Chương 117: Ẩn Sau Một Kế Hoạch
Lâm Mĩ Thi
10/11/2016
Vương Nhã Đồng sợ hãi được bác sĩ đưa đi
giúp chấn an tinh thần. Ngoài hành lang kia chỉ còn lại Hạ Quân Dật,
Trình Minh Viễn và Lưu Cảnh Dương.
- Sự việc hôm nay thật sự nguy hiểm quá.
- Ừ.
- Nhưng Quân Dật, sao cậu vẫn bình thản như vậy được chứ? Người bị cầm súng uy hiếp là Vương Nhã Đồng, bạn thân của Lương Vũ Tranh đấy. Nếu như cô gái đó mà bị làm sao thì cậu sẽ nói gì với Lương Vũ Tranh đây hả? Cậu hành sự mạo hiểm quá.
- Các cậu yên tâm, trong khẩu súng của Lý Bội Linh chỉ có 1 viên đạn thôi, nên chắc chắn Vương Nhã Đồng sẽ không sao cả.
Cả Trình Minh Viễn và Lưu Cảnh Dương đều kinh ngạc quay sang nhìn Hạ Quân Dật.
- Cậu nói cái gì? Trong khẩu súng mà Lý Bội Linh cầm chỉ có một viên đạn thôi sao?
- Quân Dật, cậu đã biết chuyện này từ trước rồi? Điều cậu muốn là cảnh tượng vừa rồi sao?
- Đúng. Mình biết rằng Lý Bội Linh nặng nhất sẽ bị kết án 30 năm. Sau 30 năm, cô ta sẽ được thả ra. Cậu biết không, nhìn Vũ Tranh như vậy, mình có thể tha cho Lý Bội Linh sao?
Là bạn của Hạ Quân Dật từ lâu, cả Trình Minh Viễn và Lưu Cảnh Dương đều hiểu rõ, anh là người lạnh lùng sắt đá, thậm chí là độc ác đến mức nào. Hôm nay, họ đã thấy anh giết người vì Lương Vũ Tranh.
- Chuyện vệ sĩ của cậu nổ súng giết người giữa thanh thiên bạch nhật thế này, liệu bên phía cảnh sát...
- Họ chỉ có thể khép vào mình giết người tự vệ mà thôi. Hơn nữa bọn họ cũng phải nhìn ra rằng, xung quanh có rất nhiều người, trong tay Lý Bội Linh lại có súng. Đương nhiên là mọi chuyện đến đây đã kết thúc rồi. Có thể an tâm rồi.
- Đợi đã, sao cậu biết cô ta sẽ bắt Vương Nhã Đồng làm con tin?
- Nhìn thì rõ, Vương Nhã Đồng là một người rất dễ xúc động. Đương nhiên là sau khi đọc xong bản kết quả kia thì cô ấy sẽ cho Lý Bội Linh một trận. Mình lại sắp xếp một vệ sĩ đứng gần Lý Bội Linh, đeo súng lỏng lẻo để cô ta thừa cơ mà lấy được súng uy hiếp người. Để cho tất cả mọi người hạ súng, cô ta bắt buộc phải nổ súng. Nhưng cô ta không biết rằng trong súng chỉ có 1 viên đạn. Cô ta cuối cùng vấn phải đi theo con đường mà mình đã vạch ra trước đó.
Lưu Cảnh Dương nghe đến đây thì thở dài:
- Trong tình hình này mà cậu vẫn còn rất lý trí để xét đoán mọi việc, thật sự khiến mình phải khâm phục.
Hạ Quân Dật đứng dậy, nhìn cửa phòng phẫu thuật:
- Hiện tại, mình chỉ lo cho mỗi Vũ Tranh thôi. Cô ấy mà có chuyện gì thì cho dù Lý Bội Linh đã chết, mình cũng sẽ đào mộ cô ta lên.
Trình Minh Viễn nhìn Hạ Quân Dật, nói:
- Mặc dù mình không hẳn thích Lương Vũ Tranh, nhưng cô ấy sẽ không sao đâu, cậu đừng lo.
- Ừ.
