Chương 161: Cực Yếm hiển thế!
Nhĩ Căn
03/06/2016
Lúc này, chẳng những chỉ một mình Tạ Kiệt, mà Từ
Hữu Đạo cùng với tên tu sĩ mặc áo bàn xám đều quay lại nhìn Mạnh Hạo với thâm ý sâu sắc trong ánh mắt.
Bên ngoài, Mạnh Hạo vẫn biểu lộ ra một vẻ bình tĩnh, nhưng trong tích tắc lòng hắn cũng chợt giật nảy. Lúc này hắn mới biết nguyên nhân sau khi mình bước vào trong đỉnh này, mọi người đều nhìn về phái hắn với ánh mắt có chút kì dị và khác lạ như vậy.
Bởi vì chín họ cổ đại kia tới ngày nay cũng không còn hưng thịnh nữa, nên khi gặp hắn, mấy người kia đều âm thầm phỏng đoán hắn đang dùng tên giả để đi vào.
Thậm chí những nghi hoặc trước kia trong lòng hắn vẫn chưa giải thích được, thì bây giờ bỗng nhiên trở nên vô cùng thông suốt dễ hiểu. Lúc này ánh mắt hắn như nhìn xuyên qua màn sấm chớp dày đặc như nêm này, dừng lại trên chín pho tượng to lớn bên kia. Trong chín pho tượng này, ngoại trừ pho tượng tổ tiên của Hàn gia có vẻ ngoài giống Hàn Bối, thì cũng còn mấy pho tượng khác mang nét hao hao giống với Từ Hữu Đạo, tu sĩ áo bào xám và Tạ Kiệt.
Những pho tượng điêu khắc được đặt ở đây, chính là tổ tiên của bọn họ. Mà truy ngược lại dòng họ mấy người này, cũng chính là những họ nằm trong chín dòng họ cổ đại khi xưa.
“Ta cũng là một trong Cửu họ cổ đại sao…” trong lòng Mạnh Hạo chợt có ý nghĩ này lướt qua. Nhưng hắn cũng nhanh chóng nở một nụ cười lạnh, hắn có thể chắc chắn bản thân không phải thuộc chín dòng họ cổ đại kia.
Bởi vì hắn vừa chợt nhớ lại, ngay lúc hắn bước vào cái đỉnh này, Gương đồng trong túi càn khôn của hắn bỗng nhiên nóng lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Trùng hợp như vậy có thể hắn không lưu tâm làm gì, nhưng Mạnh Hạo lại liên tưởng tới lần bí hội vừa rồi, cũng vì gương đồng bỗng nhiên nóng lên mà Mạnh Hạo mới chú ý tới sự tình của Tuế Nguyệt tàn quyển này a.
“Có lẽ Hàn Bối kia đã chuẩn bị cho việc này không chỉ ngày một ngày hai, mà có thể là từ trong rất nhiều lần bí hội. Nói không chừng nàng ta cũng đã đến rất nhiều thành trì khác nhau để có thể tìm được người có đủ cảnh giới linh thức hậu kì, mà quan trọng là tìm cho được người có huyết mạnh của chín dòng họ cổ đại kia, những người này mới có thể tiếp xúc với được tin tức về Tuế nguyệt tàn quyển.” Lúc này Mạnh Hạo đã hiểu thêm gần bảy tám phần trong này khiến cho hắn càng thêm hiếu kì đối với gương đồng.
“Rốt cuộc tấm gương này có lai lịch như thế nào mà có thể dẫn dộng khí tức trong cơ thể hung thú nổ tung, lại có tác dụng phục chế kinh người, hơn nữa còn có thể tùy tiện triển khai kế man thiên quá hải khiến ta nhiễm nhiên bước vào đây mặc dù không thuộc huyết mạch của chín dòng họ cổ đại này.
“Cửu họ cổ đại còn hưng thịnh hay không, Mạnh mỗ không biết, nhưng ta có thể bước vào trong đỉnh, đi tới nơi này, ta nghĩ cũng có thể coi như là câu trả lời rồi.”Mạnh Hạo bình thản trả lời, thần sắc của hắn vẫn giữ nguyên một vẻ lãnh đạm khiến cho mọi người khó mà đoán hắn nghĩ gì trong đầu lúc này.
