Chương 323: Đóa Lan Tiên Tử
Nhĩ Căn
03/06/2016
Mạnh Hạo thở sâu. Hồi lâu, tay phải của hắn lóe lên hào quang. Sau
khi đem cực phẩm linh thạch thu lại, ở trong tay của hắn xuất hiên một
tấm phù văn đang phát ra ánh sáng màu bạc. Khi Mạnh Hạo nhìn vào, thì có thể lờ mờ nhìn thấy có một tia khí tức tràn ra. Những khí tức kia bất
ngờ hòa thành một đám phù văn ở giữa ko trung. Loại cảm giác này rất
tương tự với lúc Mạnh Hạo cảm ngộ Tiên Thổ khi trước.
Mà bên trên tấm phù văn này lại càng có một chỗ chấn động kinh khủng tràn ra, khiến cho Mạnh Hạo cảm nhận được sự nguy hiểm. Sau khi hắn nhìn kỹ, thì cẩn thận đem nó thu lại.
“Đúng như dự liệu ban đầu của ta. Giết người của Quý gia thì ko thể đánh lâu, phải dùng một kích lôi đình mà hủy diệt, ko để cho hắn có chút thời gian đụng chạm đến pháp bảo... Nếu khi đó ko quyết đoán dùng mặt nạ huyết sắc, sợ là...” Mạnh Hạo âm thầm kinh hãi. Lúc này nhớ lại, nếu lúc ấy mà có chút chần chừ thì kết quả thế nào còn khó nói.
Dù sao Quý gia có thể khủng bố như thế, mà tộc nhân lại ko có một chút thủ đoạn nào thì Mạnh Hạo ko tin. Hắn chiến thắng, nguyên nhân lớn nhất chính là một kích cuối cùng ra tay như sét đánh, ko để cho đối phương có chút cơ hội phản ứng nào.
Tuy nhiên Mạnh Hạo cũng nhìn ra được loại Ngân sắc phù văn này muốn triển khai ra còn cần một ít thời gian chuẩn bị.
“Vật này tối thiểu nhất cũng có uy lực đủ để vượt qua tu vi của ta, chỉ là ko biết cụ thể như thế nào.” Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, tay phải lại một lần nữa lóe lên, lúc hiện ra, thì ở trong tay hắn đã có một bình thuốc trong suốt.
Có thể nhìn thấy ở bên trong có một đám đan dược lớn bằng hạt nhãn. Ở bên trên đan dược có một ấn ký hình bàn tay. Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, sau khi mở bình thuốc ra ngửi thì lập tức động dung.
“Đây ko phải là đan dược tầm thường. Đây là ... Thập tuyệt đan!!” Mạnh Hạo thở sâu, cẩn thận phân biệt dược hiệu. Sau một lúc lâu, trên mặt của hắn một lần nữa lại hiện lên vẻ khiếp sợ.
“Nhất Sắc Nạp Anh Đan! Chính là Nhất Sắc Nạp Anh Đan, một trong tam đại đan dược thượng cổ!” Mạnh Hạo hít vào một ngụm khí, vừa cẩn thận xem xét thoáng một phát. Sau khi xác định rõ là ko sai, nét mặt của hắn trở nên cực kỳ đặc sắc.
Tam đại đan dược thượng cổ, Mạnh Hạo đã có một miếng Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, cho nên hắn đã có cách bổ sung thọ nguyên tiêu hao. Mà sư tôn cũng đã từng đưa cho hắn ba miếng Thiên Phương Đan, vừa có thể áp chế được Bỉ Ngạn Hoa, vừa có thể gia tăng thọ nguyên.
“Tu sĩ Nguyên Anh, Nguyên Anh chia ra làm ngũ hành, giống như là ngũ sắc. Trong đó cực hạn là có được tứ hành. Nếu Trúc Cơ ko Trúc Cơ vô hạ, Tử Khí Kim Đan, nhưng miếng Nhất Sắc Nạp Anh Đan này nghe nói là có thể gia tăng được một hành!
Nếu như bản thân đã có bốn thì có thể dùng viên thuốc này mà đạt tới ngũ hành. Còn nếu như bản thân đã là ngũ hành... thì ko biết có thể trở thành lục sắc? Đáng tiếc là viên thuốc này dù có nuốt vào bao nhiêu thì cũng chỉ có tác dụng một lần.” Mạnh Hạo thở sâu, đem viên Nhất Sắc Nạp Anh Đan cất kỹ.
Hắn có một loại cảm giác rất mãnh liệt rằng viên Nhất Sắc Nạp Anh Đan này ngày sau sẽ là một viên đan dược cực kỳ trọng yếu đối với mình.
Lúc cúi đầu nhìn lại túi trữ vật, Mạnh Hạo lấy ra một cái cần câu.
Cần câu này dài, nhỏ, toàn thân màu xanh biếc. Mạnh Hạo cầm nó ở trong tay, có chút ko rõ tác dụng của nó như thế nào. Chỉ là dây câu sáng óng ánh long lanh, thoạt nhìn giống như cực kỳ sắc bén. Nhất là lưỡi câu, lại phát ra ánh sáng lạnh.
“Vật này...” Mạnh Hạo trầm ngâm một chút, cầm cần câu hất lên. Vô thanh vô tức, ở trước mặt của hắn lập tức xuất hiện một ao nước hư ảo. Nháy mắt khi lưỡi câu phi vào trong hồ nước, Mạnh Hạo đang cầm chặt cần câu bỗng nhiên chấn động mạnh một cái. Hắn nghe được tiếng trẻ con khóc, nghe được tiếng thở dốc của người già trước khi chết, nghe được tiếng cười của thanh niên nam nữ, nghe được lời thề chấp nhất của người thiếu niên, nghe thấy được âm thanh của chúng sinh.
Những âm thanh này trong tích tắc dũng mãnh tràn vào trong đầu Mạnh Hạo, làm cho óc hắn oanh lên một tiếng, gần như bị xé nứt. Cũng may là hắn đã lập tức bỏ tay ra, cần câu rơi xuống đất, tất cả cũng biến mất.
Nhưng dù có chỉ một tích tắc này, thì toàn thân Mạnh Hạo vẫn ướt đẫm mồ hôi, hô hấp ồ ồ.
“Đây là cái gì?” Mạnh Hạo cúi đầu nhìn về phía cái cần câu kia. Vật này thoạt nhìn tầm thường, nhưng vào lúc này ở trong mắt Mạnh Hạo lại tràn đầy thần bí.
Nhất là sau khi nghĩ tới sự khủng bố của Quý gia, Mạnh Hạo càng cảm thấy cái cần câu này tuyệt đối ko phải là vật tầm thường.
Hồi lâu, Mạnh Hạo đem cái cần câu này cất kỹ, rồi lại nhìn vào trong túi trữ vật. Trong đó ngoại trừ một vài vật tạp nham cùng với một ít linh thạch bình thường, thì chỉ còn một vật cuối cùng làm cho Mạnh Hạo cảm thấy đây ko phải là vật tầm thường.
Đó là một cái hộp.
Cái hộp này hình lập phương, nhìn giống ngọc mà ko phải ngọc, đen kịt. Ở góc trên bên phải có thể nhìn thấy một cái ấn ký, trên đó có viết một chữ.
Phương.
Cái hộp rất cổ xưa, lộ ra khí tức tang thương. Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, từ từ mở cái hộp này ra. Ở trong đó có một cái bao tay, mỏng như cánh ve sầu, cầm ở trong tay ko thấy có cảm giác gì.
Linh thức của Mạnh Hạo tản ra, cẩn thận xem xét một lát, sau đó đem cái bao tay này đeo lên tay phải. Nháy mắt, Mạnh Hạo bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng khó có thể hình dung bộc phát ra từ cái bao tay này, dung hợp cùng với cánh tay phải của mình.
Mạnh Hạo thở sâu, nhìn qua tay phải của mình, căn bản là ko nhìn ra đang mang bao tay, nhưng lúc hắn nắm tay, lại nghe được âm thanh ken két, giống như đang kéo ra hư vô. Tất cả vật phẩm ở trong động phủ đều đang run rẩy, mãnh liệt bay lên, hướng về tay phải của Mạnh Hạo mà kéo đến. Thậm chí cả ko khí của cái động phủ này cũng giảm bớt hơn phân nửa, đã bị Mạnh Hạo hấp thu.
“Loại lực lượng này…”, trong đầu Mạnh Hạo liền hiện ra nữ tử Phương gia cùng nắm đấm khủng bố kia.
“Phương… Nếu thật có quan hệ với Phương gia, vậy tại sao vật ấy lại nằm trong túi trữ vật của Quý Hồng Đông? Tại sao hắn không tự mình dùng?”
Mạnh Hạo trầm mặc. Hắn không tìm ra lời giải đáp. Nếu là vật khác, dù có là Cực phẩm linh thạch hay Ngân sắc phù văn cần thời gian mới có thể triển khai thì hắn có thể hiểu được. Cái bao tay này chắc chắn không phải như vậy. Lúc ấy, Quý Hồng Đông đeo nó lên thì Mạnh Hạo có muốn giết đối phương cũng không dễ dàng như vậy.
Đáng tiếc, Quý Hồng Đông chết rồi, tạm thời hắn không thể tìm được đáp án.
“Máu của hắn còn đây, chờ tới lúc ta có thể luyện hóa, dung hợp với bản tôn, qua một phần trí nhớ hắn còn lưu lại có lẽ ta sẽ biết được nguyên nhân.” Mạnh Hạo cảm nhận được lực lượng của tay phải, sau đó chậm rãi buông tay. Hắn nhìn túi trữ vật chứa đủ thứ lẫn lộn, lượng linh thạch chỉ có khoảng hai, ba vạn, còn không đủ để giúp Mạnh Hạo phục chế đan dược.
Sau khi thu hồi túi trữ vật, hai mắt Mạnh Hạo ánh lên tinh mang.
Có những vật phẩm này rồi, trong đất trời Nam Vực này hắn đã có thêm vốn liếng để quật khởi, cũng khiến hắn lưu lạc ở Thiên Nhai có thể đứng thẳng người.
“Đáng tiếc trong này không có công pháp.” Hắn lắc đầu, lấy cái chuông của Quý Hồng Đông ra.
Mạnh Hạo nhổ ra một ngụm đan khí, tiến hành luyện hóa rồi phân tích cách sử dụng. Những vật phẩm khác, hắn cũng dùng cách ấy để nghiên cứu.
“Thương thế hiện giờ của ta đã khỏi hẳn, đã tới lúc ra ngoài rồi. Nhưng trước đó, ta muốn phục chế một viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan trước.”
Mạnh Hạo vốn vẫn hơi chần chừ, bởi vì hắn biết việc nuốt Anh đan chỉ có tác dụng một lần. Cũng theo suy nghĩ ấy thì phải chăng, Bổ Thiên Đan kia cũng chỉ dùng được một lần thôi…
Nếu vậy, phục chế nó thật lãng phí linh thạch. Đó sẽ là một tổn thất lớn đối với Mạnh Hạo.
Tính cách hắn vốn quyết đoán. Hiện giờ hai mắt sáng lên, hắn dứt khoát lấy gương đồng ra, sau đó lấy Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan. Hắn dùng Cực phẩm linh thạch bắt đầu tiến hành phục chế.
Là một trong tam đại đan dược từ thời thượng cổ, hiện giờ rất hiếm gặp. Hắn quyết định phục chế mà không biết có tác dụng không nên cũng hơi đau lòng. Tiểu hao hết năm khối Cực phẩm linh thạch hắn mới phục chế được một viên. Sau đó, Mạnh Hạo cầm lấy viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này nuốt vào trong người.
Mấy ngày trôi qua, tóc trên đầu Mạnh Hạo dần thay đổi, không còn màu xám mà chuyển thành màu đen. Khuôn mặt hắn cũng không còn huyết ý mà trở lại hồng nhuận. Toàn thân hắn sảng khoái, tinh thần thoải mái, ngay cả tu vi cũng tịnh tiến một chút. Thiếu chút nữa là có thể đột phá Kết Đan trung kỳ.
Mạnh Hạo không muốn đột phá bây giờ, vì mục tiêu của hắn là đạt tới hoàn mỹ Kim Đan. Nếu hắn bước vào Kết Đan trung kỳ hoặc làm xuất hiện đan khí thì sẽ không cách nào đạt được mục đích ấy nữa.
Thêm mấy ngày qua đi. Mạnh Hạo mở mắt, từ hai mắt hắn ánh lên hào quang sáng ngời. Thọ nguyên của hắn đã hoàn toàn khôi phục. Hắn tản linh thức ra ngoài xem xét. Bên ngoài đang là sáng sớm, Anh Vũ bay trên trời thỉnh thoảng truyền ra âm thanh chỉ đạo hơn một trăm người phía dưới đang chạy trốn vòng quanh.
“Ngũ gia dạy các ngươi tiên trận, cam đoan sau này các ngươi lĩnh hội được sẽ trở thành vô địch!”
“Tin Ngũ gia, được vĩnh sinh! Ngũ gia xuất hiện ai dám tranh phong…” Hơn một trăm người này cùng hô vang như sấm.
Bì Đống ở bên cạnh, mặt mũi ra vẻ khinh thường nhưng không dấu được sự hâm mộ và ghen ghét tận trong đáy lòng.
Việc này Mạnh Hạo đã thấy nhiều lần rồi, hắn chỉ cười khổ trong lòng, sau đó không để ý tới nữa. Đang muốn thu hồi linh thức thì hai hàng lông mày hắn nhíu lại, tay phải nâng lên, Phong Chính Thuật được triển khai trong nháy mắt. Khí tức đại địa ngưng tụ trên thân thể Mạnh Hạo, sau đó ào ạt tiến vào hai mắt khiến linh thức dung hợp cùng hai mắt. Hắn quét qua một lượt thì phát hiện cách mấy trăm dặm bên ngpoài đang có nhiều tu sĩ gào thét, xé gió lao tới.
Đi đầu là một nam một nữ mang theo mặt nạ Kim sắc. Theo khí tức tản ra thì một trong người chính là La Trùng, đạo tử của Mặc Thổ.
Nữ tử bên cạnh hắn mang theo khăn che mặt nhưng có thể thấy người này mang dung mạo tuyệt mỹ, có thể sánh với thiên địa. Đôi chân dài tròn lẳn, vòng hông vun cao nảy nở, toàn thân người này tỏa ra khí thế kiều mỵ vô cùng.
Ở mi tâm cô gái này còn xuất hiện một cái đồ đằng Hồ Điệp (hình con bướm) càng tăng thêm vẻ kiều diễm cho nàng. Hai cánh tay như ngọc cũng lóe lên những hình đồ đằng (hình xăm) khác nhau. Sau lưng hai người này còn có bốn người nữa, đều là tu sĩ Mặc Thổ đạt tới Kết Đan trung kỳ.
Hai người khác có thân thể cao lớn, xem ra là cường giả của Tây Mạc. Những người này có lẽ đều nghe theo sự chỉ đạo của La Trùng và nữ tử kia.
“Theo tính toán của ta, nơi này là nơi cằn cỗi nhất ở Mặc Thổ rồi. Chỗ này chỉ có một ít tán tu thô tục mà thôi, Đóa Lan tiên tử từ Tây Mạc tới chơi, sao nhất định phải tới chỗ này?” La Trung mang mặt nạ nhìn cô gái bằng ánh mắt ái mộ, nở nụ cười nhu hòa nói.
Nữ tử cất tiếng cười ưu nhã như đóa Bách Hợp nở rộ. Nàng được trời xinh đã có tướng mạo xinh đẹp khiến La Trung nhìn thấy là hô hấp dồn dập. Đang muốn trả lời thì mắt phượng lóe lên, đồ đằng ở mi tâm nàng lay động, từ trán bay ra.
“Là ai!”
Mà bên trên tấm phù văn này lại càng có một chỗ chấn động kinh khủng tràn ra, khiến cho Mạnh Hạo cảm nhận được sự nguy hiểm. Sau khi hắn nhìn kỹ, thì cẩn thận đem nó thu lại.
“Đúng như dự liệu ban đầu của ta. Giết người của Quý gia thì ko thể đánh lâu, phải dùng một kích lôi đình mà hủy diệt, ko để cho hắn có chút thời gian đụng chạm đến pháp bảo... Nếu khi đó ko quyết đoán dùng mặt nạ huyết sắc, sợ là...” Mạnh Hạo âm thầm kinh hãi. Lúc này nhớ lại, nếu lúc ấy mà có chút chần chừ thì kết quả thế nào còn khó nói.
Dù sao Quý gia có thể khủng bố như thế, mà tộc nhân lại ko có một chút thủ đoạn nào thì Mạnh Hạo ko tin. Hắn chiến thắng, nguyên nhân lớn nhất chính là một kích cuối cùng ra tay như sét đánh, ko để cho đối phương có chút cơ hội phản ứng nào.
Tuy nhiên Mạnh Hạo cũng nhìn ra được loại Ngân sắc phù văn này muốn triển khai ra còn cần một ít thời gian chuẩn bị.
“Vật này tối thiểu nhất cũng có uy lực đủ để vượt qua tu vi của ta, chỉ là ko biết cụ thể như thế nào.” Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, tay phải lại một lần nữa lóe lên, lúc hiện ra, thì ở trong tay hắn đã có một bình thuốc trong suốt.
Có thể nhìn thấy ở bên trong có một đám đan dược lớn bằng hạt nhãn. Ở bên trên đan dược có một ấn ký hình bàn tay. Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, sau khi mở bình thuốc ra ngửi thì lập tức động dung.
“Đây ko phải là đan dược tầm thường. Đây là ... Thập tuyệt đan!!” Mạnh Hạo thở sâu, cẩn thận phân biệt dược hiệu. Sau một lúc lâu, trên mặt của hắn một lần nữa lại hiện lên vẻ khiếp sợ.
“Nhất Sắc Nạp Anh Đan! Chính là Nhất Sắc Nạp Anh Đan, một trong tam đại đan dược thượng cổ!” Mạnh Hạo hít vào một ngụm khí, vừa cẩn thận xem xét thoáng một phát. Sau khi xác định rõ là ko sai, nét mặt của hắn trở nên cực kỳ đặc sắc.
Tam đại đan dược thượng cổ, Mạnh Hạo đã có một miếng Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, cho nên hắn đã có cách bổ sung thọ nguyên tiêu hao. Mà sư tôn cũng đã từng đưa cho hắn ba miếng Thiên Phương Đan, vừa có thể áp chế được Bỉ Ngạn Hoa, vừa có thể gia tăng thọ nguyên.
“Tu sĩ Nguyên Anh, Nguyên Anh chia ra làm ngũ hành, giống như là ngũ sắc. Trong đó cực hạn là có được tứ hành. Nếu Trúc Cơ ko Trúc Cơ vô hạ, Tử Khí Kim Đan, nhưng miếng Nhất Sắc Nạp Anh Đan này nghe nói là có thể gia tăng được một hành!
Nếu như bản thân đã có bốn thì có thể dùng viên thuốc này mà đạt tới ngũ hành. Còn nếu như bản thân đã là ngũ hành... thì ko biết có thể trở thành lục sắc? Đáng tiếc là viên thuốc này dù có nuốt vào bao nhiêu thì cũng chỉ có tác dụng một lần.” Mạnh Hạo thở sâu, đem viên Nhất Sắc Nạp Anh Đan cất kỹ.
Hắn có một loại cảm giác rất mãnh liệt rằng viên Nhất Sắc Nạp Anh Đan này ngày sau sẽ là một viên đan dược cực kỳ trọng yếu đối với mình.
Lúc cúi đầu nhìn lại túi trữ vật, Mạnh Hạo lấy ra một cái cần câu.
Cần câu này dài, nhỏ, toàn thân màu xanh biếc. Mạnh Hạo cầm nó ở trong tay, có chút ko rõ tác dụng của nó như thế nào. Chỉ là dây câu sáng óng ánh long lanh, thoạt nhìn giống như cực kỳ sắc bén. Nhất là lưỡi câu, lại phát ra ánh sáng lạnh.
“Vật này...” Mạnh Hạo trầm ngâm một chút, cầm cần câu hất lên. Vô thanh vô tức, ở trước mặt của hắn lập tức xuất hiện một ao nước hư ảo. Nháy mắt khi lưỡi câu phi vào trong hồ nước, Mạnh Hạo đang cầm chặt cần câu bỗng nhiên chấn động mạnh một cái. Hắn nghe được tiếng trẻ con khóc, nghe được tiếng thở dốc của người già trước khi chết, nghe được tiếng cười của thanh niên nam nữ, nghe được lời thề chấp nhất của người thiếu niên, nghe thấy được âm thanh của chúng sinh.
Những âm thanh này trong tích tắc dũng mãnh tràn vào trong đầu Mạnh Hạo, làm cho óc hắn oanh lên một tiếng, gần như bị xé nứt. Cũng may là hắn đã lập tức bỏ tay ra, cần câu rơi xuống đất, tất cả cũng biến mất.
Nhưng dù có chỉ một tích tắc này, thì toàn thân Mạnh Hạo vẫn ướt đẫm mồ hôi, hô hấp ồ ồ.
“Đây là cái gì?” Mạnh Hạo cúi đầu nhìn về phía cái cần câu kia. Vật này thoạt nhìn tầm thường, nhưng vào lúc này ở trong mắt Mạnh Hạo lại tràn đầy thần bí.
Nhất là sau khi nghĩ tới sự khủng bố của Quý gia, Mạnh Hạo càng cảm thấy cái cần câu này tuyệt đối ko phải là vật tầm thường.
Hồi lâu, Mạnh Hạo đem cái cần câu này cất kỹ, rồi lại nhìn vào trong túi trữ vật. Trong đó ngoại trừ một vài vật tạp nham cùng với một ít linh thạch bình thường, thì chỉ còn một vật cuối cùng làm cho Mạnh Hạo cảm thấy đây ko phải là vật tầm thường.
Đó là một cái hộp.
Cái hộp này hình lập phương, nhìn giống ngọc mà ko phải ngọc, đen kịt. Ở góc trên bên phải có thể nhìn thấy một cái ấn ký, trên đó có viết một chữ.
Phương.
Cái hộp rất cổ xưa, lộ ra khí tức tang thương. Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, từ từ mở cái hộp này ra. Ở trong đó có một cái bao tay, mỏng như cánh ve sầu, cầm ở trong tay ko thấy có cảm giác gì.
Linh thức của Mạnh Hạo tản ra, cẩn thận xem xét một lát, sau đó đem cái bao tay này đeo lên tay phải. Nháy mắt, Mạnh Hạo bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng khó có thể hình dung bộc phát ra từ cái bao tay này, dung hợp cùng với cánh tay phải của mình.
Mạnh Hạo thở sâu, nhìn qua tay phải của mình, căn bản là ko nhìn ra đang mang bao tay, nhưng lúc hắn nắm tay, lại nghe được âm thanh ken két, giống như đang kéo ra hư vô. Tất cả vật phẩm ở trong động phủ đều đang run rẩy, mãnh liệt bay lên, hướng về tay phải của Mạnh Hạo mà kéo đến. Thậm chí cả ko khí của cái động phủ này cũng giảm bớt hơn phân nửa, đã bị Mạnh Hạo hấp thu.
“Loại lực lượng này…”, trong đầu Mạnh Hạo liền hiện ra nữ tử Phương gia cùng nắm đấm khủng bố kia.
“Phương… Nếu thật có quan hệ với Phương gia, vậy tại sao vật ấy lại nằm trong túi trữ vật của Quý Hồng Đông? Tại sao hắn không tự mình dùng?”
Mạnh Hạo trầm mặc. Hắn không tìm ra lời giải đáp. Nếu là vật khác, dù có là Cực phẩm linh thạch hay Ngân sắc phù văn cần thời gian mới có thể triển khai thì hắn có thể hiểu được. Cái bao tay này chắc chắn không phải như vậy. Lúc ấy, Quý Hồng Đông đeo nó lên thì Mạnh Hạo có muốn giết đối phương cũng không dễ dàng như vậy.
Đáng tiếc, Quý Hồng Đông chết rồi, tạm thời hắn không thể tìm được đáp án.
“Máu của hắn còn đây, chờ tới lúc ta có thể luyện hóa, dung hợp với bản tôn, qua một phần trí nhớ hắn còn lưu lại có lẽ ta sẽ biết được nguyên nhân.” Mạnh Hạo cảm nhận được lực lượng của tay phải, sau đó chậm rãi buông tay. Hắn nhìn túi trữ vật chứa đủ thứ lẫn lộn, lượng linh thạch chỉ có khoảng hai, ba vạn, còn không đủ để giúp Mạnh Hạo phục chế đan dược.
Sau khi thu hồi túi trữ vật, hai mắt Mạnh Hạo ánh lên tinh mang.
Có những vật phẩm này rồi, trong đất trời Nam Vực này hắn đã có thêm vốn liếng để quật khởi, cũng khiến hắn lưu lạc ở Thiên Nhai có thể đứng thẳng người.
“Đáng tiếc trong này không có công pháp.” Hắn lắc đầu, lấy cái chuông của Quý Hồng Đông ra.
Mạnh Hạo nhổ ra một ngụm đan khí, tiến hành luyện hóa rồi phân tích cách sử dụng. Những vật phẩm khác, hắn cũng dùng cách ấy để nghiên cứu.
“Thương thế hiện giờ của ta đã khỏi hẳn, đã tới lúc ra ngoài rồi. Nhưng trước đó, ta muốn phục chế một viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan trước.”
Mạnh Hạo vốn vẫn hơi chần chừ, bởi vì hắn biết việc nuốt Anh đan chỉ có tác dụng một lần. Cũng theo suy nghĩ ấy thì phải chăng, Bổ Thiên Đan kia cũng chỉ dùng được một lần thôi…
Nếu vậy, phục chế nó thật lãng phí linh thạch. Đó sẽ là một tổn thất lớn đối với Mạnh Hạo.
Tính cách hắn vốn quyết đoán. Hiện giờ hai mắt sáng lên, hắn dứt khoát lấy gương đồng ra, sau đó lấy Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan. Hắn dùng Cực phẩm linh thạch bắt đầu tiến hành phục chế.
Là một trong tam đại đan dược từ thời thượng cổ, hiện giờ rất hiếm gặp. Hắn quyết định phục chế mà không biết có tác dụng không nên cũng hơi đau lòng. Tiểu hao hết năm khối Cực phẩm linh thạch hắn mới phục chế được một viên. Sau đó, Mạnh Hạo cầm lấy viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này nuốt vào trong người.
Mấy ngày trôi qua, tóc trên đầu Mạnh Hạo dần thay đổi, không còn màu xám mà chuyển thành màu đen. Khuôn mặt hắn cũng không còn huyết ý mà trở lại hồng nhuận. Toàn thân hắn sảng khoái, tinh thần thoải mái, ngay cả tu vi cũng tịnh tiến một chút. Thiếu chút nữa là có thể đột phá Kết Đan trung kỳ.
Mạnh Hạo không muốn đột phá bây giờ, vì mục tiêu của hắn là đạt tới hoàn mỹ Kim Đan. Nếu hắn bước vào Kết Đan trung kỳ hoặc làm xuất hiện đan khí thì sẽ không cách nào đạt được mục đích ấy nữa.
Thêm mấy ngày qua đi. Mạnh Hạo mở mắt, từ hai mắt hắn ánh lên hào quang sáng ngời. Thọ nguyên của hắn đã hoàn toàn khôi phục. Hắn tản linh thức ra ngoài xem xét. Bên ngoài đang là sáng sớm, Anh Vũ bay trên trời thỉnh thoảng truyền ra âm thanh chỉ đạo hơn một trăm người phía dưới đang chạy trốn vòng quanh.
“Ngũ gia dạy các ngươi tiên trận, cam đoan sau này các ngươi lĩnh hội được sẽ trở thành vô địch!”
“Tin Ngũ gia, được vĩnh sinh! Ngũ gia xuất hiện ai dám tranh phong…” Hơn một trăm người này cùng hô vang như sấm.
Bì Đống ở bên cạnh, mặt mũi ra vẻ khinh thường nhưng không dấu được sự hâm mộ và ghen ghét tận trong đáy lòng.
Việc này Mạnh Hạo đã thấy nhiều lần rồi, hắn chỉ cười khổ trong lòng, sau đó không để ý tới nữa. Đang muốn thu hồi linh thức thì hai hàng lông mày hắn nhíu lại, tay phải nâng lên, Phong Chính Thuật được triển khai trong nháy mắt. Khí tức đại địa ngưng tụ trên thân thể Mạnh Hạo, sau đó ào ạt tiến vào hai mắt khiến linh thức dung hợp cùng hai mắt. Hắn quét qua một lượt thì phát hiện cách mấy trăm dặm bên ngpoài đang có nhiều tu sĩ gào thét, xé gió lao tới.
Đi đầu là một nam một nữ mang theo mặt nạ Kim sắc. Theo khí tức tản ra thì một trong người chính là La Trùng, đạo tử của Mặc Thổ.
Nữ tử bên cạnh hắn mang theo khăn che mặt nhưng có thể thấy người này mang dung mạo tuyệt mỹ, có thể sánh với thiên địa. Đôi chân dài tròn lẳn, vòng hông vun cao nảy nở, toàn thân người này tỏa ra khí thế kiều mỵ vô cùng.
Ở mi tâm cô gái này còn xuất hiện một cái đồ đằng Hồ Điệp (hình con bướm) càng tăng thêm vẻ kiều diễm cho nàng. Hai cánh tay như ngọc cũng lóe lên những hình đồ đằng (hình xăm) khác nhau. Sau lưng hai người này còn có bốn người nữa, đều là tu sĩ Mặc Thổ đạt tới Kết Đan trung kỳ.
Hai người khác có thân thể cao lớn, xem ra là cường giả của Tây Mạc. Những người này có lẽ đều nghe theo sự chỉ đạo của La Trùng và nữ tử kia.
“Theo tính toán của ta, nơi này là nơi cằn cỗi nhất ở Mặc Thổ rồi. Chỗ này chỉ có một ít tán tu thô tục mà thôi, Đóa Lan tiên tử từ Tây Mạc tới chơi, sao nhất định phải tới chỗ này?” La Trung mang mặt nạ nhìn cô gái bằng ánh mắt ái mộ, nở nụ cười nhu hòa nói.
Nữ tử cất tiếng cười ưu nhã như đóa Bách Hợp nở rộ. Nàng được trời xinh đã có tướng mạo xinh đẹp khiến La Trung nhìn thấy là hô hấp dồn dập. Đang muốn trả lời thì mắt phượng lóe lên, đồ đằng ở mi tâm nàng lay động, từ trán bay ra.
“Là ai!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.