Chương 29
Lục Xu
05/07/2015
Tô Tử Duyệt trở lại nhà họ Tô, cô có thể cảm thấy rõ ràng gần đây tâm tình ông nội rất tốt, có lẽ là đã trải qua đoạn thời gian khó khăn trước kia, cho dù tình hình công ty bây giờ cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng không đến mức tuyệt vọng, khiến ông thấy được hi vọng lần nữa, vì vậy tất cả ý chí chiến đấu đều đã trở lại, mỗi ngày bận rộn rồi lại hưng phấn. Buổi tối Tô Tử Duyệt cùng ông Tô ăn cơm xong, sẽ cùng ông Tô ra ngoài đi dạo một chút, bàn luận chút chuyện không quan trọng lại thoải mái vô cùng. Tô Tử Duyệt thu thập một ít chuyện cười thấy được trên internet đã thành thói quen, khi ở cùng ông liền kể cho ông những chuyện cười này, chọc cho ông cũng cười không ngừng.
Cô thích nhìn ông nội cười, như vậy sẽ làm cho cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Không đến mấy ngày nữa thì là sinh nhật 70 của ông Tô, vốn dĩ ông Tô không thích tổ chức bữa tiệc sinh nhật này một cách đặc biệt, nhưng lần này lại khác, một mặt là tình trạng công ty hiện nay, để cho người ta thấy tình trạng nhà họ Tô bây giờ, hơn nữa sinh nhật lần thứ 70, căn bản đây là lần sinh nhật đặc biệt, vì vậy ông Tô quyết định tổ chức một tiệc rượu sinh nhật, như vậy cũng có thể làm cho mấy người đầu tư vẫn còn dao động kia biết, mặc dù công ty Tô thị bắt đầu xuống dốc, nhưng dù sao cũng là công ty lâu năm, vẫn kiên quyết cải tử hồi sanh, còn có nghị lực sinh tồn nữa.
Vì tiệc rượu sinh nhật này, Tô Tử Duyệt cũng bận rộn, cô biết chuyện này không giống bình thường, ông nội phải mượn chuyện này bày ra tư thái của mình, nếu như ngay cả bọn họ cũng có bộ dạng chật vật, thì công ty Tô thị thật sự là bị hủy trong chốc lát rồi. Tô Tử Duyệt quan tâm như thế, ông Tô nhìn thấy nhưng vẫn không ngăn cản.
Chỉ là ông Tô gặp Hướng Huy thì thỉnh thoảng cảm thán, "Tiểu Duyệt của ta rốt cuộc đã trưởng thành."
Trong giọng nói không có mấy phần thông tin, ngược lại phiền muộn lại nhiều hơn mấy phần.
"Tiểu thư luôn rất hiểu chuyện."
Ông Tô lại cười đến có mấy phần chua xót. Ông Tô thương yêu cô cháu gái này đến mức hận không thể đem tất cả những gì tốt đẹp đều mang đến trước mặt cô, mỗi khi ông Tô nhìn Tô Tử Duyệt, áy náy trong lòng lại khó có thể giải trừ, năm đó ông cố chấp quá mức, nếu không sẽ không để cho Tiểu Duyệt vừa sinh ra đã không có ba, không được bao lâu lại mất mẹ, nhiều năm trôi qua như vậy, ai đúng ai sai đã không thể nói rõ, ông chỉ biết cô cháu gái này chính là sinh mệnh của mình, có thể chính ông sống không tốt, cũng không thể để cho cô sống không tốt.
Cả đời này, luôn phải có người mình muốn bảo vệ, mới có thể có dũng khí tiếp tục kiên trì.
Tiệc sinh nhật hôm nay, Tô Tử Duyệt cùng xuất hiện tại bữa tiệc với ông Tô. Cách ăn mặc của cô thật sự dày đặc, không phải trang điểm, mà là phục sức, để cho cô có vẻ cao cao tại thượng, hơn nữa không cho phép kẻ khác khinh nhờn. Căn bản cô vốn đã xinh, dưới thủ pháp của thợ trang điểm, khí chất càng tốt hơn. Sự xuất hiện của cô cũng hấp dẫn ánh mắt của phần lớn những người có mặt ở đây, trong mắt không ít người cũng thoáng qua một tia kinh ngạc. Cô lại chỉ kéo tay ông Tô, yên lặng đợi ở bên người ông Tô, tư thái cũng không phô trương.
Ông Tô vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô có thể thoải mái hơn một chút.
