Chương 2
Tuyết Mị Nương
15/02/2023
3.
Ăn mì xong, tôi quay về ký túc định tiếp tục thu dọn. Không nghĩ đến cái vali tôi để trong góc phòng cư nhiên lại bị người khác mở ra, mớ quần áo được tôi xếp ngăn nắp cũng bị làm cho loạn lên thành một đống, thậm chí còn có mấy cái bị vứt vào thùng rác.
Tôi bị chọc tức không nhẹ.
Nhìn một vòng, trong phòng này chỉ còn có 1 người. Cô ta đang nằm gác chân lên chơi trò chơi, miệng phun ra toàn là những lời chửi bậy khó nghe, gắt gỏng. Tôi tiện tay cầm lấy điện thoại của cô ta ném qua một bên. Cô ta ngay lập tức kích động ngồi dậy, hét to: “Cô làm cái trò gì đấy?”
“Đây là chuyện gì?” Tôi chỉ vào đống rác hỏi.
Vẻ mặt cô ta không kiên nhẫn, khó chịu đáp: “Không phải tôi làm thì sao biết được chứ?!”
Nghe được lời này đột nhiên tôi lại tức đến bật cười. Tôi ra ngoài còn chưa đầy 1 tiếng, chẳng lẽ còn có người nào khác lẻn vào đây ăn trộm không thành? Tôi gắt gao nhìn chằm chằm cô ta. Cô ta chịu không nổi ánh nhìn chăm chăm của tôi, chột dạ không dám mở mắt.
Nhìn thấy vậy, tôi cất giọng: “Đống đồ này cộng lại ít nhất cũng 10 vạn, thiệt hại tài sản cũng đáng kể đấy. Nếu tôi báo cảnh sát thì e rằng cả toà ký túc này đều phải hầu toà để điều tra đúng không?”
Sắc mặt cô ta trắng bệch. Giây tiếp theo, không biết nghĩ đến điều gì mà lại kiêu ngạo mở miệng: “Doạ ai đó? Có bạn trai của Huỷ Huỷ ở đây thì người bình thường sao hăm doạ được chúng tôi.”
Ái chà! Cái này được tính là gián tiếp thừa nhận rồi chứ gì?!
Tôi sống 22 năm nay chưa từng gặp phải trường hợp bắt nạt người lạ đến mức này. Đối diện với đám người đó bình thường tôi cũng tâm lặng như nước, duy chỉ có ngoại lệ duy nhất là vì hành vi xuất phát từ Châu Huỷ nên tôi mới ngứa miệng nói thêm hai câu.
Tôi muốn xem thử đám người này còn ngang ngược được đến mức nào.
Buổi tối, lúc Châu Huỷ quay lại trên người mặc một bộ váy mới. Tôi xoa xoa mắt, là đại gia nhà ai mà ra tay hào phóng thế, cái váy trị giá hơn 2 vạn. Ngoài ra còn có 2 người bạn cùng phòng đang hùa nhau mát-xa chân thối của cô ta.
“Huỷ Huỷ, bạn trai của cậu tốt với cậu quá. Nghe nói cái váy này là phiên bản giới hạn đó.”
“Đương nhiên rồi, bạn trai mình đau lòng mình hôm nay phải vất vả nên đặc biệt mua cho mình đó. Không như ai kia chỉ có thể mặc mấy thứ đồ rách nát.”
Châu Huỷ quay sang tôi, giọng điệu cao cao tại thượng: “Từ Hoan Hoan, hay là cô cầu xin tôi đi, nói không chừng làm tôi vui vẻ tôi còn tặng cho cô hai bộ đồ đẹp để mặc đó.”
“Vậy nên, đồ của tôi là do các người làm rách?”
Châu Huỷ liếc tôi một cái, thản nhiên thừa nhận: “Đúng rồi đó, nói chứ muốn bao nhiêu tiền thì tôi đền cho.”
“Đền nổi không?”
“Lời này cô nói sai rồi. Bạn trai của Huỷ Huỷ là phú nhị đại, cái đống đồ rách của cô thì tôi đền thay cũng được nữa là!”
“Được thôi! Đống đồ rách, hy vọng các người nói được làm được.”
Tôi nhìn vào màn hình ghi âm trên điện thoại, nhấn nút đỏ lưu lại, cười nói: “Những bộ đồ đó đều là mới mua hết, chi phiếu vẫn còn ở đây, mong là các người đến lúc đó cứ theo giá tiền đó mà tính.”
4.
Cả đám người ấu trĩ, thủ đoạn non nớt đến mức làm tôi thấy mắc cười. Đều đã lên đại học rồi mà còn nghĩ đến chuyện giở trò bắt nạt bạn ký túc. Chỉ là tôi không ngờ em tôi lại quay đi mua váy mới cho Châu Huỷ.
