Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 295: Ấn ký màu xanh

Nhĩ Căn

03/06/2016

Sau khi nghe đủ loại tin đồn về thi thể tiên nhân kia thì Tử Vận Tông cũng bắt đầu coi trọng chuyện này. Xuất hiện đầu tiên là mấy vị trưởng bối trong tông môn cùng đám đệ tử thiên tài cũng theo các đại tông môn và gia tộc đi tới nơi có thi thể vị tiên nhân kia.

Cùng lúc đó, ngày càng có nhiều tu sĩ Nam Vực đi tới cùng phụ cận Vãng Sinh Động thử tìm kiếm tạo hóa cho mình.

Những việc gây chấn động Nam Vực tất nhiên sẽ gây ra sự chú ý tới từ Tây Mạc. Từ nhiều năm trước, lúc thi thể này xuất hiện đã có tu sĩ của Tây Mạc tới quan sát. Hiện giờ tin đồn về thi thể này lại dậy lên, thu hút số lượng lớn tu sĩ Tây Mạc để ý tới.

Đông Thổ cũng có tu sĩ tiến tới khiến cho Nam Vực rất coi trọng. Nhưng dần dần, tất cả tu sĩ tiến tới gần Vãng Sinh Động đều phát hiện ra, tu sĩ có tu vi Nguyên Anh tới gần nó thì tu vi sẽ bị áp chế, nếu cố tình tiến vào thì tu vi sẽ bị ép xuống thành Kết Đan kỳ. Bản thân tu sĩ là Kết Đan cảnh giới thì lại không chịu chút sức ép nào.

Điều kỳ lạ hơn là thi thể này to lớn như một ngọn núi nhỏ. Tu sĩ chạm vào nò đều biến mất trong nháy mắt như bị truyền tống đi một nơi khác, sau một khoảng thời gian lại bị truyền tống đi ra từ những nói khác nhau.

Mỗi người bị truyền tống ra đều miêu tả một kiểu, rất bất đồng.

Có người nói mình thấy được một vùng sông núi, có người lại thấy toàn lầu các cung điện, có người nói mình tiến nhập vào một vùng tiên cảnh, thấy được chí bảo nhưng không cách nào thu lấy, có người lại nói mình trông thấy tiên đan, trên thạch bích có khắc đan phương. Thậm chí, có người nói mình đã thấy một vùng chiến trường. Ở sâu bên trong ấy có một cỗ quan tài.

Mỗi người miêu ta một vẻ, không người nào giống nhau khiến cho cỗ thi thể này càng trở nên kỳ dị, thu hút nhiều tu sĩ tới quan sát hơn.

Trong mấy tháng ngắn ngủi, Tử Vận Tông đã phái ra nhóm người thứ năm đi thám thính. Lần thứ năm này, ngoài người của Tử Khí nhất mạch còn có cả đan sư của Đan Đông nhất mạch đi theo.

Trước đó có một đệ tử của Tử Khí nhất mạch trở về, ngay lập tức được dẫn vào Đan Đông nhất mạch, sau đó mấy ngày, trong nhóm người thứ tư rời khỏi Tử Vận Tông đã có đan sư của Đan Đông nhất mạch đi cùng.

Người dẫn đầu toán này chính là Diệp Phi Mục, ngoài ra còn có An Tại Hải và Diệp Vân Thiên.

Tam đại Tử Lô cùng nhau xuất động, Tử Khí nhất mạch cũng xuất ra cường giả cùng đi. Qua một tháng sau, ngày càng có nhiều sự tình kỳ dị diễn ra. Các tông môn, gia tộc liên tiếp xuất động người đi ra, thậm chí có cả những người thuộc vào cấp bậc lão tổ xuất hiện.

Sau thời gian này, Tử Vận Tông tập trung toán người thứ năm chuẩn bị đi tới Vãng Sinh Động. Thời điểm ấy, Mạnh Hạo bế quan đã được gần nửa năm. Ba ngày sau khi Sở Ngọc Yên và Lâm Hải Long cầm đầu toán người thứ năm ra đi thì Mạnh Hạo xuất quan.

Ra khỏi động đá vôi dưới lòng đất, thân thể Mạnh Hạo gầy hơn một chút, nhưng ánh mắt càng thâm thúy. Trên người hắn không có dấu hiệu nào của Bất Diệt Hỏa nhưng nếu nhìn sâu vào trong ánh mắt hắn, người khác sẽ có cảm giác không tự chủ được như toàn thân đang bị một ngọn lửa thiêu đốt.

Đan Đông Bất Diệt Hỏa đã được Mạnh Hạo dung hợp vào tinh thần, chỉ chờ hắn đột phá Trúc Cơ kỳ tiến vào Kết Đan là có thể hóa thành gốc rễ, từ đó thiêu đốt lâu dài.

