Chương 5
Quý Khả Tường
31/05/2016
“Lập kế hoạch phương án thiết kế đã nói ở Nhật Bản, tuần sau cô gửi cho tôi!”
“Những quần áo này là do cô tìm mua sao? Cũng không tệ lắm.”
“Vốn cho là cô chỉ biết chút ít mà thôi, xem ra cô thật sự có thay đổi, ừm, về sau chúng ta có thể giao tiếp tốt hơn.”
“Đây là ông chủ của chuyến đi trong tuần này, anh ta muốn cô tham gia hội nghị vào hôm thứ sáu với anh ta……………….”
Sau khi trở về Đài Loan, Chu Vi Đồng càng bận rộn hơn so với trước kia, không chỉ thay mặt Nghiêm Sâm giám sát I-Fashion, chăm chú đọc nội dung trên các ấn phẩm và thông tin chi tiết về các hoạt động, đồng thời cũng tham gia lập kế hoạch cho các dự án để trù bị cho công việc.
Nhiều việc rất phức tạp, cộng thêm ông chủ Nghiêm Sâm này yêu cầu rất cao, cô không dám qua loa chút nào, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, ngày ngày đều làm thêm giờ, rất là bận rộn.
Đúng vậy, cô thật sự là người bận rộn hạnh phúc, qua nhiều năm như vậy, đây là khoảng thời gian cô cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng, tinh thần nâng cao.
Thậm chí ngay cả mẹ cô cũng nói cô đã thay đổi.
“Con điên sao? Đồng Đồng, mẹ nhớ trước kia con nói đi làm rất nhàm chán, nếu không phải vì miếng cơm manh áo, con thật không thích công việc này, thế nào mà bây giờ nhìn con mỗi ngày đến công ty đi làm đều vui vẻ như thế?”
“Con cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy công việc………………. Rất thú vị, hơn nữa cảm giác rất có thành tựu.”
“Cảm giác rất có thành tựu? Từ đâu tới đây? Là tiền sao?”
“Tiền lương rất là quan trọng, chỉ là………..”
“Chỉ là như thế nào?”
Lời khen của boss cũng rất quan trọng.
Chu Vi Đồng mỉm cười, nhớ tới thời điểm cô nộp bản kế hoạch dự án thiết kế thì nét mặt của Nghiêm Sâm tỏ ra rất kinh ngạc.
Có lẽ anh không ngờ rằng cô sẽ nộp bản kế hoạch trước thời gian quy định? Chỉ mất có ba ngày, liền viết ra phương án rất chi tiết, hơn nữa khi anh nhìn sơ qua, trừ một vài chi tiết nhỏ, hầu như là không bắt bẻ gì cả.
Vui nhất là lúc anh muốn tìm ra điểm sai sót, cũng không tìm ra điểm nào, thật là đáng khen, làm cho cô rất vui sướng!
Chỉ là vì theo đuổi kế hoạch này, cô cũng phải trả giá không ít, ‘ra roi thúc ngực’ suốt mấy đêm, đôi mắt thâm quầng, còn đắc tội với bạn trai.
Bởi vì ngày Chủ Nhật cô ở nhà để viết kế hoạch, mà không đến Tân Trúc để giúp bạn trai thu dọn lại nhà cửa, anh cảm thấy cô dần dần đang không quan tâm đến anh……
“Hôm nay đến nhà anh!” Bên kia điện thoại, Hoàng Khải tùy hứng ra lệnh.
“Hôm nay sao?” Chu Vi Đồng cau mày. “Nhưng hôm nay là thứ năm mà.”
“Anh biết rất rõ, ngày mai anh được nghỉ phép, anh muốn gặp em.”
“Mà ngày mai em vẫn đi làm.”
“Anh mặc kệ, anh muốn nhìn thấy em!” Hoàng Khải tỏ tính khí trẻ con để ăn vạ.
“Sau khi em từ Nhật Bản trở về, chúng ta còn chưa gặp mặt nhau.”
Cho nên anh đã bắt đầu nhớ đến cô rồi sao?
Chu Vi Đồng cảm thấy rất ấm áp, người bạn trai này rất ít khi chủ động hẹn hò với cô! Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ôn nhu đề nghị.
“Vậy thì anh có thể đến Đài Bắc được không? Chúng ta cùng nhau ăn tối!”
“Anh không muốn đi Đài Bắc, rất mệt!”
“Lái xe một lúc là tới………….”
“Nếu không em xin nghỉ ngày thứ sáu đi, chúng ta có thể cùng nhau chơi điện tử.”
Anh muốn cô xin nghỉ, chính là muốn cô đến nhà anh để chơi điện tử sao?
Chu Vi Đồng không thể không tức giận, ít ra anh cũng phải thu xếp đi ra ngoài dạo phố, hơn nữa làm sao để cô chơi điện tử mà xin nghỉ chứ?
“Em không thể xin nghỉ.” Cô lạnh giọng lên tiếng.
“Tại sao không thể? Trước kia chỉ cần anh mở miệng, em đều sẽ xin………… Em có phải hết yêu anh rồi phải không? Cho nên mới đối xử với anh như vậy? Lần trước khi đi Tokyo, cũng không giúp anh mua trò chơi điện tử! Vi Đồng, em đã thay đổi!”
Cô không giúp anh mua trò chơi, bởi vì cô bị bệnh, mà anh không chút nào quan tâm đến bệnh tình của cô, chỉ liên tục oán trách cô, anh không cảm thấy bản thân rất kém cỏi sao?
Chu Vi Đồng nhẫn nại, yên lặng nghe bạn trai oanh tạc liên hồi, cho đến khi anh thoải mái rồi, mới bỏ qua cho cô.
Cô cúp điện thoai, thật lâu, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Bạn trai cô gọi tới sao?” Âm thanh lạnh lùng phát ra từ sau lưng cô.
Cô ngớ ngẩn, ngoái đầu nhìn lại thấy vẻ mặt Nghiêm Sâm dường như đang suy nghĩ điều gì.
“Ừm, đúng vậy.” Cô không tự nhiên gật đầu, cô biết ông chủ này rất nghiêm khắc không thích nhân viên trong thời gian làm việc nói chuyện riêng qua điện thoại.
“Anh ta muốn cô xin phép?”
Anh đều nghe được? Cô có nói lớn tiếng như vậy sao? Cô quẫn bách. “Anh ấy nói thứ sau anh ấy được nghỉ phép, muốn tôi tối hôm nay đến nhà anh ấy.”
Nghiêm Sâm không nói gì, chỉ đem mấy phần tài liệu đã ký xong đưa cho cô.
Cô cho là anh đang tức giận, liền vội vàng đứng lên giải thích. “Tôi không có ý định xin nghỉ, Phó tổng, gần đây nhiều việc như vậy, tôi làm sao có thể xin phép chứ?”
Anh liếc về phía cô, ánh mắt kia, rất sâu, rất trầm, nặng nề đè ở trong lòng cô.
Vậy là ý tứ gì đây? Cô nhìn không thấy đôi mắt cảm xúc của mình, không khỏi có chút lo sợ, không biết phải làm sao.
Anh nhìn cô vài giây, liền chuyển tầm mắt, nhìn phía trên bàn cô có cái bánh sandwich.
“Cô chưa ăn trưa sao?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Cái đó thoạt nhìn rất khó ăn.”
“Thật sao?” Cô nhìn theo tầm mắt của anh hướng về cái sandwich, đó là cô nhờ đồng nghiệp mua ở cửa hàng tiện lợi, đúng là không nào ngon miệng được.
“Tôi cũng vậy cũng chưa ăn trưa.” Anh đột nhiên tuyên bố.
“Tôi thấy bí thư Trần có đặt cơm hộp cho Phó tổng.”
“Cô ấy có mua, nhưng rất khó ăn, tôi không muốn ăn.”
Vì vậy? Cô không hiểu.
Anh tỏ vẻ xem thường cô, hình như rất tức giận cô không hiểu ý tứ.
“Theo tôi đi ra ngoài ăn cơm!”
***
Anh mang cô đến dùng bữa tối ở nhà hàng cơm Tây gần công ty.
Bầu không khí có chút ảm đạm, mặc dù họ vẫn thường ngồi chung ăn cơm khi đi công tác, nhưng hầu như là dùng cơm cùng khách hàng, ít khi chỉ có hai người ngồi ăn với nhau nhưng lúc nào cũng là vội vội vàng vàng để ăn cơm.
Chưa lúc nào được như ngày hôm nay, thong thả chọn món ăn, chờ phục vụ dọn thức ăn lên, nhàn nhã ăn món chính, sau đó còn dùng thêm điểm tâm ngọt và cà phê.
