Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 44: Bắc Hải chứng đạo (ngộ đạo bên bờ Bắc Hải)

Nhĩ Căn

03/06/2016

Kháo Sơn Tông to lớn như thế, lúc này lại chỉ có một mình Mạnh Hạo đứng cô đơn trên đỉnh Đông phong, thả mắt nhìn ra bốn phía nơi sương mù đang dần dần tiêu tán. Hắn cúi đầu, tông môn ngày xưa náo thiệt là thế, bây giờ trở nên trống trải lạ thường.

Hứa sư tỷ và Trần sư huynh đều bị mang tới Nam Vực, Tiểu bàn tử cũng rơi khỏi nơi đây, không biết lần gặp lại sau sẽ là khi nào?

Trở thành đệ tử nội tông, ở Kháo Sơn Tông được ba năm, mọi ký ức hóa thành gió núi xen lẫn hơi lạnh của mùa thu quét qua gương mặt Mạnh Hạo, thổi bay mái tóc dài, chẳng biết bao giờ mới trở lại. Hắn ngồi yên trên tảng đá lớn. Rất lâu sau, trên trời đã lốm đốm sao giăng, rồi màn đêm dần qua nhường chỗ cho bình minh kéo tới. Mạnh Hạo than nhẹ một tiếng, hắn ngẩng đầu lên.

“Mọi người đã đi hết rồi, chỉ còn ta ở lại nước Triệu này thôi.” Mạnh Hạo bỗng nhớ nhà. Dù tổ phòng ở huyện Vân Kiệt đã bị hắn bán đi, hắn vẫn nhớ mọi vật dụng trong nhà, từ nồi niêu, giường chiếu, càng nhớ hơn là đỉnh Thanh Sơn nơi hắn bị bắt tới Kháo Sơn Tông này. Trong trí nhớ của hắn có nụ cười hiền lành của mẫu thân, còn có ánh mắt sợ hãi của mẫu thân khi nhìn phụ thân hắn.

Tâm trí hắn hơi mơ hồ, lắc lắc đầu xong thì đứng lên. Kháo Sơn Tông bị đám tu sĩ kia lục soát đã trống trơn chẳng còn lại gì. Mạnh Hạo vỗ vỗ quần áo, thay bộ áo màu bạc của đệ tử nội tông thành bộ trường bào dành cho văn sĩ năm nào. Lúc trước vốn rất rộng, hiện giờ cũng không nhỏ hơn là mấy. Đón ánh mặt trời buổi sáng đang lên, đan hồ trong cơ thể hắn vang lên từng tiếng nổ mạnh. Viên yêu đan ở bên trong phập phồng không ngừng, tràn ra linh lực bàng bạc tràn ngập toàn thân Mạnh Hạo.

“Khoảng cách tới Ngưng Khí tầng thứ bảy không còn xa, ta đã cảm thấy bình cảnh rồi.”

Hắn bước từng bước về phía trước. Từ trong túi trữ vật bay ra hai thành phi kiếm lượn xuống dưới chân hắn, nâng đỡ thân thể hắn bay ra khỏi Kháo Sơn Tông. Mặc dù hắn có thể tự thân phi hành, nhưng cũng như Hứa sư tỷ năm đó, dù phi hành cũng chỉ trong một thời gian ngắn, khó mà phi hành trong một thời gian dài được.

Thân ảnh Mạnh Hạo dần biến mất khỏi chân trời, xuyên qua núi rừng xanh thẳm phía dưới. Ba năm qua hắn tiến vào Kháo Sơn Tông nhưng chưa từng rời khỏi khu vực này. Lúc này phi hành trên cao nhìn xuống, núi hoang trải dài suốt tầm mắt như không có giới hạn.

Thêm một ngày lại trôi qua, hắn cứ giữ tốc độ phi hành trên phi kiếm như vậy, mất đúng hai ngày mới bay ra khỏi mảnh đất này.

“Không biết lúc trước Hứa sư tỷ đưa ta tới tông môn phải cần bao nhiêu ngày? Tiếc là lúc ấy ta lại bất tỉnh, nhưng chắc tốc độ phải nhanh hơn ta không ít.” Mạnh Hạo thì thầm tự nói với chính mình.

Đối với tu sĩ tu hành như hắn thì nước triệu quả thực không lớn, còn đối với phàm nhân thì lại là một vùng hoang vu không nhỏ. Mạnh Hạo từng là văn nhân, sách vở đọc qua không ít. Đối với địa hình sông núi của nước Triệu hắn vẫn ghi nhớ trong lòng, dẫu không tự đi tới mọi nơi thì trong lòng hắn cũng không quên.

“Chỗ này là phía bắc nước Triệu, xem ra Kháo Sơn Tông cũng không cách xa huyện Vân Kiệt mấy.” Mạnh Hạo nhìn thấy ở xa xa một hồ nước, mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương soi, chính là Bắc Hải.

“Nghĩ lại thì đúng là vậy thật. Năm đó Hứa sư tỷ tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy, tốc độ phi hành rất nhanh nhưng bay quá lâu thì linh lực sẽ tiêu hao không còn, không tự tự thân phi hành trong một quãng đường quá dài.”

Mạnh Hạo nhớ lại chuyện cũ. Hắn rời huyện Vân Kiệt đã ba năm, nhiều kỷ niệm ngày trước đang trở lại trong trí nhớ. Đi qua Bắc Hải này thêm nửa ngày đường nữa là có thể trông thấy Đại Thanh Sơn rồi.

Mạnh Hạo hít thở sâu, bay nhanh về phía trước. Lúc tới bên bờ Bắc Hải, nhìn xuống mặt hồ yên tĩnh, Mạnh Hạo thấy khuôn mặt mình đã không còn là khuôn mặt của thiếu niên Mạnh Hạo ngày trước nữa. Ngày nay hắn đã gần hai mươi tuổi, vẻ cương nghị hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt, thay thế cho vẻ non nớt hôm nào.

Đang trầm mặc nghĩ, chợt có tiếng cười vang truyền tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạnh Hạo.



“Vị tiểu tiên sinh này có phải muốn vượt biển không?”

Trên mặt hồ có một chiếc thuyền đang đi tới. Đứng trên thuyền là một lão giả mặc áo tơi, mặt mũi hiện rõ vẻ khắc khổ và dấu ấn của thời gian. Lão đang chèo thuyền, nhìn về phía Mạnh Hạo cười thân thiện.

“Làm phiền lão trượng rồi!” Mạnh Hạo hơi ngạc nhiên, danh xưng tiểu tiên sinh đã lâu hắn không được nghe.

“Không phiền, không phiền! Lão giả ta đưa đò ở Bắc Hải đã bao nhiêu năm, lão vẫn luôn kính nể những người chăm đọc sách.” Ông lão nói xong, đánh thuyền tới gần vị trí Mạnh Hạo đứng. Mạnh Hạo tạ lễ rồi bước lên thuyền.

Trong khoang thuyền có một nữ hài khoảng bảy, tám tuổi. Mái tóc buộc bằng hai cái bím nhỏ, đứa bé đang ngồi xổm trên sàn thuyền dung quạt để đốt lò đun nước làm khói bốc lên từng cột màu lam nhạt.

“Đây là cháu gái ta. Tiếc là con gái, chứ nếu là con trai, ta nhất định sẽ để nó đi học. Tiểu tiên sinh là người ở nơi nào?” Ông lão đong đưa mái chèo, điều khiển con thuyền ra giữa dòng, thuận theo hướng gió mà đi. Lão ngồi bên cạnh lò lửa, vừa cười vừa hỏi Mạnh Hạo.

Tiểu nữ hài cũng ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát Mạnh Hạo.

“Tiểu sinh từ Đại Thanh Sơn xuống đây, vốn là người ở huyện Vân Kiệt.” Mạnh Hạo cũng mỉm cười đáp lại. Cảnh sinh hoạt của phàm nhân trước mắt làm hắn nhớ lại những chuyện cũ trước kia.

“Huyện Vân Kiệt là nơi tốt lành, địa linh nhân kiệt. Trước kia đã từng xảy ra điềm lành, khiến cho quan gia cũng chú ý tới. Tiết trời chuyển mát, lão muốn uống chút rượu, không biết tiểu tiên sinh có muốn uống một chút không?” Ông lão cầm bầu rượu gần đó lên, hỏi Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo có nghe tới điềm lành mà ông lão nói tới. Đấy là chuyện của hơn mười năm trước. Nghĩ tới đó, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác phiền muộn. Hắn nhìn bầu rượu, hơi chần chờ. Trước kia hắn chưa bao giờ say rượu, vì hắn bần hàn không thể mua nổi. Khi tới Kháo Sơn Tông thì bên cạnh chẳng có người thân. Lúc này, hắn cầm chén rượu lên, khẽ làm lễ rồi uống một hớp trước ánh mắt hài lòng của ông lão. Một cảm giác cay nóng tràn ngập cổ họng, chảy xuôi tới tận tim gan của hắn.

“Lão trượng ăn nói bất phàm, không biết đã đưa đò ở đây được bao lâu rồi?” Mạnh Hạo nhìn mặt nước hồ trong xanh gợn sóng, lại uống thêm một ngụm rượu nữa. Vị cay của rượu nhắc hắn nhớ về Kháo Sơn Tông, nghĩ tới Hứa sư tỷ, Trần Phàm sư huynh, tới Tiểu bàn tử…

“Lão chèo đò ở Bắc Hải này đã được hai mươi năm rồi, đã gặp qua không ít văn nhân khí độ nên cũng học được một ít lời lẽ, thực khiến cho tiểu tiên sinh chê cười.” Ông lão cười gượng gạo.

“Cái hồ này không biết tồn tại bao nhiêu năm rồi. Đã có bao nhiêu người đi qua đây, mọi người có thể nhớ hoặc không nhớ nó, nhưng nó luôn nhớ mọi người.” Ông lão cầm chén rượu lên uống một ngụm.

Mạnh Hạo khẽ giật mình. Những kiến giải này hắn mới lần đầu được nghe, khiến hắn lâm vào trầm tư suy nghĩ, ánh mắt đặt trên từng gợn nước lăn tăn.

“Hồ nước này rõ là một cái hồ, sao lại gọi là Bắc Hải vậy?” Mạnh Hạo bỗng mở miệng hỏi ông lão.

“Hồ có lúc đầy lúc cạn, không thể chứa được vạn vật. Biển thì luôn đầy ắp, có thể dung được trăm sông ngàn sông. Cũng có thể vì mọi người không muốn nó biến mất nên gọi nó như vậy. Dù sao, ngươi gọi nó là hồ thì nó là hồ, cho nó là biển thì nó sẽ là biển.” Ông lão nghĩ một chút rồi vừa cười vừa nói.

Câu nói ấy rơi vào trong tau Mạnh Hạo khiến tâm thần hắn chấn động, bàn tay cầm chén rượu run run, ánh mắt kinh ngạc nhìn hồ nước như quên cả thời gian.





Không biết đã qua bao lâu, con thuyền đã đưa Mạnh Hạo cập bờ. Mạnh Hạo lấy được không ít ngân lượng trên người đám đệ tử ở Kháo Sơn Tông, hắn lấy ra một ít trả tiền đò cho ông lão, ôm quyền cúi đầu thật sâu. Hắn đứng đó nhìn con thuyền đang trôi ra xa, ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị.

Hắn không rời đi ngay mà khoanh chân ngồi tại đó nhìn mặt nước hồ, nhìn con thuyền độc đang xa dần. Trong đầu hắn văng vẳng âm thang của ông lão lái đò.

“Ngươi nói nó là hồ thì nó là hồ, ngươi cho nó là biển, nó sẽ là biển…” Âm thanh này quanh quẩn trong đầu hắn, vang vọng trên mặt hồ như muốn dung nhập vào trong đáy hồ này. Mạnh Hạo ngồi ở đây ba ngày không hề nhúc nhích, hắn chỉ yên lặng nhìn mặt hồ và nhớ tới những điều ông lão lái đò đã nói.

“Hồ có lúc cạn lúc đầy, phẳng lặng nên không dung được vạn vật. Biển thì rộng lớn, chứa được trăm sông ngàn sông…” Ánh mắt Mạnh Hạo ngày càng sáng, đan hồ trong cơ thể hắn cũng dậy sóng, mặt hồ mênh mang như không có giới hạn.

“Ta cho nó là hồ, nó sẽ là hồ. Ta cho nó là biển thì từ nay về sau, nó sẽ là biển!” Trong lòng Mạnh Hạo chấn động mạnh, đan hồ trong cơ thể hắn cũng xao động mãnh liệt, không có ảnh hưởng của đan hồ mà vẫn căng phồng lên.

Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, trong đầu liên tục vang lên mấy lời nói của ông lão lái đò, hắn không phát giác được bốn phía xung quanh hắn, thiên địa linh khí đang không ngừng dồn tới, tràn vào trong đan hồ. Mặt nước Bắc Hải cũng dậy sóng, một lượng lớn linh khí từ mặt sóng tràn ra, từ bốn phía tập trung lên người Mạnh Hạo.

Bắc Hải chứng đạo!

Giờ khắc này, nếu có tu sĩ Kết Đan nào đó thấy được cũng sẽ hoảng sợ. Bởi chi có cảnh giới Trám Linh trở nên mới có thể tiếp xúc với cảnh giới ngộ đạo này, hơn nữa còn cần tới cơ duyên rất lớn. Lúc này đây, Mạnh Hạo đã chạm tới cảnh cửa này!

Hắn có thể thành công cũng có liên hệ lớn tới viên yêu đan của thượng cổ chi thú Ứng Long. Năm đó đoạt được yêu đan này, chìm vào một giấc chiêm bao, Mạnh Hạo đã có sự chuẩn bị cho việc ngộ đạo hôm nay.

Ba ngày sau, Mạnh Hạo mở mắt, trong ánh mắt lóe lên kim quang. Đan hồ trong cơ thể hắn đã lớn gấp đôi lúc trước, thoạt nhìn giống như một cái hồ lớn, nhưng trong ý thức của hắn, đây chính là biển đan của hắn. Vì hắn cho nó là biển, nó sẽ là biển!

Nước biển gào thét, sóng dâng lên cuồn cuộn. Viên yêu đan tỏa ra linh lực bàng bạc tràn đi khắp toàn thân Mạnh Hạo, dựa theo phương thức di chuyển ghi trong Thái Linh Kinh mà đi. Trong chốc lát, toàn thân Mạnh Hạo tỏa ra quang mang sáng rực. Trong não hắn nổ vang, kim quang khếch tán ra ngoài hơn ba trượng. Tu vi của hắn đã vượt qua bình cảnh tầng thứ sau, tiến vào Ngưng Khí tầng thứ bảy.

Tuy mới tiến vào tầng thứ bảy nhưng tiềm lực của hắn có thể so với Ngưng Khí tầng thứu bảy đỉnh phong, vì trong đan điền của hắn không phải là đan hồ như tu sĩ thông thường mà chính là biển đan rộng lớn.

Sau một lúc lâu, thiên địa linh khí xung quanh dần tiêu tán, kim quang tỏa ra từ thân thể Mạnh Hạo cũng thu liễm lại. Hắn khôi phục bộ dạng vốn có, chậm rãi đứng dậy.

Mạnh Hạo ôm quyền, cúi đầu thật sâu về phía mặt nước.

“Hôm nay Bắc Hải chứng đạo, ngày khác Mạnh mỗ tu vi tịnh tiến, có đủ năng lực, nhất định sẽ trở lại giúp ngươi hóa biển!” Mạnh Hạo nhìn dòng Bắc Hải, tâm tính kiên định thầm nhủ. Phải chăng hồ nước này cũng có tánh mạng, là một yêu hồ? Bất kể thế nào, hồ nước này đã giúp hắn đột phá tu vi, biến đan hồ trong đan điền của hắn trở thành biển đan. Ân tình này nhất định hắn phải báo đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook