Newyork Thập Tam Nhai

Chương 43: Phong kiến gia trưởng (5)

Sát Na Phương Nhan

23/03/2018

Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Brent ghét nhất chính là Edward cái gì cũng để trong lòng không thèm nói.

Có đôi khi Brent thậm chí cảm thấy, kỳ thật Edward căn bản là người không có cảm tình, bằng không, vì cái gì đối chính mình rõ ràng chuyển biến, hắn vẫn như vậy có nề nếp làm việc của mình?

Brent thật sự không rõ, điều này làm cậu cảm thấy chính mình biến thành một cô bé luôn dính người, giống như rời đi hắn sẽ không thể sinh hoạt.

Thẳng đến giờ khắc này, Brent rốt cục cảm nhận được, bản thân hết thảy đối với Edward thâm trầm nội liễm mà nói, thật giống như cậu nhóc ngây thơ mà thôi…

Nam nhân kia lòng dạ thật sự quá sâu.

Chính mình đã từng cho là đúng, tưởng rằng rời xa u ám thâm trầm nhưng ở trước mặt hắn lại hoàn toàn vô lực.

Cơ hồ đối với Edward không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì.

Một điểm ảnh hưởng cũng đều không có.

“Đi ngủ sớm một chút.”

Trước khi rời đi, Edward tại cửa thư phòng hôn trán cậu, sau đó vẫn như trước mang theo biểu tình nghiêm trang xoay người ly khai.

Vẻ mặt Brent khinh thường nói:

“Ta mới không cần ngốc trong nhà, ta muốn đi ra ngoài.”

Edward dừng lại một chút, quay đầu, thấy Brent tựa vào cửa thư phòng. Hắn nhướng nhướng mi nhìn cậu.

Edward đi trở lại, vươn tay vuốt ve mái tóc Brent, thấp giọng nói:

“Nếu ngươi thật sự nhàm chán, cũng có thể đi ra ngoài chơi, nhưng là, nhớ rõ không cần ở bên ngoài qua đêm, phải trở về nhà.”

Đôi mắt Edward sâu lắng không chuyển nhìn Brent, làm hai gò má cậu nhất thời liền đỏ.

Cậu phi thường chán ghét đôi mắt đen sâu kia, bởi vì chỉ cần Edward nhìn chuyên chú một chút, thoạt nhìn sẽ vô cùng thâm tình.

Không giống như thần sắc đôi mắt rực rỡ nhìn ngươi, vô luận bọn họ có thâm tình cỡ nào, vẫn không thể tránh khỏi mùi vị khoa trương.

Đôi mắt thật sự là ân ban của Thượng Đế.

“Tốt lắm, ta đã biết, nhưng là xem tâm tình ta…”

Brent đem hai tay đút vào túi quần, đầu hơi hơi buông xuống, khóe môi khẽ nhếch.

“Ha ha…”

Edward nhẹ giọng cười.

Cúi hạ thắt lưng bên tai Brent nói:

“Ngươi ngủ trước đi, buổi tối ta đến tìm ngươi.”

Trái tim Brent bụp bụp nhảy lên, khụ một tiếng, nghiêng mặt nói:

“Ừ, ta đã biết.”

“Thiếu gia, nên xuất phát, lão gia bên kia gọi điện qua thúc giục.”

Quản gia nhẹ giọng nhắc Edward.

Edward gật đầu, vẻ mặt chuyên chú nhìn Brent một cái, sau đó xoay người, mặt không chút đổi hướng dưới lầu đi xuống.

Brent hừ một tiếng, đi qua phòng Christian.

“Em gái?…”

Brent gõ gõ cửa.

“Vào đi, Brent!”

Thời điểm Brent đẩy cửa vào, Christian đang ngồi sau bàn học, quay đầu, cười hì hì nhìn Brent.

Gương mặt Christian cực kỳ giống bố Brent, diện mạo hoàn toàn không có chút nào thừa kế vẻ nồng đậm thâm thúy cùng yêu dã mỹ cảm của mẹ cậu, mà là một người Do Thái chính gốc. Cô bé thật không thích hợp với ngũ quan thiên về nam tính thế này.

Hơn nữa, loại diện mạo này càng theo độ tuổi Christian mà dần dần hiển lộ.

Nhưng là, phương thức Edward giáo dục nghiêm cẩn, để Christian có thể an an ổn ổn mà trưởng thành, khí chất cũng càng ngày càng trở nên thuần khiết và ôn nhu hơn nhiều.

Điểm này đã bù lại rất nhiều cho diện mạo không đủ của cô bé.

Vô luận như thế nào, ở trong mắt Brent, bây giờ Christian thoạt nhìn rất nhàn tĩnh ôn nhu, nho nhã lễ độ.

Biểu tình cũng không còn giống hồi nhỏ đặc biệt khoa trương, mà lại có thể thấy chút bóng dáng của Edward trong đó.

Brent đi qua, Christian buông bút máy trong tay, cười nhìn về phía cậu:

“Brent, không phải là anh lại làm chú Edward sinh khí?”

Brent sửng sốt:

“Em hỏi cái này làm gì?”

Christian nhún nhún vai:

“Brent, anh trăm ngàn lần đừng làm chú Edward giận, hiện tại chú thiệt mệt chết đi, em nghe hạ nhân nói, mỗi ngày chú đều bận rộn chuyện trong gia tộc, còn rất có khả năng phải kết hôn cùng một nữ nhân không thích, cho nên, anh phải thông cảm.”

Thời điểm Christian nói những lời này, cô bé nhìn thẳng vào hai mắt Brent, tựa hồ quan sát đến thần sắc của cậu.

Brent nhìn cô bé, đã thấy trên mặt Christian có vài phần tương tự Edward, vẻ mặt nghiêm trang, biểu tình bình tĩnh.

Xem ra Christian còn không biết mối quan hệ của cậu cùng Edward, tất cả những chuyện đã trải qua, còn có cuộc sống hiện tại của cô bé.

Christian đại khái từ trước tới nay kiên định cho rằng, Edward là một người tốt, một người nho nhã lễ độ, xuất phát từ đồng tình cho nên mới dưỡng cô bé, cho cô bé đọc sách.

Nhưng Brent vẫn quyết định cái gì cũng không nói, tuy rằng cậu nghe đến việc này, ở trong lòng cũng không có chút rung động.

Về phần Edward, tự mình nói… Quả thật là quá ít.

Brent nuốt nuốt nước bọt, sau đó cười cười, trong lòng thản nhiên không khỏi mang theo chút chua xót, đây là cảm giác cậu chưa bao giờ gặp qua:

“Ừ, anh đã biết.”

Nói xong, Brent đứng lên.

“Christian, anh còn có chút việc, anh ra ngoài trước, em hảo hảo đọc sách.”

“Hiện tại đi ra ngoài?”

“Không thể ở trong này một lát sao? Brent?”

“Ngày trước chúng ta luôn có rất nhiều chuyện để nói.”

Vẻ mặt Christian không tha nhìn Brent, mày hơi hơi nhíu lại.

Brent gật gật đầu, hướng cô bé ôn nhu cười cười, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, ôn nhu tiếu ý trên mặt nháy mắt liền trở nên dị thường âm trầm, cả người đều phát ra lãnh khí.

Trong đầu hồi tưởng lại mỗi một câu Edward từng nói qua, lại mãnh mẽ phát hiện, lời người nọ nói ít đến đáng thương, có thể đem ra mà nhớ lại thật sự là quá ít.



Thậm chí cả lỗ hỏng đều tìm không thấy.

Nhưng nam nhân kia lại làm chính mình tin tưởng hắn.

Hai tay Brent chống lên hành lang, điểm điếu thuốc trên miệng, nhắc nhở chính mình đã là một thiếu niên trưởng thành, chứ không phải đàn bà xử trí theo cảm tính, làm cái gì phải vì chút chuyện mà thương cảm như vậy.

Hơn nữa chỉ bởi vì mấy câu nói vô tri của Christian.

Thật sự là kỳ quái.

Cuối cùng, Brent vẫn là thay quần áo, tính toán đến chỗ bọn Sawada giết thời gian.

“Cậu Brent, nhớ về sớm một chút.”

Quản gia một bước không rời gắt gao theo sau Brent, tựa hồ lúc nào cũng khắc khắc nhắc nhở, đừng quên về nhà.

Brent gật gật đầu:

“Ta sẽ về sớm một chút.”

Nói xong, Brent ngồi vào một chiếc taxi hướng phố mười ba đi đến.

Vừa đến Brent liền ngoài miệng hút thuốc, trên tay mang theo một chai rượu ngồi ở một góc âm u, không nói lời nào bắt đầu uống rượu.

“Hắc, Brent, cô nàng kia đâu?”

