Chương 364: Chủ dược cuối cùng.
Nhĩ Căn
14/07/2016
Vẻ mặt Mạnh Hạo đầy bình tĩnh, trong lòng vận
chuyển Đan đạo Tái Sinh quyết, lập tức hỏa diễm trong lòng bàn tay hắn
tách thành hai đoàn lửa, mà trong lòng hắn cũng đang không ngừng tính
toán đủ loại biến hóa của đan dược trong Đan lô rồi thỉnh thoảng điều
chỉnh lại, Đan lô cũng dần dần chuyển sáng màu đỏ thẫm.
Đúng lúc này, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay trái không ngừng bấm quyết điểm chỉ vào Đan lô. Mỗi lần tiếp xúc với tay hắn, Đan lô không ngừng phát ra tiếng ngân vù vù, bên trong còn có hàng loạt tiếng nổ phanh phanh, mùi dược hương cũng từ từ tản ra bên ngoài. Thế nhưng quỷ dị chính là hết lần này đến lần khác nhìn thấy Dược hương tràn ra, đám người xung quanh đang muốn ngửi thì không ai ngửi thấy được dược hương gì cả!
Hương khí trước mặt nhưng lại không thể ngửi được mùi hương này thế nào, hiện tượng quỷ dị này khiến cho sắc mặt mọi người đều biến hóa, cả bốn vị trưởng lão kia cũng đành mở to hai mắt mà nhìn.
“Chuyện này là vì nguyên do gì? Người này luyện đan dược gì mà có thể cảm nhận được Dược hương, nhưng hết lần này đến lần khác Dược hương lại như không tồn tại vậy?”
“Đan dược này quỷ dị, xem ra vị đan sư này tuy tuổi còn trẻ nhưng tuyệt đối không thể xem thường được.”
“Cái này cũng không nên coi là gì a, đoán chừng chắc chỉ là loại ảo thuật nào đó. Ngươi xem biểu lộ của Chu đại sư bên kia, hiển nhiên là đã biết rõ nguyên nhân rồi a.”
Trong lòng Chu Đức Khôn hoảng sợ không thôi, thế nhưng bên ngoài thì lại vô ý thể hiện ra vẻ mỉm cười giống như hết thảy đều đã dự đoán được, ẩn ẩn trong đó còn có vẻ tán thưởng đối với hậu bối.
Biểu lộ này đã sớm được lão luyện tập tới lô hỏa thuần thanh, không biết phải lén lút luyện tập bao nhiêu lần mới đạt được. Lúc này trình độ của lão đã tới mức núi thái sơn sụp đổ trước mặt, thần sắc chẳng những không thay đổi mà còn có thể làm cho người ta nghĩ rằng núi lở chính là do lão làm ra.
Đây chính là chỗ dựa lớn nhất giúp lão hô mưa gọi gió tại Mặc Thổ này, mà thần sắc vô thức trên mặt lão lúc này lại y hệt như vậy, dọa cho mọi người đều phải cảm thấy kinh sợ.
Vẻ mặt Nghiêm Tung đầy ngưng trọng, gã nhìn chằm chằm vào Đan lô trước mặt Mạnh Hạo, ánh mắt dần hiện lên một vẻ không cách nào tin tưởng được.
“Đây là… đan hương tự có! Bởi vì Đan chưa thành nên hương hư ảo, tràn ra ngoài vì để hấp thụ linh khí thiên địa. Cho nên người ngoài có thể cảm thụ được, nhưng lại không cách nào ngửi thấy được!
Loại thủ pháp luyện đan này, đã thuộc về cấp độ trong truyền thuyết, lửa này…” Nghiêm Tung càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ, vô ý đưa mắt nhìn về phía Chu Đức Khôn, lại nhìn thấy bộ dạng cao thâm khó lường của lão, trong lòng gã giật thót lại.
“Tên Chu Đức Khôn này, rốt cuộc thì tạo nghệ đan đạo của lão sâu đến bao nhiêu?”
Ngay lúc mọi người còn đang kinh hãi thì Mạnh Hạo vung tay trái lên, rồi lấy một chút thảo dược, cũng không hẳn chỉ là bụi phấn, mà còn có dược dịch hoặc cành cây lần lượt đưa vào bên trong. Đan lô ngày càng đỏ thẫm, đan hương càng thêm nồng đậm, mãi tới nửa canh giờ nữa trôi qua, Mạnh Hạo mới đưa tay vỗ mạnh vào Đan lô.
