Chương 9: Chương 4.2
Lâu Vũ Tình
18/06/2017
Sau khi cô trở về, sẽ có người nhà chăm sóc thật tốt, cô vốn là một công chúa nhỏ được mọi người cưng chiều, có được muôn vạn sủng ái, ác mộng
vào một đêm kia, còn có nước mắt nóng bỏng cũng chỉ là thoáng qua, loại cảm giác cô đơn này, cho tới bây giờ đều không thích hợp động lại ở
trong lòng của cô, cô là Dương Ấu Tần, trong cảm nhận của anh chính một
nữ vương xinh đẹp, tự tin làm người người nể sợ.
Anh âm trầm thở ra một hơi, đồng thời cũng xóa bỏ những hình ảnh cô đơn và bế tắc kia ra khỏi đầu óc.
Từ đó không nghĩ nhiều nữa.
Lúc nào thì nên kiêu ngạo? Lúc nào thì nên yếu thế? Có lẽ đúng như lời anh Trọng Tề nói, cô rất đồ ngốc, luôn biểu hiện sai.
Năm ấy, buột miệng nói ra lời chia tay với anh, thật ra thì không phải thật lòng, cô chỉ muốn dò xét, muốn mượn sự từ chối của anh, để xác nhận chuyện mình vẫn được anh xem trọng, vẫn chưa đánh mất anh.
Cô một mực chờ đợi điện thoại của anh, chờ anh cực kỳ tức giận tới mắng cô, bảo không cho phép cô nói những lời như thế, đợi cả một buổi tối, đến ngủ cũng không dám.
Anh không có bất cứ động tĩnh gì, cô bắt đầu lo lắng, dùng tức giận để che dấu hoảng sợ trong lòng, sợ làm giả hóa thật.
Ai ngờ, anh thật sự đồng ý......
Thật ra thì trong một khắc kia cô đã lập tức hối hận, không nên dùng loại phương thức này để khảo nghiệm anh, cô cũng không phải thật sự muốn chia tay, nhưng...... Cô không biết nên làm sao nói cho anh biết.
Dùng vẻ ngoài cao ngạo để che đậy mình quá lâu, cô đã không biết nên làm sao để cởi xuống tầng tự vệ kia, để anh thấy được con người thật của cô, vì vậy, không thể làm gì khác hơn là dùng chiêu thối nát, ngu ngốc kia.
Một lần kia, bọn họ đi tham dự hoạt động của nhà trường, có người hẹn cô, cô hoàn toàn không có chút hứng thú với hoạt động này, cô đi là vì anh.
Anh là người làm chủ, cô biết anh bận chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng thật sự bận tới nỗi không có thời gian nói với cô một câu nào luôn sao? Ngay cả tầm mắt của anh cũng né tránh việc tiếp xúc với cô.
Dường như là giận dỗi, cô đã uống không ít rượu đỏ.
Lúc còn quen nhau, anh vẫn không thích cô đụng vào các loại rượu này, mỗi lần đều rất khó chịu mà nhắc nhở cô.
"Anh là ba em à? Sao lại cứ thích nói lảm nhảm vậy." Ngoài miệng nói như thế, nhưng thật ra trong lòng cô rất vui vẻ, ngay cả uống bao nhiêu cô cũng không biết.
"...... Thôi được rồi, em cứ uống đi, lát nữa anh sẽ chăm sóc cho em." Sau đó còn kèm theo quy định, nếu như anh không ở bên cạnh cô, thì không được uống.
Cô cố ý để mình say đến không còn biết gì, bạn bè cũng không biết chuyện bọn họ đã chia tay, chỉ biết là gần đây cãi nhau không vui, nên cố ý giải hòa giúp bọn anh, cổ vũ muốn anh đưa cô về, tạo cơ hội giúp bọn anh.
Thật ra thì cô cũng không say đến hoàn toàn không biết gì, chỉ là sáu phần cứng rắn, chín phần giả bộ say thôi. Không nhớ ra được vẻ mặt lúc đó của anh thế nào, chỉ nhớ anh trầm mặt thật lâu, rồi nói là muốn thu dọn lại sân bãi, xoay người gọi hai bạn học nữ đưa cô trở về.
Đây là từ chối, cô biết.
Anh không muốn tái hợp lại với cô.
Một ngày kia, cô đã một mình ôm chăn khóc cả buổi tối, sắc mặt tiều tụy, mắt sưng lên đến không thể nào gặp người khác, nên đã xin nghỉ học ba ngày.
