Chương 105: Độc hoa trong mắt phải
Nhĩ Căn
03/06/2016
Ở khu vực gần trung tâm Nam Vực, tại bên ngoài biên giới Đông Lai quốc là một mảnh bình nguyên. Một ngày này,
bỗng có hào quang truyền tổng lóe lên một hồi rồi mới dần
dần biến mất. Bên ngoài truyền tổng trận, có bảy tám tên tu sĩ ngưng khí đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, lúc này đều đồng loạt đứng dậy. Khi nhìn thấy thân ảnh của Mạnh Hạo ở bên trong thì
đều lập tức ôm quyền cúi đầu.
Bọn họ là tu sĩ trú đóng tại nơi này, phụ trách tiếp đón tu sĩ lui tới. Nhất là Mạnh Hạo sau khi xuất hiện, bọn hắn mơ hồ cảm nhận được tu vi chấn động thâm bất khả trắc, vì thế lại càng thêm cung kính.
Mạnh Hạo đi ra khỏi trận pháp. Ánh mắt hắn đảo qua đám tu sĩ này, rồi nhìn qua bầu trời cùng với bình nguyên nơi đây. Đưa mắt nhìn đi chỉ thấy một mảnh lạ lẫm. Hắn quay đầu nhìn thiên địa ở sau lưng. Sau khi tính toán, hắn không khỏi kinh hãi trước phạm vi quá lớn của truyền tổng trận.
Mạnh Hạo không để ý tới những tu sĩ kia, thân hình hướng lên bầu trời bước một bước, lập tức bay lên, hóa thành một đạo trường hồng thẳng về phía xa xa. Dù là mảnh lá cây hay là bảo phiến, Mạnh Hạo cũng đều không đem ra sử dụng, mà dựa vào tu vi bản thân để phi hành. Bảy tám tên tu sĩ ở phía sau nhìn Mạnh Hạo đạp không phi hành đều thi nhau lộ ra vẻ hâm mộ.
“Không biết đến khi nào, ta mới có ngày trở thành cường giả Trúc Cơ... “
“Đừng có mà mơ mộng nữa. Trở thành tu sĩ Trúc Cơ, cho dù là loại yếu nhất Toái bàn Trúc Cơ, cũng không phải là điều mà chúng ta có thể tưởng tượng. Trúc Cơ đan chỉ có những đại tông kia mới có thể luyện chế. Mà số lượng lại quá ít, nhiều người có khi cả đời cũng không thấy qua một hạt.”
“Mà coi như là có một hạt Trúc Cơ đan, thì với tư chất của chúng ta, thì cũng chỉ có một tia cơ hội thành công. Trúc Cơ cảnh... Đó là cường giả a!” Mấy tu sĩ này thi nhau cảm khái. Bọn hắn thủ hộ ở nơi này, bình thường rất ít khi thấy qua tu sĩ Trúc Cơ. Hôm nay nhìn thấy Mạnh Hạo rời đi, trong lòng không khỏi không ngừng hâm mộ.
Thời gian dần trôi qua. Từ đầu đến cuối Mạnh Hạo vẫn không động chạm đến pháp bảo phi hành. Cho dù tự thân phi hành sẽ khiến cho linh lực tiêu hao, nhưng hắn vẫn cẩn thận như trước. Bởi vì càng đến gần trung tâm Nam Vực thì Mạnh Hạo lại càng phải cẩn thận.
Hắn đắc tội quá nhiều người ở Nam Vực. Tử Vận Tông không cần phải nói, còn có Tống lão quái, Vương Đằng Phi. Vì thế theo thời gian trôi qua, khi càng ngày càng đến gần Đông Lai quốc thì Mạnh Hạo lại càng phải cẩn thận.
Mấy tháng này, hầu như ngày nào hắn cũng muốn thử thi triển Phong Yêu đệ bát cấm kia. Nhưng thuật này hắn dù đã hiểu ra, nhưng mặc kệ hắn thi triển thế nào đều cũng không đem ra sử dụng được, giống như là có một tầng ngăn cách.
Mười ngày sau, khi Mạnh Hạo đang bay trên bầu trời thì bỗng nhiên biến sắc. Hắn không chút chậm trễ vội vàng hạ xuống. Sắc mặt hắn đã tái nhợt, nhưng bước chân vẫn không dám dừng lại một chút nào, mà nhanh chóng bước vào trong một cánh rừng. Hắn nâng tay phải lên vẽ một cái, lập tức một cây đại thụ to bằng ba người ôm ở phía trước bị cường hoành xé ra một khe hở, gỗ ở bên trong lập tức biến thành tro. Hắn nhanh chóng đưa thân hình bước vào trong đó. Khi hắn khoanh chân ngồi xuống thì sắc mặt đã trở thành tím đen. Thân hình hắn run run nhổ ra một ngụm, lập tức lôi kỳ hóa thành sương mù lượn lờ ở xung quanh. Làm xong những thứ này thì Mạnh Hạo trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, nhắm mắt áp chế độc tố.
Độc của hắn lại một lần nữa phát tác. Lần phát tác này giằng co suốt ba ngày. Trong ba ngày, hắn gắt gao cắn răng, loại thống khổ như có vô số độc trùng cắn xé trong cơ thể này khiến hai mắt của hắn đỏ bừng, nhìn qua vô cùng dữ tợn. Càng kinh người hơn, là theo độc tính phát tác, thì bên trong mắt phải của hắn lại xuất hiện một cái mặt quỷ giống như khóc mà không phải khóc, giống như cười mà không phải cười. Giống như có một đóa hoa thần bí quỷ dị nở rộ ở trong mắt Mạnh Hạo.
Việc này Mạnh Hạo biết. Trong lòng hắn đối với chuyện giải độc lại càng mãnh liệt hơn.
Hoàng hôn ba ngày sau, một con Cô Lang men theo mùi máu tiến đến gần nơi đây. Hai con mắt trũng sâu nhìn chắm chắm vào Mạnh Hạo ở trong hốc cây. Thân hình của nó nhảy lên lao thẳng hướng hốc cây. Nhưng khi thân hình nó vừa tới gần thì trong nháy mắt có một cánh tay vươn ra từ trong hốc cây chụp vào cổ họng con Cô Lang này rồi hung hăng bóp chặt.
Răng rắc một tiếng, con Cô Lang này còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm đã lập tức tử vong, thân hình đã ngừng vùng vẫy cùng run rẩy. Mạnh Hạo sắc mặt trắng bệch nhẹ nhàng đi ra, hai mắt của hắn lộ ra tia sáng lạnh, một cỗ ý niệm giết chóc theo độc tố phát tác mà sinh sôi. Nhất là trong mắt phải của hắn, cái mặt quỷ giống khóc mà không phải khóc, giống cười mà không phải cười kia khiến cho khí tức toàn thân Mạnh Hạo cũng bị lây theo mà trở nên quỷ dị. Mạnh Hạo cúi đầu nhìn qua xác sói trong tay. Hắn vung tay phải, lập tức cái xác bị ngọn lửa bao phủ rồi dần dần hóa thành tro bụi ở trên tay Mạnh Hạo. Trong ánh lửa, sắc mặt của Mạnh Hạo bị chiếu rọi sáng tối chập chờn, ít đi một phần khí tức thư sinh, nhưng lại nhiều thêm một vòng tàn nhẫn của tu sĩ.
“Đây là lần phát tác thứ chín trong hai năm qua. Nhưng lần phát tác này rõ ràng lại khác với những lần trước, bên trong mắt phải lại có nhiều ra một cái mặt quỷ…” Mạnh Hạo trầm mặc, đưa tay lên sờ vào mắt phải. Lúc này, mặt quỷ bên trong mắt phải đã từ từ biến mất. Nhưng Mạnh Hạo đã thử qua, chỉ cần mình vận dụng tu vi quá độ thì mặt quỷ này sẽ lập tức xuất hiện. Hắn trầm ngâm rồi nhoáng một cái thân hình hóa thành một đạo cầu vồng, thẳng hướng Đông Lai quốc mà đi.
Đông Lai quốc là một mảnh đất bao la, lớn hơn Triệu quốc khoảng mười lần. Bên trong có rất nhiều tu sĩ, tông môn mọc lên san sát như rừng. Nhưng Tử Vận Tông một nhà độc đại, các tông môn khác đều phụ thuộc vào Tử Vận Tông.
