Chương 12: Trả tiền (3)
Sát Na Phương Nhan
23/03/2018
Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Brent và Sawada bận rộn suốt một đêm, mang theo mười mấy thương nhân kha khá vào phố người Hoa đánh giá dược phẩm, cuối cùng mới chọn được người tên Phúc Châu mà buôn bán. Bởi vì bình thường súng ống, thuốc phiện đều tiến hành vào ban đêm, cho nên tối đó bọn họ trao đổi giao dịch cũng rất nhanh.
Brent mong những thứ này đừng chất đống quá lâu, bởi vì thời gian càng kéo dài thì càng dễ xảy ra chuyện, mà những thương buôn cũng có chút khẩn cấp, họ muốn bán những thứ này cho người Trung Quốc, cho quân đội trong nước, cho các địa chủ có tiền.
Hơn nữa những mặt hàng này ở nước ngoài khó gặp, chỉ cần đánh mác “Sản xuất nước ngoài” thì có thể tùy ý mà nâng giá.
Brent và Sawada kiếm cũng được mười nghìn đô, thời điểm giao dịch chấm dứt đã là sáng ngày hôm sau.
“Được rồi, ta về trước, Christian còn chờ ta mua bữa sáng cho cô bé, tiền thì đặt ở chỗ Sawada, nếu hôm nay có thời gian, đem chút tiền bỏ ngân hàng, được không?”
Vẻ mặt Brent mệt mỏi.
Những kẻ thương nhân Trung quốc đều là những lão hồ ly lâu năm, rất thích ép giá người khác, nếu như đống dược phẩm này không được coi trọng thì không biết Brent phải vật lộn bao lâu..
Người Trung quốc có bao nhiêu dong dài, xem như hôm nay Brent đã được diện kiến.
Thế nhưng thời điểm nói giá cả, Sawada ngược lại thật bình tĩnh mà chiến cùng bọn họ – không nhanh không chậm chơi đùa chiến thuật tâm lý.
Quả nhiên người phương Đông đều rất lợi hại, khó trách gần đây các thương nhân bán sỉ bán lẻ đều là người Châu Á. Bọn họ lúc nào cũng có đủ thời gian và nhẫn nại mà nói chuyện, bất quá, đó chỉ là một loại vô vị mà thôi.
“Không thành vấn đề, Brent, ngươi cứ về mà lo cho em gái đi, nơi này giao cho ta ~”
Nhìn Sawada cũng không quá mệt nhọc, vẫn như trước mà mỉm cười nhìn Brent.
Brent cầm lấy áo, xoay người rời đi.
Theo như lần đầu tiên gặp Sawada, cậu đã thực tín nhiệm hắn, loại cảm giác này được hình thành từ sự ăn ý của bọn cậu.
Brent đi trên đường, đến một cửa hàng vừa khai trương mua sữa và sandwich, rồi đi về nhà.
Hiện tại là lúc thân thể Christian đang phát triển, mỗi ngày đều uống sữa thì sẽ rất có lợi.
“Christian?”
Brent lấy chìa khóa mở cửa, phát hiện trong nhà thật sự im lặng, ba ba cậu giống như không trở về.
Brent vươn đầu, đi vào phòng ngủ ông ta nhìn nhìn, không có bất cứ ai, Brent vào phòng bếp, ban công, cũng không phát hiện thấy ai.
“Brent ~!”
Christian mặc áo ngủ nhảy từ trên giường xuống, mang dép lê rồi chạy ra phòng khách, hai tay ôm choàng lấy eo Brent:
“Brent, cuối cùng anh đã trở về.”
Brent gật đầu, khom lưng, hôn lên trán cô bé một cái:
“Ông ta chưa về sao?”
Christian lắc đầu:
“Không có, từ hôm qua tới giờ cũng không có về… Brent, anh nói, có phải ông ta đã đi rồi không?”
Christian nhìn chằm chằm vào Brent, trong mắt không có loại cảm xúc gọi là bi thương thống khổ.
