Chương 47: Gặp lại Thượng Quan Tu
Nhĩ Căn
03/06/2016
“Tiên nhân!”
Lý Phú Quý đứng sững người, toàn thân run lên mãnh liệt, thiếu chút nữa ông cũng quỳ xuống lạy. Dù biết Mạnh Hạo không tầm thường, nhưng ông không nghĩ tới thanh niên trước mặt này lại là một tiên nhân. Trong lòng ông càng nổi sóng, bởi vì ông nhớ Mạnh Hạo từng nói, con trai ông và hắn cùng là hảo bằng hữu trong tông môn.
“Hẳn là… hẳn là tiểu tử con ta cũng là tiên nhân!” Ông run run muốn hỏi thì thấy Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Theo đó bên ngoài cũng truyền tới những tiếng lộn xộn, tiếng rầm rầm như cửa đại môn đã bị phá vỡ.
“Lý Đại Phú, lăn ra đây cho bổn công tử. Đệ đệ ta là tiên nhân đã tới, Lý gia ngươi còn không mau quỳ xuống ra gặp.”
Lý Đại Phú ngẩng nhìn về hướng phát ra giọng nói, thấy Mạnh Hạo đứng dậy bước ra ngoài. Ông và đám gia đinh liền theo sau, không bao lâu đã ra tới sân nhỏ. Cánh cổng phủ bị vỡ nát, đám gia đinh kêu gào thảm thiết và vẻ mặt nghênh ngang của Triệu công tử đang đứng đó. Sau lưng hắn là một người thiếu niên, một tay để sau lưng, tay kia đưa ra, trong lòng bàn tay hiện ra một hỏa xà lượn lờ.
Vẻ mặt thiếu niên ngạo nghễ cùng với hỏa xà nơi tay khiến đám gia nhân trong phủ hoảng sợ, cả đám nhốn nháo lùi lại phía sau, không ai dám tới gần.
“Tiểu đệ, người này chính là Lý Đại Phú.” Triệu công tử cất lời, không hề chú ý tới Mạnh Hạo đang đứng bên cạnh Lý Phú Quý.
“Ngươi chính là… Hả?”. Triệu Hải hất cằm lên, chưa kịp mở miệng thì nhìn thấy Mạnh Hạo đang đứng bên cạnh Lý Phú Quý, cả thân hình hắn run bắn, ánh mắt không thể tin nổi. Hỏa xà nơi tay tắt ngúm, sắc mặt trắng bệch, tinh thần hoảng sợ tới cực điểm. Gương mặt hắn còn lộ ra bản năng muốn nịnh nọt vốn đã ăn sâu vào tiềm thức.
“Lý Đại Phú, nhìn thấy đệ đệ của ta còn không mau quỳ xuống? Nói cho ngươi biết, đệ đệ ta đã là tiên nhân, tiên nhân ngươi hiểu không? Chỉ cần nhấc tay là có thể tiêu diệt cả nhà ngươi.” Triệu công tử không để ý biểu lộ của Triệu Hải ở bên cạnh, càng diễu võ dương oai hơn.
“Ngươi còn không mau mang tiểu cô nương kia ra đây, chuẩn bị một căn phòng tốt để cô nương hầu hạ bổn công tử. Nói không chừng, biết đâu bổn công tử vui vẻ thoải mái lại để lại chút sinh ý cho Lý gia các ngươi.” Triệu cổng tử càng nói càng hưng phấn. Triệu Hải đứng sau hắn sắc mặt càng thêm trắng bệch, thân thể run rẩy nhìn Mạnh Hạo. Hắn nghe thấy Triẻu huynh mình la lỗi thì cả kinh.
“Nếu không, ha ha…, các ngươi khó thoát được cái chết. Cả tên thư sinh đứng cạnh ngươi nữa. Ngươi là ai mà dám dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta? Ngươi muốn chết hả? Đệ đệ của ta là tiên…” Triệu công tử còn chưa nói hết câu, Triệu Hải đã nhảy dựng lên, vẻ mặt phẫn nộ tát thẳng vào mặt hắn.
“Ngươi câm miệng cho ta!!!”