Anh nói rằng anh muốn ăn bữa cơm thật ngon, dù sao buổi chiều cũng không có chuyện gì quan trọng.
Trời sắp đổ mưa rồi sao?
Chu Vi Đồng nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, đúng là sắp có một cơn mưa lớn.
“Cô nhìn gì đấy?” Nghiêm Sâm phát hiện nét mặt cô hơi quái dị, không vui nheo mắt lại.
“Không phải, tôi là………..” Cô nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên có cảm giác buồn cười, giương đôi môi xinh đẹp. “Boss, anh trước kia không phải như thế.” Gần đây cô thỉnh thoảng học Thái Thường Hi gọi anh là boss, có ý đùa giỡn.
“Tôi như thế nào?” Anh nhíu mày lại.
“Trước kia anh ăn cơm giống như là chiến đấu, đánh nhanh thắng nhanh.” Cô nâng ly cà phê, nhàn nhã uống.
“Nhớ lúc còn ở Tokyo, khi anh ăn xong chén mì kéo, tôi còn chưa ăn xong nửa chén, sự bình tĩnh của anh lúc đó ở đâu rồi, hại tôi khẩn trương xém chút bị sặc.”
“Có sao?” Anh hoài nghi, hoàn toàn không nhớ tới bản thân đã tạo áp lực cho người khác.
Cho nên mới nói anh là độc tài có tiềm lực, chưa bao giờ thấy bản thân sai ở chỗ nào.
Chu Vi Đồng ngầm cười khổ.
Nghiêm Sâm yên lặng đưa mắt nhìn cô, cũng không biết là có nhìn ra cô đang cười ngượng hay không, bàn tay vân vê ly nước, dường như đang kiềm nén buồn bực trong lòng.
“Sắc mặt của cô hơi kém.” Sau chốc lát, anh chợt cất tiếng nói.
Cô ngẩng người. “Thật sao?”
“Mới nhìn giống như người bệnh.”
Có tệ như vậy sao? Cô theo bản năng đưa tay vuốt hai gò má, che giấu sắc mặt khó coi…….Thật đáng ghét! Người đàn ông này nhất định phải nói thẳng như vậy để làm người khác khó chịu sao?
“Có lẽ bởi vì tôi……… Gần đây ít bôi kem dưỡng ẩm, không có thời gian, hơn nữa gần đây tôi cũng không có tiền để bồi bổ…………” Giọng nói nhỏ dần, giống như ‘Liễu Nhứ’, theo gió bay xa.
Kỳ quái, cô làm chi phải giải thích cho anh nghe nhiều như vậy? Vì sao phải để ý tới ánh mắt của anh? Anh cũng chỉ là một……….. Người đàn ông thích soi mói mà thôi.
“Tại sao không đủ tiền?” Anh trừng mắt với cô. “Không phải tôi đã tăng lương cho cô rồi sao? Còn chưa đủ để chi tiêu sao?”
“Bởi vì tôi giúp mẹ tôi mua bảo hiểm y tế mới, tháng này có túng quẫn đôi chút.”
“Cho nên buổi trưa cô chỉ ăn sandwich?”
“Không phải vậy.” Cô không có nghèo đến mức đến cơm ba bữa cũng không ăn nổi. “Bởi vì buổi sáng không có thời gian để làm cơm hộp, không thể làm gì khác hơn là ăn qua bữa, ha ha.”
Anh nghe vậy, lấy phần điểm tâm ngọt chưa ăn đẩy sang tới trước mặt cô. “Ăn nhiều một chút!”
“Tôi vừa rồi đã ăn rất nhiều!” Đã ăn trọn bữa cơm Tây rồi, lúc này anh nghĩ đang nuôi heo sao?
“Cô không phải nói bánh ngọt chocolate này ăn rất ngon sao? Tôi không thích đồ ngọt, cái này cho cô.”
“Mà tôi thật không thể ăn nổi nữa.”
“Vậy thì gói lại, cô mang về từ từ ăn.”
“Được rồi.” Cô không thể cự tuyệt, không làm gì khác hơn là đồng ý.
Sau khi phục vụ giúp gói lại bánh ngọt, anh đứng dậy tính tiền, cô muốn gửi tiền, anh khoát tay nói không cần.
Hai người ra khỏi nhà hàng, bên ngoài trời đang mưa.
“Trời mưa nha.” Chu Vi Đồng than nhẹ, đưa tay hứng nước mưa, thật may là không quá lớn. Cô quay mặt sang, đang muốn nói chuyện với Nghiêm Sâm, vẻ mặt anh lúc này hơi nặng nề nhất thời làm cô ngẩn ngơ.
Nhìn anh, rất buồn bã, cũng không biết là đang nhớ tới điều gì, tâm trí đang đặt ở nơi phương xa nào đó, một hồi lâu, anh mới cất tiếng nói.
“Có người nói với tôi, cô ấy rất thích trời mưa.”
Cô ấy hay là anh? Là ai đây? Cô tò mò đưa mắt nhìn anh. “Vì sao?”
Anh mím môi ngượng cười. “Lúc trời mưa, nếu có người đặt biệt vì cô giữ chiếc ô, cô ấy sẽ cảm thấy rất lãng mạn.”
Lãng mạn? Người kia nhất định là nữ, sẽ không phải là………….. Tiết Xán Tâm chứ?
Cô khẽ cắn môi, muốn hỏi lại không dám hỏi, sợ anh nói cô vi phạm quyền riêng tư.
“Đi thôi!” Cô dùng đôi tay che đầu, tiên phong xông vào màn mưa.
Sau đó anh cũng bước nhanh đuổi theo, ngược lại rất tự nhiên, hoàn toàn không che giấu.
Về công ty rất gần, ở ngay góc đường, hai người đều dính chút nước mưa, chẳng qua quần áo hơi ẩm một tí.
Chu Vi Đồng trở về chỗ ngồi của mình, lấy mắt kính xuống, trước tiên lau khô nước mưa dính trên mặt, sau đó lau nước mưa dính trên mắt kính.
Vừa lau, vừa suy nghĩ lung tung, cô gái thích trời mưa đó, ruốt cuộc là người nào thế?
Cô biết là không liên quan đến cô, nhưng không tự chủ lại nhớ tới.
Mắt kính đột nhiên phản chiếu hình ảnh người đàn ông, cô ngẩn người, quay đầu lại.
Nghiêm Sâm dường như đang suy nghĩ điều gì nhìn cô chằm chằm.
Hô hấp cô hơi đứt quãng, nhớ tới trước đây anh nói không được tháo mắt kính ở trước mặt anh, vội vội vàng vàng đeo kính lên. “Phó tổng, có chuyện gì sao?”
Anh thu hồi ánh mắt, đem hộp giấy cầm trên tay đưa cho cô.
“Đây là cái gì?” Cô kinh ngạc nhận lấy.
“Đưa cho cô.” Anh cũng không giải thích, đưa đồ xong liền quay đi.
Cô hơi khó hiểu mở hộp giấy ra, nhìn kỹ hoa văn in trên hộp, trong lòng không khỏi chấn động.
Đây là trò chơi điện tử số lượng có hạn mà bạn trai đã nhờ cô mua, hơn nữa còn gửi kèm tặng phẩm tinh xảo bán có giới hạn này.
Anh làm sao có được?
Cô không thể tưởng tượng nổi, vừa mừng vừa lo, trong lòng hơi áy náy, thần trí chưa ổn định thì cảm xúc đã thúc đẩy cô đứng dậy, gõ cửa phòng làm việc của anh.
“Cảm ơn anh! Phó tổng, đây chính là đồ tôi muốn mua, làm sao anh biết được…… Là từ đâu…….” Cô cảm động đến mức nói năng lộn xộn. “Làm sao mà anh có được?”
“Có tiền tự nhiên sẽ có biện pháp.” Anh lạnh nhạt trả lời.
“Hết bao nhiêu tiền? Anh là mua ở buổi đấu giá sao? Tôi gửi lại tiền cho anh………”
“Không cần.” Anh không kiên nhẫn phất tay. “Buổi chiều nếu như không có việc gì, cô sớm tan ca đi!”
“Tan ca sớm.” Cô kinh ngạc. “Nhưng……….”
“Ngày mai tôi cho cô nghỉ một ngày.”
“Mà tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
“Hiện tại có chuyện gì lớn cần phải làm sao?” Anh bác bỏ lời nói của cô.
“Tóm lại, ngày mai cô không được phép đến công ty, tôi không muốn nhìn thấy cô!”
Anh không muốn nhìn thấy cô? Cô ngơ ngẩn, cảm nhận được sự ôn nhu của anh ẩn giấu sau lời nói lạnh lùng.
