Chương 13
Do Khê
23/10/2020
Chẳng bao lâu lại tới Giáng sinh. Tuy Từ Diệu Văn đã nhấn mạnh những ngày lễ thế này phải ở bên nhau, nhưng ông trời không chiều ý hắn.
Hàn Duy thì không sao, nhưng Từ Diệu Văn càng gần cuối năm càng bận rộn, nhậm chức Quản lý trưởng chưa bao lâu, càng muốn thể hiện thực lực cho người mở mắt, đến mức bị người ta nói Giáng sinh không biết rảnh rỗi được bao nhiêu mà chỉ lao đầu vào cày cuốc.
Lượng công việc tăng cao, những văn kiện cứ đến không thôi, Từ Diệu Văn cũng không mấy khi ở nhà, chỉ ngồi ôm máy tính bầu bạn đến khuya, hoàn toàn không có thời gian gặp Hàn Duy.
Hai người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, quan hệ chỉ thiếu giai đoạn chung sống, vậy mà nhiều ngày liên tiếp không gặp mặt, Từ Diệu Văn tối nào cũng gọi điện than thở với Hàn Duy, mặc dù than chưa được bao lâu thì đã chuyển qua nói chuyện đen tối.
“Đã buồn ngủ chưa?”
“Vẫn chưa? Anh vẫn chưa xong việc à?”
‘’Ừm, không chừng phải hai ba tiếng nữa mới xong’’
‘’Thế à ? Vậy giải quyết nhanh rồi đi ngủ cho sớm’’
‘’Có nhớ anh không ?’’
‘’….’’
‘’Có nhớ không ?’’
‘’Không nhớ, lo làm việc đi’’
Thấy đầu dây bên kia im lặng, Hàn Duy nắm chặt điện thoại chịu thua ‘’Em nhớ anh muốn chết…Được rồi, đi làm việc đi, đêm nay có muốn ngủ hay không?’’
Vừa nói xong thì bên kia đã lập tức đáp lại ‘’Ngoan lắm, anh làm việc đây, em ngủ sớm một chút, ngủ ngon’’
Đã quen với việc bị hắn quấy rối, mỗi tối không được rảnh rỗi bao nhiêu, hôm nay Hàn Duy nhìn điện thoại im lìm, hôm sau tỉnh dậy như một bản năng mà mở điện thoại lên kiểm tra, không có tin báo gì.
Một tuần tiếp theo, Từ Diệu Văn vẫn chưa gọi cho Hàn Duy một cuộc điện thoại nào, Hàn Duy nhìn dãy số quen thuộc, nhiều lần muốn gọi cho hắn mà cuối cùng vẫn không làm.
Buổi chiều vừa sắp tới giờ tan ca, di động khẽ rung, móc ra đọc tin nhắn từ số của của Từ Diệu Văn, nội dung không nhiều nhưng lại khiến Hàn Duy run bật lên, sém nữa là làm rớt điện thoại.
‘’Chừng nào tan ca ? Anh ở dưới lầu đợi em’’
Vội vã xin phép Thân Kiến về sớm mười phút, Hàn Duy rất ngại, nhưng Thân Kiến cũng không mấy để ý, gật đầu đồng ý, nhìn y gấp gáp thu dọn đồ đạc, ôn tồn nhắc nhở một câu ‘’Hành lý chuẩn bị đủ cả chưa ? Ngày mai 7 giờ máy bay cất cánh, đừng quên đấy’’
‘’Vâng, tôi biết’’
Thân Kiến lại ưu nhã gật đầu ‘’Ừm, đi đi’’
Xe của Từ Diệu Văn đậu cách đó không xa, cửa kính mở ra, Từ Diệu Văn đặt tay trên vô lăng, không rõ biểu cảm, nhưng có thể nhìn thấy những góc cạnh cương nghị tuấn lãng.
Hàn Duy dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, thở hồng hộc nói ‘’Hộc…Anh tại sao lại đến đây ? Không phải nói…’’
Cánh cửa lập tức mở rộng ra, Hàn Duy nói chưa hết câu đã bị túm vào trong xe, Từ Diệu Văn đóng sầm cửa lại, hôn khắp từ mắt, mũi, đến hai má, cuối cùng tập trung tấn công cái miệng, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào bên trong không ngừng oanh tạc.
Tuy rằng bên ngoài không nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe, Hàn Duy cũng không thể thả lỏng, hai tay không ngừng đẩy, không gian trong xe chật hẹp, Từ Diệu Văn cứ thế tiếp tục hôn đến khi thỏa mãn mới buông y ra, câu đầu tiên vẫn còn hương vị chất vấn ‘’Sao mà mấy ngày không liên lạc, em liền thật sự không thèm chủ động gọi cho anh ?’’
‘’Anh đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có, em sợ gọi đến lúc anh đang ngủ lại đánh thức anh thì sao ?’’
Từ Diệu Văn khẽ hừ một cái, không thèm đáp lại.
‘’Anh xong việc rồi à ?’’
Từ Diệu Văn nghe y nói vậy chỉ nhíu mày ‘’Đại khái là vậy, muốn kết thúc càng nhanh càng tốt ‘’ Nói xong quay lại, luời biếng duỗi eo dựa vào ghế sau lưng ‘’Còn không phải vì muốn cùng em đón Giáng sinh mà anh mới thảm vậy sao ?’’
Hàn Duy cẩn thận quan sát hắn, đúng là trông rất mệt mỏi, nhất thời đau lòng và cảm động, lời tiếp theo muốn nói cũng ngập ngừng mãi ‘’Em…tối mai….sẽ đi công tác….’’’
‘’Cái gì ?’’ Từ Diệu Văn lập tức chồm lên, không tin trừng mắt nhìn y.
‘’Mấy hôm trước có thông báo, đi khảo sát miếng đất bên kia…Em nghĩ anh không rảnh, liền chủ động xin đi cùng với những đồng nghiệp khác’’
Từ Diệu Văn chịu đả kích không nhỏ, vô cùng ảo não.
Hàn Duy cũng rất khổ tâm, đêm mai là Giáng sinh, tới đó cũng phải ở lại ba ngày. Giáng sinh cũng muốn qua rồi. Đây lại là Giáng sinh đầu tiên từ lúc họ chính thức xác định quan hệ, Từ Diệu Văn vì y mà liều mạng làm việc như điên, kết quả bị y làm đổ bể hết.
‘’Thật sự xin lỗi…’’ Hàn Duy giận bản thân vô cùng, y áy náy ôm Từ Diệu Văn thể thốt ‘’Dù sao cũng sắp tới Năm mới, chúng ta sẽ cùng nhau đón’’
Từ Diệu Văn tuy sắc mặt rất khó coi nhưng không thể đổ hết lên đầu Hàn Duy, chỉ đành hung hăng hôn y một cái ‘’Anh tới đây để đón em về nấu cơm cho anh, rồi cùng hàn huyên một một chút’’
Mệt nhọc suốt hai tuần, cuối cùng giải quyết được mớ công việc chất đống, giữ vững tinh thần lái xe đến đây, vốn là theo kế hoạch rước người về bồi dưỡng bản thân, chỉ cần ở bên nhau, làm những việc có thể để giải tỏa áp lực.
Kết quả là kế hoạch cùng nhau đón Giáng sinh cũng đành hủy bỏ, tâm tình Từ Diệu Văn lúc này vô cùng bất mãn, nhưng nếu đã không còn cách nào khác thì cũng phải chịu thôi.
‘’Được’’ Hàn Duy gật đầu đồng ý, thuận tiện nắm lấy tay hắn hôn vào lòng bàn tay một cái.
Tâm tình hắn bây giờ mới dễ chịu hơn một chút, khóe miệng giương lên ý cười rồi khởi động xe.
Hàn Duy thì không sao, nhưng Từ Diệu Văn càng gần cuối năm càng bận rộn, nhậm chức Quản lý trưởng chưa bao lâu, càng muốn thể hiện thực lực cho người mở mắt, đến mức bị người ta nói Giáng sinh không biết rảnh rỗi được bao nhiêu mà chỉ lao đầu vào cày cuốc.
Lượng công việc tăng cao, những văn kiện cứ đến không thôi, Từ Diệu Văn cũng không mấy khi ở nhà, chỉ ngồi ôm máy tính bầu bạn đến khuya, hoàn toàn không có thời gian gặp Hàn Duy.
Hai người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, quan hệ chỉ thiếu giai đoạn chung sống, vậy mà nhiều ngày liên tiếp không gặp mặt, Từ Diệu Văn tối nào cũng gọi điện than thở với Hàn Duy, mặc dù than chưa được bao lâu thì đã chuyển qua nói chuyện đen tối.
“Đã buồn ngủ chưa?”
“Vẫn chưa? Anh vẫn chưa xong việc à?”
‘’Ừm, không chừng phải hai ba tiếng nữa mới xong’’
‘’Thế à ? Vậy giải quyết nhanh rồi đi ngủ cho sớm’’
‘’Có nhớ anh không ?’’
‘’….’’
‘’Có nhớ không ?’’
‘’Không nhớ, lo làm việc đi’’
Thấy đầu dây bên kia im lặng, Hàn Duy nắm chặt điện thoại chịu thua ‘’Em nhớ anh muốn chết…Được rồi, đi làm việc đi, đêm nay có muốn ngủ hay không?’’
Vừa nói xong thì bên kia đã lập tức đáp lại ‘’Ngoan lắm, anh làm việc đây, em ngủ sớm một chút, ngủ ngon’’
Đã quen với việc bị hắn quấy rối, mỗi tối không được rảnh rỗi bao nhiêu, hôm nay Hàn Duy nhìn điện thoại im lìm, hôm sau tỉnh dậy như một bản năng mà mở điện thoại lên kiểm tra, không có tin báo gì.
Một tuần tiếp theo, Từ Diệu Văn vẫn chưa gọi cho Hàn Duy một cuộc điện thoại nào, Hàn Duy nhìn dãy số quen thuộc, nhiều lần muốn gọi cho hắn mà cuối cùng vẫn không làm.
Buổi chiều vừa sắp tới giờ tan ca, di động khẽ rung, móc ra đọc tin nhắn từ số của của Từ Diệu Văn, nội dung không nhiều nhưng lại khiến Hàn Duy run bật lên, sém nữa là làm rớt điện thoại.
‘’Chừng nào tan ca ? Anh ở dưới lầu đợi em’’
Vội vã xin phép Thân Kiến về sớm mười phút, Hàn Duy rất ngại, nhưng Thân Kiến cũng không mấy để ý, gật đầu đồng ý, nhìn y gấp gáp thu dọn đồ đạc, ôn tồn nhắc nhở một câu ‘’Hành lý chuẩn bị đủ cả chưa ? Ngày mai 7 giờ máy bay cất cánh, đừng quên đấy’’
‘’Vâng, tôi biết’’
Thân Kiến lại ưu nhã gật đầu ‘’Ừm, đi đi’’
Xe của Từ Diệu Văn đậu cách đó không xa, cửa kính mở ra, Từ Diệu Văn đặt tay trên vô lăng, không rõ biểu cảm, nhưng có thể nhìn thấy những góc cạnh cương nghị tuấn lãng.
Hàn Duy dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, thở hồng hộc nói ‘’Hộc…Anh tại sao lại đến đây ? Không phải nói…’’
Cánh cửa lập tức mở rộng ra, Hàn Duy nói chưa hết câu đã bị túm vào trong xe, Từ Diệu Văn đóng sầm cửa lại, hôn khắp từ mắt, mũi, đến hai má, cuối cùng tập trung tấn công cái miệng, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào bên trong không ngừng oanh tạc.
Tuy rằng bên ngoài không nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe, Hàn Duy cũng không thể thả lỏng, hai tay không ngừng đẩy, không gian trong xe chật hẹp, Từ Diệu Văn cứ thế tiếp tục hôn đến khi thỏa mãn mới buông y ra, câu đầu tiên vẫn còn hương vị chất vấn ‘’Sao mà mấy ngày không liên lạc, em liền thật sự không thèm chủ động gọi cho anh ?’’
‘’Anh đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có, em sợ gọi đến lúc anh đang ngủ lại đánh thức anh thì sao ?’’
Từ Diệu Văn khẽ hừ một cái, không thèm đáp lại.
‘’Anh xong việc rồi à ?’’
Từ Diệu Văn nghe y nói vậy chỉ nhíu mày ‘’Đại khái là vậy, muốn kết thúc càng nhanh càng tốt ‘’ Nói xong quay lại, luời biếng duỗi eo dựa vào ghế sau lưng ‘’Còn không phải vì muốn cùng em đón Giáng sinh mà anh mới thảm vậy sao ?’’
Hàn Duy cẩn thận quan sát hắn, đúng là trông rất mệt mỏi, nhất thời đau lòng và cảm động, lời tiếp theo muốn nói cũng ngập ngừng mãi ‘’Em…tối mai….sẽ đi công tác….’’’
‘’Cái gì ?’’ Từ Diệu Văn lập tức chồm lên, không tin trừng mắt nhìn y.
‘’Mấy hôm trước có thông báo, đi khảo sát miếng đất bên kia…Em nghĩ anh không rảnh, liền chủ động xin đi cùng với những đồng nghiệp khác’’
Từ Diệu Văn chịu đả kích không nhỏ, vô cùng ảo não.
Hàn Duy cũng rất khổ tâm, đêm mai là Giáng sinh, tới đó cũng phải ở lại ba ngày. Giáng sinh cũng muốn qua rồi. Đây lại là Giáng sinh đầu tiên từ lúc họ chính thức xác định quan hệ, Từ Diệu Văn vì y mà liều mạng làm việc như điên, kết quả bị y làm đổ bể hết.
‘’Thật sự xin lỗi…’’ Hàn Duy giận bản thân vô cùng, y áy náy ôm Từ Diệu Văn thể thốt ‘’Dù sao cũng sắp tới Năm mới, chúng ta sẽ cùng nhau đón’’
Từ Diệu Văn tuy sắc mặt rất khó coi nhưng không thể đổ hết lên đầu Hàn Duy, chỉ đành hung hăng hôn y một cái ‘’Anh tới đây để đón em về nấu cơm cho anh, rồi cùng hàn huyên một một chút’’
Mệt nhọc suốt hai tuần, cuối cùng giải quyết được mớ công việc chất đống, giữ vững tinh thần lái xe đến đây, vốn là theo kế hoạch rước người về bồi dưỡng bản thân, chỉ cần ở bên nhau, làm những việc có thể để giải tỏa áp lực.
Kết quả là kế hoạch cùng nhau đón Giáng sinh cũng đành hủy bỏ, tâm tình Từ Diệu Văn lúc này vô cùng bất mãn, nhưng nếu đã không còn cách nào khác thì cũng phải chịu thôi.
‘’Được’’ Hàn Duy gật đầu đồng ý, thuận tiện nắm lấy tay hắn hôn vào lòng bàn tay một cái.
Tâm tình hắn bây giờ mới dễ chịu hơn một chút, khóe miệng giương lên ý cười rồi khởi động xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.