Dựa vào nỗi tức giận trong lòng, mà kích động đồng ý lời theo đuổi của một vị học trưởng.
Thật ra thì ngay cả việc người học trưởng kia tên gì cô cũng không nhớ, lúc ấy hoàn toàn là để cho anh nhìn thây, cố ý ra vào một đôi, đùa giỡn thân mặt trước mặt bạn trai cũ, trừ giận dỗi, trong lòng cũng có một ngọn lửa yếu ớt chưa thể dập tắt, nghĩ rằng nếu như anh còn một chút quan tâm tới cô, có lẽ......
Không có có lẽ, vì từ đầu đến cuối, anh không hề có biểu hiện gì.
Cô cũng biết loại hành vi này rất ngây thơ, nhưng trừ loại phương thức vừa vụn về lại ngốc ngếch này, lúc ấy cô thật sự không biết nên làm sao.
Cuối cùng, hoảng hốt nhìn hai người thật sự trở thành hai đường thẳng song song không thể giao nhau, càng đi càng xa......
Sau cô lại biết, không phải thật lòng muốn chia tay, bất kể là căn cứ vào bất kỳ lý do gì cũng không nên dễ dàng nói ra hai chữ kia, nhưng lúc đó làm sao cô có thể biết được? Cô cũng là lần đầu tiên nói yêu thương, lần đầu tiên quan tâm một người như vậy, bởi vì sợ mất đi, nên mới muốn nắm anh thật chặt, lúc nào cũng lo lắng muốn xác nhận trong mắt anh chỉ có một người là cô, ai biết, nắm càng chặt, mất đi càng nhanh.
Cô bắt không được, bất kể là người nào, cô đều chưa từng thành công trong việc giữ chân họ lại.
Cô nghĩ, có lẽ là cô thật sự quá tệ, nên không có ai muốn ở lại bên cạnh cô.
Cho nên, cô sẽ giả bộ như mình không có bị thương, thuyết phục mình, cũng như để nói với mọi người, cô vốn muốn chia tay, cô không có quan tâm chút nào, cô đã sớm quên mất hình bóng của người tên Dư Quán Chỉ kia rồi......
Thật lâu, lâu đến nỗi mình cũng tin tưởng không chút nghi ngờ gì nữa.
Mặt nạ tự vệ kia, đã che phủ cô lại như một nhà tù, một tầng lại một tầng, cô đã sắp không thể nhớ nỗi, dáng vẻ chân thật của mình bị giấu bên trong đó là thế nào.
Cho đến khi biết Chương Nghi Hằng, gặp lại anh lần nữa.
Nhìn thấy anh, lòng vẫn sẽ đau, loại cảm giác không cách nào hô hấp đó, không khác gì lúc chia tay, thời gian chưa từng phai đi, chỉ đè nén nó thật sâu vào đáy lòng.
Chương Nghi Hằng để cho cô nhìn thấy được quá nhiều chuyện mà trước kia cô chưa từng nhìn thấy, cô mới biết, trước kia,mình đã sai quá nhiều——
Có quá nhiều nghiêm khắc với anh, chỉ vì một lần lại một lần, xác định tầm quan trọng của mình chưa từng phai đi trong cảm nhận của anh, mà một khi anh quên sinh nhật của cô, quên ngày hẹn của bọn họ, vì những chuyện khác mà đặt cô ở phía sau, cô sẽ khủng hoảng, sợ mình không phải là người quan trọng nhất nữa.
Sau này mới nhìn rõ, những chuyện bên ngoài này, cho tới bây giờ cũng không thể ngang bằng với địa vị của mình trong lòng người kia. Không quá quan trọng ngày lễ, luôn vì công việc mà bỏ bạn gái cô đơn một mình, nhưng vào lúc cần nhất, người này sẽ không nói hai lời, bỏ lại tất cả chạy tới bên cạnh mình, đó mới là quan trọng nhất.
Muốn phụ nữ vui vẻ rất dễ dàng, người đàn ông chỉ cần có thủ đoạn cao minh một chút là đạt được, nhưng vào lúc mình cần nhất sẽ chạy đến bên cạnh mình, người đàn ông không kiên dè, làm việc nghĩa không chùn bước như thế, mới thật sự là người quan tâm cô nhất, tại sao cô lại không thể sớm hiểu được chuyện này chứ?
Năm đó cô như vậy, nhất định khiến anh mệt chết đi chứ? Bởi vì mệt mỏi ứng phó, cuối cùng mới có thể chia tay với cô.
Cô quá quật cường, không chịu ở thế yếu, là bởi vì sợ sẽ không thể chịu nỗi khi nhìn thấy sự quan tâm của cô đổi lại sự lạnh lùng của anh và ánh mắt thương hại của người ngoài.
Thật ra Chương Nghi Hằng cũng ở thế yếu, nhưng cũng chưa từng chịu tổn thương, ngược lại còn lấy được thêm nhiều sự thương tiếc của người đàn ông kia.
Nếu như, nếu như lúc ấy cô chịu hạ mình, nói cô quan tâm anh, có thể hay không ——bây giờ kết quả sẽ khác đi? Tại sao lúc ấy cô không chịu tin tưởng, coi như cô có tháo phòng bị xuống, Quan Chỉ cũng sẽ không để cô nhếch nhác khóc cầu xin anh?!Mãi cho đến hôm nay, mới chính thức thấy rõ, mình đã làm sai cái gì, mất đi cái gì.
Cô phòng bị, đồng thời cũng ngăn trở tình yêu ngoài cửa lòng, cho tới bây giờ đều chưa từng chân chính tin tưởng, mình đã có nó, còn lo được mất như vậy, là đang đánh mất người đàn ông mà cô yêu nhất trên đời này......
Do tỉnh lại trong giấc mộng, bên gối cũng ướt một mảng lớn.
"Đừng đi......" Lúc ấy, cô rất muốn nói với anh những lời này, nhưng lại không cách nào nói ra được.
Người cô yêu, luôn luôn rời khỏi cô, cô đã không có lòng tin mình có thể giữ lại bất kỳ người nào, cho nên, vẫn không nói cho anh biết, nói cho anh biết......
Quan Chỉ, đừng rời khỏi em….
Cô chôn mặt vào trong chăn, ngăn chặn tiếng nói, không tiếng động nức nở nghẹn ngào, hung hăng, khóc ra nỗi đau đớn của cuộc chia tay mà mình không thể thổ lộ trong suốt bốn năm qua.
Không biết khóc bao lâu, hô hấp cô bắt đầu không thông, đầu óc mơ màng, đứt quãng thở dốc, trước mắt chợt sáng lên ——
Cái chăn che trên đầu bị vén lên, cô hỗn loạn giương mắt, nhìn thấy anh họ ngồi bên mép giường.
Dương Bá Hàn nhìn em họ co mình trốn trong chăn như con tôm nhỏ kia, nhẹ nhàng thở dài: "Dùng sức khóc như vậy, sẽ mau chết đó."
Từ nhỏ đến lớn, thói quen này một chút cũng không thay đổi.
Luôn thích giả bộ kiên cường, sau đó sẽ trốn mình trong chăn, dùng chăn bông ngăn chặn tiếng khóc để không ai nghe được, thật ra mọi người thì cũng biết, chỉ là giả bộ ngu ngốc, thành toàn cho tôn nghiêm và cao ngạo của cô mà thôi.
"Anh họ——" Vừa lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào, muốn lớn tiếng khóc.
Dương Bá Hàn bất đắc dĩ, ôm cô vào trong ngực vỗ về an ủi như một đứa trẻ: "Ngoan, ngoan nào, em khóc đi, khóc xong sẽ không còn chuyện gì nữa."
"Mới, mới sẽ không...... Không có việc gì." Dư Quán Chỉ đã rời khỏi cô, biến thành người khác rồi.
Dương Bá Hàn cũng không còn mở miệng an ủi gì nữa, chỉ là có thể kiên nhẫn ở cùng với cô, chờ đợi tiếng khóc cô dần dần ngừng lại, mới rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô.
"Lau nước mũi cái đã."
"Người ta không phải là đứa bé mà......" Đáng thương “ê a” mấy tiếng, vẫn nghe lời dùng sức lau nước mũi, nào còn chút dáng vẻ lãnh diễm của nữ vương trong truyền thuyết trên gian hồ nữa.
"Nói chuyện ngây thơ như thế còn không phải nữa à?" Thuận miệng qua loa đôi câu"Được rồi, ngoan nào", rồi trở tay vứt đóng khăn giấy kia vào thùng rác, sau đó ngồi thẳng người, chuẩn bị nói chuyện với cô.
"Anh Trọng Tề đã nói với em rồi." Đi thẳng vào vấn đề, không chút vòng vo.
Sau khi chuyển viện được một tháng, thân thể cô còn rất yếu ớt, cần dưỡng bệnh cho tốt, anh cũng không có nói thêm cái gì. Sau khi xuất viện, anh vẫn muốn tìm thời gian nói chuyện với cô một chút, thật ra thì chuyện này đã nên nói ngay từ lúc cô kết thúc mối tình đầu rồi, nhưng một người không chịu thừa nhận mình bị tổn thương, sao có thể nói với cô nên chữa khỏi tổn thương này thế nào được?
Cuối cùng cô cũng chịu đối mặt, vậy cũng rất tốt, bọn họ đang đợi ngày nay.
Anh đặt một hộp giấy lên dời đến bên cạnh cô: “Cái này, trả lại em."
"Này ——" Ngày đó không phải anh Trọng Tề đã ném đi rồi sao?
"Ngày hôm đó sau khi em xuất viện về, thiếu chút nữa lật tung nhà kho, không phải là đang tìm cái này sao?"
"......" Lúc đó cô rất hối hận vì hành động của mình, đó là kỉ niệm cuối cùng mà Dư Quán Chỉ để lại cho cô, ôm niềm hi vọng cực kì bé nhỏ, mong đợi trọng anh Trọng Tề quá bận rộn chưa ném đi, vì trước kia sau khi dọn dẹp đều sẽ ném tất cả đồ vật vào trong nhà kho, nhưng không ngờ anh họ lại giữ nó.
"Bây giờ, em đã hiểu rồi phải không? Thật không nỡ, cũng không cần giả bộ thoải mái, vì nếu không cẩn thận em sẽ thật sự đánh mất nó. Một thứ chân chính không để ý tới, thì nó có tồn tại hay không, đối với em mà nói cũng không sẽ không quan trọng, cùng lắm chỉ chiếm một không gian nhỏ mà thôi, em vứt bỏ nó, chỉ là muốn chứng minh em không cần, nhưng nếu em càng muốn vứt bỏ đi cái gì đó, chẳng khác nào thể hiện em rất để ý tới nó! Bọn anh hiểu em, nên sẽ không để ý tới những lời nói lẫy nhất thời của em, nhưng người khác sẽ không như vậy, có lúc, em nói không cần, họ sẽ nghĩ em thật sự không cần, Ấu Tần, em có hiểu không?"
Dương Ấu Tần ngẩn ngơ nhìn về anh.
Cho nên, Dư Quán Chỉ không hiểu, lại thật sự xoay người rời đi.
Là cô nói không cần, năm đó, cô quả thật chính miệng nói không cần anh, lúc đó anh cho là thật.
Nhưng, nhưng đó không phải là thật lòng, cô chỉ ..... Sợ bị vứt bỏ mà thôi.
Bởi vì sợ bị từ chối, cho nên trước làm bộ là cô không cần, sau đó lại thật sự cái gì cũng không có.
Cô thật ngu! Rõ ràng không muốn mất anh, tại sao lại muốn giữ lại chút tự ái không đáng giá vài đồng kia, vì thể diện nhất thời, mà ngay cả tình yêu của mình cũng thua mất.
Thua, thất bại thảm hại.
"Quá muộn...... Có đúng hay không?" Cô đang cầm hộp giấy, lòng chua xót chua hỏi.
"Không muộn."
"Nhưng...... Anh ấy đã có người khác." Không còn kịp rồi.
"Không muộn." Dương Bá Hàn vẫn nói như vậy: "Coi như là học một bài học, đã không có được người đàn ông này, thì đặt anh ta ở trong lòng, biến thành hồi ức, chúng ta phải nhìn về phía trước, cuộc đời của em còn dài như vậy, về sau người đàn ông làm em phải lòng sẽ xuất hiện, sau đó em phải nhớ kỹ, không thể lặp lại lỗi lầm này nữa. Yêu một người, phải chân thật một chút, em mới có cơ hội lấy được hạnh phúc, biết không?"
"Vâng." Cô khéo léo gật đầu.
Dương Bá Hàn đưa tay sờ sờ đầu của cô:"Vậy mới là một đứa trẻ ngoan."
Nghĩ ở một góc độ khác, lúc này Ấu Tần bị thương, cũng không coi là không có thu hoạch, ít nhất vì điều này mà cô có thể nhìn thẳng vào chính mình.
Phát tiết có lúc cũng không phải chuyện xấu, quá đa tình tự đè nén trong lòng quá lâu, rất không tốt cho sức khỏe. Cô chịu khóc, đau khổ một chút, sau đó đứng dậy từ nơi bị ngã, rút kinh nghiệm xương máu, mới có thể trưởng thành.
Anh âm trầm thở ra một hơi, đồng thời cũng xóa bỏ những hình ảnh cô đơn và bế tắc kia ra khỏi đầu óc.
Từ đó không nghĩ nhiều nữa.
Lúc nào thì nên kiêu ngạo? Lúc nào thì nên yếu thế? Có lẽ đúng như lời anh Trọng Tề nói, cô rất đồ ngốc, luôn biểu hiện sai.
Năm ấy, buột miệng nói ra lời chia tay với anh, thật ra thì không phải thật lòng, cô chỉ muốn dò xét, muốn mượn sự từ chối của anh, để xác nhận chuyện mình vẫn được anh xem trọng, vẫn chưa đánh mất anh.
Cô một mực chờ đợi điện thoại của anh, chờ anh cực kỳ tức giận tới mắng cô, bảo không cho phép cô nói những lời như thế, đợi cả một buổi tối, đến ngủ cũng không dám.
Anh không có bất cứ động tĩnh gì, cô bắt đầu lo lắng, dùng tức giận để che dấu hoảng sợ trong lòng, sợ làm giả hóa thật.
Ai ngờ, anh thật sự đồng ý......
Thật ra thì trong một khắc kia cô đã lập tức hối hận, không nên dùng loại phương thức này để khảo nghiệm anh, cô cũng không phải thật sự muốn chia tay, nhưng...... Cô không biết nên làm sao nói cho anh biết.
Dùng vẻ ngoài cao ngạo để che đậy mình quá lâu, cô đã không biết nên làm sao để cởi xuống tầng tự vệ kia, để anh thấy được con người thật của cô, vì vậy, không thể làm gì khác hơn là dùng chiêu thối nát, ngu ngốc kia.
Một lần kia, bọn họ đi tham dự hoạt động của nhà trường, có người hẹn cô, cô hoàn toàn không có chút hứng thú với hoạt động này, cô đi là vì anh.
Anh là người làm chủ, cô biết anh bận chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng thật sự bận tới nỗi không có thời gian nói với cô một câu nào luôn sao? Ngay cả tầm mắt của anh cũng né tránh việc tiếp xúc với cô.
Dường như là giận dỗi, cô đã uống không ít rượu đỏ.
Lúc còn quen nhau, anh vẫn không thích cô đụng vào các loại rượu này, mỗi lần đều rất khó chịu mà nhắc nhở cô.
"Anh là ba em à? Sao lại cứ thích nói lảm nhảm vậy." Ngoài miệng nói như thế, nhưng thật ra trong lòng cô rất vui vẻ, ngay cả uống bao nhiêu cô cũng không biết.
"...... Thôi được rồi, em cứ uống đi, lát nữa anh sẽ chăm sóc cho em." Sau đó còn kèm theo quy định, nếu như anh không ở bên cạnh cô, thì không được uống.
Cô cố ý để mình say đến không còn biết gì, bạn bè cũng không biết chuyện bọn họ đã chia tay, chỉ biết là gần đây cãi nhau không vui, nên cố ý giải hòa giúp bọn anh, cổ vũ muốn anh đưa cô về, tạo cơ hội giúp bọn anh.
Thật ra thì cô cũng không say đến hoàn toàn không biết gì, chỉ là sáu phần cứng rắn, chín phần giả bộ say thôi. Không nhớ ra được vẻ mặt lúc đó của anh thế nào, chỉ nhớ anh trầm mặt thật lâu, rồi nói là muốn thu dọn lại sân bãi, xoay người gọi hai bạn học nữ đưa cô trở về.
Đây là từ chối, cô biết.
Anh không muốn tái hợp lại với cô.
Một ngày kia, cô đã một mình ôm chăn khóc cả buổi tối, sắc mặt tiều tụy, mắt sưng lên đến không thể nào gặp người khác, nên đã xin nghỉ học ba ngày.
Dựa vào nỗi tức giận trong lòng, mà kích động đồng ý lời theo đuổi của một vị học trưởng.
Thật ra thì ngay cả việc người học trưởng kia tên gì cô cũng không nhớ, lúc ấy hoàn toàn là để cho anh nhìn thây, cố ý ra vào một đôi, đùa giỡn thân mặt trước mặt bạn trai cũ, trừ giận dỗi, trong lòng cũng có một ngọn lửa yếu ớt chưa thể dập tắt, nghĩ rằng nếu như anh còn một chút quan tâm tới cô, có lẽ......
Không có có lẽ, vì từ đầu đến cuối, anh không hề có biểu hiện gì.
Cô cũng biết loại hành vi này rất ngây thơ, nhưng trừ loại phương thức vừa vụn về lại ngốc ngếch này, lúc ấy cô thật sự không biết nên làm sao.
Cuối cùng, hoảng hốt nhìn hai người thật sự trở thành hai đường thẳng song song không thể giao nhau, càng đi càng xa......
Sau cô lại biết, không phải thật lòng muốn chia tay, bất kể là căn cứ vào bất kỳ lý do gì cũng không nên dễ dàng nói ra hai chữ kia, nhưng lúc đó làm sao cô có thể biết được? Cô cũng là lần đầu tiên nói yêu thương, lần đầu tiên quan tâm một người như vậy, bởi vì sợ mất đi, nên mới muốn nắm anh thật chặt, lúc nào cũng lo lắng muốn xác nhận trong mắt anh chỉ có một người là cô, ai biết, nắm càng chặt, mất đi càng nhanh.
Cô bắt không được, bất kể là người nào, cô đều chưa từng thành công trong việc giữ chân họ lại.
Cô nghĩ, có lẽ là cô thật sự quá tệ, nên không có ai muốn ở lại bên cạnh cô.
Cho nên, cô sẽ giả bộ như mình không có bị thương, thuyết phục mình, cũng như để nói với mọi người, cô vốn muốn chia tay, cô không có quan tâm chút nào, cô đã sớm quên mất hình bóng của người tên Dư Quán Chỉ kia rồi......
Thật lâu, lâu đến nỗi mình cũng tin tưởng không chút nghi ngờ gì nữa.
Mặt nạ tự vệ kia, đã che phủ cô lại như một nhà tù, một tầng lại một tầng, cô đã sắp không thể nhớ nỗi, dáng vẻ chân thật của mình bị giấu bên trong đó là thế nào.
Cho đến khi biết Chương Nghi Hằng, gặp lại anh lần nữa.
Nhìn thấy anh, lòng vẫn sẽ đau, loại cảm giác không cách nào hô hấp đó, không khác gì lúc chia tay, thời gian chưa từng phai đi, chỉ đè nén nó thật sâu vào đáy lòng.
Chương Nghi Hằng để cho cô nhìn thấy được quá nhiều chuyện mà trước kia cô chưa từng nhìn thấy, cô mới biết, trước kia,mình đã sai quá nhiều——
Có quá nhiều nghiêm khắc với anh, chỉ vì một lần lại một lần, xác định tầm quan trọng của mình chưa từng phai đi trong cảm nhận của anh, mà một khi anh quên sinh nhật của cô, quên ngày hẹn của bọn họ, vì những chuyện khác mà đặt cô ở phía sau, cô sẽ khủng hoảng, sợ mình không phải là người quan trọng nhất nữa.
Sau này mới nhìn rõ, những chuyện bên ngoài này, cho tới bây giờ cũng không thể ngang bằng với địa vị của mình trong lòng người kia. Không quá quan trọng ngày lễ, luôn vì công việc mà bỏ bạn gái cô đơn một mình, nhưng vào lúc cần nhất, người này sẽ không nói hai lời, bỏ lại tất cả chạy tới bên cạnh mình, đó mới là quan trọng nhất.
Muốn phụ nữ vui vẻ rất dễ dàng, người đàn ông chỉ cần có thủ đoạn cao minh một chút là đạt được, nhưng vào lúc mình cần nhất sẽ chạy đến bên cạnh mình, người đàn ông không kiên dè, làm việc nghĩa không chùn bước như thế, mới thật sự là người quan tâm cô nhất, tại sao cô lại không thể sớm hiểu được chuyện này chứ?
Năm đó cô như vậy, nhất định khiến anh mệt chết đi chứ? Bởi vì mệt mỏi ứng phó, cuối cùng mới có thể chia tay với cô.
Cô quá quật cường, không chịu ở thế yếu, là bởi vì sợ sẽ không thể chịu nỗi khi nhìn thấy sự quan tâm của cô đổi lại sự lạnh lùng của anh và ánh mắt thương hại của người ngoài.
Thật ra Chương Nghi Hằng cũng ở thế yếu, nhưng cũng chưa từng chịu tổn thương, ngược lại còn lấy được thêm nhiều sự thương tiếc của người đàn ông kia.
Nếu như, nếu như lúc ấy cô chịu hạ mình, nói cô quan tâm anh, có thể hay không ——bây giờ kết quả sẽ khác đi? Tại sao lúc ấy cô không chịu tin tưởng, coi như cô có tháo phòng bị xuống, Quan Chỉ cũng sẽ không để cô nhếch nhác khóc cầu xin anh?!Mãi cho đến hôm nay, mới chính thức thấy rõ, mình đã làm sai cái gì, mất đi cái gì.
Cô phòng bị, đồng thời cũng ngăn trở tình yêu ngoài cửa lòng, cho tới bây giờ đều chưa từng chân chính tin tưởng, mình đã có nó, còn lo được mất như vậy, là đang đánh mất người đàn ông mà cô yêu nhất trên đời này......
Do tỉnh lại trong giấc mộng, bên gối cũng ướt một mảng lớn.
"Đừng đi......" Lúc ấy, cô rất muốn nói với anh những lời này, nhưng lại không cách nào nói ra được.
Người cô yêu, luôn luôn rời khỏi cô, cô đã không có lòng tin mình có thể giữ lại bất kỳ người nào, cho nên, vẫn không nói cho anh biết, nói cho anh biết......
Quan Chỉ, đừng rời khỏi em….
Cô chôn mặt vào trong chăn, ngăn chặn tiếng nói, không tiếng động nức nở nghẹn ngào, hung hăng, khóc ra nỗi đau đớn của cuộc chia tay mà mình không thể thổ lộ trong suốt bốn năm qua.
Không biết khóc bao lâu, hô hấp cô bắt đầu không thông, đầu óc mơ màng, đứt quãng thở dốc, trước mắt chợt sáng lên ——
Cái chăn che trên đầu bị vén lên, cô hỗn loạn giương mắt, nhìn thấy anh họ ngồi bên mép giường.
Dương Bá Hàn nhìn em họ co mình trốn trong chăn như con tôm nhỏ kia, nhẹ nhàng thở dài: "Dùng sức khóc như vậy, sẽ mau chết đó."
Từ nhỏ đến lớn, thói quen này một chút cũng không thay đổi.
Luôn thích giả bộ kiên cường, sau đó sẽ trốn mình trong chăn, dùng chăn bông ngăn chặn tiếng khóc để không ai nghe được, thật ra mọi người thì cũng biết, chỉ là giả bộ ngu ngốc, thành toàn cho tôn nghiêm và cao ngạo của cô mà thôi.
"Anh họ——" Vừa lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào, muốn lớn tiếng khóc.
Dương Bá Hàn bất đắc dĩ, ôm cô vào trong ngực vỗ về an ủi như một đứa trẻ: "Ngoan, ngoan nào, em khóc đi, khóc xong sẽ không còn chuyện gì nữa."
"Mới, mới sẽ không...... Không có việc gì." Dư Quán Chỉ đã rời khỏi cô, biến thành người khác rồi.
Dương Bá Hàn cũng không còn mở miệng an ủi gì nữa, chỉ là có thể kiên nhẫn ở cùng với cô, chờ đợi tiếng khóc cô dần dần ngừng lại, mới rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô.
"Lau nước mũi cái đã."
"Người ta không phải là đứa bé mà......" Đáng thương “ê a” mấy tiếng, vẫn nghe lời dùng sức lau nước mũi, nào còn chút dáng vẻ lãnh diễm của nữ vương trong truyền thuyết trên gian hồ nữa.
"Nói chuyện ngây thơ như thế còn không phải nữa à?" Thuận miệng qua loa đôi câu"Được rồi, ngoan nào", rồi trở tay vứt đóng khăn giấy kia vào thùng rác, sau đó ngồi thẳng người, chuẩn bị nói chuyện với cô.
"Anh Trọng Tề đã nói với em rồi." Đi thẳng vào vấn đề, không chút vòng vo.
Sau khi chuyển viện được một tháng, thân thể cô còn rất yếu ớt, cần dưỡng bệnh cho tốt, anh cũng không có nói thêm cái gì. Sau khi xuất viện, anh vẫn muốn tìm thời gian nói chuyện với cô một chút, thật ra thì chuyện này đã nên nói ngay từ lúc cô kết thúc mối tình đầu rồi, nhưng một người không chịu thừa nhận mình bị tổn thương, sao có thể nói với cô nên chữa khỏi tổn thương này thế nào được?
Cuối cùng cô cũng chịu đối mặt, vậy cũng rất tốt, bọn họ đang đợi ngày nay.
Anh đặt một hộp giấy lên dời đến bên cạnh cô: “Cái này, trả lại em."
"Này ——" Ngày đó không phải anh Trọng Tề đã ném đi rồi sao?
"Ngày hôm đó sau khi em xuất viện về, thiếu chút nữa lật tung nhà kho, không phải là đang tìm cái này sao?"
"......" Lúc đó cô rất hối hận vì hành động của mình, đó là kỉ niệm cuối cùng mà Dư Quán Chỉ để lại cho cô, ôm niềm hi vọng cực kì bé nhỏ, mong đợi trọng anh Trọng Tề quá bận rộn chưa ném đi, vì trước kia sau khi dọn dẹp đều sẽ ném tất cả đồ vật vào trong nhà kho, nhưng không ngờ anh họ lại giữ nó.
"Bây giờ, em đã hiểu rồi phải không? Thật không nỡ, cũng không cần giả bộ thoải mái, vì nếu không cẩn thận em sẽ thật sự đánh mất nó. Một thứ chân chính không để ý tới, thì nó có tồn tại hay không, đối với em mà nói cũng không sẽ không quan trọng, cùng lắm chỉ chiếm một không gian nhỏ mà thôi, em vứt bỏ nó, chỉ là muốn chứng minh em không cần, nhưng nếu em càng muốn vứt bỏ đi cái gì đó, chẳng khác nào thể hiện em rất để ý tới nó! Bọn anh hiểu em, nên sẽ không để ý tới những lời nói lẫy nhất thời của em, nhưng người khác sẽ không như vậy, có lúc, em nói không cần, họ sẽ nghĩ em thật sự không cần, Ấu Tần, em có hiểu không?"
Dương Ấu Tần ngẩn ngơ nhìn về anh.
Cho nên, Dư Quán Chỉ không hiểu, lại thật sự xoay người rời đi.
Là cô nói không cần, năm đó, cô quả thật chính miệng nói không cần anh, lúc đó anh cho là thật.
Nhưng, nhưng đó không phải là thật lòng, cô chỉ ..... Sợ bị vứt bỏ mà thôi.
Bởi vì sợ bị từ chối, cho nên trước làm bộ là cô không cần, sau đó lại thật sự cái gì cũng không có.
Cô thật ngu! Rõ ràng không muốn mất anh, tại sao lại muốn giữ lại chút tự ái không đáng giá vài đồng kia, vì thể diện nhất thời, mà ngay cả tình yêu của mình cũng thua mất.
Thua, thất bại thảm hại.
"Quá muộn...... Có đúng hay không?" Cô đang cầm hộp giấy, lòng chua xót chua hỏi.
"Không muộn."
"Nhưng...... Anh ấy đã có người khác." Không còn kịp rồi.
"Không muộn." Dương Bá Hàn vẫn nói như vậy: "Coi như là học một bài học, đã không có được người đàn ông này, thì đặt anh ta ở trong lòng, biến thành hồi ức, chúng ta phải nhìn về phía trước, cuộc đời của em còn dài như vậy, về sau người đàn ông làm em phải lòng sẽ xuất hiện, sau đó em phải nhớ kỹ, không thể lặp lại lỗi lầm này nữa. Yêu một người, phải chân thật một chút, em mới có cơ hội lấy được hạnh phúc, biết không?"
"Vâng." Cô khéo léo gật đầu.
Dương Bá Hàn đưa tay sờ sờ đầu của cô:"Vậy mới là một đứa trẻ ngoan."
Nghĩ ở một góc độ khác, lúc này Ấu Tần bị thương, cũng không coi là không có thu hoạch, ít nhất vì điều này mà cô có thể nhìn thẳng vào chính mình.
Phát tiết có lúc cũng không phải chuyện xấu, quá đa tình tự đè nén trong lòng quá lâu, rất không tốt cho sức khỏe. Cô chịu khóc, đau khổ một chút, sau đó đứng dậy từ nơi bị ngã, rút kinh nghiệm xương máu, mới có thể trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.