Ầm một tiếng, ngay khi mọi người cho rằng đan dược luyện đã sắp xong rồi thì trong chớp mắt, cả mặt đất như chấn động vô hình một cái, tiếng gió nổi lên gầm thét bốn phía. Nhưng sau đó mọi người lại phát giác ra, đây cũng không phải là gió!
Mà là Linh khí!
Trong tích tắc này toàn bộ Linh khí từ bốn phương tám hướng trong Thánh Tuyết thành điên cuồng kéo đến, mà bởi vì Linh khí cấp tốc kéo đến nên hiện ra cảm giác có cơn gió gào thét, thậm chí Linh khí lúc này cũng đã hình thành vòng xoáy.
Trung tâm vòng xoáy, là Đan lô trong lòng bàn tay Mạnh Hạo!
“Đây là…” Đại trưởng lão bước ra một bước, hơi thở dồn dập. Lão chưa từng nghe đến chuyện có người luyện đan lại có thể dẫn động Linh khí đến như vậy.
Nhị Trưởng lão, Tứ trưởng lão, còn cả vị lão bà kia đều trợn mắt há mồm, tâm thần chấn động. Đám tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc phía sau họ, kể cả là Hàn Tuyết San cũng đều biểu lộ ra một vẻ không cách nào tin được.
Bọn họ còn như vậy, thì không cần phải nói tới mấy trăm tu sĩ bốn phía đang dồn dập hít thở, âm thanh bàn tán xôn xao cả lên.
“Luyện đan, có thể dẫn động Linh khí tám hướng, đây là…đây là đan dược gì?”
“Rốt cuộc là đan dược gì mới có thể làm ra như vậy, chuyện này cũng quá không làm cho người ta dễ dàng tin tưởng được a.”
Trong lúc bốn phía xôn xao thì Chu Đức Khôn vẫn giữ một bộ dáng cao nhân, thậm chí còn đưa tay phải vuốt vuốt bộ râu đầy vẻ tán thưởng. Tựa như sự tình kì dị như vậy vẫn nằm trong dự liệu của lão đấy.
Thực ra, trong lòng Chu Đức Khôn đang run rẩy cực kì khủng khiếp, sâu trong lòng còn đang gào thét.
"Yêu nghiệt, biến thái, không nghĩ tới ngoại trừ Phương Mộc kia, còn có thể có yêu nghiệt đan đạo như vậy. Hắn muốn làm gì, hắn muốn luyện chế đan gì…” Trong lòng Chu Đức Khôn đầy khẩn trương, tâm thần không yên. Nhưng càng như vậy, thần sắc tán thưởng trên khuôn mặt lão càng tràn đầy, vẻ cao thâm mạt trắc càng thêm đặc biệt rõ ràng.
Cái biểu lộ này rơi vào trong mắt mọi người, vào trong mắt Nghiêm Tung lại trở nên vô cùng cao lớn.
“Không có Đan kiếp, xem ra quá trình luyện chế đan dược này tuy có kinh người, nhưng thực tế cũng không hoàn toàn là như vậy.” Vẻ mặt Nghiêm Tung đầy ngưng trọng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn trên bầu trời, trong lòng gã cũng trở nên an định lại.
“Đan dược này còn cần chư vị chờ thêm một chút, bởi vì Chủ dược vẫn đang còn khuyết thiếu.” Không lâu sau, Mạnh Hạo bình thản nói. Lúc này bốn phía hư không vặn vẹo, linh khí từ bốn phương tám hướng dũng mãnh lao đến Đan lô màu đỏ trong lòng bàn tay hắn, không ngừng dung nhập vào bên trong. Bàn tay hắn lúc này như đang nâng một khỏa Thái Dương vậy.
Lúc này nhìn qua, khí thế hắn đầy kinh người.
“Thiếu khuyết Chủ dược? Những lời này là ý gì? Nếu đã thiếu khuyết chủ dược thì sao không đưa vào?” Bốn phía tu sĩ xung quanh nhao nhao đầy kinh ngạc. Cả bốn vị trưởng lão đều cau mày đầy khỏ hiểu, vì vậy tất cả không hẹn mà cùng hướng về Chu Đức Khôn.
Không chỉ có bọn họ, mà sau khi Nghiêm Tung đang ngổn ngang trăm mối không giải được cũng đưa mặt nhìn về phía Chu Đức Khôn.