Sau khi xuất quan, Mạnh Hạo liền cảm nhận được những biến đổi diễn ra trong tông môn. Sau khi điều tra, hắn biết được tất cả sự tình diễn ra trong nửa năm nay đều có liên quan tới thi thể tiên nhân kia.



Đối với thi thể ấy, Mạnh Hạo hiểu rất rõ trình độ của nó chắc chắn vượt qua tất cả mọi người ở đây. Không chỉ một lần hắn có cảm giác năm đó, thi thể này rơi xuống thế giới này như là để tìm chính mình.

Suy đoán ấy làm Mạnh Hạo chần chừ, không muốn tới gần nó sớm. Sau khi nghe đủ các loại sự tình về nó, Mạnh Hạo trầm mặc một hồi. Hắn quyết định đi bái kiến sư tôn, sau đó chọn tiếp tục bế quan. Hắn muốn luyện chế Tam Phàm Đan để trùng kích Kết Đan cảnh.

Mạnh Hạo đã đạt Trúc Cơ đại viên mãn rồi, Kết Đan là con đường hắn phải đi qua. Một khi Kết Đan là hắn sẽ trở thành cường giả Kết Đan. Tu ra Đan khí rồi, hắn có thể quật khởi. Chỉ cần cận thận một chút là có thể đi tới rất nhiều nơi.

Có thể nói, đạt tới Kết Đan mới xem như chính thức trở thành tu sĩ.

Cả đời tu sĩ, Luyện khí chỉ mới là tiếp xúc sơ qua với con đường tu hành, lúc Trúc Cơ là thời gian để đặt nền móng. Trụ cột càng vững thì lực bộc phát sau này càng lớn. Còn Kết Đan kỳ chính là lần bộc phát đầu tiên trên con đường tu hành.

Tu sĩ Kết Đan có thể mang thuật pháp lợi dụng Đan khí phát huy tới cùng thực lực, huyễn hóa thần thông trong khi bình thường chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới thực sự sơ khai nắm giữ những thần thông kinh thiên.

“Trùng kích Kết Đan cảnh!” Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, hai mắt lộ ra một tia chấp nhất. Hắn vung tay lên, đan lô màu đen biến ảo liền xuất hiện. Vừa xuất hiện, trên đó đã lộ ra gương mặt thiếu niên oán hận nhìn chằm chằm Mạnh Hạo. Không có tiếng gào rú nào, chỉ có con mắt trừng trừng oán độc. Giống như việc Mạnh Hạo mang nó theo đan lô đi ra đã khiến nó giận giữ tột cùng.

Mạnh Hạo nhìn vào gương mặt thiếu niên hừ lạnh. Đan lô chi linh này thật không biết tốt xấu. Mấy ngày vừa rồi Mạnh Hạo thường xuyên luyện hóa mà đan lô chi linh này vẫn tràn ngập oán khí với hắn.

“Ngươi đã muốn chết thì ta cho ngươi biết, cái gì là sống không bằng chết. Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ phải cầu khẩn đến ta.” Mạnh Hạo nâng tay phải lên bắt lấy đan lô màu đen, không thèm để ý tới khuôn mặt thiếu niên đang gào rú trong im lặng, ném thẳng vào trong túi trữ vật có mặt nạ huyết sắc.

“Cực Yếm tiền bối, đây chính là ác bá lúc trước tiền bối muốn đi bắt, phiền tiền bối chịu vất vả một chút mang nó độ hóa.” Âm thanh Mạnh Hạo truyền vào bên trong. Bì Đống đang ngự tên đỉnh đầu Lý gia lão tổ chợt run lên, ánh mắt kích động nhìn đan lô màu đen vừa mới xuất hiện trước mặt mình.

“Không cần phải sợ, nhưng ngươi thật không có đạo đức. Ngươi yên tâm, Cực Yếm hiền lành, anh tuấn, vĩ đại sẽ giúp ngươi quay ngược con đường tà ác trở về nẻo chánh.” Bì Đống cười híp mắt, nhảy một cái đã tới gần đan lô màu đen.

Mạnh Hạo thu hồi linh thức, không để ý tới đan lô chi linh nữa. Hắn lấy ra Vạn Luyện Lô, lấy ra dược thảo. Sau một hồi trầm tư thì bắt đầu chìm đắm trong việc luyện đan.

Vì luyện đan để bản thân đột phá nên Mạnh Hạo vô cùng cẩn thận. Hắn dùng thời gian nửa tháng để luyện chế. Trong điều kiện không có đan ngộ, luyện chế một viên đan dược mất chừng ấy thời gian cũng không phải là nhiều.

Nửa tháng sau, nhìn Tam Phàm Đan trong tay, Mạnh Hạo hít thở sâu rồi bắt tay vào phục chế. Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Hạo giữ tình thần bình tĩnh, nuốt Tam Phàm Đan này vào, vận chuyển Tử Khí Đông Lai với ý đồ kết xuất ra Tử Đan.

Từng ngày trôi qua, Mạnh Hạo không nhớ hắn đã nuốt vào bao nhiêu Tam Phàm Đan. Hắn không nghĩ tới việc kết Tử Đan từ mười tòa đạo đài Trúc Cơ lại khó khăn tới nhường ấy.



Sau một tháng, Mạnh Hạo hoàn toàn chìm đắm trong việc dùng Tam Phàm Đan trùng kích cảnh giới nhưng suốt một tháng này hắn chưa một lần thành công. Dù hắn dùng đan dược như thế nào đi nữa thì cứ tới lúc sắp sửa kết đúc thành đan hắn lại thất bại.

Một lần lại tiếp một lần thất bại, đại lượng linh thạch mất đi khiến cho Mạnh Hạo vô cùng đau lòng mà không có biện pháp nào.

“Dựa theo tỷ lệ này, bằng vào mười tòa đạo đài của ta, sợ là phải thử cả ngàn lần mới thành công một lần mất!” Mạnh Hạo thở dài. Mạnh Hạo thấy nếu không có mảnh gương đồng kỳ diệu kia thì tu vi của hắn chắc sẽ dừng lại ở Trúc Cơ mãi mãi mất.

Vừa trầm mặc, Mạnh Hạo vừa nhíu mày. Hắn nghĩ tới đám người Lý Đạo Nhất đột phá bên ngoài Đạo Tỉnh.

“Chắc chắn có liên quan tới việc ta có mười tòa đạo đài rồi.” Mạnh Hạo than thầm nhưng nhất quyết không đầu hàng. Dẫu tỷ lệ là một trên một ngàn thì hắn vẫn có hy vọng thành công.

“Chỉ có trở thành Tử Đan mới có thể luyện chế ra hoàn mỹ Kim Đan(một loại đan dược) giúp mình trở thành Kim Đan (một loại cảnh giới). Mà đạt tới Kết Đan cảnh, thực lực của ta sẽ nhảy vọt, lại có thể dùng mặt nạ huyết sắc để thi triển huyết tiên thần thông trong đó. Hơn nữa, dựa vào những điều Bì Đống nói, sau khi Kết Đan, chim Anh Vũ sẽ xuất hiện…”. Mạnh Hạo chìm đắm trong những suy nghĩ ấy, ánh mắt càng thêm kiên định hơn.

“Nhất định phải kết xuất ra Tử Đan!” Mạnh Hạo hất tay áo, đang muốn đứng dậy lấy thêm linh thạch thì cả người hắn chợt chấn động mạnh.

Không chỉ có hắn chấn động, cả vùng ấy và hơn phân nửa lãnh thổ Nam Vực cũng cảm nhận được chấn động. Trung tâm của chấn động này tới từ thi thể tiên nhân bên cạnh Vãng Sinh Động đang xuất hiện vài vạn tu sĩ kia.

Chấn động này tới từ ngực của thi thể, giống như đang có một quả tim đập từng nhịp đập, âm thanh truyền khắp bốn phương tám hướng làm chấn động mặt đất, bầu trời cũng gợn sóng khuếch tán bao trùm các ngọn núi, lướt qua rất nhiều tông môn.

Tử Vận Tông cách đó không quá xa, tất nhiên là bị chấn động đó bao trùm. Nhiều người không chịu được, tinh thần liền bị chấn động ấy làm cho choáng váng. Mạnh Hạo vừa định bước đi liền dừng lại, đưa tay đặt lên ngực.

Hắn cảm nhận được chấn động vang khắp đất trời này. Bỗng nhiên, sắc mặt hắn đại biến, bởi vì hắn cảm thấy có một lực triệu hoán gửi tới hắn từ thi thể kia.

“Ngươi muốn biết huyết mạch của ngươi tới từ đâu sao…”

“Ngươi muốn biết vì sao năm đó ngươi có thể thấy được thế giới của ta sao…”

“Ngươi không phải muốn biết thế giới ấy ra sao ư…”

“Ta vì ngươi mà tới đây. Ta đã đợi rất lâu rồi. Tới đây đi, tới với ta, ngươi sẽ biết được tất cả chân tướng!”

Từng âm thanh tang thương vang lên trong óc Mạnh Hạo. Âm thanh già nua như vọng dậy từ năm tháng vô tận, mang theo khí tức cổ xưa dẫn động huyết mạch của Mạnh Hạo, khiến máu tươi toàn thân hắn lưu chuyển rất nhanh. Trên mu bàn tay phải của hắn chợt xuất hiện một ấn ký màu xanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook