Chương 90: Về với tôi (2)
Lâm Mĩ Thi
02/11/2016
Lương Vũ Tranh cứ ngồi im lặng suốt từ nãy đến giờ, không dám nói thêm
câu nào nữa, cũng càng không dám nhìn thẳng vào gương mặt của Hạ Quân
Dật. Anh hiện giờ đã biết việc cô mang thai, cô chẳng thể ngụy biện bằng lý do nào.
- Lương Vũ Tranh, tôi nói lại với em một lần nữa, cùng tôi trở về Minh viên ngay lập tức.
- Nếu tôi không về thì sao? Anh sẽ giết tôi à?
- Giết em sao? Giết em thì đơn giản lắm nhưng tôi không muốn giết em. Người thân duy nhất của em hiện tại là dì của em, người bạn thân nhất là Vương Nhã Đồng…
- Anh uy hiếp tôi?
Hạ Quân Dật không nói hết câu, Lương Vũ Tranh đã ngay lập tức đoán ra hàm ý sâu xa của anh. Anh muốn dùng dì Tần và cả Vương Nhã Đồng ra để uy hiếp cô.
- Tôi không uy hiếp em, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở thôi. Quyết định thế nào là do em.
- Hóa ra Tổng giám đốc của tập đoàn DCL nổi tiếng chẳng làm được gì ngoài việc uy hiếp một cô gái như tôi.
- Đừng có dùng cách này kích tôi Lương Vũ Tranh, ngoan ngoãn quay về với tôi, nếu như tôi mà tức giận lên thì em sẽ không ngờ đến hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào đâu.
Lương Vũ Tranh dù rất tức giận nhưng cô hiện tại chẳng thể làm được gì hơn.
- Được, nếu anh muốn tôi quay về thì tôi sẽ về. Về với anh cũng chẳng có gì quá đáng sợ.
- Suy nghĩ rất tốt đấy.
- Đợi tôi đi thu xếp đồ đạc đã.
- Không cần đâu, em đang mang thai, những việc này để tôi bảo người làm thay.
Hạ Quân Dật cầm điện thoại lên gọi điện, một lúc sau Lương Vũ Tranh đã thấy Tiểu Hoa vào bên trong.
- Tiên sinh, Lương tiểu thư.
- Tiểu Hoa, cô vào phòng của Lương tiểu thư, giúp cô ấy dọn dẹp đồ rồi trở về Minh viên.
- Vâng ạ.
Chưa đầy nửa tiếng, đồ đạc của Lương Vũ Tranh đã được sắp xếp gọn gàng. Lương Vũ Tranh cũng không chần chừ lâu, nhanh chóng lên xe theo Hạ Quân Dật về Minh viên. Cô cũng không quên gọi điện thông báo cho Vương Nhã Đồng về chuyện này. Vương Nhã Đồng cũng rất ngạc nhiên khi thấy Lương Vũ Tranh làm như vậy.
………………………………….
Vừa vào đến phòng khách ở Minh viên thì trời đổ mưa lớn. Thím Lý từ trong phòng bếp đi ra, thấy Lương Vũ Tranh thì rất vui vẻ đến gần cô, vội nói:
- Lương tiểu thư, cô đã về rồi. Lần trước lúc cô rời đi, tôi nghe cô bảo cô sẽ không quay về Minh viên nữa, tôi cứ nghĩ là sẽ không còn gặp được cô nữa. Bây giờ cô trở về thì tốt rồi. Tiên sinh những ngày qua…
- Thím Lý, Lương Vũ Tranh hiện đang mang thai, thím chuẩn bị đồ bồi bổ cho cô ấy.
- Tiểu thư, cô mang thai sao? Đúng là tin đáng mừng.
Lương Vũ Tranh chỉ mỉm cười chứ không nói thêm gì cả. Trở về Minh viên là điều cô không mong muốn nhất.
- Tiên sinh, tiểu thư, tôi sẽ nhanh chóng đi chuẩn bị bữa trưa ngay. Hai người cứ chờ cho một lát.
- Vâng.
Thím Lý vừa rời đi, Hạ Quân Dật đã quay sang nhìn Lương Vũ Tranh, giọng nói có phần nhẹ nhàng:
- Nếu em mệt thì lên lầu nghỉ ngơi đi.
Lương Vũ Tranh chẳng nói gì, đi lướt qua chỗ Hạ Quân Dật đang đứng rồi lên trên phòng.
………………………………
Tiểu Hoa và một người giúp việc khác đã nhanh chóng sắp xếp đồ đạc của Lương Vũ Tranh về đúng chỗ. Lương Vũ Tranh ngồi xuống giường, nhìn xung quanh một lượt. Cô đã rời Minh viên này hơn nửa tháng nhưng thấy vẫn chẳng có gì thay đổi. Tấm ga trải giường này trước khi cô đi vẫn dùng, bây giờ cô về nó vẫn còn. Cách bố trí trong phòng này vẫn như thế.
Mở tủ quần áo ra, Lương Vũ Tranh vẫn thấy đống đồ hàng hiệu mà Hạ Quân Dật mua cho cô trước đây được treo gọn gàng, có bộ còn chưa bóc mác nữa. Trong ngăn kéo tủ ở đầu giường vẫn là mấy hộp đựng đồ trang sức, bên trên còn đặt cả chiếc thẻ vàng mà Hạ Quân Dật đưa cho cô trước đây.
Lương Vũ Tranh bỗng thở dài. Dù cô có đi xa như thế nào nhưng cuối cùng vẫn phải trở về đây. Mọi thứ vẫn y chang như vậy, chỉ có con người là thay đổi thôi.
Cô bỗng đi ra đứng ở trước cửa sổ nhìn mọi thứ ở bên ngoài. Trời vẫn còn đang mưa. Lương Vũ Tranh đặt tay lên bụng rồi nhắm mắt lại.
Ở trước cửa phòng, Hạ Quân Dật nhìn thấy rõ mọi hành động của Lương Vũ Tranh lúc này.
- Lương Vũ Tranh, tôi nói lại với em một lần nữa, cùng tôi trở về Minh viên ngay lập tức.
- Nếu tôi không về thì sao? Anh sẽ giết tôi à?
- Giết em sao? Giết em thì đơn giản lắm nhưng tôi không muốn giết em. Người thân duy nhất của em hiện tại là dì của em, người bạn thân nhất là Vương Nhã Đồng…
- Anh uy hiếp tôi?
Hạ Quân Dật không nói hết câu, Lương Vũ Tranh đã ngay lập tức đoán ra hàm ý sâu xa của anh. Anh muốn dùng dì Tần và cả Vương Nhã Đồng ra để uy hiếp cô.
- Tôi không uy hiếp em, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở thôi. Quyết định thế nào là do em.
- Hóa ra Tổng giám đốc của tập đoàn DCL nổi tiếng chẳng làm được gì ngoài việc uy hiếp một cô gái như tôi.
- Đừng có dùng cách này kích tôi Lương Vũ Tranh, ngoan ngoãn quay về với tôi, nếu như tôi mà tức giận lên thì em sẽ không ngờ đến hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào đâu.
Lương Vũ Tranh dù rất tức giận nhưng cô hiện tại chẳng thể làm được gì hơn.
- Được, nếu anh muốn tôi quay về thì tôi sẽ về. Về với anh cũng chẳng có gì quá đáng sợ.
- Suy nghĩ rất tốt đấy.
- Đợi tôi đi thu xếp đồ đạc đã.
- Không cần đâu, em đang mang thai, những việc này để tôi bảo người làm thay.
Hạ Quân Dật cầm điện thoại lên gọi điện, một lúc sau Lương Vũ Tranh đã thấy Tiểu Hoa vào bên trong.
- Tiên sinh, Lương tiểu thư.
- Tiểu Hoa, cô vào phòng của Lương tiểu thư, giúp cô ấy dọn dẹp đồ rồi trở về Minh viên.
- Vâng ạ.
Chưa đầy nửa tiếng, đồ đạc của Lương Vũ Tranh đã được sắp xếp gọn gàng. Lương Vũ Tranh cũng không chần chừ lâu, nhanh chóng lên xe theo Hạ Quân Dật về Minh viên. Cô cũng không quên gọi điện thông báo cho Vương Nhã Đồng về chuyện này. Vương Nhã Đồng cũng rất ngạc nhiên khi thấy Lương Vũ Tranh làm như vậy.
………………………………….
Vừa vào đến phòng khách ở Minh viên thì trời đổ mưa lớn. Thím Lý từ trong phòng bếp đi ra, thấy Lương Vũ Tranh thì rất vui vẻ đến gần cô, vội nói:
- Lương tiểu thư, cô đã về rồi. Lần trước lúc cô rời đi, tôi nghe cô bảo cô sẽ không quay về Minh viên nữa, tôi cứ nghĩ là sẽ không còn gặp được cô nữa. Bây giờ cô trở về thì tốt rồi. Tiên sinh những ngày qua…
- Thím Lý, Lương Vũ Tranh hiện đang mang thai, thím chuẩn bị đồ bồi bổ cho cô ấy.
- Tiểu thư, cô mang thai sao? Đúng là tin đáng mừng.
Lương Vũ Tranh chỉ mỉm cười chứ không nói thêm gì cả. Trở về Minh viên là điều cô không mong muốn nhất.
- Tiên sinh, tiểu thư, tôi sẽ nhanh chóng đi chuẩn bị bữa trưa ngay. Hai người cứ chờ cho một lát.
- Vâng.
Thím Lý vừa rời đi, Hạ Quân Dật đã quay sang nhìn Lương Vũ Tranh, giọng nói có phần nhẹ nhàng:
- Nếu em mệt thì lên lầu nghỉ ngơi đi.
Lương Vũ Tranh chẳng nói gì, đi lướt qua chỗ Hạ Quân Dật đang đứng rồi lên trên phòng.
………………………………
Tiểu Hoa và một người giúp việc khác đã nhanh chóng sắp xếp đồ đạc của Lương Vũ Tranh về đúng chỗ. Lương Vũ Tranh ngồi xuống giường, nhìn xung quanh một lượt. Cô đã rời Minh viên này hơn nửa tháng nhưng thấy vẫn chẳng có gì thay đổi. Tấm ga trải giường này trước khi cô đi vẫn dùng, bây giờ cô về nó vẫn còn. Cách bố trí trong phòng này vẫn như thế.
Mở tủ quần áo ra, Lương Vũ Tranh vẫn thấy đống đồ hàng hiệu mà Hạ Quân Dật mua cho cô trước đây được treo gọn gàng, có bộ còn chưa bóc mác nữa. Trong ngăn kéo tủ ở đầu giường vẫn là mấy hộp đựng đồ trang sức, bên trên còn đặt cả chiếc thẻ vàng mà Hạ Quân Dật đưa cho cô trước đây.
Lương Vũ Tranh bỗng thở dài. Dù cô có đi xa như thế nào nhưng cuối cùng vẫn phải trở về đây. Mọi thứ vẫn y chang như vậy, chỉ có con người là thay đổi thôi.
Cô bỗng đi ra đứng ở trước cửa sổ nhìn mọi thứ ở bên ngoài. Trời vẫn còn đang mưa. Lương Vũ Tranh đặt tay lên bụng rồi nhắm mắt lại.
Ở trước cửa phòng, Hạ Quân Dật nhìn thấy rõ mọi hành động của Lương Vũ Tranh lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.