Thậm chí vị lão giả Nguyên Anh hậu kỳ đi bên cạnh gã từ đầu đến giờ, chưa từng lên tiếng cũng hướng mắt nhìn qua lão.
Chu Đức Khôn cười nhạt một tiếng, tay phải vuốt vuốt chòm râu, thần sắc đầy bình tĩnh, bộ dạng cao thâm mạt trắc như vốn đã dự đoán hết mọi chuyện. Thậm chí cả vẻ cổ vũ tán thưởng đối với hậu bối được lão làm ra hết thảy đều hoàn mỹ.
Nhưng thực ra trong lòng lão đang mắng nhiếc một tràng thật dài, là mắng ông trời đấy, tất cả mọi người nơi này lão cũng đều đã mắng nhiếc qua mấy lượt. Bởi lão khẩn trương, nơi này đột nhiên xuất hiện ra hai tên đan sư, mỗi tên đều là yêu nghiệt cả, thế nhưng mọi người hết lần này tới lần khác lại cho rằng lão mới chính là người mạnh nhất.
Loại cảm giác này cần một tố chất tâm lý cường đại gắng gượng mới không bị sụp đổ, lúc này Chu Đức Khôn vội ho lên một tiếng. Dường như tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía lão, như mong muốn tìm kiếm được câu trả lời.
"Chu Đại Sư, kính xin giải thích nghi hoặc."
"Đúng vậy a Chu Đại Sư, người xem lần luyện đan này,theo như người này nói vị Chủ dược cuối cùng là cái gì? Chờ một lát hẳn sẽ có sao?”
Trong lúc mói người nhao nhao hỏi, Nghiêm Tung cũng rất nghiêm túc hướng về phía Chu Đức Khôn cúi đầu.
"Thỉnh Chu Đại Sư giải thích nghi hoặc."
“Giải thích cái con em ngươi, ta làm sao biết chủ dược của hắn là cái gì chứ?” trong lòng Chu Đức Khôn lại mắng thêm một trận nữa, nhưng vẻ ngoài của lão vẫn biểu hiện ra một bộ dạng cao nhân, cười nhạt một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Lão phu xem ra, lai lịch vị Chủ dược này quả nhiên không tầm thường. Trong đơn giản lại mang theo thần bí, trong bình thường nhưng lại mang theo bất phàm. Vị chủ dược đan đạo cần thiết này, các ngươi hiểu thì là hiểu, còn không hiểu mà nói…cũng không nên cưỡng cầu.” Chu Đức Khôn tiếp tục cao thâm mạt trắc. Nếu không vì đã từng gặp qua lão trước đây, nghe được những lời lão vừa nói nhất định sẽ nghĩ lão chỉ đang nói bậy bạ, tất cả chỉ toàn là từ ngữ lập lờ nước đôi mà thôi.
Thế nhưng do ảnh hưởng bởi chủ kiến từ trước đối với lão, mà hết thảy lúc này lại trở thành câu nói đầy cao thâm mạt trắc, có ý nghĩa lâu dài.
Chu Đức Khôn ngẩng đầu nhìn trời cũng có lí do riêng, bởi vì lão cảm thấy cho dù là chủ dược nào đi nữa, nếu thiếu thì hẳn sẽ có người đưa tới, còn nếu như chờ đợi thì hẳn là từ tự nhiên mà bay tới rồi.
Huống chi cho dù không phải là tự bay tới thì lão vẫn có hướng kiến giải được đấy. Thiên địa dược thảo đều là vạn vật trong thiên hạ, cho nên lão ngẩng đầu là tuyệt đối không thể sai được.
Chứng kiến một loạt biểu lộ của Chu Đức Khôn khiến Mạnh Hạo không khỏi cảm thấy cổ quái trong lòng. Hắn cảm thấy từ khi đi vào trong Mặc Thổ thì Chu Đức Khôn đã trở nên thú vị hơn rất nhiều so với lúc lưu lại tại Tử Vận tông.
“Tới thành này đã bảy tám ngày rồi, tính toán thời gian hẳn cũng gần tới lúc rồi, chỉ là không biết phải đợi bao lâu thôi.” Trong lòng Mạnh Hạo còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì đột nhiên hắn biến sắc, rồi tay trái hắn không chút do dự vỗ túi Trữ vật lôi Lý gia lão tổ ra bên ngoài, mạnh mẽ ném lên trên.
Ầm một tiếng, trên trời xanh bao la chợt lóe lên một đạo Lôi Kiếp đột nhiên đánh xuống dưới, ầm âm lao tới với khí thế vượt trội hẳn so với Đan Kiếp thẳng xuống Lý gia lão tổ. Một tiếng thê lương thảm thiết truyền ra, cũng không đợi cho Lý gia lão tổ có cơ hội mở miệng chửi bới nguyền rủa, tia Lôi kiếp này yếu xuống thì Mạnh Hạo nhanh chóng thu hồi Lý gia lão tổ lại, còn đạo Lôi Kiếp suy yếu kia thì cũng bị hắn hút toàn bộ vào Đan lô.
Lôi kiếp này chính là vị Chủ dược cuối cùng mà Mạnh Hạo đang chờ đợi!
Đan lô nổ vang, tia chớp lóe sáng bên trong, từng tiếng nổ vang vọng kinh thiên, Đan lô trong lòng bàn tay Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt. Nắp Đan lô cũng tự động bật lên, hiện ra một viên đan dược được bao bọc bởi tia chớp bên ngoài, dần dần bay ra ngoài.
Ngay khi đan dược xuất hiện, mây đen trên bầu trời cũng cuồn cuộn kéo tới. Không phải là Kiếp vân, mà chỉ là hiện tượng Thiên địa tự nhiên xuất hiện mà thôi. Dường như đan dược lúc này có thể dẫn động lôi đình, khiến cho tầng mây phía trên bắt đầu xuất hiện từng tia chớp lóe lên, âm thanh lôi đình nổ vang chấn động cả mặt đất.
Mà dược hương vốn tràn ra khắp bốn phía lúc này cũng tự động cuốn ngược trở lại, thẳng vào bên trong Đan dược rồi ngưng tụ tại đó. Lập tức, đan dược cũng trở nên óng ánh sáng chói, ánh sáng lưu chuyển bốn phía trên bề mặt đan dược, nhìn qua vô cùng bất phàm.
Cùng lúc đó, toàn bộ linh khí trong tòa thành trì này nhanh chóng ầm ầm ngưng tụ lại, như thủy triều gào thét hình thành nên một làn gió trải khắp toàn bộ bề mặt đất, hình thành nên một vòng xoáy bên ngoài đan dược. Càng hấp thu Linh khí, sấm chớp trên bầu trời càng thêm nổ vang rền rĩ.
Rồi một lượng lớn tia chớp cũng bị hấp dẫn mà hàng lâm xuống, tay trái của Mạnh Hạo nhanh chóng nâng lên chụp lấy viên đan vẫn còn tia chớp lấp lóe bên ngoài bề mặt. Sau đó đặt trước mặt nhìn ngó kĩ lưỡng rồi chợt gật đầu nhẹ.
Lần này luyện đan chính là lần đầu tiên hắn thử nghiệm quá trình đi dung hợp một vài hướng đi khác lạ, khi hắn được nhìn thấy Từ Trung luyện Ngũ Hành đan vừa rồi. Tuy nói kết quả cũng không thành công nhưng cũng đã mở ra cho Mạnh Hạo một lối tư duy mới.
“Luyện đan như vậy mang lại hiệu quả rất tốt, hơn nữa căn cứ vào Ngũ hành mà cải biến thì có thể luyện ra được vô trung sinh hữu đan dược…”Mạnh Hạo có chút suy nghĩ, lại nhìn qua đan dược trong tay, rồi sau đó đầy ung dung nhìn về phía Nghiêm Trung.
Hơi thở của mọi người xung quanh bỗng chốc mà trở nên dồn dập, bốn vị trưởng lão hít vào một hơi lạnh nhìn chằm chằm vào viên đan dược được bao trùm bởi điện quang bên ngoài kia. Ngoài sân, thần sắc của mấy trăm tu sĩ cũng biến đổi khi nhìn thấy đan dược kia xuất hiện.
Nghiêm Tung trợn mắt há mồm, lúc Mạnh Hạo bắt đầu luyện đan thì gã cảm thấy không cần phải chú tâm. Chỉ là dần dần về sau, tuy thủ pháp luyện đan khác nhau nhưng gã cũng đã coi trọng, khi mà đan hương hư ảo tản ra ngoài, trong lòng gã đầy kinh ngạc. Rồi linh khí thiên địa bốn phía xuất hiện gã đã kinh sợ rồi, chỉ khi tia chớp vừa rồi xuất hiện, thì gã đã hoàn toàn bị rung động.
Bây giờ hơi thở của gã trở nên dồn dập, hai mắt mở to nhìn viên đan dược đang chứa phương pháp luyện đan Ngũ Hành của bản thân, hơn nữa còn vượt ra ngoài những điều thông thường, như là kết quả của sự kết hợp thủ pháp luyện đan nào đó.
Đúng lúc này, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay trái không ngừng bấm quyết điểm chỉ vào Đan lô. Mỗi lần tiếp xúc với tay hắn, Đan lô không ngừng phát ra tiếng ngân vù vù, bên trong còn có hàng loạt tiếng nổ phanh phanh, mùi dược hương cũng từ từ tản ra bên ngoài. Thế nhưng quỷ dị chính là hết lần này đến lần khác nhìn thấy Dược hương tràn ra, đám người xung quanh đang muốn ngửi thì không ai ngửi thấy được dược hương gì cả!
Hương khí trước mặt nhưng lại không thể ngửi được mùi hương này thế nào, hiện tượng quỷ dị này khiến cho sắc mặt mọi người đều biến hóa, cả bốn vị trưởng lão kia cũng đành mở to hai mắt mà nhìn.
“Chuyện này là vì nguyên do gì? Người này luyện đan dược gì mà có thể cảm nhận được Dược hương, nhưng hết lần này đến lần khác Dược hương lại như không tồn tại vậy?”
“Đan dược này quỷ dị, xem ra vị đan sư này tuy tuổi còn trẻ nhưng tuyệt đối không thể xem thường được.”
“Cái này cũng không nên coi là gì a, đoán chừng chắc chỉ là loại ảo thuật nào đó. Ngươi xem biểu lộ của Chu đại sư bên kia, hiển nhiên là đã biết rõ nguyên nhân rồi a.”
Trong lòng Chu Đức Khôn hoảng sợ không thôi, thế nhưng bên ngoài thì lại vô ý thể hiện ra vẻ mỉm cười giống như hết thảy đều đã dự đoán được, ẩn ẩn trong đó còn có vẻ tán thưởng đối với hậu bối.
Biểu lộ này đã sớm được lão luyện tập tới lô hỏa thuần thanh, không biết phải lén lút luyện tập bao nhiêu lần mới đạt được. Lúc này trình độ của lão đã tới mức núi thái sơn sụp đổ trước mặt, thần sắc chẳng những không thay đổi mà còn có thể làm cho người ta nghĩ rằng núi lở chính là do lão làm ra.
Đây chính là chỗ dựa lớn nhất giúp lão hô mưa gọi gió tại Mặc Thổ này, mà thần sắc vô thức trên mặt lão lúc này lại y hệt như vậy, dọa cho mọi người đều phải cảm thấy kinh sợ.
Vẻ mặt Nghiêm Tung đầy ngưng trọng, gã nhìn chằm chằm vào Đan lô trước mặt Mạnh Hạo, ánh mắt dần hiện lên một vẻ không cách nào tin tưởng được.
“Đây là… đan hương tự có! Bởi vì Đan chưa thành nên hương hư ảo, tràn ra ngoài vì để hấp thụ linh khí thiên địa. Cho nên người ngoài có thể cảm thụ được, nhưng lại không cách nào ngửi thấy được!
Loại thủ pháp luyện đan này, đã thuộc về cấp độ trong truyền thuyết, lửa này…” Nghiêm Tung càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ, vô ý đưa mắt nhìn về phía Chu Đức Khôn, lại nhìn thấy bộ dạng cao thâm khó lường của lão, trong lòng gã giật thót lại.
“Tên Chu Đức Khôn này, rốt cuộc thì tạo nghệ đan đạo của lão sâu đến bao nhiêu?”
Ngay lúc mọi người còn đang kinh hãi thì Mạnh Hạo vung tay trái lên, rồi lấy một chút thảo dược, cũng không hẳn chỉ là bụi phấn, mà còn có dược dịch hoặc cành cây lần lượt đưa vào bên trong. Đan lô ngày càng đỏ thẫm, đan hương càng thêm nồng đậm, mãi tới nửa canh giờ nữa trôi qua, Mạnh Hạo mới đưa tay vỗ mạnh vào Đan lô.
Ầm một tiếng, ngay khi mọi người cho rằng đan dược luyện đã sắp xong rồi thì trong chớp mắt, cả mặt đất như chấn động vô hình một cái, tiếng gió nổi lên gầm thét bốn phía. Nhưng sau đó mọi người lại phát giác ra, đây cũng không phải là gió!
