ướp, cuộc sống nhàm chán vô vị và rất nhanh sẽ nằm trong quan tài.
Hơn nữa, đại khái sẽ không có ai vì cô đứng trước mộ phần dâng lên đóa hoa tươi……………
“Đồng Đồng!” Một giọng nói tràn đầy năng lượng, gọi cô trở về từ những suy nghĩ mông lung.
Là mẹ.
Cô nhẹ nhàng thở dài, thu hồi ánh mắt đang dừng lại trên mặt gương.
“Đồng Đồng, con rời giường chưa? Mẹ phải đi ra ngoài bây giờ!” Mẹ Chu tiến đến cửa phòng ngủ của cô, nở nụ cười thỏa mãn.
“Mẹ muốn đi đâu?”
“Hôm nay thuận tiện cửa hàng nghỉ phép, mẹ cùng vài người bạn hẹn đi đến đào viên leo núi ngắm hoa.”
Leo núi ngắm hoa? Thật là tốt!
Chu Vi Đồng quan sát chiếc váy mà mẹ cô đang mặc, áo t-shirt màu đen tô điểm thêm vài viền sáng nghiêng trên bả vai, váy ngắn chấm hoa phủ quần đen bên trong, đã năm mươi tuổi rồi mà mẹ cô vẫn ăn mặc trẻ trung, hoạt bát hơn so với con gái.
“Mẹ định mặc như vậy để đi leo núi sao?”
“Đúng vậy, xem có được không?” Mẹ Chu tràn trề vui sướng mà xoay một vòng.
“Không phải là khó xem, nhưng có thể quá hay không……………” Lẳng lơ?
“Quá như thế nào?”
“Không có gì!” Chu Vi Đồng giữ lại lời nhận xét.
Mẹ Chu dường như đã đoán ra lời nói ẩn ý của cô, nở nụ cười nháy đôi mắt đậm mascara. “Hôm nay, lão Trương cùng A Vinh cũng đi, mẹ con đương nhiên phải ăn mặc xinh đẹp một chút chứ.”
“Đúng ha!”
Lão Trương cùng A Vinh đều là những người đang theo đuổi mẹ, nói chính xác hơn, cộng thêm ông chủ cửa hàng tiện lợi vừa mới ly hôn trước đó không lâu, ba người đàn ông, lúc rảnh rỗi liền xoay quanh mẹ cô, giống như con ong tranh nhau hút mật trên đóa hoa.
“Mẹ nói này con gái!” Mẹ Chu nhìn cô buồn bã, đưa tay bóp hai gò má mềm mại nhiều thịt của cô.
“Con á, không cần mới 28 tuổi mà giống như bước một chân vào quan tài thế chứ? Phải chưng diện cho chính bản thân, hưởng thụ cuộc sống! Lúc rảnh rỗi thì kết giao với mấy người bạn trai, hẹn nhau ra ngoài dạo phố đi.”
“Con có bạn trai mà!” Chu Vi Đồng xoay mặt, xoa xoa hai gò má vừa bị mẹ bóp đau.
“Phi!” Mẹ Chu khinh thường cười lạnh. “Con còn nói tới tên nhóc chết toi Hoàng Khải siêu sao. Sao có thể xem nó là bạn trai được? Mẹ xem nó như công tử bột, còn con là người giúp việc, thường hay giúp nó làm việc nhà, nhưng lại không thể xuất hiện mỗi ngày, mỗi tuần tính thời gian, buồn cười nhất là còn không trả tiền.”
“Cho tiền gì sao?” Chu Vi Đồng cau mày. “Con là bạn gái anh ấy, giúp anh ấy quét dọn phòng một chút cũng không có gì.”
“Cho nên mới nói con là người giúp việc miễn phí tính thời gian!” Mẹ Chu vỗ gáy của con gái, vẻ mặt siêu bất đắc dĩ.
“Mẹ cũng không hiểu được sao con lại cố chấp như vậy, càng muốn nhận định tên nhóc đó?”
“Đã yêu là không có biện pháp……!”
“Yêu? Con gọi đây là yêu sao? Đây chẳng qua là thuận tiện theo thói quen.”
“Vâng, mẹ, không phải mẹ muốn đi ra ngoài sao? Mẹ đi nhanh đi, nếu không sẽ không kịp nữa đó!” Chu Vi Đồng không muốn cùng mẹ cãi nhau, vội vã đẩy mẹ đi ra cửa.
“Vậy còn con? Một ngày cuối tuần đẹp trời thế này, sẽ không ở lỳ trong nhà đấy chứ?” Mẹ Chu lo lắng cho con gái mình, liên tục quay đầu lại.
“Đừng đánh giá thấp con gái của mẹ thế chứ, con cũng có hẹn mà!”
“Hẹn hò, cùng với tên nhóc chết toi đó sao?”
“Không phải, có hẹn với bạn cùng lớp thời trung học của con.”
“Không thể nào? ‘Thục nữ sinh tử đấu’ hai tháng một lần lại muốn lên sàn à?”
“Đúng vậy, chính là hôm nay!” Chu Vi Đồng thở dài thật sâu.
** ** **
Mười tám tuổi, cái tuổi có nhiều trò bịp bợm, các cô gái cùng nhau tốt nghiệp trung học, từng người lựa chọn một tương lai khác nhau.
Có người ra nước ngoài du học, vừa chơi vừa học, dễ dàng lấy bằng quản trị kinh doanh trở về, bước vào công ty của gia đình giữ chức vị giám đốc quan hệ công chúng.
Có người thi lên đại học, khổ học trong 4 năm, học bổ túc thêm 2 năm, cuối cùng lấy được bằng luật sư, hiện tại là cố vấn pháp lý cho một công ty niêm yết nào đó.
Có người học đại học được 2 năm thì thôi học, kết hôn sinh con, gả cho một người chồng đại gia, ngày ngày đi mua sắm, đi spa, hưởng thụ cuốc sống giàu sang.
Dĩ nhiên, cũng có người giống như cô, bởi vì kinh tế khó khăn, không thể không vừa học vừa làm gánh vác kinh tế gia đình, phấn đấu mười năm, miễn cưỡng cũng có chút tiền tiết kiệm.
Có căn nhà, cùng với mẹ gộp lại mua được căn nhà có hai phòng ngủ, khoản vay sẽ phải trả trong hai mươi năm.
Có chiếc xe, một chiếc xe máy cũ nát, thỉnh thoảng hay “đau ốm”, đi giữa đường hay chết máy.
Có bạn trai, là một kỹ sư công tác ở Viện khoa học, là một người hơi nhàm chán, nhưng vẫn đáng tin cậy.
Có công việc, là biên tập viên mỹ thuật có thâm niên trong nhà xuất bản, Tổng biên rất là coi trọng cô.
Nói về thành tích của cô cũng không kém, nhưng nếu so với ba người bạn tốt, mọi cố gắng nỗ lực của cô đều là bình thường, không chút nào xuất sắc.
Họ là ba cô gái xinh đẹp vinh quang chói lọi, mà cô chỉ là một hủ nữ lặng lẽ mốc meo ở một chỗ tối tăm.
Thẳng thắn mà nói, cô có chút tự ti, nhất là mỗi lần các cô tụ tập lại với nhau, cảm giác hoàn toàn xa lạ, không biết có phải là đã xông nhầm vào một thế giới không thuộc vào mình hay không?
“……Haiz, Liz còn chưa tới sao?”
“Cô ấy nói hôm nay phải đi nghe con gái biểu diễn Piano, sẽ đến trễ một chút!”
“Rebecca đâu?”
“Đang nói chuyện điện thoại ở đằng kia, khách hàng đang gọi liên tục!”
“Cho nên hiện tại chỉ có hai chúng ta?” Cherry từ trong túi xách hàng hiệu lấy ra chiếc Iphone, vừa đánh dấu lịch làm việc, vừa lên tiếng hỏi: “Cậu chọn món ăn rồi sao?”
“Ừm, tớ gọi bánh nướng xốp vị chocolate cùng với cà phê.”
“Cậu chọn Chocolate sao?” Cherry ngẩng mặt lên, ánh mắt nhanh chóng lướt một vòng qua Chu Vi Đồng, tiếp theo, nâng khóe môi đỏ thắm mập mờ nói: “Tớ gọi salad Cesad, cùng với bình trà giảm béo!”
Cô ấy đã gầy giống như cây trúc rồi, lại còn muốn gầy nữa sao?
Chu Vi Đồng cắn cắn môi, vừa đón nhận ánh mắt sâu xa của bạn trung học, vừa vẫy tay gọi phục vụ, thay bạn tốt gọi món ăn.
Rebecca nói điện thoại xong, trở lại chỗ ngồi.
“Cherry, cậu đã đến rồi à. Như thế nào, lần trước tớ giới thiệu cổ phiếu cho cậu mua, có khả quan không?”
“Không tệ, tăng gần 20 lần đấy. Đúng rồi, tớ nghe nói gần đây có một công ty điện tử…”
Hai cô gái hào hứng nói chuyện về cổ phiếu.
Chu Vi Đồng nghe không hiểu, chỉ có thể im lặng ngồi ở một bên, tiền lương mỗi tháng cô kiếm được dùng để trả tiền vay mua căn nhà cùng với tiền bảo hiểm, thậm chí phí sinh hoạt hằng ngày có khi cũng thiếu thốn, đừng nói chi là có tiền để đầu tư?
Những đề tài cổ phiếu đứng đầu cùng với quản lý tài sản bất động sản, đều cách biệt với cô.
Nửa giờ sau, có thêm Liz, từ đề tài quản lý tài sản chuyển sang tới hàng hiệu, ba cô gái cùng nhau trao đổi ý tưởng, cùng nhau so sánh phong cách quần áo cho mùa mới hoặc túi xách.
Vẫn là chủ đề cô không thể xen vào.
