Chương 360: Bảo đan của Chu Đức Khôn
Nhĩ Căn
29/06/2016
Không chỉ có y sửng sốt, mà cả Hàn Tuyết San cũng trợn trừng hai mắt, bộ dáng rất tức giận liếc nhìn Mạnh Hạo.
Tu sĩ bốn phía cũng chợt trầm mặc lại, sau đó là từng tràng cười truyền ra.
“Phương Mộc? Chẳng lẽ lại là vị Đan Đỉnh đại sư thanh danh hiển hách khắp Nam Vực kia hay sao?”
“Có ý tứ, đây chẳng phải là cố tình vũ nhục Chu đại sư a.”
“Có thể có đảm lượng mở miệng nói vậy, có lẽ xem ra người này cũng có chút ít bổn sự. Đáng tiếc lại gặp ngay Chu đại sư, vẫn cứ bị chèn ép thẳng một đường a.”
Ngay khi tiếng cười bốn phía vẫn còn truyền ra, thì Chu Đức Khôn cũng cau mày liếc nhìn Mạnh Hạo, rồi hừ lạnh một tiếng.
“Tiểu bối vô tri, cái tên Phương Mộc cũng không tới phiên ngươi mở miệng nói ra. Hắn chính là sư đệ của lão phu, là Đan Đỉnh đại sư!” Chu Đức Khôn hất tay áo lên, thần sắc đầy ngạo nghễ, cảm giác như bản thân mình là sư huynh của Đan Đỉnh đại sư quả thật cực có danh phận.
“Vốn ý định của ta là chỉ bảo một hai cho ngươi tại đan đạo, nhưng tên tiểu bối như ngươi lại có thể nói ra mấy lời như vậy thì lão phu cũng nói trước, sẽ để cho ngươi biết được đan đạo rộng lớn, cũng không phải dựa vào công phu miệng lưỡi.” Vừa nói, Chu Đức Khôn vừa nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bình nhỏ.
“Đây là độc chất mà ngày đó ngươi sử dụng phát tán thành độc huyết, lão phu đã giải khai được rồi, loại độc này nhìn qua thì bá đạo nhưng thực ra lại dựa vào nguyên lý cực kỳ đơn giản.” Chu Đức Khôn ngạo nghễ mở miệng, đồng thời đem bình dược này quăng về phía trước mặt Mạnh Hạo.
“Điều đầu tiên mà lão phu giáo huấn ngươi, đó chính là độc dịch trong bình này, ngươi…” Chu Đức Khôn còn chưa kịp dứt lời thì bỗng nhiên trợn hai mắt lên.
Tất cả các tu sĩ xung quanh cũng chìm vào trong yên lặng, mọi ánh mắt trong cái tích tắc này đều rơi xuống người Mạnh Hạo, ngay cả tứ đại trưởng lão bên kia cũng nhanh chóng nhìn qua.
Bởi vì sau khi đón lấy bình dược, trong tích tắc, bình dược cũng bị vỡ nát ra, chất lỏng màu đen đầy tanh hôi cùng với đám khói đen đột nhiên lơ lửng trên lòng bàn tay của Mạnh Hạo.
Mà lúc này, lòng bàn tay Mạnh Hạo cũng xuất hiện một ngọn lửa vô hình như đang thiêu đốt, khiến cho đám khói đen kia co rút lại, tiêu tán bớt đi, mà chất lỏng màu đen thì như không ngừng quay cuồng. Chỉ sau một vài hơi thở, dưới ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh, hắn vậy mà cứng rắn luyện hóa độc dịch này trở thành một viên đan dược!
Sau khi viên đan dược màu đen này tản ra một đám khí tức màu đỏ mỏng manh thì đã chuyển sang màu tím, mùi vị cũng không còn tanh hôi tỏa ra bên ngoài nữa, thậm chí còn có từng đợt dược hương thơm nhàn nhạt tản ra, khiến cho tâm thần người khác ngửi thấy cũng theo đó mà chấn động.
"Ngưng dịch thành đan!" Trong lòng Chu Đức Khôn giật thót một cái.
