Chương 15: Trái Tim Của Mục Viễn Hàng Là Sắt Đá
U.C Lam
14/11/2021
"Nói chuyện!"
Mà việc cô cứ mãi im lặng, cũng khiến anh càng thêm bất mãn, thiếu kiên nhẫn quát lên một câu ở đầu bên kia.
Dung Nhan cắn mạnh môi mình, ép cảm xúc của bản thân xuống, lúc mở miệng lần nữa thì giọng điệu đã bình tĩnh hơn:
"Tôi với anh không còn gì để nói, chuyện ly hôn mời bàn với luật sư của tôi."
Cô nói xong thì chuẩn bị cúp máy, cô nhận cuộc gọi này là muốn nghe quyết định của anh, chứ không phải nghe anh châm chọc khiêu khích cô ở đầu dây bên kia.
Cô còn chưa kịp cúp máy, đã bị anh tức giận gọi lại:
"Dung Nhan!"
Mục Viễn Hàng cũng bị thái độ xa cách của cô chọc cho nổi cơn tam bành:
"Trái Đất xoay quanh cô phải không? Mẹ nó cô muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn?"
"Tôi nói cho cô, đừng có mơ!"
Tiếng quát của anh xuyên qua ống nghe truyền tới, khiến trái tim Dung Nhan càng thêm bình tĩnh:
"Mục Viễn Hàng, việc gì chúng ta phải dằn vặt lẫn nhau chứ? Giờ Hạ Du đã quay lại rồi, anh yêu cô ta, cô ta cũng yêu anh, hai người yêu nhau——"
Cô còn chưa nói hết đã bị anh tức tối ngắt lời:
"Đừng có làm như bản thân vô tội! Năm đó nếu không phải cô thừa dịp tôi uống say ngủ với tôi khiến mình mang thai, cô ấy cũng không đến nỗi phải chia tay với tôi!"
Lời này của Mục Viễn Hàng khiến trái tim vừa bình tĩnh của Dung Nhan không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, cô lạnh lùng cười:
"Chẳng lẽ không phải vì cô ta chia tay với anh trước, nên anh mới đau lòng gần chết uống say hay sao? Việc gì phải đem sai lầm hai người không thể ở bên nhau đổ lên người tôi."
"Là cô ấy chia tay trước thì đã sao, nếu như không phải vì cô, tôi còn có khả năng cứu vãn, nhưng bởi vì cô mang thai, tôi không thể không cưới cô, nên hoàn toàn mất đi cơ hội quay lại với cô ấy!"
Anh ở bên đó khàn giọng tố cáo cô, Dung Nhan chỉ cảm thấy ánh nắng trên đầu chiếu mạnh khiến mình choáng váng, mắt cũng trở nên đau xót, bỏng rát.
Cô biết, trong lòng anh vẫn luôn vì chuyện ngày đó mà oán cô hận cô, cuối cùng hôm nay anh cũng chính miệng thừa nhận.
Trái tim dường như không biết đau là cảm giác gì rồi, nếu không tại sao đối diện với lời tố cáo của anh, cô lại cười cơ chứ:
"Ha ha ha, đúng! Là tôi sai, tất cả đều do tôi!"
"Thế nên bây giờ tôi đang trả giá cho những sai lầm của mình, tôi ly hôn buông tay anh, tác thành cho hai người được chưa!"
Cô nói đến cuối cùng cũng có phần mất khống chế, gào xong cô thẳng tay cúp điện thoại.
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, bởi vì còn nói tiếp là đang tự rước lấy nhục.
Cô sai rồi.
Cô thực sự sai rồi, sau bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên cô thừa nhận, trước đây cô khăng khăng gả cho anh là một lỗi sai đến không thể sai hơn được nữa.
Trước kia cô yêu đến bất chấp, đụng tới mức chính mình rách đầu chảy máu, cố chấp cho rằng có được anh, sinh con cho anh thì mối quan hệ này sẽ coi như ổn định
Tình yêu của bố mẹ, ông nội bà nội hoặc là những cặp đôi khác thời xưa, không phải đều như vậy à?
Có bao nhiêu cặp vợ chồng, ngày ngày yêu đương ôm ấp thì thầm, yêu đến chết đi sống lại, đến cuối cùng chẳng phải đều sống chung với nhau chỉ vì con cái hay sao?
Nhưng lúc đó cô không biết.
Trái tim của Mục Viễn Hàng là sắt đá.
Cho dù cô có ủ ấm, có nồng nhiệt, có lấy lòng, có thương yêu thế nào, anh đều không thay đổi.
Mà việc cô cứ mãi im lặng, cũng khiến anh càng thêm bất mãn, thiếu kiên nhẫn quát lên một câu ở đầu bên kia.
Dung Nhan cắn mạnh môi mình, ép cảm xúc của bản thân xuống, lúc mở miệng lần nữa thì giọng điệu đã bình tĩnh hơn:
"Tôi với anh không còn gì để nói, chuyện ly hôn mời bàn với luật sư của tôi."
Cô nói xong thì chuẩn bị cúp máy, cô nhận cuộc gọi này là muốn nghe quyết định của anh, chứ không phải nghe anh châm chọc khiêu khích cô ở đầu dây bên kia.
Cô còn chưa kịp cúp máy, đã bị anh tức giận gọi lại:
"Dung Nhan!"
Mục Viễn Hàng cũng bị thái độ xa cách của cô chọc cho nổi cơn tam bành:
"Trái Đất xoay quanh cô phải không? Mẹ nó cô muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn?"
"Tôi nói cho cô, đừng có mơ!"
Tiếng quát của anh xuyên qua ống nghe truyền tới, khiến trái tim Dung Nhan càng thêm bình tĩnh:
"Mục Viễn Hàng, việc gì chúng ta phải dằn vặt lẫn nhau chứ? Giờ Hạ Du đã quay lại rồi, anh yêu cô ta, cô ta cũng yêu anh, hai người yêu nhau——"
Cô còn chưa nói hết đã bị anh tức tối ngắt lời:
"Đừng có làm như bản thân vô tội! Năm đó nếu không phải cô thừa dịp tôi uống say ngủ với tôi khiến mình mang thai, cô ấy cũng không đến nỗi phải chia tay với tôi!"
Lời này của Mục Viễn Hàng khiến trái tim vừa bình tĩnh của Dung Nhan không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, cô lạnh lùng cười:
"Chẳng lẽ không phải vì cô ta chia tay với anh trước, nên anh mới đau lòng gần chết uống say hay sao? Việc gì phải đem sai lầm hai người không thể ở bên nhau đổ lên người tôi."
"Là cô ấy chia tay trước thì đã sao, nếu như không phải vì cô, tôi còn có khả năng cứu vãn, nhưng bởi vì cô mang thai, tôi không thể không cưới cô, nên hoàn toàn mất đi cơ hội quay lại với cô ấy!"
Anh ở bên đó khàn giọng tố cáo cô, Dung Nhan chỉ cảm thấy ánh nắng trên đầu chiếu mạnh khiến mình choáng váng, mắt cũng trở nên đau xót, bỏng rát.
Cô biết, trong lòng anh vẫn luôn vì chuyện ngày đó mà oán cô hận cô, cuối cùng hôm nay anh cũng chính miệng thừa nhận.
Trái tim dường như không biết đau là cảm giác gì rồi, nếu không tại sao đối diện với lời tố cáo của anh, cô lại cười cơ chứ:
"Ha ha ha, đúng! Là tôi sai, tất cả đều do tôi!"
"Thế nên bây giờ tôi đang trả giá cho những sai lầm của mình, tôi ly hôn buông tay anh, tác thành cho hai người được chưa!"
Cô nói đến cuối cùng cũng có phần mất khống chế, gào xong cô thẳng tay cúp điện thoại.
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, bởi vì còn nói tiếp là đang tự rước lấy nhục.
Cô sai rồi.
Cô thực sự sai rồi, sau bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên cô thừa nhận, trước đây cô khăng khăng gả cho anh là một lỗi sai đến không thể sai hơn được nữa.
Trước kia cô yêu đến bất chấp, đụng tới mức chính mình rách đầu chảy máu, cố chấp cho rằng có được anh, sinh con cho anh thì mối quan hệ này sẽ coi như ổn định
Tình yêu của bố mẹ, ông nội bà nội hoặc là những cặp đôi khác thời xưa, không phải đều như vậy à?
Có bao nhiêu cặp vợ chồng, ngày ngày yêu đương ôm ấp thì thầm, yêu đến chết đi sống lại, đến cuối cùng chẳng phải đều sống chung với nhau chỉ vì con cái hay sao?
Nhưng lúc đó cô không biết.
Trái tim của Mục Viễn Hàng là sắt đá.
Cho dù cô có ủ ấm, có nồng nhiệt, có lấy lòng, có thương yêu thế nào, anh đều không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.