Âm thanh Triệu Hải quát lên lại nghe như tiếng khóc. Hắn hiểu rõ thân phận đệ tử nội tông của Mạnh Hạo, người đã từng đánh bại Vương Đằng Phi khiến cho ai ai cũng nghe danh. Không có đệ tử ngoại tông nào không biết, chỉ cần tu sĩ có tu vi tầng thứ sáu thôi cũng có thể dễ dàng giết chết bọn họ.
“Đồng tử Triệu Hải bái kiến…, bái kiến Mạnh sư huynh…”
Triệu Hải vội quỳ xuống, run rẩy nhìn Mạnh Hạo trước ánh mắt mờ mịt của Triệu công tử.
“Tiểu đệ, ngươi vừa gọi hắn là gì? Mạnh sư huynh? Ha ha…, thì ra đều là người một nhà cả. Mạnh sư huynh chắc cũng đã thấy tiểu nương tử kia rồi, vậy hãy để nhường cho Mạnh sư huynh…”
“Câm miệng!!!” Triệu Hải run rẩy như sắp chết, trong đầu nhớ tới rất nhiều sự việc liên quan tới Mạnh Hạo đã trở thành truyền thuyết. Hắn đứng phắt dậy, tát thẳng vào mặt Triệu công tử.
Lý Đại Phú ngẩn người, trợn mắt há miệng nhìn Mạnh Hạo. Lúc biết được thân phận của Mạnh Hạo ông đã vô cùng kinh ngạc, nhưng không thể ngờ tiên nhân của Triệu gia khi nhìn thấy hắn lại hoảng sợ như vậy. Đừng nói là ông mà toàn bộ người của Lý gia có mặt đều bị tình cảnh trước mặt dọa cho chết khiếp, kinh sợ nhìn Mạnh Hạo.
“Mạnh sư huynh…”. Triệu Hải lại quỳ xuống, ánh mắt sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.
Mạnh Hạo vẫn giữ thần sắc âm trầm như trước, không nói ra lời, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Hải. Trong lòng Triệu Hải càng thêm lo lắng. Hắn lo lắng, ánh mắt nhìn liếc sang Triệu ca của hắn chứa đầy oán độc vì hắn không dám có chút oán thán nào đối với Mạnh Hạo.
Hắn vung tay phải lên, một hỏa xà xuất hiện bay thẳng tới người Triệu công tử, trong nháy mắt bao trùm toàn thân hắn. Hắn kêu lên thảm thiết, lăn qua lăn lại trên mặt đất một lúc rồi tắt thở, trở thành một cái xác cháy đen.
“Xin Mạnh sư huynh thả cho ta một con đường sống.” Triệu Hải không nhìn ca ca của hắn, hắn quỳ gối dập đầu không ngừng với Mạnh Hạo.
“Ngươi đã lưu luyến phàm trần như vậy, từ nay về sau hãy là một phàm nhân đi.” Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng, ngón tay nâng lên. Sắc mặt Triệu Hải trắng bệch, phun ra một ngụm mấu tươi. Đan điền của hắn đã nát bấy, tu vi Ngưng Khí tầng thứ hai bị phế bỏ. Từ nay về sau hắn không còn là tu sĩ nữa mà chỉ là một phàm nhân bình thường.
Thân thể lảo đảo đứng lên, Triệu hải ôm quyền, cúi đầu thật sâu thi lễ với Mạnh Hạo, được sự trợ giúp của đám tôi tớ mới quay người rời khỏi Lý phủ.
“Là Mạnh mỗ quản giáo không nghiêm, chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của ta, đã khiến cho Lý đại thúc phải lo lắng.” Mạnh Hạo không nhìn Triệu Hải rời đi mà ôm quyền, cúi đầu thi lễ với Lý Đại Phú.
“Không sao, không sao. Đa tạ tiên nhân!” Lý Đại Phú vội vàng lắc đầu, xoay người đáp lễ với Mạnh Hạo. Trong lòng ông vô cùng kích động. Tiên nhân của Triệu gia này lại chỉ là đồng tử của Mạnh Hạo khiến đầu óc ông quay cuồng, không sao tin nổi.