Chu Vi Đồng cầm dao nĩa lên, vô cùng buồn chán cắt bánh nướng xốp, từng miếng từng miếng từ từ đưa vào miệng, ngay cả vị chocolate cô thích nhất, hiện tại vẫn chẳng thể kích thích được đầu lưỡi, vẫn không làm tinh thần của cô phấn chấn lên.
“Đúng rồi, Đồng Đồng, gần đây cậu có khỏe không? Bên nhà xuất bản của cậu có quyển sách nào bán chạy nhất không? Giới thiệu một chút đi nào!”
Thỉnh thoảng, những người kia sẽ phát hiện ra cô khó hòa nhập vào, có lòng tốt kéo cô chen vào.
“Cậu tạm thời đừng có giả bộ! Tớ thấy cậu bận rộn như vậy, làm gì có thời gian mà đọc sách!”
“Nói cũng phải. Cuối tuần này tớ đi NewYork công tác, sắp mệt chết rồi nè!”
“Tháng sau tớ cũng phải cùng ông chủ đi Thượng Hải khảo sát các công ty.”
Cô lúc nào cũng không kịp bò vào trong, liền bị trục xuất ra khỏi cuộc nói chuyện.
Lâu ngày, cô học được cách thờ ơ khi nhóm bạn tốt thời trung học giấu được sự lạnh nhạt trong lời nói thân thiết, mỗi khi tụ tập lại một hồi là ‘thục nữ sinh tử đấu’, mỗi người đều so xem ai có tài sản có chức vụ, nên cuộc sống cũng tràn đầy màu sắc hơn.
Chỉ có cô rất thông minh không chỉ không khoe khoang so sánh, hoặc có thể nói là, không có gì để so sánh với người khác mà khoe ra.
Dù sao cô chỉ là một biên tập viên mỹ thuật nho nhỏ ở Nhà xuất bản, hơn nữa còn là một biên tập đáng thương bị gọi đi làm vào ngày cuối tuần.
“Tại sao tôi phải đi?” Nhận được cuộc gọi thúc dục đoạt mệnh của Tổng biên, Chu Vi Đồng cực kỳ buồn bã, cô đứng dậy hơi gật đầu với ba cô gái đang ngồi cùng bàn vốn chẳng để ý đến mình, lặng lẽ đi ra góc phòng ăn, nhìn nước mưa rơi xuống qua tấm kính thủy tinh nói chuyện điện thoại.
“Bởi vì chỉ có cô mới biết phần bản thảo này để ở đâu, giao cho cô làm việc tôi rất yên tâm!” Tổng biên nói rất dễ nghe, thật ra thì đưa một phần bản thảo cần gì làm phiền đến cô? Chẳng qua những người khác đều từ chối, chỉ có cô sẽ không từ chối làm thêm giờ vào ngày Chủ Nhật tươi đẹp.
Thôi, dù sao cô cũng không có chuyện gì khác để làm, bạn trai cuối tuần này trở về quê nhà ở Cao Hùng, không cần đến cô, mà trong buổi trà chiều với các cô bạn thân, cô ở đây cũng có vẻ dư thừa.
“Vậy được rồi, tôi qua ngay bây giờ……….!”
** ** **
(tiếp theo)
“Hiện tại hãy giải quyết vấn đề này cho tôi!”
Ở sau tấm bình phong khác, Nghiêm Sâm đè thấp giọng nói, hướng về phía điện thoại di động rống giận.
Dáng người của anh cao lớn, ống tay áo sơ mi xắn lên một nửa, thắt một cái cà vạt nhỏ, bên dưới mặc cái quần có màu sắc tự nhiên, làm nổi bật cái mông chắc cùng với đôi chân thon dài. Ngũ quan trên mặt rất tuấn tú, cùng với cặp mắt kính, che đi ánh mắt khôn khéo và sắc bén, tăng thêm vài phần hấp dẫn.
Chẳng qua đứng như vậy quá nổi bật, giống như một máy phát điện, tản ra điện lực trăm ngàn watt, phạm vi trong vòng ba dặm, không có bất kỳ cô gái nào không bị ảnh hưởng, thậm chí sẽ có mấy chàng trai cũng bị choáng váng.
Anh hơi kéo lỏng cà vạt, hành động đơn giản này, cũng thu hút vài tiếng hâm mộ thở dài.
“………Không có nhưng nhị gì hết!” Anh xem nhẹ ánh mắt hâm mộ của mọi người, tiếp tục nổi bão đối với người trong điện thoại: “Tôi xem qua bìa ngoài đó, không được là không được! Tôi mặc kệ cậu định làm gì, tóm lại kỳ tạp chí này nhất định phải vào xưởng in ấn đúng tối hôm nay, chậm nhất là ngày thứ Ba, một giờ cũng không được trễ!”
Đối phương bên kia cầu khẩn xin tha một hồi, Nghiêm Sâm bĩu môi cười lạnh: “Lời tôi đã nói qua đã từng thu hồi lại sao?”
Cuộc thương lượng ngừng lại giữa chừng, đàm phán kết thúc, ngắt điện thoại.
Nghiêm Sâm sải đôi chân thon dài, đi vòng qua tấm bình phong thủy tinh đang hiện lên những giọt mưa rơi tí tách, nhận ngay một cái đầu nữ nhỏ đập mạnh tới, ngay giữa cằm của anh.
Anh vừa đau, xoa xoa cằm, cực kỳ không vui nói: “Cô đi bộ không nhìn đường sao?”
“Vâng, tôi xin lỗi!” Cô gái nhất thời mất trọng tâm, hơi lảo lảo đưa tay bắt lấy cánh tay của anh.
Anh chán ghét trừng mắt cánh tay dám cả gan “xâm phạm” lên cánh tay của anh. Anh luôn luôn ghét người khác tùy tiện chạm vào mình, nhất là phụ nữ xa lạ.
Anh dùng lực kéo cánh tay kia xuống, hất ra.
Cô gái này dường như cảm nhận được anh đang khinh bỉ mình, thân thể cứng đờ hơi lúng túng, sau đó đưa tay chỉnh mắt kính bị lệch ngay ngắn trở lại.
“Xin lỗi, tôi không cố ý đụng vào anh, anh không sao chứ?”
Giọng lạc đi, cô hoảng hốt ngẩng mặt lên.
Nghiêm Sâm bỗng chốc hít vào một ngụm khí lạnh.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt đó, một khuôn mặt thiếu sức sống trắng trong thuần khiết, không thể nói là khuôn mặt quá xinh đẹp, còn mang một cặp kính gọng đen rẻ tiền tầm thường. Khuôn mặt này mà để một trăm người đàn ông nhìn, hết chín mươi chín nói không có sức quyến rũ, lại vô thức giữ chặt lòng anh.
Chỉ vì cô có ngũ quan bình thường, nhưng rất giống một người……
“Tiên sinh, anh không nhớ sao?” Cô thấy vẻ mặt anh nặng nề, lo lắng cất giọng nói.
Anh bất giác hạ ánh mắt, đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô, ngang ngược hỏi: “Cô…. Tên là gì?”
“Tôi…………….!”
** ** **
Chu Vi Đồng xoay người bỏ chạy.
Người đàn ông kia là ai? Bệnh thần kinh! Nào có người hỏi tên người khác như vậy? Anh ta cho là quan tòa đang thẩm vấn tội phạm hay sao?
Chẳng qua là đụng trúng anh ta một cái, nhìn thân thể anh ta khỏe mạnh, hẳn là bị cô đụng trúng cũng không có chuyện gì, còn muốn cô báo tên làm gì? Chẳng lẽ muốn yêu cầu cô bồi thường?
Vẫn là mau chuồn khỏi đây thì tốt hơn!
Thừa dịp anh ta không để ý, cô giãy giụa khỏi anh ta, mau chóng chạy đi, vừa xoa cổ tay đang bị đau, vừa nhảy lên chiếc xe bảo bối đậu trước cổng nhà hàng.
Tiểu Hồng Đào thở hồng hộc, nghiêng ngả bò đến Nhà xuất bản, cô từ trong tủ hồ sơ tìm ra bản thảo còn đang niêm phong, không một chút chậm trễ, liền tức khắc nhảy lên xe vọt đi.
I-Fashion, tạp chí thời trang dành cho nữ giới đã từng có sức ảnh hưởng rất lớn ở hai bên bờ Đài Loan và Đại Lục, những năm gần đây do công ty kinh doanh không tốt, tài vụ xảy ra vấn đề, ba tháng trước đã bị một tập đoàn xuất bản lớn ở Châu Á thu mua.
Bây giờ liên kết với tập đoàn xuất bản, là cổ đông lớn đằng sau công ty của Chu Vi Đồng, nói cách khác Nhà xuất bản của bọn họ cùng với toàn soạn này là cùng một tập đoàn, chẳng qua nghề nghiệp đơn vị có chút khác nhau.
Theo lời Chủ biên đã nói I-Fashion sắp ra mắt tuần san, bìa ngoài lại xảy ra vấn đề lớn, trang chuyên đề nào đó thiếu đi một bức vẽ quan trọng, vượt ngoài tầm kiểm soát của công ty, phải huy động nhiều nguồn lực khác nhau, nghe nói Nhà xuất bản của bọn họ đã từng chụp qua bản thảo tương tự, nên gọi điện thoại tới thương lượng.
Vì vậy, cô rất biết điều nhận lệnh đi đến tòa soạn này. Văn phòng làm việc trang trí rất thời thượng làm cho cô líu lưỡi, không hổ danh là tạp chí thời trang số một Đài Loan, ngay cả trang trí công ty không thể nào tầm thường, đi cao cách điệu lộ tuyến.
Đi qua một hành lang dài giống như đường hầm trong tàu con thoi, cô đi tới khu vực trung tâm của tạp chí, người đến người đi, chuông điện thoại cùng nhau reo tới tấp, tiếng người huyên náo.
“ViVi, liên lạc với người mẫu chưa?”
“Hỏi xem trên tay nhiếp ảnh gia có lưu lại những tấm hình khác không…………Cái gì?! Anh ta đi nước ngoài rồi sao?”
“Bên xưởng in nói trễ nhất lúc nào thì đưa văn kiện?”
“Trước đây tôi cũng đã nói, kiểu chữ này không được, cùng với ảnh bìa phong cách khác nhau………shit! Nhưng mà hiện tại ngay cả chúng ta cũng không giải quyết được phần ảnh bìa!”
“Jason, sao nhiếp ảnh gia có thể đi nước ngoài thế? Ngày hôm qua anh ta vừa chụp xong ảnh bìa, ít ra cũng phải chờ chúng ta xác nhận lại chứ!”
“Trước đó Tổng biên nói không thành vấn đề………”
“Nhưng bây giờ lại có vấn đề, lại là vấn đề lớn! Đợi lát nữa ông chủ đích thân tới đây xem, để xem các anh ăn nói thế nào với anh ta!”
“Vị ‘Diêm La Lãnh Huyết’ kia muốn tới sao?”
Mọi người hoảng sợ, văn phòng ngay lập tức im lặng, không một tiếng động.
Ngay cả Chu Vi Đồng vừa đến cũng hoảng sợ, cho dù tình huống ở ngoài, vẫn cảm nhận được một sự khẩn trương kỳ quái, trái tim bất tri bất giác lơ lửng.
Vài giây sau, trải qua sự kinh ngạc, mọi người lại bắt đầu bận rộn, một biên tập viên có thâm niên đi tới, cô vội vã đưa ra tập bản thảo.
“Xin chào, tôi là người bên Nhà xuất bản Xuân Phong cử đến, nghe nói bên các người hướng bên tôi mượn bản thảo.”
“Nhà xuất bản Xuân Phong?” Người biên tập nhìn lướt qua, nhận lấy tập văn kiện, lấy bản thảo ra ngó một cái, mi tâm nhíu chặt liền thả lỏng.
“Không sai, đây chính là bản thảo chúng tôi đang cần!”
Nhiệm vụ hoàn thành.
Cô mỉm cười muốn xin rút lui: “Nếu vậy, tôi xin đi trước……….”
“Chờ chút, xin cô giúp một chuyện!” Người nọ kéo cô, ném cho cô một chồng tư liệu, muốn cô photocopy ra mười bản, đợi lúc nữa dùng để họp.
Muốn cô photocopy? Cô hơi ngạc nhiên. “Tôi chỉ đến để đưa bản thảo thôi!”
“Đúng rồi, nhân tiện pha giúp một bình cà phê, ông chủ thích uống nồng một chút.” Người nọ hoàn toàn không nghe cô nói gì, rất tự nhiên sai bảo cô, giống như đang sai bảo người mới.
Xem cô như thế này rất tầm thường sao?
Chu Vi Đồng cười khổ, nhưng không phản đối. Cô đã quen nhẫn nhục chịu đựng, huống chi pha giúp một bình cà phê cũng không có vấn đề gì.
Cô nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được phòng trà nước, vừa tìm kiếm tủ ly, lấy ra cà phê bột cùng với lọ đường, trong lúc đợi pha xong cà phê, trong tòa soạn có vài nhân viên đi vào châm trà rót nước, ai cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, hoàn toàn xem cô như là không khí.
Cô lặng lẽ pha xong cà phê, đặt bình cà phê cùng với lọ đường đặt ở trên khay, tìm kiếm phòng họp.
Một nhân viên nữ ăn mặc rất hợp thời vội vã đi tới.
“Mau tránh ra, đừng cản đường!”
Cô thức thời nép vào góc tường.
Kế đến, một người đàn ông trung niên đang ôm một đống quần áo chạy tới, tò mò liếc mắt nhìn cô một cái, chợt nhíu mày.
“Tại sao có người có thể ăn mặc như vậy được?” Ông ta ghét bỏ nói lảm nhảm, lắc đầu quay đi.
Gò má cô lặng lẽ nóng lên.
Cô đi tới đi lui hai lần trên hành lang dài, không xác định đâu là phòng họp, đang mờ mịt thì xoay người một cái, bất ngờ va chạm vào một người nào đó, bình cà phê trong nháy mắt nghiêng lệch, chất lỏng nóng bỏng chuẩn xác hất vào người đối phương.
Hỏng bét!
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi trắng của đối phương bị dính vết cà phê rất khó coi, tiếp đó chất lỏng thuận thế chảy xuống, đến rất gần bộ vị quan trọng của người đàn ông.
May mà phản ứng của đối phương tương đối nhanh nhẹn, đúng lúc tránh qua, nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
“Cô làm cái gì?” Lạnh lùng lên tiếng.
“Vâng, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Chu Vi Đồng cảm thấy xấu hổ muốn chui vào cái hang để trốn, thế nhưng sẽ chết không được tử tế khi thiếu chút nữa làm phỏng bộ vị quan trọng của người ta.
“Anh có bị làm sao không? Tôi thật sự không cố ý……..” Cô liên tục nói xin lỗi, trực giác muốn đưa tay giúp người đàn ông lau vết cà phê trên người.
“Không được chạm vào tôi!” Anh giận giữ quát, tránh cánh tay của cô giống như tránh loại virus trăm năm nào đó.
Cô ngượng ngùng lui về phía sau.
Anh cau mày, lấy khăn tay lau chất lỏng dính trên quần áo, ánh mắt sắc bén không nhanh không chậm liếc về phía cô.
“Là cô!”
Ah! Anh ta biết cô sao?
Chu Vi Đồng không biết làm thế nào, chỉnh lại mắt kính, sau khi nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, tâm tư thoáng chốc tụt xuống.
“Làm sao…..Lại là anh?”
** ** **
(tiếp theo)
Lần đầu gặp mặt, cô vô cớ làm đau cằm của anh.
Lần thứ hai gặp mặt, cô còn tệ hại hơn, hắt cả bình cà phê vào người anh.
Chu Vi Đồng, muốn anh không nhớ kỹ cô gái này cũng khó, huống chi cô lớn lên còn có khuôn mặt rất giống người nào đó, quả thật anh càng nhìn………
Càng tức giận!
Cô dựa vào cái gì mà lớn lên giống ‘cô ấy’? Trên đời này không nên có bất kỳ cô gái nào giống như ‘cô ấy’!
“Tôi………Đến để đưa bản thảo!” Cô ngập ngừng giải thích.
“Sau đó có người nhờ tôi giúp một tay pha cà phê, còn có photocopy những tài liệu này, sau đó nói muốn dùng để họp……..Tôi photocopy xong rồi, cà phê cũng pha xong, hiện tại không có việc gì nữa, tôi có thể đi được chưa?”
Sau khi đợi anh thay quần áo sạch sẽ, cô lo lắng nói với anh lời xin lỗi, vội vã rời đi.
Anh không cho cô ‘bỏ trốn’.
“Ở lại!”
“Hả? Tại sao?”. Cô hoảng sợ.
“Đây là mệnh lệnh!”. Anh không nhịn được thanh minh, ý bảo cô tạm thời ngồi ở góc phòng họp, liền bắt đầu chủ trì cuộc họp.
Anh, Nghiêm Sâm, phó tổng giám đốc của tập đoàn Liên Ân, chịu trách nhiệm phụ trách quản lý kinh doanh thời kỳ đầu, nói một cách khác, tập đoàn mới thu mua lại công ty là anh toàn quyền chấn chỉnh, đến lúc đi vào nề nếp.
Ba tháng trước, Liên Ân nhập I-Fashion vào, anh liền đứng đầu đội ngũ, quyết đoán tiến hành cắt giảm nhân sự, tiếp theo chủ đạo xuất bản tạp chí theo một hướng đi mới.
Kỳ tạp chí sắp phát hành, tượng trưng cho khởi đầu mới của I-Fashion, sự thành công hay thất bại sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh sau này của công ty, cực kỳ quan trọng.
Mà Nghiêm Sâm chỉ cho phép luôn luôn thành công, không được thất bại, trong mắt không tha cho sai lầm dù nhỏ như hạt cát, nhân viên của Liên Ân dâng tặng biệt hiệu ‘Diêm La Lãnh Huyết’ cho anh, cũng không phải ca ngợi anh thủ đoạn sáng suốt, sách lượt quyết đoán, mà là thái độ làm việc của anh cầu kỳ và máy móc, xử xự với người ngoài trở mặt vô tình.
Vừa mới bắt đầu đã triển khai cuộc họp khẩn cấp, anh không nói những lời vô nghĩa, trực tiếp đi vào chủ đề.
“Vì sao bìa ngoài lại có chuyện, định xử lý như thế nào?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Tổng biên bất chấp khó khăn trả lời.
“Bởi vì nhiếp ảnh gia đã đi nước ngoài, người mẫu cũng có những công việc khác, ngày hôm nay e là quá muộn để làm lại…….”. Mắt thấy vẻ mặt Nghiêm Sâm đột nhiên lạnh nhạt, nhịp tim Tổng biên đập dồn dập, liều chết nuốt nước miếng.
“Nếu như Phó tổng không kiên trì quyết định bộ quần áo đã nói, trước mắt chúng ta có thể dùng quần áo của đơn vị khác chụp một số bìa ngoài khác sao?”. Ông ta đưa ngón tay chỉ về phía bảng trắng, phía trên dán nhiều ảnh chụp A4 khổ lớn nhỏ.
“Chúng tôi chọn vài tấm để thay thế ảnh bìa ngoài, xin Phó tổng xem qua, mấy tấm ảnh kia tương đối có ok hay không?”
Nghiêm Sâm không thèm nhìn một cái.
“Tôi đã nói rồi, trang phục của người mẫu trên bìa ngoài này nhất định phải là âu phục kiểu đó, đây chính là thương hiệu của nhà thiết kế.”
“Nhưng………..Đã không còn thời gian!”. Mồ hôi Tổng biên rơi như mưa, lại chỉ tay về phía ảnh chụp trên tấm bảng.
“Bằng không chúng ta vẫn lấy ảnh chụp theo như lúc đầu nhóm đã chọn? Xem như Phó tổng cảm thấy ảnh chụp tổ đã chọn không hoàn mỹ cho lắm, ít nhất cũng có một tấm ảnh tương đối có thể sử dụng được?”
Nghiêm Sâm không lên tiếng, đứng dậy, bước tới trước tấm bảng trắng, dùng ánh mắt sắc bén như radar, bắn càn quét bên trong phòng.
Bầu không khí như ngưng lại, một đám biên tập viên có thâm niên đứng ngồi không yên.
Mà anh giống như dùng sự hốt hoảng của cấp dưới làm thú vui, lại ác ý cho cấp dưới thống khổ muôn phần trong chốc lát, mới lạnh lùng cất tiếng nói.
“Tấm này, ánh mắt quá sắc bén, không đủ dịu dàng. Tấm này, đôi môi cười quá hở, không có phong cách. Gương mặt này gò má quá tròn, tấm này lỗ tai không lộ ra ngoài. Tấm này tệ nhất, cùng ảnh bìa kết hợp với kiểu chữ không ăn khớp, tất cả trắng bệch cứng nhắc như con ma!”.
Anh chỉ trích dữ dội, xé từng tấm ảnh chụp trên bảng trắng, môi mỏng nhếch lên độ cong lạnh lùng.
“Tôi nói rồi, I-Fashion phải là tạp chí thời trang quan trọng nhất của Châu Á, các anh chị thế nhưng lại muốn độc giả tiếp thu bìa ngoài loại hai này sao?”
Cũng đâu có………Loại hai lắm, nói không chừng độc giả vốn chẳng phân biệt được, không tốt sao?
Mọi người lén lút phản bác trong lòng, không ai có can đảm dám nói ra.
Cuối cùng, vẫn là Tổng biên lĩnh lấy án tử.
“E hèm, vậy bằng không dùng tấm ảnh này được không? Mặc dù ánh mắt hơi sắc bén, nhưng nụ cười rất hấp dẫn, phù hợp với ý định ngọt ngào ban đầu!”
Nghiêm Sâm hung hăng lườm anh một cái, đáp: “Bị tôi bác bỏ vứt đi như rác, anh còn muốn thu về sao?”
Nói ảnh này là đồ bỏ đi? Cũng quá là khoa trương! Dầu gì cũng là nhiếp ảnh gia người ta nghiêm túc làm việc mới có thành quả nha!
Tổng biên âm thầm kêu rên: “Phó tổng Nghiêm…………!”
“Xin hỏi……Tôi có thể nói một câu không?”. Chu Vi Đồng luôn đứng ngoài quan sát hơi sợ hãi giơ tay.
Một vài ánh mắt phản đối đồng thời bắn về phía cô.
“Cô là ai thế?”
Cô thiếu chút nữa mất đi dũng khí để lên tiếng, lặng lẽ hít thật sâu.
“Tôi là…….Biên tập mỹ thuật bên Nhà xuất bản Xuân Phong!”
“Nhà xuất bản Xuân Phong?”. Mọi người cùng biểu lộ vẻ mặt chưa nghe nói qua.
“À, cũng là Nhà xuất bản thuộc tập đoàn này!”. Cô nhẹ giọng giải thích.
“Chúng tôi đang đặc biệt xuất bản bộ sách tâm hồn chăm chỉ.”
“Tâm hồn chăm chỉ?” Có người cười lạnh.
Chu Vi Đồng bỏ qua vẻ mặt khinh bỉ của anh, loại biểu hiện này cô thấy rất nhiều, nói không hề gì cũng không quan trọng, cô chỉ muốn giúp những người này giải quyết phiền toái ….....Mặc dù đây là chuyện không liên quan đến cô.
“Tôi nghĩ, nếu như mọi người chỉ không hài lòng với vẻ mặt của người mẫu ở bìa ngoài, thì có thể chỉnh đốn lại.” Cô nói lên quan điểm cá nhân.
“Ví dụ, với ánh mắt thì chọn A, cánh mũi có thể chọn B, môi thì chọn C, như vậy sẽ không chỉ có cảm giác của một nụ cười, cũng có ánh mắt của phụ nữ.”
“Có ý tứ gì?” Mọi người không hiểu.
“Ý của tôi là…………”. Cô đứng dậy, đi về phía một biên tập lâu năm nào đó đang sử dụng máy tính để điều chỉnh hình, xin cô đưa ra các tấm ảnh, lưu loát cắt dán vài tấm ảnh với nhau.
“Giống như chỉnh sửa lại tấm ảnh vậy, nhiều chỗ không được tự nhiên ta dùng phần mềm xử lý một chút, điều chỉnh lại độ sáng tối……..Mọi người nhìn thử xem, như vậy có khá hơn một chút hay không?”
“………..” Không ai nói gì.
Cô có chút lúng túng, bắt đầu cảm thấy mình đã quá tự phụ rồi sao.
“Không được sao? Ta có thể thử xem các sự kết hợp khác…….”
“Tôi cảm thấy không tệ!” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Là Nghiêm Sâm.
Mọi người quay đầu lại nhìn anh, thế nhưng anh lại chỉ nhìn Chu Vi Đồng, ánh mắt thâm thúy mơ hồ không ổn định, như ngôi sao lóe lên.
“Các người thấy như thế nào?”
Phó tổng nói là được, bọn họ còn dám bắt bẻ nữa hay sao.
Mọi người vội vàng gật đầu tán thành.
“Có vẻ như rất khả thi! Cô gái trẻ này, mời thử lại một chút, nếu như tấm ảnh này dùng ánh mắt của D?”
“Được, để tôi thử nhìn một chút….!”
Nửa giờ sau, mọi việc đã hoàn thành.
Một hồi nguy cơ về bìa ngoài cứ ‘hữu kinh vô hiểm’ mà hóa giải, các biên tập viên như được ân xá, vội vội vàng vàng trở về vị trí làm việc, giao thành quả cho tổ in ấn.
Bên trong phòng họp chỉ còn lại Nghiêm Sâm cùng Chu Vi Đồng, anh luôn luôn nhìn chằm chằm vào cô, dùng loại ánh mắt thâm trầm nghiền ngẫm, triệt để quét qua cô một lần, thỉnh thoảng anh lại nhíu lông mày, hình như rất không chịu được cách ăn mặc của cô.
Đúng vậy nha, so với những người trong tòa soạn ăn mặc như người mẫu trên sàn catwalk này, còn cô quả thật rất…………Mộc mạc, chính xác mà nói, cô ăn vận giống như Obasan, nhất là đôi giày đế bằng bẩn thỉu trên chân kia.
Anh nhất định cảm thấy cô thực không biết thưởng thức chăng?
Chu Vi Đồng xấu hổ suy nghĩ, tâm tư khó có thể kiểm soát được.
“Cô làm rất khá!” Như thể sau cả ngàn năm anh mới tốt bụng ca ngợi, tư thái kêu căng giống như Đế Vương thời cổ đại.
Cô có nên tạ chủ long ân hay không?
Chu Vi Đồng cố gắng kìm nén châm biếm, lịch sự nở nụ cười.
“Không có việc gì, tôi rất vui vì có thể giúp đỡ!”
Anh trầm ngâm không nói, đôi con ngươi khóa chặt cô lóe lên ánh sáng bất định.
Cô nhạy cảm ngửi được mùi giông tố không tầm thường sắp đến, mặc dù ngoài mặt anh ta rất tỉnh táo, nhưng ánh mắt lại như biển sâu âm u, có lẽ đang cất giữ núi lửa đang hoạt động.
Cô dần cảm thấy hốt hoảng, đang lúc không biết làm sao thì anh bỗng nhiên phất tay, ra lệnh tiễn khách.
“Cô có thể đi rồi!”
Sao? Cứ như vậy? Chu Vi Đồng bối rối. Anh đặc biệt giữ cô ở lại, không phải cùng cô tính sổ hay sao? Cô còn tưởng rằng núi lửa đang chuẩn bị bộc phát đấy chứ.
“Vậy áo sơ mi…………..tôi có thể gửi chi phí giặt ủi!”
“Không cần!”
Anh từ chối biểu thị áy náy của cô, vẻ mặt lạnh lùng, bộ dạng chính là muốn cô mau chóng rời đi, đừng ở chỗ này cản trở công việc.
Chu Vi Đồng dĩ nhiên không ngu đến mức tiếp tục ở lại cho mất mặt, nhanh như tia chớp xoay người rời đi.
Nghiêm Sâm dõi mắt nhìn bóng lưng bỏ chạy như con thỏ, rất lâu sau đó, anh đột nhiên phá vỡ vẻ mặt lạnh lùng, vung quả đấm, giận dữ đập vào bức tường.
Sau đó vang lên từng tiếng buồn bực, hậm hực tuyên bố.
Cô nhất định không phải là “cô ấy”!
Không biết anh tự nói với bản thân bao nhiêu lần, ngọn lửa tức giận trong lòng ngực chậm rãi tiêu tan, bỗng nhiên biến thành lành lạnh hư vô.
Anh khôi phục lại vẻ mặt hờ hững, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
“Thường Hi, là tôi…..Cậu hẳn là biết nhà xuất bản Xuân Phong chứ? Có một biên tập viên tên Chu Vi Đồng……..Tôi muốn cô ấy, mau điều cô ấy tới bên cạnh tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.