Ông Tô tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, không ít người còn chịu cho mặt mũi, huống chi phần lớn người trong đó vẫn còn xem thái độ thế nào, đều rất muốn biết, ông Tô có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này hay không, chỉ là phần lớn số người không xem trọng lắm, tuổi ông Tô đã lớn, người bình thường ở độ tuổi này cũng đã về hưu, nên giao thương trường cho lớp người trẻ tuổi rồi.
Phần lớn người đến dự, hầu hết Tô Tử Duyệt đều không nhận ra, chỉ lúc ông Tô bảo cô chào hỏi thì cô đều cười vui vẻ, ngọt ngào chào. Mà ông Tô vẻ mặt tươi cười nói chuyện với người khác, nói từ tham chính đến mắt xích lưu thông hàng hóa bị chậm, nhìn qua chủ khách đều vui mừng.
Không bao lâu, Tô Tử Duyệt liền phát hiện tinh thần ông nội chấn động, cô cũng nhìn sang hướng ông đang nhìn, Hạ Tông Vân đến, người khoác tay của Hạ Tông Vân là Hạ Ngữ Đình. Cô cũng quên mất đã bao lâu mình chưa thấy Hạ Ngữ Đình rồi, vai diễn mà mình sắm vai trong cuộc đời rất quan trọng, loại vai diễn này không giống với diễn trên sân khấu lắm, lại cứ vào vai nhân vật phụ, trọng điểm là mỗi một lần ra sân khấu, cũng có thể ảnh hưởng đến cuộc đời của cô.
Tô Tử Duyệt cùng tiếp đón với ông nội.
"Thế mà tổng giám đốc Hạ lại tự mình đến, thật làm cho người ta bất ngờ." Ông Tô hé mắt, nhìn hậu bối này thì đáy mắt không hài lòng lắm, về phần Hạ Ngữ Đình bên cạnh Hạ Tông Vân, ông Tô lại chưa từng liếc mắt nhìn một cái, dù là từ góc độ huyết thống mà nói, Hạ Ngữ Đình cũng coi là cháu gái của ông, nhưng ông Tô biết, đời này mình chỉ có một cô cháu gái, chỉ có Tiểu Duyệt mới là thân nhân duy nhất của ông.
"Sinh nhật 70 của chủ tịch Tô, sao tôi có thể không tự thân trình diện chúc mừng chứ! Dù sao nhà họ Tô, nhà họ Hạ cạnh tranh nhiều năm, nhà họ Hạ có thể đi tới ngày hôm nay, còn phải cám ơn chủ tịch Tô hào phóng, nhường hơn nửa thị trường cho Hạ thị, sao tôi có thể không tự mình bày tỏ lòng biết ơn với chủ tịch Tô chứ. Nhất định xin hãy nhận lấy cảm kích của tôi, nếu không tôi sẽ khó an lòng." Hạ Tông Vân cười đến vô cùng vô hại, nói ra lại châm chọc như một cây đao xuyên qua lòng người.
"Lòng biết ơn của tổng giám đốc Hạ, tất nhiên ta sẽ nhận. Chỉ là làm trưởng bối, vẫn có thể chỉ điểm đôi lời cho hậu bối, sông có khúc người có lúc, cười đến cuối cùng mới là người thắng."
"Không phải vậy sao? Ba mươi năm trước chủ tịch Tô là nhân vật phong vân một cõi." Hạ Tông Vân bỏ đi nửa câu sau, hiện tại, còn có bao nhiêu người để chủ tịch Tô ở trong mắt, cũng không phải là sông có khúc người có lúc sao? Về phần người cười đến cuối cùng, anh ta cũng không nhìn ra ông lão đã 70 tuổi còn có hơi sức tiếp tục tranh đoạt.
Ông Tô vẫn cười , "Tổng giám đốc Hạ nhớ là tốt rồi, đừng quên, gừng càng già càng cay."
"Trí nhớ không tệ, đối với chuyện đã qua, còn nhớ rõ một hai." Sau khi Hạ Tông Vân nhìn bốn phía, cười đến không chút để ý, "Mặc dù làm vãn bối không nên nói ra ý kiến gì, chỉ là chủ tịch Tô, dùng số tiền lớn như vậy để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, không bằng bỏ khoản tiền này vào công ty, như vậy cũng có thể để người bên ngân hàng ít gọi điện thoại thúc giục mấy khoản tiền kia..."
"Xem ra tình trạng kinh doanh của Hạ thị không tốt, bữa tiệc sinh nhật nhỏ như vậy, cũng có thể là số tiền khổng lồ trong mắt tổng giám đốc Hạ." Ông Tô lạnh lùng hừ cười một tiếng, "Tổng giám đốc Hạ vẫn là suy nghĩ vãn hồi mức tiêu thụ như thế nào đi, ta không tiếp thêm được nữa."
Đầu ông Tô cũng không quay lại, liền mang theo Tô Tử Duyệt rời đi.
Hạ Tông Vân liếc mắt nhìn bóng lưng ông Tô, "Tôi xem ông còn có thể ngông cuồng đến khi nào, một ngày nào đó, để cho ông khóc cũng không khóc nổi."
"Cậu đừng nóng giận, không nên sa bẫy của ông ta, bây giờ người nhà họ Tô cũng chỉ có thể phô trương uy phong trên đầu lưỡi thôi." Hạ Ngữ Đình ở bên cạnh Hạ Tông Vân bình tĩnh mở miệng.
"Cũng được, qua một thời gian ngắn, chỉ sợ uy phong trên đầu lưỡi bọn họ cũng không phô trương nổi." Nói xong liền cười đến mặt mày hài lòng.
Hạ Ngữ Đình cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Hạ Tông Vân thích cô cháu gái này cực kỳ, có năng lực, gặp chuyện còn có thể không sợ hãi.
Ông Tô cũng không bị khiêu khích của Hạ Tông Vân ảnh hưởng, tiếp tục cùng người khác trò chuyện. Tô Tử Duyệt cũng không rõ cảm xúc thật sự trong lòng ông nội là gì. Cô quay đầu lại, có thể thấy ở Hạ Ngữ Đình bên cạnh Hạ Tông Vân cười đến mặt mày tự tin kiêu ngạo, nếu như ông nội biết năm đó cô từng bị nữ nhân này đoạt mất người yêu, có lẽ sẽ giận đến không thể đè nén!
Sau một lát, Tô Tử Duyệt liền gặp được người quen, Dương Tử Hân và Lăng Diệc Cảnh cùng nhau đến . Cô có thể cảm thấy rõ ràng, ông nội rất khách khí với Lăng Diệc Cảnh, loại khách khí này không phải lấy lòng, mà là một loại thưởng thức, xem ra ông vô cùng tán thành đối với năng lực của Lăng Diệc Cảnh, vì vậy mới có thể lộ ra ánh mắt tán thưởng như vậy.
Cô nhìn hướng Dương Tử Hân cười cười, lúc này Dương Tử Hân không giống với hành động tùy ý ngày đó, mà là ngoan ngoãn cười cười ở bên cạnh Lăng Diệc Cảnh, mười phần đại gia khuê tú. Tô Tử Duyệt thấy Dương Tử Hân như vậy, đột nhiên bật cười, người phụ nữ thông minh, luôn luôn biết có ở trường hợp khác nhau thì sắm vai thân phận khác nhau.
Chỉ là gặp thoáng qua, Dương Tử Hân đã nhanh chóng nói bên tai cô, "Anh tôi cũng tới."
Dương Tử Hân tiếp xúc Tô Tử Duyệt chưa được mấy lần, người phụ nữ có chút dối trá, hết lần này tới lần khác không làm cho người ta ghét, đây chính là bản lĩnh, tựa như bạn biết một người đang gạt bạn, nhưng người này lại có thể làm cho bạn không tức giận không nổi giận, ngược lại lại đứng ở góc độ của người đó mà nghĩ, người đó bị ảnh hưởng bởi cái gì mới có thể lừa gạt mình, đây chính là một loại bản lĩnh, hơn nữa còn là bản lĩnh rất lớn.
Người ngụy trang có hai loại, một loại là giả, loại còn lại là dùng vỏ ngoài đặc biệt bảo vệ mình, Dương Tử Hân nghĩ Tô Tử Duyệt là loại thứ hai.
Tô Tử Duyệt không ngạc nhiên, Giang Dực mà tới loại trường hợp này, thực sự là không làm cho người ta ngoài ý muốn. Huống chi Giang Dực đến, đối với nhà họ Tô bọn họ chỉ có tốt chứ không có xấu, bất kể là ở thời đại nào, đều tin tưởng cách nói dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát.
Loại ý niệm này của cô vừa toát ra, đã nhìn thấy Giang Dực.
Bộ dạng anh mặc tây trang, đi giày da không làm cho cô kinh ngạc, làm cho cô kinh ngạc là nét mặt bây giờ của anh, xa cách lại lạnh nhạt, lúc nói chuyện với người khác có vẻ khiêm tốn lễ độ, lại làm cho người ta có loại cảm giác bị áp bức vô hình. Người này nhìn qua thì xa lạ, hình như lại không quá xa lạ, quen thuộc lại trở thành không quen thuộc.
Cô chỉ đứng ở một bên, nghe ông nội và anh nói chuyện với nhau, tư thái của anh trước mặt ông nội rất cung kính, mà ông cũng rất tán thưởng anh, nói thẳng nhà họ Giang sinh được một cậu con trai tốt, có thể hưởng phúc thanh nhàn sớm. Giang Dực không nói nhiều, nhưng cũng không tẻ nhạt.
Trước kia khi bọn họ chưa qua lại nhiều, sau khi nói mấy câu cũng liền tách ra.
Lúc cô rời đi cùng ông nội, quay đầu lại vừa vặn thấy Giang Dực cũng đang nhìn mình. Anh không e dè chút nào quan sát toàn thân cô, tựa hồ đang đánh giá trang phục hôm nay của cô, cô không khỏi tức giận, lập tức quay đầu đi.
Lại ở bên ông nội một lát, cô mới nói mình có chút mệt mỏi, đi nghỉ trước một lúc. Ông Tô liền để cho cô về, cô cũng cười, bảo ông chớ đuổi người, ông Tô bị cô bắt bí cũng không có cách nào, chỉ có thể theo cô đi. Sau khi Tô Tử Duyệt thấy Hướng Huy tới đây cùng với ông, lúc này mới yên tâm rời đi.
Giống như là có một loại ăn ý, cô đi ra đại sảnh không bao lâu, Giang Dực lập tức theo tới. Thấy bốn phía cũng không có người, anh liền ôm lấy cô từ sau lưng, "Cướp sắc đây, còn không đi theo ta?"
Thật sự là cô không nghĩ tới anh sẽ như thế, sau khi thoáng sửng sốt, liền nhanh chóng khôi phục thần thái, "Từ nhỏ tiểu nữ đã lập chí muốn làm trinh tiết liệt nữ, thề bảo vệ sự trong sạch của mình, muốn vũ nhục ta , không bằng giết ta luôn đi."
"Mỹ nhân như thế, sao ta có thể xuống tay được?" Anh đặt cằm trên vai cô, không ngừng thổi khí về phía lỗ tai cô.
Cô cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, hình như trong lòng cũng ngứa một chút, toàn thân cũng tê tê dại dại .
"Đừng làm rộn, bị người nhìn thấy thì không tốt." Cô ổn định tâm trạng, thoáng nhắc nhở anh.
Anh sâu kín thở dài, cũng khôi phục nghiêm chỉnh, tay đặt ở ngang hông dời đến miệng cô, "Thật là không có một chút lương tâm… mấy hôm nay có nghĩ đến anh không?"
"Không có."
"Cũng biết, điện thoại cũng không gọi một cuộc."
"Không phải anh cũng không gọi điện thoại cho em?"
"Chính là anh muốn biết em có chủ động gọi điện thoại cho anh không."
"..."
Thật là không được tự nhiên vô cùng.
Rốt cuộc anh nới lỏng tay, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, lại nói ra lời nói không đứng đắn như vậy, làm cho cô hoài nghi có phải là anh hay không rồi, chỉ là nghĩ lại lại muốn, có lẽ thỉnh thoảng lúc riêng tư anh chính là như thế, chỉ là do vấn đề thị giác, đại đa số người đến chỉ có thể nhìn thấy một mặt anh thân sĩ có phong độ thôi.
Ông Tô không thấy Tô Tử Duyệt ở trong đại sảnh, vì vậy đi ra ngoài đại sảnh, bên này cũng không có người, ông lại tiến về phía trước, dưới gốc cây có một đôi đang đứng. Ông Tô dừng bước, đứng ở đó nhìn một lúc, lúc này mới nhìn Hướng Huy, "Trở về."
Hướng Huy cũng liếc mắt nhìn bên kia rồi đi theo Tô lão rời đi.
Một vị bạn học cũ của ông Tô cũng tham dự bữa tiệc lần này, chỉ là ông Tô nhắc tới Tô Tử Duyệt thì đối phương bày tỏ đã nhiều năm không gặp cô cháu gái này của ông, lúc này ông Tô mới muốn mang Tô Tử Duyệt tới gặp mặt bạn học cũ, nhưng không tìm được người.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Lục: ý niệm ngu ngốc nhất của ngươi là gì?
Tô TỬ Duyệt: người cả đời chỉ yêu một người. . . . . .
Lục Lục: tại sao cái ý niệm này lại rất ngu ngốc.
Tô Tử Duyệt: có điều này ngươi không biết, kể từ khi tác giả không tin liền trở thành ngu ngốc…
Lục Lục: thế nào nghe mà muốn ói …
Giang Dực: rốt cuộc biết được bà xã ta bị người nào dạy hư rồi…
Cô thích nhìn ông nội cười, như vậy sẽ làm cho cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Không đến mấy ngày nữa thì là sinh nhật 70 của ông Tô, vốn dĩ ông Tô không thích tổ chức bữa tiệc sinh nhật này một cách đặc biệt, nhưng lần này lại khác, một mặt là tình trạng công ty hiện nay, để cho người ta thấy tình trạng nhà họ Tô bây giờ, hơn nữa sinh nhật lần thứ 70, căn bản đây là lần sinh nhật đặc biệt, vì vậy ông Tô quyết định tổ chức một tiệc rượu sinh nhật, như vậy cũng có thể làm cho mấy người đầu tư vẫn còn dao động kia biết, mặc dù công ty Tô thị bắt đầu xuống dốc, nhưng dù sao cũng là công ty lâu năm, vẫn kiên quyết cải tử hồi sanh, còn có nghị lực sinh tồn nữa.
Vì tiệc rượu sinh nhật này, Tô Tử Duyệt cũng bận rộn, cô biết chuyện này không giống bình thường, ông nội phải mượn chuyện này bày ra tư thái của mình, nếu như ngay cả bọn họ cũng có bộ dạng chật vật, thì công ty Tô thị thật sự là bị hủy trong chốc lát rồi. Tô Tử Duyệt quan tâm như thế, ông Tô nhìn thấy nhưng vẫn không ngăn cản.
Chỉ là ông Tô gặp Hướng Huy thì thỉnh thoảng cảm thán, "Tiểu Duyệt của ta rốt cuộc đã trưởng thành."
Trong giọng nói không có mấy phần thông tin, ngược lại phiền muộn lại nhiều hơn mấy phần.
"Tiểu thư luôn rất hiểu chuyện."
Ông Tô lại cười đến có mấy phần chua xót. Ông Tô thương yêu cô cháu gái này đến mức hận không thể đem tất cả những gì tốt đẹp đều mang đến trước mặt cô, mỗi khi ông Tô nhìn Tô Tử Duyệt, áy náy trong lòng lại khó có thể giải trừ, năm đó ông cố chấp quá mức, nếu không sẽ không để cho Tiểu Duyệt vừa sinh ra đã không có ba, không được bao lâu lại mất mẹ, nhiều năm trôi qua như vậy, ai đúng ai sai đã không thể nói rõ, ông chỉ biết cô cháu gái này chính là sinh mệnh của mình, có thể chính ông sống không tốt, cũng không thể để cho cô sống không tốt.
Cả đời này, luôn phải có người mình muốn bảo vệ, mới có thể có dũng khí tiếp tục kiên trì.
Tiệc sinh nhật hôm nay, Tô Tử Duyệt cùng xuất hiện tại bữa tiệc với ông Tô. Cách ăn mặc của cô thật sự dày đặc, không phải trang điểm, mà là phục sức, để cho cô có vẻ cao cao tại thượng, hơn nữa không cho phép kẻ khác khinh nhờn. Căn bản cô vốn đã xinh, dưới thủ pháp của thợ trang điểm, khí chất càng tốt hơn. Sự xuất hiện của cô cũng hấp dẫn ánh mắt của phần lớn những người có mặt ở đây, trong mắt không ít người cũng thoáng qua một tia kinh ngạc. Cô lại chỉ kéo tay ông Tô, yên lặng đợi ở bên người ông Tô, tư thái cũng không phô trương.
Ông Tô vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô có thể thoải mái hơn một chút.
Ông Tô tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, không ít người còn chịu cho mặt mũi, huống chi phần lớn người trong đó vẫn còn xem thái độ thế nào, đều rất muốn biết, ông Tô có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này hay không, chỉ là phần lớn số người không xem trọng lắm, tuổi ông Tô đã lớn, người bình thường ở độ tuổi này cũng đã về hưu, nên giao thương trường cho lớp người trẻ tuổi rồi.
Phần lớn người đến dự, hầu hết Tô Tử Duyệt đều không nhận ra, chỉ lúc ông Tô bảo cô chào hỏi thì cô đều cười vui vẻ, ngọt ngào chào. Mà ông Tô vẻ mặt tươi cười nói chuyện với người khác, nói từ tham chính đến mắt xích lưu thông hàng hóa bị chậm, nhìn qua chủ khách đều vui mừng.
Không bao lâu, Tô Tử Duyệt liền phát hiện tinh thần ông nội chấn động, cô cũng nhìn sang hướng ông đang nhìn, Hạ Tông Vân đến, người khoác tay của Hạ Tông Vân là Hạ Ngữ Đình. Cô cũng quên mất đã bao lâu mình chưa thấy Hạ Ngữ Đình rồi, vai diễn mà mình sắm vai trong cuộc đời rất quan trọng, loại vai diễn này không giống với diễn trên sân khấu lắm, lại cứ vào vai nhân vật phụ, trọng điểm là mỗi một lần ra sân khấu, cũng có thể ảnh hưởng đến cuộc đời của cô.
Tô Tử Duyệt cùng tiếp đón với ông nội.
"Thế mà tổng giám đốc Hạ lại tự mình đến, thật làm cho người ta bất ngờ." Ông Tô hé mắt, nhìn hậu bối này thì đáy mắt không hài lòng lắm, về phần Hạ Ngữ Đình bên cạnh Hạ Tông Vân, ông Tô lại chưa từng liếc mắt nhìn một cái, dù là từ góc độ huyết thống mà nói, Hạ Ngữ Đình cũng coi là cháu gái của ông, nhưng ông Tô biết, đời này mình chỉ có một cô cháu gái, chỉ có Tiểu Duyệt mới là thân nhân duy nhất của ông.
"Sinh nhật 70 của chủ tịch Tô, sao tôi có thể không tự thân trình diện chúc mừng chứ! Dù sao nhà họ Tô, nhà họ Hạ cạnh tranh nhiều năm, nhà họ Hạ có thể đi tới ngày hôm nay, còn phải cám ơn chủ tịch Tô hào phóng, nhường hơn nửa thị trường cho Hạ thị, sao tôi có thể không tự mình bày tỏ lòng biết ơn với chủ tịch Tô chứ. Nhất định xin hãy nhận lấy cảm kích của tôi, nếu không tôi sẽ khó an lòng." Hạ Tông Vân cười đến vô cùng vô hại, nói ra lại châm chọc như một cây đao xuyên qua lòng người.
"Lòng biết ơn của tổng giám đốc Hạ, tất nhiên ta sẽ nhận. Chỉ là làm trưởng bối, vẫn có thể chỉ điểm đôi lời cho hậu bối, sông có khúc người có lúc, cười đến cuối cùng mới là người thắng."
"Không phải vậy sao? Ba mươi năm trước chủ tịch Tô là nhân vật phong vân một cõi." Hạ Tông Vân bỏ đi nửa câu sau, hiện tại, còn có bao nhiêu người để chủ tịch Tô ở trong mắt, cũng không phải là sông có khúc người có lúc sao? Về phần người cười đến cuối cùng, anh ta cũng không nhìn ra ông lão đã 70 tuổi còn có hơi sức tiếp tục tranh đoạt.
Ông Tô vẫn cười , "Tổng giám đốc Hạ nhớ là tốt rồi, đừng quên, gừng càng già càng cay."
"Trí nhớ không tệ, đối với chuyện đã qua, còn nhớ rõ một hai." Sau khi Hạ Tông Vân nhìn bốn phía, cười đến không chút để ý, "Mặc dù làm vãn bối không nên nói ra ý kiến gì, chỉ là chủ tịch Tô, dùng số tiền lớn như vậy để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, không bằng bỏ khoản tiền này vào công ty, như vậy cũng có thể để người bên ngân hàng ít gọi điện thoại thúc giục mấy khoản tiền kia..."
"Xem ra tình trạng kinh doanh của Hạ thị không tốt, bữa tiệc sinh nhật nhỏ như vậy, cũng có thể là số tiền khổng lồ trong mắt tổng giám đốc Hạ." Ông Tô lạnh lùng hừ cười một tiếng, "Tổng giám đốc Hạ vẫn là suy nghĩ vãn hồi mức tiêu thụ như thế nào đi, ta không tiếp thêm được nữa."
Đầu ông Tô cũng không quay lại, liền mang theo Tô Tử Duyệt rời đi.
Hạ Tông Vân liếc mắt nhìn bóng lưng ông Tô, "Tôi xem ông còn có thể ngông cuồng đến khi nào, một ngày nào đó, để cho ông khóc cũng không khóc nổi."
"Cậu đừng nóng giận, không nên sa bẫy của ông ta, bây giờ người nhà họ Tô cũng chỉ có thể phô trương uy phong trên đầu lưỡi thôi." Hạ Ngữ Đình ở bên cạnh Hạ Tông Vân bình tĩnh mở miệng.
"Cũng được, qua một thời gian ngắn, chỉ sợ uy phong trên đầu lưỡi bọn họ cũng không phô trương nổi." Nói xong liền cười đến mặt mày hài lòng.
Hạ Ngữ Đình cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Hạ Tông Vân thích cô cháu gái này cực kỳ, có năng lực, gặp chuyện còn có thể không sợ hãi.
Ông Tô cũng không bị khiêu khích của Hạ Tông Vân ảnh hưởng, tiếp tục cùng người khác trò chuyện. Tô Tử Duyệt cũng không rõ cảm xúc thật sự trong lòng ông nội là gì. Cô quay đầu lại, có thể thấy ở Hạ Ngữ Đình bên cạnh Hạ Tông Vân cười đến mặt mày tự tin kiêu ngạo, nếu như ông nội biết năm đó cô từng bị nữ nhân này đoạt mất người yêu, có lẽ sẽ giận đến không thể đè nén!
Sau một lát, Tô Tử Duyệt liền gặp được người quen, Dương Tử Hân và Lăng Diệc Cảnh cùng nhau đến . Cô có thể cảm thấy rõ ràng, ông nội rất khách khí với Lăng Diệc Cảnh, loại khách khí này không phải lấy lòng, mà là một loại thưởng thức, xem ra ông vô cùng tán thành đối với năng lực của Lăng Diệc Cảnh, vì vậy mới có thể lộ ra ánh mắt tán thưởng như vậy.
Cô nhìn hướng Dương Tử Hân cười cười, lúc này Dương Tử Hân không giống với hành động tùy ý ngày đó, mà là ngoan ngoãn cười cười ở bên cạnh Lăng Diệc Cảnh, mười phần đại gia khuê tú. Tô Tử Duyệt thấy Dương Tử Hân như vậy, đột nhiên bật cười, người phụ nữ thông minh, luôn luôn biết có ở trường hợp khác nhau thì sắm vai thân phận khác nhau.
Chỉ là gặp thoáng qua, Dương Tử Hân đã nhanh chóng nói bên tai cô, "Anh tôi cũng tới."
Dương Tử Hân tiếp xúc Tô Tử Duyệt chưa được mấy lần, người phụ nữ có chút dối trá, hết lần này tới lần khác không làm cho người ta ghét, đây chính là bản lĩnh, tựa như bạn biết một người đang gạt bạn, nhưng người này lại có thể làm cho bạn không tức giận không nổi giận, ngược lại lại đứng ở góc độ của người đó mà nghĩ, người đó bị ảnh hưởng bởi cái gì mới có thể lừa gạt mình, đây chính là một loại bản lĩnh, hơn nữa còn là bản lĩnh rất lớn.
Người ngụy trang có hai loại, một loại là giả, loại còn lại là dùng vỏ ngoài đặc biệt bảo vệ mình, Dương Tử Hân nghĩ Tô Tử Duyệt là loại thứ hai.
Tô Tử Duyệt không ngạc nhiên, Giang Dực mà tới loại trường hợp này, thực sự là không làm cho người ta ngoài ý muốn. Huống chi Giang Dực đến, đối với nhà họ Tô bọn họ chỉ có tốt chứ không có xấu, bất kể là ở thời đại nào, đều tin tưởng cách nói dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát.
Loại ý niệm này của cô vừa toát ra, đã nhìn thấy Giang Dực.
Bộ dạng anh mặc tây trang, đi giày da không làm cho cô kinh ngạc, làm cho cô kinh ngạc là nét mặt bây giờ của anh, xa cách lại lạnh nhạt, lúc nói chuyện với người khác có vẻ khiêm tốn lễ độ, lại làm cho người ta có loại cảm giác bị áp bức vô hình. Người này nhìn qua thì xa lạ, hình như lại không quá xa lạ, quen thuộc lại trở thành không quen thuộc.