Brent đem đồ đặt lên bàn trà, ngồi trên sopha, hai tay nhéo nhéo má cô bé, chăm chú nói:
“Christian, em thành thật nói cho anh biết, nếu thật sự ông ta đi thì em có buồn không?”
Christian nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn Brent, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ:
“Brent, vì sao em phải buồn? Em rất sợ, cũng không muốn thấy ông ta, ông ta chưa từng mua cho em bất cứ thứ gì cả…”
Christian còn chưa nói xong, Brent đã kéo cô bé ôm vào lòng, thấp giọng nói:
“Vậy, chúng ta cứ coi như ông ta đã đi, được không?”
“Thật sự sao? Brent, em không muốn…”
Brent gật gật đầu,
“Đúng vậy, ông ta đi rồi.”
Christian đột nhiên nhảy dựng lên, vui vẻ vỗ tay nói:
“Nga ~! Brent, về sau sẽ không có người đánh chúng ta, mắng chúng ta đúng không? Em còn có thể chơi ở ngoài phòng khách, đúng không?”
Brent cười, sờ sờ đầu cô bé,
“Được rồi, Christian, anh có mua chút đồ cho em, hôm qua anh có chút bận, hiện tại rất mệt, anh đi ngủ chút, em tự ăn nhé, được không?”
Christian ngoan ngoãn gật đầu,
“Được, Brent!”
Nói xong, liền bắt đầu ngồi trên sopha chơi tiếp.
Brent cởi áo khoác, đi vào phòng bưng chậu rửa mặt đến cuối hành lang tẩy rửa, sau đó quay về phòng, thả người trên giường, cái gì cũng không kịp nghĩ, liền nặng nề ngủ mất.
Brent nghỉ ngơi suốt một ngày, mở mắt tỉnh lại đã là buổi chiều.
Sau đó cậu dẫn Christian ra ngoài ăn chút món ngon, rồi mua một bộ đồ thật oách, lúc về đến nhà, trời cũng đã tối hơn bảy giờ.
Brent tắm rửa một chút, thay sơ mi trắng phẳng phiu kết hợp cùng áo vest, rồi cậu đến gương để chải vuốt lại đầu tóc chỉnh tề. Hết thảy đều được chỉnh đốn gọn gàng, Brent đi vào phòng, nhìn Christian đã đi vào giấc ngủ, liền đứng dậy đi ra ngoài, khóa cửa, đi xuống lầu.
“Xin hỏi cậu là Brent đúng không? Thiếu gia đang chờ cậu trên lầu.”
Brent đang đứng trước cửa nhà Edward, mắt lớn mắt nhỏ nhìn người đàn ông trước mặt, không biết làm sao để vào thì có một thanh âm vang lên, bất thình lình làm cậu hoảng sợ. Đó là một người quản gia áo xanh, dùng tiếng anh lưu loát nói chuyện với cậu.
Cậu đút hai tay vào túi, gật đầu nói:
“Đúng vậy.”
Căn biệt thự của Edward, cửa lớn đều bị đóng chặt, hoàn toàn nhìn không thấy cảnh tượng bên trong. Đây cũng lần đầu Brent được tiến vào nơi này. Vừa đi vào, một phong cách tràn ngập hoa lệ xinh đẹp đập vào mắt. Đầu tiên, vừa bước vào cửa là cây cối hoa cỏ xanh um tươi tốt, vòng quanh bốn phía là các hòn núi giả dùng để trang trí, đúng là một phủ đệ điển hình – chỉ là Brent không quá am hiểu về mặt này mà thôi.
Bởi vì bố của Edward – Hàn Dục Tú là quan chức chính quyền được đưa tới New York để đào tạo, mà Hàn gia cũng ngày càng giàu, cuộc sống xa hoa. Lúc trước làm ăn chính là nhờ vào nghề dệt truyền thống, làm lão đại một vùng ở Chiết Giang – Trung quốc.