Hai mắt Tạ Kiệt nhướng lên nhìn Mạnh Hạo, mấy lời này của hắn khiến gã phải nghẹn họng không thể nói thêm được gì. Rõ ràng Mạnh Hạo thể hiện ra một bộ dạng không thừa nhận, cũng không phủ nhận, câu trả lời của hắn vô cùng rõ ràng và nghiêm túc, nhưng cũng chẳng có thêm chút thông tin gì mà mấy người kia cần biết. Khiến cho Tạ Kiệt cũng chỉ có thể nhìn Mạnh Hạo chằm chằm một trận mà thôi.
Mạnh Hạo trả lời vô cùng thẳng thắn, hắn không biết, nhưng chỉ riêng đến việc có thể ở đây đủ để nói lên hắn có lẽ cũng thuộc Cửu đại cổ họ a.
“Mạnh sư huynh đã trả lời ngươi rồi. Tạ sư huynh, việc huynh được Tông chủ ban riêng cho Thanh ẩn đan để vào nơi này ta cũng biết đấy, lúc này huynh cũng không định đem ra sử dụng hay sao?”
Hàn bối bình tĩnh nói, Tạ Kiệt cũng trầm ngâm suy nghĩ đôi chút, gã nhìn một màn tia chớp dày đặc trước mặt, sắc mặt có chút u ám rồi nâng tay vỗ lên trán một cái, sau đó phun ra một viên Thanh đan bằng móng tay. Viên đan này nhanh chóng lao về phía trước rồi sau đó nổ tung hóa thành một đám khói xanh dần lan rộng ra xung quanh, những nơi nào khói xanh tràn qua, tia chớp bỗng như bị đám khói này xuyên qua mà không gây ra bất cứ động tĩnh gì.
Trong nháy mắt đó, Từ Hữu Đạo cùng với tên tu sĩ áo bào xám kia nhanh chóng lao về phía đám khói xanh lúc trước đó, ba người Mạnh Hạo, Hàn Bối cùng với Tạ Kiệt cũng nhanh chóng bám sát phía sau vọt lên được thêm khoảng hơn một trăm trượng.
“Ta thực sự chỉ có ba viên Ẩn Thanh đan.” Qua hết trăm trượng này, Tạ Kiệt âm trầm nói thêm, đồng thời viên Ẩn Thanh đan thứ hai trong tay hắn cũng lóe lên rồi nhanh chóng thành một tia sáng xanh vọt về phía trước, tia chớp như bị xuyên qua khiến cho năm người nhanh chóng tiếp tục bay thẳng tới.
Nhờ có thêm hai viên Ẩn Thanh Đan mà mọi người lúc này cũng có thể tới gần sát dưới chân chín pho tượng khổng lồ kia. Ở vị trí này, khi ngẩng đầu nhìn lên, chín pho tượng tỏa ra một khí thế kinh người, hơn nữa khoảng không ngay giữa Đỉnh còn khiến cho người ta cảm nhận như ẩn chứa cả bầu trời.
Vẻ kích động trong mắt Hàn Bối lúc này không cách gì che dấu được, nàng nhìn pho tượng tổ tiên trước mặt, hơi thở dồn dập. Mà không chỉ có nàng, Từ Hữu Đạo bên cạnh nàng, còn có tu sĩ áo bào xám, Tạ Kiệt đều nhìn về phía pho tượng tổ tiên của mình mà không thể giữ được bình tĩnh.
Mạnh Hạo lúc này cũng chẳng có hơi sức đâu mà đi suy đoán nội tâm của đám người này, nên hắn chính là người duy nhất có thể bình tĩnh quan sát xung quanh. Hắn bèn nhìn quanh nơi này, ánh mắt đảo qua từng pho tượng trước mặt, cuối cùng nhìn đến khoảng không giữa đỉnh đại diện cho thương khung trước mặt.
Bên trên đỉnh có điêu khắc họa tiết núi sông, nhưng không có bầu trời…
Đang trầm ngâm, bỗng nhiên ánh mắt Mạnh Hạo chợt nhìn xéo vào phía trong, dường như hắn vừa phát hiện ra có cái gì đó trên một pho tượng vừa nhúc nhích. Hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe sáng dữ dội, sau đó liếc nhìn lại, rồi hắn bỗng nhiên trợn mắt há hốc miệng.
Hắn nhìn thấy trên bờ vai của một pho tượng có vẻ ngoài tương tự tu sĩ áo bào tím kia có chút tro bụi rơi xuống lộ ra một hình thù bốn cạnh vuông vức, lại nhìn như một thứ gì đó có thể đàn hồi, lại giống như một đống da nhăn nheo vậy.
