Chương 174: Hoàn mỹ Trúc Cơ trung kỳ
Nhĩ Căn
03/06/2016
Một hồi nguyệt quang thất luyện lúc này đã trở thành cảnh tượng hung tàn. Không chỉ có Tiếu Trường Ân bay lên
rét lạnh từ đáy lòng, mà Tiếu gia tộc nhân lúc này nhìn về
phía Mạnh Hạo thì trong mắt cũng đã mang theo hoảng sợ.
Tu sĩ ở bốn phía rối rít lùi lại phía sau, chỉ sợ chậm trễ một bước là sẽ chết thảm ở nơi đây. Nhưng tốc độ của Mạnh Hạo quá nhanh. Vào giờ phút này, mái tóc đen của hắn phấp phới, giống như là u linh đuổi theo từng người một, lập tức đem toàn bộ tu vi và sinh cơ hấp thu. Lúc hắn buông tay ra, rơi xuống thường thường đều là bộ hài cốt héo rũ làm cho người ta nhìn thấy đều run rẩy.
Không phải là không có tu sĩ có ý đồ phản kháng, nhưng sự phản kháng của bọn họ căn bản là không có ý nghĩa ở trước mắt Mạnh Hạo. Khi tòa đạo đài thứ tư còn chưa xuất hiện, Mạnh Hạo đã có thể chiến Trúc Cơ hậu kỳ. Vậy thì không cần phải nói lúc này, khi mà tòa đạo đài thứ tư đã gần viên mãn, tu vi của hắn đã vô hạn tiếp cận Trúc Cơ trung kỳ!
Do đó, há có thể là những kẻ đã bị 8 đào thải này chống cự được!
Đã định trước hôm nay bọn hắn tới đây là lựa chọn tử vong. Đã định trước một khắc bọn hắn oanh mở lôi vụ, thì đã phóng xuất ra tử thần tàn sát bát phương!
Thân thể của Mạnh Hạo lúc này đã khôi phục hơn phân nửa. Tóc của hắn đã không còn màu trắng, làn da cũng không còn héo rũ nữa. Tất cả những thứ bị tòa đạo đài thứ tư trong cơ thể hút đi lúc này đang nhanh chóng trở về.
Mà tòa đạo đài thứ tư ở trong thân thể của hắn đang tràn ra ánh sáng yêu dị, giống như là càng khát vọng đi thôn phệ, đi cướp đoạt tất cả linh lực!
Đã bị thiên địa cự tuyệt, vậy thì ta tự đi cướp. Bởi vì nó bá đạo, cho nên hoàn mỹ!
Oanh!
Hai tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bị Mạnh Hạo đuổi theo, lập tức rống to rồi xoay người, liều mạng triển khai tu vi, thi triển thuật pháp, muốn liều mạng cùng với Mạnh Hạo.
Nhưng khi tiếng nổ qua đi, Mạnh Hạo đã đứng ở trước mặt một người, bàn tay phải đặt ở mi tâm của gã. Lúc hắn nhẹ nhàng nhấc tay ra thì cũng là lúc bộ hài cốt rơi xuống đất.
Sau đó thân hình hắn lóe lên. Không bao lâu đã có tiếng kêu thảm thiết truyền khắp bát phương. Tên còn lại thân hình run run, bộ dạng từ trung niên đã biến thành lão giả, mái tóc hoa râm cũng rụng xuống, huyết nhục toàn thân héo rũ, cho tới khi chỉ còn da bọc xương, hai mắt đã mất đi ánh sáng, khí tuyệt bỏ mình.
Mạnh Hạo than nhẹ. Những người này và hắn không có thù hận quá sâu. Nhưng bọn hắn đã xuất hiện ở đây, lại còn chủ động ra tay muốn diệt sát mình, ngăn cản mình đột phá tu vi. Mặc dù bọn họ là vì Tiếu gia nên mới nhằm vào chính mình. Nhưng đã đến, cũng đã gặp Mạnh Hạo, vậy thì tất cả, chính là mệnh của bọn hắn.
Mạnh Hạo minh bạch, thở dài mang theo vẻ hiểu ra, nhưng vẫn không có chút định dừng tay.
Cho đến khi một lão giả Trúc Cơ trung kỳ kêu thảm sau khi bị hút đi toàn bộ tu vi, trong cơ thể Mạnh Hạo oanh lên một tiếng. Tiếng vang này tràn ra từ thân thể hắn, vang vọng ở bên ngoài khiến cho bốn phía cũng vì thế mà chấn động.
Việc này khiến đám tu sĩ né ra tứ tán. Tất cả đều đang run rẩy mang theo sợ hãi. Đây là một cơn ác mộng mà đời này bọn họ tuyệt không thể nào quên.
Thân ảnh của Mạnh Hạo đã khắc sâu ở trong linh hồn bọn họ, đã trở thành dấu vết không thể xóa nhòa, nhớ kỹ suốt đời.
Theo tiếng nổ mạnh truyền ra, vào giây phút này thân hình Mạnh Hạo tỏa ra kim quang sáng chói. Kim quang này từ thân thể hắn lan rộng ra ngoài, khiến cho lúc này Mạnh Hạo đã trở thành Kim Giáp nhân.
Cùng lúc đó tòa đạo đài thứ tư trong cơ thể Mạnh Hạo ầm ầm xuất hiện. Tiếng nổ mạnh kia chính là từ tòa đạo đài thứ tư này truyền ra, vang vọng bát phương, khiến cho bầu trời ở trong chớp mắt này dường như tràn ngập mây đen, giống như đang có một đôi mắt vô hình ở trên thiên không đang nhìn Mạnh Hạo. Vào thời khắc này, có cảm giác như xuất hiện lôi kiếp, nhưng không kéo dài lâu, rất nhanh đã biến mất, giống như là đang quan sát, chờ đợi đến lúc Kết Đan mới giáng xuống lôi kiết hủy diệt!
Tóc Mạnh Hạo không gió tự bay. Khi tòa đạo đài thứ tư trong cơ thể xuất hiện, tu vi của hắn trực tiếp đột phá Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, từ nay về sau trở thành Trúc Cơ trung kỳ!
Mà dùng lực lượng hoàn mỹ Trúc Cơ, khiến Mạnh Hạo kể từ giây phút này đã trở thành một trong nhóm người mạnh nhất trong cảnh giới Trúc Cơ trong toàn bộ ngũ tông tam tộc ở Nam Vực!
Gần như đồng thời với lúc Mạnh Hạo đột phá, những tu sĩ đang tứ tán ở gần đó, cả đám sắc mặt trắng bệch, thân hình run rẩy. Đạo đài trong cơ thể bọn họ trong chớp mắt này rõ ràng đang đồng loạt run rẩy. Thậm chí còn có một ít âm thanh ken két, đạo đài xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, khiến những người này phun ra máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ.
Dường như đạo đài của bọn họ ở trong chớp mắt này, đang thấy hổ thẹn trước hoàn mỹ đạo đài của Mạnh Hạo. Tựa như hoàn mỹ Trúc Cơ của Mạnh Hạo là quân vương bên trong Trúc Cơ. Hôm nay dù chỉ có chút uy năng, nhưng cũng đủ khiến cho tất cả tu sĩ Toái Bàn Trúc Cơ trong đầu nổ vang, đạo đài sinh ra bất ổn.
Thậm chí do đạo đài ảnh hưởng, những tu sĩ này đều run rẩy, từ trong đáy lòng dâng lên ý muốn cúng bái. Đây không phải là bản ý của bọn họ, mà do đạo đài trong cơ thể tràn ra sự kính sợ như đang đối mặt với quân vương!
Giờ phút này thân hình bọn họ đều không thể nhúc nhích, lại càng không thể không cúi đầu, trong đầu trống rỗng.
Đây mới thực sự là nghiền ép, là thực lực sau khi đạt tới một trình độ nhất định, cái loại cảm giác như trời với đất!
Trong tu chân giới, cái gọi là nghiền ép, phần lớn là do tu vi chênh lệch mà hình thành uy hiếp. Nhưng với Mạnh Hạo thì không phải vậy, sự nghiền ép của hắn là đến từ đạo đài!
Hoàn mỹ đạo đài nghiền ép tất cả đạo đài, nhất là Toái Bàn đạo đài. Trong khoảnh khắc này, cho dù là Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn cũng phải run rẩy cúi đầu!
Đây... Chỉ là lực lượng của bốn tòa hoàn mỹ đạo đài. Rất khó tưởng tượng sau khi Mạnh Hạo khai mở ra tòa thứ năm, tòa thứ sáu, thậm chí là tòa đạo đài hoàn mỹ thứ chín thì sẽ tạo thành uy áp tới mức độ nào!
Sợ rằng tới lúc đó, dù là Hữu Khuyết hay là Vô Hạ ở trước mặt Mạnh Hạo đều yếu ớt như con sâu cái kiến. Lúc đạt tới chín tòa hoàn mỹ đạo đài, có lẽ cũng là lúc mà Mạnh Hạo có thể vượt qua cảnh giới, chiến Kết Đan!
Việc này Mạnh Hạo cũng không đoán trước được, nhưng trong lòng hắn đối với ngày này có mãnh liệt chờ mong.
Vào giây phút này, ở bên ngoài Tiếu gia, có hai đạo trường hồng đang gào thét bay đến. Bên trong có hai bóng người, một lam một trắng. Lúc này đang dừng lại giữa không trung, lập tức nhìn về phía Mạnh Hạo.
“Lại có thiên kiêu như thế!” Thanh niên áo trắng, chính là đương kim đạo tử của Huyết Yêu Tông, lúc này trong hai mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng, lại càng có một cỗ chiến ý như đang bị đốt lên, ánh mắt như điện, nhìn Mạnh Hạo ở phía xa xa.
Thanh niên áo lam bên cạnh y, là huynh trưởng của Tang La, lúc này nhìn thấy Mạnh Hạo thì hai mắt lập tức co rút lại. Gã cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt!
Cũng vào lúc này, ở một chỗ cách nơi này khá xa, có một mảnh thung lũng to lớn, tổng cộng có mười cái như thế. Trong mỗi một thung lung đều có vô số lầu các điêu lan ngọc thế, còn có một hồ nước.
Nơi này... Nhìn từ xa như một mảnh u ám, mờ mịt không thấy ánh mặt trời. Nơi đây... Chính là một trong ngũ đại tông môn ở Nam Vực... Huyết Yêu Tông!
Tại đây có mười bồn đất, trong đó có một thân cây. Những cái cây này, một nửa thì héo rũ, nửa còn lại thì tươi tốt, cực kỳ quỷ dị. Nếu xem xét kỹ thì thấy đây tuyệt không phải vật phàm tục. Cây này chính là chí bảo của Huyết Yêu Tông!
Ở dưới gốc cây, có một bóng người mơ hồ đang ngồi khoanh chân. Lúc này, thân ảnh ấy chậm rãi ngẩng đầu, áng mắt tựa như có thể xuyên thấu hư vô, rơi vào hướng Tiếu gia ở xa xa, rơi lên thân hình của Mạnh Hạo.
Tựa như nở nụ cười, có tiếng thì thào mơ hồ truyền ra.
“Không uổng công ta từng ba lần ra tay. Kẻ này không ngờ đã trưởng thành tới loại trình độ này... Ngọc nhi cũng ở đó, hẳn là nàng này sinh ra chính là kiếp mà tu sĩ áo bào tím kia nói?” Lúc thân ảnh mơ hồ mở miệng thì trên bầu trời có lôi đình ầm ầm xẹt qua.
“Đạo thiên bất tử, thì ta còn chưa chết!” Thân ảnh ấy ngẩng đầu nhìn lên thiên không, khuôn mặt mơ hồ đột nhiên lộ ra hai đạo huyết quang cực kỳ dữ tợn. Y... Chính là bóng người đỏ ngòm xuất hiện ở bên ngoài Kháo Sơn Tông năm đó!
Cũng chính là vị Yêu Chủ đánh ra một kích huyết sắc lúc Thiên Cơ thượng nhân muốn diệt sát Mạnh Hạo!
Giữa không trung của Tiếu gia, sắc vàng lấp lánh. Trong lúc tu sĩ bốn phía còn đang run rẩy kính sợ, Mạnh Hạo quay đầu, ánh mắt ngay lập tức rơi vào thanh niên áo trắng đứng giữa không trung bên ngoài Tiếu gia.
Nam tử mặc áo trắng này có gương mặt tuấn mỹ, mặc trường bào rộng, toàn thân toát ra một cảm giác yêu dị. Nhưng bên ngoài vẻ yêu dị này vẫn tồn tại vẻ tao nhã. Giờ phút này y đứng ở đó, chớ nói bên cạnh y chỉ có một người, dù bốn phía có thiên quân vạn mã, thì người đầu tiên mà người ta nhìn thấy, cũng là y!
Y tuấn mỹ đến yêu dị, thậm chí còn vượt qua rất nhiều cô gái. Nếu y đổi sang mặc nữ trang, thì tất sẽ là một tuyệt đại giai nhân!
Khi ánh mắt Mạnh Hạo nhìn về phía thanh niên mặc áo trắng này, ánh mắt hai người lập tức chạm vào nhau. Mạnh Hạo lập tức nhận ra chiến ý trong mắt cái người cực kỳ tuấn mỹ này. Cùng lúc đó, tu sĩ áo lam của Huyết Yêu Tông ở bên cạnh y, cũng lập tức nhìn vào Tang La đang bị lưới đen trói chặt ở trên mặt đất cách đó không xa. Gã đang định ra tay thì bị thanh niên áo trắng ngăn lại.
“Ngươi không phải là đối thủ của hắn. Người này... Ta cảm thấy rất hứng thú.” Thanh niên áo trắng mỉm cười. Nụ cười rất ôn hòa bình tĩnh, nhưng nếu người này mặc nữ trang thì nụ cười này tất sẽ khiến bách hoa ảm đạm, tuyệt đại tao nhã!
Sau khi cười, thân hình của thanh niên áo trắng này bỗng phóng về phía trước một bước. Một bước này rõ ràng là đạp vào hư vô, nhưng lại khiến hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, giống như bị đạp ở trong lòng, càng khiến cho hắn thấy có chút áp bách.
Cùng lúc đó một cỗ lực lượng Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, thình lình khuếch tán ra từ trên người thanh niên này.
“Đây là Yêu Liên thất đạp của ta, từng bước vấn tâm không thể đoạn. Đạo hữu lưu ý.” Thanh niên áo trắng mở miệng cười cười, đạp xuống bước thứ hai. Khí thế của y ầm ầm kéo lên, trong đó dường như có một cỗ ý chí lan ra bốn phía.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh mang. Khi thanh niên áo trắng này tiến đến, dường như có một cỗ khí tức khó có thể hình dung lập tức sinh ra ở xung quanh hắn. Khí tức này truyền ra một mùi thơm rất dễ ngửi, nhưng nếu trầm mê thì sẽ bị lạc.
Khi bước thứ hai rơi xuống, thân hình Mạnh Hạo chấn động, nhưng tinh mang trong mắt lại càng sắc bén. Sau đó... Thanh niên áo trắng mỉm cười, bước ra bước thứ ba. Khi bước thứ ba rơi xuống thì khí thế của y cường đại lên không chỉ một lần, như hóa thân thành người không thể bị đánh bại, khiến cho Mạnh Hạo có cảm giác đẩu chuyển tinh di, như đã thay đổi toàn bộ thế giới trong mắt hắn.
Tu sĩ ở bốn phía rối rít lùi lại phía sau, chỉ sợ chậm trễ một bước là sẽ chết thảm ở nơi đây. Nhưng tốc độ của Mạnh Hạo quá nhanh. Vào giờ phút này, mái tóc đen của hắn phấp phới, giống như là u linh đuổi theo từng người một, lập tức đem toàn bộ tu vi và sinh cơ hấp thu. Lúc hắn buông tay ra, rơi xuống thường thường đều là bộ hài cốt héo rũ làm cho người ta nhìn thấy đều run rẩy.
Không phải là không có tu sĩ có ý đồ phản kháng, nhưng sự phản kháng của bọn họ căn bản là không có ý nghĩa ở trước mắt Mạnh Hạo. Khi tòa đạo đài thứ tư còn chưa xuất hiện, Mạnh Hạo đã có thể chiến Trúc Cơ hậu kỳ. Vậy thì không cần phải nói lúc này, khi mà tòa đạo đài thứ tư đã gần viên mãn, tu vi của hắn đã vô hạn tiếp cận Trúc Cơ trung kỳ!
Do đó, há có thể là những kẻ đã bị 8 đào thải này chống cự được!
Đã định trước hôm nay bọn hắn tới đây là lựa chọn tử vong. Đã định trước một khắc bọn hắn oanh mở lôi vụ, thì đã phóng xuất ra tử thần tàn sát bát phương!
Thân thể của Mạnh Hạo lúc này đã khôi phục hơn phân nửa. Tóc của hắn đã không còn màu trắng, làn da cũng không còn héo rũ nữa. Tất cả những thứ bị tòa đạo đài thứ tư trong cơ thể hút đi lúc này đang nhanh chóng trở về.
Mà tòa đạo đài thứ tư ở trong thân thể của hắn đang tràn ra ánh sáng yêu dị, giống như là càng khát vọng đi thôn phệ, đi cướp đoạt tất cả linh lực!
Đã bị thiên địa cự tuyệt, vậy thì ta tự đi cướp. Bởi vì nó bá đạo, cho nên hoàn mỹ!
Oanh!
Hai tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bị Mạnh Hạo đuổi theo, lập tức rống to rồi xoay người, liều mạng triển khai tu vi, thi triển thuật pháp, muốn liều mạng cùng với Mạnh Hạo.
Nhưng khi tiếng nổ qua đi, Mạnh Hạo đã đứng ở trước mặt một người, bàn tay phải đặt ở mi tâm của gã. Lúc hắn nhẹ nhàng nhấc tay ra thì cũng là lúc bộ hài cốt rơi xuống đất.
Sau đó thân hình hắn lóe lên. Không bao lâu đã có tiếng kêu thảm thiết truyền khắp bát phương. Tên còn lại thân hình run run, bộ dạng từ trung niên đã biến thành lão giả, mái tóc hoa râm cũng rụng xuống, huyết nhục toàn thân héo rũ, cho tới khi chỉ còn da bọc xương, hai mắt đã mất đi ánh sáng, khí tuyệt bỏ mình.
Mạnh Hạo than nhẹ. Những người này và hắn không có thù hận quá sâu. Nhưng bọn hắn đã xuất hiện ở đây, lại còn chủ động ra tay muốn diệt sát mình, ngăn cản mình đột phá tu vi. Mặc dù bọn họ là vì Tiếu gia nên mới nhằm vào chính mình. Nhưng đã đến, cũng đã gặp Mạnh Hạo, vậy thì tất cả, chính là mệnh của bọn hắn.
Mạnh Hạo minh bạch, thở dài mang theo vẻ hiểu ra, nhưng vẫn không có chút định dừng tay.
Cho đến khi một lão giả Trúc Cơ trung kỳ kêu thảm sau khi bị hút đi toàn bộ tu vi, trong cơ thể Mạnh Hạo oanh lên một tiếng. Tiếng vang này tràn ra từ thân thể hắn, vang vọng ở bên ngoài khiến cho bốn phía cũng vì thế mà chấn động.
Việc này khiến đám tu sĩ né ra tứ tán. Tất cả đều đang run rẩy mang theo sợ hãi. Đây là một cơn ác mộng mà đời này bọn họ tuyệt không thể nào quên.
Thân ảnh của Mạnh Hạo đã khắc sâu ở trong linh hồn bọn họ, đã trở thành dấu vết không thể xóa nhòa, nhớ kỹ suốt đời.
Theo tiếng nổ mạnh truyền ra, vào giây phút này thân hình Mạnh Hạo tỏa ra kim quang sáng chói. Kim quang này từ thân thể hắn lan rộng ra ngoài, khiến cho lúc này Mạnh Hạo đã trở thành Kim Giáp nhân.
Cùng lúc đó tòa đạo đài thứ tư trong cơ thể Mạnh Hạo ầm ầm xuất hiện. Tiếng nổ mạnh kia chính là từ tòa đạo đài thứ tư này truyền ra, vang vọng bát phương, khiến cho bầu trời ở trong chớp mắt này dường như tràn ngập mây đen, giống như đang có một đôi mắt vô hình ở trên thiên không đang nhìn Mạnh Hạo. Vào thời khắc này, có cảm giác như xuất hiện lôi kiếp, nhưng không kéo dài lâu, rất nhanh đã biến mất, giống như là đang quan sát, chờ đợi đến lúc Kết Đan mới giáng xuống lôi kiết hủy diệt!
Tóc Mạnh Hạo không gió tự bay. Khi tòa đạo đài thứ tư trong cơ thể xuất hiện, tu vi của hắn trực tiếp đột phá Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, từ nay về sau trở thành Trúc Cơ trung kỳ!
Mà dùng lực lượng hoàn mỹ Trúc Cơ, khiến Mạnh Hạo kể từ giây phút này đã trở thành một trong nhóm người mạnh nhất trong cảnh giới Trúc Cơ trong toàn bộ ngũ tông tam tộc ở Nam Vực!
Gần như đồng thời với lúc Mạnh Hạo đột phá, những tu sĩ đang tứ tán ở gần đó, cả đám sắc mặt trắng bệch, thân hình run rẩy. Đạo đài trong cơ thể bọn họ trong chớp mắt này rõ ràng đang đồng loạt run rẩy. Thậm chí còn có một ít âm thanh ken két, đạo đài xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, khiến những người này phun ra máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ.
Dường như đạo đài của bọn họ ở trong chớp mắt này, đang thấy hổ thẹn trước hoàn mỹ đạo đài của Mạnh Hạo. Tựa như hoàn mỹ Trúc Cơ của Mạnh Hạo là quân vương bên trong Trúc Cơ. Hôm nay dù chỉ có chút uy năng, nhưng cũng đủ khiến cho tất cả tu sĩ Toái Bàn Trúc Cơ trong đầu nổ vang, đạo đài sinh ra bất ổn.
Thậm chí do đạo đài ảnh hưởng, những tu sĩ này đều run rẩy, từ trong đáy lòng dâng lên ý muốn cúng bái. Đây không phải là bản ý của bọn họ, mà do đạo đài trong cơ thể tràn ra sự kính sợ như đang đối mặt với quân vương!
Giờ phút này thân hình bọn họ đều không thể nhúc nhích, lại càng không thể không cúi đầu, trong đầu trống rỗng.
Đây mới thực sự là nghiền ép, là thực lực sau khi đạt tới một trình độ nhất định, cái loại cảm giác như trời với đất!
Trong tu chân giới, cái gọi là nghiền ép, phần lớn là do tu vi chênh lệch mà hình thành uy hiếp. Nhưng với Mạnh Hạo thì không phải vậy, sự nghiền ép của hắn là đến từ đạo đài!
Hoàn mỹ đạo đài nghiền ép tất cả đạo đài, nhất là Toái Bàn đạo đài. Trong khoảnh khắc này, cho dù là Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn cũng phải run rẩy cúi đầu!
Đây... Chỉ là lực lượng của bốn tòa hoàn mỹ đạo đài. Rất khó tưởng tượng sau khi Mạnh Hạo khai mở ra tòa thứ năm, tòa thứ sáu, thậm chí là tòa đạo đài hoàn mỹ thứ chín thì sẽ tạo thành uy áp tới mức độ nào!
Sợ rằng tới lúc đó, dù là Hữu Khuyết hay là Vô Hạ ở trước mặt Mạnh Hạo đều yếu ớt như con sâu cái kiến. Lúc đạt tới chín tòa hoàn mỹ đạo đài, có lẽ cũng là lúc mà Mạnh Hạo có thể vượt qua cảnh giới, chiến Kết Đan!
Việc này Mạnh Hạo cũng không đoán trước được, nhưng trong lòng hắn đối với ngày này có mãnh liệt chờ mong.
Vào giây phút này, ở bên ngoài Tiếu gia, có hai đạo trường hồng đang gào thét bay đến. Bên trong có hai bóng người, một lam một trắng. Lúc này đang dừng lại giữa không trung, lập tức nhìn về phía Mạnh Hạo.
“Lại có thiên kiêu như thế!” Thanh niên áo trắng, chính là đương kim đạo tử của Huyết Yêu Tông, lúc này trong hai mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng, lại càng có một cỗ chiến ý như đang bị đốt lên, ánh mắt như điện, nhìn Mạnh Hạo ở phía xa xa.
Thanh niên áo lam bên cạnh y, là huynh trưởng của Tang La, lúc này nhìn thấy Mạnh Hạo thì hai mắt lập tức co rút lại. Gã cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt!
Cũng vào lúc này, ở một chỗ cách nơi này khá xa, có một mảnh thung lũng to lớn, tổng cộng có mười cái như thế. Trong mỗi một thung lung đều có vô số lầu các điêu lan ngọc thế, còn có một hồ nước.
Nơi này... Nhìn từ xa như một mảnh u ám, mờ mịt không thấy ánh mặt trời. Nơi đây... Chính là một trong ngũ đại tông môn ở Nam Vực... Huyết Yêu Tông!
Tại đây có mười bồn đất, trong đó có một thân cây. Những cái cây này, một nửa thì héo rũ, nửa còn lại thì tươi tốt, cực kỳ quỷ dị. Nếu xem xét kỹ thì thấy đây tuyệt không phải vật phàm tục. Cây này chính là chí bảo của Huyết Yêu Tông!
Ở dưới gốc cây, có một bóng người mơ hồ đang ngồi khoanh chân. Lúc này, thân ảnh ấy chậm rãi ngẩng đầu, áng mắt tựa như có thể xuyên thấu hư vô, rơi vào hướng Tiếu gia ở xa xa, rơi lên thân hình của Mạnh Hạo.
Tựa như nở nụ cười, có tiếng thì thào mơ hồ truyền ra.
“Không uổng công ta từng ba lần ra tay. Kẻ này không ngờ đã trưởng thành tới loại trình độ này... Ngọc nhi cũng ở đó, hẳn là nàng này sinh ra chính là kiếp mà tu sĩ áo bào tím kia nói?” Lúc thân ảnh mơ hồ mở miệng thì trên bầu trời có lôi đình ầm ầm xẹt qua.
“Đạo thiên bất tử, thì ta còn chưa chết!” Thân ảnh ấy ngẩng đầu nhìn lên thiên không, khuôn mặt mơ hồ đột nhiên lộ ra hai đạo huyết quang cực kỳ dữ tợn. Y... Chính là bóng người đỏ ngòm xuất hiện ở bên ngoài Kháo Sơn Tông năm đó!
Cũng chính là vị Yêu Chủ đánh ra một kích huyết sắc lúc Thiên Cơ thượng nhân muốn diệt sát Mạnh Hạo!
Giữa không trung của Tiếu gia, sắc vàng lấp lánh. Trong lúc tu sĩ bốn phía còn đang run rẩy kính sợ, Mạnh Hạo quay đầu, ánh mắt ngay lập tức rơi vào thanh niên áo trắng đứng giữa không trung bên ngoài Tiếu gia.
Nam tử mặc áo trắng này có gương mặt tuấn mỹ, mặc trường bào rộng, toàn thân toát ra một cảm giác yêu dị. Nhưng bên ngoài vẻ yêu dị này vẫn tồn tại vẻ tao nhã. Giờ phút này y đứng ở đó, chớ nói bên cạnh y chỉ có một người, dù bốn phía có thiên quân vạn mã, thì người đầu tiên mà người ta nhìn thấy, cũng là y!
Y tuấn mỹ đến yêu dị, thậm chí còn vượt qua rất nhiều cô gái. Nếu y đổi sang mặc nữ trang, thì tất sẽ là một tuyệt đại giai nhân!
Khi ánh mắt Mạnh Hạo nhìn về phía thanh niên mặc áo trắng này, ánh mắt hai người lập tức chạm vào nhau. Mạnh Hạo lập tức nhận ra chiến ý trong mắt cái người cực kỳ tuấn mỹ này. Cùng lúc đó, tu sĩ áo lam của Huyết Yêu Tông ở bên cạnh y, cũng lập tức nhìn vào Tang La đang bị lưới đen trói chặt ở trên mặt đất cách đó không xa. Gã đang định ra tay thì bị thanh niên áo trắng ngăn lại.
“Ngươi không phải là đối thủ của hắn. Người này... Ta cảm thấy rất hứng thú.” Thanh niên áo trắng mỉm cười. Nụ cười rất ôn hòa bình tĩnh, nhưng nếu người này mặc nữ trang thì nụ cười này tất sẽ khiến bách hoa ảm đạm, tuyệt đại tao nhã!
Sau khi cười, thân hình của thanh niên áo trắng này bỗng phóng về phía trước một bước. Một bước này rõ ràng là đạp vào hư vô, nhưng lại khiến hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, giống như bị đạp ở trong lòng, càng khiến cho hắn thấy có chút áp bách.
Cùng lúc đó một cỗ lực lượng Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, thình lình khuếch tán ra từ trên người thanh niên này.
“Đây là Yêu Liên thất đạp của ta, từng bước vấn tâm không thể đoạn. Đạo hữu lưu ý.” Thanh niên áo trắng mở miệng cười cười, đạp xuống bước thứ hai. Khí thế của y ầm ầm kéo lên, trong đó dường như có một cỗ ý chí lan ra bốn phía.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh mang. Khi thanh niên áo trắng này tiến đến, dường như có một cỗ khí tức khó có thể hình dung lập tức sinh ra ở xung quanh hắn. Khí tức này truyền ra một mùi thơm rất dễ ngửi, nhưng nếu trầm mê thì sẽ bị lạc.
Khi bước thứ hai rơi xuống, thân hình Mạnh Hạo chấn động, nhưng tinh mang trong mắt lại càng sắc bén. Sau đó... Thanh niên áo trắng mỉm cười, bước ra bước thứ ba. Khi bước thứ ba rơi xuống thì khí thế của y cường đại lên không chỉ một lần, như hóa thân thành người không thể bị đánh bại, khiến cho Mạnh Hạo có cảm giác đẩu chuyển tinh di, như đã thay đổi toàn bộ thế giới trong mắt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.