Về sau, thế giới thay đổi, những gia tộc không kịp thích ứng với biến hóa của xã hội, đành phải bán tài sản nhà cửa mà lưu lạc khắp nơi.
Mà Hàn gia lại đứng vững bên ngoài những gió tanh mưa máu, tiên phong đổi mới sản nghiệp của gia tộc, học tập theo lối sống phương Tây, hiện đại hóa nghề dệt truyền thống, còn theo các thương nghiệp nước ngoài mà phát triển, nên đã đổi được một cuộc sống sung túc như bây giờ. Sau đó, Hàn gia làm người đứng sau giật dây với sản nghiệp của gia tộc, trợ giúp trưởng tử trong nhà – Hàn Dục Tú quản lý mọi thứ. Tại New York thì làm nghị viên chính phủ. Cho nên, Hàn gia bây giờ vẫn giữ lại kết cấu kiến trúc căn nhà, làm một người giàu có ở New York mua một căn biệt thự, dựa vào kiểu công trình khuôn viên Trung quốc mà xây dựng một phen.
Cây cối bốn phía điểm xuyến không ít đèn lồng rực rỡ, Brent hiếu kỳ nhìn không rời mắt, trên mặt mỗi chiếc đèn đều có một bức vẽ xinh đẹp. Nhưng đều là những hình mẫu mà Brent không biết.
“Cậu Brent, mời theo ta.”
Quản gia đứng cạnh cậu lễ phép cúi người. Brent ừ một tiếng đi theo.
Nhìn từ bên ngoài thì cả biệt thự là kiến trúc phương Tây, nhưng vừa vào trong, Brent phát hiện, cơ hồ chỉ toàn đồ cổ, còn có rường cột chạm trổ, đều là phong cách của Trung Quốc, ngay cả người hầu hai bên cũng mặc trường bào truyền thống bên ngoài.
Tất cả mọi thứ hiện ra vẻ tao nhã yên bình.
“Mời theo ta lên lầu hai.”
Brent chậm rãi đi theo, đến trước cửa một căn phòng thì người quản gia dừng lại. Brent đứng đó, chờ người quản gia gõ cửa.
“Thiếu gia, khách của ngài đã đến.”
Brent nghe không hiểu, bởi ông ta dùng tiếng Trung để nói chuyện.
“Cho cậu ta vào”
Bên trong truyền ra âm thanh của Edward, nhưng không còn ngữ điệu như khi dễ giống ngày thường mà có vẻ như đang rầu rĩ.
“Cậu Brent, thiếu gia mời cậu vào.”
“Được, cảm ơn.”
Brent hướng người quản gia nói lời cảm tạ, đẩy cửa đi vào.
Phòng rất lớn, dưới sàn trải một thảm lông thật dày, ngoại trừ chiếc giường lớn có kiểu dáng Châu Âu ra thì trên tường treo đầy các loại tranh chữ. Chiếc giường được đặt đối diện cửa sổ, phía dưới cửa sổ là một cái bàn gỗ lim quý giá, trên còn có một cái kệ chất đầy sách, dưới sàn là lò sưởi khảm tường. Tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp trật tự.
Giờ phút này, Edward ngồi bên cửa sổ, trên người mặc một chiếc áo trắng, tóc đen thổi tung phân tán hai bên má cũng vừa vặn lất phất trên vai.
Thân mình người nọ hơi nghiêng nghiêng, bán dựa vào ghế mây, đôi con ngươi đen thẩm như có như không liếc nhìn Brent.
Cả người cậu cứ như bị đóng chặt, không dám lộn xộn.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, làm cho gương mặt người kia trắng ngần, vẻ mặt không chút biểu tình, đôi môi đỏ au, gắt gao mím lại, ánh mắt cũng thực băng lãnh.
“Sao còn không tiến vào.”
Edward hé miệng, cúi đầu nói một câu.
Brent phục hồi tinh thần, vội vã bước vào.
“Chi –“ một tiếng, Brent vừa bước vào một bước thì cánh cửa phía sau đã bị người khóa lại.