“Lý đại thúc không cần như thế. Ta là bạn thân của Tiểu bàn tử, à, của Lý Phú Quý. Nay hồi hương gặp chuyện này tự nhiên không thể không ra tay.” Mạnh Hạo mỉm cười lắc đầu.
“Mạnh mỗ xin rời đi trước.” Mạnh Hạo nói xong, thân thể nhoáng lên đã tiến ra ngoài, thêm vài bước thì biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Lý Đại Phú thấy phiền muộn, nhưng nghĩ tới con trai mình thì lại tươi tỉnh lại ngay, trong ánh mắt còn có một tia mong chờ và đắc ý.
“Tiểu tử nhà ta cuối cùng đã học nghệ trở thành tiên nhân. Ta muốn tới nhà tổ thắp hương. Hắn đã mang vinh quang về cho Lý gia chúng ta rồi.”
…
Mạnh Hạo rời khỏi huyện Vân Khai cũng đã quá giờ ngọ. Gió thu thổi tới làm tung bay trường bào của hắn. Hắn nhằm hướng Đại Thanh Sơn mà bước đi, càng tới gần thì gió núi càng thổi mạnh.
Ba năm trước, hắn đã ở trên đỉnh núi này, hoang mang không biết tương lai của mình sẽ trôi về đâu. Ba năm trôi qua, vẻ non nớt trên khuôn mặt hắn đã bớt đi rất nhiều, thay vào đó là những nét thành thục. Chỉ có Đại Thanh Son là vẫn giống y như trước, mãi mãi không thay đổi. Con sông lớn dưới chân núi vẫn không ngừng chảy như không có điểm dừng.
Nhìn con sông, Mạnh Hạo lại nhớ tới cái hồ lô mình đã ném xuống, sau đó gặp Hứa sư tỷ, gặp Tiểu bàn tử, Vương Hữu Tài và Tiểu Hổ nữa.
Đang giữ vẻ trầm mặc, bỗng Mạnh Hạo nhảy lên phi kiếm, bay thẳng tới khe núi trên đỉnh Thanh Sơn rồi tiến vào bên trong. Huyệt động này không thay đổi gì so với lúc trước. Mạnh Hạo đứng ở đó, yên lặng nhìn bốn phía. Năm đó Hứa sư tỷ bắt mấy người đi thì tu vi đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy. Hôm nay, hắn cũng đạt tới tu vi ấy. Ba năm trôi qua như một vòng tròn, hôm nay hắn lại trở lại đứng ở nơi này.
“Nếu ba năm qua quả thực là một vòng tròn, hôm nay ta dừng chân ở đây, lẽ nào lại là một sự đổi thay khác? Thánh hiền đã từng nói, nếu không dám bước những bước chần đầu tiên, thì sẽ mãi mãi không biết con đường ở nơi nào.” Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, một lúc lâu sau mới mở ra.
“Hôm nay ta đã đạt tới tu vi này nhưng năm đó ra đi vì thiếu tiền, hiện giờ lại thiếu linh thạch, hình như chẳng có gì thay đổi.” Mạnh Hạo lắc đầu cảm thán, nhớ tới số linh thạch không còn nhiều trong túi trữ vật của mình khiến hắn đau đầu. Hắn bước ra mé cửa hang, chân đạp phi kiếm bay về phía con sông lớn phía trước mặt.
Đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng. Hắn ngẩng đầu nhìn về đỉnh núi lúc trước hắn vừa mới đứng, ở đó đã xuất hiện một thân ảnh mặc trường bào màu vàng óng ánh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
“Quả nhiên là ngươi sẽ trở lại nơi này.” Thanh âm trầm trầm vang vọng bốn phía, mang theo sát ý nồng đậm.
Thượng Quan Tu!
Lúc tông môn giải tán, hắn là người đầu tiên ly khai. Sau nhiều ngày chờ đợi mới xuất hiện trở lại. Qua tìm hiểu thì được biết Kháo Sơn Tông đã thực sự không còn tồn tại, Kháo Sơn lão tổ xuất hiện chấn nhiếp tu sĩ bốn phương, uy phong vang khắp nước Triệu. Hắn âm thần che giấu thân phận, chủ ý chiếm riêng một cây dược thảo quý hiếm hắn khao khát đã lâu vẫn được che giấu.
Lúc đi qua đỉnh Thanh Sơn, nhớ tới năm xưa Hứa Thanh bắt mấy người Mạnh Hạo chính ở nơi này nên hắn mới lưu lại vài ngày hy vọng sẽ gặp được Mạnh Hạo.
Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, tu vi hắn đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy, cũng biết đối phương có tu vi Ngưng Khí tầng thứ chín. Tuy còn chưa đạt tới đại viên mãn nhưng cũng không còn cách quá xa. Nếu đối phương Trúc Cơ thành công, hiển nhiên sẽ bước chân vào hàng ngũ cường giả của nước Triệu này.
Mạnh Hạo rõ ràng không phải là đối thủ của hắn, dù có thêm nhiều pháp bảo đi nữa cũng vô dụng mà thôi, huống chi hôm nay pháp bảo trong túi trữ vật của hắn đã không còn sung túc như trước, linh thạch lại càng ít tới đáng thương.
Không nói hai lời, Mạnh Hạo dụng phi kiếm dưới chân mình, hóa thành một đạo cầu vồng bay ra xa.
Thượng Quan Tu cười lạnh. Trong tông môn, hắn chỉ kiêng kỵ Âu Dương đại trưởng lão và chưởng môn Hà Lạc Hoa mà thôi. Lúc trước Mạnh Hạo được Âu Dương đại trưởng lão che chở, hắn không dám ra tay đối phó. Hôm nay gặp lại, ý muốn giết chết Mạnh Hạo để chiếm lấy chí bảo càng thiêu đốt mãnh liệt trong lòng. Thân thể hắn nhoáng lên, phía trước người xuất hiện một tấm phù lục bay vòng quanh thân thể hắn rồi truy đuổi theo hướng Mạnh Hạo bỏ chạy.
“Lúc này không phải là thí luyện thăng tiến nội tông của tông môn nữa, để xem ngươi làm thế nào thoát khỏi tay lão phu.” Khóe miệng Thượng Quan Tu lộ ra nụ cười âm trầm.
Lý Phú Quý đứng sững người, toàn thân run lên mãnh liệt, thiếu chút nữa ông cũng quỳ xuống lạy. Dù biết Mạnh Hạo không tầm thường, nhưng ông không nghĩ tới thanh niên trước mặt này lại là một tiên nhân. Trong lòng ông càng nổi sóng, bởi vì ông nhớ Mạnh Hạo từng nói, con trai ông và hắn cùng là hảo bằng hữu trong tông môn.
“Hẳn là… hẳn là tiểu tử con ta cũng là tiên nhân!” Ông run run muốn hỏi thì thấy Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Theo đó bên ngoài cũng truyền tới những tiếng lộn xộn, tiếng rầm rầm như cửa đại môn đã bị phá vỡ.
“Lý Đại Phú, lăn ra đây cho bổn công tử. Đệ đệ ta là tiên nhân đã tới, Lý gia ngươi còn không mau quỳ xuống ra gặp.”
Lý Đại Phú ngẩng nhìn về hướng phát ra giọng nói, thấy Mạnh Hạo đứng dậy bước ra ngoài. Ông và đám gia đinh liền theo sau, không bao lâu đã ra tới sân nhỏ. Cánh cổng phủ bị vỡ nát, đám gia đinh kêu gào thảm thiết và vẻ mặt nghênh ngang của Triệu công tử đang đứng đó. Sau lưng hắn là một người thiếu niên, một tay để sau lưng, tay kia đưa ra, trong lòng bàn tay hiện ra một hỏa xà lượn lờ.
Vẻ mặt thiếu niên ngạo nghễ cùng với hỏa xà nơi tay khiến đám gia nhân trong phủ hoảng sợ, cả đám nhốn nháo lùi lại phía sau, không ai dám tới gần.
“Tiểu đệ, người này chính là Lý Đại Phú.” Triệu công tử cất lời, không hề chú ý tới Mạnh Hạo đang đứng bên cạnh Lý Phú Quý.
“Ngươi chính là… Hả?”. Triệu Hải hất cằm lên, chưa kịp mở miệng thì nhìn thấy Mạnh Hạo đang đứng bên cạnh Lý Phú Quý, cả thân hình hắn run bắn, ánh mắt không thể tin nổi. Hỏa xà nơi tay tắt ngúm, sắc mặt trắng bệch, tinh thần hoảng sợ tới cực điểm. Gương mặt hắn còn lộ ra bản năng muốn nịnh nọt vốn đã ăn sâu vào tiềm thức.
“Lý Đại Phú, nhìn thấy đệ đệ của ta còn không mau quỳ xuống? Nói cho ngươi biết, đệ đệ ta đã là tiên nhân, tiên nhân ngươi hiểu không? Chỉ cần nhấc tay là có thể tiêu diệt cả nhà ngươi.” Triệu công tử không để ý biểu lộ của Triệu Hải ở bên cạnh, càng diễu võ dương oai hơn.
“Ngươi còn không mau mang tiểu cô nương kia ra đây, chuẩn bị một căn phòng tốt để cô nương hầu hạ bổn công tử. Nói không chừng, biết đâu bổn công tử vui vẻ thoải mái lại để lại chút sinh ý cho Lý gia các ngươi.” Triệu cổng tử càng nói càng hưng phấn. Triệu Hải đứng sau hắn sắc mặt càng thêm trắng bệch, thân thể run rẩy nhìn Mạnh Hạo. Hắn nghe thấy Triẻu huynh mình la lỗi thì cả kinh.
“Nếu không, ha ha…, các ngươi khó thoát được cái chết. Cả tên thư sinh đứng cạnh ngươi nữa. Ngươi là ai mà dám dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta? Ngươi muốn chết hả? Đệ đệ của ta là tiên…” Triệu công tử còn chưa nói hết câu, Triệu Hải đã nhảy dựng lên, vẻ mặt phẫn nộ tát thẳng vào mặt hắn.
“Ngươi câm miệng cho ta!!!”
Âm thanh Triệu Hải quát lên lại nghe như tiếng khóc. Hắn hiểu rõ thân phận đệ tử nội tông của Mạnh Hạo, người đã từng đánh bại Vương Đằng Phi khiến cho ai ai cũng nghe danh. Không có đệ tử ngoại tông nào không biết, chỉ cần tu sĩ có tu vi tầng thứ sáu thôi cũng có thể dễ dàng giết chết bọn họ.
“Đồng tử Triệu Hải bái kiến…, bái kiến Mạnh sư huynh…”
Triệu Hải vội quỳ xuống, run rẩy nhìn Mạnh Hạo trước ánh mắt mờ mịt của Triệu công tử.
“Tiểu đệ, ngươi vừa gọi hắn là gì? Mạnh sư huynh? Ha ha…, thì ra đều là người một nhà cả. Mạnh sư huynh chắc cũng đã thấy tiểu nương tử kia rồi, vậy hãy để nhường cho Mạnh sư huynh…”
“Câm miệng!!!” Triệu Hải run rẩy như sắp chết, trong đầu nhớ tới rất nhiều sự việc liên quan tới Mạnh Hạo đã trở thành truyền thuyết. Hắn đứng phắt dậy, tát thẳng vào mặt Triệu công tử.
Lý Đại Phú ngẩn người, trợn mắt há miệng nhìn Mạnh Hạo. Lúc biết được thân phận của Mạnh Hạo ông đã vô cùng kinh ngạc, nhưng không thể ngờ tiên nhân của Triệu gia khi nhìn thấy hắn lại hoảng sợ như vậy. Đừng nói là ông mà toàn bộ người của Lý gia có mặt đều bị tình cảnh trước mặt dọa cho chết khiếp, kinh sợ nhìn Mạnh Hạo.
“Mạnh sư huynh…”. Triệu Hải lại quỳ xuống, ánh mắt sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.
Mạnh Hạo vẫn giữ thần sắc âm trầm như trước, không nói ra lời, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Hải. Trong lòng Triệu Hải càng thêm lo lắng. Hắn lo lắng, ánh mắt nhìn liếc sang Triệu ca của hắn chứa đầy oán độc vì hắn không dám có chút oán thán nào đối với Mạnh Hạo.
Hắn vung tay phải lên, một hỏa xà xuất hiện bay thẳng tới người Triệu công tử, trong nháy mắt bao trùm toàn thân hắn. Hắn kêu lên thảm thiết, lăn qua lăn lại trên mặt đất một lúc rồi tắt thở, trở thành một cái xác cháy đen.
“Xin Mạnh sư huynh thả cho ta một con đường sống.” Triệu Hải không nhìn ca ca của hắn, hắn quỳ gối dập đầu không ngừng với Mạnh Hạo.
“Ngươi đã lưu luyến phàm trần như vậy, từ nay về sau hãy là một phàm nhân đi.” Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng, ngón tay nâng lên. Sắc mặt Triệu Hải trắng bệch, phun ra một ngụm mấu tươi. Đan điền của hắn đã nát bấy, tu vi Ngưng Khí tầng thứ hai bị phế bỏ. Từ nay về sau hắn không còn là tu sĩ nữa mà chỉ là một phàm nhân bình thường.
Thân thể lảo đảo đứng lên, Triệu hải ôm quyền, cúi đầu thật sâu thi lễ với Mạnh Hạo, được sự trợ giúp của đám tôi tớ mới quay người rời khỏi Lý phủ.
“Là Mạnh mỗ quản giáo không nghiêm, chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của ta, đã khiến cho Lý đại thúc phải lo lắng.” Mạnh Hạo không nhìn Triệu Hải rời đi mà ôm quyền, cúi đầu thi lễ với Lý Đại Phú.
“Không sao, không sao. Đa tạ tiên nhân!” Lý Đại Phú vội vàng lắc đầu, xoay người đáp lễ với Mạnh Hạo. Trong lòng ông vô cùng kích động. Tiên nhân của Triệu gia này lại chỉ là đồng tử của Mạnh Hạo khiến đầu óc ông quay cuồng, không sao tin nổi.
“Lý đại thúc không cần như thế. Ta là bạn thân của Tiểu bàn tử, à, của Lý Phú Quý. Nay hồi hương gặp chuyện này tự nhiên không thể không ra tay.” Mạnh Hạo mỉm cười lắc đầu.
“Mạnh mỗ xin rời đi trước.” Mạnh Hạo nói xong, thân thể nhoáng lên đã tiến ra ngoài, thêm vài bước thì biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Lý Đại Phú thấy phiền muộn, nhưng nghĩ tới con trai mình thì lại tươi tỉnh lại ngay, trong ánh mắt còn có một tia mong chờ và đắc ý.
“Tiểu tử nhà ta cuối cùng đã học nghệ trở thành tiên nhân. Ta muốn tới nhà tổ thắp hương. Hắn đã mang vinh quang về cho Lý gia chúng ta rồi.”
…
Mạnh Hạo rời khỏi huyện Vân Khai cũng đã quá giờ ngọ. Gió thu thổi tới làm tung bay trường bào của hắn. Hắn nhằm hướng Đại Thanh Sơn mà bước đi, càng tới gần thì gió núi càng thổi mạnh.
Ba năm trước, hắn đã ở trên đỉnh núi này, hoang mang không biết tương lai của mình sẽ trôi về đâu. Ba năm trôi qua, vẻ non nớt trên khuôn mặt hắn đã bớt đi rất nhiều, thay vào đó là những nét thành thục. Chỉ có Đại Thanh Son là vẫn giống y như trước, mãi mãi không thay đổi. Con sông lớn dưới chân núi vẫn không ngừng chảy như không có điểm dừng.
Nhìn con sông, Mạnh Hạo lại nhớ tới cái hồ lô mình đã ném xuống, sau đó gặp Hứa sư tỷ, gặp Tiểu bàn tử, Vương Hữu Tài và Tiểu Hổ nữa.