“Đích thật là mưu lợi rồi. Việc này tuyệt đối là không thể xảy ra được, người này mới bao nhiêu tuổi chứ, cái thủ đoạn ngưng dịch thành đan này chỉ có Tử lô mới có thể làm được đấy.” Chu Đức Khôn vốn kinh sợ, nhưng trong lòng lão nhanh chóng gạt bỏ đi, không chấp nhận chuyện này.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, có chút ngại ngùng. Có thể gặp được Chu Đức Khôn ở đây, hắn tự nhiên cũng sẽ không khiến cho lão khó xử đấy, thậm chí trong lòng hắn cũng đã đầy vui mừng không thôi. Loại phương pháp ngưng dịch thành đan, sau khi lên Tử Lô thì hắn cũng nắm bắt được nên cử động lần này hoàn toàn cũng không mang tính kinh người gì cả, chỉ đơn giản là màn chào hỏi giữa những đan sư với nhau mà thôi. Chẳng qua, vì vẫn còn e ngại Quý gia, một khi Mạnh Hạo vẫn còn chưa hiểu rõ tình huống của hắn lúc này thì hắn cũng sẽ không thể hướng về Chu Đức Khôn mà nhận quen biết được.
“Thân là đan sư, chút thủ đạo của ngươi lão phu cảm thây thật không biết liêm sỉ, độc dịch này trong lúc nghiên cứu lão phu đã thêm vào không ít dược thảo, không nghĩ tới lại bị ngươi mưu lợi mà luyện hóa thành đan. Không bàn về Dược đạo ngươi như thế nào, nhưng loại thủ đoạn mưu lợi như vậy là không được.” Chu Đức Khôn làm ra một bộ dạng đại sự đầy nghiêm túc mà răn dạy. Lời lão vừa nói, đám người xung quanh cũng chợt bừng tỉnh hiểu ra, bốn vị trưởng lão bên kia cũng như hiểu ra chút chuyện nên sự khiếp sợ trong lòng cũng đã vơi đi rất nhiều. Dù sao vốn dĩ trong ý thức, hiển nhiên bọn họ lựa chọn tin tưởng Chu Đức Khôn hơn hẳn.
Tuy nói vậy, trong lòng Chu Đức Khôn vẫn cảm thấy cực kỳ ngưng trọng. Nhưng nghĩ tới việc nơi đây là Mặc Thổ, bản thân lại là Chủ lô Đan Đông nhất mạch thì trong lòng lão cũng lấy lại được chút tự tin, đồng thời càng thêm tin tưởng vào việc lúc nãy đối phương chính là mưu lợi mà ra.
“Đến, đang lúc lão phu có mặt tại đây, ngươi xuất hết bổn sự của mình ra luyện chế một viên đan dược để cho lão phu nhìn xem.” Chu Đức Khôn hất cằm, ngạo nghễ nói, tiện thể định ra chủ ý để xem đối phương rốt cuộc có được bao nhiêu bổn sự về đan đạo.
Mạnh Hạo mỉm cười liếc nhìn Chu Đức Khôn, lắc lắc đầu rồi đưa tay vỗ túi Trữ vật, lấy ra một Đan lô tầm thường, rồi lại lấy ra một chút thảo dược ném vào trong. Hắn dùng nửa khắc thời gian để luyện chế xong một lô đan dược, đan dược màu xanh, dược hương tản ra không chút đậm đặc. Đan dược tuy tầm thường, nhưng lại do chính bản thân Mạnh Hạo luyện chế cũng đủ sức oanh động tám phương.
Chỉ là sau khi đan dược xuất hiện, đám đông bốn phía lại không chút biểu lộ khác, mà ngược lại còn lộ ra một vài tràng thanh âm nhạo báng, bốn vị trưởng lão nhíu mày, thậm chí bà lão bên kia cũng thở dài không nói thêm gì mà chỉ lắc lắc đầu.
Hàn Tuyết San cũng nhăn đôi mày thanh tú lại, chỉ là khi bắt gặp ánh mắt Mạnh Hạo nhìn về phía nàng, sợ bản thân hắn xuống tinh thần mới lộ ra vẻ cổ vũ tán thưởng.
Mạnh Hạo sững sờ, cảm thấy có chút gì đó không đúng. Tuy rằng viên đan dược màu xanh này nhìn qua thì đơn giản, nhưng do chính tay hắn luyện chế, dược hương ngưng mà không tán ra bên ngoài, dược hiệu đầy đủ tám thành, lại là đan dược dành cho cảnh giới Trúc cơ.