Sawada đột nhiên đến ngồi bên cạnh cậu, ha ha cười nhìn.

Brent nhíu nhíu mày,

“Ai?”

Cậu thật sự nghĩ không ra, cậu hình như không có cùng nữ nhân nghiêm túc tiếp xúc đi?

“Chính là Vivian kia ~ như thế nào đã lâu không thấy nàng lại đây? Sẽ không phải ngươi trực tiếp đem nàng mang về nhà đi? Ha ha”

Brent nhún nhún vai:

“Ngươi không nói ta cũng không nhớ rõ cô ta…”

Trong đầu chậm rãi nhớ lại mấy ngày hôm trước cậu cùng nữ nhân Vivian kia phát sinh chuyện, Brent không khỏi cười lạnh một tiếng.

Tình yêu nam nữ, cậu thật sự không thể lý giải, bỏ lỡ tuổi thanh xuân để nghiêm túc lĩnh hội tình yêu như thế, không phải không nghĩ đến, mà là Edward chưa bao giờ cho cậu cơ hội như thế.

Yêu thương một nữ nhân…? Trời, kia thật sự không thể tưởng tượng.

Cậu thậm chí ngay cả chính mình cũng không hiểu được, làm thế nào để hiểu rõ một người xa lạ, tâm tình nữ nhân đang suy nghĩ cái gì?

“Hô…”

Brent thở một hơi, duỗi thẳng hai chân tựa vào sopha, bình tĩnh nhìn theo đám người đang chìm đắm trong âm nhạc, lạnh lùng nói.

“Ta cùng cô ta không có quan hệ gì, Sawada, chúng ta chỉ lên giường vài lần mà thôi.”

“Muốn ta tìm giúp ngươi vài cô nàng hay không? Các cô nàng chỗ chúng ta xinh đẹp gợi cảm rất nhiều a.”

Sawada xấu xa cười cười, nghiêng thân mình nhìn Brent.

Brent nhướng nhướng mày, buồn cười nhìn Sawada, chỉ vào ngực chính mình nghiêm túc nói:

“Như vậy sao được a, nơi này đã có người, làm sao có thể chạm vào người khác. Ta chính là người chung tình nha, Sawada.”

Sawada hung hăng vươn tay thúc vào bả vai Brent, ha ha cười to.

“Được rồi được rồi, xem ngươi bây giờ cũng mệt, giữ sức khỏe đi, dù sao gần đây chúng ta cũng có vài việc muốn làm…”

“A, việc gì?”

Brent nhất thời cảm thấy hứng thú, một đoạn thời gian gần đây thật sự rất nhàn, nhàm đến cực điểm, có chút chuyện làm cũng tốt.

“Kagawa



Sawada ngẩng đầu hướng phía Kagawa hô to một tiếng, càng không ngừng vẫy tay, thoạt nhìn thật có điểm ngốc vù vù.

Kagawa một thân tây trang đen tuyền đi tới.

Sawada nhanh tay ôm Kagawa vào trong ngực, ai kia một phen thuận tiện ngồi xuống trong lòng ai kia. (yêm là fan bự của cặp này nha

*uốn éo*)

“Này này…”

Kagawa đỏ mặt đẩy Sawada một cái, gương mặt kia xưa nay luôn một biểu tình thật khó xuất hiện thần sắc ngượng ngùng như này.

Miệng cũng hoảng hốt mà dùng tiếng Nhật nói không ngừng gì đó.

Brent kinh ngạc nhìn Sawada.

Sawada cười cười vươn tay vói vào quần áo Kagawa, sau đó chậm rãi lấy một lọ thủy tinh nho nhỏ ra, dùng hai ngón tay nắm lấy, quơ quơ trước mặt Brent.

“Ta nghĩ đến ngươi muốn trước mặt ta dâm loạn người hầu nhà ngươi.”

Brent lạnh lùng nói, sau đó đem thuốc lá dập tắt, buông chai rượu trong tay ngồi ngay ngắn, lấy lọ thủy tinh trên tay Sawada, nhìn nhìn một chút.

“Đây là cái gì?”

Sawada vỗ vỗ mông Kagawa, ý bảo hắn đứng dậy, sau đó đến gần Brent ngồi xuống, xé một bao thuốc lá, sau đó đem bột phấn màu trắng kia khẩy xuống giấy bạc.

Brent cười vươn tay, lấy một ít bột phấn đặt lên mũi, dùng sức hít một hơi.