Cũng có thể nói, toàn bộ Đông Lai quốc chính là căn cơ của Tử Vận Tông.
Việc này Mạnh Hạo biết, nhưng hắn vẫn nhất định phải đến Đông Lai quốc. Nếu đi vòng thì với tốc độ của hắn sẽ phải đi đoạn đường rất xa…Dù sao Đông Lai quốc cũng là một nước lớn bên trong cửu quốc của Nam Vực, là quốc gia gần với Triệu quốc nhất. Ở ngay bên cạnh, là Thanh Vân quốc thuộc quyền sở hữu của Thanh La Tông.
Cũng may mà Đông Lai quốc rất to lớn. Nếu như Mạnh Hạo có ý muốn ẩn núp, thì sẽ không bị người ta đơn giản tìm ra như hồi ở Triệu quốc. Hơn nữa tu vi của hắn hôm nay đã không còn là ngưng khí, mà là Trúc Cơ, đã có sức tự vệ nhất định. Cho nên hắn mới quyết định bước vào Đông Lai quốc.
“Dựa theo phương hướng ta đang đi, thì ở phía trước không xa, có một thành trì của tu sĩ thuộc Đông Lai quốc.” Mạnh Hạo đang ở giữa không trung, trong phạm vi của Đông Lai quốc. Giờ phút này hắn mặc trường bào màu xanh, đầu đội mũ rộng vành. Hắn cúi đầu, đưa mắt nhìn xuống Đông Lai quốc ở phía dưới. Nơi này có rất ít núi non, đa phần là bình nguyên, phần lớn là thành trì, xe ngựa của phàm nhân xếp thành hàng dài ở trên đường.
Sự phồn hoa náo nhiệt vượt qua Triệu quốc quá nhiều. Ở trên không trung, thỉnh thoảng lại có từng đạo cầu vồng gào thét bay qua. Trên đường đi Mạnh Hạo đã nhìn thấy ba tu sĩ Trúc Cơ, điều cực kỳ hiếm thấy khi còn ở Triệu quốc.
Về phần tu sĩ ngưng khí kỳ, thì Mạnh Hạo nhìn thấy không ít. Có thể nói linh khí của toàn bộ Đông Lai quốc, đều có thể so sánh với một số ít danh sơn của Triệu quốc. Thậm chí một số nơi đặc biệt, thì linh khí lại càng nồng nặc khiến cho Mạnh Hạo kinh hãi.
Vài ngày sau, Mạnh Hạo rốt cuộc đã nhìn thấy phía trước có một tòa hùng thành!
Lúc này đang là hoàng hôn, tòa thành này dưới ánh trời chiều, trông giống như một con cự long cuộn mình trên đại địa, ngẩng đầu nhìn bầu trời, như muốn nhìn thấu trời xanh.
Mạnh Hạo còn chưa đến gần, thì đã cảm nhận được uy áp thiên địa tràn ngập. th của hắn hạ xuống, đi bộ về phía trước. Lúc ngẩng đầu nhìn tòa hùng thành kia, cho dù kiến thức của bản thân Mạnh Hạo không ít, nhưng vẫn bị chấn động như trước. Xung quanh hắn, còn có một ít tu sĩ khác cũng đang đi bộ, có người đi một mình, cũng có người kết bạn mà đi.
Trên bầu trời không có một bóng người, dường như ở đây tồn tại cấm chế không cho phép phi hành. Trên đó chỉ có những đạo ánh sáng hoa mỹ tản mát, phân ra làm ngũ sắc, khiến cho nơi đây nhìn giống như tiên cảnh. Khoảng cách trăm dặm đối với phàm nhân là rất xa, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, thì chỉ cần thời gian một nén hương đã đi tới cổng của tòa thành này. Tu sĩ thủ hộ tại cổng thành đều là ngưng khí tầng tám. Mà ở bên trong, Mạnh Hạo nhìn thấy có mấy người hộ vệ tu vi đã là ngưng khí tầng chín đại viên mãn, chỉ kém nửa bước là Trúc Cơ.
“Đây là tu sĩ của thành trì đại quốc ở Nam Vực sao...”Mạnh Hạo trầm mặc, đối với Tử Vận Tông có thể nằm giữ quốc gia như thế này, có thêm sự hiểu rõ.
Đứng ở bên ngoài cửa thành, Mạnh Hạo quan sát thoáng qua cách vào thành của những người khác, cũng biết là cần phải giao nộp linh thạch. Khi hắn vừa định bước vào, thì bỗng nhiên có một tiếng rít gào kinh người từ trên trời truyền xuống.
Âm thanh này đột nhiên truyền đến, khiến Mạnh Hạo cùng với những tu sĩ đang muốn vào thành đều đồng loạt ngẩng đầu. Mạnh Hạo nhìn thấy ở phía xa xa có một đạo cầu vồng đang gào thét bay đến. Đạo cầu vồng này màu tím, lớn khoảng vài chục trượng, trông giống như là lưu tinh. Giờ phút này đã lập tức tiến đến đây, đó là một nam tử trung niên mặc hoa phục, mặt không biểu tình. Y cũng không xem cấm chế cấm phi hành vào mắt mà trực tiếp bay vào thành.
Uy áp từ trên người y truyền tới khiến cho thần sắc của đa phần tu sĩ nơi đây biến hóa. Thậm chí bởi vì tốc độ của người này quá nhanh, khiến cho gió nổi lên khắp bát phương tạo thành cơn lốc quét ngang mặt đất.
“Đây là Kết Đan lão quái. Cũng chỉ có đám lão quái Kết Đan mới không để ý tới cấm chế của thành này mà trực tiếp bay qua.”
“Nói nhỏ thôi. Đó là Bích Hoành Chân Nhân của Tử Vận Tông. Nghe nói năm đó người này chỉ vì một tên đệ tử của Tiêu Vân Tông buông lời bất kính, mà đem toàn bộ Tiêu Vân Tông diệt sát, tâm ngoan thủ lạt.”
Tiếng bàn tán bốn phía nhỏ dần. Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt nhìn lên bầu trời. Sắc mặt của hắn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang gợn sóng, cúi đầu đi vào thành.
Thành trì lớn nhất của tu sĩ mà trước đây Mạnh Hạo từng đi qua là thiên Hà phường của Triệu quốc. Giờ phút này hắn đi vào trong tòa thành này của Đông Lai quốc, lập tức nhìn thấy khí thế hào hùng của nó. Toàn bộ bên trong thành trì, chỗ nào cũng có vật dụng cần thiết dành cho tu sĩ, cửa hàng lầu các nhìn vô số. Tu sĩ lui tới nơi này, ngưng khí hay Trúc Cơ, thậm chí cả Kết Đan lão quái như Hoành Bích chân nhân, Mạnh Hạo cũng nhìn thấy được hai người.
Có điều nơi đây không có nhiều người đội mũ rộng vành giống như Mạnh Hạo. Hắn vừa đi được vài bước, lập tức bị không ít ánh mắt quét tới. Hắn hơi chần chừ một chút rồi bước vào một gian hàng. Lúc đi ra đã không còn cái mũ rộng vành nữa, mà thần sắc bình tĩnh cất bước đi qua từng gian hàng một. Khi đến một ngõ hẻm hơi chếch so với góc đường, thân hình của Mạnh Hạo bỗng nhiên lùi lại, tốc độ cực nhanh, gần như nháy mắt đã lui lại phía sau khoảng hơn mười trượng. Tay phải của hắn nhấc lên, dùng tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đến gần một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi ở phía sau, nắm lấy cổ người thiếu niên, ép sát vào một bên tường.
Thiếu niên này có tu vi không cao, chỉ là ngưng khí tầng sáu, thân thể gầy còm, hai mắt vốn dĩ rất linh động, bộ dáng cũng có chút lanh lợi. Nhưng bây giờ sắc mặt của nó đại biến, cả thân hình bị Mạnh Hạo nhấc lên, dường như chỉ cần phóng thích ra một chút linh lực là nó sẽ lập tức trở thành tro bụi.
“Vì sao đi theo, ta chỉ cho ngươi một câu để giải thích.” Mạnh Hạo một thân trường bào màu xanh, thần sắc như thường, tay phải đang nắm tên thiếu niên đang run rẩy, hờ hững mở miệng. Lời hắn tuy bình thường, nhưng rơi vào trong tai thiếu niên kia lại khiến nó cảm nhận được một bóng ma tử vong mãnh liệt.
Bọn họ là tu sĩ trú đóng tại nơi này, phụ trách tiếp đón tu sĩ lui tới. Nhất là Mạnh Hạo sau khi xuất hiện, bọn hắn mơ hồ cảm nhận được tu vi chấn động thâm bất khả trắc, vì thế lại càng thêm cung kính.
Mạnh Hạo đi ra khỏi trận pháp. Ánh mắt hắn đảo qua đám tu sĩ này, rồi nhìn qua bầu trời cùng với bình nguyên nơi đây. Đưa mắt nhìn đi chỉ thấy một mảnh lạ lẫm. Hắn quay đầu nhìn thiên địa ở sau lưng. Sau khi tính toán, hắn không khỏi kinh hãi trước phạm vi quá lớn của truyền tổng trận.
Mạnh Hạo không để ý tới những tu sĩ kia, thân hình hướng lên bầu trời bước một bước, lập tức bay lên, hóa thành một đạo trường hồng thẳng về phía xa xa. Dù là mảnh lá cây hay là bảo phiến, Mạnh Hạo cũng đều không đem ra sử dụng, mà dựa vào tu vi bản thân để phi hành. Bảy tám tên tu sĩ ở phía sau nhìn Mạnh Hạo đạp không phi hành đều thi nhau lộ ra vẻ hâm mộ.
“Không biết đến khi nào, ta mới có ngày trở thành cường giả Trúc Cơ... “
“Đừng có mà mơ mộng nữa. Trở thành tu sĩ Trúc Cơ, cho dù là loại yếu nhất Toái bàn Trúc Cơ, cũng không phải là điều mà chúng ta có thể tưởng tượng. Trúc Cơ đan chỉ có những đại tông kia mới có thể luyện chế. Mà số lượng lại quá ít, nhiều người có khi cả đời cũng không thấy qua một hạt.”
“Mà coi như là có một hạt Trúc Cơ đan, thì với tư chất của chúng ta, thì cũng chỉ có một tia cơ hội thành công. Trúc Cơ cảnh... Đó là cường giả a!” Mấy tu sĩ này thi nhau cảm khái. Bọn hắn thủ hộ ở nơi này, bình thường rất ít khi thấy qua tu sĩ Trúc Cơ. Hôm nay nhìn thấy Mạnh Hạo rời đi, trong lòng không khỏi không ngừng hâm mộ.
Thời gian dần trôi qua. Từ đầu đến cuối Mạnh Hạo vẫn không động chạm đến pháp bảo phi hành. Cho dù tự thân phi hành sẽ khiến cho linh lực tiêu hao, nhưng hắn vẫn cẩn thận như trước. Bởi vì càng đến gần trung tâm Nam Vực thì Mạnh Hạo lại càng phải cẩn thận.
Hắn đắc tội quá nhiều người ở Nam Vực. Tử Vận Tông không cần phải nói, còn có Tống lão quái, Vương Đằng Phi. Vì thế theo thời gian trôi qua, khi càng ngày càng đến gần Đông Lai quốc thì Mạnh Hạo lại càng phải cẩn thận.
Mấy tháng này, hầu như ngày nào hắn cũng muốn thử thi triển Phong Yêu đệ bát cấm kia. Nhưng thuật này hắn dù đã hiểu ra, nhưng mặc kệ hắn thi triển thế nào đều cũng không đem ra sử dụng được, giống như là có một tầng ngăn cách.
Mười ngày sau, khi Mạnh Hạo đang bay trên bầu trời thì bỗng nhiên biến sắc. Hắn không chút chậm trễ vội vàng hạ xuống. Sắc mặt hắn đã tái nhợt, nhưng bước chân vẫn không dám dừng lại một chút nào, mà nhanh chóng bước vào trong một cánh rừng. Hắn nâng tay phải lên vẽ một cái, lập tức một cây đại thụ to bằng ba người ôm ở phía trước bị cường hoành xé ra một khe hở, gỗ ở bên trong lập tức biến thành tro. Hắn nhanh chóng đưa thân hình bước vào trong đó. Khi hắn khoanh chân ngồi xuống thì sắc mặt đã trở thành tím đen. Thân hình hắn run run nhổ ra một ngụm, lập tức lôi kỳ hóa thành sương mù lượn lờ ở xung quanh. Làm xong những thứ này thì Mạnh Hạo trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, nhắm mắt áp chế độc tố.
Độc của hắn lại một lần nữa phát tác. Lần phát tác này giằng co suốt ba ngày. Trong ba ngày, hắn gắt gao cắn răng, loại thống khổ như có vô số độc trùng cắn xé trong cơ thể này khiến hai mắt của hắn đỏ bừng, nhìn qua vô cùng dữ tợn. Càng kinh người hơn, là theo độc tính phát tác, thì bên trong mắt phải của hắn lại xuất hiện một cái mặt quỷ giống như khóc mà không phải khóc, giống như cười mà không phải cười. Giống như có một đóa hoa thần bí quỷ dị nở rộ ở trong mắt Mạnh Hạo.
Việc này Mạnh Hạo biết. Trong lòng hắn đối với chuyện giải độc lại càng mãnh liệt hơn.
Hoàng hôn ba ngày sau, một con Cô Lang men theo mùi máu tiến đến gần nơi đây. Hai con mắt trũng sâu nhìn chắm chắm vào Mạnh Hạo ở trong hốc cây. Thân hình của nó nhảy lên lao thẳng hướng hốc cây. Nhưng khi thân hình nó vừa tới gần thì trong nháy mắt có một cánh tay vươn ra từ trong hốc cây chụp vào cổ họng con Cô Lang này rồi hung hăng bóp chặt.
Răng rắc một tiếng, con Cô Lang này còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm đã lập tức tử vong, thân hình đã ngừng vùng vẫy cùng run rẩy. Mạnh Hạo sắc mặt trắng bệch nhẹ nhàng đi ra, hai mắt của hắn lộ ra tia sáng lạnh, một cỗ ý niệm giết chóc theo độc tố phát tác mà sinh sôi. Nhất là trong mắt phải của hắn, cái mặt quỷ giống khóc mà không phải khóc, giống cười mà không phải cười kia khiến cho khí tức toàn thân Mạnh Hạo cũng bị lây theo mà trở nên quỷ dị. Mạnh Hạo cúi đầu nhìn qua xác sói trong tay. Hắn vung tay phải, lập tức cái xác bị ngọn lửa bao phủ rồi dần dần hóa thành tro bụi ở trên tay Mạnh Hạo. Trong ánh lửa, sắc mặt của Mạnh Hạo bị chiếu rọi sáng tối chập chờn, ít đi một phần khí tức thư sinh, nhưng lại nhiều thêm một vòng tàn nhẫn của tu sĩ.
“Đây là lần phát tác thứ chín trong hai năm qua. Nhưng lần phát tác này rõ ràng lại khác với những lần trước, bên trong mắt phải lại có nhiều ra một cái mặt quỷ…” Mạnh Hạo trầm mặc, đưa tay lên sờ vào mắt phải. Lúc này, mặt quỷ bên trong mắt phải đã từ từ biến mất. Nhưng Mạnh Hạo đã thử qua, chỉ cần mình vận dụng tu vi quá độ thì mặt quỷ này sẽ lập tức xuất hiện. Hắn trầm ngâm rồi nhoáng một cái thân hình hóa thành một đạo cầu vồng, thẳng hướng Đông Lai quốc mà đi.
Đông Lai quốc là một mảnh đất bao la, lớn hơn Triệu quốc khoảng mười lần. Bên trong có rất nhiều tu sĩ, tông môn mọc lên san sát như rừng. Nhưng Tử Vận Tông một nhà độc đại, các tông môn khác đều phụ thuộc vào Tử Vận Tông.
Cũng có thể nói, toàn bộ Đông Lai quốc chính là căn cơ của Tử Vận Tông.
Việc này Mạnh Hạo biết, nhưng hắn vẫn nhất định phải đến Đông Lai quốc. Nếu đi vòng thì với tốc độ của hắn sẽ phải đi đoạn đường rất xa…Dù sao Đông Lai quốc cũng là một nước lớn bên trong cửu quốc của Nam Vực, là quốc gia gần với Triệu quốc nhất. Ở ngay bên cạnh, là Thanh Vân quốc thuộc quyền sở hữu của Thanh La Tông.
Cũng may mà Đông Lai quốc rất to lớn. Nếu như Mạnh Hạo có ý muốn ẩn núp, thì sẽ không bị người ta đơn giản tìm ra như hồi ở Triệu quốc. Hơn nữa tu vi của hắn hôm nay đã không còn là ngưng khí, mà là Trúc Cơ, đã có sức tự vệ nhất định. Cho nên hắn mới quyết định bước vào Đông Lai quốc.
“Dựa theo phương hướng ta đang đi, thì ở phía trước không xa, có một thành trì của tu sĩ thuộc Đông Lai quốc.” Mạnh Hạo đang ở giữa không trung, trong phạm vi của Đông Lai quốc. Giờ phút này hắn mặc trường bào màu xanh, đầu đội mũ rộng vành. Hắn cúi đầu, đưa mắt nhìn xuống Đông Lai quốc ở phía dưới. Nơi này có rất ít núi non, đa phần là bình nguyên, phần lớn là thành trì, xe ngựa của phàm nhân xếp thành hàng dài ở trên đường.
Sự phồn hoa náo nhiệt vượt qua Triệu quốc quá nhiều. Ở trên không trung, thỉnh thoảng lại có từng đạo cầu vồng gào thét bay qua. Trên đường đi Mạnh Hạo đã nhìn thấy ba tu sĩ Trúc Cơ, điều cực kỳ hiếm thấy khi còn ở Triệu quốc.
Về phần tu sĩ ngưng khí kỳ, thì Mạnh Hạo nhìn thấy không ít. Có thể nói linh khí của toàn bộ Đông Lai quốc, đều có thể so sánh với một số ít danh sơn của Triệu quốc. Thậm chí một số nơi đặc biệt, thì linh khí lại càng nồng nặc khiến cho Mạnh Hạo kinh hãi.
Vài ngày sau, Mạnh Hạo rốt cuộc đã nhìn thấy phía trước có một tòa hùng thành!
Lúc này đang là hoàng hôn, tòa thành này dưới ánh trời chiều, trông giống như một con cự long cuộn mình trên đại địa, ngẩng đầu nhìn bầu trời, như muốn nhìn thấu trời xanh.
Mạnh Hạo còn chưa đến gần, thì đã cảm nhận được uy áp thiên địa tràn ngập. th của hắn hạ xuống, đi bộ về phía trước. Lúc ngẩng đầu nhìn tòa hùng thành kia, cho dù kiến thức của bản thân Mạnh Hạo không ít, nhưng vẫn bị chấn động như trước. Xung quanh hắn, còn có một ít tu sĩ khác cũng đang đi bộ, có người đi một mình, cũng có người kết bạn mà đi.
Trên bầu trời không có một bóng người, dường như ở đây tồn tại cấm chế không cho phép phi hành. Trên đó chỉ có những đạo ánh sáng hoa mỹ tản mát, phân ra làm ngũ sắc, khiến cho nơi đây nhìn giống như tiên cảnh. Khoảng cách trăm dặm đối với phàm nhân là rất xa, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, thì chỉ cần thời gian một nén hương đã đi tới cổng của tòa thành này. Tu sĩ thủ hộ tại cổng thành đều là ngưng khí tầng tám. Mà ở bên trong, Mạnh Hạo nhìn thấy có mấy người hộ vệ tu vi đã là ngưng khí tầng chín đại viên mãn, chỉ kém nửa bước là Trúc Cơ.
“Đây là tu sĩ của thành trì đại quốc ở Nam Vực sao...”Mạnh Hạo trầm mặc, đối với Tử Vận Tông có thể nằm giữ quốc gia như thế này, có thêm sự hiểu rõ.
Đứng ở bên ngoài cửa thành, Mạnh Hạo quan sát thoáng qua cách vào thành của những người khác, cũng biết là cần phải giao nộp linh thạch. Khi hắn vừa định bước vào, thì bỗng nhiên có một tiếng rít gào kinh người từ trên trời truyền xuống.
Âm thanh này đột nhiên truyền đến, khiến Mạnh Hạo cùng với những tu sĩ đang muốn vào thành đều đồng loạt ngẩng đầu. Mạnh Hạo nhìn thấy ở phía xa xa có một đạo cầu vồng đang gào thét bay đến. Đạo cầu vồng này màu tím, lớn khoảng vài chục trượng, trông giống như là lưu tinh. Giờ phút này đã lập tức tiến đến đây, đó là một nam tử trung niên mặc hoa phục, mặt không biểu tình. Y cũng không xem cấm chế cấm phi hành vào mắt mà trực tiếp bay vào thành.
Uy áp từ trên người y truyền tới khiến cho thần sắc của đa phần tu sĩ nơi đây biến hóa. Thậm chí bởi vì tốc độ của người này quá nhanh, khiến cho gió nổi lên khắp bát phương tạo thành cơn lốc quét ngang mặt đất.
“Đây là Kết Đan lão quái. Cũng chỉ có đám lão quái Kết Đan mới không để ý tới cấm chế của thành này mà trực tiếp bay qua.”
“Nói nhỏ thôi. Đó là Bích Hoành Chân Nhân của Tử Vận Tông. Nghe nói năm đó người này chỉ vì một tên đệ tử của Tiêu Vân Tông buông lời bất kính, mà đem toàn bộ Tiêu Vân Tông diệt sát, tâm ngoan thủ lạt.”
Tiếng bàn tán bốn phía nhỏ dần. Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt nhìn lên bầu trời. Sắc mặt của hắn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang gợn sóng, cúi đầu đi vào thành.
Thành trì lớn nhất của tu sĩ mà trước đây Mạnh Hạo từng đi qua là thiên Hà phường của Triệu quốc. Giờ phút này hắn đi vào trong tòa thành này của Đông Lai quốc, lập tức nhìn thấy khí thế hào hùng của nó. Toàn bộ bên trong thành trì, chỗ nào cũng có vật dụng cần thiết dành cho tu sĩ, cửa hàng lầu các nhìn vô số. Tu sĩ lui tới nơi này, ngưng khí hay Trúc Cơ, thậm chí cả Kết Đan lão quái như Hoành Bích chân nhân, Mạnh Hạo cũng nhìn thấy được hai người.
Có điều nơi đây không có nhiều người đội mũ rộng vành giống như Mạnh Hạo. Hắn vừa đi được vài bước, lập tức bị không ít ánh mắt quét tới. Hắn hơi chần chừ một chút rồi bước vào một gian hàng. Lúc đi ra đã không còn cái mũ rộng vành nữa, mà thần sắc bình tĩnh cất bước đi qua từng gian hàng một. Khi đến một ngõ hẻm hơi chếch so với góc đường, thân hình của Mạnh Hạo bỗng nhiên lùi lại, tốc độ cực nhanh, gần như nháy mắt đã lui lại phía sau khoảng hơn mười trượng. Tay phải của hắn nhấc lên, dùng tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đến gần một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi ở phía sau, nắm lấy cổ người thiếu niên, ép sát vào một bên tường.
Thiếu niên này có tu vi không cao, chỉ là ngưng khí tầng sáu, thân thể gầy còm, hai mắt vốn dĩ rất linh động, bộ dáng cũng có chút lanh lợi. Nhưng bây giờ sắc mặt của nó đại biến, cả thân hình bị Mạnh Hạo nhấc lên, dường như chỉ cần phóng thích ra một chút linh lực là nó sẽ lập tức trở thành tro bụi.
“Vì sao đi theo, ta chỉ cho ngươi một câu để giải thích.” Mạnh Hạo một thân trường bào màu xanh, thần sắc như thường, tay phải đang nắm tên thiếu niên đang run rẩy, hờ hững mở miệng. Lời hắn tuy bình thường, nhưng rơi vào trong tai thiếu niên kia lại khiến nó cảm nhận được một bóng ma tử vong mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.