“Ta đang đợi ngươi.” Đăng bởi: admin
Beta: Suzaku
Brent và Sawada bận rộn suốt một đêm, mang theo mười mấy thương nhân kha khá vào phố người Hoa đánh giá dược phẩm, cuối cùng mới chọn được người tên Phúc Châu mà buôn bán. Bởi vì bình thường súng ống, thuốc phiện đều tiến hành vào ban đêm, cho nên tối đó bọn họ trao đổi giao dịch cũng rất nhanh.
Brent mong những thứ này đừng chất đống quá lâu, bởi vì thời gian càng kéo dài thì càng dễ xảy ra chuyện, mà những thương buôn cũng có chút khẩn cấp, họ muốn bán những thứ này cho người Trung Quốc, cho quân đội trong nước, cho các địa chủ có tiền.
Hơn nữa những mặt hàng này ở nước ngoài khó gặp, chỉ cần đánh mác “Sản xuất nước ngoài” thì có thể tùy ý mà nâng giá.
Brent và Sawada kiếm cũng được mười nghìn đô, thời điểm giao dịch chấm dứt đã là sáng ngày hôm sau.
“Được rồi, ta về trước, Christian còn chờ ta mua bữa sáng cho cô bé, tiền thì đặt ở chỗ Sawada, nếu hôm nay có thời gian, đem chút tiền bỏ ngân hàng, được không?”
Vẻ mặt Brent mệt mỏi.
Những kẻ thương nhân Trung quốc đều là những lão hồ ly lâu năm, rất thích ép giá người khác, nếu như đống dược phẩm này không được coi trọng thì không biết Brent phải vật lộn bao lâu..
Người Trung quốc có bao nhiêu dong dài, xem như hôm nay Brent đã được diện kiến.
Thế nhưng thời điểm nói giá cả, Sawada ngược lại thật bình tĩnh mà chiến cùng bọn họ – không nhanh không chậm chơi đùa chiến thuật tâm lý.
Quả nhiên người phương Đông đều rất lợi hại, khó trách gần đây các thương nhân bán sỉ bán lẻ đều là người Châu Á. Bọn họ lúc nào cũng có đủ thời gian và nhẫn nại mà nói chuyện, bất quá, đó chỉ là một loại vô vị mà thôi.
“Không thành vấn đề, Brent, ngươi cứ về mà lo cho em gái đi, nơi này giao cho ta ~”
Nhìn Sawada cũng không quá mệt nhọc, vẫn như trước mà mỉm cười nhìn Brent.
Brent cầm lấy áo, xoay người rời đi.
Theo như lần đầu tiên gặp Sawada, cậu đã thực tín nhiệm hắn, loại cảm giác này được hình thành từ sự ăn ý của bọn cậu.
Brent đi trên đường, đến một cửa hàng vừa khai trương mua sữa và sandwich, rồi đi về nhà.
Hiện tại là lúc thân thể Christian đang phát triển, mỗi ngày đều uống sữa thì sẽ rất có lợi.
“Christian?”
Brent lấy chìa khóa mở cửa, phát hiện trong nhà thật sự im lặng, ba ba cậu giống như không trở về.
Brent vươn đầu, đi vào phòng ngủ ông ta nhìn nhìn, không có bất cứ ai, Brent vào phòng bếp, ban công, cũng không phát hiện thấy ai.
“Brent ~!”
Christian mặc áo ngủ nhảy từ trên giường xuống, mang dép lê rồi chạy ra phòng khách, hai tay ôm choàng lấy eo Brent:
“Brent, cuối cùng anh đã trở về.”
Brent gật đầu, khom lưng, hôn lên trán cô bé một cái:
“Ông ta chưa về sao?”
Christian lắc đầu:
“Không có, từ hôm qua tới giờ cũng không có về… Brent, anh nói, có phải ông ta đã đi rồi không?”
Christian nhìn chằm chằm vào Brent, trong mắt không có loại cảm xúc gọi là bi thương thống khổ.
Brent đem đồ đặt lên bàn trà, ngồi trên sopha, hai tay nhéo nhéo má cô bé, chăm chú nói:
“Christian, em thành thật nói cho anh biết, nếu thật sự ông ta đi thì em có buồn không?”
Christian nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn Brent, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ:
“Brent, vì sao em phải buồn? Em rất sợ, cũng không muốn thấy ông ta, ông ta chưa từng mua cho em bất cứ thứ gì cả…”
Christian còn chưa nói xong, Brent đã kéo cô bé ôm vào lòng, thấp giọng nói:
“Vậy, chúng ta cứ coi như ông ta đã đi, được không?”
“Thật sự sao? Brent, em không muốn…”
Brent gật gật đầu,
“Đúng vậy, ông ta đi rồi.”
Christian đột nhiên nhảy dựng lên, vui vẻ vỗ tay nói:
“Nga ~! Brent, về sau sẽ không có người đánh chúng ta, mắng chúng ta đúng không? Em còn có thể chơi ở ngoài phòng khách, đúng không?”
Brent cười, sờ sờ đầu cô bé,
“Được rồi, Christian, anh có mua chút đồ cho em, hôm qua anh có chút bận, hiện tại rất mệt, anh đi ngủ chút, em tự ăn nhé, được không?”
Christian ngoan ngoãn gật đầu,
“Được, Brent!”
Nói xong, liền bắt đầu ngồi trên sopha chơi tiếp.
Brent cởi áo khoác, đi vào phòng bưng chậu rửa mặt đến cuối hành lang tẩy rửa, sau đó quay về phòng, thả người trên giường, cái gì cũng không kịp nghĩ, liền nặng nề ngủ mất.
Brent nghỉ ngơi suốt một ngày, mở mắt tỉnh lại đã là buổi chiều.
Sau đó cậu dẫn Christian ra ngoài ăn chút món ngon, rồi mua một bộ đồ thật oách, lúc về đến nhà, trời cũng đã tối hơn bảy giờ.
Brent tắm rửa một chút, thay sơ mi trắng phẳng phiu kết hợp cùng áo vest, rồi cậu đến gương để chải vuốt lại đầu tóc chỉnh tề. Hết thảy đều được chỉnh đốn gọn gàng, Brent đi vào phòng, nhìn Christian đã đi vào giấc ngủ, liền đứng dậy đi ra ngoài, khóa cửa, đi xuống lầu.
“Xin hỏi cậu là Brent đúng không? Thiếu gia đang chờ cậu trên lầu.”
Brent đang đứng trước cửa nhà Edward, mắt lớn mắt nhỏ nhìn người đàn ông trước mặt, không biết làm sao để vào thì có một thanh âm vang lên, bất thình lình làm cậu hoảng sợ. Đó là một người quản gia áo xanh, dùng tiếng anh lưu loát nói chuyện với cậu.
Cậu đút hai tay vào túi, gật đầu nói:
“Đúng vậy.”
Căn biệt thự của Edward, cửa lớn đều bị đóng chặt, hoàn toàn nhìn không thấy cảnh tượng bên trong. Đây cũng lần đầu Brent được tiến vào nơi này. Vừa đi vào, một phong cách tràn ngập hoa lệ xinh đẹp đập vào mắt. Đầu tiên, vừa bước vào cửa là cây cối hoa cỏ xanh um tươi tốt, vòng quanh bốn phía là các hòn núi giả dùng để trang trí, đúng là một phủ đệ điển hình – chỉ là Brent không quá am hiểu về mặt này mà thôi.
Bởi vì bố của Edward – Hàn Dục Tú là quan chức chính quyền được đưa tới New York để đào tạo, mà Hàn gia cũng ngày càng giàu, cuộc sống xa hoa. Lúc trước làm ăn chính là nhờ vào nghề dệt truyền thống, làm lão đại một vùng ở Chiết Giang – Trung quốc.
Về sau, thế giới thay đổi, những gia tộc không kịp thích ứng với biến hóa của xã hội, đành phải bán tài sản nhà cửa mà lưu lạc khắp nơi.
Mà Hàn gia lại đứng vững bên ngoài những gió tanh mưa máu, tiên phong đổi mới sản nghiệp của gia tộc, học tập theo lối sống phương Tây, hiện đại hóa nghề dệt truyền thống, còn theo các thương nghiệp nước ngoài mà phát triển, nên đã đổi được một cuộc sống sung túc như bây giờ. Sau đó, Hàn gia làm người đứng sau giật dây với sản nghiệp của gia tộc, trợ giúp trưởng tử trong nhà – Hàn Dục Tú quản lý mọi thứ. Tại New York thì làm nghị viên chính phủ. Cho nên, Hàn gia bây giờ vẫn giữ lại kết cấu kiến trúc căn nhà, làm một người giàu có ở New York mua một căn biệt thự, dựa vào kiểu công trình khuôn viên Trung quốc mà xây dựng một phen.
Cây cối bốn phía điểm xuyến không ít đèn lồng rực rỡ, Brent hiếu kỳ nhìn không rời mắt, trên mặt mỗi chiếc đèn đều có một bức vẽ xinh đẹp. Nhưng đều là những hình mẫu mà Brent không biết.
“Cậu Brent, mời theo ta.”
Quản gia đứng cạnh cậu lễ phép cúi người. Brent ừ một tiếng đi theo.
Nhìn từ bên ngoài thì cả biệt thự là kiến trúc phương Tây, nhưng vừa vào trong, Brent phát hiện, cơ hồ chỉ toàn đồ cổ, còn có rường cột chạm trổ, đều là phong cách của Trung Quốc, ngay cả người hầu hai bên cũng mặc trường bào truyền thống bên ngoài.
Tất cả mọi thứ hiện ra vẻ tao nhã yên bình.
“Mời theo ta lên lầu hai.”
Brent chậm rãi đi theo, đến trước cửa một căn phòng thì người quản gia dừng lại. Brent đứng đó, chờ người quản gia gõ cửa.
“Thiếu gia, khách của ngài đã đến.”
Brent nghe không hiểu, bởi ông ta dùng tiếng Trung để nói chuyện.
“Cho cậu ta vào”
Bên trong truyền ra âm thanh của Edward, nhưng không còn ngữ điệu như khi dễ giống ngày thường mà có vẻ như đang rầu rĩ.
“Cậu Brent, thiếu gia mời cậu vào.”
“Được, cảm ơn.”
Brent hướng người quản gia nói lời cảm tạ, đẩy cửa đi vào.
Phòng rất lớn, dưới sàn trải một thảm lông thật dày, ngoại trừ chiếc giường lớn có kiểu dáng Châu Âu ra thì trên tường treo đầy các loại tranh chữ. Chiếc giường được đặt đối diện cửa sổ, phía dưới cửa sổ là một cái bàn gỗ lim quý giá, trên còn có một cái kệ chất đầy sách, dưới sàn là lò sưởi khảm tường. Tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp trật tự.
Giờ phút này, Edward ngồi bên cửa sổ, trên người mặc một chiếc áo trắng, tóc đen thổi tung phân tán hai bên má cũng vừa vặn lất phất trên vai.
Thân mình người nọ hơi nghiêng nghiêng, bán dựa vào ghế mây, đôi con ngươi đen thẩm như có như không liếc nhìn Brent.
Cả người cậu cứ như bị đóng chặt, không dám lộn xộn.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, làm cho gương mặt người kia trắng ngần, vẻ mặt không chút biểu tình, đôi môi đỏ au, gắt gao mím lại, ánh mắt cũng thực băng lãnh.
“Sao còn không tiến vào.”
Edward hé miệng, cúi đầu nói một câu.
Brent phục hồi tinh thần, vội vã bước vào.
“Chi –“ một tiếng, Brent vừa bước vào một bước thì cánh cửa phía sau đã bị người khóa lại.
“Ta đang đợi ngươi.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.