Nếu Tình Yêu Không Thuận Ý Trời
Chương 16: Tình yêu ngắn ngủi
Cửu Dĩ Nãi
10/08/2022
"Tôi không biết yêu người khác." Tiêu Ngọc cuối cùng cũng thoát khỏi nụ
hôn của anh, cô nói, "Tình yêu của tôi không có nhiều, chỉ đủ yêu bản
thân."
"Không sao." Đàm Triệt nói, "Có bao nhiêu yêu bấy nhiêu."
Đã quá muộn.
Tiêu Ngọc từ trong tay anh đem bật lửa lấy ra, "Tiến sĩ Đàm, đây không giống anh, anh hẳn là..."
Lại bình tĩnh, lý trí một chút, trong xã hội này người bình thường đều biết, kiểu tình yêu nên nói là thuộc dạng gì, nên tìm người phụ nữ thuộc dạng gì. Huống chi là anh.
"Em hiểu tôi được bao nhiêu? Em sao biết đây không phải là tôi?" Đàm Triệt nói, "Tiểu Ngọc, em không chán ghét tôi, không phải sao?"
Tiêu Ngọc không dám trả lời anh, cô cảm ơn vì phần lớn men say của chính mình đã bị gió lạnh thổi tan, không để mặc cho chính mình làm ra quyết định hoang đường.
Xoạch một tiếng, Tiêu Ngọc đốt bức tranh, nói: "Bà nội tôi nói, bọn họ yêu rất ít, chỉ để lại bao nhiêu hồi ức ở lại nơi này. Bà không hy vọng có người đem tình yêu này phóng đại lên, không thích bị người ta thổi phồng, cũng không cần có người nhớ tới hồi ức. Bà đã chết, bọn họ đều đã chết, bức tranh này không còn quan trọng để lưu giữ."
Ngọn lửa liếm láp giấy vẽ từng chút một, ngón tay Tiêu Ngọc cảm nhận được sức nóng, mặt cô không cảm xúc mà đem trục cuốn ném ở cục đá phía trước.
Chu Anh Lam và Đàm Ngự Chương ở chỗ này ước định cả đời, sau đó vẫn là cả đời không gặp.
Đàm Triệt còn muốn nói chuyện, Tiêu Ngọc lại nhắm mắt, dựa vào trong lòng ngực anh, làm ra bộ dáng say đến hồ đồ, nói: "Tôi mệt rồi."
Anh đưa Tiêu Ngọc trở về, sân sau sớm đã tan, Lưu Vi ở ngoài cửa chờ, nhìn thấy Đàm Triệt ôm Tiêu Ngọc, biết điều mà quay về phòng chính mình.
Cửa ở sau lưng khép lại, trong phòng tối om, Đàm Triệt không có bật đèn.
Anh đặt cô xuống, không có đi, mà là nhân cơ hội cúi đầu xuống hôn cổ cô, Tiêu Ngọc hơi hơi run rẩy. So với lúc ở phòng vẽ tranh, cảm giác mãnh liệt hơn rất nhiều.
Quả nhiên, Tiêu Ngọc nghĩ, tựa như cô ngày hôm nay nói với Đàm Triệt vậy.
Sau khi cô uống nhiều, sẽ trở nên rất mẫn cảm.
Quần áo Tiêu Ngọc bị anh lột đi từng lớp một, Đàm Triệt kéo khăn quàng cổ xuống, đem tay cô kéo lên, dùng khăn quàng cổ buột lại. Tiêu Ngọc thở hổn hển, nhìn anh nói: "Ở trong túi."
Đàm Triệt đi lấy, lôi ra hai cái áo mưa, cùng với một cái trứng rung tinh xảo.
Tiêu Ngọc thấp giọng cười, nói: "Đây là đồ bán trong cửa hàng chúng tôi, tiến sĩ Đàm biết dùng không?"
Đàm Triệt bế cô lên giường, cột vào đầu giường, trầm giọng nói, "Nếu chịu không nổi, hãy gọi tên của tôi."
"Gọi... tên nào?" Tiêu Ngọc vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng ong ong rất nhỏ, anh đem vật nhỏ kia dán ở đầu vú cô, chính mình ngậm lấy bên còn lại.
Tiêu Ngọc hừ nhẹ, nâng nâng ngực.
Anh tiếp tục hôn môi, phát hiện cô đã ướt, Đàm Triệt cười nhẹ, không vội mà dùng món đồ chơi nhỏ, đầu lưỡi ở trên nụ hoa cô bao bọc ngậm lấy cắn mút, chờ đến khi cô nhịn không được mà rên rỉ, thời điểm cựa quậy cơ thể, mới đưa vật nhỏ đang chuyển động kia đi lên.
"A ——" điểm yếu ớt nhất trên cơ thể liên tục bị chơi đùa, Tiêu Ngọc phát ra tiếng ngâm nga cao vút, muốn gọi anh, lại nghĩ tới mới vừa còn mạnh miệng nói với Đàm Triệt.
Chịu không nổi? Cô mà chịu không nổi sao.
Nhưng vật nhỏ kia rất nhanh bị lấy ra, cô nghe thấy thanh âm anh xé mở bao, người đàn ông đang đỡ chính mình, thong thả mà thâm nhập vào hoa trạch, bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm của cô bao vây trói chặt lại.
Tiêu Ngọc cắn môi, bị cảm giác kích thích căng đầy ở lối đi vào buộc chặt, có tiết tấu mà quấn lấy anh.
Đàm Triệt cử động hạ thân, lúc chậm lúc nhanh, Tiêu Ngọc nghe thấy tiếng nước òm ọp, toàn bộ hoa hạch bại lộ ra bên ngoài, anh mỗi một lần ra vào, điểm mẫn cảm nơi đấy trong cơ thể cô đều từng chút từng chút một chăm sóc anh ngày càng tốt hơn, khoái cảm chồng chất, đem cô bức lên đỉnh dục vọng, nhìn thấy vực sâu, muốn nhảy xuống.
Đàm Triệt ngay lúc này, lại mở vật nhỏ ra.
"Đừng!"
Thân thể Tiêu Ngọc nhớ lại vật nhỏ mang đến cảm giác kích thích kia, cô thở hổn hển mà rên, "Đừng—— ưm ——"
Cô không gọi tên của anh, Đàm Triệt đặt thứ đó ở nơi hai người giao hợp, kích thích là song hướng, chính anh cũng cắn chặt khớp hàm, đè nặng Tiêu Ngọc nhanh chóng động.
Cô mềm nhũn bởi khoái cảm tích tụ sắp bùng nổ, "Đàm Triệt... Tôi chịu không nổi..."
"Không phải cái này."
Đàm Triệt bị tình dục xâm nhiễm giọng nói gợi cảm cực kỳ, anh đem dương vật lớn đâm vào, "Gọi lại."
"A Triệt —— A Triệt!"
Tiêu Ngọc nức nở, thét chói tai tới cao trào.
Anh gác lại sự kích động đến tê dại của người của ong mật nhỏ, lại ra vào mấy chục cái, ôm Tiêu Ngọc phóng thích.
Đàm Triệt cởi bỏ khăn quàng cổ cho cô, ôm người phụ nữ cả người ướt đẫm mồ hôi vào trong ngực, anh hôn lên gương mặt cô.
Anh hỏi Tiêu Ngọc: "Sau ngày mai, tôi có thể đi tìm em không?" Dừng một chút, lại thay đổi cách nói, "Tôi sẽ đi tìm em, em bằng lòng gặp tôi không?"
Trái tim Tiêu Ngọc nhũn ra một chút, cô nhẹ giọng nói: "Anh biết đôi mắt của tôi, rất nhanh sẽ không nhìn thấy nữa."
"Tôi biết."
"Được." Tiêu Ngọc nhắm mắt lại, nói, "Nếu anh tìm được được đến tôi... Nếu..."
Nếu anh còn nguyện ý tìm tôi.
Bọn họ ôm nhau mà ngủ. Nửa đêm, Tiêu Ngọc trong bóng đêm mở to mắt.
Cô mở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tiêu Giác, đôi mắt bị ánh sáng tối mờ đâm vào chảy nước mắt không ngừng.
Tiêu Ngọc: Chị, tôi biết chị muốn gì. Tôi có thể đồng ý với chị, trở về làm phẫu thuật, đem giác mạc đổi cho Diệu Diệu.
Tiêu Ngọc: Sáng ngày mai, đem bức ảnh kia gửi lại cho Đàm Triệt. Nói với anh, đây cũng chỉ là một trò đùa dai mà thôi.
Sau khi gửi xong, Tiêu Ngọc tắt màn hình. Người đàn ông bên cạnh cô hô hấp đều đều, cô có một chút luyến tiếc, chỉ là một chút. Nhưng cô không có quay đầu lại, thậm chí không có vươn tay sờ mặt anh.
Như vậy, rất nhanh cô sẽ quên đi dáng vẻ của anh.
Thật ra còn có một câu, Tiêu Ngọc không nói cho Đàm Triệt.
Chu Anh Lam từng dẫn cô đi nhìn tảng đá kia, nói với cô, chút tình yêu giữa nam và nữ này, không đủ bị làm cho hao mòn, nếu có, tốt nhất là nên tránh xa nhau trước khi nó biến mất và giữ nó ở trong lòng tưởng nhớ cả đời, mới có thể đủ sâu sắc.
Bởi vì dù cho rất ít, cũng đủ khiến một người nhớ mãi không quên cả đời.
"Không sao." Đàm Triệt nói, "Có bao nhiêu yêu bấy nhiêu."
Đã quá muộn.
Tiêu Ngọc từ trong tay anh đem bật lửa lấy ra, "Tiến sĩ Đàm, đây không giống anh, anh hẳn là..."
Lại bình tĩnh, lý trí một chút, trong xã hội này người bình thường đều biết, kiểu tình yêu nên nói là thuộc dạng gì, nên tìm người phụ nữ thuộc dạng gì. Huống chi là anh.
"Em hiểu tôi được bao nhiêu? Em sao biết đây không phải là tôi?" Đàm Triệt nói, "Tiểu Ngọc, em không chán ghét tôi, không phải sao?"
Tiêu Ngọc không dám trả lời anh, cô cảm ơn vì phần lớn men say của chính mình đã bị gió lạnh thổi tan, không để mặc cho chính mình làm ra quyết định hoang đường.
Xoạch một tiếng, Tiêu Ngọc đốt bức tranh, nói: "Bà nội tôi nói, bọn họ yêu rất ít, chỉ để lại bao nhiêu hồi ức ở lại nơi này. Bà không hy vọng có người đem tình yêu này phóng đại lên, không thích bị người ta thổi phồng, cũng không cần có người nhớ tới hồi ức. Bà đã chết, bọn họ đều đã chết, bức tranh này không còn quan trọng để lưu giữ."
Ngọn lửa liếm láp giấy vẽ từng chút một, ngón tay Tiêu Ngọc cảm nhận được sức nóng, mặt cô không cảm xúc mà đem trục cuốn ném ở cục đá phía trước.
Chu Anh Lam và Đàm Ngự Chương ở chỗ này ước định cả đời, sau đó vẫn là cả đời không gặp.
Đàm Triệt còn muốn nói chuyện, Tiêu Ngọc lại nhắm mắt, dựa vào trong lòng ngực anh, làm ra bộ dáng say đến hồ đồ, nói: "Tôi mệt rồi."
Anh đưa Tiêu Ngọc trở về, sân sau sớm đã tan, Lưu Vi ở ngoài cửa chờ, nhìn thấy Đàm Triệt ôm Tiêu Ngọc, biết điều mà quay về phòng chính mình.
Cửa ở sau lưng khép lại, trong phòng tối om, Đàm Triệt không có bật đèn.
Anh đặt cô xuống, không có đi, mà là nhân cơ hội cúi đầu xuống hôn cổ cô, Tiêu Ngọc hơi hơi run rẩy. So với lúc ở phòng vẽ tranh, cảm giác mãnh liệt hơn rất nhiều.
Quả nhiên, Tiêu Ngọc nghĩ, tựa như cô ngày hôm nay nói với Đàm Triệt vậy.
Sau khi cô uống nhiều, sẽ trở nên rất mẫn cảm.
Quần áo Tiêu Ngọc bị anh lột đi từng lớp một, Đàm Triệt kéo khăn quàng cổ xuống, đem tay cô kéo lên, dùng khăn quàng cổ buột lại. Tiêu Ngọc thở hổn hển, nhìn anh nói: "Ở trong túi."
Đàm Triệt đi lấy, lôi ra hai cái áo mưa, cùng với một cái trứng rung tinh xảo.
Tiêu Ngọc thấp giọng cười, nói: "Đây là đồ bán trong cửa hàng chúng tôi, tiến sĩ Đàm biết dùng không?"
Đàm Triệt bế cô lên giường, cột vào đầu giường, trầm giọng nói, "Nếu chịu không nổi, hãy gọi tên của tôi."
"Gọi... tên nào?" Tiêu Ngọc vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng ong ong rất nhỏ, anh đem vật nhỏ kia dán ở đầu vú cô, chính mình ngậm lấy bên còn lại.
Tiêu Ngọc hừ nhẹ, nâng nâng ngực.
Anh tiếp tục hôn môi, phát hiện cô đã ướt, Đàm Triệt cười nhẹ, không vội mà dùng món đồ chơi nhỏ, đầu lưỡi ở trên nụ hoa cô bao bọc ngậm lấy cắn mút, chờ đến khi cô nhịn không được mà rên rỉ, thời điểm cựa quậy cơ thể, mới đưa vật nhỏ đang chuyển động kia đi lên.
"A ——" điểm yếu ớt nhất trên cơ thể liên tục bị chơi đùa, Tiêu Ngọc phát ra tiếng ngâm nga cao vút, muốn gọi anh, lại nghĩ tới mới vừa còn mạnh miệng nói với Đàm Triệt.
Chịu không nổi? Cô mà chịu không nổi sao.
Nhưng vật nhỏ kia rất nhanh bị lấy ra, cô nghe thấy thanh âm anh xé mở bao, người đàn ông đang đỡ chính mình, thong thả mà thâm nhập vào hoa trạch, bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm của cô bao vây trói chặt lại.
Tiêu Ngọc cắn môi, bị cảm giác kích thích căng đầy ở lối đi vào buộc chặt, có tiết tấu mà quấn lấy anh.
Đàm Triệt cử động hạ thân, lúc chậm lúc nhanh, Tiêu Ngọc nghe thấy tiếng nước òm ọp, toàn bộ hoa hạch bại lộ ra bên ngoài, anh mỗi một lần ra vào, điểm mẫn cảm nơi đấy trong cơ thể cô đều từng chút từng chút một chăm sóc anh ngày càng tốt hơn, khoái cảm chồng chất, đem cô bức lên đỉnh dục vọng, nhìn thấy vực sâu, muốn nhảy xuống.
Đàm Triệt ngay lúc này, lại mở vật nhỏ ra.
"Đừng!"
Thân thể Tiêu Ngọc nhớ lại vật nhỏ mang đến cảm giác kích thích kia, cô thở hổn hển mà rên, "Đừng—— ưm ——"
Cô không gọi tên của anh, Đàm Triệt đặt thứ đó ở nơi hai người giao hợp, kích thích là song hướng, chính anh cũng cắn chặt khớp hàm, đè nặng Tiêu Ngọc nhanh chóng động.
Cô mềm nhũn bởi khoái cảm tích tụ sắp bùng nổ, "Đàm Triệt... Tôi chịu không nổi..."
"Không phải cái này."
Đàm Triệt bị tình dục xâm nhiễm giọng nói gợi cảm cực kỳ, anh đem dương vật lớn đâm vào, "Gọi lại."
"A Triệt —— A Triệt!"
Tiêu Ngọc nức nở, thét chói tai tới cao trào.
Anh gác lại sự kích động đến tê dại của người của ong mật nhỏ, lại ra vào mấy chục cái, ôm Tiêu Ngọc phóng thích.
Đàm Triệt cởi bỏ khăn quàng cổ cho cô, ôm người phụ nữ cả người ướt đẫm mồ hôi vào trong ngực, anh hôn lên gương mặt cô.
Anh hỏi Tiêu Ngọc: "Sau ngày mai, tôi có thể đi tìm em không?" Dừng một chút, lại thay đổi cách nói, "Tôi sẽ đi tìm em, em bằng lòng gặp tôi không?"
Trái tim Tiêu Ngọc nhũn ra một chút, cô nhẹ giọng nói: "Anh biết đôi mắt của tôi, rất nhanh sẽ không nhìn thấy nữa."
"Tôi biết."
"Được." Tiêu Ngọc nhắm mắt lại, nói, "Nếu anh tìm được được đến tôi... Nếu..."
Nếu anh còn nguyện ý tìm tôi.
Bọn họ ôm nhau mà ngủ. Nửa đêm, Tiêu Ngọc trong bóng đêm mở to mắt.
Cô mở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tiêu Giác, đôi mắt bị ánh sáng tối mờ đâm vào chảy nước mắt không ngừng.
Tiêu Ngọc: Chị, tôi biết chị muốn gì. Tôi có thể đồng ý với chị, trở về làm phẫu thuật, đem giác mạc đổi cho Diệu Diệu.
Tiêu Ngọc: Sáng ngày mai, đem bức ảnh kia gửi lại cho Đàm Triệt. Nói với anh, đây cũng chỉ là một trò đùa dai mà thôi.
Sau khi gửi xong, Tiêu Ngọc tắt màn hình. Người đàn ông bên cạnh cô hô hấp đều đều, cô có một chút luyến tiếc, chỉ là một chút. Nhưng cô không có quay đầu lại, thậm chí không có vươn tay sờ mặt anh.
Như vậy, rất nhanh cô sẽ quên đi dáng vẻ của anh.
Thật ra còn có một câu, Tiêu Ngọc không nói cho Đàm Triệt.
Chu Anh Lam từng dẫn cô đi nhìn tảng đá kia, nói với cô, chút tình yêu giữa nam và nữ này, không đủ bị làm cho hao mòn, nếu có, tốt nhất là nên tránh xa nhau trước khi nó biến mất và giữ nó ở trong lòng tưởng nhớ cả đời, mới có thể đủ sâu sắc.
Bởi vì dù cho rất ít, cũng đủ khiến một người nhớ mãi không quên cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.