“Hô…”

Brent ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu không quá nhiều, nhất thời trong đầu lập lòe hoa hỏa, một loại sung sướng không cách nào hình dung từ cơ thế chảy qua.

Chờ loại kích thích này đi qua, Brent dùng sức lắc lắc đầu, khôi phục lại vẻ mặt trấn tĩnh.

“Thuốc phiện? Ngươi chơi cái này làm gì?”

Trước năm 1914, tiêu thụ thuốc phiện tinh chế vẫn không bị ngăn lại, lưu thông buôn bán đều thật tự do.

Thẳng đến công nguyên 1914, chính phủ Mĩ quốc thông qua bộ luật [Luật dự thảo Harry], văn bản ghi rõ ràng nghiêm cấm thuốc phiện, bất cứ người nào cũng không được sử dụng.

Cùng lúc đó, một ít quốc gia Châu Âu cũng dùng làm luật pháp chính thức, tuyên bố cấm.

Hiện tại lợi dụng thuốc phiện tinh chế, hoặc buôn bán thuốc phiện đều là hành vi phạm tội nghiêm trọng.

“Ngươi nói xem? Trừ bỏ tiền, còn có thể vì sao?”

Sawada cười cười, biểu tình âm vụ.

Sawada thích tiền, phi thường phi thường thích, vì tiền hắn thậm chí nguyện ý vào sinh ra tử, giết người phóng hỏa.

Hắn là nam nhân điển hình bị tiền tài mê hoặc.

Điểm này không giống với Brent, Brent phạm tội hoặc giết người, cũng tuyệt đối không phải bởi vì tiền –

Có lẽ thuần túy là muốn phạm tội, điểm này cậu cùng Sawada trong lúc đó khác biệt rất lớn.



Bất quá, Brent cảm thấy gần đây sinh hoạt có chút nặng nề, cậu muốn làm chút chuyện.

Hơn nữa, vì anh em, cậu nguyện ý làm chuyện nguy hiểm.

Cuộc đời chính là hắc ám, vì cái gì chúng ta không tiến vào? Thân thể đã muốn đọa lạc, không bằng mang theo linh hồn cùng nhau vạn kiếp bất phục đi.

Brent vươn tay xoa xoa khóe miệng, đem bột phấn trên môi lau sạch, biểu tình thực nghiêm túc.

“Sawada, ta không thể không nói cho ngươi, hiện tại bên phố người Hoa bán tốt nhất chính là nha phiến Anh và thuốc phiện… Ngươi bán kế bên thật sự là khó bán.”

Sawada nhún nhún vai,

“Này ta đã sớm biết, cho nên ta tính toán nói cho người đến địa phương khác bán, luôn luôn có người không thích tại nơi này bán thuốc phiện.

Huống hồ, thuốc phiện tinh chế rất đơn giản, ở chợ đen không phải có rất nhiều, tự chúng ta có thể làm, đến lúc đó chỉ cần liên lạc với người mua là tốt rồi.”

Brent gật gật đầu,

“Vậy được rồi, đến lúc đó ta nhất định lại đây cùng các ngươi làm việc, ngươi trăm ngàn nhớ kỹ phải thương lượng cùng ta.”

Sawada Kenya đáp ứng, đem đồ vật trên bàn này nọ thu thập sạch sẽ, chính hắn không hút thuốc phiện, hắn lại càng thích không ngừng chế tạo ra nó, sau đó đem mấy thứ này bán đi.

Hắn tin tưởng vững chắc, chỉ cần lá gan đủ lớn, là một ngày tiền có thể cuồn cuộn chảy vào hầu bao.

Một ngày nào đó hắn sẽ trở thành quý ông thượng lưu.

Truy tìm tài phú, tiền bạc nhiều vô kể, là giấc mộng của nam nhân.

“Good brother, chúng ta rất nhanh sẽ như diều gặp gió! ~”

Sawada xấu xa cười cười, vươn tay kéo một cô nàng tóc vàng người Mĩ đang đứng nhảy gần đó, hai tay không ngừng sờ tới sờ lui trên người cô gái.

Brent tiếp tục cầm lấy chai rượu ngửa đầu uống cạn.

Không biết qua bao lâu, trước mặt Brent đã rãi đầy vỏ rượu, đầu cũng vựng vựng hồ hồ, cậu cảm thấy chính mình đã uống nhiều lắm. Có lẽ thời điểm Edward trở về, chính mình căn bản không có biện pháp tỉnh ngủ a…

Brent bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán chính mình, đem mái tóc hồng sắc vuốt về phía sau.

“Này. Brent, như thế nào một mình ngồi ở đây?”

Một nữ nhân diễm sắc đi tới.

Mặt Brent không chút thay đổi ngồi chỗ kia, nghiêng mặt đi, nhìn nữ nhân bắt đầu dán sát vào người mình:

“Ngươi muốn nói cái gì?”

“Cần người theo bồi sao?…”

Nữ nhân đem môi mình sát vào hai má cậu, nhẹ giọng ái muội nói.

Brent vươn tay thô lỗ đem gương mặt nữ nhân đẩy ra chỗ khác, không kiên nhẫn nói:

“Cút ngay.”

Nữ nhân luôn tự cho là đúng.

Tự cho là gương mặt của mình có thể mê hoặc đàn ông là có thể mê hoặc ta sao?

Brent chống hai chân đứng lên.

Ta không phải người có thể dễ dàng giữ lấy.

Ta thuộc về…

“Ngạch…!”

Brent đứng lên, đầu một trận choáng váng, thiếu chút nữa phun ra.

“Ai…Brent? Làm sao vậy?!”

Nữ nhân khẩn trương đứng lên, muốn đỡ lấy tay cậu.

“Cút ngay! Đừng mẹ nó chạm vào ta!”

Brent vươn tay đẩy cô nàng qua một bên.

Ta mà ngươi cũng có thể chạm vào?

Nữ nhân kia nhìn gương mặt cậu, cho dù ngọn đèn nhu hòa, khuôn mặt nguyên bản tuấn mỹ cũng trở nên dị thường hung hăng, mi mày gắt gao nhíu cùng một chỗ, thoạt nhìn phi thường không vui.

Mái tóc đỏ thẫm có chút hỗn độn phân tán hai bên má, giờ phút này nhìn Brent càng thêm khủng bố.

Nữ nhân bị dọa đến lui một bước.

“Ta đây sẽ không quấy rầy!”

Nói xong, nữ nhân xoay người rời đi.

Brent ngẩng đầu nhìn bóng dáng cô dàng, hắc hắc cười ra tiếng, sau đó đứng lên.

“Ta… Đi về trước, Sawada.”

“Không ở đây qua đêm sao?”

Sawada vươn tay đỡ cậu.

Brent đẩy tay Sawada, lắc đầu nói:

“Không được… Ta còn phải về nhà…”

Ta còn phải về, có lẽ thời điểm ta trở lại, Edward cũng đã về.

Sau khi nói xong, Brent cầm lấy áo khoác mặc lên, cước bộ lảo đão hướng cửa bên ngoài quán bar.

“Xin lỗi…”

Thời điểm đi đến cửa, bởi vì hai chân đứng không vững, Brent đi ngang đụng phải một người đàn ông.

“Ngươi là Brent Louis?”

Người nọ thấp giọng nói chuyện.

Brent lắc lắc đầu, nghiêng mặt nhìn hắn.

Bởi vì đèn trên ngã tư đường không tốt cùng bị đám tiểu quỷ phá hư, cho nên chỗ này có chút u tối, nét mặt người này cũng không rõ ràng.

Brent chỉ có thể nhìn thấy nam nhân đầu đội mũ đen, trên người mặc tây trang sang trọng, thoạt nhìn là một người thành đạt.

Nhưng là xem màu da cùng âm thanh, hẳn là người phương Đông.

“Đúng vậy… Xin hỏi có chuyện gì?”

Brent một tay vỗ trán, vừa rồi đúng là uống thật nhiều, hiện tại cảm thấy đầu có chút không thoải mái, hơn nữa bên ngoài trời rất lạnh, thời tiết thật sự không tốt, mới từ trong phòng quán bar ấm áp đi ra, Brent cảm thấy trên người một trận khó chịu.

“Ta thực xin lỗi, cậu Brent, chỉ sợ cậu phải theo chúng ta một chuyến.”

Thanh âm người nọ hạ thật thấp, không hề có ngữ điệu,

“Ngươi nói cái gì?”

Brent dùng sức lắc lắc đầu, nghiêng đầu tính toán nhìn rõ mặt người kia, nhưng là vừa chuyển, bóng tối bao tải đã bao trùm toàn bộ. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Newyork Thập Tam Nhai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook