Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 148: Hết sức căng thẳng!​

Nhĩ Căn

03/06/2016

Sau khi toàn bộ người đều đi qua cánh cửa đen kia, khuôn mặt trên cánh cửa lại một lần nữa lại vặn vẹo, rồi ba bóng người bao phủ trong sương mù lại một lần nữa nhanh chóng đi ra khỏi gương mặt kia. Tuy vậy, lúc đi ra, thân thể của ba lão giả đó gần như khô héo như vừa bước ra từ mộ phần vậy.

Ba lão già này cũng không chút chần chờ mà nhanh chóng từ trong khe núi này quay trở về. Lúc trước ba lão ở trong pho tượng tiến về đây mất khá nhiều thời gian, lần này quay về có thể không cần tốn nhiều như vậy, nhưng cũng khiến cho thân thể ba lão đang nhanh chóng phát ra một lượng lớn khí đen như thể trong người ba lão đang bị ăn mòn dần đi vậy.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ồ quên, đã quên a, các ngươi không có tín vật, không được phép vào!”Gương mặt kia lúc này cũng đã khôi phục như lúc đầu, lúc đầu hai mắt đầy vẻ mù mờ cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, nó liên tục rống to.

Mà lúc này, trong khe núi chỉ còn lại mười một người, bao gồm Tử La lão tổ, mỹ phụ trung niên cùng với chín lão quái Kết đan, cả bọn cũng không để ý cái gương mặt đang rống to kia mà chỉ khoanh chân ngồi dưới cánh cửa đen này. Sau đó chín người này cũng nhanh chóng nhắm mắt lại, hai tay bấm niệm pháp quyết, mà ở giữa bọn họ là một linh quả đang lơ lửng.

Linh quả trong suốt sáng lấp lánh, có thể nhìn thấy bên trong quả như tồn tại thiên địa tạo hóa, như đang hình thành nên khí tức hỗn độn. Theo quá trình vận chuyển tu vi của chín người kia, linh quả này lại nhúc nhích như muốn mọc ra thêm đầu và tay chân.

Tử La lão tổ cùng với mỹ phụ trung niên kia cũng đứng một bên quan sát chăm chú tất cả những biến hóa của linh quả này.

“Trước kia ta cũng thử đi vào trong đó một lần, ở đó uy áp bài xích rất mạnh mẽ, ta chỉ có thể kiên trì khoảng ba mươi hơi thở mà thôi. Lúc đó ta cũng tranh thủ triển khai thần thức dò tìm nhưng cũng không tìm được vật ấy, chỉ hi vọng Bách linh đài có thể phát huy hiệu quả. Có điều Bách linh đài này cũng có đôi chút khiếm khuyết, chỉ hy vọng lần này có thể thực hiện suôn sẻ.” Mỹ phụ trung niên kia cau mày mà chậm rãi nói.

“Lần này lão phụ tự mình dung nhập vào linh quả này, hình thành linh thân đi vào bên trong tìm kiếm một phen, chuẩn bị chu đáo như vậy thì ta cũng có thể gắng gượng được một nén nhang ở trong đó. Chỉ mong là mọi chuyện tốt đẹp, nếu không thì đành phải làm theo ý định của tông chủ cùng với mấy vị lão tổ vừa thức tỉnh, công khai việc này ra ngoài. Lúc đó có thể dựa vào lực lượng phụ trợ của Nam Vực mà luyện ra được vật trong truyền thuyết kia. Dù sao thì ngoại trừ những tồn tại bên trong Vãng Sinh Động, đối với chúng ta thì đấy chính là hi vọng duy nhất a!” Tử La lão tổ trầm mặc trong chốc lát rồi chậm rãi nói.

“Chỉ là nếu phải như vậy, tuy chỉ có Thanh La tông chúng ta mới có thể luyện ra được, nhưng quá trình phân chia cũng tới tay nhiều người như vậy thì sợ là khó vào tay ta và mấy người các ngươi…ta thì còn nhiều nhưng đại nạn của ngươi và mấy vị khác cũng không còn xa nữa rồi.” Mỹ phụ trung niên kia do dự một chút rồi nhìn Tử La lão tổ trước mắt, thong thả mở lời.

“Không sai! Cho nên lúc này cho dù phải hi sinh một số tông môn đệ tử, lão phu cũng không cho phép thất bại xảy ra!” Vết bớt trên mặt của Tử La lão tổ lúc này đã chuyển sang màu đỏ tím khiến cho khuôn mặt của lão vô cùng dữ tợn.

Trời đất quay cuồng không còn phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc, toàn bộ thế giới trước mặt chỉ là một vùng u ám, nhưng sau đó mọi thứ nhanh chóng liền trở nên rõ ràng. Bầu trời mờ tối trở nên xanh trong, mà mặt đất xám xịt cũng trở thành đất đen.

Cây lá xanh mơn mởn, đồi núi thấp thoáng thành từng dãy phía xa, xa xa một chút nữa thì có thể trông thấy một dòng sông uốn lượn vòng vèo qua dãy núi nhấp nhô mà vọng về thanh âm ồn ào của thác nước đổ xuống.

Chỗ này chính là thế giới mà Mạnh Hạo xuất hiện, xung quanh đây cũng không có dấu chân người, chỉ có duy nhất một mình hắn. Cho dù hắn có lưu ý mà hướng mắt nhìn thật xa ra bốn phía, vẫn yên ắng như cũ không một bóng người.

“Nơi đây cũng không nhỏ chút nào a…”Mạnh Hạo bèn ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng coi như cũng không còn nhiều thời gian nữa trời sẽ tối. Dù sao thì tại thời điểm chập choạng hoàng hôn này, có thể nhìn thấy ánh chiều tà nơi cuối chân trời, mặt trời đỏ thẫm, ráng chiều theo đó mà nhuộm hồng cả bầu trời.

Thậm chí Mạnh Hạo còn có thể nhìn thấy một mặt trăng trong mơ hồ mà nếu không để ý sẽ rất dễ bị bỏ qua ở một phía khác trên bầu trời.



“Nơi trọng điệp của hình bóng Nhật Nguyện luân chuyển, chính là chỗ ước định nhân tuyển tập hợp đi lấy Tuế Nguyệt tàn quyển.” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, đồng thời cả người hắn hóa thành cầu vồng gào thét bay về phía trước.

“Bách Linh đài rút cục là cái gì vậy chứ?” Thực ra lúc này trong đầu Mạnh Hạo có rất nhiều nghi hoặc chưa thể giải đáp được. Lúc này, việc đầu tiên mà hắn làm đó là lấy ra Như Ý Ấn trong túi càn khôn, sau khi đưa linh lực vào thì trong lòng hắn mới nhẹ nhõm một chút, đồng thời đối với Như Ý Ấn này càng ngày càng cảm thấy quý giá.

“Khó trách Ấn này có thể lọt vào mắt của Kháo Sơn lão tổ, ở nơi này mà cũng có thể truyền tống đi được. Chỉ là thời gian trì hoàn để triển khai truyền tống có hơi chậm hơn bình thường một chút mà thôi. Nhưng sử dụng rồi, coi như là mạnh mẽ mà được truyền tống ra khỏi thế giới này a.” Mạnh Hạo suy nghĩ chút, sau đó mới cẩn thận đem Như Ý ấn này cất kĩ, nói gì thì nói vật này chính là cọng rơm cứu mạng của hắn cơ mà.

“Hứa sư tỷ chắc chắn đi vào đây ngay sau ta, chỉ là không biết đám Thanh La tông bọn họ cùng xuất hiện một chỗ hay cũng bị phân tán tùy ý ra giống như ta vậy? Tuy là Thanh La tông cũng có thăm dò một vài lần rồi, nhưng có vẻ như xác suất khả năng thứ hai xảy ra lớn hơn một ít.

Bất luận thế nào thì cũng nên nhanh chóng tìm ra Hứa sư tỷ trước đã.” Nghĩ đến nữ tử xinh đẹp vẫn hay cười lạnh bên cạnh Hứa Thanh, lại nghĩ tới gương mặt tái nhợt của nàng, hai mắt Mạnh Hạo không khỏi hiện lên một vẻ sắc bén ác liệt.

Hắn quyết định tìm tòi nơi này một vòng, nghĩ thông suốt rồi liền đạp không mà tiến lên. Trong lúc đó tay phải lấy ra miếng ngọc giản đứa linh thức tiến vào. Miếng ngọc này là của Tử La lão tổ phân phát cho mỗi người trước khi tiến vào đây, Mạnh Hạo nhìn thoáng qua cái danh sách bên trong rồi thu linh thức lại, sau đó mà bóp nát miếng ngọc này đi.

Tốc độ Mạnh Hạo lúc này cực nhanh, linh thức hắn cũng tản rộng ra tranh thủ tìm kiếm tung tích của Hứa sư tỷ.

Thời gian cũng chậm rãi trôi qua, hoàng hôn rồi cũng trải xuống, đến khi trời tối dần, trăng sáng treo cao, thỉnh thoảng bị mây đen che phủ khiến bốn phía lại chợt tối sầm, rồi sau đó lại chợt sáng lại. Trong đêm tối này, Mạnh Hạo đứng trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ, đảo mắt nhìn qua một vùng phế tích trước mắt.

Lúc này mây đen đã giăng kín trời, khiến cho phế tích nhìn qua có một chút mơ mơ hồ hồ, mang theo một vẻ tang thương cổ xưa. Nhìn qua, dường như cách đây rất nhiều tuế nguyệt, nơi này đã từng là một thành trì phồn hoa náo nhiệt.

Nhưng lúc này, hơn phân nửa thành đã chìm vào trong lòng đất đen, chỉ còn một chút phế tích trơ trọi bên ngoài. Những phế tích này bị năm tháng tàn phá cũng gần như hư hỏng không còn có thể hình dung ra hình dáng ban đầu được nữa, trong đêm trăng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh kì dị sau khi một cơn gió nào đó tạt qua.

Những âm thanh kì dị này như tiếng nỉ non thút thít của vô số người hòa lẫn vào nhau, tạo thành một mớ âm thanh lọt vào tai Mạnh Hạo nhưng cũng không thể nghe rõ ràng, khiến cho sự quỷ dị của nơi này càng thêm sâu sắc.

Phía trước phế tích, có một tấm bia đá, trước kia trên bề mặt có lẽ có khắc chữ viết đấy, nhưng lúc này bề mặt bia chỉ còn khe hở chằng chịt, không còn tồn tại một nét chữ nào nữa.

Mạnh Hạo nhìn thoáng qua, đang chuẩn bị đi tiếp thì bỗng nhiên khựng người lại. Ngay lúc này đám mây đencũng lướt qua, ánh trăng lại phủ xuống, chiếu sáng mặt đất, rọi vào tận trong những khe hở của tấm bia đá trước phế tích này, lộ ra một đoạn dây leo mang màu vàng tím. Lúc này cành lá của dây lay động lộ ra một trái nhỏ bằng đầu ngón tay vốn được che kín ở bên trong.

Trái nhỏ này, cũng có mặt trong danh sách những vật mà Thanh La tông cần thu thập trong ngọc giản đã bị Mạnh Hạo đã bóp nát lúc nãy, tên là Nguyệt Thạch quả.

Chỉ là sắc mặt Mạnh Hạo lúc này vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, hắn cũng không đi xem xét trái cây này mà chỉ khoanh chân ngồi nhìn trên ngọn đồi mà thôi.

Không lâu sau, ở bên mé rừng bên kia bỗng nhiên xuất hiện một bóng người lao vọt ra, hướng về phía bia đá bên kia. Ngay lúc người đàn ông trung niên tu vi Trúc cơ sơ kì này tiến tới gần bia đá, đang muốn bứt lấy Thạch Nguyệt quả thì một tia sáng lạnh lẽo từ trong bia đá đột ngột xuất hiện. Biến cố đột ngột này khiến cho cả tâm thần tên tu sĩ kia chấn động, thân hình nhanh chóng quay ngược lại, nhưng tia sáng này trong tích tắc đó cũng tách ra thành mấy tia quét ngang về phía trước.



Phập! Phập! Một loạt âm thanh vang lên, người kia cũng phun ra máu tươi, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, hắn đang tính toán đối pháp chống lại thì cả thân thể hắn bỗng run rẩy, đầu hắn trực tiếp bị cắt đứt rơi xuống đất. Cùng lúc đó, nhánh dây màu tím ánh vàng trong bia đá bỗng nhiên kéo dài ra cuốn chặt lấy cái xác không đầu của tu sĩ kia, một nhánh dây đâm vào trong máu thịt cái xác đó mà tiến hành cắn nuốt. Chỉ trong vài hơi thở, đan điền tên này khô quắt lại, cái xác cũng héo rũ ra.

Tràng cảnh này, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên đỉnh đồi đều nhìn thấy rõ ràng, lúc này hai mắt hắn lóe sáng lên.

“Cái nhánh dây leo này là cắn nuốt cái gì chứ?”

Ngay lúc Mạnh Hạo vừa nhìn lại, thì bia đá kia bỗng nhiên vặn vẹo, rồi một thanh niên mặc áo bào tím bước ra. Người này có tu vi Trúc cơ trung kì đỉnh phong, dường như chỉ còn chút xíu nữa thì hắn có thể đặt chân vào Trúc cơ hậu kì rồi. Hắn bước ra, sắc mặt âm u lạnh lẽo, trên cánh tay còn quấn một số nhánh dây leo lớn như những xúc tu đong đưa khiến cho hắn nhìn qua có chút âm u đáng sợ.

này Mạnh Hạo cũng nhận ra gã thanh niên, gã chính là một trong mười thiên kiêu Thanh La tông trên la bàn tử sắc kia tiến vào trong thượng cổ phúc địa lần này.

Gã cũng không để ý tới cái xác khô quắt trên mặt đất nữa, mà ngẩng đầu đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mạnh Hạo trên đồi đất.

Giữa khoảng cách mấy trăm trượng này, Mạnh Hạo cũng đang khoanh chân ngồi , mắt đối mắt với gã. Sau một vài giây trầm mặc, gã thanh niên có đám dây leo quấn trên tay kia nhoáng đạp không hóa thành cầu vồng tiến thẳng tới Mạnh Hạo.

Vừa lao về phía trước, tay phải gã cũng hất lên, lập tức bảy, tám nhánh dây leo vặn vẹo như những xúc tu vờn quanh, tản ra mười trượng xung quanh hắn. Kinh dị hơn, là tại đầu của những nhánh dây như những con mãng xà này mọc ra một cái miệng lớn với hàm răng sắc nhọn, cũng nhanh chóng theo gã lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Cùng thời điểm này, ở một nơi cách không xa khu vực trung tâm của thế giới bên trong này, Hứa Thanh mang sắc mặt tái nhợt nhanh chóng lao thẳng về phía trước, đám sương đầy màu sắc dưới chân nàng lúc này đã bị hủy hoại gần như không chịu nổi nữa. Mà phía sau nàng, vị Thanh La tông Triệu sư huynh kia đang ôm nữ tử họ Tiết xinh đẹp kia, vừa không nhanh không chậm mà đuổi theo sau, khuôn mặt đầy vui vẻ.

“Hứa sư muội, lần trước xem như vận khí nàng tốt nên mới có thể chạy thoát khỏi tay ta. Lần này Triệu mỗ đã sớm thu xếp riêng cho Tạ sư huynh âm thầm phân phó mọi người, bất cứ ai gặp được nàng đều sẽ báo về cho ta biết.

Nàng xem, vừa mới tới đây có mấy canh giờ, ta đã tìm ra được nàng rồi.” Bộ dáng anh tuấn cùng với tiếng cười vang của tên nam tử họ Triệu truyền tới tai Hứa Thanh, khiến cho khuôn mặt nàng càng thêm tái nhợt, chỉ có thể liều mạng cắn chặt môi dưới, triển khai tốc độ nhanh nhất chạy trốn. Chỉ là tên họ Triệu kia đã là tu sĩ Trúc cơ, cho dù nàng có triển khai tốc độ nhanh hơn nữa cũng khó mà thoát khỏi tay hắn được.

“Hứa sư muội, được Triệu sư huynh nhìn trúng đó chính là phúc phận của ngươi, Sư tỷ ta lúc đầu cũng cảm thấy ấm ức giống như ngươi bây giờ vậy, nhưng hôm nay ta rất tốt a. Còn không mau đồng ý, như vậy thì chúng ta vẫn là tỷ muội tốt như lúc trước vậy.” Nữ tử xinh đẹp mở miệng cười cợt, thản nhiên để cho tên họ Triệu tùy ý mà ôm ấp vuốt ve.

“Sư huynh ta cũng không làm khó nàng, ta chỉ muốn huyết hoàn của nàng mà thôi. Ta dùng Trúc cơ đan này trao đổi với ngươi coi như cũng tương xứng với cái giá đó rồi, vậy mà ba lần bảy lượt nàng không biết đối nhân xử thế. Nếu thế thì đừng trách hôm nay sư huynh ta dùng sức mạnh với nàng rồi.” Tên họ Triệu kia nói xong, dục hỏa trong mắt cũng càng lúc nóng bỏng hơn, nâng tay phải hướng về phía trước chỉ một cái.

Một đạo chỉ phong nhanh chóng xuất hiện, tuy nhiên như mang theo vẻ trêu đùa chọc ghẹo của gã, chỉ xẹt qua thân thể của Hứa Thanh, khiến cho quần áo nàng bị rách đôi chỗ lộ ra không ít da thịt. Chỉ là thân thể Hứa Thanh khẽ run rẩy, khóe miệng tràn ra máu tươi mà vẫn cố chấp dồn sức cắn răng bay nhanh về phía trước.

Tên họ Triệu kia cười vang lên lần nữa, dục hỏa trong mắt càng đậm, gã đưa tay lên đánh ra thêm một chỉ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook