Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 297: Còn chút đắc ý nhỏ

Nhĩ Căn

03/06/2016

Ngô Đinh Thu đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa bỗng mở hai mắt nhìn Mạnh Hạo rồi khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ gật đầu. Với tu vi của hắn lại đối đãi với một tu sĩ Trúc Cơ như thế, đủ thấy địa vị của Mạnh Hạo tại Tử Vận Tông như thế nào.

Có thể nói địa vị của Mạnh Hạo đã cao hơn Ngô Đinh Thu rồi, chỉ là tu vi của hắn không đủ, nếu không lúc này, Ngô Đinh Thu đã phải đứng dậy cúi chào.

Mạnh Hạo bước vào tu chân giới đã nhiều năm, trong lòng biết rõ làm người không thể lúc nào cũng đều một đường thẳng tiến nên hắn cũng ôm quyền hướng về Ngô Đinh Thu cúi đầu. Thấy vậy, Ngô Đinh Thu càng thêm tươi cười.

“Phương đại sư, lão phu dẫn ngươi ra mắt hai vị lão tổ nơi đây.” Cái này gọi là có đi có lại. Mạnh Hạo có tu vi yếu nhưng thân phận lại cao quý, làm việc không hống hách khiến Ngô Đinh Thu rất có hảo cảm, liên tục mở miệng cười. Mạnh Hạo cũng mỉm cười đi tới bên cạnh Ngô Đinh Thu.

Sau đó, Ngô Đinh Thu dẫn hắn đi tới gần hai quang trụ tử sắc có hai lão giả đang ngồi, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

“Vãn bối là Phương Mộc của Đan Đông nhất mạch bái kiến hai vị lão tổ.”

Thấy Mạnh Hạo cúi đầu, hai lão giả toát ra khí thế khủng khiếp từ từ mở mắt. Hai người đều nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt thâm thúy như muốn ghi nhớ kỹ diện mạo của hắn.

“Tu vi của ngươi không đủ, không nên đi ra ngoài, chỉ nên ở chỗ này thôi.” Một lão giả lên tiếng, sau đó nhắm mắt lại. Người thứ hai nhìn Mạnh Hạo mỉm cười, ánh mắt có ý tán thưởng.

Mạnh Hạo biết hai người này có thái độ hiền lành dễ chịu như thế là vì sư tôn của mình.

Sau khi bái kiến hai vị lão tổ, Ngô Đinh Thu mang Mạnh Hạo giới thiệu với không ít tu sĩ của Tử Khí nhất mạch có mặt nơi đây. Những người này thấy Mạnh Hạo thì đều đối xử khách khí, từ lời nói tới thái độ đều rất tôn trọng hắn.

Dù là tu sĩ Kết Đan, đứng trước hắn cũng đều như vậy. Sau khi giới thiệu với đám tu sĩ Tử Khí nhất mạch rồi, đám tu sĩ của Đan Đông nhất mạch tất nhiên là không cần giới thiệu, người nào người nấy đều tiến về phía Mạnh Hạo bái kiến.

Sau đó, Mạnh Hạo tiến về phía Lâm Hải Long, An Tại Hải. Những tông môn, thế lực khác bên ngoài dù xa dù gần đều hướng mắt nhìn về khu vực của Tử Vận Tông, những ánh mắt ấy chủ yếu tập trung trên người Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo ôm quyền ra mắt hai người Lâm Hải Long và An Tại Hải, sau đó hướng Sở Ngọc Yên mỉm cười gật đầu. Hắn nhìn Diệp Phi Mục rồi sau đó khoanh chân ngồi xuống một bên. Mạnh Hạo là Tử Lô nhưng lại là đệ tử truyền thừa của Đan Quỷ đại sư, địa vị tôn quý. Dựa theo quy củ tông môn, hiển nhiên hắn vượt trên các Tử Lô khác.

Chỉ là Mạnh Hạo biết tu vi của mình thấp, không muốn khoa trương nên chọn ngồi xuống bên cạnh An Tại Hải, đẩy vị trí của Lâm Hải Long thành vị trí trung tâm. Mà Lâm Hải Long này sống lâu lên lão, sao lại không nhìn ra điều ấy? Hắn chỉ cười lắc đầu mà không nói gì.

An Tại Hải cũng cười nhìn Mạnh Hạo, thấp giọng nói.

“Lâm sư huynh là một Tử Lô chỉ coi trọng đan đạo…” An Tại Hải còn chưa nói hết, chợt dừng lại nhìn Mạnh Hạo. Hắn cảm thấy với sự thông minh của mình, chắc Mạnh Hạo sẽ biết được những hàm ý mà mình muốn nói.

“An sư huynh yên tâm, ta hiểu.” Mạnh Hạo mỉm cười đáp lại, sau đó ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, ánh mắt lại hướng về lá cờ thêu chữ Quý kia thêm một lần nữa.