Đang giữ vẻ trầm mặc, bỗng Mạnh Hạo nhảy lên phi kiếm, bay thẳng tới khe núi trên đỉnh Thanh Sơn rồi tiến vào bên trong. Huyệt động này không thay đổi gì so với lúc trước. Mạnh Hạo đứng ở đó, yên lặng nhìn bốn phía. Năm đó Hứa sư tỷ bắt mấy người đi thì tu vi đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy. Hôm nay, hắn cũng đạt tới tu vi ấy. Ba năm trôi qua như một vòng tròn, hôm nay hắn lại trở lại đứng ở nơi này.
“Nếu ba năm qua quả thực là một vòng tròn, hôm nay ta dừng chân ở đây, lẽ nào lại là một sự đổi thay khác? Thánh hiền đã từng nói, nếu không dám bước những bước chần đầu tiên, thì sẽ mãi mãi không biết con đường ở nơi nào.” Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, một lúc lâu sau mới mở ra.
“Hôm nay ta đã đạt tới tu vi này nhưng năm đó ra đi vì thiếu tiền, hiện giờ lại thiếu linh thạch, hình như chẳng có gì thay đổi.” Mạnh Hạo lắc đầu cảm thán, nhớ tới số linh thạch không còn nhiều trong túi trữ vật của mình khiến hắn đau đầu. Hắn bước ra mé cửa hang, chân đạp phi kiếm bay về phía con sông lớn phía trước mặt.
Đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng. Hắn ngẩng đầu nhìn về đỉnh núi lúc trước hắn vừa mới đứng, ở đó đã xuất hiện một thân ảnh mặc trường bào màu vàng óng ánh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
“Quả nhiên là ngươi sẽ trở lại nơi này.” Thanh âm trầm trầm vang vọng bốn phía, mang theo sát ý nồng đậm.
Thượng Quan Tu!
Lúc tông môn giải tán, hắn là người đầu tiên ly khai. Sau nhiều ngày chờ đợi mới xuất hiện trở lại. Qua tìm hiểu thì được biết Kháo Sơn Tông đã thực sự không còn tồn tại, Kháo Sơn lão tổ xuất hiện chấn nhiếp tu sĩ bốn phương, uy phong vang khắp nước Triệu. Hắn âm thần che giấu thân phận, chủ ý chiếm riêng một cây dược thảo quý hiếm hắn khao khát đã lâu vẫn được che giấu.
Lúc đi qua đỉnh Thanh Sơn, nhớ tới năm xưa Hứa Thanh bắt mấy người Mạnh Hạo chính ở nơi này nên hắn mới lưu lại vài ngày hy vọng sẽ gặp được Mạnh Hạo.
Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, tu vi hắn đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy, cũng biết đối phương có tu vi Ngưng Khí tầng thứ chín. Tuy còn chưa đạt tới đại viên mãn nhưng cũng không còn cách quá xa. Nếu đối phương Trúc Cơ thành công, hiển nhiên sẽ bước chân vào hàng ngũ cường giả của nước Triệu này.
Mạnh Hạo rõ ràng không phải là đối thủ của hắn, dù có thêm nhiều pháp bảo đi nữa cũng vô dụng mà thôi, huống chi hôm nay pháp bảo trong túi trữ vật của hắn đã không còn sung túc như trước, linh thạch lại càng ít tới đáng thương.
Không nói hai lời, Mạnh Hạo dụng phi kiếm dưới chân mình, hóa thành một đạo cầu vồng bay ra xa.
Thượng Quan Tu cười lạnh. Trong tông môn, hắn chỉ kiêng kỵ Âu Dương đại trưởng lão và chưởng môn Hà Lạc Hoa mà thôi. Lúc trước Mạnh Hạo được Âu Dương đại trưởng lão che chở, hắn không dám ra tay đối phó. Hôm nay gặp lại, ý muốn giết chết Mạnh Hạo để chiếm lấy chí bảo càng thiêu đốt mãnh liệt trong lòng. Thân thể hắn nhoáng lên, phía trước người xuất hiện một tấm phù lục bay vòng quanh thân thể hắn rồi truy đuổi theo hướng Mạnh Hạo bỏ chạy.
“Lúc này không phải là thí luyện thăng tiến nội tông của tông môn nữa, để xem ngươi làm thế nào thoát khỏi tay lão phu.” Khóe miệng Thượng Quan Tu lộ ra nụ cười âm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.