Không phải nó nói là dạo gần đây đang rất căng thẳng hay sao? Quả nhiên, vừa mở điện thoại ra liền thấy một cái tin nhắn chưa đọc từ em trai…
[Chị gái thân yêu của em ơi, chị có thể lại cho em mượn chút tiền không?]
Cái chữ “mượn” này thật sự rất có linh hồn. Lúc trước nó đều trực tiếp đến tìm tôi hỏi tiền, có lẽ là do dạo gần đây số lần mở miệng quá nhiều nên cũng bắt đầu thấy ngại rồi. Tôi nghĩ nghĩ rồi trực tiếp gọi điện thoại qua luôn.
Phía bên kia nhận cuộc gọi rất nhanh: “Chị ơi, chị có gì phân phó ạ?”
“Cút ra đây nhanh, chị đây có chuyện hỏi em!”
Lời vừa dứt tôi cũng trực tiếp cúp máy, lái xe đến chung cư của em trai.
Có lẽ do cảm giác được tôi thật sự tức giận nên em trai bước ra mở cửa rất nhanh, trên mặt cũng lộ ra vẽ nũng nịu hiếm thấy.
“Chị.”
Hai tay thằng bé chống tay lên đầu gối, mông ngồi trên sô pha trông rất thành thật. Thấy vậy, tôi nhịn không được nở nụ cười lạnh.
“Nói đi, sao lại tìm chị mượn tiền rồi?”
Tôi vào thẳng vấn đề luôn. Vốn dĩ là một vấn đề rất nghiêm trọng nhưng ai ngờ được em tôi lại thở dài ra một hơi.
“Chị ơi, hôm nay em và Huỷ Huỷ đi viện dưỡng lão về thì nhận ra cô ấy là một người rất hiếu thảo, ước mơ lớn nhất của cô ấy là được đón bà ngoại ở quê lên thành phố chăm sóc. Vậy nên em định mua nhà cho cô ấy, nhưng mà vẫn còn thiếu chút tiền nên mới…”
Nghe vậy, tôi lập tức đứng lên, lửa giận trực tiếp bốc lên, nhất thời máu xông lên não thiếu điều ngất xỉu tại chỗ.
“Từ Chấn Nam, em xem chị đây thành Đấng cứu thế hả? Tiền cho em xài còn không đủ, bây giờ còn phải lo chuyện nhà cửa cho cả bạn gái em nữa phải không?!”
Em trai mặt ngơ ra: “Sau này mọi người đều là người nhà mà, sao chị phải phân biệt rõ ràng đến thế?”
Trời đất ơi! Sao tôi lại có thằng em ngu xuẩn như vậy chứ? Tôi ôm lấy đầu, cảm thấy đau không chịu nổi.
Bình tĩnh lại, tôi gọi điện thoại cho ba để ông ấy khoá thẻ ngân hàng của em trai lại: “Mượn tiền thì không thể rồi, em cứ trả 20 vạn thiếu chị trước đi rồi nói sau.”
Để lại lời cảnh cáo rồi tôi lạnh nhạt xoay người đi.
Trợ lý tổng kết hoá đơn lại rồi gửi qua mail cho Châu Huỷ. Sau đó, cô ta nhanh chóng gọi cho tôi muốn cháy máy: “Từ Hoan Hoan, cô đang tống tiền phải không? Cái đống đồ chợ của cô sao có thể lên đến 10 vạn được chứ?”
Tôi đã điều tra rồi. Sau khi em trai tôi và Châu Huỷ hẹn hò, tiền tiêu cho cô ta ít nhất cũng phải đến 30 vạn, chỉ là không có vàng thôi. Vậy nên việc cô ta nhất thời không chịu nhả tiền, còn tức tối như vậy mới kì lạ đó.
Lúc nhận được điện thoại, tôi vừa hay đang ngồi trong quán cà phê hưởng thụ không khí yên ả. Mặt không cảm xúc trả lời cô ta: “Xem cho kĩ địa chỉ và thương hiệu mua hàng đi, tôi không muốn nói chuyện với đồ ngu ngốc.”
Sau đó tôi còn dặn dò trợ lý một câu lấy danh nghĩa của tôi để gửi thư cho luật sư, yêu cầu bọn họ phải đền lại tiền trong vòng một tháng, nếu không thì sẽ để bọn họ nhìn thấy cánh cổng của Toà án.
Từ Chấn Nam muốn làm một tên phú nhị đại bị người ta lừa tình lừa tiền nhưng tôi thì còn chưa yếu đuối đến mức mặc cho người khác bắt nạt mình đâu.
Ăn mì xong, tôi quay về ký túc định tiếp tục thu dọn. Không nghĩ đến cái vali tôi để trong góc phòng cư nhiên lại bị người khác mở ra, mớ quần áo được tôi xếp ngăn nắp cũng bị làm cho loạn lên thành một đống, thậm chí còn có mấy cái bị vứt vào thùng rác.
Tôi bị chọc tức không nhẹ.
Nhìn một vòng, trong phòng này chỉ còn có 1 người. Cô ta đang nằm gác chân lên chơi trò chơi, miệng phun ra toàn là những lời chửi bậy khó nghe, gắt gỏng. Tôi tiện tay cầm lấy điện thoại của cô ta ném qua một bên. Cô ta ngay lập tức kích động ngồi dậy, hét to: “Cô làm cái trò gì đấy?”
“Đây là chuyện gì?” Tôi chỉ vào đống rác hỏi.
Vẻ mặt cô ta không kiên nhẫn, khó chịu đáp: “Không phải tôi làm thì sao biết được chứ?!”
Nghe được lời này đột nhiên tôi lại tức đến bật cười. Tôi ra ngoài còn chưa đầy 1 tiếng, chẳng lẽ còn có người nào khác lẻn vào đây ăn trộm không thành? Tôi gắt gao nhìn chằm chằm cô ta. Cô ta chịu không nổi ánh nhìn chăm chăm của tôi, chột dạ không dám mở mắt.
Nhìn thấy vậy, tôi cất giọng: “Đống đồ này cộng lại ít nhất cũng 10 vạn, thiệt hại tài sản cũng đáng kể đấy. Nếu tôi báo cảnh sát thì e rằng cả toà ký túc này đều phải hầu toà để điều tra đúng không?”
Sắc mặt cô ta trắng bệch. Giây tiếp theo, không biết nghĩ đến điều gì mà lại kiêu ngạo mở miệng: “Doạ ai đó? Có bạn trai của Huỷ Huỷ ở đây thì người bình thường sao hăm doạ được chúng tôi.”
Ái chà! Cái này được tính là gián tiếp thừa nhận rồi chứ gì?!
Tôi sống 22 năm nay chưa từng gặp phải trường hợp bắt nạt người lạ đến mức này. Đối diện với đám người đó bình thường tôi cũng tâm lặng như nước, duy chỉ có ngoại lệ duy nhất là vì hành vi xuất phát từ Châu Huỷ nên tôi mới ngứa miệng nói thêm hai câu.
Tôi muốn xem thử đám người này còn ngang ngược được đến mức nào.
Buổi tối, lúc Châu Huỷ quay lại trên người mặc một bộ váy mới. Tôi xoa xoa mắt, là đại gia nhà ai mà ra tay hào phóng thế, cái váy trị giá hơn 2 vạn. Ngoài ra còn có 2 người bạn cùng phòng đang hùa nhau mát-xa chân thối của cô ta.
“Huỷ Huỷ, bạn trai của cậu tốt với cậu quá. Nghe nói cái váy này là phiên bản giới hạn đó.”
“Đương nhiên rồi, bạn trai mình đau lòng mình hôm nay phải vất vả nên đặc biệt mua cho mình đó. Không như ai kia chỉ có thể mặc mấy thứ đồ rách nát.”
Châu Huỷ quay sang tôi, giọng điệu cao cao tại thượng: “Từ Hoan Hoan, hay là cô cầu xin tôi đi, nói không chừng làm tôi vui vẻ tôi còn tặng cho cô hai bộ đồ đẹp để mặc đó.”
“Vậy nên, đồ của tôi là do các người làm rách?”
Châu Huỷ liếc tôi một cái, thản nhiên thừa nhận: “Đúng rồi đó, nói chứ muốn bao nhiêu tiền thì tôi đền cho.”
“Đền nổi không?”
“Lời này cô nói sai rồi. Bạn trai của Huỷ Huỷ là phú nhị đại, cái đống đồ rách của cô thì tôi đền thay cũng được nữa là!”
“Được thôi! Đống đồ rách, hy vọng các người nói được làm được.”
Tôi nhìn vào màn hình ghi âm trên điện thoại, nhấn nút đỏ lưu lại, cười nói: “Những bộ đồ đó đều là mới mua hết, chi phiếu vẫn còn ở đây, mong là các người đến lúc đó cứ theo giá tiền đó mà tính.”
4.
Cả đám người ấu trĩ, thủ đoạn non nớt đến mức làm tôi thấy mắc cười. Đều đã lên đại học rồi mà còn nghĩ đến chuyện giở trò bắt nạt bạn ký túc. Chỉ là tôi không ngờ em tôi lại quay đi mua váy mới cho Châu Huỷ.
Không phải nó nói là dạo gần đây đang rất căng thẳng hay sao? Quả nhiên, vừa mở điện thoại ra liền thấy một cái tin nhắn chưa đọc từ em trai…
[Chị gái thân yêu của em ơi, chị có thể lại cho em mượn chút tiền không?]
Cái chữ “mượn” này thật sự rất có linh hồn. Lúc trước nó đều trực tiếp đến tìm tôi hỏi tiền, có lẽ là do dạo gần đây số lần mở miệng quá nhiều nên cũng bắt đầu thấy ngại rồi. Tôi nghĩ nghĩ rồi trực tiếp gọi điện thoại qua luôn.
Phía bên kia nhận cuộc gọi rất nhanh: “Chị ơi, chị có gì phân phó ạ?”
“Cút ra đây nhanh, chị đây có chuyện hỏi em!”
Lời vừa dứt tôi cũng trực tiếp cúp máy, lái xe đến chung cư của em trai.
Có lẽ do cảm giác được tôi thật sự tức giận nên em trai bước ra mở cửa rất nhanh, trên mặt cũng lộ ra vẽ nũng nịu hiếm thấy.
“Chị.”
Hai tay thằng bé chống tay lên đầu gối, mông ngồi trên sô pha trông rất thành thật. Thấy vậy, tôi nhịn không được nở nụ cười lạnh.
“Nói đi, sao lại tìm chị mượn tiền rồi?”
Tôi vào thẳng vấn đề luôn. Vốn dĩ là một vấn đề rất nghiêm trọng nhưng ai ngờ được em tôi lại thở dài ra một hơi.
“Chị ơi, hôm nay em và Huỷ Huỷ đi viện dưỡng lão về thì nhận ra cô ấy là một người rất hiếu thảo, ước mơ lớn nhất của cô ấy là được đón bà ngoại ở quê lên thành phố chăm sóc. Vậy nên em định mua nhà cho cô ấy, nhưng mà vẫn còn thiếu chút tiền nên mới…”
Nghe vậy, tôi lập tức đứng lên, lửa giận trực tiếp bốc lên, nhất thời máu xông lên não thiếu điều ngất xỉu tại chỗ.
“Từ Chấn Nam, em xem chị đây thành Đấng cứu thế hả? Tiền cho em xài còn không đủ, bây giờ còn phải lo chuyện nhà cửa cho cả bạn gái em nữa phải không?!”
Em trai mặt ngơ ra: “Sau này mọi người đều là người nhà mà, sao chị phải phân biệt rõ ràng đến thế?”
Trời đất ơi! Sao tôi lại có thằng em ngu xuẩn như vậy chứ? Tôi ôm lấy đầu, cảm thấy đau không chịu nổi.
Bình tĩnh lại, tôi gọi điện thoại cho ba để ông ấy khoá thẻ ngân hàng của em trai lại: “Mượn tiền thì không thể rồi, em cứ trả 20 vạn thiếu chị trước đi rồi nói sau.”
Để lại lời cảnh cáo rồi tôi lạnh nhạt xoay người đi.
Trợ lý tổng kết hoá đơn lại rồi gửi qua mail cho Châu Huỷ. Sau đó, cô ta nhanh chóng gọi cho tôi muốn cháy máy: “Từ Hoan Hoan, cô đang tống tiền phải không? Cái đống đồ chợ của cô sao có thể lên đến 10 vạn được chứ?”
Tôi đã điều tra rồi. Sau khi em trai tôi và Châu Huỷ hẹn hò, tiền tiêu cho cô ta ít nhất cũng phải đến 30 vạn, chỉ là không có vàng thôi. Vậy nên việc cô ta nhất thời không chịu nhả tiền, còn tức tối như vậy mới kì lạ đó.
Lúc nhận được điện thoại, tôi vừa hay đang ngồi trong quán cà phê hưởng thụ không khí yên ả. Mặt không cảm xúc trả lời cô ta: “Xem cho kĩ địa chỉ và thương hiệu mua hàng đi, tôi không muốn nói chuyện với đồ ngu ngốc.”
Sau đó tôi còn dặn dò trợ lý một câu lấy danh nghĩa của tôi để gửi thư cho luật sư, yêu cầu bọn họ phải đền lại tiền trong vòng một tháng, nếu không thì sẽ để bọn họ nhìn thấy cánh cổng của Toà án.
Từ Chấn Nam muốn làm một tên phú nhị đại bị người ta lừa tình lừa tiền nhưng tôi thì còn chưa yếu đuối đến mức mặc cho người khác bắt nạt mình đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.