Mà là Linh khí!
Trong tích tắc này toàn bộ Linh khí từ bốn phương tám hướng trong Thánh Tuyết thành điên cuồng kéo đến, mà bởi vì Linh khí cấp tốc kéo đến nên hiện ra cảm giác có cơn gió gào thét, thậm chí Linh khí lúc này cũng đã hình thành vòng xoáy.
Trung tâm vòng xoáy, là Đan lô trong lòng bàn tay Mạnh Hạo!
“Đây là…” Đại trưởng lão bước ra một bước, hơi thở dồn dập. Lão chưa từng nghe đến chuyện có người luyện đan lại có thể dẫn động Linh khí đến như vậy.
Nhị Trưởng lão, Tứ trưởng lão, còn cả vị lão bà kia đều trợn mắt há mồm, tâm thần chấn động. Đám tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc phía sau họ, kể cả là Hàn Tuyết San cũng đều biểu lộ ra một vẻ không cách nào tin được.
Bọn họ còn như vậy, thì không cần phải nói tới mấy trăm tu sĩ bốn phía đang dồn dập hít thở, âm thanh bàn tán xôn xao cả lên.
“Luyện đan, có thể dẫn động Linh khí tám hướng, đây là…đây là đan dược gì?”
“Rốt cuộc là đan dược gì mới có thể làm ra như vậy, chuyện này cũng quá không làm cho người ta dễ dàng tin tưởng được a.”
Trong lúc bốn phía xôn xao thì Chu Đức Khôn vẫn giữ một bộ dáng cao nhân, thậm chí còn đưa tay phải vuốt vuốt bộ râu đầy vẻ tán thưởng. Tựa như sự tình kì dị như vậy vẫn nằm trong dự liệu của lão đấy.
Thực ra, trong lòng Chu Đức Khôn đang run rẩy cực kì khủng khiếp, sâu trong lòng còn đang gào thét.
"Yêu nghiệt, biến thái, không nghĩ tới ngoại trừ Phương Mộc kia, còn có thể có yêu nghiệt đan đạo như vậy. Hắn muốn làm gì, hắn muốn luyện chế đan gì…” Trong lòng Chu Đức Khôn đầy khẩn trương, tâm thần không yên. Nhưng càng như vậy, thần sắc tán thưởng trên khuôn mặt lão càng tràn đầy, vẻ cao thâm mạt trắc càng thêm đặc biệt rõ ràng.
Cái biểu lộ này rơi vào trong mắt mọi người, vào trong mắt Nghiêm Tung lại trở nên vô cùng cao lớn.
“Không có Đan kiếp, xem ra quá trình luyện chế đan dược này tuy có kinh người, nhưng thực tế cũng không hoàn toàn là như vậy.” Vẻ mặt Nghiêm Tung đầy ngưng trọng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn trên bầu trời, trong lòng gã cũng trở nên an định lại.
“Đan dược này còn cần chư vị chờ thêm một chút, bởi vì Chủ dược vẫn đang còn khuyết thiếu.” Không lâu sau, Mạnh Hạo bình thản nói. Lúc này bốn phía hư không vặn vẹo, linh khí từ bốn phương tám hướng dũng mãnh lao đến Đan lô màu đỏ trong lòng bàn tay hắn, không ngừng dung nhập vào bên trong. Bàn tay hắn lúc này như đang nâng một khỏa Thái Dương vậy.
Lúc này nhìn qua, khí thế hắn đầy kinh người.
“Thiếu khuyết Chủ dược? Những lời này là ý gì? Nếu đã thiếu khuyết chủ dược thì sao không đưa vào?” Bốn phía tu sĩ xung quanh nhao nhao đầy kinh ngạc. Cả bốn vị trưởng lão đều cau mày đầy khỏ hiểu, vì vậy tất cả không hẹn mà cùng hướng về Chu Đức Khôn.
Không chỉ có bọn họ, mà sau khi Nghiêm Tung đang ngổn ngang trăm mối không giải được cũng đưa mặt nhìn về phía Chu Đức Khôn.
Thậm chí vị lão giả Nguyên Anh hậu kỳ đi bên cạnh gã từ đầu đến giờ, chưa từng lên tiếng cũng hướng mắt nhìn qua lão.