Cô chỉ đứng ở một bên, nghe ông nội và anh nói chuyện với nhau, tư thái của anh trước mặt ông nội rất cung kính, mà ông cũng rất tán thưởng anh, nói thẳng nhà họ Giang sinh được một cậu con trai tốt, có thể hưởng phúc thanh nhàn sớm. Giang Dực không nói nhiều, nhưng cũng không tẻ nhạt.
Trước kia khi bọn họ chưa qua lại nhiều, sau khi nói mấy câu cũng liền tách ra.
Lúc cô rời đi cùng ông nội, quay đầu lại vừa vặn thấy Giang Dực cũng đang nhìn mình. Anh không e dè chút nào quan sát toàn thân cô, tựa hồ đang đánh giá trang phục hôm nay của cô, cô không khỏi tức giận, lập tức quay đầu đi.
Lại ở bên ông nội một lát, cô mới nói mình có chút mệt mỏi, đi nghỉ trước một lúc. Ông Tô liền để cho cô về, cô cũng cười, bảo ông chớ đuổi người, ông Tô bị cô bắt bí cũng không có cách nào, chỉ có thể theo cô đi. Sau khi Tô Tử Duyệt thấy Hướng Huy tới đây cùng với ông, lúc này mới yên tâm rời đi.
Giống như là có một loại ăn ý, cô đi ra đại sảnh không bao lâu, Giang Dực lập tức theo tới. Thấy bốn phía cũng không có người, anh liền ôm lấy cô từ sau lưng, "Cướp sắc đây, còn không đi theo ta?"
Thật sự là cô không nghĩ tới anh sẽ như thế, sau khi thoáng sửng sốt, liền nhanh chóng khôi phục thần thái, "Từ nhỏ tiểu nữ đã lập chí muốn làm trinh tiết liệt nữ, thề bảo vệ sự trong sạch của mình, muốn vũ nhục ta , không bằng giết ta luôn đi."
"Mỹ nhân như thế, sao ta có thể xuống tay được?" Anh đặt cằm trên vai cô, không ngừng thổi khí về phía lỗ tai cô.
Cô cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, hình như trong lòng cũng ngứa một chút, toàn thân cũng tê tê dại dại .
"Đừng làm rộn, bị người nhìn thấy thì không tốt." Cô ổn định tâm trạng, thoáng nhắc nhở anh.
Anh sâu kín thở dài, cũng khôi phục nghiêm chỉnh, tay đặt ở ngang hông dời đến miệng cô, "Thật là không có một chút lương tâm… mấy hôm nay có nghĩ đến anh không?"
"Không có."
"Cũng biết, điện thoại cũng không gọi một cuộc."
"Không phải anh cũng không gọi điện thoại cho em?"
"Chính là anh muốn biết em có chủ động gọi điện thoại cho anh không."
"..."
Thật là không được tự nhiên vô cùng.
Rốt cuộc anh nới lỏng tay, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, lại nói ra lời nói không đứng đắn như vậy, làm cho cô hoài nghi có phải là anh hay không rồi, chỉ là nghĩ lại lại muốn, có lẽ thỉnh thoảng lúc riêng tư anh chính là như thế, chỉ là do vấn đề thị giác, đại đa số người đến chỉ có thể nhìn thấy một mặt anh thân sĩ có phong độ thôi.
Ông Tô không thấy Tô Tử Duyệt ở trong đại sảnh, vì vậy đi ra ngoài đại sảnh, bên này cũng không có người, ông lại tiến về phía trước, dưới gốc cây có một đôi đang đứng. Ông Tô dừng bước, đứng ở đó nhìn một lúc, lúc này mới nhìn Hướng Huy, "Trở về."
Hướng Huy cũng liếc mắt nhìn bên kia rồi đi theo Tô lão rời đi.
Một vị bạn học cũ của ông Tô cũng tham dự bữa tiệc lần này, chỉ là ông Tô nhắc tới Tô Tử Duyệt thì đối phương bày tỏ đã nhiều năm không gặp cô cháu gái này của ông, lúc này ông Tô mới muốn mang Tô Tử Duyệt tới gặp mặt bạn học cũ, nhưng không tìm được người.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Lục: ý niệm ngu ngốc nhất của ngươi là gì?
Tô TỬ Duyệt: người cả đời chỉ yêu một người. . . . . .
Lục Lục: tại sao cái ý niệm này lại rất ngu ngốc.
Tô Tử Duyệt: có điều này ngươi không biết, kể từ khi tác giả không tin liền trở thành ngu ngốc…
Lục Lục: thế nào nghe mà muốn ói …
Giang Dực: rốt cuộc biết được bà xã ta bị người nào dạy hư rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.