Chương 24
Thanh Sam Lạc Thác
03/02/2017
Sức hấp đã của anh
với tôi bắt đầu giảm đi từ khi nào? Tôi không nhớ rõ, chỉ biết rằng tôi
không còn cảm thấy run rẩy bởi sự đụng chạm của anh, không còn bị mất
ngủ bởi một câu nói của anh. Tôi nghĩ, tôi không thể yêu anh như trước
được nữa, nhưng khi nói không còn yêu anh nữa, tôi không cảm thấy nhẹ
nhõm chút nào mà ngược lại, rất mơ hồ, mông lung.
Cảm giác trống rỗng này thật xa lạ và nguy hiểm.
Hứa Khả
Type: Tít Mít
1
Bụng tôi ngày một lộ rõ, cơ thể cũng đẫy đà hơn, hành động ngày càng chậm chạp, bàn chân đã hơi phù, giày dép cũng phải mua cỡ to hơn...
Mang thai là một quá trình lâu dài và chậm chạp nhưng những thay đổi lại nhanh đến chóng mặt, cảm giác như mỗi ngày một khác, cho đến khi bước ra từ phòng tắm, vô tình nhìn mình trong gương, tôi không nén nổi sự kinh ngạc trước vóc dáng xa lạ của mình.
Từ nhỏ, tôi đã được giáo dục là coi nhẹ hình thức bên ngoài. Ngày còn học mẫu giáo, mỗi lần dì chải đầu cho tôi, khen “Khả Khả nhà ta xinh quá!” là bà ngoại ngay lập tức cảnh cáo dì không được “rót” những lời nói đó vào tai cháu gái, tránh sau này lớn lên kiêu căng, kênh kiệu, coi trọng hình thức hơn tâm hồn. Khi trở về bên bố mẹ họ càng không nhắc đến chủ đề liên quan tới ngoại hình. Mẹ luôn cắt cho tôi kiểu tóc đơn giản nhất, mua những bộ quần áo bình thường nhất. Chính bản thân mẹ cũng là tấm gương mẫu mực. Mẹ luôn mặc quần áo giản dị, không bao giờ trang điểm. Tuy nhiên, con gái quan tam đến ngoại hình của mình dường như là bản năng, cho dù không có tiếng nói bàn tán của bạn cùng học, hay ánh mắt nhìn chăm chú của các bạn nam thì tôi cũng biết mình xinh đẹp. Sau khi đi làm có thu nhập, lúc mua đồ mỹ phẩm và quần áo, tôi luôn có tâm trạng mâu thuẫn, vừa cảm thấy đó là những thứ cần thiết trong cuộc sống của mình, không phải đang chi tiêu hoang phí, nhưng dù sao một phần con người tôi vẫn bị ảnh hưởng từ mẹ, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể kiềm chế được “tâm lý thích ăn diện” ấy và không để ý đến chúng nữa.
Nói tóm lại, tôi là người luôn biết trân trọng và giữ gìn vóc dáng, ngoại hình của mình.
Vậy mà bây giờ, tôi đã mang bầu được hai mươi bảy tuần, cơ thể đã “béo tốt” lắm rồi. Cho dù đã ăn uống đúng như bác sĩ dặn dò, khống chế không cho cân nặng tăng nhanh thì cơ thể cũng không tránh khỏi bị phát tướng. Tôi nhìn kĩ vào gương, ngạc nhiên đến sợ hãi, nghĩ: Cho dù sau này có giảm béo nhưng xương chậu đã bị giãn rộng, da bụng cũng bị rạn nên mình sẽ chẳng thể nào được như trước nữa. Nhưng khi xoa xoa vào bụng, tôi lại tự an ủi: Mi đã gần ba mươi lăm tuổi, xinh đẹp nhiều năm rồi, thế là đủ rồi, mi đã muốn làm mẹ thì tâm lý thích làm đẹp phải dẹp bỏ đi là vừa.
Tôi mặc áo choàng tắm bước ra, rồi vào bếp pha một cốc sữa nóng. Tôi bỗng nhớ ra là quên không mua bánh phô mai mà mình thích ăn liền thở dài. Tôi đành lấy trong tủ đựng thực phẩm một hộp bánh quy, ngồi xuống bàn vừa ăn vừa xem tập tài liệu kế hoạch tổ chức tiền lương tôi vừa viết xong. Vừa xem vừa ăn, chẳng biết ăn hết bánh từ lúc nào, thế mà bụng vẫn cảm thấy đói. Tôi không kìm nén được, lại mở tủ lạnh, bỗng nhìn thấy trong tủ có một hộp bánh phô mai, vỏ hộp là của cửa hàng bánh ngọt mà dạo này tôi thích ăn. Tôi băn khoăn cầm chiếc bánh ra, trên đó ghi ngày sản xuất là hôm nay. Đang định mở ra, tôi bỗng nghĩ dạo gần đây mình ăn khá nhiều, bữa tối nay ăn cũng không ít, vừa nãy đã ăn hết hộp bánh quy, nếu ăn thêm một miếng bánh ngọt nữa, e rằng rất khó khống chế trọng lượng cơ thể trong phạm vi thích hợp mà bác sĩ nói. Tôi nhìn hộp bánh ngọt đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cất vào tủ. Bỗng tôi nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói của Á Âu: “Em muốn ăn thì cứ ăn một chút đi.”
Tôi đóng tủ lạnh lại. “Bánh phô mai là anh mua à?”
Anh gật đầu, nhìn vẻ ngạc nhiên của tôi, cười gượng. “Đương nhiên anh vẫn luôn là một người không chu đáo, vô tâm, chẳng qua hơn nửa tháng nay, hầu như ngày nào em cũng mua bánh ngọt của cửa hàng này nên anh cũng biết.”
Đúng là anh không phải kiểu người chu đáo, tỉ mỉ, trong cuộc sống hằng ngày của chúng tôi, anh thường quên hoặc không bao giờ đáp ứng những mong muốn vụn vặt, nhỏ bé của tôi. Lúc này, tôi chẳng biết mình có tâm trạng gì nữa, chỉ biết nói: “Cảm ơn anh, ngày mai tôi sẽ ăn.”
“Lúc nào em mới không kiềm chế bản thân mình?”
Kiềm chế bản thân đã trở thành thói quen thâm căn cố đế của tôi, chẳng thể nào bỏ được. Tôi không muốn nói chuyện với anh, đang thu dọn giấy tờ trên bàn và chuẩn bị về phòng thì anh nói: “Hôm nay, anh và ông Tưởng Minh đã gặp nhau và đi ăn cơm.”
Tôi thực sự ngạc nhiên. Tưởng Minh là ông chủ cũ của cả tôi và anh, hai người trở mặt với nhau đã lâu, đã từng kiện nhau ra toa, thế mà nay lại gặp nhau và cùng ngồi ăn cơm, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Ông ta muốn mời anh về làm, đưa ra rất nhiều điều kiện khả quan.”
Công ty của ông Tưởng Minh đó lâm vào tình trạng bế tắc khá lâu, một dạo còn có tin đồn phải rút khỏi thị trường, với tính cách như ông ta mà chịu hạ mình đề nghị người khác, có thể ông ta nghĩ Tôn Á Âu có khả năng giúp được ông ta nhiều việc. Còn về điều kiện lương bổng cao, chắc gì đã dễ lấy thế? Nhưng tất cả những việc này thì liên quan gì đến tôi. Tôi không đáp lại.
Anh cười gượng. “Em thật sự không quan tâm, đúng không?”
“Anh tự biết suy xét, hơn nữa anh cũng có thích người khác cho ý kiến đâu.”
“Bọn anh cũng nói nhiều về chuyện quá khứ, bây giờ anh mới biết là năm đó em đã đi gặp ông ta.”
Bảy năm trước, đúng là tôi đã đi gặp ông Tưởng Minh.
Con trai ông ta dẫn người đến căn hộ chung cư của Á Âu chặn đánh anh. Một tuần sau, anh bị cảnh sát dẫn đi thẩm vấn vì có người tố cáo anh trong lúc làm việc có dính líu đến vấn đề kinh tế. Thấy vụ tố tụng dân sự này có khả năng diễn biến thành một vụ án kinh tế, lòng tôi như lửa đốt. Thế là tôi trở lại công ty cũ và gặp ông Tưởng Minh. Đợi khổ sở bốn tiếng, cuối cùng ông ta cũng chịu gặp tôi. Tôi và ông ta đã nói chuyện rất lâu, ông ta không tỏ rõ ý kiến nhưng hôm sau Tôn Á Âu được cảnh sát thả về.
Tôi chưa từng nói với ai về chuyện này. Ông Tưởng Minh đó gặp anh, ngồi nói chuyện với anh đã nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, đương nhiên tôi không thể nghĩ là ông ta lại nhắc đến chuyện này.
“Đúng vậy, tôi đã đi gặp ông ta. Nếu anh muốn tính toán chuyện cũ, trách tôi đã giấu anh chuyện này thì tôi có thể xin lỗi “
Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. “Tại sao em không nói cho anh biết?”
“Anh sẽ tức giận, có thể còn nói chia tay tôi. Lúc đó tôi rất muốn ở bên anh nên không thể không làm như vậy. Chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, anh không cần thiết phải nhắc lại đâu.”
Anh như không nghe thấy những gì tôi vừa nói, tiếp tục kể: “Vậy mà ông Tưởng Minh đó có vẻ rất nhớ, ông ấy còn nói may mà em đến tìm ông ấy, để bên ông ấy kịp thời dừng tay, không đến mức khiến cả hai bên đều bị thiệt hại, nên hôm nay bọn anh mới có thể ngồi nói chuyện với nhau như thế.”
“Tôi không có khả năng thần thánh ấy, có điều hồi đó cũng may ông ấy không hài lòng lắm với một số việc con trai mình làm, hơn nữa cũng có việc quan trọng hơn cần giải quyết nên mới không theo đuổi vụ kiện nữa.”
“Đừng vội vàng phủ nhận như thế, anh biết điều đó có ý nghĩa với mình như thế nào. Nếu ông ấy không dừng tay, đã có thể khiến anh không ngóc đầu lên được trong một thời gian dài.”
“Thế nên anh mới mua bánh phô mai?”
Tôn Á Âu không bị câu nói khích của tôi làm tức giận. Anh chỉ bình tĩnh nói: “Trong mắt em, chắc chắn anh đã hoàn toàn trở thành một kẻ khốn nạn. Đương nhiên, em có lý do để nhìn nhận anh như vậy. Còn bánh phô mai là lúc về nhà thấy trong tủ lạnh không có nên anh đã ra ngoài mua. Anh đã chẳng làm gì được cho em, hình như chỉ đem đến cho em một cuộc hôn nhân không có niềm vui.”
“Hôn nhân là việc tôi chọn, có vui hay không tôi đều chấp nhận hết.”
“Em đã hạ quyết tâm phủ nhận tất cả những gì thuộc về ngày xưa rồi à?”
“Sao lại hỏi tôi câu đó, người phủ nhận trước là anh đấy chứ!”
Tôi bước về phòng ngủ, chỉ nghe thấy Tôn Á Âu nói phía sau: “Anh rất nhớ những ngày chúng ta cùng sống trong căn hộ ở đường Thẩm Dương.”
Tôi bỗng dừng bước, điều này làm tôi kinh ngạc hơn cả việc anh mua bánh phô mai và hỏi tôi về chuyện tôi đi gặp ông Tưởng Minh kia. Những ngày chúng tôi sống ở khu chung cư đường Thẩm Dương có thể nói là những ngày khó khăn nhất của anh. Việc kiện cáo mãi không chấm dứt, không có việc làm, bạn bè cũ hầu như không liên lạc, tính khí anh u uất, chán nản, có khi mấy ngày liền anh không ra khỏi nhà, trò tiêu khiển duy nhất là đi đánh tennis cho người mệt rời rã. Sau khi thoát khỏi giai đoạn khó khăn đó, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, công việc thành công, mua nhà, chuyển nhà và không bao giờ nhắc đến chuyện cũ.
“Hôm đó em bắt anh ra khỏi nhà, anh định đến khách sạn ở nên về văn phòng lấy ít đồ, lúc mở ngăn kéo bàn phát hiện chiếc chìa khóa căn hộ ở đường Thẩm Dương. Không hiểu vì sao anh đã đi đến đó. Tuy một thời gian dài không có người ở nhưng không ngờ bên trong vẫn rất sạch sẽ, chẳng khác gì lúc chúng ta sống ở đó. Anh hỏi nhân viên dọn dẹp, họ nói cứ cách một dạo em lại thuê người quét dọn. Tại sao em lại làm như vậy chứ?”
“Tôi mắc bệnh sạch sẽ, anh cũng biết rồi mà.”
“Bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đến mức dọn dẹp cả một căn hộ không bao giờ về ở ư? Anh không nghĩ như vậy đâu.”
Tôi không thể nói lại được anh, nhưng tôi cũng không muốn giải thích.
Anh tiếp tục nói: “Lúc ở đó, nghĩ đến những chuyện ngày xưa, anh phát hiện anh không buồn chán như mình tưởng. ít nhất lúc đó còn có em ở bên cạnh anh.”
“Là vợ anh, vậy mà cảm giác tồn tại của tôi trong cuộc sống của anh thấp thật đấy, phải vài năm sau nhớ lại, anh mới biết giá trị của tôi khi ở bên cạnh anh.”
“Anh không phải là người dễ hòa đồng, anh muốn biết tại sao em lại chịu đựng anh được lâu đến vậy?”
Tôi lắc đầu. “Tôi đã nói rồi, tôi không chịu đựng, tôi chỉ chấp nhận sự lựa chọn của mình mà thôi.”
“Anh còn nhớ đêm đầu tiên sau khi chúng mình kết hôn, em đã xắn tay áo lên nấu cơm cho anh ăn, bị mỡ bắn vào bỏng ngón tay mà vẫn không muốn để anh nhìn thấy.”
Tâm trạng rối ren phức tạp, tôi chẳng thể thốt nên lời.
“Anh tự biết, nếu sống cùng anh một thời gian, em sẽ thấy anh là người rất tẻ nhạt, tính cách lạnh lùng, không thể gần gũi với người thân và không chịu nổi cuộc sống bình thường nhạt nhòa. Từ việc gây mầu thuẫn với sếp cũ hay khiến cho cuộc hôn nhân của chúng ta trở nên như vậy thì đều do bản thân anh muốn đảo lộn, muốn phá vỡ cuộc sống có trật tự. Nhưng anh vẫn yêu em, Khả Khả, hãy thử cho anh một cơ hội nữa để nối lại quan hệ của chúng ta.”
Tôi chưa bao giờ thấy anh nhắc lại chuyện cũ, đương nhiên càng không bao giờ nghe anh tự kiểm điểm bản thân thế này nên nhất thời ngỡ ngàng, hỏi: “Tại sao? Chỉ vì tôi giỏi chịu đựng và kiềm chế, nhân nhịn anh quá lâu, quá nhiều ư?”
“Anh biết mình đã làm tổn thương em, hãy tha thứ cho anh.”
“Tôi mệt rồi, Á Âu. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi đã sống theo một quán tính, dọn dẹp nhà cửa thật gọn gàng sạch sẽ, luôn để ý đến tâm trạng của anh, không phiền anh lúc anh đang bực tức, cáu giận, là quần áo cho anh, thắt cà vạt cho anh, sắp xếp bữa ăn, giấc ngủ cho anh, nhân lúc anh rảnh rỗi rủ anh cùng tôi đi du lịch, hưởng thụ vài ngày vui vẻ. Nếu không có sự xuất hiện của Du Vịnh Văn, không có đứa bé này, có lẽ tôi sẽ duy trì nó cả đời, nhưng bây giờ thì khác rồi…”
Hai tay tôi phải ôm lấy bụng vì em bé bỗng cựa mình thật mạnh, tâm trạng của tôi đã ảnh hưởng đến cái thai. Tôi cố gắng bình thản nói tiếp: “Bây giờ, tôi chỉ muốn chăm sóc tốt cho con và bản thân mình, không còn hơi sức đâu để nghĩ đến việc khác nữa.”
“Anh không yêu cô ấy, đó chỉ là một sai lầm.”
“Không cần cố gắng giải thích với tôi chuyện này, thậm chí tôi chẳng muốn ghen với cô ta, vì thực ra, anh có yêu ai bao giờ đâu.”
“Không, em đối với anh không như vậy.”
“Nếu anh nói câu này sớm hơn, có lẽ tôi đã cảm động, nhưng bây giờ thì đã muộn rồi.”
“Chúng mình có thể nói vấn đề này sau, nhưng anh muốn để em biết suy nghĩ của anh.”
Thực ra, tôi chưa bao giờ hiểu hết suy nghĩ của anh là vợ anh mà phải thừa nhận điều này, tôi cảm thấy mình khá đáng thương, lúc anh chủ động nói ra thì lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
2
Tôi cũng giống những phụ nữ mang bầu khác, mua một loạt sách mang thai, sinh nở, nuôi con, rồi giở đọc từng cuốn lúc rảnh rỗi, sau đó thở dài cảm thán, thì ra nuôi một đứa con phức tạp như vậy.
Lý Giai Nhân cũng giới thiệu một cuốn sách nuôi dạy trẻ với tôi, ca ngợi cuốn sách này rất thực tế, bổ ích, tôi tin lời cô ấy đặt mua trên mạng, rồi như bị ai xúi giục, tôi mua thêm cuốn Sông Đông êm đềm.
Lúc sách được mang đến, tôi còn không có dũng khí xé giấy bọc. Tôi chẳng có khái niệm gì về văn học Liên Xô, lẽ nào tôi muốn nhờ cuốn sách này để nhớ lại thời thiếu nữ của mẹ, tưởng tượng và cảm nhận lúc chú Hà Nguyên Bình nghe mẹ kể cuốn tiểu thuyết này như thế nào ư? Nhưng điều đó có ý nghĩa gì chứ? Cuối cùng tôi đặt cuốn sách vẫn còn nguyên bọc lên giá sách, cạnh đó là bức kệ chú Hà Nguyên Bình viết:
“Thương yêu cùng tụ hội
Do nhân duyên hợp thành
Sống ngập tràn âu lo
Mạng như sương trên cỏ
Vì yêu nên lo
Vì yêu nên sợ
Nếu không có yêu thương
Thì không còn lo sợ.”
Lúc đầu tôi không hỏi ý kiến mà đã lấy bức kệ này ở nhà Từ Hàng, mang nó về thành phố rồi đi đặt khung. Ngưòi thợ làm khung cười và bảo: “Chữ viết cũng đẹp đấy, có thể thấy được tâm sức của người viết, nhưng giấy viết bình thường quá, cũng không đề tên người viết.” Ông lắc đầu, không nói tiếp nữa, chắc hẳn ý ông muốn nói là bức này không đáng để đóng khung, nhưng tôi vẫn cố chấp bảo làm, nên ông cũng không từ chối đơn đặt hàng này.
Tôi cũng cảm thấy cách làm của mình hơi nực cười, nhưng trong quá trình đi tìm lời giải đáp cho cuộc đời mình, nhìn thấy một thứ đầu tiên liên quan đến ông, tôi cảm thấy vô cùng ý nghĩa.
Cuộc đời luôn có những mối âu lo, có những thời khắc không thể nào tự thoát ra được, muốn vô lo vô nghĩ thật khó lắm thay.
Nếu Tôn Á Âu không nhắc đến chuyện căn hộ ở đường Thẩm Dương thì tôi đâu có cảm thấy rối rắm, phức tạp thế này.
Tuy chỉ sống ở đó một thời gian ngắn nhưng điều đó có ý nghĩa đặc biệt với tôi.
Sau khi trở về thăm chốn cũ, anh đã nhớ đến một vài chuyện, còn trong trí nhớ của tôi, đó là khoảng thời gian thật tuyệt vời.
Năm hai mươi tư tuổi tôi yêu Á Âu, có thể coi đó là quãng thời gian bị kìm nén của tuổi trẻ bồng bột. Năm hai mươi tám tuổi tôi quyết định kết hôn với anh, đây là quyết định lớn nhất trong đời tôi.
Cho dù cuộc hôn nhân đó có thể coi là một trò mạo hiểm, cho dù cuộc đời không thể đoán trước được kết cục, cho dù việc tôi yêu anh bị bố mẹ phản đối, dì và Hạ Vân ra sức khuyên nhủ nhưng vẫn không thể thuyết phục được tôi.
Không sinh con là yêu cầu anh đưa ra, lý do rất đơn giản la anh không thích trẻ con, anh cũng chẳng có suy nghĩ phải có con nối dõi tông đường như bao người đàn ông khác. Tôi thấy rằng nỗi ám ảnh mang bầu ngoài ý muốn lần trước quá lớn, cộng thêm việc tiền đồ tương lai của anh chưa biết ra sao nên nghĩ không có con cũng đúng.
Sau khi kết hôn, tôi hăng hái sắp xếp lại tổ ấm nhỏ, mua rất nhiều sách dạy nấu ăn, dụng cụ nấu nướng, mỗi ngày sau khi đi làm về, tôi vẫn đi giầy cao gót, mặc quần áo công sở tất tả ra chợ mua thức ăn mang về nấu bữa tối với những món đầy đủ chất dinh dưỡng, buổi sáng dậy sớm nấu ăn sáng xong xuôi cho anh rồi tôi mới đi làm. Tôn Á Âu không thản nhiên chấp nhận, ngược lại còn nói với giọng mệt mỏi: “Em làm như vậy khiến một thằng đàn ông rỗi việc ở nhà như anh cảm thấy rất áp lực, cứ đại khái thôi là được.”
Tôi đành cố gắng làm việc nhà trong thời gian ngắn nhất, dọn dẹp phòng trong lúc anh đi chạy thể dục, nhớ bổ sung vào ngăn kéo một số tiền để anh chi tiêu. Mỗi lần anh đi ra ngoài về khuya, lòng tôi thấp thỏm, lo lắng như lửa đốt, cố gắng không gọi điện hỏi anh đi đâu, càng không dám hỏi anh có ý định thế nào cho tương lai.
Tôi đã sống trong một gia đình quá ồn ào, từ nhỏ đến lớn, nỗi khổ tâm lớn nhất là không được sống yên tĩnh, thiếu sự riêng tư cần thiết. May thay cuộc sống và mối quan hệ của anh đơn giản đến mức gần như xa cách với thế giới bên ngoài, sống cùng anh, hầu như không có ai đến làm phiền chúng tôi.
Thực ra anh cũng là người rất dễ sống chung. Anh không có yêu cầu cao, mặt không hề biến sắc khi nếm món canh tôi nấu thất bại, luôn khuyên tôi đơn giản hóa mọi việc, cho tôi một vài ý kiến về công việc, cổ vũ tôi theo đuổi sự nghiệp của mình. Nhưng để có tất cả điều này, điều kiện anh đưa ra là tôi không nên tùy tiện thăm dò suy nghĩ của anh, không được yêu cầu gần gũi, thân mật hơn.
Nghe thì có vẻ tôi đang ngược đãi bản thân, nhưng tôi phải thẳng thắn thừa nhận rằng, phần lớn khoảng thời gian đó tôi cảm thấy rất vui.
Hồi đó, tình yêu của tôi dành cho anh ở trạng thái cuồng si. Cái ôm của anh khiến tôi ngây ngất, sự bực bội, không hài lòng sự xa cách của anh đều không làm cho tôi nản lòng thất vọng, thậm chí tôi còn rất bao dung, độ lượng với anh. Tất cả những khổ sở trong tình yêu đó, có lúc lại làm cho tôi yêu anh hơn, khiến tôi coi nhẹ rất nhiều chuyện.
Tôi chỉ thực sụ bắt đầu nghĩ lại sau khi đã rời khỏi căn hộ ở đường Thẩm Dương.
Cuối cùng, tương lai của anh cũng bắt đầu khởi sắc, công việc mới tiến triển rất thành công, chế độ đãi ngộ tốt. Anh mau chóng mua được căn hộ hiện chúng tôi đang ở. Tôi thì tập trung toàn bộ tinh thần vào việc mua sắm, trang trí nhà cửa, còn phần lớn thời gian của anh dành cho công việc, như muốn đoạt lại tất cả những tổn thất mà anh đã từng phải chịu. Ngoài thời gian ở văn phòng, anh đi họp hành, công tác từ Nam ra Bắc. Chúng tôi chuyển đến nhà mới nhưng anh không đưa ra bất cứ một ý kiến gì về việc trang trí. Sau khi dọn đến ở, anh bảo thư ký tìm một người giúp việc theo giờ, làm tất cả việc nhà. Tôi tự tay nấu bữa tối cho anh, ăn xong, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Em hãy dành thời gian vào những việc có hiệu quả hơn.”
Đó chưa hẳn là một lời phê bình, nhưng tôi lại giống như bị một quả búa tạ đập vào đầu.
Tôi quá mong muốn làm một người vợ hoàn hảo để cuộc sống của chúng tôi thật hoàn hảo, nhưng tất cả những cố gắng đó của tôi trong mắt anh lại bị coi là quá sức.
Anh có yêu tôi không? Tại sao anh lại lấy tôi?
Câu hỏi này bắt đầu xuất hiện dai dẳng trong đầu tôi. Anh không muốn có con, tổ ấm mà tôi cố gắng tạo ra thì lại chẳng hấp dẫn được anh, điểm đặc biệt duy nhất có lẽ là lúc anh gặp khó khăn, tôi đã kiên trì ở bên anh và muốn lấy anh.
Nỗi băn khoăn đó cứ đeo bám lấy tôi, chẳng thể nào xua đi được. Có điều, đối với một phụ nữ ba mươi tuổi, tôi chẳng lấy đâu sức mạnh hay sự bướng bỉnh như thời thiếu nữ để so đo tính toán với anh, kiểu như: Anh nói đi, anh có yêu em không? Anh yêu em ở điểm gì? Anh có thể yêu em nhiều hơn được không?
Trong lúc đang hoang mang như thế: chúng tôi đã đi New Zealand du lịch, nhân tiện đến thăm cô bạn thân của tôi là Hạ Vân.
Hạ Vân và chồng cô ấy định cư ở thành phố Auckland của New Zealand. Đó là một thành phố rất dễ chịu, nhịp sống chậm rãi, không khí trong lành. Hai vợ chồng cô ấy đã có một cô con gái mười bốn tháng tuổi rất đáng yêu. Cô bé đang tập đi. Chồng cô ấy xoa xoa tay, nói: “Tôi muốn có hai trai, hai gái, nhưng cô ấy nhướng lông mày lên, nói: hai đứa đã là mức tối đa rồi.”
Hạ Vân nói: “Nếu anh thực sự muốn, có thể ra ngoài tìm người sinh con cho anh, sau đó tôi sẽ phụ trách nuôi con giúp anh.”
Chồng cô bạn che miệng vợ lại, cười, mắng yêu: “Em điên rồi, nói những câu này trước mặt con gái, có cho anh mấy lá gan anh cũng không dám đâu.”
Hai vợ chồng họ cãi cọ trêu chọc nhau rất thoải mái, mỗi động tác đều vô cùng thân mật, cô con gái nhỏ hoạt bát với đôi má hồng bầu bĩnh, đáng yêu, lẫm chẫm tập đi, bi bô nói khiến tim tôi như tan chảy. Nhà cô bạn còn có một chú chó lông vàng rất thân thiện, dễ bảo, căn bếp rộng rãi, sáng sủa, Hạ Vân đang nướng thịt dê trong đó. Từ cửa sổ nhìn ra, hoa hồng trong vườn đang khoe sắc... Tôi biết, tất cả những điều này đều là những gì tôi ao ước nhưng không bao giờ có được.
Vậy tôi có được những gì?
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn Á Âu, anh đang nói chuyện gì đó với chồng Hạ Vân. Chồng Hạ vân là một kiến trúc sư mang những đặc điểm tiêu chuẩn của một người đàn ông như tính tình hiền hòa, chậm rãi, dễ tính, mặc dù không đẹp trai nổi bật như Á Âu và không có sức cuốn hút đặc biệt cua người đàn ông nhiều tham vọng.
Tôi có được một người chồng đẹp trai và thành công trong sự nghiệp.
Dường như muốn bù đắp cho tôi nên về phương diện vật chất, anh tỏ ra rất hào phóng, những thứ mà tôi chưa bao giờ yêu cầu anh mua như xe, nhà, đồ trang sức... thì anh lại đáp ứng đầy đủ. Anh làm việc chăm chỉ bận rộn đến nỗi không có thời gian nhìn ngó đến người con gái khác.
Anh chưa từng yêu ai sâu sắc, những gì anh đem lại cho tôi đã là sự nhiệt tình to lớn nhất trong phạm vi tính cách bẩm sinh của anh. Vậy tôi còn muốn đòi hỏi gì nữa?
Khi đã phải nhắc nhở bản thân nên biết thế nào là đủ, có nghĩa là tình yêu đã nhạt màu. Tôi bắt đầu dùng lí trí đánh giá và nhìn nhận mọi thứ.
Tôi vẫn yêu anh, nhưng không phải là tình yêu như trước kia nữa.
Chính vì thế, sau khi rời khỏi căn hộ chung cư ở đường Thẩm Dương, tôi vẫn thường xuyên quay lại đó quét dọn.
Ở đó lưu giữ tình cảm chân thành nhất và trọn vẹn nhất của tôi.
Cuộc hôn nhân của tôi đã có bước ngoặt, hơn nữa lại xảy ra đúng lúc tôi không có bất cứ cố gắng nào để cứu vãn.
Vấn đề bỗng bày ra trước mắt tôi lại là: Mi có muốn tha thứ, quên đi tất cả để làm lại từ đầu không?
Tôi không biết.
Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi rồi.
So với đàn ông, tình cảm của đàn bà có lẽ ổn định và bền vững hơn. Chúng ta cảm nhận được niềm vui đặc biệt khi mình hy sinh tất cả, làm tất cả mọi thứ cho chồng. Có nhiều khi, cho đi càng nhiều, chúng ta lại càng cảm thấy như thế là xứng đáng. Nhưng tình cảm cũng giống như cơ thể sẽ có lúc mệt mỏi, đến một giới hạn nào đó, chúng ta sẽ thấy không thể tiếp tục kiên trì, cố gắng được nữa. Sự hấp dẫn của anh với tôi bắt đầu giảm đi từ khi nào? Tôi không nhớ rõ, chỉ biết rằng tôi không còn cảm thấy run rẩy bởi sự đụng chạm của anh, không còn bị mất ngủ bởi một câu nói của anh. Tôi nghĩ, tôi không thể yêu anh như trước được nữa, nhưng khi nói không còn yêu anh nữa, tôi không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào mà ngược lại, rất mơ hồ, mông lung.
Cảm giác trống rỗng này thật xa lạ và nguy hiểm.
3
Dì gọi điện đến nói: “Khả Khả, dì xem dự báo thời tiết, ở chỗ con bây giờ đang rất nóng, dì nhớ mùa hè năm con sinh, đúng là thời điểm nóng nhất trong lịch sử mà dì từng trải qua. Con nhớ không được tùy tiện ra ngoài, bà bầu mà bị cảm nắng là rất nguy hiểm đấy.”
Tôi bảo dì, tính đến hôm kia là tôi đã mang bầu được ba mươi hai tuần rồi. Tôi bắt đầu nghỉ ngơi, hầu như ở nhà liên lạc với khách hàng và chỉnh sửa những phương án công việc với đồng nghiệp qua email, chỉ thỉnh thoảng tôi mới tới công ty. Dì hỏi chuyện của tôi và Á Âu, tôi chỉ biết trả lời dì tất cả đều tốt.
Bề ngoài thì đúng là như vậy.
Hơn một tháng qua, Á Âu đã ít đi công tác và làm tăng ca, thời gian ở nhà nhiều hơn, hôm sinh nhật tôi, anh còn đặt trước bữa tối ở một nhà hàng rất lãng mạn. Thật trùng hợp, hôm đó ở cửa ra vào nhà hàng, chúng tôi gặp vợ chồng sếp Lư Trạm, sau một hồi đứng nói chuyện, ai về bàn nấy ngồi. Một lát sau, tôi nhận được tin nhắn của Lý Giai Nhân nói rằng cô ấy đang ở nhà vệ sinh đợi tôi thế là tôi đành phải đến đó. Cô ấy hỏi: “Hai người làm lành rồi à?”
Tôi mơ hồ gật đầu.
Lý Giai Nhân lộ vẻ thấu hiểu, thở dài, nói: “Em căm ghét bọn đàn ông phản bội, suy bụng ta ra bụng người, nỗi ấm ức này đúng là khó có thể nuốt trôi được, nhưng vì đứa trẻ, anh ta đã nghĩ lại, cũng đành phải nhượng bộ thôi, không thể làm căng được.”
“Chị muốn sinh đứa bé ra rồi tính tiếp.”
”Đừng ngốc nữa chị Hứa Khả, sau khi sinh, chị sẽ mất một khoảng thời gian dài bận rộn, mệt mỏi với con cái, làm gì có thời gian để hàn gắn quan hệ vợ chồng. Hãy làm rõ mọi chuyện ngay bây giờ để anh ta không còn ý nghĩ nào khác nữa mới là thượng sách.”
Trở lại chỗ ngồi, tôi thấy trước mặt mình là một hộp đựng trang sức Tiffany. Á Âu nói: “Em mở ra xem đi!”
Đó là chiếc vòng đeo tay, anh đeo lên giúp tôi, trông nó phát sáng lấp lánh, đẹp vô cùng.
Đương nhiên, việc làm này chu đáo hơn nhiều so với việc trước kia anh quên sinh nhật tôi, sau đó bù đắp bằng cách nhờ thư ký mua cho tôi một chiếc khăn lụa.
Thậm chí anh còn dành thời gian đưa tôi đi khám thai một lần.
Nhìn thấy các bà bầu ngồi ở dọc hành lang, lông mày anh hơi chau lại, nhưng anh cũng kiềm chế rất giỏi, không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên hay chán nản chút nào. Lúc cầm trên tay ảnh chụp siêu âm, anh cũng xem tỉ mỉ rất lâu. Nhung tôi có thể nhận ra, anh vẫn không hề yêu thích trẻ con.
Làm được đến như thế này, đối với anh mà nói đã là rất cố gắng rồi.
Tôi tự hỏi bản thân, tôi và anh có thể làm lại từ đầu không?
Tôi không biết trả lời thế nào, cứ nghĩ đến vấn đề này, tôi bỗng cảm thấy chán nản, đành tự an ủi mình: Đợi sinh con xong rồi tính tiếp.
Hà Từ Hàng gọi điện cho tôi, nói rằng đã gửi giấy bảo đảm và bản phô-tô giấy chứng nhận mua đất cho tôi. Tồi không hài lòng, nói: “Chị có yêu cầu em viết mấy thứ ấy đâu.”
“Nhưng em đã bảo với chị là em viết rồi, chị Hứa, chị phải nhận đấy nhé!”
Tôi đành phải bảo cô bé qua nhà. Khoảng nửa tiếng sau, Từ Hàng ấn chuông cửa, Á Âu ra mở cửa, chào hỏi xong liền bảo: ”Tôi phải ra sân baу bây giờ, Từ Hàng, cô ở đây nói chuyện với Hứa Khả nhé!"
Anh đi rồi, tôi lấy nước quả ở tủ lạnh mời cô bé: “Em mau uống đi nhìn em mồ hôi nhễ nhại kìa!”
“Hôm nay nóng thật đấy, em ra khỏi chỗ chụp hình mà suýt bị say nắng.”
“Việc chụp hình có thuận lợi không?”
“May mà kết thúc trước mùa hè. Ngày nào cũng bị thợ chụp ảnh mắng cho tối tăm mặt mũi. Bây giờ em bị mắng đến nổi mặt không biến sắc, da mặt cũng dày lên trông thấy, đúng là khâm phục mình quá đi mất.” Cô bé cười. "Chị Hứa Khả, hình như chị là ngươi duy nhất trong số những người quen của em không ngạc nhiên khi em làm người mẫu ảnh thời trang.”
“Chị đã nói rồi, em rất đặc biệt mà.”
Tôi ngắm cô bé, vẫn gương mặt trong sáng, nhưng tóc được búi một búi tóc giả, hàng lông mày trước đây hơi rậm và to, nay được tỉa gọn gàng, có độ cong tuyệt đẹp, tô điểm cho đôi mắt dài nhỏ thêm có hồn, chóp mũi cô bé lấm tấm mồ hôi, làn da mịn màng, sáng bóng. Điều quan trọng là, cả gương mặt này toát lên vẻ thuần khiết, trong sáng. Một cô gái như vậy mà lúc nào cũng cho rằng mình không đẹp.
“Nhà thiết kế cũng nói như vậy ạ, nhưng em nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng thấy mình đặc biệt ở điểm nào, cứ băn khoăn không hiểu có phải cái nhìn của hai người khác biệt không?”
“Cứ nhìn em là chị lại muốn thở dài, tuổi trẻ thật tuyệt vời.”
Cô bé cười ha ha. “Em lại muốn giống như chị, sau ba mươi tuổi mà vẫn có vẻ đẹp của mỹ nữ.”
Tôi xoa bụng. “Em thật biết an ủi người khác, chị như thế này cách xa cái tiêu chuẩn như em nói nhiều lắm.”
“Chị Hứa Kha, lúc nào chị sinh em bé ạ?”
“Dự kiến sinh là hạ tuần tháng Chín.”
Cô bé thử dùng ngón tay chạm vào bụng tôi, tôi thấy cái vẻ cẩn thận, rón rén của cô bé thì bật cười. “Không phải đồ dễ vỡ đâu em không phải sợ thế.”
Cô bé lắc đầu. “Thật không thể tin nổi.”
Đúng vậy, mang thai đúng là một quá trình không thể tin nổi. Bản thân tôi đang trải qua mà còn thấy thật thần kỳ.
“Chị muốn có bé trai hay bé gái?”
“Con nào cũng được, có điều,” tôi xoa bụng cười, “lần siêu âm trước chị mới biết, đúng như chị nghĩ, bé là con gái.”
“Được thừa hưởng gen của anh chị, bé chắc chắn rất xinh xắn.”
Cô bé lấy trong túi xách ra một tập giấy, đưa cho tôi. “Đây là bản phô-tô giấy chứng nhận bất động sản, còn đây là bản phô-tô giấy chứng nhận mua đất, em không ngờ thủ tục lại phức tạp như vậy. Thời gian này em phải đi chụp ảnh, hơn một tháng sau mới sang tên được. Đây là giấy bảo đảm không nhận quyền thừa kế em viết, nếu chị cảm thấy cần thiết, chúng ta có thể đi công chứng.”
Trên tờ giấy bảo đảm không chỉ có chữ ký của cô bé mà còn có dấu vân tay đỏ chót. Tôi vội vàng xua tay. “Không cần, không cần đâu, chị đã bảo không cần viết những thứ này, chị không hiểu tại sao em lại cứ khăng khăng như vậy.”
Cô bé cười. “Chị Hứa Khả, em đã lợi dụng chị, nếu cả cái này cũng không viết thì cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào nói chuyện với chị, mong chị nhận lấy cho em.”
Tôi đành nhận và hỏi: “Bố em chuyển về chưa?”
“Chuyển thì chuyển về rồi, nhưng...”, cô bé nhăn mày, “hình như bố rất nghi ngờ, vì thế em đã phải nịnh bố, đưa bản hợp đồng giả chữ ký của công ty thòi trang cho bố xem, bố xem xong bán tin bán nghi, không vui chút nào.”
“Có lẽ ông hy vọng chăm sóc cho em, chứ không phải để em chăm sóc ông ấy nên không tránh khỏi buồn phiền.”
Cô bé nghiêng đầu nghĩ ngợi. “Có lẽ thế ạ. Cho dù nói thế nào thấy bố và con chó Lai Phúc dọn về nhà ở, em rất vui, cảm thấy mình làm tất cả chuyện này cũng đáng. Cảm ơn chị, chị Hứa Khả.“
“Chị nghĩ những gì chị làm cũng đáng, nên không cần khách sáo với chị đâu. Từ Hàng, nếu không có việc gì nữa, ở đây ăn tối với chị rồi hãy về, bây giờ ra ngoài nóng lắm.”
Cô bé gật đầu đồng ý.
Ăn xong bánh ngọt, chúng tôi dựa vào ghế xô pha nói chuyện. Từ Hàng hỏi tôi: “Hình như là hai người làm lành rồi ạ?”
Tôi cười gượng. “Cứ coi là như vậy đi.”
Cô bé không muốn truy hỏi đến cùng, chỉ nhún vai tỏ ý hiểu biết, rồi nói đơn giản: “Thế cũng tốt.”
Tôi thở dài, không biết phải hiểu từ “tốt” của cô bé như thế nào, có thể trong mắt của cô gái mười chín tuổi, ở độ tuổi của tôi, đương nhiên phải có gia đình ổn định, không có bất cứ vướng mắc nào, như vậy mới gọi là tốt.
“Em và Chu Nhuệ thế nào rồi?”
Cô bé cười. “Bác sĩ Hứa nói với chị là thấy Chu Nhuệ thay lòng đổi dạ ạ?”
“Nó rất quan tâm đến em, chị còn cười nó, bảo nó bây giờ cũng nhìn ra được tâm trạng của người khác cơ đấy thât đáng chúc mừng.”
Một lúc lâu cô bé không nói câu nào.
“Dù sao các em vẫn còn nhỏ, có lẽ vẫn chưa muốn có cái gì ổn định.”
“Em nghĩ sức hấp dẫn của từ “ổn định” đó không lớn đâu ạ, hơn nữa con người của Chu Nhuệ rất ham chơi, cho dù mười năm nữa cũng không có từ “ổn định” trong từ điển của cậu ta đâu.”
Bọn trẻ chia tay rồi lại làm lành, không hiểu vì sao tôi bỗng nhiên mỉm cười, có lẽ chỉ ở độ tuổi của chúng mới tràn đầy sức sống, sự đam mê và nhiệt tình đến thế, cho dù có bị dằn vặt thế nào cũng không tổn thương sâu sắc, ở độ tuổi của tôi mà như vậy thì làm sao chịu nổi. “Nói như vậy có nghĩa là em không trách cậu ấy?”
“Trách cậu ấy ạ?” Từ Hàng mở to mắt nhìn tôi. “Em không cảm thấy cậu ấy có lỗi gì với em cả.”
Thôi rồi, đúng là tôi không thể theo kịp với tư duy của bọn trẻ bây giờ.
“Bọn em chưa từng hứa hẹn với nhau điều gì, em cũng không nghĩ là cậu ta thích em.”
“Cậu ta đương nhiên thích em rồi.”
“Vậy thì em không có cảm giác yêu đương vói cậu ta. Người em thích không phải tuýp người như cậu ta.”
“Thế em thích tuýp người như thế nào?”
Cô bé cười, mặt tự nhiên đỏ lựng lên, nói hơi lắp bắp: “Cái này, dù sao... cũng không phải kiểu người như Chu Nhuệ.” Dường như muốn thoát khỏi sự ngại ngùng, cô bé lắc đầu, nói thêm: “Thực ra em cũng không biết mình thích người như thế nào nữa.”
“Đại khái là lúc gặp nhau sẽ tim đập nhanh, không gặp nhau sẽ cảm thấy nhớ, muốn ở bên người đó mãi mãi.”
“Ở bên nhau mãi mãi có nghĩa là kết hôn phải không ạ? Vậy em lại không nghĩ thế, sau này em chỉ muốn ở cạnh bố thôi, em không muốn kết hôn. Theo em hiểu thì thích ở đây có nghĩa là muốn được ở gần anh ta, muốn có được cơ thể anh ta.”
Tôi ngớ người, không kìm được bật cười ha hả. Cô bé cũng cười. “Câu nói này có phải quá thẳng thắn, quá vô liêm sỉ không ạ?”
“Không, em rất thẳng thắn và cũng không sai. Tình yêu có thuần khiết thế nào thực ra cũng bao gồm cả ham muốn được gần gũi nhau, còn về việc kết hôn...”, tôi nghĩ ngợi một lát rồi nói, “chẳng qua chỉ là về mặt luật pháp đảm bảo hai người yêu thương nhau cùng phải gánh vác trách nhiệm gia đình, em ở độ tuối này chưa nghĩ về chuyện lập gia đình cũng là bình thường.”
“Bố em đã từng kết hôn, người đó do ông Trương giới thiệu nhưng không duy trì được đến hai năm.”
Tôi rất muốn biết cuộc sống trước đây của chú Hà Nguyên Bình nên hỏi: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Khoảng hai mươi năm trước ạ, sau khi bố mang em về thì hai người ly hôn. Có thể người phụ nữ đó không thích em, nếu không bố là người dễ sống như thế chẳng có lý do gì ly hôn với bố cả.”
“Em đừng nghĩ như vậy. Có rất nhiều nguyên nhân khiến người ta không giữ đuợc hạnh phúc gia đình, cặp vợ chồng có yêu thương nhau nhiều đến đâu cũng có nhiều lúc cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nguyên nhân dẫn người ta đến hôn nhân đa số là tình yêu, nhưng duy trì cuộc hôn nhân sau này lại không phải chỉ cần có tình yêu là được. Cuộc sống thường ngày mài mòn dần tình cảm, cần phải bổ sung thêm vào đó cả tình thân, trách nhiệm, sự tin tưởng và sống nương tựa vào nhau. Nếu không có những điều này, thật sự khó có thể ở bên nhau đến đầu bạc răng long.”
“Phức tạp quá. Thế nên em tình nguyện sau này ở với bố sống đơn giản một chút cũng tốt.”
Tôi im lặng không nói.
“Ôi, chị Hứa Khá, em không có ý nói những lời làm chị buồn đâu.”
“Chị biết. Không cần em nói, bây giờ chị cũng không có niềm tin vào hôn nữa. Có điều người bạn thân nhất của chị ở New Zealand lại sống rất ổn, cuộc hôn nhân của họ rất hạnh phúc, thế nên không có gì là tuyệt đối cả.”
Ánh nắng buổi chiều hắt qua tấm rèm cửa mỏng đã dịu hơn, chỉ còn vài đốm sáng chiếu xuống nền nhà tĩnh lặng. Trong ấn tượng của tôi, đã từ rất lâu rồi, hồi còn thiếu nữ, tôi và Hạ Vân cũng nằm và nói chuyện lâu như thế này, thời gian trôi thật nhanh. Tôi giờ đây sắp trở thành một phụ nữ trung tuổi mệt mỏi, vác cái bụng bầu to không nhìn thấy chân mình, chờ đợi đứa trẻ chào đời, trong sự âu lo, hoài nghi về tương lai.
Cả hai chúng tôi đều mệt nên mơ màng thiếp đi.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, tôi hơi nhoài người với lấy, đưa lên tai.
“Chị Hứa, chị có nhà không ạ?”
Tôi băn khoăn hỏi lại: “Ai đấy ạ?”
“Tôi là nhân viên quản lý của tòa chung cư đường Thẩm Dương, tên là Tiểu Lưu.”
“Ồ, chào anh Tiểu Lưu, hiện tại tôi không ở chỗ đó.”
“Vậy phòng chị có ai đang ở ạ?”
“Để trống mà, có ai ở đâu, có phải nước bị rò rỉ không?”
Anh ta hấp tấp nói: “Phiền chị đến ngay đây được không ạ? Ở ban công nhà chị có một phụ nữ đang ngồi, tôi đoán hình như muốn tự sát, dưới lầu có rất nhiều người đang đứng. Chúng tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy đang đến. Chúng tôi đã lên lầu gọi cửa nhưng không có ai trả lời, cũng không đám tự ý phá cửa xông vào.”
Tôi giật mình đứng dậy. “Tôi lập tức đến ngay.”
Từ Hàng cũng choàng tỉnh, lo lắng hỏi: “Chị chậm một chút, đừng vội vàng như thế. Xảy ra chuyện gì đấy ạ?”
Tôi bảo cô bé cùng đi, trên đường xuống hầm để xe, tôi kể lại nội dung cuộc điện vừa nhận cho cô bé nghe.
“Có người tự ý vào nhà chị và định nhảy lầu xuống ư? Thật kỳ lạ!”
Ruột gan tôi rối bời, đành nói: “Phải đến đó xem thế nào đã.”
Tôi lái xe cùng Từ Hàng đến đó, chung cư đường Thẩm Dưong vốn là một nơi náo nhiệt của đô thị, hiện giờ duới lầu đã có rất nhiều người đứng, tất cả bọn họ đều đang ngẩng đầu nhìn lên, không ít người còn giơ điện thoại lên chụp ảnh. Có vài cảnh sát đang giữ trật tự, xe phòng cháy chữa cháy cũng ở dưới lầu, mấy phóng viên đài truyền hình vác máy quay đang phỏng vấn, một người trả lời với vẻ hào hứng: “Đúng, đúng, tôi là người nhìn thấy cô ấy đầu tiên.”
Nhân viên quản lý tòa nhà và một cảnh sát bước đến, nói: “Chị Hứa, cuối cùng chị cũng đến rồi, chị mau đi xem có quen người phụ nữ đó không?”
Đang là giữa hè, ánh nắng buổi chiểu vẫn còn rất nóng bức, chói chang, ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác không thể thấy rõ cái gì.
Chỉ thấy ở tầng tám của tòa chung cư, nhà tôi, trên ban công có một ngưòi con gái, tóc dài, váy đỏ, cả hai chân đang gác ra ngoài. Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng tôi đoán quả không sai.
Đó là Du Vịnh Văn.
4
Cảnh sát nhìn tôi nghi hoặc. “Chị chắc chắn chứ?”
“Tôi không nhìn rõ, nhưng chắc là cô ta.”
“Cô ấy có quan hệ gì với chị, tại sao cô ấy lại chạy đến nhà chị muốn nhảy lầu tự tử?”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, việc đã đến nước này, tôi không thể không nói: “Cô ta chẳng có quan hệ gì với tôi cả, nhưng cô ta từng là tình nhân của chồng tôi, tôi đoán cô ta đã lấy chìa khóa ở chỗ chồng tôi để vào nhà. Còn việc tại sao cô ta làm vậy thì tôi thực sự không rõ.”
Những ánh mắt nhìn tôi càng tò mò hơn, mọi người đứng xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán. Hình như thấy tôi đang có bầu, người cảnh sát nói chậm rãi: “Chị hãy liên lạc với anh nhà, mời anh ấy đến đây đi ạ.”
Tôi lấy điện thoại, bấm số của Tôn Á Âu, anh đã tắt máy. “Chồng tôi đi công tác, bây giờ có lẽ đang ở trên máy bay rồi.”
“Đưa chìa khóa cho chúng tôi vậy, chúng tôi sẽ thử vào khuyên nhủ cô ấy.”
Tôi đưa chìa khóa cho anh ta, họ bước vào trong. Lúc này tôi đã gần như kiệt sức, ngả vào người Từ Hàng. Cô bé giữ chặt lấy tôi. Phóng viên đài truyền hình vác máy quay bước đến. "Xin hỏi, chị có thể...”
Từ Hàng liền ngắt lời anh ta: “Không thể, chị ấy đang mang bầu, xin đừng làm phiền.”
Phóng viên ngẩn người trước cách nói chuyện lạnh lùng cùa cô bé nhưng họ cũng không muốn rời đi. Tim tôi đập dồn dập, môi miệng khô khốc, cái thai trong bụng bị kinh động, bắt đầu đạp liên tục khiến bụng nhâm nhẩm đau.
“Chị Hứa Khả, chúng ta đi thôi.”
“Bỏ đi thế làm sao được?”
“Thì ít nhất ngồi trong xe, đừng đứng dưới cái nắng thế này nữa, trông sắc mặt chị kém lắm.”
Mồ hôi chảy ra ròng ròng, tôi lắc đầu. “Không sao đâu, chị đứng ở đây đợi cũng được.”
Chưa đầy mười phút sau, anh cảnh sát vừa nãy lại bước đến. “Chị Hứa, cô ấy đòi gặp chồng chị, chúng tôi bảo cô ấy là chồng chị đang trên máy bay, thế nên cô ấy muốn gặp chị.”
Từ Hàng giận dữ nói: “Chị ấy đã mang bầu tám tháng rồi, làm sao đến nơi như thế này được? Người phụ nữ đó rõ ràng muốn tự sát nên mới đưa ra các yêu cầu bất hợp lý như vậy.”
Anh cảnh sát bối rối. “Chúng tôi quan sát bằng ống nhòm, thấy cô ấy còn rạch cổ tay, không chỉ một làn, vết thương rất sâu và đang chảy nhiều máu, ý thức của cô ấy đã hơi hỗn loạn. Cứ để như vậy, cho dù cô ấy không muốn nhảy lầu, nói không chừng cũng...”
Tôi nắm tay Từ Hàng. “Chị phải lên đó xem thế nào.”
Cô bé nhìn tôi, đành nói: “Được rồi, em đi cùng chị.”
Đã hơn nửa năm rồi tôi chưa đến đây, lúc bước từ thang máy ra, tôi nhìn thấy trước cánh cửa quen thuộc nhà mình có mấy cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy nên nhất thời hơi hoảng hốt. Một nhân viên phòng cháy chữa cháy nói nhỏ với tôi: “Ở phía dưới đang trải tấm đệm khí, nhưng chỉ đảm bảo cứu hộ an toàn ở độ cao mươi lăm đến hai mươi mét tương đương với tầng sáu, nhà chị lại ở tầng tám, chúng tôi đã thử lên ban công tầng trên xem có thể tiếp cận cô ấy không, nhờ chị cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của cô ấy.”
Tôi gật đầu, bọn họ liền nhường đường cho tôi, nhưng Từ Hàng nắm chặt tay tôi đứng ở mép cửa, không cho tôi bước vào.
Đây là một căn chung cư nhỏ, phòng khách chỉ khoảng mười lăm mét vuông, từ cửa đến cửa sổ không đến năm mét trong phòng không mở điều hòa, gió nóng thổi vào, Du Vịnh Văn ngồi trên ban công quay đầu lại nhìn tôi. Cô ta mặc chiếc váy màu đỏ ngắn đến đầu gối, cổ chữ V, tay trần, đôi giày cao gót cỡi ra đặt gần cửa sổ, ở cô' tay phái thõng xuống có mấy vết rạch rất đáng sợ, máu cứ thế chảy xuống nền ban công. Trên tường còn có một vết máu kéo dài và có cả trên nền đất. Trong phòng khách, khắp nơi đều thấy vết máu, trên ghế xô pha cũng có vết máu, chắc chắn sau khi rạch cổ tay, cô ta đã đi lại khắp nơi trong phòng, thậm chí ngồi ở ghế xô pha, sau đó mới ra ban công.
Tôi bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, gần như đứng không vững, phải dựa vào người Từ Hàng, cô bé cũng hơi run nhưng vẫn gắng giữ lấy tôi.
Du Vịnh Văn nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi sau đó ánh mắt dừng trước cái bụng bầu của tôi. Toàn thân rùng mình, tôi lấy tay che bụng theo bản năng, cố gắng lấy tinh thần, nói: “Ở đây nóng quá, tôi mở điều hòa lên được không?”
Trong phòng khách có một cái điều hòa tủ đứng, điều khiển đang để gần cửa sổ. “Chị đứng nguyên ở đó, đừng có qua đây. Anh Á Âu đâu rồi?”
“Anh ấy đang trên máy bay khoảng bốn mươi phút nữa là hạ cánh, cô hãy bình tĩnh, trèo xuống để xử lý vết thương đã, sau khi anh ấy mở máy, cô hãy nói chuyện với anh ấy.”
“Chắc chắn anh ta đang trốn tôi.”
“Không, anh ấy không trốn cô, anh ấy đi Thượng Hải họp, chắc ngày mai sẽ về. Tôi sẽ bảo anh ấy đặt vé máy bay hôm nay để về nhà một cách nhanh nhất.”
“Chị đang khoe với tôi hiện tại chị rất có sức ảnh hưởng với anh ta, có thể chỉ đạo anh ta làm bất cứ việc gì theo ý chị, đúng không?”
“Cô hiểu nhầm rồi, tôi không có ý đó.”
“Chị nói hay không nói cũng giống nhau thôi, đù sao anh ta đã nói với tôi rồi, cho dù có đứa bé hay không, người anh ta không muốn để mất là chị. Tôi không cam tâm, tôi đã đứng bên ngoài căn hộ chị ở, theo dõi hai ngưòi, thấy anh ta dẫn chị đến nhà hàng dùng cơm.”
Chắc hẳn đó là hôm sinh nhật tôi, cứ nghĩ đến việc cô ta âm thầm theo dõi phía sau, toàn thân tôi đã run lên.
“Hai người trông có vẻ là cặp vợ chồng hạnh phúc đấy. Tôi bỗng nhận ra, mình chỉ là khách qua đường, là một con rối, thậm chí không hể để lại vết tích gì trong cuộc sống của hai người, thua một cách thảm hại, và chị đã thắng rồi đấy.
Tôi không biết nên nói gì, Từ Hàng đột nhiên mở miệng, giọng rất điềm tĩnh: “Chị này, không biết chị có nghĩ đến không, cho dù anh Tôn Á Âu đó nghĩ như thế nào thì cuộc hôn nhân của chị Hứa Khả đã bị chị phá hoại rồi.”
Tôi sợ hãi kéo tay cô bé, sợ cô ấy làm Du Vịnh Văn kích động. Cô bé nắm nhẹ tay tôi, ý bảo tôi bình tĩnh lại, rồi tiếp tục nói: “Tôi từng nhìn thấy chị đến công ty chị Hứa Khả nói chuyện với chị ấy chị ấy không hề muốn lằng nhằng với các người. Còn hơn một tháng nữa là chị ấy sinh rồi, chị ấy đã bảo tôi rằng chị ấy đã mất niềm tin vào hôn nhân, chị nghĩ liệu chị ấy có cảm giác chiến thắng được không?”
Du Vịnh Văn không nói gì, ánh mắt hoảng loạn, máu trên cổ tay vẫn nhỏ từng giọt xuống sàn nhà, nhìn thật khủng khiếp, nhưng cô dường như không có bất cứ cảm giác đau đớn nào.
Từ Hàng nói: “Chuyện đã như vậy rồi, chẳng có ai chiến thắng cả. Chị hãy mau xuống đi, có chuyện gì bình tĩnh nói. Chị hãy nghĩ đến bố mẹ chị…”
“Dù sao từ lâu họ đã rất thất vọng về tôi rồi. Tôi ở Mỹ mấy năm, đã đổi ngành học hai lần, chưa lấy được bằng, chẳng có sự nghiệp gì. Đối với tôi, cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Cuộc sống không chỉ có tình yêu.”
“Vậy còn có cái gì chứ? Tình thân, lý tưởng, sự nghiệp, gia đình, con cái...” Cô ta đột nhiên cười ha hả, thân người ngã nghiêng trên ban công, tôi gần như kêu lên thất thanh, may mà cô ta vẫn ngồi vững. “Chị không cần khoe khoang với tôi, các thứ khác tôi không có, tôi cũng chẳng quan tâm, cả cuộc đời này tôi chỉ yêu mỗi anh Tôn Á Âu. Tôi cứ nghĩ cuối cùng mình đã có được anh ấy, kết quả chỉ là ảo tưởng.”
Từ Hàng nói to: “Nói như vậy có nghĩa là, người phụ bạc chị chính là anh Tôn Á Âu, cho dù chị muốn dùng tính mạng để báo thù anh ta, tốt nhất nên tiến hành trước mặt anh ta thì hơn.”
“Không, tôi không hận anh ấy. Từ đầu tới cuối anh ấy không lừa tôi, anh ấy chỉ không yêu tôi như tôi yêu anh ấy, yêu đến mức có thể từ bỏ gia đình.”
“Ồ, số anh ta may thật, đến nước này rồi mà chị còn bênh vực anh ta. Nếu chị thật sự yêu anh ta như lời chị nói thì nên chúc phúc cho anh ta, sao phải đến tận nhà anh ta để tự sát?”
“Cô không hiểu đâu. Anh ấy nói sống ở đây mới hiểu ra người anh ấy yêu là vợ. Tôi chỉ muốn xem căn phòng này có điểm hấp dẫn gì mà có thể khiến một người đàn ông hồi tâm chuyển ý.”
Tôi nói một cách khó khăn: “Anh ấy không yêu tôi, Du Vịnh Văn à. Cô nghĩ nếu không có tình yêu thì sống cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng nhiều khi, tình yêu xuất phát từ bản năng, không phải là lý trí. Cô vẫn không hiểu hết con người Tôn Á Âu. Anh ấy chẳng yêu ai cả.”
Cô ta kinh ngạc mở to mắt nhìn tôi.
“Hãy tin tôi, tôi và anh ấy đã sống bên nhau gần bảy năm, hiểu được điều này đối với tôi không dễ chịu chút nào. Nhưng chúng ta đều phải nhìn thẳng vào sự thật, không ai quy định tình yêu phải là khoản đầu tư có lãi, khi người mình yêu thương không đáng tin cậy thì chúng ta đành phải nhận thua thôi.”
“Chị muốn đóng vai người khai sáng cuộc đời à? Ha ha ha, thật nực cười, không dùng được cách này với tôi đâu.”
Tôi buông tay Từ Hàng ra, chậm rãi bước vào nhà. “Tôi chẳng có tư cách khai sáng bất cứ ai, chỉ muốn nói cho cô biết cô muốn đối xử như thế này với người cô yêu ư?”
Cô ta do dự không nói, hình như do mất máu nhiều, tư duy đã hơi hỗn loạn, một lúc lâu sau mới hỏi tôi: “Chị đã nói chị không còn yêu anh ấy nữa đúng không? Vậy tại sao chị vẫn sinh con cho anh ấy?”
“Đứa bé không phải là công cụ để tôi giữ anh ấy lại càng không phải là sản phẩm tái tạo gen đơn thuần. Tôi muốn làm mẹ, cảm nhận được quá trình thai nghén và một sinh mệnh chào đời, trưởng thảnh thế nào. Du Vịnh Văn, cô có ý nghĩa rất lớn với bố mẹ của cô, lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô đấy. Bọn họ có thể nhất thời thất vọng về cô nhưng chắc chắn không thể chịu đựng được nỗi đau mất cô.”
Trong quá trình nói chuyện, tôi đã nhìn thấy dây an toàn bên ngoài cửa sổ được thòng xuống nên căng thẳng đến nổi cổ họng khô đắng. Tôi tiếp tục nói: “Xin lỗi, tôi bây giờ đứng lâu một chút là cảm thấy rất mệt, muốn ngồi xuống ghế xô pha nghỉ một lát.”
Không đợi cô ta trả lời, tôi liền bước tới ghế xô pha ngồi xuống. Cô ta bất giác ngã đầu vào bên trong nhìn tôi, hỏi: “Chị vẫn muốn sống cùng với anh ấy à?”
“Tôi không biết nữa.”
“Hai người sẽ ở bên nhau thôi. Từ đầu đến cuối, chỉ có tôi là kẻ nực cười, thất bại thảm hại…”
Lúc này cô ta hình như cũng cảm thấy trên đầu mình có tiếng động bèn quay đầu lại và hét lên: “Đừng có lại đây.” Vết máu trên cổ tay vẽ một đường vòng cung về phía tôi, cơ thể cô ta mất thăng bằng ngã ra bên ngoài, tôi che miệng để kìm lại tiếng kêu, mắt mở to nhìn nhân viên chữa cháy đã thắt dây an toàn cố gắng đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô ta, nhưng trong lúc vội vàng không giữ vững, cô ta cứ thế rơi xuống.
Tôi muốn đứng dậy nhưng không thể cử động được. Từ Hàng giữ chặt lấy tôi. “Chị cứ ngồi yên đấy nhé!”
Cô bé lao nhanh ra ban công và ngó xuống, sau đó quay đầu lại nói với tôi: “Rơi xuống tấm đệm khí, hiện giờ nhân viên cứu hộ đang khiêng chị ta xuống.” Một lúc sau, cô bé lại nói: “Chị ta được cho lên xe cấp cứu rồi.”
Cả người tôi rơi vào trạng thái mơ hồ, cứ ngồi thẫn thờ ở đó, cảnh sát bước đến nói gì với tôi, tôi hoàn toàn không đáp lại được, Từ Hàng nói gì đó với họ, cuối cùng, họ cũng rời đi.
Từ Hàng lấy khăn mặt ra lau mặt cho tôi, tay cô bé run run. Lúc này, tôi mới nhận thấy chiếc áo phông của cô bé có vết máu, trên mặt tôi cũng có máu.
Có một cô gái trẻ ngó vào, nói: “Tôi là phóng viên Vãn Báo, muốn phỏng vấn hai chị một chút...”
Từ Hàng không nói câu nào, bước đến đẩy cô ta ra ngoài rồi thô bạo đóng sầm cửa lại. Tôi nghĩ, may mà có em ấy ở đây, nếu chỉ có một mình tôi, tôi thực sự không thể từ chối dứt khoát như thế. Tôi thử đứng dậy, nhưng cảm thấy cơ thể nặng trịch như đang phải gánh một vật nặng vô hình, chân tay không thể cử động được nhịp phàng, hơi thở nặng nề và bụng bắt đầu đau, tầm nhìn dần dần mờ đi, rồi tôi chỉ nghe thấy Từ Hàng gọi to tên tôi, nhưng tôi không thể nào trả lời cô bé được, cuối cùng tôi rơi vào hôn mê.
5
Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường ở bệnh viện, Tử Đông đang ở bên cạnh. Tôi định giơ tay sờ bụng theo bản năng, Tử Đông liền nắm lấy tay tôi. “Chị, đứa bé không sao, chị không phải lo đâu.”
Tôi không còn sức lực nào để đáp lại.
“Chị bị cảm nắng, may có Từ Hàng kịp thời gọi điện cho em nên mới có biện pháp cứu chữa kịp thời.”
Ánh mắt tôi dịch chuyển xuống cuối giường, Từ Hàng đang đứng ở đó, vẫn mặc chiếc áo phông dính máu. “Vậy còn Du Vịnh Văn, cô ấy...”
Từ Hàng lắc đầu, Tử Đông đáp: “Vừa nãy cô ta cũng được đưa đến bệnh viẹn này, đang tiến hành cấp cứu, tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, vẫn còn sống.”
Tôi ngã người về phía sau, muốn được tiếp tục rơi vào trạng thái hôn mê, muốn trốn tránh tất cả, bỗng tôi nghe Tử Đông nói tiếp: “Chủ nhiệm Cố nói huyết áp của chị khá cao, tốt nhất nên ở lại bệnh viện để theo dõi một đêm. Em đã gọi điện cho anh rể rồi, anh ấy đã đặt vé máy bay quay về.”
“Tử Đông, giúp chị tìm một bộ quần áo cho Từ Hàng thay rồi tiễn cô bé về ngày mai cô bé còn phải đi làm nữa. Chị không sao, chị muốn ngũ một chút thôi.”
Tử Đông gật đầu rồi tiễn Từ Hàng đi ra. Tôi không thể ngủ được vừa nhắm mắt thì trong đầu đã xuất hiện cảnh tuợng đầy máu me trong phòng, ở đó có bóng người mặc váy đỏ cứ thế rơi từ trên cao xuống. Tôi chỉ biết mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà trắng toát của bệnh viện, cho đến khi thấy mắt cay nhức rất khó chịu.
Sau khi tan làm bố đã vội vàng đến thăm tôi, nét mặt sầm lại, đứng bên giường tức giận nói: “Con lớn như vậy rồi, lại đang mang bầu, cũng phải cẩn thận một chút chứ, trời nóng thế này, chạy ra ngoài làm gì để đến nổi bị cảm nắng hả?”
Tôi biết Tử Đông không kể rõ mọi chuyện cho bố biết nên thở phào nhẹ nhõm. “Con không sao ạ, bác sĩ nói cần theo dõi thêm một chút, bố không phải lo đâu.”
“Hồi mẹ con mang thai con sắp được chín tháng, đi xe buýt bị ngã nên đã sinh non, bà ấy cũng suýt mất mạng. Lúc đó, bố ở bên ngoài phòng bệnh đã nghĩ, nếu mẹ con có mệnh hệ gì, bố phải ăn nói thế nào với ông bà ngoại của con đây. Con có chuyện gì thì sau này bố biết ăn nói thế nào với mẹ con?”
Lần đầu tiên tôi mới biết, lúc mình sinh ra còn có chuyện bất ngờ và nguy hiểm như thế. Nghe bố nhắc đến mẹ, tôi bỗng nghĩ, hồi đó hai người họ kết hôn chưa lâu, vợ lại mang thai đứa con của người khác, không biết bố ngồi ở ngoài đã có tâm trạng phức tạp như thế nào. Vậy mà tôi đã từng đánh giá sai về bố, nghĩ đến đó tôi cảm thấy vô cùng căm ghét bản thân, bao nhiêu nước mắt kìm nén từ hôm qua đến giờ mới có dịp tuôn rơi. Bố đột nhiên luống cuống, nói: “Sao thế Khả Khá, con thấy không khỏe ở đâu à? Để bố gọi Tử Đông đến!”
Tôi nắm lấy tay bố, nói: “Không cần đâu ạ, bố, con chỉ mệt thôi.”
Hai bố con rất ít khi có sự tiếp xúc thân mặt, bố không thích cũng không quen bộc lộ tình cảm như vậy, thế nên ông lắc đầu như muốn lảng sang chuyện khác. “Khả Khả, con muốn ăn gì bố đi mua cái gì cho con ăn nhé!”
Tôi chẳng muốn ăn bất cứ cái gì nên lắc đầu.
“Không ăn làm sao được? Bố đi mua cháo cho con ăn nhé!”
Tử Đông bước vào, nói: “Bố, chị cần nghỉ ngơi. Một lát nữa con mlla cho chị chút gì ăn cũng được, bố cứ yên tâm.”
Đợi bố đi khỏi Tử Đông nói: “Cô ta tạm thời không còn nguy hiếm đến tính mạng nữa, hiện đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, lá lách bị rách nên phải cắt, não bị chấn thương, xương sườn bị gãy đâm vào mạch máu ở sườn, màng phổi và phổi bị tràn khí, xương chậu gãy vụn, đùi bên phải có hai chỗ bị gãy.”
Tôi không nói được lời nào.
Tử Đông an ủi tôi: “Tình trạng như thế có thế hồi phục được, quan trọng là cô ta còn sống. Nhà chị ở tầng tám, tầng một lại là mặt tiền của siêu thị, chiều cao siêu thị đó cũng phải đến hai tầng lầu. Cô ta rơi xuống từ độ cao vượt quá mức bảo đảm của tấm nệm khí, còn sống được cũng là may đấy.”
Cơ thể gần như gãy nát từng mảnh lại vẫn được coi là may mắn, nhưng không coi là may mắn thì coi là gì đây. Tôi thở dài, chẳng có cảm giác nhẹ nhõm chút nào, mắt vẫn nhìn trân trân lên trần nhà.
Buối tối khoảng hơn chín giờ, Tôn Á Âu mới vội vàng bước vào, không còn vẻ trấn tĩnh như thường ngày, tóc tai anh rối bù, ống tay áo xắn cao. Anh gọi tên tôi: “Khả Khả, em không sao chứ?”
Tôi ngăn anh bước lại gần. “Xin đừng lại gần, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Anh khựng người lại, sắc mặt trắng bệch. “Khả Khả, nghe anh giải thích xảy ra chuyện này, anh rất...” Lần đầu tiên thấy anh nói ngập ngừng truớc mặt tôi, cứ như đang phải chọn lọc từ ngữ. Những lời nuối tiếc hay đau lòng đấy? Tôi nhìn anh, cuối cùng anh nói: “Anh rất không muốn như vậy.”
Đúng là ngôn từ chuẩn của dân ngoại giao. Nếu tôi còn đủ sức, chắc chắn sẽ bật cười.
“Sau khi đi Mỹ, Du Vịnh Văn liên tục gửi email cho anh, lúc đầu là vì môn ngoại ngữ thi không qua, sau đó gia đình cô ấy xảy ra một số chuyện, tâm trạng rất chán chường, anh không thể không an ủi cô ấy.”
“Anh không cần kể với tôi những chuyện này.”
Anh không để ý đến lời tôi, tiếp tục nói: “Anh đi Mỹ công tác, nhân tiện ghé thăm cô ấy, đương nhiên, những chuyện xảy ra sau đó là không nên, nhưng anh nghĩ em cũng có thể hiểu được.”
Đương nhiên tôi có thể hiểu, vì đó là những gì tôi đã trải qua, cảm giác như đang tái hiện lại cảnh lần đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, rất tùy hứng, không hề chân thành. Anh thấy như thế là rất bình thường nhưng không nghĩ được rằng đối phương lại rất nghiêm túc với chuyện ấy. Cuối cùng thì tôi cũng phải bật cười, thật mỉa mai làm sao!
“Nhiều lúc tâm trạng của cô ấy rất tồi tệ nên mãi không lấy được bằng tốt nghiệp, gia đình không cho cô ấy tiền học phí nữa. Anh có cho cô ấy vài lần, để cô ấy không phải sống quá khổ sở và có thể tốt nghiệp thuận lợi, có lẽ vì thế mà cô ấy đã hiểu lầm. Năm ngoái cô ấy đột ngột từ Mỹ trở về...”
Đó chính là thời điểm mẹ tôi bị bệnh nặng.
“Cô ấy nói muốn ở bên cạnh anh, điều này khiến anh rất bất ngờ, anh liên tục khuyên nhủ cô ấy trở lại Mỹ.”
Cho đến một hôm, cô ta không thể chấp nhận lời an ủi của anh nữa, lật bài ngửa với tôi. Thảo nào khi tôi đề nghị ly hôn, một việc mà trong mắt anh chẳng coi là gì bỗng nhiên diễn tiến tới mức anh không thể khống chế nổi, điều đó đã làm anh nổi giận.
“Sau đó cô ấy trở lại Mỹ, nhưng một tuần trước đột nhiên quay về đến công ty tìm anh, anh đã nói rõ ràng với cô ấy là anh và cô ấy không thể tiến thêm được thêm được nữa. Anh đề nghị chu cấp cho cô ấy tiền học phí để trở về Mỹ tiếp tục học môn yêu thích, nhưng cô ấy đã từ chối. Bọn anh nói chuyện rất bình thường, cô ấy không hề để lộ ý định muốn tự sát, anh cũng không biết cô ấy lấy chìa khóa của căn hộ đường Thẩm Dương lúc nào.”
Tôi mở miệng, giọng nói khô khốc: “Anh coi chuyện đó là bình thường nhưng lại làm người khác tổn thương, đều đó tôi đã được lĩnh giáo rồi.”
”Em nói gì cơ?”
“Anh nói với tôi là anh rất nhớ những ngày sống trong căn hộ ở đường Thẩm Dương, thực ra tôi cũng nhớ những ngày đó, vì từ khi chuyển đến đây, tôi không còn yêu anh như trước nữa.” Tôi bình thản nói tiếp: “Sau khi chuyển đến nhà mới, anh bận rộn với công việc, suốt ngày đi công tác, có một đêm, tôi bị sốt đầu đau như búa bổ, gọi điện cho anh, anh nói: “Anh đang đi gặp khách hàng, đau đầu thì gọi cho anh làm gì, đến bệnh viện hoặc gọi điện cho Tử Đông ấy.” Giọng nói của anh rất bình thản, nhưng chính lúc đó, tôi hoàn toàn hiểu ra, anh không hề yêu tôi.”
“Hồi ấy thực sự anh rất bận, thậm chí còn không nhớ nổi chuyện đó, cái gì em cũng để trong lòng, mấy năm sau mới tính toán với anh, như thế thật không công bằng.”
“Công bằng ư? Đừng nói từ công bằng với tôi, Tôn Á Âu, cũng đừng nói công bằng với cô gái ngốc nghếch đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt kia. Đêm hôm đó, nhìn căn hộ mới trống huơ trống hoác, trong phút chốc, tôi cũng cảm thấy mình sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Anh không biết em lại để ý như vậy, anh xin lỗi, Khả Khả, em đối với anh rất đặc biệt.”
Tôi nhìn anh như nhìn một người xa lạ. “Tôi chẳng thấy có gì khác nhau cả. Đương nhiên, tôi chưa đến mức tuyệt vọng như Du Vịnh Văn. Tôi có cha mẹ, anh em, họ đều yêu tôi, vì họ, tôi sẽ không từ bỏ mạng sống của mình. Tôi muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, chỉ hy vọng nêu không có tình yêu thì ít nhất cũng có thể sống cạnh nhau. Tôi luôn thầm nhủ với bản thân, phải chấp nhận mình là kẻ thua cuộc, nhưng chẳng ai đáng phải trả một cái giá quá lớn như vậy. Nếu như cô ấy thật sự... thì những tháng ngày còn lại của tôi và anh liệu có thể sống thanh thản không?”
Anh không nói gì nữa, tôi nhắm mắt lại, cố chịu đựng cảnh máu me thoáng hiện qua trong đầu. “Anh đi đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Tôi không biết Tôn Á Âu đã rời đi từ lúc nào.
Cuối cùng tôi đã ngủ thiếp đi, gặp hết ác mộng này đến ác mộng khác, trong mơ chỉ thấy cảnh rơi ngã khiến tôi rùng mình toát mồ hôi lạnh.
Sáng sớm hôm sau, y tá đã đến đo huyết áp và kiểm tra tim thai cho tôi. Chủ nhiệm Cố ghé qua phòng bệnh và nói với tôi: “Huyết áp của cô vẫn còn cao lắm.”
Tôi lo lắng hỏi: “Tại sao lại như vậy ạ? Kiểm tra thai thời kỳ đầu, họ đều nói rằng huyết áp của cháu hơi thấp mà. Có phải cháu mắc chứng tăng huyêt áp khi mang thai không?”
“Các thai phụ hiện nay đều đọc không ít tài liệu và ai cũng muốn tự chẩn đoán tình trạng sức khỏe của mình. Chứng tăng huyết áp khi mang thai quả thực rất nguy hiểm, nhưng đó là do cô quá lo lắng thôi. Kết quả kiểm tra sáng nay, mặc dù huyết áp của cô tăng cao hơn huyết áp bình thường là 30/15mmHg, nhưng đã thấp hơn mức đo ngày hôm qua khi mới nhập viện. Hiện tại nhịp tim và số lần thai đạp ổn định. Tôi đã nói chuyện với em trai cô, cậu ấy nói rằng cô phải chịu một số kích thích, có lúc tinh thần lại quá căng thẳng, nghĩ ngơi chưa đầy đủ, chịu áp lực lớn dần đến huyết áp tăng cao. Tôi sẽ kê thuốc hạ huyết áp cho cô.”
Đương nhiên tôi biết từ chiều qua đến giờ bản thân luôn ở trong trạng thái căng thẳng tột độ, tuy cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhưng vẫn không thể làm được.
“Uống thuốc đó có ảnh hưởng đến thai nhi không ạ?”
Bác sĩ cười. “Mẹ cô, em trai cô đều là bác sĩ và rất tin tưởng chúng tôi, cho dù kê đơn hay đặt ra phác đồ điều trị, chúng tôi đều xem xét đến tình hình sức khỏe của bệnh nhân, vậy nên cô không cần quá lo lắng. Bây giờ việc cô cần làm là điều chỉnh lại tâm lý, nằm nghiêng về bên trái nghỉ ngơi, cố gắng thả lỏng cơ thể, như vậy sẽ giúp hạ huyết áp đấy.”
“Cháu có cần nằm viện không ạ?”
“An toàn là trên hết, hãy cứ ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa, chúng tôi cũng tiện quan sát sự thay đổi huyết áp của cô.”
Chủ nhiệm Cố đi khỏi, bố tôi bước vào, hỏi: “Sao cái thằng Á Âu không ở lại với con?”
“Con không sao, không cần ở lại đâu bố ạ.”
Bố rõ ràng không hài lòng nhưng không nói gì, lúc lấy đồ ăn sáng ra, tôi thấy không chỉ có cháo, còn có bánh bao, bánh cảo, miến, thịt bò hộp. Nhìn đống đồ ăn trước mặt, tôi vừa buồn cười vừa thấy có chút xót xa. “Bố ơi, một mình con làm sao ăn hết ạ?”
“Bố định gọi Tử Đông đến ăn cùng, nhưng lúc đến phòng bệnh khoa nội thấy nó đang nói chuyện với hai người nữa, nhìn thấy bố nó vẫy tay bảo bố đi.” Bố tôi nói tiếp: “Cái cô gái đó, hôm qua lúc bố đến thấy nó đang nhùng nhằng cầm tay con bé, lẽ nào đó là bạn gái nó?”
Tôi không tiện giải thích thân phận của Từ Hàng, đành nói mơ hồ: “Có lẽ không phải đâu ạ, chắc chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Bạn bè bình thường thì cần gì dẫn cả bố đến nói chuyện với thằng bé?”
“Sao bố biết ạ?”
“Lúc bọn họ rẽ vào góc hành lang, bố để ý nghe thấy cô bé đó gọi người đàn ông ấy là bố, còn nói chuyển nhượng bất động sản gì đó. Chắc Tử Đông không làm chuyện gì ngu ngốc đấy chứ?”
Tôi giật mình sững sờ, may mà bố không phát hiện ra sự khác thường của tôi. “Bố để hết ở đây, con cứ từ từ mà ăn, bố phải đi làm đây, tối bố sẽ đến.”
Bố vừa rời đi, tôi lập tức xuống giường, nhưng vẫn tự nhắc nhở mĩnh bình tĩnh, không nên kích động. Tôi đi thang máy lên tầng của khoa nội quả nhiên lúc ở chỗ rẽ nghe thấy tiếng của Tử Đông: “Chú mà làm như vậy sẽ khiến chị cháu rất đau lòng, chị ấy luôn muốn bày tỏ thành ý với chú.”
Tôi ủ rũ nghĩ thầm, ông ấy cuối cùng đi phát hiện ra, còn tìm đến tận đây để trả lại căn nhà. Tôi định bước qua thì nghe ông ấy nói: “Máy người nhầm rồi, tôi tuyệt đối không phải là bố của Hứa Khả.”
Mọi thứ trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, phải dựa vào tường tôi mới có thể đứng vững.
Cảm giác trống rỗng này thật xa lạ và nguy hiểm.
Hứa Khả
Type: Tít Mít
1
Bụng tôi ngày một lộ rõ, cơ thể cũng đẫy đà hơn, hành động ngày càng chậm chạp, bàn chân đã hơi phù, giày dép cũng phải mua cỡ to hơn...
Mang thai là một quá trình lâu dài và chậm chạp nhưng những thay đổi lại nhanh đến chóng mặt, cảm giác như mỗi ngày một khác, cho đến khi bước ra từ phòng tắm, vô tình nhìn mình trong gương, tôi không nén nổi sự kinh ngạc trước vóc dáng xa lạ của mình.
Từ nhỏ, tôi đã được giáo dục là coi nhẹ hình thức bên ngoài. Ngày còn học mẫu giáo, mỗi lần dì chải đầu cho tôi, khen “Khả Khả nhà ta xinh quá!” là bà ngoại ngay lập tức cảnh cáo dì không được “rót” những lời nói đó vào tai cháu gái, tránh sau này lớn lên kiêu căng, kênh kiệu, coi trọng hình thức hơn tâm hồn. Khi trở về bên bố mẹ họ càng không nhắc đến chủ đề liên quan tới ngoại hình. Mẹ luôn cắt cho tôi kiểu tóc đơn giản nhất, mua những bộ quần áo bình thường nhất. Chính bản thân mẹ cũng là tấm gương mẫu mực. Mẹ luôn mặc quần áo giản dị, không bao giờ trang điểm. Tuy nhiên, con gái quan tam đến ngoại hình của mình dường như là bản năng, cho dù không có tiếng nói bàn tán của bạn cùng học, hay ánh mắt nhìn chăm chú của các bạn nam thì tôi cũng biết mình xinh đẹp. Sau khi đi làm có thu nhập, lúc mua đồ mỹ phẩm và quần áo, tôi luôn có tâm trạng mâu thuẫn, vừa cảm thấy đó là những thứ cần thiết trong cuộc sống của mình, không phải đang chi tiêu hoang phí, nhưng dù sao một phần con người tôi vẫn bị ảnh hưởng từ mẹ, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể kiềm chế được “tâm lý thích ăn diện” ấy và không để ý đến chúng nữa.
Nói tóm lại, tôi là người luôn biết trân trọng và giữ gìn vóc dáng, ngoại hình của mình.
Vậy mà bây giờ, tôi đã mang bầu được hai mươi bảy tuần, cơ thể đã “béo tốt” lắm rồi. Cho dù đã ăn uống đúng như bác sĩ dặn dò, khống chế không cho cân nặng tăng nhanh thì cơ thể cũng không tránh khỏi bị phát tướng. Tôi nhìn kĩ vào gương, ngạc nhiên đến sợ hãi, nghĩ: Cho dù sau này có giảm béo nhưng xương chậu đã bị giãn rộng, da bụng cũng bị rạn nên mình sẽ chẳng thể nào được như trước nữa. Nhưng khi xoa xoa vào bụng, tôi lại tự an ủi: Mi đã gần ba mươi lăm tuổi, xinh đẹp nhiều năm rồi, thế là đủ rồi, mi đã muốn làm mẹ thì tâm lý thích làm đẹp phải dẹp bỏ đi là vừa.
Tôi mặc áo choàng tắm bước ra, rồi vào bếp pha một cốc sữa nóng. Tôi bỗng nhớ ra là quên không mua bánh phô mai mà mình thích ăn liền thở dài. Tôi đành lấy trong tủ đựng thực phẩm một hộp bánh quy, ngồi xuống bàn vừa ăn vừa xem tập tài liệu kế hoạch tổ chức tiền lương tôi vừa viết xong. Vừa xem vừa ăn, chẳng biết ăn hết bánh từ lúc nào, thế mà bụng vẫn cảm thấy đói. Tôi không kìm nén được, lại mở tủ lạnh, bỗng nhìn thấy trong tủ có một hộp bánh phô mai, vỏ hộp là của cửa hàng bánh ngọt mà dạo này tôi thích ăn. Tôi băn khoăn cầm chiếc bánh ra, trên đó ghi ngày sản xuất là hôm nay. Đang định mở ra, tôi bỗng nghĩ dạo gần đây mình ăn khá nhiều, bữa tối nay ăn cũng không ít, vừa nãy đã ăn hết hộp bánh quy, nếu ăn thêm một miếng bánh ngọt nữa, e rằng rất khó khống chế trọng lượng cơ thể trong phạm vi thích hợp mà bác sĩ nói. Tôi nhìn hộp bánh ngọt đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cất vào tủ. Bỗng tôi nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói của Á Âu: “Em muốn ăn thì cứ ăn một chút đi.”
Tôi đóng tủ lạnh lại. “Bánh phô mai là anh mua à?”
Anh gật đầu, nhìn vẻ ngạc nhiên của tôi, cười gượng. “Đương nhiên anh vẫn luôn là một người không chu đáo, vô tâm, chẳng qua hơn nửa tháng nay, hầu như ngày nào em cũng mua bánh ngọt của cửa hàng này nên anh cũng biết.”
Đúng là anh không phải kiểu người chu đáo, tỉ mỉ, trong cuộc sống hằng ngày của chúng tôi, anh thường quên hoặc không bao giờ đáp ứng những mong muốn vụn vặt, nhỏ bé của tôi. Lúc này, tôi chẳng biết mình có tâm trạng gì nữa, chỉ biết nói: “Cảm ơn anh, ngày mai tôi sẽ ăn.”
“Lúc nào em mới không kiềm chế bản thân mình?”
Kiềm chế bản thân đã trở thành thói quen thâm căn cố đế của tôi, chẳng thể nào bỏ được. Tôi không muốn nói chuyện với anh, đang thu dọn giấy tờ trên bàn và chuẩn bị về phòng thì anh nói: “Hôm nay, anh và ông Tưởng Minh đã gặp nhau và đi ăn cơm.”
Tôi thực sự ngạc nhiên. Tưởng Minh là ông chủ cũ của cả tôi và anh, hai người trở mặt với nhau đã lâu, đã từng kiện nhau ra toa, thế mà nay lại gặp nhau và cùng ngồi ăn cơm, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Ông ta muốn mời anh về làm, đưa ra rất nhiều điều kiện khả quan.”
Công ty của ông Tưởng Minh đó lâm vào tình trạng bế tắc khá lâu, một dạo còn có tin đồn phải rút khỏi thị trường, với tính cách như ông ta mà chịu hạ mình đề nghị người khác, có thể ông ta nghĩ Tôn Á Âu có khả năng giúp được ông ta nhiều việc. Còn về điều kiện lương bổng cao, chắc gì đã dễ lấy thế? Nhưng tất cả những việc này thì liên quan gì đến tôi. Tôi không đáp lại.
Anh cười gượng. “Em thật sự không quan tâm, đúng không?”
“Anh tự biết suy xét, hơn nữa anh cũng có thích người khác cho ý kiến đâu.”
“Bọn anh cũng nói nhiều về chuyện quá khứ, bây giờ anh mới biết là năm đó em đã đi gặp ông ta.”
Bảy năm trước, đúng là tôi đã đi gặp ông Tưởng Minh.
Con trai ông ta dẫn người đến căn hộ chung cư của Á Âu chặn đánh anh. Một tuần sau, anh bị cảnh sát dẫn đi thẩm vấn vì có người tố cáo anh trong lúc làm việc có dính líu đến vấn đề kinh tế. Thấy vụ tố tụng dân sự này có khả năng diễn biến thành một vụ án kinh tế, lòng tôi như lửa đốt. Thế là tôi trở lại công ty cũ và gặp ông Tưởng Minh. Đợi khổ sở bốn tiếng, cuối cùng ông ta cũng chịu gặp tôi. Tôi và ông ta đã nói chuyện rất lâu, ông ta không tỏ rõ ý kiến nhưng hôm sau Tôn Á Âu được cảnh sát thả về.
Tôi chưa từng nói với ai về chuyện này. Ông Tưởng Minh đó gặp anh, ngồi nói chuyện với anh đã nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, đương nhiên tôi không thể nghĩ là ông ta lại nhắc đến chuyện này.
“Đúng vậy, tôi đã đi gặp ông ta. Nếu anh muốn tính toán chuyện cũ, trách tôi đã giấu anh chuyện này thì tôi có thể xin lỗi “
Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. “Tại sao em không nói cho anh biết?”
“Anh sẽ tức giận, có thể còn nói chia tay tôi. Lúc đó tôi rất muốn ở bên anh nên không thể không làm như vậy. Chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, anh không cần thiết phải nhắc lại đâu.”
Anh như không nghe thấy những gì tôi vừa nói, tiếp tục kể: “Vậy mà ông Tưởng Minh đó có vẻ rất nhớ, ông ấy còn nói may mà em đến tìm ông ấy, để bên ông ấy kịp thời dừng tay, không đến mức khiến cả hai bên đều bị thiệt hại, nên hôm nay bọn anh mới có thể ngồi nói chuyện với nhau như thế.”
“Tôi không có khả năng thần thánh ấy, có điều hồi đó cũng may ông ấy không hài lòng lắm với một số việc con trai mình làm, hơn nữa cũng có việc quan trọng hơn cần giải quyết nên mới không theo đuổi vụ kiện nữa.”
“Đừng vội vàng phủ nhận như thế, anh biết điều đó có ý nghĩa với mình như thế nào. Nếu ông ấy không dừng tay, đã có thể khiến anh không ngóc đầu lên được trong một thời gian dài.”
“Thế nên anh mới mua bánh phô mai?”
Tôn Á Âu không bị câu nói khích của tôi làm tức giận. Anh chỉ bình tĩnh nói: “Trong mắt em, chắc chắn anh đã hoàn toàn trở thành một kẻ khốn nạn. Đương nhiên, em có lý do để nhìn nhận anh như vậy. Còn bánh phô mai là lúc về nhà thấy trong tủ lạnh không có nên anh đã ra ngoài mua. Anh đã chẳng làm gì được cho em, hình như chỉ đem đến cho em một cuộc hôn nhân không có niềm vui.”
“Hôn nhân là việc tôi chọn, có vui hay không tôi đều chấp nhận hết.”
“Em đã hạ quyết tâm phủ nhận tất cả những gì thuộc về ngày xưa rồi à?”
“Sao lại hỏi tôi câu đó, người phủ nhận trước là anh đấy chứ!”
Tôi bước về phòng ngủ, chỉ nghe thấy Tôn Á Âu nói phía sau: “Anh rất nhớ những ngày chúng ta cùng sống trong căn hộ ở đường Thẩm Dương.”
Tôi bỗng dừng bước, điều này làm tôi kinh ngạc hơn cả việc anh mua bánh phô mai và hỏi tôi về chuyện tôi đi gặp ông Tưởng Minh kia. Những ngày chúng tôi sống ở khu chung cư đường Thẩm Dương có thể nói là những ngày khó khăn nhất của anh. Việc kiện cáo mãi không chấm dứt, không có việc làm, bạn bè cũ hầu như không liên lạc, tính khí anh u uất, chán nản, có khi mấy ngày liền anh không ra khỏi nhà, trò tiêu khiển duy nhất là đi đánh tennis cho người mệt rời rã. Sau khi thoát khỏi giai đoạn khó khăn đó, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, công việc thành công, mua nhà, chuyển nhà và không bao giờ nhắc đến chuyện cũ.
“Hôm đó em bắt anh ra khỏi nhà, anh định đến khách sạn ở nên về văn phòng lấy ít đồ, lúc mở ngăn kéo bàn phát hiện chiếc chìa khóa căn hộ ở đường Thẩm Dương. Không hiểu vì sao anh đã đi đến đó. Tuy một thời gian dài không có người ở nhưng không ngờ bên trong vẫn rất sạch sẽ, chẳng khác gì lúc chúng ta sống ở đó. Anh hỏi nhân viên dọn dẹp, họ nói cứ cách một dạo em lại thuê người quét dọn. Tại sao em lại làm như vậy chứ?”
“Tôi mắc bệnh sạch sẽ, anh cũng biết rồi mà.”
“Bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đến mức dọn dẹp cả một căn hộ không bao giờ về ở ư? Anh không nghĩ như vậy đâu.”
Tôi không thể nói lại được anh, nhưng tôi cũng không muốn giải thích.
Anh tiếp tục nói: “Lúc ở đó, nghĩ đến những chuyện ngày xưa, anh phát hiện anh không buồn chán như mình tưởng. ít nhất lúc đó còn có em ở bên cạnh anh.”
“Là vợ anh, vậy mà cảm giác tồn tại của tôi trong cuộc sống của anh thấp thật đấy, phải vài năm sau nhớ lại, anh mới biết giá trị của tôi khi ở bên cạnh anh.”
“Anh không phải là người dễ hòa đồng, anh muốn biết tại sao em lại chịu đựng anh được lâu đến vậy?”
Tôi lắc đầu. “Tôi đã nói rồi, tôi không chịu đựng, tôi chỉ chấp nhận sự lựa chọn của mình mà thôi.”
“Anh còn nhớ đêm đầu tiên sau khi chúng mình kết hôn, em đã xắn tay áo lên nấu cơm cho anh ăn, bị mỡ bắn vào bỏng ngón tay mà vẫn không muốn để anh nhìn thấy.”
Tâm trạng rối ren phức tạp, tôi chẳng thể thốt nên lời.
“Anh tự biết, nếu sống cùng anh một thời gian, em sẽ thấy anh là người rất tẻ nhạt, tính cách lạnh lùng, không thể gần gũi với người thân và không chịu nổi cuộc sống bình thường nhạt nhòa. Từ việc gây mầu thuẫn với sếp cũ hay khiến cho cuộc hôn nhân của chúng ta trở nên như vậy thì đều do bản thân anh muốn đảo lộn, muốn phá vỡ cuộc sống có trật tự. Nhưng anh vẫn yêu em, Khả Khả, hãy thử cho anh một cơ hội nữa để nối lại quan hệ của chúng ta.”
Tôi chưa bao giờ thấy anh nhắc lại chuyện cũ, đương nhiên càng không bao giờ nghe anh tự kiểm điểm bản thân thế này nên nhất thời ngỡ ngàng, hỏi: “Tại sao? Chỉ vì tôi giỏi chịu đựng và kiềm chế, nhân nhịn anh quá lâu, quá nhiều ư?”
“Anh biết mình đã làm tổn thương em, hãy tha thứ cho anh.”
“Tôi mệt rồi, Á Âu. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi đã sống theo một quán tính, dọn dẹp nhà cửa thật gọn gàng sạch sẽ, luôn để ý đến tâm trạng của anh, không phiền anh lúc anh đang bực tức, cáu giận, là quần áo cho anh, thắt cà vạt cho anh, sắp xếp bữa ăn, giấc ngủ cho anh, nhân lúc anh rảnh rỗi rủ anh cùng tôi đi du lịch, hưởng thụ vài ngày vui vẻ. Nếu không có sự xuất hiện của Du Vịnh Văn, không có đứa bé này, có lẽ tôi sẽ duy trì nó cả đời, nhưng bây giờ thì khác rồi…”
Hai tay tôi phải ôm lấy bụng vì em bé bỗng cựa mình thật mạnh, tâm trạng của tôi đã ảnh hưởng đến cái thai. Tôi cố gắng bình thản nói tiếp: “Bây giờ, tôi chỉ muốn chăm sóc tốt cho con và bản thân mình, không còn hơi sức đâu để nghĩ đến việc khác nữa.”
“Anh không yêu cô ấy, đó chỉ là một sai lầm.”
“Không cần cố gắng giải thích với tôi chuyện này, thậm chí tôi chẳng muốn ghen với cô ta, vì thực ra, anh có yêu ai bao giờ đâu.”
“Không, em đối với anh không như vậy.”
“Nếu anh nói câu này sớm hơn, có lẽ tôi đã cảm động, nhưng bây giờ thì đã muộn rồi.”
“Chúng mình có thể nói vấn đề này sau, nhưng anh muốn để em biết suy nghĩ của anh.”
Thực ra, tôi chưa bao giờ hiểu hết suy nghĩ của anh là vợ anh mà phải thừa nhận điều này, tôi cảm thấy mình khá đáng thương, lúc anh chủ động nói ra thì lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
2
Tôi cũng giống những phụ nữ mang bầu khác, mua một loạt sách mang thai, sinh nở, nuôi con, rồi giở đọc từng cuốn lúc rảnh rỗi, sau đó thở dài cảm thán, thì ra nuôi một đứa con phức tạp như vậy.
Lý Giai Nhân cũng giới thiệu một cuốn sách nuôi dạy trẻ với tôi, ca ngợi cuốn sách này rất thực tế, bổ ích, tôi tin lời cô ấy đặt mua trên mạng, rồi như bị ai xúi giục, tôi mua thêm cuốn Sông Đông êm đềm.
Lúc sách được mang đến, tôi còn không có dũng khí xé giấy bọc. Tôi chẳng có khái niệm gì về văn học Liên Xô, lẽ nào tôi muốn nhờ cuốn sách này để nhớ lại thời thiếu nữ của mẹ, tưởng tượng và cảm nhận lúc chú Hà Nguyên Bình nghe mẹ kể cuốn tiểu thuyết này như thế nào ư? Nhưng điều đó có ý nghĩa gì chứ? Cuối cùng tôi đặt cuốn sách vẫn còn nguyên bọc lên giá sách, cạnh đó là bức kệ chú Hà Nguyên Bình viết:
“Thương yêu cùng tụ hội
Do nhân duyên hợp thành
Sống ngập tràn âu lo
Mạng như sương trên cỏ
Vì yêu nên lo
Vì yêu nên sợ
Nếu không có yêu thương
Thì không còn lo sợ.”
Lúc đầu tôi không hỏi ý kiến mà đã lấy bức kệ này ở nhà Từ Hàng, mang nó về thành phố rồi đi đặt khung. Ngưòi thợ làm khung cười và bảo: “Chữ viết cũng đẹp đấy, có thể thấy được tâm sức của người viết, nhưng giấy viết bình thường quá, cũng không đề tên người viết.” Ông lắc đầu, không nói tiếp nữa, chắc hẳn ý ông muốn nói là bức này không đáng để đóng khung, nhưng tôi vẫn cố chấp bảo làm, nên ông cũng không từ chối đơn đặt hàng này.
Tôi cũng cảm thấy cách làm của mình hơi nực cười, nhưng trong quá trình đi tìm lời giải đáp cho cuộc đời mình, nhìn thấy một thứ đầu tiên liên quan đến ông, tôi cảm thấy vô cùng ý nghĩa.
Cuộc đời luôn có những mối âu lo, có những thời khắc không thể nào tự thoát ra được, muốn vô lo vô nghĩ thật khó lắm thay.
Nếu Tôn Á Âu không nhắc đến chuyện căn hộ ở đường Thẩm Dương thì tôi đâu có cảm thấy rối rắm, phức tạp thế này.
Tuy chỉ sống ở đó một thời gian ngắn nhưng điều đó có ý nghĩa đặc biệt với tôi.
Sau khi trở về thăm chốn cũ, anh đã nhớ đến một vài chuyện, còn trong trí nhớ của tôi, đó là khoảng thời gian thật tuyệt vời.
Năm hai mươi tư tuổi tôi yêu Á Âu, có thể coi đó là quãng thời gian bị kìm nén của tuổi trẻ bồng bột. Năm hai mươi tám tuổi tôi quyết định kết hôn với anh, đây là quyết định lớn nhất trong đời tôi.
Cho dù cuộc hôn nhân đó có thể coi là một trò mạo hiểm, cho dù cuộc đời không thể đoán trước được kết cục, cho dù việc tôi yêu anh bị bố mẹ phản đối, dì và Hạ Vân ra sức khuyên nhủ nhưng vẫn không thể thuyết phục được tôi.
Không sinh con là yêu cầu anh đưa ra, lý do rất đơn giản la anh không thích trẻ con, anh cũng chẳng có suy nghĩ phải có con nối dõi tông đường như bao người đàn ông khác. Tôi thấy rằng nỗi ám ảnh mang bầu ngoài ý muốn lần trước quá lớn, cộng thêm việc tiền đồ tương lai của anh chưa biết ra sao nên nghĩ không có con cũng đúng.
Sau khi kết hôn, tôi hăng hái sắp xếp lại tổ ấm nhỏ, mua rất nhiều sách dạy nấu ăn, dụng cụ nấu nướng, mỗi ngày sau khi đi làm về, tôi vẫn đi giầy cao gót, mặc quần áo công sở tất tả ra chợ mua thức ăn mang về nấu bữa tối với những món đầy đủ chất dinh dưỡng, buổi sáng dậy sớm nấu ăn sáng xong xuôi cho anh rồi tôi mới đi làm. Tôn Á Âu không thản nhiên chấp nhận, ngược lại còn nói với giọng mệt mỏi: “Em làm như vậy khiến một thằng đàn ông rỗi việc ở nhà như anh cảm thấy rất áp lực, cứ đại khái thôi là được.”
Tôi đành cố gắng làm việc nhà trong thời gian ngắn nhất, dọn dẹp phòng trong lúc anh đi chạy thể dục, nhớ bổ sung vào ngăn kéo một số tiền để anh chi tiêu. Mỗi lần anh đi ra ngoài về khuya, lòng tôi thấp thỏm, lo lắng như lửa đốt, cố gắng không gọi điện hỏi anh đi đâu, càng không dám hỏi anh có ý định thế nào cho tương lai.
Tôi đã sống trong một gia đình quá ồn ào, từ nhỏ đến lớn, nỗi khổ tâm lớn nhất là không được sống yên tĩnh, thiếu sự riêng tư cần thiết. May thay cuộc sống và mối quan hệ của anh đơn giản đến mức gần như xa cách với thế giới bên ngoài, sống cùng anh, hầu như không có ai đến làm phiền chúng tôi.
Thực ra anh cũng là người rất dễ sống chung. Anh không có yêu cầu cao, mặt không hề biến sắc khi nếm món canh tôi nấu thất bại, luôn khuyên tôi đơn giản hóa mọi việc, cho tôi một vài ý kiến về công việc, cổ vũ tôi theo đuổi sự nghiệp của mình. Nhưng để có tất cả điều này, điều kiện anh đưa ra là tôi không nên tùy tiện thăm dò suy nghĩ của anh, không được yêu cầu gần gũi, thân mật hơn.
Nghe thì có vẻ tôi đang ngược đãi bản thân, nhưng tôi phải thẳng thắn thừa nhận rằng, phần lớn khoảng thời gian đó tôi cảm thấy rất vui.
Hồi đó, tình yêu của tôi dành cho anh ở trạng thái cuồng si. Cái ôm của anh khiến tôi ngây ngất, sự bực bội, không hài lòng sự xa cách của anh đều không làm cho tôi nản lòng thất vọng, thậm chí tôi còn rất bao dung, độ lượng với anh. Tất cả những khổ sở trong tình yêu đó, có lúc lại làm cho tôi yêu anh hơn, khiến tôi coi nhẹ rất nhiều chuyện.
Tôi chỉ thực sụ bắt đầu nghĩ lại sau khi đã rời khỏi căn hộ ở đường Thẩm Dương.
Cuối cùng, tương lai của anh cũng bắt đầu khởi sắc, công việc mới tiến triển rất thành công, chế độ đãi ngộ tốt. Anh mau chóng mua được căn hộ hiện chúng tôi đang ở. Tôi thì tập trung toàn bộ tinh thần vào việc mua sắm, trang trí nhà cửa, còn phần lớn thời gian của anh dành cho công việc, như muốn đoạt lại tất cả những tổn thất mà anh đã từng phải chịu. Ngoài thời gian ở văn phòng, anh đi họp hành, công tác từ Nam ra Bắc. Chúng tôi chuyển đến nhà mới nhưng anh không đưa ra bất cứ một ý kiến gì về việc trang trí. Sau khi dọn đến ở, anh bảo thư ký tìm một người giúp việc theo giờ, làm tất cả việc nhà. Tôi tự tay nấu bữa tối cho anh, ăn xong, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Em hãy dành thời gian vào những việc có hiệu quả hơn.”
Đó chưa hẳn là một lời phê bình, nhưng tôi lại giống như bị một quả búa tạ đập vào đầu.
Tôi quá mong muốn làm một người vợ hoàn hảo để cuộc sống của chúng tôi thật hoàn hảo, nhưng tất cả những cố gắng đó của tôi trong mắt anh lại bị coi là quá sức.
Anh có yêu tôi không? Tại sao anh lại lấy tôi?
Câu hỏi này bắt đầu xuất hiện dai dẳng trong đầu tôi. Anh không muốn có con, tổ ấm mà tôi cố gắng tạo ra thì lại chẳng hấp dẫn được anh, điểm đặc biệt duy nhất có lẽ là lúc anh gặp khó khăn, tôi đã kiên trì ở bên anh và muốn lấy anh.
Nỗi băn khoăn đó cứ đeo bám lấy tôi, chẳng thể nào xua đi được. Có điều, đối với một phụ nữ ba mươi tuổi, tôi chẳng lấy đâu sức mạnh hay sự bướng bỉnh như thời thiếu nữ để so đo tính toán với anh, kiểu như: Anh nói đi, anh có yêu em không? Anh yêu em ở điểm gì? Anh có thể yêu em nhiều hơn được không?
Trong lúc đang hoang mang như thế: chúng tôi đã đi New Zealand du lịch, nhân tiện đến thăm cô bạn thân của tôi là Hạ Vân.
Hạ Vân và chồng cô ấy định cư ở thành phố Auckland của New Zealand. Đó là một thành phố rất dễ chịu, nhịp sống chậm rãi, không khí trong lành. Hai vợ chồng cô ấy đã có một cô con gái mười bốn tháng tuổi rất đáng yêu. Cô bé đang tập đi. Chồng cô ấy xoa xoa tay, nói: “Tôi muốn có hai trai, hai gái, nhưng cô ấy nhướng lông mày lên, nói: hai đứa đã là mức tối đa rồi.”
Hạ Vân nói: “Nếu anh thực sự muốn, có thể ra ngoài tìm người sinh con cho anh, sau đó tôi sẽ phụ trách nuôi con giúp anh.”
Chồng cô bạn che miệng vợ lại, cười, mắng yêu: “Em điên rồi, nói những câu này trước mặt con gái, có cho anh mấy lá gan anh cũng không dám đâu.”
Hai vợ chồng họ cãi cọ trêu chọc nhau rất thoải mái, mỗi động tác đều vô cùng thân mật, cô con gái nhỏ hoạt bát với đôi má hồng bầu bĩnh, đáng yêu, lẫm chẫm tập đi, bi bô nói khiến tim tôi như tan chảy. Nhà cô bạn còn có một chú chó lông vàng rất thân thiện, dễ bảo, căn bếp rộng rãi, sáng sủa, Hạ Vân đang nướng thịt dê trong đó. Từ cửa sổ nhìn ra, hoa hồng trong vườn đang khoe sắc... Tôi biết, tất cả những điều này đều là những gì tôi ao ước nhưng không bao giờ có được.
Vậy tôi có được những gì?
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn Á Âu, anh đang nói chuyện gì đó với chồng Hạ Vân. Chồng Hạ vân là một kiến trúc sư mang những đặc điểm tiêu chuẩn của một người đàn ông như tính tình hiền hòa, chậm rãi, dễ tính, mặc dù không đẹp trai nổi bật như Á Âu và không có sức cuốn hút đặc biệt cua người đàn ông nhiều tham vọng.
Tôi có được một người chồng đẹp trai và thành công trong sự nghiệp.
Dường như muốn bù đắp cho tôi nên về phương diện vật chất, anh tỏ ra rất hào phóng, những thứ mà tôi chưa bao giờ yêu cầu anh mua như xe, nhà, đồ trang sức... thì anh lại đáp ứng đầy đủ. Anh làm việc chăm chỉ bận rộn đến nỗi không có thời gian nhìn ngó đến người con gái khác.
Anh chưa từng yêu ai sâu sắc, những gì anh đem lại cho tôi đã là sự nhiệt tình to lớn nhất trong phạm vi tính cách bẩm sinh của anh. Vậy tôi còn muốn đòi hỏi gì nữa?
Khi đã phải nhắc nhở bản thân nên biết thế nào là đủ, có nghĩa là tình yêu đã nhạt màu. Tôi bắt đầu dùng lí trí đánh giá và nhìn nhận mọi thứ.
Tôi vẫn yêu anh, nhưng không phải là tình yêu như trước kia nữa.
Chính vì thế, sau khi rời khỏi căn hộ chung cư ở đường Thẩm Dương, tôi vẫn thường xuyên quay lại đó quét dọn.
Ở đó lưu giữ tình cảm chân thành nhất và trọn vẹn nhất của tôi.
Cuộc hôn nhân của tôi đã có bước ngoặt, hơn nữa lại xảy ra đúng lúc tôi không có bất cứ cố gắng nào để cứu vãn.
Vấn đề bỗng bày ra trước mắt tôi lại là: Mi có muốn tha thứ, quên đi tất cả để làm lại từ đầu không?
Tôi không biết.
Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi rồi.
So với đàn ông, tình cảm của đàn bà có lẽ ổn định và bền vững hơn. Chúng ta cảm nhận được niềm vui đặc biệt khi mình hy sinh tất cả, làm tất cả mọi thứ cho chồng. Có nhiều khi, cho đi càng nhiều, chúng ta lại càng cảm thấy như thế là xứng đáng. Nhưng tình cảm cũng giống như cơ thể sẽ có lúc mệt mỏi, đến một giới hạn nào đó, chúng ta sẽ thấy không thể tiếp tục kiên trì, cố gắng được nữa. Sự hấp dẫn của anh với tôi bắt đầu giảm đi từ khi nào? Tôi không nhớ rõ, chỉ biết rằng tôi không còn cảm thấy run rẩy bởi sự đụng chạm của anh, không còn bị mất ngủ bởi một câu nói của anh. Tôi nghĩ, tôi không thể yêu anh như trước được nữa, nhưng khi nói không còn yêu anh nữa, tôi không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào mà ngược lại, rất mơ hồ, mông lung.
Cảm giác trống rỗng này thật xa lạ và nguy hiểm.
3
Dì gọi điện đến nói: “Khả Khả, dì xem dự báo thời tiết, ở chỗ con bây giờ đang rất nóng, dì nhớ mùa hè năm con sinh, đúng là thời điểm nóng nhất trong lịch sử mà dì từng trải qua. Con nhớ không được tùy tiện ra ngoài, bà bầu mà bị cảm nắng là rất nguy hiểm đấy.”
Tôi bảo dì, tính đến hôm kia là tôi đã mang bầu được ba mươi hai tuần rồi. Tôi bắt đầu nghỉ ngơi, hầu như ở nhà liên lạc với khách hàng và chỉnh sửa những phương án công việc với đồng nghiệp qua email, chỉ thỉnh thoảng tôi mới tới công ty. Dì hỏi chuyện của tôi và Á Âu, tôi chỉ biết trả lời dì tất cả đều tốt.
Bề ngoài thì đúng là như vậy.
Hơn một tháng qua, Á Âu đã ít đi công tác và làm tăng ca, thời gian ở nhà nhiều hơn, hôm sinh nhật tôi, anh còn đặt trước bữa tối ở một nhà hàng rất lãng mạn. Thật trùng hợp, hôm đó ở cửa ra vào nhà hàng, chúng tôi gặp vợ chồng sếp Lư Trạm, sau một hồi đứng nói chuyện, ai về bàn nấy ngồi. Một lát sau, tôi nhận được tin nhắn của Lý Giai Nhân nói rằng cô ấy đang ở nhà vệ sinh đợi tôi thế là tôi đành phải đến đó. Cô ấy hỏi: “Hai người làm lành rồi à?”
Tôi mơ hồ gật đầu.
Lý Giai Nhân lộ vẻ thấu hiểu, thở dài, nói: “Em căm ghét bọn đàn ông phản bội, suy bụng ta ra bụng người, nỗi ấm ức này đúng là khó có thể nuốt trôi được, nhưng vì đứa trẻ, anh ta đã nghĩ lại, cũng đành phải nhượng bộ thôi, không thể làm căng được.”
“Chị muốn sinh đứa bé ra rồi tính tiếp.”
”Đừng ngốc nữa chị Hứa Khả, sau khi sinh, chị sẽ mất một khoảng thời gian dài bận rộn, mệt mỏi với con cái, làm gì có thời gian để hàn gắn quan hệ vợ chồng. Hãy làm rõ mọi chuyện ngay bây giờ để anh ta không còn ý nghĩ nào khác nữa mới là thượng sách.”
Trở lại chỗ ngồi, tôi thấy trước mặt mình là một hộp đựng trang sức Tiffany. Á Âu nói: “Em mở ra xem đi!”
Đó là chiếc vòng đeo tay, anh đeo lên giúp tôi, trông nó phát sáng lấp lánh, đẹp vô cùng.
Đương nhiên, việc làm này chu đáo hơn nhiều so với việc trước kia anh quên sinh nhật tôi, sau đó bù đắp bằng cách nhờ thư ký mua cho tôi một chiếc khăn lụa.
Thậm chí anh còn dành thời gian đưa tôi đi khám thai một lần.
Nhìn thấy các bà bầu ngồi ở dọc hành lang, lông mày anh hơi chau lại, nhưng anh cũng kiềm chế rất giỏi, không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên hay chán nản chút nào. Lúc cầm trên tay ảnh chụp siêu âm, anh cũng xem tỉ mỉ rất lâu. Nhung tôi có thể nhận ra, anh vẫn không hề yêu thích trẻ con.
Làm được đến như thế này, đối với anh mà nói đã là rất cố gắng rồi.
Tôi tự hỏi bản thân, tôi và anh có thể làm lại từ đầu không?
Tôi không biết trả lời thế nào, cứ nghĩ đến vấn đề này, tôi bỗng cảm thấy chán nản, đành tự an ủi mình: Đợi sinh con xong rồi tính tiếp.
Hà Từ Hàng gọi điện cho tôi, nói rằng đã gửi giấy bảo đảm và bản phô-tô giấy chứng nhận mua đất cho tôi. Tồi không hài lòng, nói: “Chị có yêu cầu em viết mấy thứ ấy đâu.”
“Nhưng em đã bảo với chị là em viết rồi, chị Hứa, chị phải nhận đấy nhé!”
Tôi đành phải bảo cô bé qua nhà. Khoảng nửa tiếng sau, Từ Hàng ấn chuông cửa, Á Âu ra mở cửa, chào hỏi xong liền bảo: ”Tôi phải ra sân baу bây giờ, Từ Hàng, cô ở đây nói chuyện với Hứa Khả nhé!"
Anh đi rồi, tôi lấy nước quả ở tủ lạnh mời cô bé: “Em mau uống đi nhìn em mồ hôi nhễ nhại kìa!”
“Hôm nay nóng thật đấy, em ra khỏi chỗ chụp hình mà suýt bị say nắng.”
“Việc chụp hình có thuận lợi không?”
“May mà kết thúc trước mùa hè. Ngày nào cũng bị thợ chụp ảnh mắng cho tối tăm mặt mũi. Bây giờ em bị mắng đến nổi mặt không biến sắc, da mặt cũng dày lên trông thấy, đúng là khâm phục mình quá đi mất.” Cô bé cười. "Chị Hứa Khả, hình như chị là ngươi duy nhất trong số những người quen của em không ngạc nhiên khi em làm người mẫu ảnh thời trang.”
“Chị đã nói rồi, em rất đặc biệt mà.”
Tôi ngắm cô bé, vẫn gương mặt trong sáng, nhưng tóc được búi một búi tóc giả, hàng lông mày trước đây hơi rậm và to, nay được tỉa gọn gàng, có độ cong tuyệt đẹp, tô điểm cho đôi mắt dài nhỏ thêm có hồn, chóp mũi cô bé lấm tấm mồ hôi, làn da mịn màng, sáng bóng. Điều quan trọng là, cả gương mặt này toát lên vẻ thuần khiết, trong sáng. Một cô gái như vậy mà lúc nào cũng cho rằng mình không đẹp.
“Nhà thiết kế cũng nói như vậy ạ, nhưng em nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng thấy mình đặc biệt ở điểm nào, cứ băn khoăn không hiểu có phải cái nhìn của hai người khác biệt không?”
“Cứ nhìn em là chị lại muốn thở dài, tuổi trẻ thật tuyệt vời.”
Cô bé cười ha ha. “Em lại muốn giống như chị, sau ba mươi tuổi mà vẫn có vẻ đẹp của mỹ nữ.”
Tôi xoa bụng. “Em thật biết an ủi người khác, chị như thế này cách xa cái tiêu chuẩn như em nói nhiều lắm.”
“Chị Hứa Kha, lúc nào chị sinh em bé ạ?”
“Dự kiến sinh là hạ tuần tháng Chín.”
Cô bé thử dùng ngón tay chạm vào bụng tôi, tôi thấy cái vẻ cẩn thận, rón rén của cô bé thì bật cười. “Không phải đồ dễ vỡ đâu em không phải sợ thế.”
Cô bé lắc đầu. “Thật không thể tin nổi.”
Đúng vậy, mang thai đúng là một quá trình không thể tin nổi. Bản thân tôi đang trải qua mà còn thấy thật thần kỳ.
“Chị muốn có bé trai hay bé gái?”
“Con nào cũng được, có điều,” tôi xoa bụng cười, “lần siêu âm trước chị mới biết, đúng như chị nghĩ, bé là con gái.”
“Được thừa hưởng gen của anh chị, bé chắc chắn rất xinh xắn.”
Cô bé lấy trong túi xách ra một tập giấy, đưa cho tôi. “Đây là bản phô-tô giấy chứng nhận bất động sản, còn đây là bản phô-tô giấy chứng nhận mua đất, em không ngờ thủ tục lại phức tạp như vậy. Thời gian này em phải đi chụp ảnh, hơn một tháng sau mới sang tên được. Đây là giấy bảo đảm không nhận quyền thừa kế em viết, nếu chị cảm thấy cần thiết, chúng ta có thể đi công chứng.”
Trên tờ giấy bảo đảm không chỉ có chữ ký của cô bé mà còn có dấu vân tay đỏ chót. Tôi vội vàng xua tay. “Không cần, không cần đâu, chị đã bảo không cần viết những thứ này, chị không hiểu tại sao em lại cứ khăng khăng như vậy.”
Cô bé cười. “Chị Hứa Khả, em đã lợi dụng chị, nếu cả cái này cũng không viết thì cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào nói chuyện với chị, mong chị nhận lấy cho em.”
Tôi đành nhận và hỏi: “Bố em chuyển về chưa?”
“Chuyển thì chuyển về rồi, nhưng...”, cô bé nhăn mày, “hình như bố rất nghi ngờ, vì thế em đã phải nịnh bố, đưa bản hợp đồng giả chữ ký của công ty thòi trang cho bố xem, bố xem xong bán tin bán nghi, không vui chút nào.”
“Có lẽ ông hy vọng chăm sóc cho em, chứ không phải để em chăm sóc ông ấy nên không tránh khỏi buồn phiền.”
Cô bé nghiêng đầu nghĩ ngợi. “Có lẽ thế ạ. Cho dù nói thế nào thấy bố và con chó Lai Phúc dọn về nhà ở, em rất vui, cảm thấy mình làm tất cả chuyện này cũng đáng. Cảm ơn chị, chị Hứa Khả.“
“Chị nghĩ những gì chị làm cũng đáng, nên không cần khách sáo với chị đâu. Từ Hàng, nếu không có việc gì nữa, ở đây ăn tối với chị rồi hãy về, bây giờ ra ngoài nóng lắm.”
Cô bé gật đầu đồng ý.
Ăn xong bánh ngọt, chúng tôi dựa vào ghế xô pha nói chuyện. Từ Hàng hỏi tôi: “Hình như là hai người làm lành rồi ạ?”
Tôi cười gượng. “Cứ coi là như vậy đi.”
Cô bé không muốn truy hỏi đến cùng, chỉ nhún vai tỏ ý hiểu biết, rồi nói đơn giản: “Thế cũng tốt.”
Tôi thở dài, không biết phải hiểu từ “tốt” của cô bé như thế nào, có thể trong mắt của cô gái mười chín tuổi, ở độ tuổi của tôi, đương nhiên phải có gia đình ổn định, không có bất cứ vướng mắc nào, như vậy mới gọi là tốt.
“Em và Chu Nhuệ thế nào rồi?”
Cô bé cười. “Bác sĩ Hứa nói với chị là thấy Chu Nhuệ thay lòng đổi dạ ạ?”
“Nó rất quan tâm đến em, chị còn cười nó, bảo nó bây giờ cũng nhìn ra được tâm trạng của người khác cơ đấy thât đáng chúc mừng.”
Một lúc lâu cô bé không nói câu nào.
“Dù sao các em vẫn còn nhỏ, có lẽ vẫn chưa muốn có cái gì ổn định.”
“Em nghĩ sức hấp dẫn của từ “ổn định” đó không lớn đâu ạ, hơn nữa con người của Chu Nhuệ rất ham chơi, cho dù mười năm nữa cũng không có từ “ổn định” trong từ điển của cậu ta đâu.”
Bọn trẻ chia tay rồi lại làm lành, không hiểu vì sao tôi bỗng nhiên mỉm cười, có lẽ chỉ ở độ tuổi của chúng mới tràn đầy sức sống, sự đam mê và nhiệt tình đến thế, cho dù có bị dằn vặt thế nào cũng không tổn thương sâu sắc, ở độ tuổi của tôi mà như vậy thì làm sao chịu nổi. “Nói như vậy có nghĩa là em không trách cậu ấy?”
“Trách cậu ấy ạ?” Từ Hàng mở to mắt nhìn tôi. “Em không cảm thấy cậu ấy có lỗi gì với em cả.”
Thôi rồi, đúng là tôi không thể theo kịp với tư duy của bọn trẻ bây giờ.
“Bọn em chưa từng hứa hẹn với nhau điều gì, em cũng không nghĩ là cậu ta thích em.”
“Cậu ta đương nhiên thích em rồi.”
“Vậy thì em không có cảm giác yêu đương vói cậu ta. Người em thích không phải tuýp người như cậu ta.”
“Thế em thích tuýp người như thế nào?”
Cô bé cười, mặt tự nhiên đỏ lựng lên, nói hơi lắp bắp: “Cái này, dù sao... cũng không phải kiểu người như Chu Nhuệ.” Dường như muốn thoát khỏi sự ngại ngùng, cô bé lắc đầu, nói thêm: “Thực ra em cũng không biết mình thích người như thế nào nữa.”
“Đại khái là lúc gặp nhau sẽ tim đập nhanh, không gặp nhau sẽ cảm thấy nhớ, muốn ở bên người đó mãi mãi.”
“Ở bên nhau mãi mãi có nghĩa là kết hôn phải không ạ? Vậy em lại không nghĩ thế, sau này em chỉ muốn ở cạnh bố thôi, em không muốn kết hôn. Theo em hiểu thì thích ở đây có nghĩa là muốn được ở gần anh ta, muốn có được cơ thể anh ta.”
Tôi ngớ người, không kìm được bật cười ha hả. Cô bé cũng cười. “Câu nói này có phải quá thẳng thắn, quá vô liêm sỉ không ạ?”
“Không, em rất thẳng thắn và cũng không sai. Tình yêu có thuần khiết thế nào thực ra cũng bao gồm cả ham muốn được gần gũi nhau, còn về việc kết hôn...”, tôi nghĩ ngợi một lát rồi nói, “chẳng qua chỉ là về mặt luật pháp đảm bảo hai người yêu thương nhau cùng phải gánh vác trách nhiệm gia đình, em ở độ tuối này chưa nghĩ về chuyện lập gia đình cũng là bình thường.”
“Bố em đã từng kết hôn, người đó do ông Trương giới thiệu nhưng không duy trì được đến hai năm.”
Tôi rất muốn biết cuộc sống trước đây của chú Hà Nguyên Bình nên hỏi: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Khoảng hai mươi năm trước ạ, sau khi bố mang em về thì hai người ly hôn. Có thể người phụ nữ đó không thích em, nếu không bố là người dễ sống như thế chẳng có lý do gì ly hôn với bố cả.”
“Em đừng nghĩ như vậy. Có rất nhiều nguyên nhân khiến người ta không giữ đuợc hạnh phúc gia đình, cặp vợ chồng có yêu thương nhau nhiều đến đâu cũng có nhiều lúc cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nguyên nhân dẫn người ta đến hôn nhân đa số là tình yêu, nhưng duy trì cuộc hôn nhân sau này lại không phải chỉ cần có tình yêu là được. Cuộc sống thường ngày mài mòn dần tình cảm, cần phải bổ sung thêm vào đó cả tình thân, trách nhiệm, sự tin tưởng và sống nương tựa vào nhau. Nếu không có những điều này, thật sự khó có thể ở bên nhau đến đầu bạc răng long.”
“Phức tạp quá. Thế nên em tình nguyện sau này ở với bố sống đơn giản một chút cũng tốt.”
Tôi im lặng không nói.
“Ôi, chị Hứa Khá, em không có ý nói những lời làm chị buồn đâu.”
“Chị biết. Không cần em nói, bây giờ chị cũng không có niềm tin vào hôn nữa. Có điều người bạn thân nhất của chị ở New Zealand lại sống rất ổn, cuộc hôn nhân của họ rất hạnh phúc, thế nên không có gì là tuyệt đối cả.”
Ánh nắng buổi chiều hắt qua tấm rèm cửa mỏng đã dịu hơn, chỉ còn vài đốm sáng chiếu xuống nền nhà tĩnh lặng. Trong ấn tượng của tôi, đã từ rất lâu rồi, hồi còn thiếu nữ, tôi và Hạ Vân cũng nằm và nói chuyện lâu như thế này, thời gian trôi thật nhanh. Tôi giờ đây sắp trở thành một phụ nữ trung tuổi mệt mỏi, vác cái bụng bầu to không nhìn thấy chân mình, chờ đợi đứa trẻ chào đời, trong sự âu lo, hoài nghi về tương lai.
Cả hai chúng tôi đều mệt nên mơ màng thiếp đi.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, tôi hơi nhoài người với lấy, đưa lên tai.
“Chị Hứa, chị có nhà không ạ?”
Tôi băn khoăn hỏi lại: “Ai đấy ạ?”
“Tôi là nhân viên quản lý của tòa chung cư đường Thẩm Dương, tên là Tiểu Lưu.”
“Ồ, chào anh Tiểu Lưu, hiện tại tôi không ở chỗ đó.”
“Vậy phòng chị có ai đang ở ạ?”
“Để trống mà, có ai ở đâu, có phải nước bị rò rỉ không?”
Anh ta hấp tấp nói: “Phiền chị đến ngay đây được không ạ? Ở ban công nhà chị có một phụ nữ đang ngồi, tôi đoán hình như muốn tự sát, dưới lầu có rất nhiều người đang đứng. Chúng tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy đang đến. Chúng tôi đã lên lầu gọi cửa nhưng không có ai trả lời, cũng không đám tự ý phá cửa xông vào.”
Tôi giật mình đứng dậy. “Tôi lập tức đến ngay.”
Từ Hàng cũng choàng tỉnh, lo lắng hỏi: “Chị chậm một chút, đừng vội vàng như thế. Xảy ra chuyện gì đấy ạ?”
Tôi bảo cô bé cùng đi, trên đường xuống hầm để xe, tôi kể lại nội dung cuộc điện vừa nhận cho cô bé nghe.
“Có người tự ý vào nhà chị và định nhảy lầu xuống ư? Thật kỳ lạ!”
Ruột gan tôi rối bời, đành nói: “Phải đến đó xem thế nào đã.”
Tôi lái xe cùng Từ Hàng đến đó, chung cư đường Thẩm Dưong vốn là một nơi náo nhiệt của đô thị, hiện giờ duới lầu đã có rất nhiều người đứng, tất cả bọn họ đều đang ngẩng đầu nhìn lên, không ít người còn giơ điện thoại lên chụp ảnh. Có vài cảnh sát đang giữ trật tự, xe phòng cháy chữa cháy cũng ở dưới lầu, mấy phóng viên đài truyền hình vác máy quay đang phỏng vấn, một người trả lời với vẻ hào hứng: “Đúng, đúng, tôi là người nhìn thấy cô ấy đầu tiên.”
Nhân viên quản lý tòa nhà và một cảnh sát bước đến, nói: “Chị Hứa, cuối cùng chị cũng đến rồi, chị mau đi xem có quen người phụ nữ đó không?”
Đang là giữa hè, ánh nắng buổi chiểu vẫn còn rất nóng bức, chói chang, ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác không thể thấy rõ cái gì.
Chỉ thấy ở tầng tám của tòa chung cư, nhà tôi, trên ban công có một ngưòi con gái, tóc dài, váy đỏ, cả hai chân đang gác ra ngoài. Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng tôi đoán quả không sai.
Đó là Du Vịnh Văn.
4
Cảnh sát nhìn tôi nghi hoặc. “Chị chắc chắn chứ?”
“Tôi không nhìn rõ, nhưng chắc là cô ta.”
“Cô ấy có quan hệ gì với chị, tại sao cô ấy lại chạy đến nhà chị muốn nhảy lầu tự tử?”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, việc đã đến nước này, tôi không thể không nói: “Cô ta chẳng có quan hệ gì với tôi cả, nhưng cô ta từng là tình nhân của chồng tôi, tôi đoán cô ta đã lấy chìa khóa ở chỗ chồng tôi để vào nhà. Còn việc tại sao cô ta làm vậy thì tôi thực sự không rõ.”
Những ánh mắt nhìn tôi càng tò mò hơn, mọi người đứng xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán. Hình như thấy tôi đang có bầu, người cảnh sát nói chậm rãi: “Chị hãy liên lạc với anh nhà, mời anh ấy đến đây đi ạ.”
Tôi lấy điện thoại, bấm số của Tôn Á Âu, anh đã tắt máy. “Chồng tôi đi công tác, bây giờ có lẽ đang ở trên máy bay rồi.”
“Đưa chìa khóa cho chúng tôi vậy, chúng tôi sẽ thử vào khuyên nhủ cô ấy.”
Tôi đưa chìa khóa cho anh ta, họ bước vào trong. Lúc này tôi đã gần như kiệt sức, ngả vào người Từ Hàng. Cô bé giữ chặt lấy tôi. Phóng viên đài truyền hình vác máy quay bước đến. "Xin hỏi, chị có thể...”
Từ Hàng liền ngắt lời anh ta: “Không thể, chị ấy đang mang bầu, xin đừng làm phiền.”
Phóng viên ngẩn người trước cách nói chuyện lạnh lùng cùa cô bé nhưng họ cũng không muốn rời đi. Tim tôi đập dồn dập, môi miệng khô khốc, cái thai trong bụng bị kinh động, bắt đầu đạp liên tục khiến bụng nhâm nhẩm đau.
“Chị Hứa Khả, chúng ta đi thôi.”
“Bỏ đi thế làm sao được?”
“Thì ít nhất ngồi trong xe, đừng đứng dưới cái nắng thế này nữa, trông sắc mặt chị kém lắm.”
Mồ hôi chảy ra ròng ròng, tôi lắc đầu. “Không sao đâu, chị đứng ở đây đợi cũng được.”
Chưa đầy mười phút sau, anh cảnh sát vừa nãy lại bước đến. “Chị Hứa, cô ấy đòi gặp chồng chị, chúng tôi bảo cô ấy là chồng chị đang trên máy bay, thế nên cô ấy muốn gặp chị.”
Từ Hàng giận dữ nói: “Chị ấy đã mang bầu tám tháng rồi, làm sao đến nơi như thế này được? Người phụ nữ đó rõ ràng muốn tự sát nên mới đưa ra các yêu cầu bất hợp lý như vậy.”
Anh cảnh sát bối rối. “Chúng tôi quan sát bằng ống nhòm, thấy cô ấy còn rạch cổ tay, không chỉ một làn, vết thương rất sâu và đang chảy nhiều máu, ý thức của cô ấy đã hơi hỗn loạn. Cứ để như vậy, cho dù cô ấy không muốn nhảy lầu, nói không chừng cũng...”
Tôi nắm tay Từ Hàng. “Chị phải lên đó xem thế nào.”
Cô bé nhìn tôi, đành nói: “Được rồi, em đi cùng chị.”
Đã hơn nửa năm rồi tôi chưa đến đây, lúc bước từ thang máy ra, tôi nhìn thấy trước cánh cửa quen thuộc nhà mình có mấy cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy nên nhất thời hơi hoảng hốt. Một nhân viên phòng cháy chữa cháy nói nhỏ với tôi: “Ở phía dưới đang trải tấm đệm khí, nhưng chỉ đảm bảo cứu hộ an toàn ở độ cao mươi lăm đến hai mươi mét tương đương với tầng sáu, nhà chị lại ở tầng tám, chúng tôi đã thử lên ban công tầng trên xem có thể tiếp cận cô ấy không, nhờ chị cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của cô ấy.”
Tôi gật đầu, bọn họ liền nhường đường cho tôi, nhưng Từ Hàng nắm chặt tay tôi đứng ở mép cửa, không cho tôi bước vào.
Đây là một căn chung cư nhỏ, phòng khách chỉ khoảng mười lăm mét vuông, từ cửa đến cửa sổ không đến năm mét trong phòng không mở điều hòa, gió nóng thổi vào, Du Vịnh Văn ngồi trên ban công quay đầu lại nhìn tôi. Cô ta mặc chiếc váy màu đỏ ngắn đến đầu gối, cổ chữ V, tay trần, đôi giày cao gót cỡi ra đặt gần cửa sổ, ở cô' tay phái thõng xuống có mấy vết rạch rất đáng sợ, máu cứ thế chảy xuống nền ban công. Trên tường còn có một vết máu kéo dài và có cả trên nền đất. Trong phòng khách, khắp nơi đều thấy vết máu, trên ghế xô pha cũng có vết máu, chắc chắn sau khi rạch cổ tay, cô ta đã đi lại khắp nơi trong phòng, thậm chí ngồi ở ghế xô pha, sau đó mới ra ban công.
Tôi bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, gần như đứng không vững, phải dựa vào người Từ Hàng, cô bé cũng hơi run nhưng vẫn gắng giữ lấy tôi.
Du Vịnh Văn nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi sau đó ánh mắt dừng trước cái bụng bầu của tôi. Toàn thân rùng mình, tôi lấy tay che bụng theo bản năng, cố gắng lấy tinh thần, nói: “Ở đây nóng quá, tôi mở điều hòa lên được không?”
Trong phòng khách có một cái điều hòa tủ đứng, điều khiển đang để gần cửa sổ. “Chị đứng nguyên ở đó, đừng có qua đây. Anh Á Âu đâu rồi?”
“Anh ấy đang trên máy bay khoảng bốn mươi phút nữa là hạ cánh, cô hãy bình tĩnh, trèo xuống để xử lý vết thương đã, sau khi anh ấy mở máy, cô hãy nói chuyện với anh ấy.”
“Chắc chắn anh ta đang trốn tôi.”
“Không, anh ấy không trốn cô, anh ấy đi Thượng Hải họp, chắc ngày mai sẽ về. Tôi sẽ bảo anh ấy đặt vé máy bay hôm nay để về nhà một cách nhanh nhất.”
“Chị đang khoe với tôi hiện tại chị rất có sức ảnh hưởng với anh ta, có thể chỉ đạo anh ta làm bất cứ việc gì theo ý chị, đúng không?”
“Cô hiểu nhầm rồi, tôi không có ý đó.”
“Chị nói hay không nói cũng giống nhau thôi, đù sao anh ta đã nói với tôi rồi, cho dù có đứa bé hay không, người anh ta không muốn để mất là chị. Tôi không cam tâm, tôi đã đứng bên ngoài căn hộ chị ở, theo dõi hai ngưòi, thấy anh ta dẫn chị đến nhà hàng dùng cơm.”
Chắc hẳn đó là hôm sinh nhật tôi, cứ nghĩ đến việc cô ta âm thầm theo dõi phía sau, toàn thân tôi đã run lên.
“Hai người trông có vẻ là cặp vợ chồng hạnh phúc đấy. Tôi bỗng nhận ra, mình chỉ là khách qua đường, là một con rối, thậm chí không hể để lại vết tích gì trong cuộc sống của hai người, thua một cách thảm hại, và chị đã thắng rồi đấy.
Tôi không biết nên nói gì, Từ Hàng đột nhiên mở miệng, giọng rất điềm tĩnh: “Chị này, không biết chị có nghĩ đến không, cho dù anh Tôn Á Âu đó nghĩ như thế nào thì cuộc hôn nhân của chị Hứa Khả đã bị chị phá hoại rồi.”
Tôi sợ hãi kéo tay cô bé, sợ cô ấy làm Du Vịnh Văn kích động. Cô bé nắm nhẹ tay tôi, ý bảo tôi bình tĩnh lại, rồi tiếp tục nói: “Tôi từng nhìn thấy chị đến công ty chị Hứa Khả nói chuyện với chị ấy chị ấy không hề muốn lằng nhằng với các người. Còn hơn một tháng nữa là chị ấy sinh rồi, chị ấy đã bảo tôi rằng chị ấy đã mất niềm tin vào hôn nhân, chị nghĩ liệu chị ấy có cảm giác chiến thắng được không?”
Du Vịnh Văn không nói gì, ánh mắt hoảng loạn, máu trên cổ tay vẫn nhỏ từng giọt xuống sàn nhà, nhìn thật khủng khiếp, nhưng cô dường như không có bất cứ cảm giác đau đớn nào.
Từ Hàng nói: “Chuyện đã như vậy rồi, chẳng có ai chiến thắng cả. Chị hãy mau xuống đi, có chuyện gì bình tĩnh nói. Chị hãy nghĩ đến bố mẹ chị…”
“Dù sao từ lâu họ đã rất thất vọng về tôi rồi. Tôi ở Mỹ mấy năm, đã đổi ngành học hai lần, chưa lấy được bằng, chẳng có sự nghiệp gì. Đối với tôi, cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Cuộc sống không chỉ có tình yêu.”
“Vậy còn có cái gì chứ? Tình thân, lý tưởng, sự nghiệp, gia đình, con cái...” Cô ta đột nhiên cười ha hả, thân người ngã nghiêng trên ban công, tôi gần như kêu lên thất thanh, may mà cô ta vẫn ngồi vững. “Chị không cần khoe khoang với tôi, các thứ khác tôi không có, tôi cũng chẳng quan tâm, cả cuộc đời này tôi chỉ yêu mỗi anh Tôn Á Âu. Tôi cứ nghĩ cuối cùng mình đã có được anh ấy, kết quả chỉ là ảo tưởng.”
Từ Hàng nói to: “Nói như vậy có nghĩa là, người phụ bạc chị chính là anh Tôn Á Âu, cho dù chị muốn dùng tính mạng để báo thù anh ta, tốt nhất nên tiến hành trước mặt anh ta thì hơn.”
“Không, tôi không hận anh ấy. Từ đầu tới cuối anh ấy không lừa tôi, anh ấy chỉ không yêu tôi như tôi yêu anh ấy, yêu đến mức có thể từ bỏ gia đình.”
“Ồ, số anh ta may thật, đến nước này rồi mà chị còn bênh vực anh ta. Nếu chị thật sự yêu anh ta như lời chị nói thì nên chúc phúc cho anh ta, sao phải đến tận nhà anh ta để tự sát?”
“Cô không hiểu đâu. Anh ấy nói sống ở đây mới hiểu ra người anh ấy yêu là vợ. Tôi chỉ muốn xem căn phòng này có điểm hấp dẫn gì mà có thể khiến một người đàn ông hồi tâm chuyển ý.”
Tôi nói một cách khó khăn: “Anh ấy không yêu tôi, Du Vịnh Văn à. Cô nghĩ nếu không có tình yêu thì sống cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng nhiều khi, tình yêu xuất phát từ bản năng, không phải là lý trí. Cô vẫn không hiểu hết con người Tôn Á Âu. Anh ấy chẳng yêu ai cả.”
Cô ta kinh ngạc mở to mắt nhìn tôi.
“Hãy tin tôi, tôi và anh ấy đã sống bên nhau gần bảy năm, hiểu được điều này đối với tôi không dễ chịu chút nào. Nhưng chúng ta đều phải nhìn thẳng vào sự thật, không ai quy định tình yêu phải là khoản đầu tư có lãi, khi người mình yêu thương không đáng tin cậy thì chúng ta đành phải nhận thua thôi.”
“Chị muốn đóng vai người khai sáng cuộc đời à? Ha ha ha, thật nực cười, không dùng được cách này với tôi đâu.”
Tôi buông tay Từ Hàng ra, chậm rãi bước vào nhà. “Tôi chẳng có tư cách khai sáng bất cứ ai, chỉ muốn nói cho cô biết cô muốn đối xử như thế này với người cô yêu ư?”
Cô ta do dự không nói, hình như do mất máu nhiều, tư duy đã hơi hỗn loạn, một lúc lâu sau mới hỏi tôi: “Chị đã nói chị không còn yêu anh ấy nữa đúng không? Vậy tại sao chị vẫn sinh con cho anh ấy?”
“Đứa bé không phải là công cụ để tôi giữ anh ấy lại càng không phải là sản phẩm tái tạo gen đơn thuần. Tôi muốn làm mẹ, cảm nhận được quá trình thai nghén và một sinh mệnh chào đời, trưởng thảnh thế nào. Du Vịnh Văn, cô có ý nghĩa rất lớn với bố mẹ của cô, lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô đấy. Bọn họ có thể nhất thời thất vọng về cô nhưng chắc chắn không thể chịu đựng được nỗi đau mất cô.”
Trong quá trình nói chuyện, tôi đã nhìn thấy dây an toàn bên ngoài cửa sổ được thòng xuống nên căng thẳng đến nổi cổ họng khô đắng. Tôi tiếp tục nói: “Xin lỗi, tôi bây giờ đứng lâu một chút là cảm thấy rất mệt, muốn ngồi xuống ghế xô pha nghỉ một lát.”
Không đợi cô ta trả lời, tôi liền bước tới ghế xô pha ngồi xuống. Cô ta bất giác ngã đầu vào bên trong nhìn tôi, hỏi: “Chị vẫn muốn sống cùng với anh ấy à?”
“Tôi không biết nữa.”
“Hai người sẽ ở bên nhau thôi. Từ đầu đến cuối, chỉ có tôi là kẻ nực cười, thất bại thảm hại…”
Lúc này cô ta hình như cũng cảm thấy trên đầu mình có tiếng động bèn quay đầu lại và hét lên: “Đừng có lại đây.” Vết máu trên cổ tay vẽ một đường vòng cung về phía tôi, cơ thể cô ta mất thăng bằng ngã ra bên ngoài, tôi che miệng để kìm lại tiếng kêu, mắt mở to nhìn nhân viên chữa cháy đã thắt dây an toàn cố gắng đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô ta, nhưng trong lúc vội vàng không giữ vững, cô ta cứ thế rơi xuống.
Tôi muốn đứng dậy nhưng không thể cử động được. Từ Hàng giữ chặt lấy tôi. “Chị cứ ngồi yên đấy nhé!”
Cô bé lao nhanh ra ban công và ngó xuống, sau đó quay đầu lại nói với tôi: “Rơi xuống tấm đệm khí, hiện giờ nhân viên cứu hộ đang khiêng chị ta xuống.” Một lúc sau, cô bé lại nói: “Chị ta được cho lên xe cấp cứu rồi.”
Cả người tôi rơi vào trạng thái mơ hồ, cứ ngồi thẫn thờ ở đó, cảnh sát bước đến nói gì với tôi, tôi hoàn toàn không đáp lại được, Từ Hàng nói gì đó với họ, cuối cùng, họ cũng rời đi.
Từ Hàng lấy khăn mặt ra lau mặt cho tôi, tay cô bé run run. Lúc này, tôi mới nhận thấy chiếc áo phông của cô bé có vết máu, trên mặt tôi cũng có máu.
Có một cô gái trẻ ngó vào, nói: “Tôi là phóng viên Vãn Báo, muốn phỏng vấn hai chị một chút...”
Từ Hàng không nói câu nào, bước đến đẩy cô ta ra ngoài rồi thô bạo đóng sầm cửa lại. Tôi nghĩ, may mà có em ấy ở đây, nếu chỉ có một mình tôi, tôi thực sự không thể từ chối dứt khoát như thế. Tôi thử đứng dậy, nhưng cảm thấy cơ thể nặng trịch như đang phải gánh một vật nặng vô hình, chân tay không thể cử động được nhịp phàng, hơi thở nặng nề và bụng bắt đầu đau, tầm nhìn dần dần mờ đi, rồi tôi chỉ nghe thấy Từ Hàng gọi to tên tôi, nhưng tôi không thể nào trả lời cô bé được, cuối cùng tôi rơi vào hôn mê.
5
Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường ở bệnh viện, Tử Đông đang ở bên cạnh. Tôi định giơ tay sờ bụng theo bản năng, Tử Đông liền nắm lấy tay tôi. “Chị, đứa bé không sao, chị không phải lo đâu.”
Tôi không còn sức lực nào để đáp lại.
“Chị bị cảm nắng, may có Từ Hàng kịp thời gọi điện cho em nên mới có biện pháp cứu chữa kịp thời.”
Ánh mắt tôi dịch chuyển xuống cuối giường, Từ Hàng đang đứng ở đó, vẫn mặc chiếc áo phông dính máu. “Vậy còn Du Vịnh Văn, cô ấy...”
Từ Hàng lắc đầu, Tử Đông đáp: “Vừa nãy cô ta cũng được đưa đến bệnh viẹn này, đang tiến hành cấp cứu, tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, vẫn còn sống.”
Tôi ngã người về phía sau, muốn được tiếp tục rơi vào trạng thái hôn mê, muốn trốn tránh tất cả, bỗng tôi nghe Tử Đông nói tiếp: “Chủ nhiệm Cố nói huyết áp của chị khá cao, tốt nhất nên ở lại bệnh viện để theo dõi một đêm. Em đã gọi điện cho anh rể rồi, anh ấy đã đặt vé máy bay quay về.”
“Tử Đông, giúp chị tìm một bộ quần áo cho Từ Hàng thay rồi tiễn cô bé về ngày mai cô bé còn phải đi làm nữa. Chị không sao, chị muốn ngũ một chút thôi.”
Tử Đông gật đầu rồi tiễn Từ Hàng đi ra. Tôi không thể ngủ được vừa nhắm mắt thì trong đầu đã xuất hiện cảnh tuợng đầy máu me trong phòng, ở đó có bóng người mặc váy đỏ cứ thế rơi từ trên cao xuống. Tôi chỉ biết mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà trắng toát của bệnh viện, cho đến khi thấy mắt cay nhức rất khó chịu.
Sau khi tan làm bố đã vội vàng đến thăm tôi, nét mặt sầm lại, đứng bên giường tức giận nói: “Con lớn như vậy rồi, lại đang mang bầu, cũng phải cẩn thận một chút chứ, trời nóng thế này, chạy ra ngoài làm gì để đến nổi bị cảm nắng hả?”
Tôi biết Tử Đông không kể rõ mọi chuyện cho bố biết nên thở phào nhẹ nhõm. “Con không sao ạ, bác sĩ nói cần theo dõi thêm một chút, bố không phải lo đâu.”
“Hồi mẹ con mang thai con sắp được chín tháng, đi xe buýt bị ngã nên đã sinh non, bà ấy cũng suýt mất mạng. Lúc đó, bố ở bên ngoài phòng bệnh đã nghĩ, nếu mẹ con có mệnh hệ gì, bố phải ăn nói thế nào với ông bà ngoại của con đây. Con có chuyện gì thì sau này bố biết ăn nói thế nào với mẹ con?”
Lần đầu tiên tôi mới biết, lúc mình sinh ra còn có chuyện bất ngờ và nguy hiểm như thế. Nghe bố nhắc đến mẹ, tôi bỗng nghĩ, hồi đó hai người họ kết hôn chưa lâu, vợ lại mang thai đứa con của người khác, không biết bố ngồi ở ngoài đã có tâm trạng phức tạp như thế nào. Vậy mà tôi đã từng đánh giá sai về bố, nghĩ đến đó tôi cảm thấy vô cùng căm ghét bản thân, bao nhiêu nước mắt kìm nén từ hôm qua đến giờ mới có dịp tuôn rơi. Bố đột nhiên luống cuống, nói: “Sao thế Khả Khá, con thấy không khỏe ở đâu à? Để bố gọi Tử Đông đến!”
Tôi nắm lấy tay bố, nói: “Không cần đâu ạ, bố, con chỉ mệt thôi.”
Hai bố con rất ít khi có sự tiếp xúc thân mặt, bố không thích cũng không quen bộc lộ tình cảm như vậy, thế nên ông lắc đầu như muốn lảng sang chuyện khác. “Khả Khả, con muốn ăn gì bố đi mua cái gì cho con ăn nhé!”
Tôi chẳng muốn ăn bất cứ cái gì nên lắc đầu.
“Không ăn làm sao được? Bố đi mua cháo cho con ăn nhé!”
Tử Đông bước vào, nói: “Bố, chị cần nghỉ ngơi. Một lát nữa con mlla cho chị chút gì ăn cũng được, bố cứ yên tâm.”
Đợi bố đi khỏi Tử Đông nói: “Cô ta tạm thời không còn nguy hiếm đến tính mạng nữa, hiện đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, lá lách bị rách nên phải cắt, não bị chấn thương, xương sườn bị gãy đâm vào mạch máu ở sườn, màng phổi và phổi bị tràn khí, xương chậu gãy vụn, đùi bên phải có hai chỗ bị gãy.”
Tôi không nói được lời nào.
Tử Đông an ủi tôi: “Tình trạng như thế có thế hồi phục được, quan trọng là cô ta còn sống. Nhà chị ở tầng tám, tầng một lại là mặt tiền của siêu thị, chiều cao siêu thị đó cũng phải đến hai tầng lầu. Cô ta rơi xuống từ độ cao vượt quá mức bảo đảm của tấm nệm khí, còn sống được cũng là may đấy.”
Cơ thể gần như gãy nát từng mảnh lại vẫn được coi là may mắn, nhưng không coi là may mắn thì coi là gì đây. Tôi thở dài, chẳng có cảm giác nhẹ nhõm chút nào, mắt vẫn nhìn trân trân lên trần nhà.
Buối tối khoảng hơn chín giờ, Tôn Á Âu mới vội vàng bước vào, không còn vẻ trấn tĩnh như thường ngày, tóc tai anh rối bù, ống tay áo xắn cao. Anh gọi tên tôi: “Khả Khả, em không sao chứ?”
Tôi ngăn anh bước lại gần. “Xin đừng lại gần, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Anh khựng người lại, sắc mặt trắng bệch. “Khả Khả, nghe anh giải thích xảy ra chuyện này, anh rất...” Lần đầu tiên thấy anh nói ngập ngừng truớc mặt tôi, cứ như đang phải chọn lọc từ ngữ. Những lời nuối tiếc hay đau lòng đấy? Tôi nhìn anh, cuối cùng anh nói: “Anh rất không muốn như vậy.”
Đúng là ngôn từ chuẩn của dân ngoại giao. Nếu tôi còn đủ sức, chắc chắn sẽ bật cười.
“Sau khi đi Mỹ, Du Vịnh Văn liên tục gửi email cho anh, lúc đầu là vì môn ngoại ngữ thi không qua, sau đó gia đình cô ấy xảy ra một số chuyện, tâm trạng rất chán chường, anh không thể không an ủi cô ấy.”
“Anh không cần kể với tôi những chuyện này.”
Anh không để ý đến lời tôi, tiếp tục nói: “Anh đi Mỹ công tác, nhân tiện ghé thăm cô ấy, đương nhiên, những chuyện xảy ra sau đó là không nên, nhưng anh nghĩ em cũng có thể hiểu được.”
Đương nhiên tôi có thể hiểu, vì đó là những gì tôi đã trải qua, cảm giác như đang tái hiện lại cảnh lần đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, rất tùy hứng, không hề chân thành. Anh thấy như thế là rất bình thường nhưng không nghĩ được rằng đối phương lại rất nghiêm túc với chuyện ấy. Cuối cùng thì tôi cũng phải bật cười, thật mỉa mai làm sao!
“Nhiều lúc tâm trạng của cô ấy rất tồi tệ nên mãi không lấy được bằng tốt nghiệp, gia đình không cho cô ấy tiền học phí nữa. Anh có cho cô ấy vài lần, để cô ấy không phải sống quá khổ sở và có thể tốt nghiệp thuận lợi, có lẽ vì thế mà cô ấy đã hiểu lầm. Năm ngoái cô ấy đột ngột từ Mỹ trở về...”
Đó chính là thời điểm mẹ tôi bị bệnh nặng.
“Cô ấy nói muốn ở bên cạnh anh, điều này khiến anh rất bất ngờ, anh liên tục khuyên nhủ cô ấy trở lại Mỹ.”
Cho đến một hôm, cô ta không thể chấp nhận lời an ủi của anh nữa, lật bài ngửa với tôi. Thảo nào khi tôi đề nghị ly hôn, một việc mà trong mắt anh chẳng coi là gì bỗng nhiên diễn tiến tới mức anh không thể khống chế nổi, điều đó đã làm anh nổi giận.
“Sau đó cô ấy trở lại Mỹ, nhưng một tuần trước đột nhiên quay về đến công ty tìm anh, anh đã nói rõ ràng với cô ấy là anh và cô ấy không thể tiến thêm được thêm được nữa. Anh đề nghị chu cấp cho cô ấy tiền học phí để trở về Mỹ tiếp tục học môn yêu thích, nhưng cô ấy đã từ chối. Bọn anh nói chuyện rất bình thường, cô ấy không hề để lộ ý định muốn tự sát, anh cũng không biết cô ấy lấy chìa khóa của căn hộ đường Thẩm Dương lúc nào.”
Tôi mở miệng, giọng nói khô khốc: “Anh coi chuyện đó là bình thường nhưng lại làm người khác tổn thương, đều đó tôi đã được lĩnh giáo rồi.”
”Em nói gì cơ?”
“Anh nói với tôi là anh rất nhớ những ngày sống trong căn hộ ở đường Thẩm Dương, thực ra tôi cũng nhớ những ngày đó, vì từ khi chuyển đến đây, tôi không còn yêu anh như trước nữa.” Tôi bình thản nói tiếp: “Sau khi chuyển đến nhà mới, anh bận rộn với công việc, suốt ngày đi công tác, có một đêm, tôi bị sốt đầu đau như búa bổ, gọi điện cho anh, anh nói: “Anh đang đi gặp khách hàng, đau đầu thì gọi cho anh làm gì, đến bệnh viện hoặc gọi điện cho Tử Đông ấy.” Giọng nói của anh rất bình thản, nhưng chính lúc đó, tôi hoàn toàn hiểu ra, anh không hề yêu tôi.”
“Hồi ấy thực sự anh rất bận, thậm chí còn không nhớ nổi chuyện đó, cái gì em cũng để trong lòng, mấy năm sau mới tính toán với anh, như thế thật không công bằng.”
“Công bằng ư? Đừng nói từ công bằng với tôi, Tôn Á Âu, cũng đừng nói công bằng với cô gái ngốc nghếch đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt kia. Đêm hôm đó, nhìn căn hộ mới trống huơ trống hoác, trong phút chốc, tôi cũng cảm thấy mình sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Anh không biết em lại để ý như vậy, anh xin lỗi, Khả Khả, em đối với anh rất đặc biệt.”
Tôi nhìn anh như nhìn một người xa lạ. “Tôi chẳng thấy có gì khác nhau cả. Đương nhiên, tôi chưa đến mức tuyệt vọng như Du Vịnh Văn. Tôi có cha mẹ, anh em, họ đều yêu tôi, vì họ, tôi sẽ không từ bỏ mạng sống của mình. Tôi muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, chỉ hy vọng nêu không có tình yêu thì ít nhất cũng có thể sống cạnh nhau. Tôi luôn thầm nhủ với bản thân, phải chấp nhận mình là kẻ thua cuộc, nhưng chẳng ai đáng phải trả một cái giá quá lớn như vậy. Nếu như cô ấy thật sự... thì những tháng ngày còn lại của tôi và anh liệu có thể sống thanh thản không?”
Anh không nói gì nữa, tôi nhắm mắt lại, cố chịu đựng cảnh máu me thoáng hiện qua trong đầu. “Anh đi đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Tôi không biết Tôn Á Âu đã rời đi từ lúc nào.
Cuối cùng tôi đã ngủ thiếp đi, gặp hết ác mộng này đến ác mộng khác, trong mơ chỉ thấy cảnh rơi ngã khiến tôi rùng mình toát mồ hôi lạnh.
Sáng sớm hôm sau, y tá đã đến đo huyết áp và kiểm tra tim thai cho tôi. Chủ nhiệm Cố ghé qua phòng bệnh và nói với tôi: “Huyết áp của cô vẫn còn cao lắm.”
Tôi lo lắng hỏi: “Tại sao lại như vậy ạ? Kiểm tra thai thời kỳ đầu, họ đều nói rằng huyết áp của cháu hơi thấp mà. Có phải cháu mắc chứng tăng huyêt áp khi mang thai không?”
“Các thai phụ hiện nay đều đọc không ít tài liệu và ai cũng muốn tự chẩn đoán tình trạng sức khỏe của mình. Chứng tăng huyết áp khi mang thai quả thực rất nguy hiểm, nhưng đó là do cô quá lo lắng thôi. Kết quả kiểm tra sáng nay, mặc dù huyết áp của cô tăng cao hơn huyết áp bình thường là 30/15mmHg, nhưng đã thấp hơn mức đo ngày hôm qua khi mới nhập viện. Hiện tại nhịp tim và số lần thai đạp ổn định. Tôi đã nói chuyện với em trai cô, cậu ấy nói rằng cô phải chịu một số kích thích, có lúc tinh thần lại quá căng thẳng, nghĩ ngơi chưa đầy đủ, chịu áp lực lớn dần đến huyết áp tăng cao. Tôi sẽ kê thuốc hạ huyết áp cho cô.”
Đương nhiên tôi biết từ chiều qua đến giờ bản thân luôn ở trong trạng thái căng thẳng tột độ, tuy cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhưng vẫn không thể làm được.
“Uống thuốc đó có ảnh hưởng đến thai nhi không ạ?”
Bác sĩ cười. “Mẹ cô, em trai cô đều là bác sĩ và rất tin tưởng chúng tôi, cho dù kê đơn hay đặt ra phác đồ điều trị, chúng tôi đều xem xét đến tình hình sức khỏe của bệnh nhân, vậy nên cô không cần quá lo lắng. Bây giờ việc cô cần làm là điều chỉnh lại tâm lý, nằm nghiêng về bên trái nghỉ ngơi, cố gắng thả lỏng cơ thể, như vậy sẽ giúp hạ huyết áp đấy.”
“Cháu có cần nằm viện không ạ?”
“An toàn là trên hết, hãy cứ ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa, chúng tôi cũng tiện quan sát sự thay đổi huyết áp của cô.”
Chủ nhiệm Cố đi khỏi, bố tôi bước vào, hỏi: “Sao cái thằng Á Âu không ở lại với con?”
“Con không sao, không cần ở lại đâu bố ạ.”
Bố rõ ràng không hài lòng nhưng không nói gì, lúc lấy đồ ăn sáng ra, tôi thấy không chỉ có cháo, còn có bánh bao, bánh cảo, miến, thịt bò hộp. Nhìn đống đồ ăn trước mặt, tôi vừa buồn cười vừa thấy có chút xót xa. “Bố ơi, một mình con làm sao ăn hết ạ?”
“Bố định gọi Tử Đông đến ăn cùng, nhưng lúc đến phòng bệnh khoa nội thấy nó đang nói chuyện với hai người nữa, nhìn thấy bố nó vẫy tay bảo bố đi.” Bố tôi nói tiếp: “Cái cô gái đó, hôm qua lúc bố đến thấy nó đang nhùng nhằng cầm tay con bé, lẽ nào đó là bạn gái nó?”
Tôi không tiện giải thích thân phận của Từ Hàng, đành nói mơ hồ: “Có lẽ không phải đâu ạ, chắc chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Bạn bè bình thường thì cần gì dẫn cả bố đến nói chuyện với thằng bé?”
“Sao bố biết ạ?”
“Lúc bọn họ rẽ vào góc hành lang, bố để ý nghe thấy cô bé đó gọi người đàn ông ấy là bố, còn nói chuyển nhượng bất động sản gì đó. Chắc Tử Đông không làm chuyện gì ngu ngốc đấy chứ?”
Tôi giật mình sững sờ, may mà bố không phát hiện ra sự khác thường của tôi. “Bố để hết ở đây, con cứ từ từ mà ăn, bố phải đi làm đây, tối bố sẽ đến.”
Bố vừa rời đi, tôi lập tức xuống giường, nhưng vẫn tự nhắc nhở mĩnh bình tĩnh, không nên kích động. Tôi đi thang máy lên tầng của khoa nội quả nhiên lúc ở chỗ rẽ nghe thấy tiếng của Tử Đông: “Chú mà làm như vậy sẽ khiến chị cháu rất đau lòng, chị ấy luôn muốn bày tỏ thành ý với chú.”
Tôi ủ rũ nghĩ thầm, ông ấy cuối cùng đi phát hiện ra, còn tìm đến tận đây để trả lại căn nhà. Tôi định bước qua thì nghe ông ấy nói: “Máy người nhầm rồi, tôi tuyệt đối không phải là bố của Hứa Khả.”
Mọi thứ trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, phải dựa vào tường tôi mới có thể đứng vững.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.