“Đây là đan dược do ngươi luyện chế ra? Mà thôi, lão phu cũng không muốn gây khó dễ ngươi quá mức, chỉ để khiến ngươi tâm phục khẩu phục, cũng để cho ngươi biết thế nào mới được gọi là đan dược!” Trong lòng Chu Đức Khôn cũng thở nhẹ ra một hơi. Thật ra cảnh giới đan đạo của Mạnh Hạo đã sớm vượt Chu Đức Khôn quá nhiều, đan dược luyện chế ra cũng được nội liễm hoàn toàn, nếu không cầm trên tay nghiên cứu trực tiếp thì Chu Đức Khôn bây giờ hoàn toàn không thể nhìn ra được cảnh giới của đan dược này. Lúc này vẻ mặt Chu Đức Khôn đầy lạnh nhạt, bày ra một bộ dạng cao nhân, đồng thời vừa nói lão vừa đưa tay vỗ túi Trữ vật lấy ra một Đan lô.
Đan lô này được làm từ ngọc thạch, vừa xuất hiện đã tràn ra linh khí nồng đậm. Mạnh Hạo nhìn thấy cũng chợt sững sờ, với kiến thức của hắn có thể liếc mắt cũng nhận ra đan lô trước mặt bất phàm.
Hơn nữa trên bề mặt Đan lô còn có điêu khắc một ít hình Thụy thú, là dạng đồ án tương đồng với ấn kí đồ đằng không chút tầm thường, có hiệu quả đặc thù tồn tại bên trong.
Phát hiện được ánh mắt của Mạnh Hạo, trong lòng Chu Đức Khôn có chút đắc ý. Đan lô này là do Hàn Tuyết gia tộc tặng cho, khi mới nhận được lão cũng vui sướng thật lâu. Tuy nói đan đạo lão tầm thường, nhưng thế mạnh của lão là đặc biệt ổn định, có thêm Đan lô này khiến cho đan dược lão luyện được ở cấp độ nhất định, luyện mười lần có thể thành công chín lần.
Đan lô vừa xuất, tay phải Chu Đức Khôn cũng xuất hiện một khối đá màu đỏ, sau khi nâng Đan lô lên thì Hỏa diễm từ bên trong khối đá cũng khuếch tán ra, còn tay phải lão không ngừng lấy ra thảo dược rồi thôi hóa từng loại riêng biệt, lần lượt ném vào Đan lô. Rồi đột nhiên lão nhấn mạnh vào phía trên đan lô một cái.
Đan lô lập tức tỏa ra hào quang sáng rực, Chu Đức Khôn bên trong màn sáng như mang đầy tiên quang, thân ảnh trở nên cao lớn đầy thần thánh khiến người khác khi nhìn thấy, trong lòng không khỏi nảy sinh ra một sự tín phục.
Giờ khắc này, hình tượng tiên phong đạo cốt để hình dung ra lão là thích hợp nhất.
“Không hồ là Chu đại sư, nhìn qua đã có thế biết là một vị đan đạo đại sư rồi a!”
“Đây là lần thứ hai ta được tận mắt nhìn thấy Chu đại sư luyện đan, mỗi lần nhìn thấy đều chấn động tâm thần, cảm thấy vô cùng bội phục.”
Đám tu sĩ bốn phía đều đang thấp giọng bàn luận với nhau, ánh mắt đầy vẻ tôn kính đặc biệt rõ ràng. Ngay cả bốn vị trưởng lão cũng mang theo vẻ mỉm cười mà gật gật đầu lộ ra tôn kính đối với Chu Đức Khôn.
Sắc mặt Mạnh Hạo có chút cổ quái. Người ngoài không nhìn ra được, nhưng hắn liếc sơ qua cũng thấy Chu Đức Khôn luyện chế đan dược kia không tệ, thế nhưng lão còn vận dụng thêm một loại công pháp trong quá trình luyện chế, khiến cho hào quang quanh người tỏa ra vạn trượng, người ngoài nhìn vào đều tin phục không thôi.
“Khó trách lão có thể ở đây hô mưa gọi gió, công pháp này có tác dụng đích thật rất lớn a. Nhưng trước kia lão còn chưa có công pháp này, hẳn là sau khi vào Mặc Thổ mới đạt được đấy?” Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ.
Một lát sau, tiếng nổ vang từ trong Đan lô truyền ra ngoài, hai mắt Chu Đức Khôn lóe sáng ngời đồng thời lão đưa tay vỗ mạnh lên Đan lô một cái, một ánh sáng chói mắt lóe ra, rồi một viên đan dược từ bên trong Đan lô bồng bềnh lơ lửng bay lên.
Ngay khi đan dược xuất hiện, mùi dược hương nồng đậm lan tỏa ra phạm vi khuôn viên hơn mười trượng, khiến đám người xung quanh khi hít vào một hơi đều cảm thấy tinh thần phấn chấn, tu vi trong cơ thể cũng trở nên linh hoạt hơn hẳn.
“Đây mới chính là đan dược chứ, còn chưa nuốt vào đã khiến cho tu vi người ta trở nên linh động như vậy, Đan dược này không tầm thường!”
“Hoàn toàn chính xác không tầm thường, thậm chí so với lần trước Chu đại sư luyện dược còn cường đại hơn, ha ha ha. Đan đạo của Chu đại sư lại thêm tinh tiến nha.” Thanh âm xôn xao bốn phía không ngừng nghỉ, ngoại trừ bà lão thì ba vị trưởng lão kia đều mỉm cười gật đầu.
Mạnh Hạo trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Chu Đức Khôn đang đắc ý bên kia. Sau một lúc thì hắn đành cười khổ, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao đám đông lúc nãy lại nhạo báng mình như vậy. Đan dược do Chu Đức Khôn luyện chế ra không tệ vì dù sao lão cũng là Chủ lô đan sư, nhưng hết lần này tới lần khác, một cái vỗ mạnh trên Đan lô của lão lúc nãy lại khiến cho dược hiệu trong đan dược đang được ngưng kết bị khuếch tán bớt ra bên ngoài.
Do vậy mà đan dược này sau khi hình thành thì dược hiệu cơ sở đã kém hẳn rồi, vì dược hiệu cũng chỉ còn phân nửa, phân nửa còn lại đã bị khuếch tán ra bốn phía lúc nãy hết rồi.
Đan hương đậm đặc khiến cho tâm thần người khác trở nên phấn chấn, tu vi linh hoạt, hiển nhiên là để đám tu sĩ Mặc thổ vốn không có hiểu biết về đan đạo có thể đoán được đan dược này thật sự là Đan dược tốt.
Mạnh Hạo hiểu ra, trước mặt những người không hiểu đan đạo thì cần phải biến hóa thêm một chút đấy. Mà bản thân hắn trong lúc bất tri bất giác lại có tinh tiến trong đan đạo, không còn thể hiện mạnh mẽ ra bên ngoài như trước nữa mà bắt đầu nội liễm vào bên trong. Loại cảnh giới này đã hoàn toàn vượt khỏi tầm mắt của đan sư bình thường, càng không thể bàn đến ánh mắt của đám người không hiểu biết chút gì về dược đạo rồi.
Dứt khoát thu lại ánh mắt còn đang nhìn về phía Thanh Đan trước mặt, hắn đưa mắt nhìn Chu Đức Khôn đầy tiên phong hạc cốt đang ngập tràn trong thanh âm phấn chấn của đám người bốn phía mà không khỏi nở nụ cười.
Cũng chính lúc này, giọng nói của nhị trưởng lão gia tộc Hàn Tuyết truyền ra.
“Chu đại sư đã không còn chỉ đạo người này nữa, thì vị tiểu bối tu sĩ tự xưng Phương Mộc này, mặc kệ lúc trước ngươi có ước định gì thì coi như cũng đã hết hiệu lực. Hàn Tuyết gia tộc ta không truy cứu ngươi tội lừa gạt vừa rồi coi như trả ân việc đã cứu Tuyết San.” Nhị trưởng lão nhàn nhạt nói. Ngay khi lão vừa mới nói ra, chưa kịp đợi Chu Đức Khôn nói tiếp thì một tiếng cười dài vang vọng khắp Thánh Tuyết Thành chợt xuất hiện.
“Vị này chính là đan sư của Hàn Tuyết gia tộc? Hay cho một tên đại sư, đan đạo như vậy thật sự là đả vứt đi thể diện của Đan Quỷ a, càng là làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
Tiếng cười chói tai vang khắp trời đất.
Ngay lúc đó có ba đạo cầu vồng cũng phá không mà đến, trong lúc bầu trời còn đang vặn vẹo gợn sóng thì thân ảnh của ban người chợt hiện ra.
Ba người này vừa xuất hiện, hộ trận Thánh Tuyết Thành cũng ngay lập tức tự hành mở ra. Bốn vị trưởng lão nhìn về phía ba người này, sắc mặt đều đại biến.
Tu sĩ bốn phía cũng chợt trầm mặc lại, sau đó là từng tràng cười truyền ra.
“Phương Mộc? Chẳng lẽ lại là vị Đan Đỉnh đại sư thanh danh hiển hách khắp Nam Vực kia hay sao?”
“Có ý tứ, đây chẳng phải là cố tình vũ nhục Chu đại sư a.”
“Có thể có đảm lượng mở miệng nói vậy, có lẽ xem ra người này cũng có chút ít bổn sự. Đáng tiếc lại gặp ngay Chu đại sư, vẫn cứ bị chèn ép thẳng một đường a.”
Ngay khi tiếng cười bốn phía vẫn còn truyền ra, thì Chu Đức Khôn cũng cau mày liếc nhìn Mạnh Hạo, rồi hừ lạnh một tiếng.
“Tiểu bối vô tri, cái tên Phương Mộc cũng không tới phiên ngươi mở miệng nói ra. Hắn chính là sư đệ của lão phu, là Đan Đỉnh đại sư!” Chu Đức Khôn hất tay áo lên, thần sắc đầy ngạo nghễ, cảm giác như bản thân mình là sư huynh của Đan Đỉnh đại sư quả thật cực có danh phận.
“Vốn ý định của ta là chỉ bảo một hai cho ngươi tại đan đạo, nhưng tên tiểu bối như ngươi lại có thể nói ra mấy lời như vậy thì lão phu cũng nói trước, sẽ để cho ngươi biết được đan đạo rộng lớn, cũng không phải dựa vào công phu miệng lưỡi.” Vừa nói, Chu Đức Khôn vừa nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bình nhỏ.
“Đây là độc chất mà ngày đó ngươi sử dụng phát tán thành độc huyết, lão phu đã giải khai được rồi, loại độc này nhìn qua thì bá đạo nhưng thực ra lại dựa vào nguyên lý cực kỳ đơn giản.” Chu Đức Khôn ngạo nghễ mở miệng, đồng thời đem bình dược này quăng về phía trước mặt Mạnh Hạo.
“Điều đầu tiên mà lão phu giáo huấn ngươi, đó chính là độc dịch trong bình này, ngươi…” Chu Đức Khôn còn chưa kịp dứt lời thì bỗng nhiên trợn hai mắt lên.
Tất cả các tu sĩ xung quanh cũng chìm vào trong yên lặng, mọi ánh mắt trong cái tích tắc này đều rơi xuống người Mạnh Hạo, ngay cả tứ đại trưởng lão bên kia cũng nhanh chóng nhìn qua.
Bởi vì sau khi đón lấy bình dược, trong tích tắc, bình dược cũng bị vỡ nát ra, chất lỏng màu đen đầy tanh hôi cùng với đám khói đen đột nhiên lơ lửng trên lòng bàn tay của Mạnh Hạo.
Mà lúc này, lòng bàn tay Mạnh Hạo cũng xuất hiện một ngọn lửa vô hình như đang thiêu đốt, khiến cho đám khói đen kia co rút lại, tiêu tán bớt đi, mà chất lỏng màu đen thì như không ngừng quay cuồng. Chỉ sau một vài hơi thở, dưới ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh, hắn vậy mà cứng rắn luyện hóa độc dịch này trở thành một viên đan dược!
Sau khi viên đan dược màu đen này tản ra một đám khí tức màu đỏ mỏng manh thì đã chuyển sang màu tím, mùi vị cũng không còn tanh hôi tỏa ra bên ngoài nữa, thậm chí còn có từng đợt dược hương thơm nhàn nhạt tản ra, khiến cho tâm thần người khác ngửi thấy cũng theo đó mà chấn động.
"Ngưng dịch thành đan!" Trong lòng Chu Đức Khôn giật thót một cái.
“Đích thật là mưu lợi rồi. Việc này tuyệt đối là không thể xảy ra được, người này mới bao nhiêu tuổi chứ, cái thủ đoạn ngưng dịch thành đan này chỉ có Tử lô mới có thể làm được đấy.” Chu Đức Khôn vốn kinh sợ, nhưng trong lòng lão nhanh chóng gạt bỏ đi, không chấp nhận chuyện này.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, có chút ngại ngùng. Có thể gặp được Chu Đức Khôn ở đây, hắn tự nhiên cũng sẽ không khiến cho lão khó xử đấy, thậm chí trong lòng hắn cũng đã đầy vui mừng không thôi. Loại phương pháp ngưng dịch thành đan, sau khi lên Tử Lô thì hắn cũng nắm bắt được nên cử động lần này hoàn toàn cũng không mang tính kinh người gì cả, chỉ đơn giản là màn chào hỏi giữa những đan sư với nhau mà thôi. Chẳng qua, vì vẫn còn e ngại Quý gia, một khi Mạnh Hạo vẫn còn chưa hiểu rõ tình huống của hắn lúc này thì hắn cũng sẽ không thể hướng về Chu Đức Khôn mà nhận quen biết được.
“Thân là đan sư, chút thủ đạo của ngươi lão phu cảm thây thật không biết liêm sỉ, độc dịch này trong lúc nghiên cứu lão phu đã thêm vào không ít dược thảo, không nghĩ tới lại bị ngươi mưu lợi mà luyện hóa thành đan. Không bàn về Dược đạo ngươi như thế nào, nhưng loại thủ đoạn mưu lợi như vậy là không được.” Chu Đức Khôn làm ra một bộ dạng đại sự đầy nghiêm túc mà răn dạy. Lời lão vừa nói, đám người xung quanh cũng chợt bừng tỉnh hiểu ra, bốn vị trưởng lão bên kia cũng như hiểu ra chút chuyện nên sự khiếp sợ trong lòng cũng đã vơi đi rất nhiều. Dù sao vốn dĩ trong ý thức, hiển nhiên bọn họ lựa chọn tin tưởng Chu Đức Khôn hơn hẳn.
Tuy nói vậy, trong lòng Chu Đức Khôn vẫn cảm thấy cực kỳ ngưng trọng. Nhưng nghĩ tới việc nơi đây là Mặc Thổ, bản thân lại là Chủ lô Đan Đông nhất mạch thì trong lòng lão cũng lấy lại được chút tự tin, đồng thời càng thêm tin tưởng vào việc lúc nãy đối phương chính là mưu lợi mà ra.
“Đến, đang lúc lão phu có mặt tại đây, ngươi xuất hết bổn sự của mình ra luyện chế một viên đan dược để cho lão phu nhìn xem.” Chu Đức Khôn hất cằm, ngạo nghễ nói, tiện thể định ra chủ ý để xem đối phương rốt cuộc có được bao nhiêu bổn sự về đan đạo.
Mạnh Hạo mỉm cười liếc nhìn Chu Đức Khôn, lắc lắc đầu rồi đưa tay vỗ túi Trữ vật, lấy ra một Đan lô tầm thường, rồi lại lấy ra một chút thảo dược ném vào trong. Hắn dùng nửa khắc thời gian để luyện chế xong một lô đan dược, đan dược màu xanh, dược hương tản ra không chút đậm đặc. Đan dược tuy tầm thường, nhưng lại do chính bản thân Mạnh Hạo luyện chế cũng đủ sức oanh động tám phương.
Chỉ là sau khi đan dược xuất hiện, đám đông bốn phía lại không chút biểu lộ khác, mà ngược lại còn lộ ra một vài tràng thanh âm nhạo báng, bốn vị trưởng lão nhíu mày, thậm chí bà lão bên kia cũng thở dài không nói thêm gì mà chỉ lắc lắc đầu.
Hàn Tuyết San cũng nhăn đôi mày thanh tú lại, chỉ là khi bắt gặp ánh mắt Mạnh Hạo nhìn về phía nàng, sợ bản thân hắn xuống tinh thần mới lộ ra vẻ cổ vũ tán thưởng.
Mạnh Hạo sững sờ, cảm thấy có chút gì đó không đúng. Tuy rằng viên đan dược màu xanh này nhìn qua thì đơn giản, nhưng do chính tay hắn luyện chế, dược hương ngưng mà không tán ra bên ngoài, dược hiệu đầy đủ tám thành, lại là đan dược dành cho cảnh giới Trúc cơ.
