Nếu Tôi Gửi Tặng Người Một Cuốn Sách
Chương 23
Nhất Trản Dạ Đăng
20/02/2022
Vào một tối nóng nực giữa tháng bảy, nhóm chat "Tam nhân hành" liên tục nhảy tin nhắn:
"Tuần sau tôi đây chính thức quay lại công tác rồi, lạy hồn! Hai người không một ai được khuyên tôi hết!"
"Chán gần chết, cứ tiếp tục ở nhà như vậy thì tôi sắp điên luôn rồi. Bà đây muốn ra ngoài làm việc, muốn kiếm tiền!"
"Lão Ngô, lão Lương, hai người có nghe không vậy! Không được phản đối!"
Sau khi ở nhà nghỉ sinh gần bốn tháng, rốt cuộc Hàn Khai Lượng đã chịu hết nổi.
"Nghe được mà, nhưng chị cũng đâu cần điên cuồng gào thét như thế đâu?" Lương Tân Hòa bất đắc dĩ.
"Đúng vậy, cục cưng mới được hơn trăm ngày thôi mà," Ngô Tư Nguyên nói bổ sung, "Cũng không cần vội vàng vậy đâu, cậu hoàn toàn có thể nghỉ luôn một năm."
"Tha cho mình đi, một giây thôi mình cũng không ở nổi nữa, mấy người phản đối cũng vô dụng." Hàn Khai Lượng sắp sụp đổ rồi, "Tôi là con người, chứ không phải là một con bò sữa!"
Hai người đầu bên kia trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: "Biết rồi/ Hiểu rồi."
Lúc này Hàn Khai Lượng mới thoải mái thở dài ra tiếng, nói tiếp: "Đúng rồi, tối nay hai người có sắp xếp gì thì cũng gạt qua một bên đi, phải cùng tôi ra ngoài uống rượu!"
Ngô Tư Nguyên: "Cậu không thể uống rượu được mà?"
Hàn Khai Lượng: "Uống đồ uống không cồn."
Ngô Tư Nguyên: "...... Đi đâu? Gay bar?"
Hàn Khai Lượng: "No way, ngày nào mình cũng phải ở nhà hai giống đực một lớn một nhỏ, hàm lượng hormone nam giới đã vượt chỉ số rồi. Mình muốn đi les bar!!!"
Ngô Tư Nguyên: "Mình không có ý kiến, hỏi bé Hòa đi."
Hàn Khai Lượng: "Bé Hòa, em thấy sao?"
Lương Tân Hòa nhìn WeChat cạn lời, lúc thì gọi người ta là lão Lương, lúc lại gọi người ta là bé Hòa......
Cô thoát khỏi khung chat, nhìn tài khoản quan hệ công chúng của công ty, trả lời mấy câu hỏi của trợ lý trên WeChat, trả lời vấn đề của khách hàng. Khi quay lại thì thấy Hàn Khai Lượng gửi voice chat đến: "Thế gần đây em đang hẹn hò sao?"
Lương Tân Hòa cười cười: "Không có."
"Vậy thì càng phải đi les bar!"
Lương Tân Hòa bật cười thành tiếng: "Được được, em đi với chị."
"Trước kia em có từng đến chưa?"
"Đi qua vài lần, toàn đi với Chu......" Cô dừng lại, không nói tiếp.
Hàn Khai Lượng lập tức hiểu ý: "Biết rồi! Từ nay về sau em đi với chị!"
Lương Tân Hòa: "......"
Bà chị này, chị cũng có cong đâu!
Quyết định xong, cô đang chuẩn bị đặt điện thoại xuống đi thay quần áo, bỗng ngón tay trượt xuống dưới, thấy được tên Ninh Hi.
Đã thêm WeChat được hai tuần nhưng kết quả lại là không nói chuyện.