Hơn nữa vẻ ngoài vật này còn trắng nõn khiến cho người ta nhìn thấy bỗng nảy sinh một cảm giác muốn bắt nhốt lại. Vật ấy trên vai pho tượng dường như đang run rẩy như có sinh mạng, dưới ánh mắt trợn tròn của Mạnh Hạo, nó mạnh mẽ nhảy vọt từ bả vai mà lên tới đỉnh đầu pho tượng. Sau đó tiếp tục bắn thẳng lên trên không trung, cái miệng trên đám da nhăn nheo đó bỗng nhiên há rộng ra, khẽ hút vào một hơi. Ngay lập tức, tất cả tia chớp trên bầu trời đồng loạt chấn động rồi nhanh chóng có hơn mười tia chớp đánh thẳng xuống chỗ của Bì Đống kia.
Những tia chớp đánh xuống, toàn bộ rơi vào trong cái miệng đang há to của nó, rồi hắn nghe thấy tiếng nuốt ực một cái như nó lấy việc ăn sấm sét để sống vậy. Sau đó, dưới sự kinh ngạc của Mạnh Hạo, Bì đống bèn cứ thế mà rơi xuống phía trên khoảng không bên trong đỉnh, giật giật mấy cái rồi lại tiếp tục nằm im lơ lửng ở đó.
Bởi vì Bì Đống kia gây ra náo động như vậy, nên không chỉ còn một mình Mạnh Hạo nhìn thấy nó nữa, mà những người kia cũng bị thu hút nhìn sang. Vừa nhìn thấy vật này, hai mắt Hàn Bối thì bỗng co rút lại, còn Tạ Kiệt thì lại trợn tròn mắt ra, hai người trợn mặt há mồm quay lại nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.
“Vật ấy…”
“Chẳng phải đấy chính là Cực Yếm, là mục tiêu mà Thanh La tông định dùng Bách Linh đài nhử ra hay sao!” Tu sĩ áo bào xám kinh ngạc thốt lên, sau đó dùng năng lực của bản thân, mà không liên quan tới tu vi, tập trung vào hai mắt nhìn chằm chằm vào Bì Đống, trong mắt hiện lên từng tia sáng tối lập lòe. Con ngươi trong mắt hắn cũng dần ẩn hiện phù văn như thôi diễn, tính toán sự việc.
Hàn Bối và Tạ Kiệt cũng chưa kịp nói thêm gì thì Bì Đống kia cũng lại vọt lên không trung một lần nữa. Lúc này cả người nó bỗng nhiên huyễn hóa ra một gương mặt lão giã nào đó với đôi mắt khép hờ. Nhưng ngay sau đó, cái mũi trên gương mặt kia khẽ nhăn lên vài cái, mà đôi mắt kia cũng nhanh chóng mở ra, trong ánh mắt phủ đầy vẻ mơ hồ. Rồi thân thể kia bay thẳng đến lối ra vào bên trong Phương đỉnh , nhưng đến đó thì lộ vẻ do dự, bèn dừng lại, rồi cứ một bộ dạng do dự suy nghĩ như vậy mà lơ lửng giữa không trung, thỉnh thoảng thì lại há miệng nuốt tia chớp vào trong bụng.
Đám người này nhìn thấy một màn cắn nuốt tia chớp của vật kia thì không khỏi sáng rỡ mặt mày.
“Vật kia vì sao lại được gọi là Cực Yếm vậy?” Mạnh Hạo bỗng nhiên nhìn về phía tu sĩ mặc áo bào tím thắc mắc.
“Việc này ta cũng không rõ, lai lịch của nó cũng không tra ra được. Có điều, nếu nói về độ hiểu biết và nghiên cứu sâu về nó, thì không ai qua được Thanh La tông. Ta thì chỉ có được chút thông tin không đáng kể, tựa hồ là từ khi vật này xuất hiện trong trời đất thì đã được gọi là Cực Yếm rồi.” Tu sĩ mặc áo bào tím cũng từ tốn mà giải thích.
“Vật này là cái rắm gì lão phu không quản. Bây giờ cũng đã qua hơn nửa canh giờ rồi, nếu như Hàn đạo hữu vẫn còn chưa chịu lấy cuốn Tuế Nguyệt tàn quyển này xuống thì xem như chuyến này chúng ta công cốc mà tới đây rồi!” Từ Hữu Đạo bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt bầu không khí này.
Hàn Bối cũng không nói gì mà nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống trước mặt pho tượng tổ tiên Hàn gia rồi đưa hai tay bấm niệm pháp quyết. Miếng cổ ngọc vốn có màu sắc ảm đạm đặt trước người nàng lúc này bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ bao phủ lấy cả người. Mạnh Hạo thấy vậy hai mắt cũng lóe lên một tia sáng mơ hồ, rồi sau đó hắn làm như vô tình vì tránh né tia chớp mà âm thầm nhích gần tới người nàng kia gần hơn chút.
Lúc này toàn bộ không gian bỗng trở nên yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng ầm ầm gào rít của đám tia chớp dày đặc. Cũng khoảng gần một trăm hơi thở trôi qua, hai mắt Hàn Bối dần chớp động, miệng thì thào âm thanh chú ngữ. Mà lúc này nhìn bên ngoài, cả Từ Hữu Đạo, tu sĩ mặc áo xám và Tạ Kiệt đều tỏ vẻ bình thường nhưng cũng đã riêng mình âm thầm cảnh giác.
Đúng lúc này, âm thanh tụng niệm chú ngữ trong miệng Hàn Bối cũng ngưng lại, nàng phun ra một ngụm máu tươi thấm đầy trên bề mặt miếng cổ ngọc phía trước. Miếng ngọc này bỗng nhiên tỏa ta ánh sáng xanh chói sáng hơn hẳn lúc nãy, ánh sáng rực rỡ chói mắt này tỏa ra, miếng ngọc cũng bay về phía pho tượng của tổ tiên Hàn Bối.
Nhưng tốc độ bay của miếng ngọc cũng không nhanh, quỹ tích cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Sắc mặt Hàn Bối lúc này cũng tái nhợt, dường như nàng đang cố sức chèo chống mà tạo thành một lực nâng vô hình đưa miếng cổ ngọc tới gần tay pho tượng. Đột nhiên, hai cuốn kinh thư đang nằm trong tay pho tượng bỗng nhiên tỏa ra hảo quang chói mắt, rồi dần xuất hiện vết nứt vỡ. Sau đó cả hai đồng loạt nổ tung, đồng thời bên trong hai cuốn kinh thư văng ra hai miếng cổ ngọc.
Nhìn thấy hai miếng cổ ngọc bay ra, âm thanh gào thét vang vọng, vốn dĩ lúc đầu mọi người còn có chút nghi hoặc nhưng lúc này đều đồng loạt tập trung nhìn chăm chú tràng cảnh này.
Dường như hai miếng Cổ ngọc này đã có khí kinh vô chủ bên trong rồi, mới văng ra mà thoắt cái đã thấy hai miếng Cổ ngọc nhanh chóng bay về phía lối ra của Phương đỉnh như muốn xuyên qua cả màn chớp này mà lao ra ngoài.
Chúng còn chưa kịp bay xa thì Hàn Bối đã khống chế cổ ngọc của nàng tràn ra ánh sáng xanh lấp lánh. Lập tức ba miếng cổ ngọc như hình thành một mối liên hệ nào đó, khiến cho hai miếng ngọc kia phải khựng lại giữa không trung, hai chúng nó lúc này phát ra âm thanh ong ong lộ ra một bộ dạng không cam lòng mà phản kháng dãy dụa.
Lúc này Hàn Bối cũng phun ra một ngụm màu tươi, sắc mặt nàng mệt mỏi, cả người đầy vẻ uể oải. Đột nhiên mặt nàng biến sắc, dường như nàng đã tới cực hạn mất khống chế khiến miếng cổ ngọc rơi xuống đất.
Không còn sự khống chế của miếng Cổ ngọc, hai miếng ngọc kia nhanh chóng bay ra xa. Tình huống xảy ra bất ngờ khiến cho mọi người nơi đây không kịp nghĩ ngợi nhiều, Từ Hữu Đạo nhanh chóng bay thẳng tới miếng cổ ngọc đang rơi xuống kia. Mà tên tu sĩ mặc ào bào xám cũng cũng nheo mắt lại, sau đó dậm chân lao về phía miếng ngọc thứ hai. Còn Tạ Kiệt, tuy rằng trong mắt hắn cũng có chút ít mông lung khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng bay về phía miếng ngọc còn lại.
“Các vị đạo hữu không cần phải tranh đoạt, vật này nếu không phải là người Hàn gia động vào tất gặp đại kiếp nạn. Ta tự có cách khiến cho ba miếng tuế nguyệt cổ ngọc tập hợp lại.” Hàn Bối thấp giọng nói, trong lúc đó, khóe miệng nàng lại tràn ra thêm một ngụm máu tươi.
Bên ngoài, Mạnh Hạo vẫn biểu lộ ra một vẻ bình tĩnh, nhưng trong tích tắc lòng hắn cũng chợt giật nảy. Lúc này hắn mới biết nguyên nhân sau khi mình bước vào trong đỉnh này, mọi người đều nhìn về phái hắn với ánh mắt có chút kì dị và khác lạ như vậy.
Bởi vì chín họ cổ đại kia tới ngày nay cũng không còn hưng thịnh nữa, nên khi gặp hắn, mấy người kia đều âm thầm phỏng đoán hắn đang dùng tên giả để đi vào.
Thậm chí những nghi hoặc trước kia trong lòng hắn vẫn chưa giải thích được, thì bây giờ bỗng nhiên trở nên vô cùng thông suốt dễ hiểu. Lúc này ánh mắt hắn như nhìn xuyên qua màn sấm chớp dày đặc như nêm này, dừng lại trên chín pho tượng to lớn bên kia. Trong chín pho tượng này, ngoại trừ pho tượng tổ tiên của Hàn gia có vẻ ngoài giống Hàn Bối, thì cũng còn mấy pho tượng khác mang nét hao hao giống với Từ Hữu Đạo, tu sĩ áo bào xám và Tạ Kiệt.
Những pho tượng điêu khắc được đặt ở đây, chính là tổ tiên của bọn họ. Mà truy ngược lại dòng họ mấy người này, cũng chính là những họ nằm trong chín dòng họ cổ đại khi xưa.
“Ta cũng là một trong Cửu họ cổ đại sao…” trong lòng Mạnh Hạo chợt có ý nghĩ này lướt qua. Nhưng hắn cũng nhanh chóng nở một nụ cười lạnh, hắn có thể chắc chắn bản thân không phải thuộc chín dòng họ cổ đại kia.
Bởi vì hắn vừa chợt nhớ lại, ngay lúc hắn bước vào cái đỉnh này, Gương đồng trong túi càn khôn của hắn bỗng nhiên nóng lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Trùng hợp như vậy có thể hắn không lưu tâm làm gì, nhưng Mạnh Hạo lại liên tưởng tới lần bí hội vừa rồi, cũng vì gương đồng bỗng nhiên nóng lên mà Mạnh Hạo mới chú ý tới sự tình của Tuế Nguyệt tàn quyển này a.
“Có lẽ Hàn Bối kia đã chuẩn bị cho việc này không chỉ ngày một ngày hai, mà có thể là từ trong rất nhiều lần bí hội. Nói không chừng nàng ta cũng đã đến rất nhiều thành trì khác nhau để có thể tìm được người có đủ cảnh giới linh thức hậu kì, mà quan trọng là tìm cho được người có huyết mạnh của chín dòng họ cổ đại kia, những người này mới có thể tiếp xúc với được tin tức về Tuế nguyệt tàn quyển.” Lúc này Mạnh Hạo đã hiểu thêm gần bảy tám phần trong này khiến cho hắn càng thêm hiếu kì đối với gương đồng.
“Rốt cuộc tấm gương này có lai lịch như thế nào mà có thể dẫn dộng khí tức trong cơ thể hung thú nổ tung, lại có tác dụng phục chế kinh người, hơn nữa còn có thể tùy tiện triển khai kế man thiên quá hải khiến ta nhiễm nhiên bước vào đây mặc dù không thuộc huyết mạch của chín dòng họ cổ đại này.
“Cửu họ cổ đại còn hưng thịnh hay không, Mạnh mỗ không biết, nhưng ta có thể bước vào trong đỉnh, đi tới nơi này, ta nghĩ cũng có thể coi như là câu trả lời rồi.”Mạnh Hạo bình thản trả lời, thần sắc của hắn vẫn giữ nguyên một vẻ lãnh đạm khiến cho mọi người khó mà đoán hắn nghĩ gì trong đầu lúc này.
Hai mắt Tạ Kiệt nhướng lên nhìn Mạnh Hạo, mấy lời này của hắn khiến gã phải nghẹn họng không thể nói thêm được gì. Rõ ràng Mạnh Hạo thể hiện ra một bộ dạng không thừa nhận, cũng không phủ nhận, câu trả lời của hắn vô cùng rõ ràng và nghiêm túc, nhưng cũng chẳng có thêm chút thông tin gì mà mấy người kia cần biết. Khiến cho Tạ Kiệt cũng chỉ có thể nhìn Mạnh Hạo chằm chằm một trận mà thôi.
Mạnh Hạo trả lời vô cùng thẳng thắn, hắn không biết, nhưng chỉ riêng đến việc có thể ở đây đủ để nói lên hắn có lẽ cũng thuộc Cửu đại cổ họ a.
“Mạnh sư huynh đã trả lời ngươi rồi. Tạ sư huynh, việc huynh được Tông chủ ban riêng cho Thanh ẩn đan để vào nơi này ta cũng biết đấy, lúc này huynh cũng không định đem ra sử dụng hay sao?”
Hàn bối bình tĩnh nói, Tạ Kiệt cũng trầm ngâm suy nghĩ đôi chút, gã nhìn một màn tia chớp dày đặc trước mặt, sắc mặt có chút u ám rồi nâng tay vỗ lên trán một cái, sau đó phun ra một viên Thanh đan bằng móng tay. Viên đan này nhanh chóng lao về phía trước rồi sau đó nổ tung hóa thành một đám khói xanh dần lan rộng ra xung quanh, những nơi nào khói xanh tràn qua, tia chớp bỗng như bị đám khói này xuyên qua mà không gây ra bất cứ động tĩnh gì.
Trong nháy mắt đó, Từ Hữu Đạo cùng với tên tu sĩ áo bào xám kia nhanh chóng lao về phía đám khói xanh lúc trước đó, ba người Mạnh Hạo, Hàn Bối cùng với Tạ Kiệt cũng nhanh chóng bám sát phía sau vọt lên được thêm khoảng hơn một trăm trượng.
“Ta thực sự chỉ có ba viên Ẩn Thanh đan.” Qua hết trăm trượng này, Tạ Kiệt âm trầm nói thêm, đồng thời viên Ẩn Thanh đan thứ hai trong tay hắn cũng lóe lên rồi nhanh chóng thành một tia sáng xanh vọt về phía trước, tia chớp như bị xuyên qua khiến cho năm người nhanh chóng tiếp tục bay thẳng tới.
Nhờ có thêm hai viên Ẩn Thanh Đan mà mọi người lúc này cũng có thể tới gần sát dưới chân chín pho tượng khổng lồ kia. Ở vị trí này, khi ngẩng đầu nhìn lên, chín pho tượng tỏa ra một khí thế kinh người, hơn nữa khoảng không ngay giữa Đỉnh còn khiến cho người ta cảm nhận như ẩn chứa cả bầu trời.
Vẻ kích động trong mắt Hàn Bối lúc này không cách gì che dấu được, nàng nhìn pho tượng tổ tiên trước mặt, hơi thở dồn dập. Mà không chỉ có nàng, Từ Hữu Đạo bên cạnh nàng, còn có tu sĩ áo bào xám, Tạ Kiệt đều nhìn về phía pho tượng tổ tiên của mình mà không thể giữ được bình tĩnh.
Mạnh Hạo lúc này cũng chẳng có hơi sức đâu mà đi suy đoán nội tâm của đám người này, nên hắn chính là người duy nhất có thể bình tĩnh quan sát xung quanh. Hắn bèn nhìn quanh nơi này, ánh mắt đảo qua từng pho tượng trước mặt, cuối cùng nhìn đến khoảng không giữa đỉnh đại diện cho thương khung trước mặt.
Bên trên đỉnh có điêu khắc họa tiết núi sông, nhưng không có bầu trời…
Đang trầm ngâm, bỗng nhiên ánh mắt Mạnh Hạo chợt nhìn xéo vào phía trong, dường như hắn vừa phát hiện ra có cái gì đó trên một pho tượng vừa nhúc nhích. Hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe sáng dữ dội, sau đó liếc nhìn lại, rồi hắn bỗng nhiên trợn mắt há hốc miệng.
Hắn nhìn thấy trên bờ vai của một pho tượng có vẻ ngoài tương tự tu sĩ áo bào tím kia có chút tro bụi rơi xuống lộ ra một hình thù bốn cạnh vuông vức, lại nhìn như một thứ gì đó có thể đàn hồi, lại giống như một đống da nhăn nheo vậy.
Hơn nữa vẻ ngoài vật này còn trắng nõn khiến cho người ta nhìn thấy bỗng nảy sinh một cảm giác muốn bắt nhốt lại. Vật ấy trên vai pho tượng dường như đang run rẩy như có sinh mạng, dưới ánh mắt trợn tròn của Mạnh Hạo, nó mạnh mẽ nhảy vọt từ bả vai mà lên tới đỉnh đầu pho tượng. Sau đó tiếp tục bắn thẳng lên trên không trung, cái miệng trên đám da nhăn nheo đó bỗng nhiên há rộng ra, khẽ hút vào một hơi. Ngay lập tức, tất cả tia chớp trên bầu trời đồng loạt chấn động rồi nhanh chóng có hơn mười tia chớp đánh thẳng xuống chỗ của Bì Đống kia.
Những tia chớp đánh xuống, toàn bộ rơi vào trong cái miệng đang há to của nó, rồi hắn nghe thấy tiếng nuốt ực một cái như nó lấy việc ăn sấm sét để sống vậy. Sau đó, dưới sự kinh ngạc của Mạnh Hạo, Bì đống bèn cứ thế mà rơi xuống phía trên khoảng không bên trong đỉnh, giật giật mấy cái rồi lại tiếp tục nằm im lơ lửng ở đó.
Bởi vì Bì Đống kia gây ra náo động như vậy, nên không chỉ còn một mình Mạnh Hạo nhìn thấy nó nữa, mà những người kia cũng bị thu hút nhìn sang. Vừa nhìn thấy vật này, hai mắt Hàn Bối thì bỗng co rút lại, còn Tạ Kiệt thì lại trợn tròn mắt ra, hai người trợn mặt há mồm quay lại nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.
“Vật ấy…”
“Chẳng phải đấy chính là Cực Yếm, là mục tiêu mà Thanh La tông định dùng Bách Linh đài nhử ra hay sao!” Tu sĩ áo bào xám kinh ngạc thốt lên, sau đó dùng năng lực của bản thân, mà không liên quan tới tu vi, tập trung vào hai mắt nhìn chằm chằm vào Bì Đống, trong mắt hiện lên từng tia sáng tối lập lòe. Con ngươi trong mắt hắn cũng dần ẩn hiện phù văn như thôi diễn, tính toán sự việc.
Hàn Bối và Tạ Kiệt cũng chưa kịp nói thêm gì thì Bì Đống kia cũng lại vọt lên không trung một lần nữa. Lúc này cả người nó bỗng nhiên huyễn hóa ra một gương mặt lão giã nào đó với đôi mắt khép hờ. Nhưng ngay sau đó, cái mũi trên gương mặt kia khẽ nhăn lên vài cái, mà đôi mắt kia cũng nhanh chóng mở ra, trong ánh mắt phủ đầy vẻ mơ hồ. Rồi thân thể kia bay thẳng đến lối ra vào bên trong Phương đỉnh , nhưng đến đó thì lộ vẻ do dự, bèn dừng lại, rồi cứ một bộ dạng do dự suy nghĩ như vậy mà lơ lửng giữa không trung, thỉnh thoảng thì lại há miệng nuốt tia chớp vào trong bụng.
Đám người này nhìn thấy một màn cắn nuốt tia chớp của vật kia thì không khỏi sáng rỡ mặt mày.
“Vật kia vì sao lại được gọi là Cực Yếm vậy?” Mạnh Hạo bỗng nhiên nhìn về phía tu sĩ mặc áo bào tím thắc mắc.
“Việc này ta cũng không rõ, lai lịch của nó cũng không tra ra được. Có điều, nếu nói về độ hiểu biết và nghiên cứu sâu về nó, thì không ai qua được Thanh La tông. Ta thì chỉ có được chút thông tin không đáng kể, tựa hồ là từ khi vật này xuất hiện trong trời đất thì đã được gọi là Cực Yếm rồi.” Tu sĩ mặc áo bào tím cũng từ tốn mà giải thích.
“Vật này là cái rắm gì lão phu không quản. Bây giờ cũng đã qua hơn nửa canh giờ rồi, nếu như Hàn đạo hữu vẫn còn chưa chịu lấy cuốn Tuế Nguyệt tàn quyển này xuống thì xem như chuyến này chúng ta công cốc mà tới đây rồi!” Từ Hữu Đạo bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt bầu không khí này.
Hàn Bối cũng không nói gì mà nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống trước mặt pho tượng tổ tiên Hàn gia rồi đưa hai tay bấm niệm pháp quyết. Miếng cổ ngọc vốn có màu sắc ảm đạm đặt trước người nàng lúc này bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ bao phủ lấy cả người. Mạnh Hạo thấy vậy hai mắt cũng lóe lên một tia sáng mơ hồ, rồi sau đó hắn làm như vô tình vì tránh né tia chớp mà âm thầm nhích gần tới người nàng kia gần hơn chút.
Lúc này toàn bộ không gian bỗng trở nên yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng ầm ầm gào rít của đám tia chớp dày đặc. Cũng khoảng gần một trăm hơi thở trôi qua, hai mắt Hàn Bối dần chớp động, miệng thì thào âm thanh chú ngữ. Mà lúc này nhìn bên ngoài, cả Từ Hữu Đạo, tu sĩ mặc áo xám và Tạ Kiệt đều tỏ vẻ bình thường nhưng cũng đã riêng mình âm thầm cảnh giác.
Đúng lúc này, âm thanh tụng niệm chú ngữ trong miệng Hàn Bối cũng ngưng lại, nàng phun ra một ngụm máu tươi thấm đầy trên bề mặt miếng cổ ngọc phía trước. Miếng ngọc này bỗng nhiên tỏa ta ánh sáng xanh chói sáng hơn hẳn lúc nãy, ánh sáng rực rỡ chói mắt này tỏa ra, miếng ngọc cũng bay về phía pho tượng của tổ tiên Hàn Bối.
Nhưng tốc độ bay của miếng ngọc cũng không nhanh, quỹ tích cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Sắc mặt Hàn Bối lúc này cũng tái nhợt, dường như nàng đang cố sức chèo chống mà tạo thành một lực nâng vô hình đưa miếng cổ ngọc tới gần tay pho tượng. Đột nhiên, hai cuốn kinh thư đang nằm trong tay pho tượng bỗng nhiên tỏa ra hảo quang chói mắt, rồi dần xuất hiện vết nứt vỡ. Sau đó cả hai đồng loạt nổ tung, đồng thời bên trong hai cuốn kinh thư văng ra hai miếng cổ ngọc.
Nhìn thấy hai miếng cổ ngọc bay ra, âm thanh gào thét vang vọng, vốn dĩ lúc đầu mọi người còn có chút nghi hoặc nhưng lúc này đều đồng loạt tập trung nhìn chăm chú tràng cảnh này.
Dường như hai miếng Cổ ngọc này đã có khí kinh vô chủ bên trong rồi, mới văng ra mà thoắt cái đã thấy hai miếng Cổ ngọc nhanh chóng bay về phía lối ra của Phương đỉnh như muốn xuyên qua cả màn chớp này mà lao ra ngoài.
Chúng còn chưa kịp bay xa thì Hàn Bối đã khống chế cổ ngọc của nàng tràn ra ánh sáng xanh lấp lánh. Lập tức ba miếng cổ ngọc như hình thành một mối liên hệ nào đó, khiến cho hai miếng ngọc kia phải khựng lại giữa không trung, hai chúng nó lúc này phát ra âm thanh ong ong lộ ra một bộ dạng không cam lòng mà phản kháng dãy dụa.
Lúc này Hàn Bối cũng phun ra một ngụm màu tươi, sắc mặt nàng mệt mỏi, cả người đầy vẻ uể oải. Đột nhiên mặt nàng biến sắc, dường như nàng đã tới cực hạn mất khống chế khiến miếng cổ ngọc rơi xuống đất.
Không còn sự khống chế của miếng Cổ ngọc, hai miếng ngọc kia nhanh chóng bay ra xa. Tình huống xảy ra bất ngờ khiến cho mọi người nơi đây không kịp nghĩ ngợi nhiều, Từ Hữu Đạo nhanh chóng bay thẳng tới miếng cổ ngọc đang rơi xuống kia. Mà tên tu sĩ mặc ào bào xám cũng cũng nheo mắt lại, sau đó dậm chân lao về phía miếng ngọc thứ hai. Còn Tạ Kiệt, tuy rằng trong mắt hắn cũng có chút ít mông lung khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng bay về phía miếng ngọc còn lại.
“Các vị đạo hữu không cần phải tranh đoạt, vật này nếu không phải là người Hàn gia động vào tất gặp đại kiếp nạn. Ta tự có cách khiến cho ba miếng tuế nguyệt cổ ngọc tập hợp lại.” Hàn Bối thấp giọng nói, trong lúc đó, khóe miệng nàng lại tràn ra thêm một ngụm máu tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.