Chương 18
Do Khê
23/10/2020
Ra khỏi văn phòng, Hàn Duy nhanh chóng rút điện thoại tính gửi một tin nhắn thì phát hiện có vài tin nhắn chưa đọc, thế là nhấn vào xem.
‘’Tới nơi nhớ phải gọi cho anh, còn không anh phá máy cho chết’’
‘’Năm mới mà còn dám chạy ra nước ngoài công tác, hãy xem anh xử em thế nào’’
‘’Trói em lên giường xử phạt’’
Hai tin nhắn trước còn bình thường, đến cái tin đùa giỡn lưu manh kia. Hàn Duy lại nổi lên ý tưởng muốn cho hắn bất ngờ, dự tính ngay lập tức báo tin cho Từ Diệu Văn bị bác bỏ, y chỉ nhắn lại một câu ‘’Biết rồi’’
Áp chế tinh thần nhộn nhạo, chuyên tâm hoàn thành công việc, lúc về nhà sắc trời đã nhá nhem tối, Hàn Duy tắm rửa, sửa soạn chỉnh chu rồi mới ra ngoài bắt xe đến nhà Từ Diệu Văn.
Qua lớp kính xe nhìn thấy một đôi tình nhân đang thân mật nắm tay, Hàn Duy trong đầu nghĩ đến lúc gặp được Từ Diệu Văn, trên mặt hắn sẽ lộ ra những biểu cảm gì.
Taxi đến nơi, Hàn Duy vừa định rút ví ra trả tiền thì nghe bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc ‘’Nhanh lên’’
Tiếp theo thân ảnh người nọ dần xuất hiện, dáng người cao ngất mặc một cái áo khoác màu vàng nhạt kiểu dáng đơn giản, đèn đường soi rọi hắn đang đứng trước cửa, mặt không chút kiên nhẫn.
Người còn lại cũng đi theo hắn ra ngoài, vừa bước vội đuổi theo vừa càm ràm ‘’Đi nhanh như vậy làm gì ? Chúng ta ra ngoài chơi chứ đâu phải đi đầu thai !’’
Từ Diệu Văn đè đầu cậu ‘’Sao lại lắm lời như vậy ?’’
‘’Đừng có làm hư kiểu tóc của tớ’’
‘’Tóc cậu có kiểu gì ?’’
‘’Tớ cảnh cáo cậu, tâm tình có khó chịu cũng đừng đem tớ ra trút giận’’
Hai người họ sóng vai nhau bước đi, Hàn Duy ngồi trong xe không biết nên làm gì mới phải.
‘’Cậu này, cậu không định xuống xe à ?’’ tài xế thấy y nhìn ra ngoài bất động một lúc lâu, đành mở lời.
‘’À…Phải…’’ Hàn Duy dừng một chút ‘’Phiền chú..Lái xe trở lại’’
‘’Trở lại ?’’
‘’Cháu không nhớ rõ địa chỉ…Hình như đi nhầm rồi, phiền chú chở cháu về lại chỗ lúc đầu’’
‘’Còn trẻ mà đã đãng trí rồi?’’ Tài xế nói một câu rồi quay đầu xe lại
Hàn Duy ngồi sau chỉ xấu hổ cười cười không đáp.
Chạy ngang con phố đầu đường, Hàn Duy đột ngột kêu dừng xe, bước qua ghế đá ngồi xuống, ngắm nhìn dòng người xuôi ngược muôn hình vạn trạng. Cây thông trước mặt lấp lánh rực rỡ, những bản nhạc giáng sinh êm đềm từ đâu ngân vang, nam nữ đổ ra tụ hội, khi nghe những âm thanh náo nhiệt trên con phố nhỏ, cảm giác cô đơn dần lan rộng không nguôi.
Vừa nãy đi trên đường vẫn còn hưng phấn muốn nhảy lên, bây giờ chỉ cảm thấy lạc lõng.
Nhìn hai người họ cười nói bước đi, y rất bối rối, định sẽ xuống xe chào hỏi ‘’Tôi đến rồi, Hai người đi đâu ? Cùng đi nhé’’ Nhưng cuối cùng chỉ biết ngây ngốc nhìn bọn họ khuất dạng.
Nhưng ngoài cách đó ra y không biết phải phản ứng thế nào nữa.
Đáng lẽ nên báo trước cho Từ Diệu Văn biết mình không đi công tác nữa thì sẽ không phải phát sinh tình huống khó xử này. Nhưng Hàn Duy lại ôm ấp suy nghĩ, nếu y xuống xe, đứng trước mặt hai người họ, lúc đó Từ Diệu Văn sẽ phản ứng ra sao.
Nếu như đi cùng, có lẽ Từ Diệu Văn sẽ không vui đâu.
Dù rằng anh ấy đã bỏ cuộc với Trương Dược Ngạn, nhưng cảm xúc đó thì vẫn còn phải không ?
Nhiệt độ lại xuống thấp một chút, Hàn Duy rụt cổ, rồi như nhớ ra chuyện gì, y rút điện thoại gọi cho Thân Kiến
‘’Tiểu Duy ?’’
‘’Vâng, là tôi’’
‘’Đang ở bên bạn gái sao ? Thế nào rồi ?’’
‘’Không, người nọ đột nhiên có việc gấp. Đã lãng phí ý tốt của anh rồi, thành thật xin lỗi’’ Hàn Duy phả một hơi lạnh tiếp tục ‘’Đúng rồi, anh cũng đang một mình phải không ? Cùng đi ăn đi, tôi cũng đang cô đơn đây’’
‘’….’’
‘’À…Không đi cũng không sao, tôi chỉ là tùy tiện nói ra thôi’’
‘’Ai nói tôi không đi chứ ? Vui mừng còn không kịp đây. Cậu đang ở đâu ?’’
Hàn Duy nhắn địa chỉ, chỉ một lúc sau xe của Thân Kiến đã đỗ trước mặt.
‘’Ăn cơm tối chưa?’’
‘’Chưa, nhưng không sao đâu, ăn đại cái gì là được rồi. Quản lý ăn chưa ạ ?’’
Thân Kiến cười cười vỗ đầu y ‘’Tôi cũng chưa ăn, tôi biết một quán
gần đây ăn rất được, chúng ta đi nhé’’
‘’Được, để tôi đãi’’
Thân Kiến lại cười ‘’Ai lại làm vậy ?’’
Hàn Duy suy nghĩ một chút ‘’Không thì đừng ăn ngoài, tôi nấu cho anh ăn nhé ? Lúc nào anh cũng chiếu cố tôi, lần đó tôi bị bệnh vẫn chưa tìm được cơ hội nói lời cảm ơn’’ Nó xong lại bổ sung một câu ‘’Tôi nấu nướng không đến nỗi nào’’
Y cười trên mặt Thân Kiến càng sâu ‘’Tôi thật rất muốn nếm thử một chút đây. Qua nhà tôi nhé ?’’
‘’Được !’’
‘’Tới nơi nhớ phải gọi cho anh, còn không anh phá máy cho chết’’
‘’Năm mới mà còn dám chạy ra nước ngoài công tác, hãy xem anh xử em thế nào’’
‘’Trói em lên giường xử phạt’’
Hai tin nhắn trước còn bình thường, đến cái tin đùa giỡn lưu manh kia. Hàn Duy lại nổi lên ý tưởng muốn cho hắn bất ngờ, dự tính ngay lập tức báo tin cho Từ Diệu Văn bị bác bỏ, y chỉ nhắn lại một câu ‘’Biết rồi’’
Áp chế tinh thần nhộn nhạo, chuyên tâm hoàn thành công việc, lúc về nhà sắc trời đã nhá nhem tối, Hàn Duy tắm rửa, sửa soạn chỉnh chu rồi mới ra ngoài bắt xe đến nhà Từ Diệu Văn.
Qua lớp kính xe nhìn thấy một đôi tình nhân đang thân mật nắm tay, Hàn Duy trong đầu nghĩ đến lúc gặp được Từ Diệu Văn, trên mặt hắn sẽ lộ ra những biểu cảm gì.
Taxi đến nơi, Hàn Duy vừa định rút ví ra trả tiền thì nghe bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc ‘’Nhanh lên’’
Tiếp theo thân ảnh người nọ dần xuất hiện, dáng người cao ngất mặc một cái áo khoác màu vàng nhạt kiểu dáng đơn giản, đèn đường soi rọi hắn đang đứng trước cửa, mặt không chút kiên nhẫn.
Người còn lại cũng đi theo hắn ra ngoài, vừa bước vội đuổi theo vừa càm ràm ‘’Đi nhanh như vậy làm gì ? Chúng ta ra ngoài chơi chứ đâu phải đi đầu thai !’’
Từ Diệu Văn đè đầu cậu ‘’Sao lại lắm lời như vậy ?’’
‘’Đừng có làm hư kiểu tóc của tớ’’
‘’Tóc cậu có kiểu gì ?’’
‘’Tớ cảnh cáo cậu, tâm tình có khó chịu cũng đừng đem tớ ra trút giận’’
Hai người họ sóng vai nhau bước đi, Hàn Duy ngồi trong xe không biết nên làm gì mới phải.
‘’Cậu này, cậu không định xuống xe à ?’’ tài xế thấy y nhìn ra ngoài bất động một lúc lâu, đành mở lời.
‘’À…Phải…’’ Hàn Duy dừng một chút ‘’Phiền chú..Lái xe trở lại’’
‘’Trở lại ?’’
‘’Cháu không nhớ rõ địa chỉ…Hình như đi nhầm rồi, phiền chú chở cháu về lại chỗ lúc đầu’’
‘’Còn trẻ mà đã đãng trí rồi?’’ Tài xế nói một câu rồi quay đầu xe lại
Hàn Duy ngồi sau chỉ xấu hổ cười cười không đáp.
Chạy ngang con phố đầu đường, Hàn Duy đột ngột kêu dừng xe, bước qua ghế đá ngồi xuống, ngắm nhìn dòng người xuôi ngược muôn hình vạn trạng. Cây thông trước mặt lấp lánh rực rỡ, những bản nhạc giáng sinh êm đềm từ đâu ngân vang, nam nữ đổ ra tụ hội, khi nghe những âm thanh náo nhiệt trên con phố nhỏ, cảm giác cô đơn dần lan rộng không nguôi.
Vừa nãy đi trên đường vẫn còn hưng phấn muốn nhảy lên, bây giờ chỉ cảm thấy lạc lõng.
Nhìn hai người họ cười nói bước đi, y rất bối rối, định sẽ xuống xe chào hỏi ‘’Tôi đến rồi, Hai người đi đâu ? Cùng đi nhé’’ Nhưng cuối cùng chỉ biết ngây ngốc nhìn bọn họ khuất dạng.
Nhưng ngoài cách đó ra y không biết phải phản ứng thế nào nữa.
Đáng lẽ nên báo trước cho Từ Diệu Văn biết mình không đi công tác nữa thì sẽ không phải phát sinh tình huống khó xử này. Nhưng Hàn Duy lại ôm ấp suy nghĩ, nếu y xuống xe, đứng trước mặt hai người họ, lúc đó Từ Diệu Văn sẽ phản ứng ra sao.
Nếu như đi cùng, có lẽ Từ Diệu Văn sẽ không vui đâu.
Dù rằng anh ấy đã bỏ cuộc với Trương Dược Ngạn, nhưng cảm xúc đó thì vẫn còn phải không ?
Nhiệt độ lại xuống thấp một chút, Hàn Duy rụt cổ, rồi như nhớ ra chuyện gì, y rút điện thoại gọi cho Thân Kiến
‘’Tiểu Duy ?’’
‘’Vâng, là tôi’’
‘’Đang ở bên bạn gái sao ? Thế nào rồi ?’’
‘’Không, người nọ đột nhiên có việc gấp. Đã lãng phí ý tốt của anh rồi, thành thật xin lỗi’’ Hàn Duy phả một hơi lạnh tiếp tục ‘’Đúng rồi, anh cũng đang một mình phải không ? Cùng đi ăn đi, tôi cũng đang cô đơn đây’’
‘’….’’
‘’À…Không đi cũng không sao, tôi chỉ là tùy tiện nói ra thôi’’
‘’Ai nói tôi không đi chứ ? Vui mừng còn không kịp đây. Cậu đang ở đâu ?’’
Hàn Duy nhắn địa chỉ, chỉ một lúc sau xe của Thân Kiến đã đỗ trước mặt.
‘’Ăn cơm tối chưa?’’
‘’Chưa, nhưng không sao đâu, ăn đại cái gì là được rồi. Quản lý ăn chưa ạ ?’’
Thân Kiến cười cười vỗ đầu y ‘’Tôi cũng chưa ăn, tôi biết một quán
gần đây ăn rất được, chúng ta đi nhé’’
‘’Được, để tôi đãi’’
Thân Kiến lại cười ‘’Ai lại làm vậy ?’’
Hàn Duy suy nghĩ một chút ‘’Không thì đừng ăn ngoài, tôi nấu cho anh ăn nhé ? Lúc nào anh cũng chiếu cố tôi, lần đó tôi bị bệnh vẫn chưa tìm được cơ hội nói lời cảm ơn’’ Nó xong lại bổ sung một câu ‘’Tôi nấu nướng không đến nỗi nào’’
Y cười trên mặt Thân Kiến càng sâu ‘’Tôi thật rất muốn nếm thử một chút đây. Qua nhà tôi nhé ?’’
‘’Được !’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.