Cô bận việc, ngày nào về cũng rất trễ, sau khi về nhà cũng chỉ muốn nằm dài trên sofa xem phim, thỉnh thoảng sẽ đọc sách, làm chút việc nhẹ nhàng, không muốn nói chuyện lắm.
Hơn nữa cũng không rõ Ninh Hi đang làm gì, dù sao vẫn chưa quen thân, không biết tìm đề tài để nói chuyện, chưa kể người ta cũng không chủ động tìm cô.
Sau khi bước chân vào xã hội, thật sự rất khó để tìm và làm bạn thân. Thời gian có hạn, cho dù có thông tin liên lạc của đối phương cũng vẫn không thể rút ngắn khoảng cách và số bước kết bạn đi.
Chỉ có một bên nhiệt tình đa phần sẽ không được, phải là cả hai cùng đến gần nhau mới có khả năng.
Thay quần áo xong, cô bắt xe đến nơi Hàn Khai Lượng giới thiệu.
Cô và Ngô Tư Nguyên gần như là bước vào bar cùng lúc, tìm chỗ ngồi xuống rồi kêu nước uống.
Quán bar này không lớn lắm, khá yên tĩnh, ánh sáng có cảm giác u tối thần bí rất phù hợp.
Rượu nhanh chóng được đưa lên. Phục vụ là một cô gái còn rất trẻ, tóc ngắn, trang điểm rất đẹp trai và hơi hướng punk, mang váy chữ T màu đen, bốt Martin, son môi đỏ sậm làm khuôn miệng trông rất đầy đặn.
Ngô Tư Nguyên khẽ huýt sáo: "Em gái đây đẹp quá!"
Cô gái liếc anh một cái, lạnh lùng đáp lại: "Anh cũng không kém đâu!"
Anh đang mặc một chiếc áo phông chữ T của một thương hiệu cao cấp nổi tiếng, có một bông hoa chiếm phần lớn diện tích với hai màu tím và xanh lam đan nhau rất nổi bật, càng làm nổi bật làn da trắng vô cùng của mình. Chỉ liếc qua thì giống như thanh niên 20 tuổi mới bước chân ra ngoài vậy.
Ngô Tư Nguyên ôm vai Lương Tân Hòa hỏi cô: "Vậy chúng tôi ai đẹp hơn?"
Đối phương nhìn hai người một lượt, Lương Tân Hòa mỉm cười, nói với anh ấy: "Đương nhiên là anh rồi."
Cô gái cười cười, cũng gật đầu theo.
Ngô Tư Nguyên híp mắt cười: "Thật biết ăn nói, đừng dừng đem rượu, cứ mang đến đây là được."
Cô gái đó gật gật đầu, liếc nhìn Lương Tân Hòa, mới vừa xoay người thiếu chút nữa đã đâm phải Hàn Khai Lượng.
Trên người cô ấy mang bộ suit ngắn, chân mang giày cao gót, mái tóc uốn sóng lớn xinh đẹp, Hàn Khai Lượng đỡ cô gái rồi nghiêng người ngồi xuống, cầm ly uống một hơi cạn sạch, bộ ngực căng tròn phập phồng theo, vô cùng gợi cảm, thu hút được không ít sự chú ý.
"Bé cưng lấy thêm cho chị một ly đi, không cồn."
"Dạ, vị gì thế chị?"
"Bé cho chị uống gì thì chị uống đó!" Hàn Khai Lượng chớp chớp mắt với cô gái trẻ.
Cô gái trả lời, lúc xoay người đi còn đỏ mặt.
Ngô Tư Nguyên tặc lưỡi: "Biết ngay cậu đến để trêu ghẹo con gái người ta mà, đồ cợt nhả!" Anh hất nhẹ mái tóc xoăn phồng của cô ấy, "Nhìn đi, kiểu tóc uốn sóng lớn của tra nữ!"
Hàn Khai Lượng trừng mắt nhìn anh, thở ra một hơi: "Đcm, bà đây được hồi sinh rồi! Tối nay sếp mời, mấy em uống thoải mái nhé!"
Ba người nhanh chóng uống hết hai đợt, cũng nói chuyện nhiều hơn.
Hàn Khai Lượng hoàn toàn thả lỏng bản thân, đề tài cũng càng không giới hạn: "...... Ai mà ngờ mỗi ngày cái thứ nít ranh có chút xíu đó phải ăn nhiều sữa thế đâu, đặc biệt buổi tối, mình không có cách nào để ngủ ngon cả."
"Ngủ không ngon thì sẽ nổi giận, đau đầu, ăn uống không ngon, không được ăn đồ quá nặng, không thể uống rượu, không thể uống cà phê,... Cả ngày mình như là cái xác không hồn vậy......"
"Mới sinh thì vất vả thật, nhưng sinh xong mới biết được chút đau đó không đáng nhắc đến. Nuôi con, cho bú, thay tã, dỗ ngủ, bú sữa, thay tã, dỗ ngủ, hết luôn cả ngày...... Còn chưa kịp nhắm bắt thì trời đã sáng, sau đó lại là bú sữa......"
"Rồi rồi, stop stop!" Ngô Tư Nguyên chịu hết nổi, che tai lại, "Chị gái à, đau đầu, sợ sữa,......"
"Bọn em vô cùng thông cảm!" Lương Tân Hòa cũng hơi đau đầu, "Đổi đề tài!"
Hàn Khai Lượng bèn cười vài tiếng, chọc chọc Lương Tân Hòa: "Chị hỏi em này, gần đây có hẹn hò người mới không?"
Ngô Tư Nguyên lập tức lộ ra biểu cảm hóng hớt "nói chuyện này anh thích nghe".
Lương Tân Hòa bất đắc dĩ: "Em mới chia tay bốn tháng......"
"Mới!? Đã bốn tháng rồi!"
"Bốn tháng rồi! Con lão Hàn cũng biết lăn biết bò luôn rồi!"
"Em phải vùng lên chứ, con ả còn chưa chia tay với em là đã tìm người mới rồi đó!"
"Chẳng lẽ là em không có giá? Sao có thể? Mẫu người như em là kiểu các chị gái rất nổi tiếng trong giới les đó!"
Bọn họ cứ mỗi người một câu liên tục ném ra, đánh lên người có hơi đau đấy. Lương Tân Hòa ôm trán: "Công việc em rất bận, rất mệt đó có được không?"
"Biện hộ! Em có bận bằng anh không? Em có phải đi công tác không?"
"Có mệt bằng chị không? Mỗi ngày phải đút cho con non của nhân loại bảy tám lần không? Có khi nào nửa đêm thức dậy hai ba lần rồi không ngủ được không, có khi nào 5 giờ đã tỉnh không?"
"Em......" Lương Tân Hòa giơ tay đầu hàng, vẫy tay gọi người phục vụ, "Vòng này em mời, mong các chị nói năng thương xót!"
Vẫn là cô gái trẻ rất ngầu vừa rồi, đem một khay rượu đến đặt từng ly một trước mặt bọn họ.
"Này, em gái, em còn độc thân không?" Ngô Tư Nguyên cười gọi cô ấy lại.
"En?" Cô bé chớp hạ mắt, "Độc thân đó nha!"
"Cưng thấy chị bé này sao?" Không hổ là bạn bè lâu năm, động tác ôm Lương Tân Hòa của Hàn Khai Lượng giống hệt Ngô Tư Nguyên trước đó.
Không thể nào? Lương Tân Hòa thầm giật mình.
Đôi mắt cô gái trẻ đen láy, lấp lánh như trái nho, cong cong: "Thế mấy anh chị thấy em thế nào?"
"Đáng yêu lắm." Ngô Tư Nguyên cười tủm tỉm.
"Xinh đẹp, tiếc là chị đây gái thắng." Hàn Khai Lượng nói rồi nhìn sang Lương Tân Hòa, "Nhưng mà chị này......"
"Khụ," Lương Tân Hòa lén lút bẻ cái tay đang đặt sau lưng mình, "Bọn họ nói đùa thôi, em đi làm việc đi."
Cô gái cười mỉm, nhìn chằm chằm cô rồi mới xoay người phục vụ bàn khác
"Xin hai người đó!" Lương Tân Hòa thấp giọng, cô hơi nghiêm mặt nói, "Đừng có làm bậy có được không?"
"Được thôi, không chọc Tân Hoa nữa," Hàn Khai Lượng lại chọc Ngô Tư Nguyên, "Này lão Ngô, cậu thì sao? Có câu được hàng nào mới không?"
"Không, tu thân dưỡng tính."
"Chà, cậu husky đợt trước hại cậu không ít nhỉ? Chậc chậc chậc, bị ngoại tình còn tặng xe cho người ta, thật là!" Hàn Khai Lượng chế nhạo, "Thật là đáng thương, tay già đời trên chốn tình trường mà cũng bị quật ngã à?"
Lương Tân Hòa mới vừa biết nội tình lập tức nhìn Ngô Tư Nguyên rất kinh ngạc.
"...... Còn em nữa," Hàn Khai Lượng chuyển sang cô, "Bị cắm sừng mà còn phân chia nhà cửa cho người ta, em là ngốc hay là quá quá ngốc thế?"
Lương Tân Hòa cứng họng.
"Cậu đừng có mà nói bọn này, cậu thì thông minh đó, thế mà cơ thể vốn không thích hợp lại còn muốn mang thai, phải sinh mổ khó khăn lắm mới sinh ra được. Chồng cậu không kiếm được nhiều bằng cậu, anh ta vẫn còn là con trai cưng của mẹ đó!" Ngô Tư Nguyên bắt đầu phản kích, "Tự mình bỏ tiền ra thuê bảo mẫu hàng tháng mà còn phải bàn bạc với anh ta."
Hàn Khai Lượng: "......"
Ba người nhìn nhau, cũng không hiểu sao lại thành tình hình "Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác" như thế này nữa.
Sau một lúc yên tĩnh kỳ lạ, mọi người không hẹn mà cùng cười phá lên, cười đến chảy nước mắt, nâng ly uống cạn.
"Rốt cuộc vẫn là độc thân tốt nhất, một người ăn no cả nhà không lo." Hàn Khai Lượng lau khóe mắt rồi chỉ vào Ngô Tư Nguyên.
"Bé Hòa vẫn tốt nhất, tuổi còn trẻ, tất cả vẫn còn hy vọng," Ngô Tư Nguyên nháy mắt với Lương Tân Hòa, lại thở dài "Em có biết mức độ cạnh tranh của giới 0 lớn cỡ nào không? Anh 35 tuổi là như 70 rồi đó!?"
*0 là thụ 1 là công. Tam nhân hành hội tụ đủ ghê.
"Ít nhất Trần Dương Ba vẫn nghe lời chị, cũng sẵn lòng trông con, trông con cũng khá cẩn thận......" Lương Tân Hòa nhẹ giọng an ủi Hàn Khai Lượng.
Chỉ trong nháy mắt đã biến thành hình ảnh "Buff máu" cho nhau rồi.
Sau một khoảng lặng kỳ lạ, bọn họ lại ôm bụng cười lần nữa, sự sôi nổi ở bàn này khiến người khác liên tục nhìn qua.
Ba người uống say khướt, có cả Hàn Khai Lượng từ đầu buổi đến cuối buổi chỉ uống cocktail không độ. Cả ba dìu nhau ra cửa quán bar, ông chủ lớn Ngô Tư Nguyên đi thanh toán, bây giờ còn gọi người lái thay cho từng người, cô gái vừa rồi cũng chạy ra xem ba người có cần giúp gì không.
"Này này, thật là một cô gái tinh tế, không kết bạn thì uống lắm." Hàn Khai Lượng dựa vào vai Lương Tân Hòa, sờ điện thoại của cô.
"Tuần sau tôi đây chính thức quay lại công tác rồi, lạy hồn! Hai người không một ai được khuyên tôi hết!"
"Chán gần chết, cứ tiếp tục ở nhà như vậy thì tôi sắp điên luôn rồi. Bà đây muốn ra ngoài làm việc, muốn kiếm tiền!"
"Lão Ngô, lão Lương, hai người có nghe không vậy! Không được phản đối!"
Sau khi ở nhà nghỉ sinh gần bốn tháng, rốt cuộc Hàn Khai Lượng đã chịu hết nổi.
"Nghe được mà, nhưng chị cũng đâu cần điên cuồng gào thét như thế đâu?" Lương Tân Hòa bất đắc dĩ.
"Đúng vậy, cục cưng mới được hơn trăm ngày thôi mà," Ngô Tư Nguyên nói bổ sung, "Cũng không cần vội vàng vậy đâu, cậu hoàn toàn có thể nghỉ luôn một năm."
"Tha cho mình đi, một giây thôi mình cũng không ở nổi nữa, mấy người phản đối cũng vô dụng." Hàn Khai Lượng sắp sụp đổ rồi, "Tôi là con người, chứ không phải là một con bò sữa!"
Hai người đầu bên kia trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: "Biết rồi/ Hiểu rồi."
Lúc này Hàn Khai Lượng mới thoải mái thở dài ra tiếng, nói tiếp: "Đúng rồi, tối nay hai người có sắp xếp gì thì cũng gạt qua một bên đi, phải cùng tôi ra ngoài uống rượu!"
Ngô Tư Nguyên: "Cậu không thể uống rượu được mà?"
Hàn Khai Lượng: "Uống đồ uống không cồn."
Ngô Tư Nguyên: "...... Đi đâu? Gay bar?"
Hàn Khai Lượng: "No way, ngày nào mình cũng phải ở nhà hai giống đực một lớn một nhỏ, hàm lượng hormone nam giới đã vượt chỉ số rồi. Mình muốn đi les bar!!!"
Ngô Tư Nguyên: "Mình không có ý kiến, hỏi bé Hòa đi."
Hàn Khai Lượng: "Bé Hòa, em thấy sao?"
Lương Tân Hòa nhìn WeChat cạn lời, lúc thì gọi người ta là lão Lương, lúc lại gọi người ta là bé Hòa......
Cô thoát khỏi khung chat, nhìn tài khoản quan hệ công chúng của công ty, trả lời mấy câu hỏi của trợ lý trên WeChat, trả lời vấn đề của khách hàng. Khi quay lại thì thấy Hàn Khai Lượng gửi voice chat đến: "Thế gần đây em đang hẹn hò sao?"
Lương Tân Hòa cười cười: "Không có."
"Vậy thì càng phải đi les bar!"
Lương Tân Hòa bật cười thành tiếng: "Được được, em đi với chị."
"Trước kia em có từng đến chưa?"
"Đi qua vài lần, toàn đi với Chu......" Cô dừng lại, không nói tiếp.
Hàn Khai Lượng lập tức hiểu ý: "Biết rồi! Từ nay về sau em đi với chị!"
Lương Tân Hòa: "......"
Bà chị này, chị cũng có cong đâu!
Quyết định xong, cô đang chuẩn bị đặt điện thoại xuống đi thay quần áo, bỗng ngón tay trượt xuống dưới, thấy được tên Ninh Hi.
Đã thêm WeChat được hai tuần nhưng kết quả lại là không nói chuyện.
Cô bận việc, ngày nào về cũng rất trễ, sau khi về nhà cũng chỉ muốn nằm dài trên sofa xem phim, thỉnh thoảng sẽ đọc sách, làm chút việc nhẹ nhàng, không muốn nói chuyện lắm.
