Chương 35: Hắn Ta Đã Thua
Lâm Mĩ Thi
08/10/2016
Buổi đấu giá được truyền hình trực tiếp và Lương Vũ Tranh đã xem không thiếu phần nào. Cô đương nhiên cũng đoán được, Hạ Quân Dật nhất định sẽ thắng trong buổi đấu giá này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Lâm Kiệt gọi đến.
- “Em đã xem buổi đấu giá ngày hôm nay chưa?” – Lâm Kiệt nhanh chóng hỏi thẳng vấn đề chính.
- Em xem rồi.
- “Nhưng em có thể đoán được ẩn tình bên trong của việc anh thua hay không?”
Lời nói này của Lâm Kiệt khiến Lương Vũ Tranh nhíu mày lại. Cô không hiểu anh ta muốn nói gì.
- “Em không biết đúng không? Hạ Quân Dật đã gây nhũng loạn thị trường chứng khoán, khiến giá cổ phiếu của Lâm Thịnh tụt mạnh.”
- Nhũng loạn thị trường chứng khoán sao?
- “Phải. Hắn ta bất chấp thủ đoạn để khiến anh phải thua.”
- Nhưng mà Lâm Kiệt, anh biết rõ một điều, đó là Hạ Quân Dật có nhiều tiền hơn anh, việc anh ta có được DIREC chỉ là việc sớm muộn thôi.
Lương Vũ Tranh nói đúng, Hạ Quân Dật có tiền nên nếu anh muốn, công ty DIREC kia chắc chắn phải nằm trong tay anh.
- “Được, chuyện này không nói nữa, nhưng anh hỏi em, rốt cuộc em đang nghĩ gì? Em bảo với anh là em sẽ suy nghĩ về việc quay lại với anh, tại sao em vẫn còn ở bên Hạ Quân Dật, dây dưa với hắn ta làm gì?”
- Em…
- “Em thật sự nghĩ rằng 2 tháng sau anh ta sẽ buông em ra ư? Không bao giờ. Anh ta nói, dù có phải giết chết em cũng không để cho em trở về bên anh đâu.”
Ngay khi vừa quay đầu sang thì Lương Vũ Tranh nhìn thấy Hạ Quân Dật, cô sững người ra, chẳng nói được gì nữa.
- “Alo, Vũ Tranh, em nói gì đi chứ?”
- Bây giờ em có chút việc, chúng ta nói chuyện sau.
Lương Vũ Tranh tắt điện thoại, đứng dậy nhìn Hạ Quân Dật. Chân của cô sau vài ngày nghỉ ngơi đã khỏi.
- Hóa ra là Lâm Kiệt đã gọi điện nói hết cho em nghe rồi.
- Anh ấy nói, là anh dùng thủ đoạn để khiến anh ấy thua trong phiên đấu giá ngày hôm nay.
- Em cũng đang nghi ngờ tôi à? Cho rằng tôi quá rỗi việc nên đã đi làm loạn thị trường chứng khoán khiến cho cổ phiếu của Lâm Thịnh tụt dốc không phanh hay sao?
Lương Vũ Tranh cũng biết, thị trường chứng khoán thay đổi như thế nào thì chẳng ai biết được. Rốt cuộc là sự biến động bình thường hay chính Hạ Quân Dật đã thật sự nhúng tay vào?
- Tôi cũng chẳng muốn so đo gì với em đâu, em tin tôi cũng được, tin Lâm Kiệt cũng được. Em có tin tôi hay không đối với cả tôi và em cũng đâu có ý nghĩa gì đúng không?
- Lâm Kiệt còn nói…
- Hắn ta đã thua rồi. Mặc dù thua chưa đến mức triệt để nhưng dù sao cũng đã thua rồi.
Lời này của Hạ Quân Dật, cô nên hiểu theo ý nào?
- Em nhớ không, tuần sau là đám cưới của Tuyết Tâm và Cảnh Dương nên tôi muốn em cùng tôi đi tham dự. Thứ 7 này, tôi sẽ đưa em đi mua vài bộ quần áo rồi đồ trang sức để dùng cho hôm đó.
- Không cần đâu, trong kia em vẫn còn đồ mới chưa mặc, đồ trang sức anh mua cho cũng chưa dùng.
- Nghe lời đi, mấy bộ đó bình thường quá.
Đang chuẩn bị đi vào phòng tắm thì Hạ Quân Dật bỗng dừng lại, ảnh ngoảnh mặt nhìn Hạ Quân Dật:
- Mặc dù nói rằng em tin tôi hay không đều không quan trọng, nhưng tôi thấy em hình như nghi ngờ tôi khá nhiều điều.
Lương Vũ Tranh chẳng nói gì cả, Hạ Quân Dật lại nói thêm:
- Kỳ hạn 2 tháng giữa chúng ta, tôi không quên. Đừng vì những lời nói của Lâm Kiệt rồi quay sang nghi ngờ tôi.
- Em biết.
- Bức hình đó, bức hình của em và Lâm Kiệt ấy, là do anh ta nhờ người chụp lại rồi gửi cho tôi.
- Làm vậy để làm gì?
Hạ Quân Dật lại nở một nụ cười như có như không, nói:
- Em biết rõ mà, Lâm Kiệt muốn gây ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta, ép em nhanh chóng quay về với anh ta thôi. Đừng nghĩ hình ảnh của anh ta trong mắt em đẹp, thực tế thì tồi tệ vô cùng. Mà liệu em có tin được lời của hắn ta nói hay không? Người đàn ông nào chịu được người phụ nữ mình yêu thân mật bên người khác? Lâm Kiệt có rộng lượng đến đâu thì trong lòng anh ta vẫn luôn nghĩ đến việc em ở bên tôi. Nói thì nói vậy nhưng anh ta khó chịu lắm đấy.
Lương Vũ Tranh chẳng nói gì thêm. Hạ Quân Dật đóng cửa phòng tắm lại. Lúc này, Lương Vũ Tranh mới suy nghĩ về việc quay về với Lâm Kiệt. Hạ Quân Dật phải chăng đã nói đúng?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Lâm Kiệt gọi đến.
- “Em đã xem buổi đấu giá ngày hôm nay chưa?” – Lâm Kiệt nhanh chóng hỏi thẳng vấn đề chính.
- Em xem rồi.
- “Nhưng em có thể đoán được ẩn tình bên trong của việc anh thua hay không?”
Lời nói này của Lâm Kiệt khiến Lương Vũ Tranh nhíu mày lại. Cô không hiểu anh ta muốn nói gì.
- “Em không biết đúng không? Hạ Quân Dật đã gây nhũng loạn thị trường chứng khoán, khiến giá cổ phiếu của Lâm Thịnh tụt mạnh.”
- Nhũng loạn thị trường chứng khoán sao?
- “Phải. Hắn ta bất chấp thủ đoạn để khiến anh phải thua.”
- Nhưng mà Lâm Kiệt, anh biết rõ một điều, đó là Hạ Quân Dật có nhiều tiền hơn anh, việc anh ta có được DIREC chỉ là việc sớm muộn thôi.
Lương Vũ Tranh nói đúng, Hạ Quân Dật có tiền nên nếu anh muốn, công ty DIREC kia chắc chắn phải nằm trong tay anh.
- “Được, chuyện này không nói nữa, nhưng anh hỏi em, rốt cuộc em đang nghĩ gì? Em bảo với anh là em sẽ suy nghĩ về việc quay lại với anh, tại sao em vẫn còn ở bên Hạ Quân Dật, dây dưa với hắn ta làm gì?”
- Em…
- “Em thật sự nghĩ rằng 2 tháng sau anh ta sẽ buông em ra ư? Không bao giờ. Anh ta nói, dù có phải giết chết em cũng không để cho em trở về bên anh đâu.”