Đèn phòng phẫu thuật tắt đi, cửa mở, Lương Vũ Tranh được đưa ra. Hạ Quân Dật vội vàng chạy đến bên cô. Cô vẫn phải dùng ống thở, phải truyền máu.
- Tình hình cô ấy hiện tại thế nào rồi?
- Cô ấy bị thương rất nghiêm trọng. Nghiêm trọng nhất là vùng lưng nhưng cũng không cần quá lo ngại. Sau này cô ấy phải cẩn thận một chút. Còn thai nhi...
- Tôi biết rồi.
- Chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt, cô ấy sẽ ở đó trong 1 ngày. Sau đó sẽ đưa về phòng bệnh thường.
Các bác sĩ đưa Lương Vũ Tranh đi, còn Hạ Quân Dật đứng nói chuyện với bác sĩ phẫu thuật:
- Hạ tiên sinh, dường như ban đầu cô ấy không có ý chí muốn sống nữa. Tim gần như đã ngừng đập. Nhưng đến cuối cùng, cô ấy vẫn chống chọi được...
- Không muốn sống sao?
- Tôi nghĩ là như vậy.
- Sau này có xảy ra biến chứng gì không?
Bác sĩ băn khoăn một hồi, cuối cùng nói:
- Anh cứ yên tâm đi. Nhưng không thể đảm bảo được rằng lưng của cô ấy về sau không đau nữa.
- Ý ông là gì?
- Anh cũng đừng lo quá. Trong thời gian này, chúng tôi sẽ dùng mọi phương pháp để giúp cô ấy mau chóng khỏi, sẽ không để lại bất cứ di chứng nào sau này.
- Được rồi.
Bác sĩ đang định đi thì bỗng sực nhớ ra:
- Hạ tiên sinh, anh không thể vào trong thăm Lương tiểu thư được. Cứ đợi đến ngày mai đi đã.
- Tôi biết rồi.
- Vậy tôi đi trước.
Hạ Quân Dật lặng lẽ đến phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn Lương Vũ Tranh qua cửa sổ, anh rơi nước mắt.
- Anh xin lỗi, tất cả mọi chuyện là lỗi của anh.
Lương Vũ Tranh vẫn cứ nằm như vậy, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
- Sự việc hôm nay thật sự nguy hiểm quá.
- Ừ.
- Nhưng Quân Dật, sao cậu vẫn bình thản như vậy được chứ? Người bị cầm súng uy hiếp là Vương Nhã Đồng, bạn thân của Lương Vũ Tranh đấy. Nếu như cô gái đó mà bị làm sao thì cậu sẽ nói gì với Lương Vũ Tranh đây hả? Cậu hành sự mạo hiểm quá.
- Các cậu yên tâm, trong khẩu súng của Lý Bội Linh chỉ có 1 viên đạn thôi, nên chắc chắn Vương Nhã Đồng sẽ không sao cả.
Cả Trình Minh Viễn và Lưu Cảnh Dương đều kinh ngạc quay sang nhìn Hạ Quân Dật.
- Cậu nói cái gì? Trong khẩu súng mà Lý Bội Linh cầm chỉ có một viên đạn thôi sao?
- Quân Dật, cậu đã biết chuyện này từ trước rồi? Điều cậu muốn là cảnh tượng vừa rồi sao?
- Đúng. Mình biết rằng Lý Bội Linh nặng nhất sẽ bị kết án 30 năm. Sau 30 năm, cô ta sẽ được thả ra. Cậu biết không, nhìn Vũ Tranh như vậy, mình có thể tha cho Lý Bội Linh sao?
Là bạn của Hạ Quân Dật từ lâu, cả Trình Minh Viễn và Lưu Cảnh Dương đều hiểu rõ, anh là người lạnh lùng sắt đá, thậm chí là độc ác đến mức nào. Hôm nay, họ đã thấy anh giết người vì Lương Vũ Tranh.
- Chuyện vệ sĩ của cậu nổ súng giết người giữa thanh thiên bạch nhật thế này, liệu bên phía cảnh sát...
- Họ chỉ có thể khép vào mình giết người tự vệ mà thôi. Hơn nữa bọn họ cũng phải nhìn ra rằng, xung quanh có rất nhiều người, trong tay Lý Bội Linh lại có súng. Đương nhiên là mọi chuyện đến đây đã kết thúc rồi. Có thể an tâm rồi.
- Đợi đã, sao cậu biết cô ta sẽ bắt Vương Nhã Đồng làm con tin?
- Nhìn thì rõ, Vương Nhã Đồng là một người rất dễ xúc động. Đương nhiên là sau khi đọc xong bản kết quả kia thì cô ấy sẽ cho Lý Bội Linh một trận. Mình lại sắp xếp một vệ sĩ đứng gần Lý Bội Linh, đeo súng lỏng lẻo để cô ta thừa cơ mà lấy được súng uy hiếp người. Để cho tất cả mọi người hạ súng, cô ta bắt buộc phải nổ súng. Nhưng cô ta không biết rằng trong súng chỉ có 1 viên đạn. Cô ta cuối cùng vấn phải đi theo con đường mà mình đã vạch ra trước đó.
Lưu Cảnh Dương nghe đến đây thì thở dài:
- Trong tình hình này mà cậu vẫn còn rất lý trí để xét đoán mọi việc, thật sự khiến mình phải khâm phục.
Hạ Quân Dật đứng dậy, nhìn cửa phòng phẫu thuật:
- Hiện tại, mình chỉ lo cho mỗi Vũ Tranh thôi. Cô ấy mà có chuyện gì thì cho dù Lý Bội Linh đã chết, mình cũng sẽ đào mộ cô ta lên.
Trình Minh Viễn nhìn Hạ Quân Dật, nói:
- Mặc dù mình không hẳn thích Lương Vũ Tranh, nhưng cô ấy sẽ không sao đâu, cậu đừng lo.
- Ừ.
Đèn phòng phẫu thuật tắt đi, cửa mở, Lương Vũ Tranh được đưa ra. Hạ Quân Dật vội vàng chạy đến bên cô. Cô vẫn phải dùng ống thở, phải truyền máu.
- Tình hình cô ấy hiện tại thế nào rồi?
- Cô ấy bị thương rất nghiêm trọng. Nghiêm trọng nhất là vùng lưng nhưng cũng không cần quá lo ngại. Sau này cô ấy phải cẩn thận một chút. Còn thai nhi...
- Tôi biết rồi.
- Chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt, cô ấy sẽ ở đó trong 1 ngày. Sau đó sẽ đưa về phòng bệnh thường.
Các bác sĩ đưa Lương Vũ Tranh đi, còn Hạ Quân Dật đứng nói chuyện với bác sĩ phẫu thuật:
- Hạ tiên sinh, dường như ban đầu cô ấy không có ý chí muốn sống nữa. Tim gần như đã ngừng đập. Nhưng đến cuối cùng, cô ấy vẫn chống chọi được...
- Không muốn sống sao?
- Tôi nghĩ là như vậy.
- Sau này có xảy ra biến chứng gì không?
Bác sĩ băn khoăn một hồi, cuối cùng nói:
- Anh cứ yên tâm đi. Nhưng không thể đảm bảo được rằng lưng của cô ấy về sau không đau nữa.
- Ý ông là gì?
- Anh cũng đừng lo quá. Trong thời gian này, chúng tôi sẽ dùng mọi phương pháp để giúp cô ấy mau chóng khỏi, sẽ không để lại bất cứ di chứng nào sau này.
- Được rồi.
Bác sĩ đang định đi thì bỗng sực nhớ ra:
- Hạ tiên sinh, anh không thể vào trong thăm Lương tiểu thư được. Cứ đợi đến ngày mai đi đã.
- Tôi biết rồi.
- Vậy tôi đi trước.
Hạ Quân Dật lặng lẽ đến phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn Lương Vũ Tranh qua cửa sổ, anh rơi nước mắt.
- Anh xin lỗi, tất cả mọi chuyện là lỗi của anh.
Lương Vũ Tranh vẫn cứ nằm như vậy, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.