Hơn nữa cũng không rõ Ninh Hi đang làm gì, dù sao vẫn chưa quen thân, không biết tìm đề tài để nói chuyện, chưa kể người ta cũng không chủ động tìm cô.
Sau khi bước chân vào xã hội, thật sự rất khó để tìm và làm bạn thân. Thời gian có hạn, cho dù có thông tin liên lạc của đối phương cũng vẫn không thể rút ngắn khoảng cách và số bước kết bạn đi.
Chỉ có một bên nhiệt tình đa phần sẽ không được, phải là cả hai cùng đến gần nhau mới có khả năng.
Thay quần áo xong, cô bắt xe đến nơi Hàn Khai Lượng giới thiệu.
Cô và Ngô Tư Nguyên gần như là bước vào bar cùng lúc, tìm chỗ ngồi xuống rồi kêu nước uống.
Quán bar này không lớn lắm, khá yên tĩnh, ánh sáng có cảm giác u tối thần bí rất phù hợp.
Rượu nhanh chóng được đưa lên. Phục vụ là một cô gái còn rất trẻ, tóc ngắn, trang điểm rất đẹp trai và hơi hướng punk, mang váy chữ T màu đen, bốt Martin, son môi đỏ sậm làm khuôn miệng trông rất đầy đặn.
Ngô Tư Nguyên khẽ huýt sáo: "Em gái đây đẹp quá!"
Cô gái liếc anh một cái, lạnh lùng đáp lại: "Anh cũng không kém đâu!"
Anh đang mặc một chiếc áo phông chữ T của một thương hiệu cao cấp nổi tiếng, có một bông hoa chiếm phần lớn diện tích với hai màu tím và xanh lam đan nhau rất nổi bật, càng làm nổi bật làn da trắng vô cùng của mình. Chỉ liếc qua thì giống như thanh niên 20 tuổi mới bước chân ra ngoài vậy.
Ngô Tư Nguyên ôm vai Lương Tân Hòa hỏi cô: "Vậy chúng tôi ai đẹp hơn?"
Đối phương nhìn hai người một lượt, Lương Tân Hòa mỉm cười, nói với anh ấy: "Đương nhiên là anh rồi."
Cô gái cười cười, cũng gật đầu theo.
Ngô Tư Nguyên híp mắt cười: "Thật biết ăn nói, đừng dừng đem rượu, cứ mang đến đây là được."
Cô gái đó gật gật đầu, liếc nhìn Lương Tân Hòa, mới vừa xoay người thiếu chút nữa đã đâm phải Hàn Khai Lượng.
Trên người cô ấy mang bộ suit ngắn, chân mang giày cao gót, mái tóc uốn sóng lớn xinh đẹp, Hàn Khai Lượng đỡ cô gái rồi nghiêng người ngồi xuống, cầm ly uống một hơi cạn sạch, bộ ngực căng tròn phập phồng theo, vô cùng gợi cảm, thu hút được không ít sự chú ý.
"Bé cưng lấy thêm cho chị một ly đi, không cồn."
"Dạ, vị gì thế chị?"
"Bé cho chị uống gì thì chị uống đó!" Hàn Khai Lượng chớp chớp mắt với cô gái trẻ.
Cô gái trả lời, lúc xoay người đi còn đỏ mặt.
Ngô Tư Nguyên tặc lưỡi: "Biết ngay cậu đến để trêu ghẹo con gái người ta mà, đồ cợt nhả!" Anh hất nhẹ mái tóc xoăn phồng của cô ấy, "Nhìn đi, kiểu tóc uốn sóng lớn của tra nữ!"
Hàn Khai Lượng trừng mắt nhìn anh, thở ra một hơi: "Đcm, bà đây được hồi sinh rồi! Tối nay sếp mời, mấy em uống thoải mái nhé!"
Ba người nhanh chóng uống hết hai đợt, cũng nói chuyện nhiều hơn.
Hàn Khai Lượng hoàn toàn thả lỏng bản thân, đề tài cũng càng không giới hạn: "...... Ai mà ngờ mỗi ngày cái thứ nít ranh có chút xíu đó phải ăn nhiều sữa thế đâu, đặc biệt buổi tối, mình không có cách nào để ngủ ngon cả."
"Ngủ không ngon thì sẽ nổi giận, đau đầu, ăn uống không ngon, không được ăn đồ quá nặng, không thể uống rượu, không thể uống cà phê,... Cả ngày mình như là cái xác không hồn vậy......"
"Mới sinh thì vất vả thật, nhưng sinh xong mới biết được chút đau đó không đáng nhắc đến. Nuôi con, cho bú, thay tã, dỗ ngủ, bú sữa, thay tã, dỗ ngủ, hết luôn cả ngày...... Còn chưa kịp nhắm bắt thì trời đã sáng, sau đó lại là bú sữa......"
"Rồi rồi, stop stop!" Ngô Tư Nguyên chịu hết nổi, che tai lại, "Chị gái à, đau đầu, sợ sữa,......"
"Bọn em vô cùng thông cảm!" Lương Tân Hòa cũng hơi đau đầu, "Đổi đề tài!"
Hàn Khai Lượng bèn cười vài tiếng, chọc chọc Lương Tân Hòa: "Chị hỏi em này, gần đây có hẹn hò người mới không?"
Ngô Tư Nguyên lập tức lộ ra biểu cảm hóng hớt "nói chuyện này anh thích nghe".
Lương Tân Hòa bất đắc dĩ: "Em mới chia tay bốn tháng......"
"Mới!? Đã bốn tháng rồi!"
"Bốn tháng rồi! Con lão Hàn cũng biết lăn biết bò luôn rồi!"
"Em phải vùng lên chứ, con ả còn chưa chia tay với em là đã tìm người mới rồi đó!"
"Chẳng lẽ là em không có giá? Sao có thể? Mẫu người như em là kiểu các chị gái rất nổi tiếng trong giới les đó!"
Bọn họ cứ mỗi người một câu liên tục ném ra, đánh lên người có hơi đau đấy. Lương Tân Hòa ôm trán: "Công việc em rất bận, rất mệt đó có được không?"
"Biện hộ! Em có bận bằng anh không? Em có phải đi công tác không?"
"Có mệt bằng chị không? Mỗi ngày phải đút cho con non của nhân loại bảy tám lần không? Có khi nào nửa đêm thức dậy hai ba lần rồi không ngủ được không, có khi nào 5 giờ đã tỉnh không?"
"Em......" Lương Tân Hòa giơ tay đầu hàng, vẫy tay gọi người phục vụ, "Vòng này em mời, mong các chị nói năng thương xót!"
Vẫn là cô gái trẻ rất ngầu vừa rồi, đem một khay rượu đến đặt từng ly một trước mặt bọn họ.
"Này, em gái, em còn độc thân không?" Ngô Tư Nguyên cười gọi cô ấy lại.
"En?" Cô bé chớp hạ mắt, "Độc thân đó nha!"
"Cưng thấy chị bé này sao?" Không hổ là bạn bè lâu năm, động tác ôm Lương Tân Hòa của Hàn Khai Lượng giống hệt Ngô Tư Nguyên trước đó.
Không thể nào? Lương Tân Hòa thầm giật mình.
Đôi mắt cô gái trẻ đen láy, lấp lánh như trái nho, cong cong: "Thế mấy anh chị thấy em thế nào?"
"Đáng yêu lắm." Ngô Tư Nguyên cười tủm tỉm.
"Xinh đẹp, tiếc là chị đây gái thắng." Hàn Khai Lượng nói rồi nhìn sang Lương Tân Hòa, "Nhưng mà chị này......"
"Khụ," Lương Tân Hòa lén lút bẻ cái tay đang đặt sau lưng mình, "Bọn họ nói đùa thôi, em đi làm việc đi."
Cô gái cười mỉm, nhìn chằm chằm cô rồi mới xoay người phục vụ bàn khác
"Xin hai người đó!" Lương Tân Hòa thấp giọng, cô hơi nghiêm mặt nói, "Đừng có làm bậy có được không?"
"Được thôi, không chọc Tân Hoa nữa," Hàn Khai Lượng lại chọc Ngô Tư Nguyên, "Này lão Ngô, cậu thì sao? Có câu được hàng nào mới không?"
"Không, tu thân dưỡng tính."
"Chà, cậu husky đợt trước hại cậu không ít nhỉ? Chậc chậc chậc, bị ngoại tình còn tặng xe cho người ta, thật là!" Hàn Khai Lượng chế nhạo, "Thật là đáng thương, tay già đời trên chốn tình trường mà cũng bị quật ngã à?"
Lương Tân Hòa mới vừa biết nội tình lập tức nhìn Ngô Tư Nguyên rất kinh ngạc.
"...... Còn em nữa," Hàn Khai Lượng chuyển sang cô, "Bị cắm sừng mà còn phân chia nhà cửa cho người ta, em là ngốc hay là quá quá ngốc thế?"
Lương Tân Hòa cứng họng.
"Cậu đừng có mà nói bọn này, cậu thì thông minh đó, thế mà cơ thể vốn không thích hợp lại còn muốn mang thai, phải sinh mổ khó khăn lắm mới sinh ra được. Chồng cậu không kiếm được nhiều bằng cậu, anh ta vẫn còn là con trai cưng của mẹ đó!" Ngô Tư Nguyên bắt đầu phản kích, "Tự mình bỏ tiền ra thuê bảo mẫu hàng tháng mà còn phải bàn bạc với anh ta."
Hàn Khai Lượng: "......"
Ba người nhìn nhau, cũng không hiểu sao lại thành tình hình "Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác" như thế này nữa.
Sau một lúc yên tĩnh kỳ lạ, mọi người không hẹn mà cùng cười phá lên, cười đến chảy nước mắt, nâng ly uống cạn.
"Rốt cuộc vẫn là độc thân tốt nhất, một người ăn no cả nhà không lo." Hàn Khai Lượng lau khóe mắt rồi chỉ vào Ngô Tư Nguyên.
"Bé Hòa vẫn tốt nhất, tuổi còn trẻ, tất cả vẫn còn hy vọng," Ngô Tư Nguyên nháy mắt với Lương Tân Hòa, lại thở dài "Em có biết mức độ cạnh tranh của giới 0 lớn cỡ nào không? Anh 35 tuổi là như 70 rồi đó!?"
*0 là thụ 1 là công. Tam nhân hành hội tụ đủ ghê.
"Ít nhất Trần Dương Ba vẫn nghe lời chị, cũng sẵn lòng trông con, trông con cũng khá cẩn thận......" Lương Tân Hòa nhẹ giọng an ủi Hàn Khai Lượng.
Chỉ trong nháy mắt đã biến thành hình ảnh "Buff máu" cho nhau rồi.
Sau một khoảng lặng kỳ lạ, bọn họ lại ôm bụng cười lần nữa, sự sôi nổi ở bàn này khiến người khác liên tục nhìn qua.
Ba người uống say khướt, có cả Hàn Khai Lượng từ đầu buổi đến cuối buổi chỉ uống cocktail không độ. Cả ba dìu nhau ra cửa quán bar, ông chủ lớn Ngô Tư Nguyên đi thanh toán, bây giờ còn gọi người lái thay cho từng người, cô gái vừa rồi cũng chạy ra xem ba người có cần giúp gì không.
"Này này, thật là một cô gái tinh tế, không kết bạn thì uống lắm." Hàn Khai Lượng dựa vào vai Lương Tân Hòa, sờ điện thoại của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.