“Đây là đan dược do ngươi luyện chế ra? Mà thôi, lão phu cũng không muốn gây khó dễ ngươi quá mức, chỉ để khiến ngươi tâm phục khẩu phục, cũng để cho ngươi biết thế nào mới được gọi là đan dược!” Trong lòng Chu Đức Khôn cũng thở nhẹ ra một hơi. Thật ra cảnh giới đan đạo của Mạnh Hạo đã sớm vượt Chu Đức Khôn quá nhiều, đan dược luyện chế ra cũng được nội liễm hoàn toàn, nếu không cầm trên tay nghiên cứu trực tiếp thì Chu Đức Khôn bây giờ hoàn toàn không thể nhìn ra được cảnh giới của đan dược này. Lúc này vẻ mặt Chu Đức Khôn đầy lạnh nhạt, bày ra một bộ dạng cao nhân, đồng thời vừa nói lão vừa đưa tay vỗ túi Trữ vật lấy ra một Đan lô.
Đan lô này được làm từ ngọc thạch, vừa xuất hiện đã tràn ra linh khí nồng đậm. Mạnh Hạo nhìn thấy cũng chợt sững sờ, với kiến thức của hắn có thể liếc mắt cũng nhận ra đan lô trước mặt bất phàm.
Hơn nữa trên bề mặt Đan lô còn có điêu khắc một ít hình Thụy thú, là dạng đồ án tương đồng với ấn kí đồ đằng không chút tầm thường, có hiệu quả đặc thù tồn tại bên trong.
Phát hiện được ánh mắt của Mạnh Hạo, trong lòng Chu Đức Khôn có chút đắc ý. Đan lô này là do Hàn Tuyết gia tộc tặng cho, khi mới nhận được lão cũng vui sướng thật lâu. Tuy nói đan đạo lão tầm thường, nhưng thế mạnh của lão là đặc biệt ổn định, có thêm Đan lô này khiến cho đan dược lão luyện được ở cấp độ nhất định, luyện mười lần có thể thành công chín lần.
Đan lô vừa xuất, tay phải Chu Đức Khôn cũng xuất hiện một khối đá màu đỏ, sau khi nâng Đan lô lên thì Hỏa diễm từ bên trong khối đá cũng khuếch tán ra, còn tay phải lão không ngừng lấy ra thảo dược rồi thôi hóa từng loại riêng biệt, lần lượt ném vào Đan lô. Rồi đột nhiên lão nhấn mạnh vào phía trên đan lô một cái.
Đan lô lập tức tỏa ra hào quang sáng rực, Chu Đức Khôn bên trong màn sáng như mang đầy tiên quang, thân ảnh trở nên cao lớn đầy thần thánh khiến người khác khi nhìn thấy, trong lòng không khỏi nảy sinh ra một sự tín phục.
Giờ khắc này, hình tượng tiên phong đạo cốt để hình dung ra lão là thích hợp nhất.
“Không hồ là Chu đại sư, nhìn qua đã có thế biết là một vị đan đạo đại sư rồi a!”
“Đây là lần thứ hai ta được tận mắt nhìn thấy Chu đại sư luyện đan, mỗi lần nhìn thấy đều chấn động tâm thần, cảm thấy vô cùng bội phục.”
Đám tu sĩ bốn phía đều đang thấp giọng bàn luận với nhau, ánh mắt đầy vẻ tôn kính đặc biệt rõ ràng. Ngay cả bốn vị trưởng lão cũng mang theo vẻ mỉm cười mà gật gật đầu lộ ra tôn kính đối với Chu Đức Khôn.
Sắc mặt Mạnh Hạo có chút cổ quái. Người ngoài không nhìn ra được, nhưng hắn liếc sơ qua cũng thấy Chu Đức Khôn luyện chế đan dược kia không tệ, thế nhưng lão còn vận dụng thêm một loại công pháp trong quá trình luyện chế, khiến cho hào quang quanh người tỏa ra vạn trượng, người ngoài nhìn vào đều tin phục không thôi.
“Khó trách lão có thể ở đây hô mưa gọi gió, công pháp này có tác dụng đích thật rất lớn a. Nhưng trước kia lão còn chưa có công pháp này, hẳn là sau khi vào Mặc Thổ mới đạt được đấy?” Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ.
Một lát sau, tiếng nổ vang từ trong Đan lô truyền ra ngoài, hai mắt Chu Đức Khôn lóe sáng ngời đồng thời lão đưa tay vỗ mạnh lên Đan lô một cái, một ánh sáng chói mắt lóe ra, rồi một viên đan dược từ bên trong Đan lô bồng bềnh lơ lửng bay lên.
Ngay khi đan dược xuất hiện, mùi dược hương nồng đậm lan tỏa ra phạm vi khuôn viên hơn mười trượng, khiến đám người xung quanh khi hít vào một hơi đều cảm thấy tinh thần phấn chấn, tu vi trong cơ thể cũng trở nên linh hoạt hơn hẳn.
“Đây mới chính là đan dược chứ, còn chưa nuốt vào đã khiến cho tu vi người ta trở nên linh động như vậy, Đan dược này không tầm thường!”
“Hoàn toàn chính xác không tầm thường, thậm chí so với lần trước Chu đại sư luyện dược còn cường đại hơn, ha ha ha. Đan đạo của Chu đại sư lại thêm tinh tiến nha.” Thanh âm xôn xao bốn phía không ngừng nghỉ, ngoại trừ bà lão thì ba vị trưởng lão kia đều mỉm cười gật đầu.
Mạnh Hạo trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Chu Đức Khôn đang đắc ý bên kia. Sau một lúc thì hắn đành cười khổ, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao đám đông lúc nãy lại nhạo báng mình như vậy. Đan dược do Chu Đức Khôn luyện chế ra không tệ vì dù sao lão cũng là Chủ lô đan sư, nhưng hết lần này tới lần khác, một cái vỗ mạnh trên Đan lô của lão lúc nãy lại khiến cho dược hiệu trong đan dược đang được ngưng kết bị khuếch tán bớt ra bên ngoài.
Do vậy mà đan dược này sau khi hình thành thì dược hiệu cơ sở đã kém hẳn rồi, vì dược hiệu cũng chỉ còn phân nửa, phân nửa còn lại đã bị khuếch tán ra bốn phía lúc nãy hết rồi.
Đan hương đậm đặc khiến cho tâm thần người khác trở nên phấn chấn, tu vi linh hoạt, hiển nhiên là để đám tu sĩ Mặc thổ vốn không có hiểu biết về đan đạo có thể đoán được đan dược này thật sự là Đan dược tốt.
Mạnh Hạo hiểu ra, trước mặt những người không hiểu đan đạo thì cần phải biến hóa thêm một chút đấy. Mà bản thân hắn trong lúc bất tri bất giác lại có tinh tiến trong đan đạo, không còn thể hiện mạnh mẽ ra bên ngoài như trước nữa mà bắt đầu nội liễm vào bên trong. Loại cảnh giới này đã hoàn toàn vượt khỏi tầm mắt của đan sư bình thường, càng không thể bàn đến ánh mắt của đám người không hiểu biết chút gì về dược đạo rồi.
Dứt khoát thu lại ánh mắt còn đang nhìn về phía Thanh Đan trước mặt, hắn đưa mắt nhìn Chu Đức Khôn đầy tiên phong hạc cốt đang ngập tràn trong thanh âm phấn chấn của đám người bốn phía mà không khỏi nở nụ cười.
Cũng chính lúc này, giọng nói của nhị trưởng lão gia tộc Hàn Tuyết truyền ra.
“Chu đại sư đã không còn chỉ đạo người này nữa, thì vị tiểu bối tu sĩ tự xưng Phương Mộc này, mặc kệ lúc trước ngươi có ước định gì thì coi như cũng đã hết hiệu lực. Hàn Tuyết gia tộc ta không truy cứu ngươi tội lừa gạt vừa rồi coi như trả ân việc đã cứu Tuyết San.” Nhị trưởng lão nhàn nhạt nói. Ngay khi lão vừa mới nói ra, chưa kịp đợi Chu Đức Khôn nói tiếp thì một tiếng cười dài vang vọng khắp Thánh Tuyết Thành chợt xuất hiện.
“Vị này chính là đan sư của Hàn Tuyết gia tộc? Hay cho một tên đại sư, đan đạo như vậy thật sự là đả vứt đi thể diện của Đan Quỷ a, càng là làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
Tiếng cười chói tai vang khắp trời đất.
Ngay lúc đó có ba đạo cầu vồng cũng phá không mà đến, trong lúc bầu trời còn đang vặn vẹo gợn sóng thì thân ảnh của ban người chợt hiện ra.
Ba người này vừa xuất hiện, hộ trận Thánh Tuyết Thành cũng ngay lập tức tự hành mở ra. Bốn vị trưởng lão nhìn về phía ba người này, sắc mặt đều đại biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.