Thực ra là anh muốn cho cô nghỉ phép phải không? Để cho cô có thể đi Tân Trúc thăm bạn trai.
Cô không khỏi cảm động. “Phó tổng………….”
“Mau đi đi.” Anh cũng không nhìn cô, mắt nhìn chằm chằm vào máy vi tính, giống như chê cô cản trở, vội vã đuổi cô rời đi.
Nếu là ngày trước, cô sẽ cảm thấy không được tôn trọng, thậm chí sẽ có một chút tổn thương, nhưng hôm nay, cô đã từ từ trải nghiệm một bộ mặt mềm mại của người lúc nào cũng đầy gai nhọn này.
Anh ra lệnh cho cô cùng anh dùng cơm trưa, đưa cho cô trò chơi điện tử, muốn cô tan ca sớm, đều xuất phát từ ý tốt, mặc dù anh dùng loại biểu hiện hơi bá đạo để biểu đạt.
Về phương diện nào đó, người đàn ông……….. Còn rất vụng về.
Vừa nghĩ tới đây, cô mỉm cười, nụ cười tươi tựa như hoa sen nở, lay động mấp máy ở bờ môi.
“Cảm ơn.” Cô dịu dàng nói.
“Cái gì?” Anh dường như hoài nghi bản thân nghe lầm, ngạc nhiên nhìn cô.
“Tôi nói cảm ơn anh, boss.”
Là cô nhìn lầm rồi sao? Trong nháy mắt thấy được vẻ xấu hổ của người đàn ông này? Hay là anh không có thói quen nghe người khác nói cảm ơn, bởi vì anh làm gì cũng đều chọc tức người khác, ai sẽ nói cảm ơn với anh?
“Tôi không phải bảo cô mau đi sao? Còn đứng ở đây làm chi?” Anh giương móng vuốt khiển trách cô.
Cô không sợ, ngược lại còn mỉm cười, cô cười làm anh càng thêm xấu hổ, mà cô nhìn thấy anh xấu hổ, trong lòng càng ấm áp hơn.
Cô muốn người đàn ông này tốt hơn một chút, muốn anh có chút vui vẻ, nếu có thể, cô hy vọng có thể nhìn thấy anh cười………….
“Boss, lúc ăn cơm anh nói, chiều hôm nay không có chuyện gì quan trọng đúng không?”
“Đúng thì sao?”
Cô cười với anh, vẻ mặt vui vẻ.
“Vậy chúng ta cùng nhau trốn việc đi!”
***
Đang làm lại trốn việc, giờ đi chỗ nào để vui chơi đây?
Thời điểm trời mưa dầm không dứt thế này, tất nhiên là phải đi xem phim.
Theo đề xuất của cô, hai người tới cửa đông của một rạp chiếu phim, cô cố ý chọn một bộ phim hài nổi tiếng, trong khi chờ đến thời gian chiếu phim, thì cô dẫn anh đi chơi trò chơi điện tử.
Cô đứng trước cái bàn trò chơi hình chữ nhật, thản nhiên cười hỏi anh. “Trò này anh có chơi được không?”
“Đây là trò gì?” Nghiêm Sâm hiển nhiên là không biết trò này.
“Tôi biết nhất định là anh không biết.” Cô cười khanh khách, giải thích.
“Cái này gọi là ‘Airhokey’, cách chơi tương tự như môn khúc côn cầu, rất đơn giản, một bên cố gắng đưa quả bóng vào gôn, bên kia thì cố gắng phòng thủ, và cố gắng đưa bóng vào gôn bên kia, bên nào ghi được bảy điểm trước thì chiến thắng.”
“Nghe có vẻ không khó.” Anh nóng lòng muốn thử.
“Vậy chúng ta bắt đầu tranh tài thôi.” Cô đi qua phía bên kia bàn đấu, cầm cây điều khiển. “Người nào tấn công trước đây?”
“Ưu tiên phái nữ.”
“Tốt.” Cô đem trái bóng nhỏ để trước mặt, khóe môi giảo hoạt cong lên, làm động tác giả hướng bên phải một cái, sau đó hướng trái một cái, chớp một cái đánh mạnh vào quả bóng, thuận lợi chạy vào gôn.
Anh không kịp trở tay, sững sờ đứng tại chỗ.
“Yeah! Tôi đã ghi điểm trước nha.”
Anh không vui liếc cô một cái.
Cô có thể cảm nhận được tinh thần chiến đấu của người đàn ông này đang nóng lên, lúc nào cũng tỏ ra uy quyền thì làm sao có thể chấp nhận lép vế được? Lập tức lên tinh thần, toàn lực nghênh chiến.
Lượt thứ hai anh tấn công trước, hai người đánh qua đánh lại, sau vài lần va chạm, kết quả là cô lại sút quả bóng vào gôn.
“Yeah!” Cô vung tay hoan hô.
Anh hơi khó chịu, nhíu mi lại, xắn tay áo lên, bắt đầu tập trung tinh thần.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh. Cô không nhịn được lén cười, người đàn ông đúng là không chịu thua.
Sau đó chơi liền mấy ván, phần thắng đều nghiêng về phía cô, mặc dù anh cũng miễn cưỡng thắng được vài ván, nhưng vẫn thua điểm, không được vui vẻ.
“Kỹ thuật của cô không tệ lắm, là vẫn hay chơi sao?” Anh không cam lòng hỏi.
“Trước kia thường chơi, hiện tại thì ít rồi.”
“Tại sao?”
Cô nhún nhún vai. Đây là do bạn trai cũ dạy cô chơi, kể từ khi hai người chia tay, cô rất ít khi chơi trò này. Hoàng Khải cũng không thích mấy trò này, thà trốn ở nhà để chơi trò chơi điện tử.
“Phim sắp chiếu rồi, chúng ta mau vào thôi.”
Anh gật đầu một cái, cũng hơi lưu luyến nhìn về phía cái bàn trò chơi, cô nhìn ra được anh rất muốn chơi tiếp, có lẽ đây là lần đầu tiên anh được trải nghiệm chơi những trò chơi như thế này.
Anh làm sao để lớn lên đây?
Cô không thể không nghĩ, tính cách nghiêm nghị của người đàn ông này, có lẽ từ nhỏ đã tiếp xúc với nền giáo dục ưu tú, nhưng dù sao không có khả năng vẫn luôn quy củ, chưa từng phản nghịch? Mỗi người đều đã từng trải qua tuổi trẻ manh động.
Ngay cả cô, cũng đã từng rất hồn nhiên.
Cô quả nhiên chọn bộ phim điện ảnh rất hài hước và thú vị, trong suốt thời gian xem phim, cô vì lời thoại ‘Thiên biến vạn hóa’ của diễn viên mà bật cười liên tục, thế nhưng gương mặt của anh vẫn không có biểu hiện gì, chỉ trầm lặng nhìn chăm chú vào màn hình.
Cho đến lúc gần hết phim có đoạn nào đấy rất buồn cười, cô mới tình cờ nghe được một tiếng cười.
Không thể nào? Là anh sao? Cuối cùng anh cũng cười rồi.
Chu Vi Đồng cẩn thận di chuyển ánh mắt, hơi liếc sang nhìn ông chủ đang ngồi bên cạnh, thấy anh vẫn không có biểu cảm gì, nhưng gương mặt đã giãn ra, khóe môi khẽ nhếch lên, hình như vừa mới cười qua.
Cô phát hiện bản thân hơi nhàm chán, bởi vì anh cười, cảm giác trong lòng cũng phấn khởi hơn.
Sau khi xem phim xong, cô hào hứng phát biểu cảm tưởng. “Phim thật hay nha! Những diễn viên này diễn xuất rất tốt, tôi nhìn ánh mắt của họ cũng bật cười rồi…….. Anh cảm thấy thế nào?”
“Cô nói cũng đúng.” Anh vẫn là một khuôn mặt lạnh.
Cô liếc nhìn anh một cái, chợt nảy sinh ý định. “Muốn cùng tôi tái đấu một ván không?”
“Cái gì?”
“Airhokey đó! Tôi biết rõ anh vừa rồi không cam lòng.”
“Tôi không có thua cô.” Anh giải thích.
“Thật sao.” Cô bướng bỉnh nháy mắt mấy cái. “Mà sao lúc nào tôi cũng cảm giác được mỗi một ván đều vượt lên dẫn trước, chiến thắng áp đảo?”
“Cô nhớ nhầm rồi!”
“Nha.”
Anh giận dữ nhìn cô, tròng mắt dáy lên ngọn lửa không chịu thua.
“Được, tôi theo cô đánh một ván nữa!”
Là ai bồi ai chơi nhỉ?
Cô giương môi cười trộm, vẻ mặt không biến sắc, bắt đầu cuộc chiến, không ngờ chơi một lúc lại nổi hứng, một ván lại một ván, quên cả đất trời.
Đến khi sực nhớ ra thì đã bảy giờ tối, bụng đói ùng ục kêu lên.
“Hỏng rồi!” Lúc này cô mới giật mình nhìn đồng hồ. “Đã trễ thế này!”
Nghiêm Sâm cũng đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy bản thân bị mắc kẹt trong bầu không khí vui vẻ thế này, không thể giải thoát bản thân, anh đối với bản thân mất không chế hơi bất mãn.
“Đi thôi.” Anh thúc giục.
“Vâng.” Cô gật đầu, theo anh vào thang máy, xuống bãi đỗ xe ngầm.
“Lát nữa cô sẽ đi Tân Trúc luôn sao?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Mặc như vậy luôn sao?” Anh quan sát cô.
“Không thể được sao?” Hôm nay cô mặc trên người là bộ offlice lady chính hiệu, chắc là không khó nhìn?
Anh cười lạnh một tiếng, lúc cười thì cô hơi cau mày.
Ghét, anh là đang ghét bỏ cô mặc gì sao? Cô biết bản thân không biết cách ăn mặc, trong mắt anh một chút hương vị phụ nữ cũng không có, vậy thì thế nào?
“Lên xe!” Anh lớn tiếng ra lệnh.
Cô tức giận chui vào xe, anh khởi động máy.
“Chúng ta đến I-Fashion.” Anh tuyên bố.
Đến chỗ đó làm gì?
Chu Vi Đồng kinh ngạc.
“Phó tổng, hôm qua tôi và Tổng biên Vương vừa gặp nhau, anh có chuyện gì cần giao phó phải không? Có thể giao phó cho tôi……….. Tôi có thể truyền đạt.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, lúc này đã tan làm rồi, anh đột nhiên hiện hình, ở bên kia nhất định sẽ trải qua trận bão táp.
Anh có lẽ không biết, nhân viên bên I-Fashion rất ghét anh, trên thực tế, là toàn bộ nhân viên ở tập đoàn này đối với vị Phó tổng cường hãn này có cảm giác không tốt.
“Cô không cần phải khẩn trương như vậy.” Anh đưa mắt liếc cô một cái, giống như nhìn thấu tâm tư của cô.
“Hôm nay tôi không đến để gây rắc rối.”
***
Vậy anh muốn làm gì?
Chu Vi Đồng thấp thỏm lo lắng theo ông chủ đi đến tòa soạn, mặc dù đã qua giờ tan tầm, nhưng bên trong tòa soạn mọi người vẫn đang đi đi lại lại, bận rộn vô cùng. Đúng như cô đoán, các nhân viên tòa soạn thấy ‘Diên La Lãnh Huyết’ đại gia quang lâm, trong thoáng chốc mọi người đều cứng đờ, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Cô không khỏi cảm thấy đau lòng, lặng lẽ đứng sau lưng ông chủ hướng bọn họ đang cúi người chào thở dài, tỏ vẻ xin lỗi.
Nghiêm Sâm dường như cảm nhận được, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt sắc bén nhìn về hai phía.
Cô vội vã đứng thẳng người giả bộ không có việc gì, nở nụ cười chống chế.
Tổng biên Vương lúng túng chào đón. “Phó tổng Nghiêm, hôm nay thế nào lại rảnh rỗi đến đây? Có chuyện gì sao?”
“Tôi không phải tới tìm anh.” Nghiêm Sâm lạnh nhạt đáp. “Tôi chỉ tới đây lấy chút đồ.”
“Là cái gì vậy?”
“Chỗ này không phải có rất nhiều cửa hàng trang phục và mỹ phẩm dùng thử hay sao? Vậy anh nhờ người đem mỗi kiểu một bộ tới đây.” Nghiêm Sâm hạ lệnh, tiếp theo kéo Chu Vi Đồng tới phòng thử quần áo.
Trong không gian rộng lớn, trang phục rực rỡ, đều là do các cửa hàng cung cấp cho tạp chí để chụp hình mẫu, Nghiêm Sâm nhanh chóng chọn lấy một bộ, chỉ thị cho Chu Vi Đồng vào thay.
“Tại sao lại muốn tôi mặc cái này?” Chu Vi Đồng kinh ngạc.
“Cô mặc là được!” Anh không cho cô biện hộ.
Cô chỉ ngoan ngoãn mặc thử, cuối cùng anh chọn một chiếc váy hải quân liền thân, kiểu dáng ngọt ngào, màu sắc dịu dàng thoải mái, mặc trên người cô trông rất hoạt bát.
Sau đó, anh chọn cho cô chiếc túi xách màu trắng giản dị cùng đôi giày xăng-đan.
Cô nhìn vào gương thấy mình rất xinh đẹp, rất kinh ngạc, hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không giấu được một chút vui sướng trong lòng.
Cô xem ra rất tốt! Mặc dù để mặt mộc cùng với mắt kính khó coi kia, nhưng anh chọn trang phục thực sự phù hợp với cô, hô biến cô thành cô gái xinh đẹp.
Ánh mắt của anh quả nhiên rất tốt, nhưng………..
“Rốt cuộc tại sao lại muốn tôi ăn mặc thế này?”
Anh không trả lời, cầm túi mỹ phẩm mà tổng biên Vương đã nhờ trợ lý chuẩn bị, đang lúc mọi người còn đang kinh ngạc, dẫn cô rời đi.
“Boss, chúng ta là đi tiếp khách hàng sao? Hẹn lúc mấy giờ?” Cô có chút vất vả đuổi theo anh đang đi phía trước.
Anh đột nhiên dừng lại. “Không phải khách hàng, mà là bạn trai cô.”
“Cái gì?” Cô sửng sốt.
Anh đưa túi mỹ phẩm dùng thử đang cầm trong tay cho cô. “Cô không phải là muốn đi hẹn hò sao?”
Tim cô đập mạnh hơi loạn nhịp nhìn anh, không thể tin được.
Cho nên anh mới đặc biệt dẫn cô đến I-Fashion chọn trang phục cùng mỹ phẩm bảo dưỡng, chính là muốn cô trở nên xinh đẹp, cùng bạn trai hẹn hò sao?
“Boss……….” Cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn, anh đã tiêu sái xoay người.
Cô vội vã đuổi theo ra xe.
Anh quay vô lăng chuyển xe, tư thế lái xe rất tuấn tú, rất tự tin, có loại khí phách rất riêng thuộc về người đàn ông này.
Cô nhìn không khỏi mê mẫn.
“Cô không phải ra bến xe sao? Tôi đưa cô đi.” Anh đột nhien giương tiếng nói.
“Sao?” Cô bỗng chốc hơi sợ. “Không cần, Phó tổng đưa tôi về công ty là được rồi.”
“Công ty, cô trở về đó làm chi?”
“Bởi vì xe máy của tôi vẫn còn để ở đó. Tôi muốn đi xe máy đến bến xe Đài Bắc.”
Anh nghe vậy, dường như trách móc nhíu mày. “Đã trễ thế này trời lại mưa, còn muốn đi xe máy sao?”
Thật kỳ lạ? Cô tức cười. Cô đây luôn luôn đi làm bằng xe máy mà.
Anh không có lên tiếng, cô cho rằng anh đã đồng ý, không ngờ anh yên lặng chốc lát, lại đột nhiên đề nghị.
“Tôi đưa cô tới Tân Trúc luôn.”
“Anh đưa tôi sao?” Cô kinh hãi. “Thật không cần…., Phó tổng, tự tôi đón xe đi là được rồi! Như vậy làm phiền anh quá.”
Anh cắt đứt lời cô.
“Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là ‘thuận đường’ mà thôi.”
“Thuận đường sao?”
“Dù sao tôi cũng định đến………. Đài Trung họp mặt bạn bè, liền thuận đường đưa cô tới Tân Trúc luôn, cũng không có bất tiện gì.”
Anh muốn đến Đài Trung thăm bạn sao? Cô giật mình ngây ngốc nhìn anh.
“Thế nào? Cô không tin sao?” Anh phát hiện ánh mắt khác thường của cô, quay lại trợn mắt nhìn cô.
“Cô cho rằng tôi không có bạn bè sao?”
“Không phải như vậy………..” Cô líu ríu lắc đầu, định giải thích, cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn thu hồi ánh mắt, lông mi khẽ rũ xuống.
Hai bên má tự nhiên nóng lên, mà đôi môi tràn đầy ý cười.
Vì sao lại cười? Ngay cả chính cô cũng không rõ……………………
“Những quần áo này là do cô tìm mua sao? Cũng không tệ lắm.”
“Vốn cho là cô chỉ biết chút ít mà thôi, xem ra cô thật sự có thay đổi, ừm, về sau chúng ta có thể giao tiếp tốt hơn.”
“Đây là ông chủ của chuyến đi trong tuần này, anh ta muốn cô tham gia hội nghị vào hôm thứ sáu với anh ta……………….”
Sau khi trở về Đài Loan, Chu Vi Đồng càng bận rộn hơn so với trước kia, không chỉ thay mặt Nghiêm Sâm giám sát I-Fashion, chăm chú đọc nội dung trên các ấn phẩm và thông tin chi tiết về các hoạt động, đồng thời cũng tham gia lập kế hoạch cho các dự án để trù bị cho công việc.
Nhiều việc rất phức tạp, cộng thêm ông chủ Nghiêm Sâm này yêu cầu rất cao, cô không dám qua loa chút nào, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, ngày ngày đều làm thêm giờ, rất là bận rộn.
Đúng vậy, cô thật sự là người bận rộn hạnh phúc, qua nhiều năm như vậy, đây là khoảng thời gian cô cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng, tinh thần nâng cao.
Thậm chí ngay cả mẹ cô cũng nói cô đã thay đổi.
“Con điên sao? Đồng Đồng, mẹ nhớ trước kia con nói đi làm rất nhàm chán, nếu không phải vì miếng cơm manh áo, con thật không thích công việc này, thế nào mà bây giờ nhìn con mỗi ngày đến công ty đi làm đều vui vẻ như thế?”
“Con cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy công việc………………. Rất thú vị, hơn nữa cảm giác rất có thành tựu.”
“Cảm giác rất có thành tựu? Từ đâu tới đây? Là tiền sao?”
“Tiền lương rất là quan trọng, chỉ là………..”
“Chỉ là như thế nào?”
Lời khen của boss cũng rất quan trọng.
Chu Vi Đồng mỉm cười, nhớ tới thời điểm cô nộp bản kế hoạch dự án thiết kế thì nét mặt của Nghiêm Sâm tỏ ra rất kinh ngạc.
Có lẽ anh không ngờ rằng cô sẽ nộp bản kế hoạch trước thời gian quy định? Chỉ mất có ba ngày, liền viết ra phương án rất chi tiết, hơn nữa khi anh nhìn sơ qua, trừ một vài chi tiết nhỏ, hầu như là không bắt bẻ gì cả.
Vui nhất là lúc anh muốn tìm ra điểm sai sót, cũng không tìm ra điểm nào, thật là đáng khen, làm cho cô rất vui sướng!
Chỉ là vì theo đuổi kế hoạch này, cô cũng phải trả giá không ít, ‘ra roi thúc ngực’ suốt mấy đêm, đôi mắt thâm quầng, còn đắc tội với bạn trai.
Bởi vì ngày Chủ Nhật cô ở nhà để viết kế hoạch, mà không đến Tân Trúc để giúp bạn trai thu dọn lại nhà cửa, anh cảm thấy cô dần dần đang không quan tâm đến anh……
“Hôm nay đến nhà anh!” Bên kia điện thoại, Hoàng Khải tùy hứng ra lệnh.
“Hôm nay sao?” Chu Vi Đồng cau mày. “Nhưng hôm nay là thứ năm mà.”
“Anh biết rất rõ, ngày mai anh được nghỉ phép, anh muốn gặp em.”
“Mà ngày mai em vẫn đi làm.”
“Anh mặc kệ, anh muốn nhìn thấy em!” Hoàng Khải tỏ tính khí trẻ con để ăn vạ.
“Sau khi em từ Nhật Bản trở về, chúng ta còn chưa gặp mặt nhau.”
Cho nên anh đã bắt đầu nhớ đến cô rồi sao?
Chu Vi Đồng cảm thấy rất ấm áp, người bạn trai này rất ít khi chủ động hẹn hò với cô! Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ôn nhu đề nghị.
“Vậy thì anh có thể đến Đài Bắc được không? Chúng ta cùng nhau ăn tối!”
“Anh không muốn đi Đài Bắc, rất mệt!”
“Lái xe một lúc là tới………….”
“Nếu không em xin nghỉ ngày thứ sáu đi, chúng ta có thể cùng nhau chơi điện tử.”
Anh muốn cô xin nghỉ, chính là muốn cô đến nhà anh để chơi điện tử sao?
Chu Vi Đồng không thể không tức giận, ít ra anh cũng phải thu xếp đi ra ngoài dạo phố, hơn nữa làm sao để cô chơi điện tử mà xin nghỉ chứ?
“Em không thể xin nghỉ.” Cô lạnh giọng lên tiếng.
“Tại sao không thể? Trước kia chỉ cần anh mở miệng, em đều sẽ xin………… Em có phải hết yêu anh rồi phải không? Cho nên mới đối xử với anh như vậy? Lần trước khi đi Tokyo, cũng không giúp anh mua trò chơi điện tử! Vi Đồng, em đã thay đổi!”
Cô không giúp anh mua trò chơi, bởi vì cô bị bệnh, mà anh không chút nào quan tâm đến bệnh tình của cô, chỉ liên tục oán trách cô, anh không cảm thấy bản thân rất kém cỏi sao?
Chu Vi Đồng nhẫn nại, yên lặng nghe bạn trai oanh tạc liên hồi, cho đến khi anh thoải mái rồi, mới bỏ qua cho cô.
Cô cúp điện thoai, thật lâu, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Bạn trai cô gọi tới sao?” Âm thanh lạnh lùng phát ra từ sau lưng cô.
Cô ngớ ngẩn, ngoái đầu nhìn lại thấy vẻ mặt Nghiêm Sâm dường như đang suy nghĩ điều gì.
“Ừm, đúng vậy.” Cô không tự nhiên gật đầu, cô biết ông chủ này rất nghiêm khắc không thích nhân viên trong thời gian làm việc nói chuyện riêng qua điện thoại.
“Anh ta muốn cô xin phép?”
Anh đều nghe được? Cô có nói lớn tiếng như vậy sao? Cô quẫn bách. “Anh ấy nói thứ sau anh ấy được nghỉ phép, muốn tôi tối hôm nay đến nhà anh ấy.”
Nghiêm Sâm không nói gì, chỉ đem mấy phần tài liệu đã ký xong đưa cho cô.
Cô cho là anh đang tức giận, liền vội vàng đứng lên giải thích. “Tôi không có ý định xin nghỉ, Phó tổng, gần đây nhiều việc như vậy, tôi làm sao có thể xin phép chứ?”
Anh liếc về phía cô, ánh mắt kia, rất sâu, rất trầm, nặng nề đè ở trong lòng cô.
Vậy là ý tứ gì đây? Cô nhìn không thấy đôi mắt cảm xúc của mình, không khỏi có chút lo sợ, không biết phải làm sao.
Anh nhìn cô vài giây, liền chuyển tầm mắt, nhìn phía trên bàn cô có cái bánh sandwich.
“Cô chưa ăn trưa sao?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Cái đó thoạt nhìn rất khó ăn.”
“Thật sao?” Cô nhìn theo tầm mắt của anh hướng về cái sandwich, đó là cô nhờ đồng nghiệp mua ở cửa hàng tiện lợi, đúng là không nào ngon miệng được.
“Tôi cũng vậy cũng chưa ăn trưa.” Anh đột nhiên tuyên bố.
“Tôi thấy bí thư Trần có đặt cơm hộp cho Phó tổng.”
“Cô ấy có mua, nhưng rất khó ăn, tôi không muốn ăn.”
Vì vậy? Cô không hiểu.
Anh tỏ vẻ xem thường cô, hình như rất tức giận cô không hiểu ý tứ.
“Theo tôi đi ra ngoài ăn cơm!”
***
Anh mang cô đến dùng bữa tối ở nhà hàng cơm Tây gần công ty.
Bầu không khí có chút ảm đạm, mặc dù họ vẫn thường ngồi chung ăn cơm khi đi công tác, nhưng hầu như là dùng cơm cùng khách hàng, ít khi chỉ có hai người ngồi ăn với nhau nhưng lúc nào cũng là vội vội vàng vàng để ăn cơm.
Chưa lúc nào được như ngày hôm nay, thong thả chọn món ăn, chờ phục vụ dọn thức ăn lên, nhàn nhã ăn món chính, sau đó còn dùng thêm điểm tâm ngọt và cà phê.
Anh nói rằng anh muốn ăn bữa cơm thật ngon, dù sao buổi chiều cũng không có chuyện gì quan trọng.
Trời sắp đổ mưa rồi sao?
Chu Vi Đồng nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, đúng là sắp có một cơn mưa lớn.
“Cô nhìn gì đấy?” Nghiêm Sâm phát hiện nét mặt cô hơi quái dị, không vui nheo mắt lại.
“Không phải, tôi là………..” Cô nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên có cảm giác buồn cười, giương đôi môi xinh đẹp. “Boss, anh trước kia không phải như thế.” Gần đây cô thỉnh thoảng học Thái Thường Hi gọi anh là boss, có ý đùa giỡn.
“Tôi như thế nào?” Anh nhíu mày lại.
“Trước kia anh ăn cơm giống như là chiến đấu, đánh nhanh thắng nhanh.” Cô nâng ly cà phê, nhàn nhã uống.
“Nhớ lúc còn ở Tokyo, khi anh ăn xong chén mì kéo, tôi còn chưa ăn xong nửa chén, sự bình tĩnh của anh lúc đó ở đâu rồi, hại tôi khẩn trương xém chút bị sặc.”
“Có sao?” Anh hoài nghi, hoàn toàn không nhớ tới bản thân đã tạo áp lực cho người khác.
Cho nên mới nói anh là độc tài có tiềm lực, chưa bao giờ thấy bản thân sai ở chỗ nào.
Chu Vi Đồng ngầm cười khổ.
Nghiêm Sâm yên lặng đưa mắt nhìn cô, cũng không biết là có nhìn ra cô đang cười ngượng hay không, bàn tay vân vê ly nước, dường như đang kiềm nén buồn bực trong lòng.
“Sắc mặt của cô hơi kém.” Sau chốc lát, anh chợt cất tiếng nói.
Cô ngẩng người. “Thật sao?”
“Mới nhìn giống như người bệnh.”
Có tệ như vậy sao? Cô theo bản năng đưa tay vuốt hai gò má, che giấu sắc mặt khó coi…….Thật đáng ghét! Người đàn ông này nhất định phải nói thẳng như vậy để làm người khác khó chịu sao?
“Có lẽ bởi vì tôi……… Gần đây ít bôi kem dưỡng ẩm, không có thời gian, hơn nữa gần đây tôi cũng không có tiền để bồi bổ…………” Giọng nói nhỏ dần, giống như ‘Liễu Nhứ’, theo gió bay xa.
Kỳ quái, cô làm chi phải giải thích cho anh nghe nhiều như vậy? Vì sao phải để ý tới ánh mắt của anh? Anh cũng chỉ là một……….. Người đàn ông thích soi mói mà thôi.
“Tại sao không đủ tiền?” Anh trừng mắt với cô. “Không phải tôi đã tăng lương cho cô rồi sao? Còn chưa đủ để chi tiêu sao?”
“Bởi vì tôi giúp mẹ tôi mua bảo hiểm y tế mới, tháng này có túng quẫn đôi chút.”
“Cho nên buổi trưa cô chỉ ăn sandwich?”
“Không phải vậy.” Cô không có nghèo đến mức đến cơm ba bữa cũng không ăn nổi. “Bởi vì buổi sáng không có thời gian để làm cơm hộp, không thể làm gì khác hơn là ăn qua bữa, ha ha.”
Anh nghe vậy, lấy phần điểm tâm ngọt chưa ăn đẩy sang tới trước mặt cô. “Ăn nhiều một chút!”
“Tôi vừa rồi đã ăn rất nhiều!” Đã ăn trọn bữa cơm Tây rồi, lúc này anh nghĩ đang nuôi heo sao?
“Cô không phải nói bánh ngọt chocolate này ăn rất ngon sao? Tôi không thích đồ ngọt, cái này cho cô.”
“Mà tôi thật không thể ăn nổi nữa.”
“Vậy thì gói lại, cô mang về từ từ ăn.”
“Được rồi.” Cô không thể cự tuyệt, không làm gì khác hơn là đồng ý.
Sau khi phục vụ giúp gói lại bánh ngọt, anh đứng dậy tính tiền, cô muốn gửi tiền, anh khoát tay nói không cần.
Hai người ra khỏi nhà hàng, bên ngoài trời đang mưa.
“Trời mưa nha.” Chu Vi Đồng than nhẹ, đưa tay hứng nước mưa, thật may là không quá lớn. Cô quay mặt sang, đang muốn nói chuyện với Nghiêm Sâm, vẻ mặt anh lúc này hơi nặng nề nhất thời làm cô ngẩn ngơ.
Nhìn anh, rất buồn bã, cũng không biết là đang nhớ tới điều gì, tâm trí đang đặt ở nơi phương xa nào đó, một hồi lâu, anh mới cất tiếng nói.
“Có người nói với tôi, cô ấy rất thích trời mưa.”
Cô ấy hay là anh? Là ai đây? Cô tò mò đưa mắt nhìn anh. “Vì sao?”
Anh mím môi ngượng cười. “Lúc trời mưa, nếu có người đặt biệt vì cô giữ chiếc ô, cô ấy sẽ cảm thấy rất lãng mạn.”
Lãng mạn? Người kia nhất định là nữ, sẽ không phải là………….. Tiết Xán Tâm chứ?
Cô khẽ cắn môi, muốn hỏi lại không dám hỏi, sợ anh nói cô vi phạm quyền riêng tư.
“Đi thôi!” Cô dùng đôi tay che đầu, tiên phong xông vào màn mưa.
Sau đó anh cũng bước nhanh đuổi theo, ngược lại rất tự nhiên, hoàn toàn không che giấu.
Về công ty rất gần, ở ngay góc đường, hai người đều dính chút nước mưa, chẳng qua quần áo hơi ẩm một tí.
Chu Vi Đồng trở về chỗ ngồi của mình, lấy mắt kính xuống, trước tiên lau khô nước mưa dính trên mặt, sau đó lau nước mưa dính trên mắt kính.
Vừa lau, vừa suy nghĩ lung tung, cô gái thích trời mưa đó, ruốt cuộc là người nào thế?
Cô biết là không liên quan đến cô, nhưng không tự chủ lại nhớ tới.
Mắt kính đột nhiên phản chiếu hình ảnh người đàn ông, cô ngẩn người, quay đầu lại.
Nghiêm Sâm dường như đang suy nghĩ điều gì nhìn cô chằm chằm.
Hô hấp cô hơi đứt quãng, nhớ tới trước đây anh nói không được tháo mắt kính ở trước mặt anh, vội vội vàng vàng đeo kính lên. “Phó tổng, có chuyện gì sao?”
Anh thu hồi ánh mắt, đem hộp giấy cầm trên tay đưa cho cô.
“Đây là cái gì?” Cô kinh ngạc nhận lấy.
“Đưa cho cô.” Anh cũng không giải thích, đưa đồ xong liền quay đi.
Cô hơi khó hiểu mở hộp giấy ra, nhìn kỹ hoa văn in trên hộp, trong lòng không khỏi chấn động.
Đây là trò chơi điện tử số lượng có hạn mà bạn trai đã nhờ cô mua, hơn nữa còn gửi kèm tặng phẩm tinh xảo bán có giới hạn này.
Anh làm sao có được?
Cô không thể tưởng tượng nổi, vừa mừng vừa lo, trong lòng hơi áy náy, thần trí chưa ổn định thì cảm xúc đã thúc đẩy cô đứng dậy, gõ cửa phòng làm việc của anh.
“Cảm ơn anh! Phó tổng, đây chính là đồ tôi muốn mua, làm sao anh biết được…… Là từ đâu…….” Cô cảm động đến mức nói năng lộn xộn. “Làm sao mà anh có được?”
“Có tiền tự nhiên sẽ có biện pháp.” Anh lạnh nhạt trả lời.
“Hết bao nhiêu tiền? Anh là mua ở buổi đấu giá sao? Tôi gửi lại tiền cho anh………”
“Không cần.” Anh không kiên nhẫn phất tay. “Buổi chiều nếu như không có việc gì, cô sớm tan ca đi!”
“Tan ca sớm.” Cô kinh ngạc. “Nhưng……….”
“Ngày mai tôi cho cô nghỉ một ngày.”
“Mà tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
“Hiện tại có chuyện gì lớn cần phải làm sao?” Anh bác bỏ lời nói của cô.
“Tóm lại, ngày mai cô không được phép đến công ty, tôi không muốn nhìn thấy cô!”
Anh không muốn nhìn thấy cô? Cô ngơ ngẩn, cảm nhận được sự ôn nhu của anh ẩn giấu sau lời nói lạnh lùng.
Thực ra là anh muốn cho cô nghỉ phép phải không? Để cho cô có thể đi Tân Trúc thăm bạn trai.
Cô không khỏi cảm động. “Phó tổng………….”
“Mau đi đi.” Anh cũng không nhìn cô, mắt nhìn chằm chằm vào máy vi tính, giống như chê cô cản trở, vội vã đuổi cô rời đi.
Nếu là ngày trước, cô sẽ cảm thấy không được tôn trọng, thậm chí sẽ có một chút tổn thương, nhưng hôm nay, cô đã từ từ trải nghiệm một bộ mặt mềm mại của người lúc nào cũng đầy gai nhọn này.
Anh ra lệnh cho cô cùng anh dùng cơm trưa, đưa cho cô trò chơi điện tử, muốn cô tan ca sớm, đều xuất phát từ ý tốt, mặc dù anh dùng loại biểu hiện hơi bá đạo để biểu đạt.
Về phương diện nào đó, người đàn ông……….. Còn rất vụng về.
Vừa nghĩ tới đây, cô mỉm cười, nụ cười tươi tựa như hoa sen nở, lay động mấp máy ở bờ môi.
“Cảm ơn.” Cô dịu dàng nói.
“Cái gì?” Anh dường như hoài nghi bản thân nghe lầm, ngạc nhiên nhìn cô.
“Tôi nói cảm ơn anh, boss.”
Là cô nhìn lầm rồi sao? Trong nháy mắt thấy được vẻ xấu hổ của người đàn ông này? Hay là anh không có thói quen nghe người khác nói cảm ơn, bởi vì anh làm gì cũng đều chọc tức người khác, ai sẽ nói cảm ơn với anh?
“Tôi không phải bảo cô mau đi sao? Còn đứng ở đây làm chi?” Anh giương móng vuốt khiển trách cô.
Cô không sợ, ngược lại còn mỉm cười, cô cười làm anh càng thêm xấu hổ, mà cô nhìn thấy anh xấu hổ, trong lòng càng ấm áp hơn.
Cô muốn người đàn ông này tốt hơn một chút, muốn anh có chút vui vẻ, nếu có thể, cô hy vọng có thể nhìn thấy anh cười………….
“Boss, lúc ăn cơm anh nói, chiều hôm nay không có chuyện gì quan trọng đúng không?”
“Đúng thì sao?”
Cô cười với anh, vẻ mặt vui vẻ.
“Vậy chúng ta cùng nhau trốn việc đi!”
***
Đang làm lại trốn việc, giờ đi chỗ nào để vui chơi đây?
Thời điểm trời mưa dầm không dứt thế này, tất nhiên là phải đi xem phim.
Theo đề xuất của cô, hai người tới cửa đông của một rạp chiếu phim, cô cố ý chọn một bộ phim hài nổi tiếng, trong khi chờ đến thời gian chiếu phim, thì cô dẫn anh đi chơi trò chơi điện tử.
Cô đứng trước cái bàn trò chơi hình chữ nhật, thản nhiên cười hỏi anh. “Trò này anh có chơi được không?”
“Đây là trò gì?” Nghiêm Sâm hiển nhiên là không biết trò này.
“Tôi biết nhất định là anh không biết.” Cô cười khanh khách, giải thích.
“Cái này gọi là ‘Airhokey’, cách chơi tương tự như môn khúc côn cầu, rất đơn giản, một bên cố gắng đưa quả bóng vào gôn, bên kia thì cố gắng phòng thủ, và cố gắng đưa bóng vào gôn bên kia, bên nào ghi được bảy điểm trước thì chiến thắng.”
“Nghe có vẻ không khó.” Anh nóng lòng muốn thử.
“Vậy chúng ta bắt đầu tranh tài thôi.” Cô đi qua phía bên kia bàn đấu, cầm cây điều khiển. “Người nào tấn công trước đây?”
“Ưu tiên phái nữ.”
“Tốt.” Cô đem trái bóng nhỏ để trước mặt, khóe môi giảo hoạt cong lên, làm động tác giả hướng bên phải một cái, sau đó hướng trái một cái, chớp một cái đánh mạnh vào quả bóng, thuận lợi chạy vào gôn.
Anh không kịp trở tay, sững sờ đứng tại chỗ.
“Yeah! Tôi đã ghi điểm trước nha.”
Anh không vui liếc cô một cái.
Cô có thể cảm nhận được tinh thần chiến đấu của người đàn ông này đang nóng lên, lúc nào cũng tỏ ra uy quyền thì làm sao có thể chấp nhận lép vế được? Lập tức lên tinh thần, toàn lực nghênh chiến.
Lượt thứ hai anh tấn công trước, hai người đánh qua đánh lại, sau vài lần va chạm, kết quả là cô lại sút quả bóng vào gôn.
“Yeah!” Cô vung tay hoan hô.
Anh hơi khó chịu, nhíu mi lại, xắn tay áo lên, bắt đầu tập trung tinh thần.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh. Cô không nhịn được lén cười, người đàn ông đúng là không chịu thua.
Sau đó chơi liền mấy ván, phần thắng đều nghiêng về phía cô, mặc dù anh cũng miễn cưỡng thắng được vài ván, nhưng vẫn thua điểm, không được vui vẻ.
“Kỹ thuật của cô không tệ lắm, là vẫn hay chơi sao?” Anh không cam lòng hỏi.
“Trước kia thường chơi, hiện tại thì ít rồi.”
“Tại sao?”
Cô nhún nhún vai. Đây là do bạn trai cũ dạy cô chơi, kể từ khi hai người chia tay, cô rất ít khi chơi trò này. Hoàng Khải cũng không thích mấy trò này, thà trốn ở nhà để chơi trò chơi điện tử.
“Phim sắp chiếu rồi, chúng ta mau vào thôi.”
Anh gật đầu một cái, cũng hơi lưu luyến nhìn về phía cái bàn trò chơi, cô nhìn ra được anh rất muốn chơi tiếp, có lẽ đây là lần đầu tiên anh được trải nghiệm chơi những trò chơi như thế này.
Anh làm sao để lớn lên đây?
Cô không thể không nghĩ, tính cách nghiêm nghị của người đàn ông này, có lẽ từ nhỏ đã tiếp xúc với nền giáo dục ưu tú, nhưng dù sao không có khả năng vẫn luôn quy củ, chưa từng phản nghịch? Mỗi người đều đã từng trải qua tuổi trẻ manh động.
Ngay cả cô, cũng đã từng rất hồn nhiên.
Cô quả nhiên chọn bộ phim điện ảnh rất hài hước và thú vị, trong suốt thời gian xem phim, cô vì lời thoại ‘Thiên biến vạn hóa’ của diễn viên mà bật cười liên tục, thế nhưng gương mặt của anh vẫn không có biểu hiện gì, chỉ trầm lặng nhìn chăm chú vào màn hình.
Cho đến lúc gần hết phim có đoạn nào đấy rất buồn cười, cô mới tình cờ nghe được một tiếng cười.
Không thể nào? Là anh sao? Cuối cùng anh cũng cười rồi.
Chu Vi Đồng cẩn thận di chuyển ánh mắt, hơi liếc sang nhìn ông chủ đang ngồi bên cạnh, thấy anh vẫn không có biểu cảm gì, nhưng gương mặt đã giãn ra, khóe môi khẽ nhếch lên, hình như vừa mới cười qua.
Cô phát hiện bản thân hơi nhàm chán, bởi vì anh cười, cảm giác trong lòng cũng phấn khởi hơn.
Sau khi xem phim xong, cô hào hứng phát biểu cảm tưởng. “Phim thật hay nha! Những diễn viên này diễn xuất rất tốt, tôi nhìn ánh mắt của họ cũng bật cười rồi…….. Anh cảm thấy thế nào?”
“Cô nói cũng đúng.” Anh vẫn là một khuôn mặt lạnh.
Cô liếc nhìn anh một cái, chợt nảy sinh ý định. “Muốn cùng tôi tái đấu một ván không?”
“Cái gì?”
“Airhokey đó! Tôi biết rõ anh vừa rồi không cam lòng.”
“Tôi không có thua cô.” Anh giải thích.
“Thật sao.” Cô bướng bỉnh nháy mắt mấy cái. “Mà sao lúc nào tôi cũng cảm giác được mỗi một ván đều vượt lên dẫn trước, chiến thắng áp đảo?”
“Cô nhớ nhầm rồi!”
“Nha.”
Anh giận dữ nhìn cô, tròng mắt dáy lên ngọn lửa không chịu thua.
“Được, tôi theo cô đánh một ván nữa!”
Là ai bồi ai chơi nhỉ?
Cô giương môi cười trộm, vẻ mặt không biến sắc, bắt đầu cuộc chiến, không ngờ chơi một lúc lại nổi hứng, một ván lại một ván, quên cả đất trời.
Đến khi sực nhớ ra thì đã bảy giờ tối, bụng đói ùng ục kêu lên.
“Hỏng rồi!” Lúc này cô mới giật mình nhìn đồng hồ. “Đã trễ thế này!”
Nghiêm Sâm cũng đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy bản thân bị mắc kẹt trong bầu không khí vui vẻ thế này, không thể giải thoát bản thân, anh đối với bản thân mất không chế hơi bất mãn.
“Đi thôi.” Anh thúc giục.
“Vâng.” Cô gật đầu, theo anh vào thang máy, xuống bãi đỗ xe ngầm.
“Lát nữa cô sẽ đi Tân Trúc luôn sao?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Mặc như vậy luôn sao?” Anh quan sát cô.
“Không thể được sao?” Hôm nay cô mặc trên người là bộ offlice lady chính hiệu, chắc là không khó nhìn?
Anh cười lạnh một tiếng, lúc cười thì cô hơi cau mày.
Ghét, anh là đang ghét bỏ cô mặc gì sao? Cô biết bản thân không biết cách ăn mặc, trong mắt anh một chút hương vị phụ nữ cũng không có, vậy thì thế nào?
“Lên xe!” Anh lớn tiếng ra lệnh.
Cô tức giận chui vào xe, anh khởi động máy.
“Chúng ta đến I-Fashion.” Anh tuyên bố.
Đến chỗ đó làm gì?
Chu Vi Đồng kinh ngạc.
“Phó tổng, hôm qua tôi và Tổng biên Vương vừa gặp nhau, anh có chuyện gì cần giao phó phải không? Có thể giao phó cho tôi……….. Tôi có thể truyền đạt.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, lúc này đã tan làm rồi, anh đột nhiên hiện hình, ở bên kia nhất định sẽ trải qua trận bão táp.
Anh có lẽ không biết, nhân viên bên I-Fashion rất ghét anh, trên thực tế, là toàn bộ nhân viên ở tập đoàn này đối với vị Phó tổng cường hãn này có cảm giác không tốt.
“Cô không cần phải khẩn trương như vậy.” Anh đưa mắt liếc cô một cái, giống như nhìn thấu tâm tư của cô.
“Hôm nay tôi không đến để gây rắc rối.”
***
Vậy anh muốn làm gì?
Chu Vi Đồng thấp thỏm lo lắng theo ông chủ đi đến tòa soạn, mặc dù đã qua giờ tan tầm, nhưng bên trong tòa soạn mọi người vẫn đang đi đi lại lại, bận rộn vô cùng. Đúng như cô đoán, các nhân viên tòa soạn thấy ‘Diên La Lãnh Huyết’ đại gia quang lâm, trong thoáng chốc mọi người đều cứng đờ, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Cô không khỏi cảm thấy đau lòng, lặng lẽ đứng sau lưng ông chủ hướng bọn họ đang cúi người chào thở dài, tỏ vẻ xin lỗi.
Nghiêm Sâm dường như cảm nhận được, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt sắc bén nhìn về hai phía.
Cô vội vã đứng thẳng người giả bộ không có việc gì, nở nụ cười chống chế.
Tổng biên Vương lúng túng chào đón. “Phó tổng Nghiêm, hôm nay thế nào lại rảnh rỗi đến đây? Có chuyện gì sao?”
“Tôi không phải tới tìm anh.” Nghiêm Sâm lạnh nhạt đáp. “Tôi chỉ tới đây lấy chút đồ.”
“Là cái gì vậy?”
“Chỗ này không phải có rất nhiều cửa hàng trang phục và mỹ phẩm dùng thử hay sao? Vậy anh nhờ người đem mỗi kiểu một bộ tới đây.” Nghiêm Sâm hạ lệnh, tiếp theo kéo Chu Vi Đồng tới phòng thử quần áo.
Trong không gian rộng lớn, trang phục rực rỡ, đều là do các cửa hàng cung cấp cho tạp chí để chụp hình mẫu, Nghiêm Sâm nhanh chóng chọn lấy một bộ, chỉ thị cho Chu Vi Đồng vào thay.
“Tại sao lại muốn tôi mặc cái này?” Chu Vi Đồng kinh ngạc.
“Cô mặc là được!” Anh không cho cô biện hộ.
Cô chỉ ngoan ngoãn mặc thử, cuối cùng anh chọn một chiếc váy hải quân liền thân, kiểu dáng ngọt ngào, màu sắc dịu dàng thoải mái, mặc trên người cô trông rất hoạt bát.
Sau đó, anh chọn cho cô chiếc túi xách màu trắng giản dị cùng đôi giày xăng-đan.
Cô nhìn vào gương thấy mình rất xinh đẹp, rất kinh ngạc, hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không giấu được một chút vui sướng trong lòng.
Cô xem ra rất tốt! Mặc dù để mặt mộc cùng với mắt kính khó coi kia, nhưng anh chọn trang phục thực sự phù hợp với cô, hô biến cô thành cô gái xinh đẹp.
Ánh mắt của anh quả nhiên rất tốt, nhưng………..
“Rốt cuộc tại sao lại muốn tôi ăn mặc thế này?”
Anh không trả lời, cầm túi mỹ phẩm mà tổng biên Vương đã nhờ trợ lý chuẩn bị, đang lúc mọi người còn đang kinh ngạc, dẫn cô rời đi.
“Boss, chúng ta là đi tiếp khách hàng sao? Hẹn lúc mấy giờ?” Cô có chút vất vả đuổi theo anh đang đi phía trước.
Anh đột nhiên dừng lại. “Không phải khách hàng, mà là bạn trai cô.”
“Cái gì?” Cô sửng sốt.
Anh đưa túi mỹ phẩm dùng thử đang cầm trong tay cho cô. “Cô không phải là muốn đi hẹn hò sao?”
Tim cô đập mạnh hơi loạn nhịp nhìn anh, không thể tin được.
Cho nên anh mới đặc biệt dẫn cô đến I-Fashion chọn trang phục cùng mỹ phẩm bảo dưỡng, chính là muốn cô trở nên xinh đẹp, cùng bạn trai hẹn hò sao?
“Boss……….” Cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn, anh đã tiêu sái xoay người.
Cô vội vã đuổi theo ra xe.
Anh quay vô lăng chuyển xe, tư thế lái xe rất tuấn tú, rất tự tin, có loại khí phách rất riêng thuộc về người đàn ông này.
Cô nhìn không khỏi mê mẫn.
“Cô không phải ra bến xe sao? Tôi đưa cô đi.” Anh đột nhien giương tiếng nói.
“Sao?” Cô bỗng chốc hơi sợ. “Không cần, Phó tổng đưa tôi về công ty là được rồi.”
“Công ty, cô trở về đó làm chi?”
“Bởi vì xe máy của tôi vẫn còn để ở đó. Tôi muốn đi xe máy đến bến xe Đài Bắc.”
Anh nghe vậy, dường như trách móc nhíu mày. “Đã trễ thế này trời lại mưa, còn muốn đi xe máy sao?”
Thật kỳ lạ? Cô tức cười. Cô đây luôn luôn đi làm bằng xe máy mà.
Anh không có lên tiếng, cô cho rằng anh đã đồng ý, không ngờ anh yên lặng chốc lát, lại đột nhiên đề nghị.
“Tôi đưa cô tới Tân Trúc luôn.”
“Anh đưa tôi sao?” Cô kinh hãi. “Thật không cần…., Phó tổng, tự tôi đón xe đi là được rồi! Như vậy làm phiền anh quá.”
Anh cắt đứt lời cô.
“Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là ‘thuận đường’ mà thôi.”
“Thuận đường sao?”
“Dù sao tôi cũng định đến………. Đài Trung họp mặt bạn bè, liền thuận đường đưa cô tới Tân Trúc luôn, cũng không có bất tiện gì.”
Anh muốn đến Đài Trung thăm bạn sao? Cô giật mình ngây ngốc nhìn anh.
“Thế nào? Cô không tin sao?” Anh phát hiện ánh mắt khác thường của cô, quay lại trợn mắt nhìn cô.
“Cô cho rằng tôi không có bạn bè sao?”
“Không phải như vậy………..” Cô líu ríu lắc đầu, định giải thích, cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn thu hồi ánh mắt, lông mi khẽ rũ xuống.
Hai bên má tự nhiên nóng lên, mà đôi môi tràn đầy ý cười.
Vì sao lại cười? Ngay cả chính cô cũng không rõ……………………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.