Không ai có mặt ở đây biết lúc nhìn thấy lá cờ ấy lần đầu tiên, trong lòng Mạnh Hạo rất rung động, chỉ là hắn che dấu rất tốt nên không để lộ sơ hở nào. Còn trong đáy lòng hắn, chữ Quý này mang theo nhiều thần bí khó lường.



Trên Tam Vĩ Phiên cũng phong ấn một cái họ Quý!

Huyết tiên Thái Ách cũng có tâm nguyên cả đời là dùng máu của Quý gia để luyện huyết sát!

Ở trong thượng cổ phúc địa, bên cạnh phương đỉnh nghịch chuyển càn khôn, Mạnh Hạo cũng thấy trong tấm hình mấy chữ biểu đạt hàm ý cuộc đời này sẽ không đội chung bầu trời với họ Quý này!

Rồi còn truyền thuyết viễn cổ Kiến mộc tự sụp đổ giữa tinh không…

Tất cả, tất cả đều liên quan tới cái họ Quý này khiến Mạnh Hạo không thể không rung động. Nhất là hôm nay hắn lại tận mắt thấy cái họ này được xuất hiện trên lá cờ.

“Đó là Quý gia ở Đông Thổ.” An Tại Hải nhận ra ánh mắt Mạnh Hạo thì trầm mặc, sau đó mới nói như sợ bị người ngoài nghe được, giọng nói cũng nhỏ hơn bình thường.

Nói ra cái tên này, An Tại Hải có biểu hiện sợ hãi như một con kiến đang nói câu chuyện có nhắc tới con voi vậy. Không ai nhìn thấy hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một tia tinh mang. Nghe An Tại Hải nói ra điều đó, Mạnh Hạo lộ vẻ sợ hãi, nghiêng đầu nhìn An Tại Hải.

“Ta không hiểu biết nhiều về gia tộc này, chỉ là từ chỗ sư tôn biết được một chút. Gia tộc này là Quý gia ở Đông Thổ, là đệ nhất gia tộc ở Nam Thiệm đại địa cư trú tại Đông Thổ. Nội tình của họ sâu bao nhiêu không ai có thể biết được.”

“Ngươi hãy nhớ lấy, ngàn vạn lần không được trêu chọc vào gia tộc này!”

An Tại Hải thấp giọng bảo, thanh âm chỉ đủ lớn để hai người nghe được.

“Gia tộc này có rất nhiều tộc nhân, người nào cũng không thể động vào. Nếu có thể tiến vào hàng ngũ Quý tử, địa vị đều vô cùng tôn quý. Người mà ngươi nhìn thấy lúc trước ấy, nếu ta đoán không sai thì cũng là một vị Quý tử. Nếu không phải vậy, không có khả năng tuổi nhỏ như thế đã đạt tới Kết Đan sơ kỳ.”

“Tộc nhân của Quý gia tiến vào danh sách ấy đều là thiên tài, đều trải qua hàng loạt tôi luyện, sau đó đi tranh đoạt danh ngạch bách tử, trở thành tộc nhân chính danh. Ta cũng chỉ biết tới như vậy thôi, do một lần sư tôn vô tình nói ra.”

An Tại Hải nói xong, Mạnh Hạo lại rơi vào trầm mặc. Trong lòng đã có thêm chút hiểu biết đối với Quý gia này. Nhất là hắn đã trải qua một số chuyện có liên quan tới cái họ ấy, Mạnh Hạo tất nhiên biết gia tộc này thâm sâu khôn lường.

“Bên kia còn có ba người ngươi không nên trêu vào. Bọn họ đều thuộc về những gia tộc đỉnh phong ở Nam Thiệm đại địa như Quý gia, thực lực vô cùng khủng bố.” An Tại Hải lại nhỏ giọng nói, trong khi đó thần sắc Mạnh Hạo không đổi, ánh mắt chỉ tùy ý quét qua nhìn về cột sáng màu xanh đạm có ba người đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

“Ngươi tới muộn nên không biết nhiều chuyện. Lúc trước ta tận mắt thấy vị Quý tử của Quý gia kia gọi nàng ấy là Phương gia, bộ dáng hình như còn có chút kiêng kỵ. Ngươi nghĩ xem, có thể khiến Quý gia kiêng kỵ liệu có bao nhiêu gia tộc? Chắc chắn họ phải tới từ Đông Thổ rồi.”

Theo lời giới thiệu của An Tại Hải, Mạnh Hạo đã có hiểu biết sơ qua đối với các thế lực có mặt tại nơi này. Sau đó, ánh mắt Mạnh Hạo lại để trên người Hứa Thanh đang tập trung cùng đám người của Thanh La Tông. Hai người đều không nói gì, tất cả chỉ dùng ánh mắt để biểu lộ rồi nhanh chóng rời đi nhưng mỗi người lại hiểu rõ điều người kia muốn nói.

Hàn Bối, Vương Hữu Tài, Lý Thi Kỳ, Lý Đạo Nhất và mấy người Chu Kiệt, Vương Lệ Hải, Hàn Sơn Đạo, Trần Phàm, còn có Tống Vân Thư của Tống gia đều là những người Mạnh Hạo quen thuộc. Chỉ có Tiểu bàn tử là Mạnh Hạo không nhìn thấy đâu.

Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo không biết những người này đang chờ đợi cái gì. Hắn không thấy có bất kỳ ai đi ra khỏi cột sáng, bộ dạng người nào cũng như đang chờ đợi.



Cho tới khi bầu trời bao la bị khói đen bên ngoài biến thanh âm u, Sở Ngọc Yên đi tới bên cạnh Mạnh Hạo, nghiêm túc coi chừng hắn.

Đối với nữ nhân này, Mạnh Hạo vẫn cảm thấy nàng có trực giác quá mức kinh người. Hắn cố gắng bảo trì thần sắc bĩnh tĩnh như thường, sau đó cũng đảo mắt nhìn qua.

Ánh mắt hai người giao nhau, Sở Ngọc Yên lại không hề tránh né.

“Năm đó lúc ngươi tới Đan Đông nhất mạch, cứ gặp ngươi là ta thấy bực bội trong lòng nhưng không biết tại sao. Chẳng lẽ chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào đó rồi?” Sở Ngọc Yên nhẹ giọng hỏi.

Mạnh Hạo giữ vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía, thâm một lần cảm khái trực giác khủng bố của nàng.

“Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?” Sau khi hỏi như vậy, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Hạo như muốn tìm ra điều còn ẩn dấu.

Nàng đợi cả buổi cũng thấy Mạnh Hạo đáp lời.

“Đan Đỉnh cũng tốt, Phương Mộc cũng được. Nhưng ngươi nhất định còn có một thân phận khác. Ngươi không muốn nói ta cũng không hỏi nữa, nhưng sớm muộn gì ta cũng biết rõ, ngươi là ai!!!”

Sở Ngọc Yên rất nghiêm túc nhìn Mạnh Hạo. Nàng nói từng chữ, từng chữ. Trong mắt ánh lên tia nhìn kiên định xen lẫn chút dị sắc dù rất nhạt nhưng vẫn bị Mạnh Hạo nhìn ra. Đó là lúc Sở Ngọc Yên nhắc tới mấy chữ Đan Đỉnh đại sư.

“Sẽ không gặp…”. Đáy lòng Mạnh Hạo đã bớt run rẩy. Hiện giờ hắn đã không còn là tên thiếu niên ngây thơ mới gia nhập tu chân giới nữa. Đối với chuyện nam nữ, dù không có chân chính hiểu rõ nhưng cũng có một chút nhận thức.

Tia dị sắc trong mắt nàng ta và tia nhìn của Hứa Thanh lúc chia tay mình ở Thanh La Tông gần như tương đồng.

Tuy nói hắn hơi chột dạ nhưng Mạnh Hạo vẫn cảm thấy có chút tự hào trong lòng. Nhiều năm qua, Sở Ngọc Yên vốn được thừa nhận là hôn thê của Vương Đằng Phi, hiện giờ lại thành ra thế này là do trải qua cả một quá trình rất dài với nhiều biến đổi.

Hắn vội ho một tiếng, tay phải nâng lên như sắp chạm vào khuôn mặt Sở Ngọc Yên. Khuôn mặt Sở Ngọc Yên vội đỏ ửng, nàng giật mình, không nghĩ tên Phương Mộc này lại dám làm thế.

Chỉ là bàn tay hắn không hề chạm tới người nàng thì đã rút lại. Hắn nhìn Sở Ngọc Yên rồi thở dài.

Tiếng thở dài này càng khiến khuôn mặt Sở Ngọc Yên đỏ hơn. Nàng trợn mắt giận dữ, chằm chằm nhìn Mạnh Hạo như thẹn quá hóa giận.

Đúng lúc ấy từ trong thung lũng truyền ra tiếng nổ kinh thiên. Hai vị lão tổ của Tử Vận Tông bỗng mở mắt. Các nhân vật lão tổ bên trong các cột sáng xung quanh cũng đồng loạt mở mắt.

Trong chớp mắt, những người này liền bay ra ngoài, số lượng lên tới gần hai mươi người, hướng thẳng về thung lũng mà bay đến. Hai mắt của Ngô Đinh Thu cũng lóe lên một tia kỳ dị, mở miệng nói lớn với mọi người.

“Bắt đầu rồi. Mỗi lần các lão tổ liên hợp áp chế Vãng Sinh Động thì chúng ta có thời gian khoảng một nén nhang. Các vị phải nhớ kỹ, Tử Khí nhất mạch phải phối hợp thật tốt với Đan Đông nhất mạch, thu thập càng nhiều máu huyết trong thi thể càng tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook