Chương 277: Đông Lai Sơn
Nhĩ Căn
03/06/2016
Hai mắt Mạnh Hạo mở lớn nhìn lệnh bài Chủ Lô trong
tay mình, thanh âm trong đầu đã tiêu tán nhưng ngữ điệu trêu chọc của nó vẫn còn khiến Mạnh Hạo kinh ngạc.
Âm thanh này rất lạ, Mạnh Hạo chưa từng nghe trước đây.
Hắn cau mày, thân ảnh hóa thành cầu vồng bay về phía trước. Không lâu sau, Mạnh Hạo đột ngột dừng lại, cúi nhìn lệnh bài Chủ Lô trong tay. Ánh mắt co rút lộ ra một tia tinh mang, trong lòng hắn dâng lên cảm xúc giận dữ.
“Ta biết thanh âm này là của người nào rồi. Người có tư cách mở ra thí luyện Tử Lô tùy hứng như thế, lại có thể truyền tin thông qua lệnh bài Chủ Lô từ xa như thế, ngoại trừ Tử Lô ra còn có một người. Đan Quỷ!” Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi mà không biết làm sao.
“Nhập Ma Đan của ta. Hai ức linh thạch của ta…” Mạnh Hạo nghĩ tới hai ức linh thạch liền thấy ngực đau như cắt, giống như có người lấy đi bảo bối, lấy đi linh thạch từ trong túi của hắn mà hắn không có cách nào phản kháng.
Bên trong Tử Vận Tông, người có khả năng biết được thân phận Đan Đỉnh của Mạnh Hạo, trừ Tử Lô có địa vị tôn quý ra thì cũng chỉ có Đan Quỷ đại sư mà thôi. Nhập Ma Đan có thể che giấu người khác, không thể che dấu người này được.
Với địa vị của Đan Quỷ, ở trong tông môn quả thực có thể muốn thứ gì là sẽ được thứ đó, không cần phải ẩn ẩn núp núp.
Mạnh Hạo chưa từng muốn che dấu điều gì, chỉ là chưa thích hợp nên hắn chưa nói ra thân phận của mình mà thôi. Ngày đó tham gia đấu giá hội với ý định dương danh chút đỉnh, không nghĩ rằng Nhập Ma Đan khiến cả Nam Vực chấn động, suy đoán ai là Đan Đỉnh.
Lúc này, nhìn lệnh bài Chủ Lô trong tay, Mạnh Hạo nhớ lại âm thanh vừa mới vang lên trong đầu rồi thở dài. Hắn biết, Đan Quỷ đại sư đã biết thân phận của hắn rồi.
“Nếu biết ta là người danh chấn Nam Vực, thanh danh hiển hách, bất cứ tông môn nào cũng khát khao có được. Đối với Đan Đỉnh đại sư thì còn tiếc linh thạch hay sao?”. Nghĩ tới đó, Mạnh Hạo vừa tức vừa phẫn nộ.
Chỉ là, Đan Quỷ là lão tổ của Đan Đông nhất mạch, dẫu ông ta chơi xấu thì Mạnh Hạo cũng không có cách nào tới gặp yêu cầu linh thạch cho mình.
“Lúc trước ở huyện Vân Kiệt, mấy tên viên ngoại đều cùng một dạng keo kiệt như vậy cả. Bước ra ngoài cửa là nghĩ cách chiếm lấy tiện nghi của người khác thu lợi cho mình. Hiện giờ, trong tu chân giới rộng lớn, vẫn là đạo lý này đứng vững như núi, không hề thay đổi. Người nào càng có nhiều linh thạch thì càng keo kiệt mà thôi.”
Mạnh Hạo thở dài, thân ảnh lại hóa thành cầu vồng bay về phía xa.
“Nợ ta hai ức linh thạch làm ta bây giờ, tới một khối lịch thạch cũng không có. Thật là…”. Mạnh Hạo chỉ biết kêu khổ trong lòng, càng nghĩ càng không giữ được bình tĩnh.
“Chỉ có bốn ngày để trở lại tông môn thôi…”. Nơi này cách Tử Vận Tông không chỉ có bốn ngày thời gian làm Mạnh Hạo phải dốc toàn lực phi hành.
“Thí luyện tấn chức Tử Lô… lão quái Đan Quỷ này cầm linh thạch của ta, chẳng lẽ còn biết áy náy nên cho ta một cơ hội trở thành Tử Lô hay sao?”
Mạnh Hạo biết trở thành Tử Lô sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt. Nhất là hiện giờ Đan Đông nhất mạch đã lâu không xuất hiện một người như vậy. Cả ngàn năm qua, Tử Vận Tông chỉ xuất hiện tám vị Tử Lô, chưa từng có người thứ chín.
Hô hấp Mạnh Hạo trở nên dồn dập, tốc độ phi hành lại được đẩy lên nhanh hơn.
“Bốn ngày…, nhất định phải trở lại tông môn trong vòng bốn ngày.”
Trong lòng Mạnh Hạo không phải là không có thắc mắc sao việc này lại xảy ra đột ngột như vậy. Dù sao, hắn vừa mới quật khởi ở Tây Bộ, tu vi tăng tiến là tông môn gọi trở lại tông môn ngay. Việc này sao giống như đang có một âm mưu nào đó diễn ra.
Mạnh Hạo trầm ngâm, bỏ đi một ít băn khoăn trong lòng. Hiện giờ tu vi của hắn đã khác xa lúc rời khỏi tông môn, hoàn toàn có thể đổ tại cảm ngộ Đạo Tỉnh mà ra. Còn có hay không chuyện tông môn vì mục đích nào đó mới nhắm vào mình, sau một hồi suy nghĩ, hắn cho rằng khả năng ấy rất nhỏ.
Tử Vận Tông là một đại tông môn ở Nam Vực, nếu thật sự có ác ý với mình cũng không cần dùng tới loại thủ đoạn này để đối phó. Họ có nhiều biện pháp có thể giết mình mà không gây ra động tĩnh gì.
Mạnh Hạo ở Đan Đông nhất mạch được hơn một năm, hắn hiểu khá nhiều về tông môn. Bình thường, Đan Đông nhất mạch rất hay bao che khuyết điểm của mình.
Tuy đã bỏ bớt khá nhiều băn khoăn trong long nhưng Mạnh Hạo chưa từng buông lỏng đề phòng. Hắn chỉ giấu nó ở sâu trong lòng, một đường bay nhanh hướng về Tử Vận Tông.
Các truyền tống trận thuộc về tông môn hoặc gia tộc dọc đường, Mạnh Hạo chỉ cần lấy ra lệnh bài Chủ Lô đan sư là không có bất kỳ ai đứng ra ngăn cản hắn. Mọi người đều cam tâm tình nguyện cho Chủ Lô đan sư mượn dùng truyền tống trận của mình.
Bốn ngày trôi qua nhanh. Tảng sáng này thứ tu, trải qua hơn hai mươi lần truyền tống, Mạnh Hạo đã từ Tây Bộ Nam Vực về tới phạm vi của Tử Vận Tông.
“Lão quái Đan Quỷ này vì sao lại nhất định phải mở ra thí luyện Tử Lô trong bốn ngày nữa!”
Khi trở về, Mạnh Hạo không thấy hưng phấn trong lòng, thay vào đó là cảm giác uể oải. Bốn ngày thời gian, truyền tống hơn hai mươi lần cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Mạnh Hạo có mười tòa đạo đài, linh thức hơn hẳn những tu sĩ bình thường khác mà vẫn cảm thấy như thế, là người khác chắc còn khó chịu hơn nhiều.
Suốt bốn ngày vừa rồi, thời gian dừng lại nghỉ ngơi, đả tọa hắn đều không có. Có điều qua bốn ngày liên tục di chuyển, mười tòa đạo đài trong người Mạnh Hạo đã vững chắc hơn nhiều, tùy thời là hắn có thể trùng kích cảnh giới Kết Đan.
Vừa thở hổn hển, Mạnh Hạo vừa bay nhanh trên bầu trời Tử Vận Tông. Trời đã sáng hẳn, Mạnh Hạo nhìn thấy xuất hiện khá nhiều tu sĩ. Người nào nhìn thấy Mạnh Hạo cũng ôm quyền, cúi đầu cung kính.
Nơi này là phạm vi của Tử Vận Tông, các tông môn gia tộc có mặt trong này đều phụ thuộc vào nó. Mạnh Hạo lại đại biểu cho thân phận của Tử Vận Tông nên tất nhiên sẽ được mọi người tôn kính.
Từ xa xa, Mạnh Hạo đã nhìn thấy pho tượng to lớn của Tử Đông chân nhân hiện ra trong tầm mắt. Giờ này, hắn cảm thấy vô cùng mỏi mệt, trong người tích tụ không ít oán khí trong lúc bay nhanh tới gần Tử Vận Tông. Tới gần tông môn, không gian chợt xuất hiện gợn sóng vô hình.
Mạnh Hạo không nhìn thấy gợn sóng này mà lao thẳng qua, gợn sóng vô hình ấy cũng theo đó mà biến mất. Nếu không phải là người của Tử Vận Tông tiến vào, gợn sóng vô hình này đủ sức tiêu diệt toàn bộ tu sĩ có tu vi dưới Nguyên Anh kỳ.
Đi trong tông môn, Mạnh Hạo gặp không ít đệ tử của Tử Khí nhất mạch. Cả đám nhìn thấy Mạnh Hạo lao đi đều há mồm ngạc nhiên. Có một đệ tử từng có giao tình với Mạnh Hạo nhận ra, lập tức hỏi.
“Sao Phương đại sư lại quay về tông môn?”
Mạnh Hạo vội dừng lại, quay nhìn tu sĩ vừa lên tiếng đáp.
“Thì ra là Tống huynh! Lúc trước Phương mỗ ra ngoài lịch lãm, rèn luyện. Bây giờ quá trình rèn luyện đã chấm dứt nên quay về tông môn đây.”
“Ngươi ra ngoài rèn luyện trở về? Tảng sáng nay, toàn bộ Chủ Lô và đan sư của Đan Đông nhất mạch đã đi tới Đông Lai Sơn. Nghe nói ở đó sẽ tổ chức tiến hành thí luyện Tử Lô.” Tu sĩ họ Tống này vội nói.
“Đông Lai Sơn?”
Trong đầu Mạnh Hạo hiện lên hình ảnh một ngọn núi tồn tại ở Đông Phương, Đông Lai Quốc. Khoảng cách từ đó tới Tử Vận Tông cũng không xa lắm.
“Đúng vậy. Lần này tổ chức thí luyện Tử Lô ở đó, thông tin này đã làm chấn động mấy đại tông môn. Các tiền bối đều tới đó cả, sao ngươi…” Trong lúc tu sĩ họ Tống còn đang nói dở, Mạnh Hạo đã ôm quyền cúi chào, không kịp nói thêm điều gì, vội vàng hóa thành cầu vồng rời đi.
Hắn nhanh chóng dùng linh thức khuếch tán thì nhận ra trong Đan Đông nhất mạch đã không còn đan sư nào. Hắn vội dùng tốc độ cực nhanh bay đi.
“Lão quái Đan Quỷ kia, nói chuyện không rõ ràng đầu đuôi gì cả.” Mạnh Hạo cắn răng rủa thầm.
Đông Lai Sơn là ngọn núi nổi tiếng nhất bên trong Đông Lai quốc, từ giữa sườn núi trở nên quanh năm được bao phủ bởi sương mù. Từ đây lưu truyền ra ngoài không ít truyền thuyết.
Đỉnh núi được bao phủ bởi băng tuyết, người thường không thể leo trèo lên được. Quanh năm đều có tu sĩ của Tử Vận Tông thủ hộ nơi này, biến nó trở thành một cấm địa.
Bình thường, đệ tử của Tử Vận Tông nếu không có lệnh bài đặc thù cũng không được phép trèo lên ngọn núi này, càng không nói tới người ngoài. Chỉ có một số ít việc cực kỳ long trọng đối với Tử Vận Tông mới được cử hành tại Đông Lai Sơn này.
Nghe nói, hơn vạn năm trước, Tử Vận Tông không nằm ở nơi ở hiện giờ mà nằm ở Đông Lai Sơn, về sau xảy ra chuyện gì đó không thể ở lại nên tông môn mới chuyển về nơi ở bây giờ
Tuy nhiên, địa phận Đông Lai Sơn này vẫn được Tử Vận Tông canh giữ nghiêm mật, có thể coi như một thánh địa!
Lúc này, trên đỉnh Đông Lai Sơn, có một lò đan to lớn được khắc vô số phù văn, tản ra khí thế tang thương đang phiêu phù. Mạnh Hạo có mặt ở đây tất sẽ nhận ra ngay nó chính là lò đan xuất hiện khi tiến vào Tử Vận Tiên Thổ.
Nơi này mới chính là bản thể của nó!
Bên ngoài lò đan, cả ngàn vị đan sư của Đan Đông nhất mạch cùng trăm vị Chủ Lô, có cả tám vị Tử Lô đan sư và mấy người An Tại Hải, Lâm Hải Phong đều đã có mặt.
Hơn nữa, ở khu vực bên ngoài này, không chỉ có người của ngũ tông tam tộc mà còn có cả các vị đan sư của các tông môn khác đang khoanh chân ngồi trên đỉnh những ngọn núi khác.
Âm thanh này rất lạ, Mạnh Hạo chưa từng nghe trước đây.
Hắn cau mày, thân ảnh hóa thành cầu vồng bay về phía trước. Không lâu sau, Mạnh Hạo đột ngột dừng lại, cúi nhìn lệnh bài Chủ Lô trong tay. Ánh mắt co rút lộ ra một tia tinh mang, trong lòng hắn dâng lên cảm xúc giận dữ.
“Ta biết thanh âm này là của người nào rồi. Người có tư cách mở ra thí luyện Tử Lô tùy hứng như thế, lại có thể truyền tin thông qua lệnh bài Chủ Lô từ xa như thế, ngoại trừ Tử Lô ra còn có một người. Đan Quỷ!” Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi mà không biết làm sao.
“Nhập Ma Đan của ta. Hai ức linh thạch của ta…” Mạnh Hạo nghĩ tới hai ức linh thạch liền thấy ngực đau như cắt, giống như có người lấy đi bảo bối, lấy đi linh thạch từ trong túi của hắn mà hắn không có cách nào phản kháng.
Bên trong Tử Vận Tông, người có khả năng biết được thân phận Đan Đỉnh của Mạnh Hạo, trừ Tử Lô có địa vị tôn quý ra thì cũng chỉ có Đan Quỷ đại sư mà thôi. Nhập Ma Đan có thể che giấu người khác, không thể che dấu người này được.
Với địa vị của Đan Quỷ, ở trong tông môn quả thực có thể muốn thứ gì là sẽ được thứ đó, không cần phải ẩn ẩn núp núp.
Mạnh Hạo chưa từng muốn che dấu điều gì, chỉ là chưa thích hợp nên hắn chưa nói ra thân phận của mình mà thôi. Ngày đó tham gia đấu giá hội với ý định dương danh chút đỉnh, không nghĩ rằng Nhập Ma Đan khiến cả Nam Vực chấn động, suy đoán ai là Đan Đỉnh.
Lúc này, nhìn lệnh bài Chủ Lô trong tay, Mạnh Hạo nhớ lại âm thanh vừa mới vang lên trong đầu rồi thở dài. Hắn biết, Đan Quỷ đại sư đã biết thân phận của hắn rồi.
“Nếu biết ta là người danh chấn Nam Vực, thanh danh hiển hách, bất cứ tông môn nào cũng khát khao có được. Đối với Đan Đỉnh đại sư thì còn tiếc linh thạch hay sao?”. Nghĩ tới đó, Mạnh Hạo vừa tức vừa phẫn nộ.
Chỉ là, Đan Quỷ là lão tổ của Đan Đông nhất mạch, dẫu ông ta chơi xấu thì Mạnh Hạo cũng không có cách nào tới gặp yêu cầu linh thạch cho mình.
“Lúc trước ở huyện Vân Kiệt, mấy tên viên ngoại đều cùng một dạng keo kiệt như vậy cả. Bước ra ngoài cửa là nghĩ cách chiếm lấy tiện nghi của người khác thu lợi cho mình. Hiện giờ, trong tu chân giới rộng lớn, vẫn là đạo lý này đứng vững như núi, không hề thay đổi. Người nào càng có nhiều linh thạch thì càng keo kiệt mà thôi.”
Mạnh Hạo thở dài, thân ảnh lại hóa thành cầu vồng bay về phía xa.
“Nợ ta hai ức linh thạch làm ta bây giờ, tới một khối lịch thạch cũng không có. Thật là…”. Mạnh Hạo chỉ biết kêu khổ trong lòng, càng nghĩ càng không giữ được bình tĩnh.
“Chỉ có bốn ngày để trở lại tông môn thôi…”. Nơi này cách Tử Vận Tông không chỉ có bốn ngày thời gian làm Mạnh Hạo phải dốc toàn lực phi hành.
“Thí luyện tấn chức Tử Lô… lão quái Đan Quỷ này cầm linh thạch của ta, chẳng lẽ còn biết áy náy nên cho ta một cơ hội trở thành Tử Lô hay sao?”
Mạnh Hạo biết trở thành Tử Lô sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt. Nhất là hiện giờ Đan Đông nhất mạch đã lâu không xuất hiện một người như vậy. Cả ngàn năm qua, Tử Vận Tông chỉ xuất hiện tám vị Tử Lô, chưa từng có người thứ chín.
Hô hấp Mạnh Hạo trở nên dồn dập, tốc độ phi hành lại được đẩy lên nhanh hơn.
“Bốn ngày…, nhất định phải trở lại tông môn trong vòng bốn ngày.”
Trong lòng Mạnh Hạo không phải là không có thắc mắc sao việc này lại xảy ra đột ngột như vậy. Dù sao, hắn vừa mới quật khởi ở Tây Bộ, tu vi tăng tiến là tông môn gọi trở lại tông môn ngay. Việc này sao giống như đang có một âm mưu nào đó diễn ra.
Mạnh Hạo trầm ngâm, bỏ đi một ít băn khoăn trong lòng. Hiện giờ tu vi của hắn đã khác xa lúc rời khỏi tông môn, hoàn toàn có thể đổ tại cảm ngộ Đạo Tỉnh mà ra. Còn có hay không chuyện tông môn vì mục đích nào đó mới nhắm vào mình, sau một hồi suy nghĩ, hắn cho rằng khả năng ấy rất nhỏ.
Tử Vận Tông là một đại tông môn ở Nam Vực, nếu thật sự có ác ý với mình cũng không cần dùng tới loại thủ đoạn này để đối phó. Họ có nhiều biện pháp có thể giết mình mà không gây ra động tĩnh gì.
Mạnh Hạo ở Đan Đông nhất mạch được hơn một năm, hắn hiểu khá nhiều về tông môn. Bình thường, Đan Đông nhất mạch rất hay bao che khuyết điểm của mình.
Tuy đã bỏ bớt khá nhiều băn khoăn trong long nhưng Mạnh Hạo chưa từng buông lỏng đề phòng. Hắn chỉ giấu nó ở sâu trong lòng, một đường bay nhanh hướng về Tử Vận Tông.
Các truyền tống trận thuộc về tông môn hoặc gia tộc dọc đường, Mạnh Hạo chỉ cần lấy ra lệnh bài Chủ Lô đan sư là không có bất kỳ ai đứng ra ngăn cản hắn. Mọi người đều cam tâm tình nguyện cho Chủ Lô đan sư mượn dùng truyền tống trận của mình.
Bốn ngày trôi qua nhanh. Tảng sáng này thứ tu, trải qua hơn hai mươi lần truyền tống, Mạnh Hạo đã từ Tây Bộ Nam Vực về tới phạm vi của Tử Vận Tông.
“Lão quái Đan Quỷ này vì sao lại nhất định phải mở ra thí luyện Tử Lô trong bốn ngày nữa!”
Khi trở về, Mạnh Hạo không thấy hưng phấn trong lòng, thay vào đó là cảm giác uể oải. Bốn ngày thời gian, truyền tống hơn hai mươi lần cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Mạnh Hạo có mười tòa đạo đài, linh thức hơn hẳn những tu sĩ bình thường khác mà vẫn cảm thấy như thế, là người khác chắc còn khó chịu hơn nhiều.
Suốt bốn ngày vừa rồi, thời gian dừng lại nghỉ ngơi, đả tọa hắn đều không có. Có điều qua bốn ngày liên tục di chuyển, mười tòa đạo đài trong người Mạnh Hạo đã vững chắc hơn nhiều, tùy thời là hắn có thể trùng kích cảnh giới Kết Đan.
Vừa thở hổn hển, Mạnh Hạo vừa bay nhanh trên bầu trời Tử Vận Tông. Trời đã sáng hẳn, Mạnh Hạo nhìn thấy xuất hiện khá nhiều tu sĩ. Người nào nhìn thấy Mạnh Hạo cũng ôm quyền, cúi đầu cung kính.
Nơi này là phạm vi của Tử Vận Tông, các tông môn gia tộc có mặt trong này đều phụ thuộc vào nó. Mạnh Hạo lại đại biểu cho thân phận của Tử Vận Tông nên tất nhiên sẽ được mọi người tôn kính.
Từ xa xa, Mạnh Hạo đã nhìn thấy pho tượng to lớn của Tử Đông chân nhân hiện ra trong tầm mắt. Giờ này, hắn cảm thấy vô cùng mỏi mệt, trong người tích tụ không ít oán khí trong lúc bay nhanh tới gần Tử Vận Tông. Tới gần tông môn, không gian chợt xuất hiện gợn sóng vô hình.
Mạnh Hạo không nhìn thấy gợn sóng này mà lao thẳng qua, gợn sóng vô hình ấy cũng theo đó mà biến mất. Nếu không phải là người của Tử Vận Tông tiến vào, gợn sóng vô hình này đủ sức tiêu diệt toàn bộ tu sĩ có tu vi dưới Nguyên Anh kỳ.
Đi trong tông môn, Mạnh Hạo gặp không ít đệ tử của Tử Khí nhất mạch. Cả đám nhìn thấy Mạnh Hạo lao đi đều há mồm ngạc nhiên. Có một đệ tử từng có giao tình với Mạnh Hạo nhận ra, lập tức hỏi.
“Sao Phương đại sư lại quay về tông môn?”
Mạnh Hạo vội dừng lại, quay nhìn tu sĩ vừa lên tiếng đáp.
“Thì ra là Tống huynh! Lúc trước Phương mỗ ra ngoài lịch lãm, rèn luyện. Bây giờ quá trình rèn luyện đã chấm dứt nên quay về tông môn đây.”
“Ngươi ra ngoài rèn luyện trở về? Tảng sáng nay, toàn bộ Chủ Lô và đan sư của Đan Đông nhất mạch đã đi tới Đông Lai Sơn. Nghe nói ở đó sẽ tổ chức tiến hành thí luyện Tử Lô.” Tu sĩ họ Tống này vội nói.
“Đông Lai Sơn?”
Trong đầu Mạnh Hạo hiện lên hình ảnh một ngọn núi tồn tại ở Đông Phương, Đông Lai Quốc. Khoảng cách từ đó tới Tử Vận Tông cũng không xa lắm.
“Đúng vậy. Lần này tổ chức thí luyện Tử Lô ở đó, thông tin này đã làm chấn động mấy đại tông môn. Các tiền bối đều tới đó cả, sao ngươi…” Trong lúc tu sĩ họ Tống còn đang nói dở, Mạnh Hạo đã ôm quyền cúi chào, không kịp nói thêm điều gì, vội vàng hóa thành cầu vồng rời đi.
Hắn nhanh chóng dùng linh thức khuếch tán thì nhận ra trong Đan Đông nhất mạch đã không còn đan sư nào. Hắn vội dùng tốc độ cực nhanh bay đi.
“Lão quái Đan Quỷ kia, nói chuyện không rõ ràng đầu đuôi gì cả.” Mạnh Hạo cắn răng rủa thầm.
Đông Lai Sơn là ngọn núi nổi tiếng nhất bên trong Đông Lai quốc, từ giữa sườn núi trở nên quanh năm được bao phủ bởi sương mù. Từ đây lưu truyền ra ngoài không ít truyền thuyết.
Đỉnh núi được bao phủ bởi băng tuyết, người thường không thể leo trèo lên được. Quanh năm đều có tu sĩ của Tử Vận Tông thủ hộ nơi này, biến nó trở thành một cấm địa.
Bình thường, đệ tử của Tử Vận Tông nếu không có lệnh bài đặc thù cũng không được phép trèo lên ngọn núi này, càng không nói tới người ngoài. Chỉ có một số ít việc cực kỳ long trọng đối với Tử Vận Tông mới được cử hành tại Đông Lai Sơn này.
Nghe nói, hơn vạn năm trước, Tử Vận Tông không nằm ở nơi ở hiện giờ mà nằm ở Đông Lai Sơn, về sau xảy ra chuyện gì đó không thể ở lại nên tông môn mới chuyển về nơi ở bây giờ
Tuy nhiên, địa phận Đông Lai Sơn này vẫn được Tử Vận Tông canh giữ nghiêm mật, có thể coi như một thánh địa!
Lúc này, trên đỉnh Đông Lai Sơn, có một lò đan to lớn được khắc vô số phù văn, tản ra khí thế tang thương đang phiêu phù. Mạnh Hạo có mặt ở đây tất sẽ nhận ra ngay nó chính là lò đan xuất hiện khi tiến vào Tử Vận Tiên Thổ.
Nơi này mới chính là bản thể của nó!
Bên ngoài lò đan, cả ngàn vị đan sư của Đan Đông nhất mạch cùng trăm vị Chủ Lô, có cả tám vị Tử Lô đan sư và mấy người An Tại Hải, Lâm Hải Phong đều đã có mặt.
Hơn nữa, ở khu vực bên ngoài này, không chỉ có người của ngũ tông tam tộc mà còn có cả các vị đan sư của các tông môn khác đang khoanh chân ngồi trên đỉnh những ngọn núi khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.