Chu Đức Khôn cười nhạt một tiếng, tay phải vuốt vuốt chòm râu, thần sắc đầy bình tĩnh, bộ dạng cao thâm mạt trắc như vốn đã dự đoán hết mọi chuyện. Thậm chí cả vẻ cổ vũ tán thưởng đối với hậu bối được lão làm ra hết thảy đều hoàn mỹ.
Nhưng thực ra trong lòng lão đang mắng nhiếc một tràng thật dài, là mắng ông trời đấy, tất cả mọi người nơi này lão cũng đều đã mắng nhiếc qua mấy lượt. Bởi lão khẩn trương, nơi này đột nhiên xuất hiện ra hai tên đan sư, mỗi tên đều là yêu nghiệt cả, thế nhưng mọi người hết lần này tới lần khác lại cho rằng lão mới chính là người mạnh nhất.
Loại cảm giác này cần một tố chất tâm lý cường đại gắng gượng mới không bị sụp đổ, lúc này Chu Đức Khôn vội ho lên một tiếng. Dường như tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía lão, như mong muốn tìm kiếm được câu trả lời.
"Chu Đại Sư, kính xin giải thích nghi hoặc."
"Đúng vậy a Chu Đại Sư, người xem lần luyện đan này,theo như người này nói vị Chủ dược cuối cùng là cái gì? Chờ một lát hẳn sẽ có sao?”
Trong lúc mói người nhao nhao hỏi, Nghiêm Tung cũng rất nghiêm túc hướng về phía Chu Đức Khôn cúi đầu.
"Thỉnh Chu Đại Sư giải thích nghi hoặc."
“Giải thích cái con em ngươi, ta làm sao biết chủ dược của hắn là cái gì chứ?” trong lòng Chu Đức Khôn lại mắng thêm một trận nữa, nhưng vẻ ngoài của lão vẫn biểu hiện ra một bộ dạng cao nhân, cười nhạt một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Lão phu xem ra, lai lịch vị Chủ dược này quả nhiên không tầm thường. Trong đơn giản lại mang theo thần bí, trong bình thường nhưng lại mang theo bất phàm. Vị chủ dược đan đạo cần thiết này, các ngươi hiểu thì là hiểu, còn không hiểu mà nói…cũng không nên cưỡng cầu.” Chu Đức Khôn tiếp tục cao thâm mạt trắc. Nếu không vì đã từng gặp qua lão trước đây, nghe được những lời lão vừa nói nhất định sẽ nghĩ lão chỉ đang nói bậy bạ, tất cả chỉ toàn là từ ngữ lập lờ nước đôi mà thôi.
Thế nhưng do ảnh hưởng bởi chủ kiến từ trước đối với lão, mà hết thảy lúc này lại trở thành câu nói đầy cao thâm mạt trắc, có ý nghĩa lâu dài.
Chu Đức Khôn ngẩng đầu nhìn trời cũng có lí do riêng, bởi vì lão cảm thấy cho dù là chủ dược nào đi nữa, nếu thiếu thì hẳn sẽ có người đưa tới, còn nếu như chờ đợi thì hẳn là từ tự nhiên mà bay tới rồi.
Huống chi cho dù không phải là tự bay tới thì lão vẫn có hướng kiến giải được đấy. Thiên địa dược thảo đều là vạn vật trong thiên hạ, cho nên lão ngẩng đầu là tuyệt đối không thể sai được.
Chứng kiến một loạt biểu lộ của Chu Đức Khôn khiến Mạnh Hạo không khỏi cảm thấy cổ quái trong lòng. Hắn cảm thấy từ khi đi vào trong Mặc Thổ thì Chu Đức Khôn đã trở nên thú vị hơn rất nhiều so với lúc lưu lại tại Tử Vận tông.
“Tới thành này đã bảy tám ngày rồi, tính toán thời gian hẳn cũng gần tới lúc rồi, chỉ là không biết phải đợi bao lâu thôi.” Trong lòng Mạnh Hạo còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì đột nhiên hắn biến sắc, rồi tay trái hắn không chút do dự vỗ túi Trữ vật lôi Lý gia lão tổ ra bên ngoài, mạnh mẽ ném lên trên.
Ầm một tiếng, trên trời xanh bao la chợt lóe lên một đạo Lôi Kiếp đột nhiên đánh xuống dưới, ầm âm lao tới với khí thế vượt trội hẳn so với Đan Kiếp thẳng xuống Lý gia lão tổ. Một tiếng thê lương thảm thiết truyền ra, cũng không đợi cho Lý gia lão tổ có cơ hội mở miệng chửi bới nguyền rủa, tia Lôi kiếp này yếu xuống thì Mạnh Hạo nhanh chóng thu hồi Lý gia lão tổ lại, còn đạo Lôi Kiếp suy yếu kia thì cũng bị hắn hút toàn bộ vào Đan lô.