Ngay khi vừa quay đầu sang thì Lương Vũ Tranh nhìn thấy Hạ Quân Dật, cô sững người ra, chẳng nói được gì nữa.
- “Alo, Vũ Tranh, em nói gì đi chứ?”
- Bây giờ em có chút việc, chúng ta nói chuyện sau.
Lương Vũ Tranh tắt điện thoại, đứng dậy nhìn Hạ Quân Dật. Chân của cô sau vài ngày nghỉ ngơi đã khỏi.
- Hóa ra là Lâm Kiệt đã gọi điện nói hết cho em nghe rồi.
- Anh ấy nói, là anh dùng thủ đoạn để khiến anh ấy thua trong phiên đấu giá ngày hôm nay.
- Em cũng đang nghi ngờ tôi à? Cho rằng tôi quá rỗi việc nên đã đi làm loạn thị trường chứng khoán khiến cho cổ phiếu của Lâm Thịnh tụt dốc không phanh hay sao?
Lương Vũ Tranh cũng biết, thị trường chứng khoán thay đổi như thế nào thì chẳng ai biết được. Rốt cuộc là sự biến động bình thường hay chính Hạ Quân Dật đã thật sự nhúng tay vào?
- Tôi cũng chẳng muốn so đo gì với em đâu, em tin tôi cũng được, tin Lâm Kiệt cũng được. Em có tin tôi hay không đối với cả tôi và em cũng đâu có ý nghĩa gì đúng không?
- Lâm Kiệt còn nói…
- Hắn ta đã thua rồi. Mặc dù thua chưa đến mức triệt để nhưng dù sao cũng đã thua rồi.
Lời này của Hạ Quân Dật, cô nên hiểu theo ý nào?
- Em nhớ không, tuần sau là đám cưới của Tuyết Tâm và Cảnh Dương nên tôi muốn em cùng tôi đi tham dự. Thứ 7 này, tôi sẽ đưa em đi mua vài bộ quần áo rồi đồ trang sức để dùng cho hôm đó.
- Không cần đâu, trong kia em vẫn còn đồ mới chưa mặc, đồ trang sức anh mua cho cũng chưa dùng.
- Nghe lời đi, mấy bộ đó bình thường quá.
Đang chuẩn bị đi vào phòng tắm thì Hạ Quân Dật bỗng dừng lại, ảnh ngoảnh mặt nhìn Hạ Quân Dật:
- Mặc dù nói rằng em tin tôi hay không đều không quan trọng, nhưng tôi thấy em hình như nghi ngờ tôi khá nhiều điều.
Lương Vũ Tranh chẳng nói gì cả, Hạ Quân Dật lại nói thêm:
- Kỳ hạn 2 tháng giữa chúng ta, tôi không quên. Đừng vì những lời nói của Lâm Kiệt rồi quay sang nghi ngờ tôi.
- Em biết.
- Bức hình đó, bức hình của em và Lâm Kiệt ấy, là do anh ta nhờ người chụp lại rồi gửi cho tôi.
- Làm vậy để làm gì?
Hạ Quân Dật lại nở một nụ cười như có như không, nói:
- Em biết rõ mà, Lâm Kiệt muốn gây ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta, ép em nhanh chóng quay về với anh ta thôi. Đừng nghĩ hình ảnh của anh ta trong mắt em đẹp, thực tế thì tồi tệ vô cùng. Mà liệu em có tin được lời của hắn ta nói hay không? Người đàn ông nào chịu được người phụ nữ mình yêu thân mật bên người khác? Lâm Kiệt có rộng lượng đến đâu thì trong lòng anh ta vẫn luôn nghĩ đến việc em ở bên tôi. Nói thì nói vậy nhưng anh ta khó chịu lắm đấy.
Lương Vũ Tranh chẳng nói gì thêm. Hạ Quân Dật đóng cửa phòng tắm lại. Lúc này, Lương Vũ Tranh mới suy nghĩ về việc quay về với Lâm Kiệt. Hạ Quân Dật phải chăng đã nói đúng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.