Lôi kiếp này chính là vị Chủ dược cuối cùng mà Mạnh Hạo đang chờ đợi!
Đan lô nổ vang, tia chớp lóe sáng bên trong, từng tiếng nổ vang vọng kinh thiên, Đan lô trong lòng bàn tay Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt. Nắp Đan lô cũng tự động bật lên, hiện ra một viên đan dược được bao bọc bởi tia chớp bên ngoài, dần dần bay ra ngoài.
Ngay khi đan dược xuất hiện, mây đen trên bầu trời cũng cuồn cuộn kéo tới. Không phải là Kiếp vân, mà chỉ là hiện tượng Thiên địa tự nhiên xuất hiện mà thôi. Dường như đan dược lúc này có thể dẫn động lôi đình, khiến cho tầng mây phía trên bắt đầu xuất hiện từng tia chớp lóe lên, âm thanh lôi đình nổ vang chấn động cả mặt đất.
Mà dược hương vốn tràn ra khắp bốn phía lúc này cũng tự động cuốn ngược trở lại, thẳng vào bên trong Đan dược rồi ngưng tụ tại đó. Lập tức, đan dược cũng trở nên óng ánh sáng chói, ánh sáng lưu chuyển bốn phía trên bề mặt đan dược, nhìn qua vô cùng bất phàm.
Cùng lúc đó, toàn bộ linh khí trong tòa thành trì này nhanh chóng ầm ầm ngưng tụ lại, như thủy triều gào thét hình thành nên một làn gió trải khắp toàn bộ bề mặt đất, hình thành nên một vòng xoáy bên ngoài đan dược. Càng hấp thu Linh khí, sấm chớp trên bầu trời càng thêm nổ vang rền rĩ.
Rồi một lượng lớn tia chớp cũng bị hấp dẫn mà hàng lâm xuống, tay trái của Mạnh Hạo nhanh chóng nâng lên chụp lấy viên đan vẫn còn tia chớp lấp lóe bên ngoài bề mặt. Sau đó đặt trước mặt nhìn ngó kĩ lưỡng rồi chợt gật đầu nhẹ.
Lần này luyện đan chính là lần đầu tiên hắn thử nghiệm quá trình đi dung hợp một vài hướng đi khác lạ, khi hắn được nhìn thấy Từ Trung luyện Ngũ Hành đan vừa rồi. Tuy nói kết quả cũng không thành công nhưng cũng đã mở ra cho Mạnh Hạo một lối tư duy mới.
“Luyện đan như vậy mang lại hiệu quả rất tốt, hơn nữa căn cứ vào Ngũ hành mà cải biến thì có thể luyện ra được vô trung sinh hữu đan dược…”Mạnh Hạo có chút suy nghĩ, lại nhìn qua đan dược trong tay, rồi sau đó đầy ung dung nhìn về phía Nghiêm Trung.
Hơi thở của mọi người xung quanh bỗng chốc mà trở nên dồn dập, bốn vị trưởng lão hít vào một hơi lạnh nhìn chằm chằm vào viên đan dược được bao trùm bởi điện quang bên ngoài kia. Ngoài sân, thần sắc của mấy trăm tu sĩ cũng biến đổi khi nhìn thấy đan dược kia xuất hiện.
Nghiêm Tung trợn mắt há mồm, lúc Mạnh Hạo bắt đầu luyện đan thì gã cảm thấy không cần phải chú tâm. Chỉ là dần dần về sau, tuy thủ pháp luyện đan khác nhau nhưng gã cũng đã coi trọng, khi mà đan hương hư ảo tản ra ngoài, trong lòng gã đầy kinh ngạc. Rồi linh khí thiên địa bốn phía xuất hiện gã đã kinh sợ rồi, chỉ khi tia chớp vừa rồi xuất hiện, thì gã đã hoàn toàn bị rung động.
Bây giờ hơi thở của gã trở nên dồn dập, hai mắt mở to nhìn viên đan dược đang chứa phương pháp luyện đan Ngũ Hành của bản thân, hơn nữa còn vượt ra ngoài những điều thông thường, như là kết quả của sự kết hợp thủ pháp luyện đan nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.