Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 206: Hoàng gia ngũ tiên

Nhĩ Căn

03/06/2016

Sau khi đứng dậy, Mạnh Hạo nâng tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức mặt nạ huyết sắc xuất hiện ở trong tay. Mạnh Hạo nhìn cái mặt nạ này, có chút chần chừ. Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, hắn thật sự là không muốn dây dưa quá nhiều cùng với cái Bì Đống này.

Sự đáng ghét của nó đã đạt tới cảnh giới cực kỳ khủng bố, Mạnh Hạo đã nếm đủ sự lợi hại của nó. Lúc này hắn trầm mặc một lát, sau đó hai mắt lộ ra quyết đoán, lập tức đem linh thức dung nhập vào bên trong mặt nạ huyết sắc.

Trước mắt tối sầm lại. Mạnh Hạo vừa mới vào đã cảm nhận được khí tức của Huyết Ngao. Khí tức này giờ phút này đã càng lúc càng mạnh, khiến cho Mạnh Hạo cũng có chút yên tâm.

Huyết Ngao chính là đòn sát thủ lớn nhất của Mạnh Hạo trong tương lai. Hắn rất mong chờ con chó nhỏ năm đó thức tỉnh, cũng một mực chờ đợi một khắc nó tỉnh lại, đứng ở bên cạnh mình, ngửa mặt lên trời gào thét.

Ngay sau đó, linh thức của Mạnh Hạo đã rơi vào cái Tam Vĩ phiên kia. Hắn chỉ dừng lại một chút, không thể không dời đi. Vật ấy hiển nhiên là chí bảo, nhưng lại không thể lấy ra. Đây cũng là điểm mà Mạnh Hạo rất là bất đắc dĩ.

Khi linh thức của Mạnh Hạo nhìn về phía Lý gia lão tổ thì hắn lập tức sửng sốt một chút.

Giờ phút này, Lý gia lão tổ tiều tụy chưa từng có, hồn thể giống như là sắp sụp đổ vậy, đã suy yếu đến cực hạn. Nhất là hai mắt đờ đẫn kia, còn có thần sắc tuyệt vọng, làm cho Mạnh Hạo sau khi nhìn thấy lão thì có cảm giác là mình vẫn còn đánh giá thấp trình độ kinh khủng của Bì Đống...

Bì Đống biến thành chim anh vũ đang đứng ở trên bờ vai của Lý gia lão tổ, hai mắt sáng lên nói lảm nhảm. Thậm chí Mạnh Hạo còn nhìn thấy, cứ sau mấy hơi thở, là thân hình Lý gia lão tổ lại run lên run xuống.

Mạnh Hạo có chút chần chừ, sau đó cắn răng chậm rãi tới gần. Nhưng chớp mắt, khi hắn tới gần, thì Bì Đống ngẩng mạnh đầu lên. Sau khi phát giác ra linh thức của Mạnh Hạo thì lập tức hô lên.

“Ồ? Ngươi đã đến rồi a. Nếu không ngươi cũng tham dự vào đây. Ta cùng với lão nhân này vừa mới nói được về một lần trời chiều bảy vạn năm về trước, còn chưa nói xong đâu. Hắn đã đồng ý nghe ta nói cho đến hết.” Bộ dáng của Bì Đống rất là kích động, giống như là rất chờ mong việc có thể kéo được Mạnh Hạo vào trong cuộc thảo luận.

Trong lòng Mạnh Hạo nhẹ run lên, nhưng không đợi hắn nói, Lý gia lão tổ sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, giống như là nhìn thấy người thân vậy. Lão phát ra một tiếng rống to kích động.

Trong tiếng hô, lão giống như là liều đánh vào chỗ xung yếu.

“Lão phu là Lý Học Phong, là lão tổ của Lý gia bốn ngàn năm trước. Năm đó, ta đoạt xá một tôn thần vệ ở trong Huyết Tiên truyền thừa. Van cầu ngươi, đừng để cho con chim này đến nữa. Ta nói hết, ngươi hỏi ta cái gì ta cũng nói...

Ở chỗ ta còn có công pháp của Lý gia, còn có thần thông của Lý gia. Ngươi muốn cái gì, ta đều nói, đều nói cho ngươi biết. Van cầu ngươi nhanh cho nó đi đi. Ta...”

“Câm miệng! Không biết lớn nhỏ! Lão nhân gia làm người ta ghét như vậy hay sao. Ngươi ngươi ngươi... ngươi quá thất đức, ngươi là của ta!!” Bì Đống nghe xong những lời này thì lập tức nổi giận, đồng thời nó cũng quay sang nhìn Mạnh Hạo, rất là nghiêm túc nói.

“Hắn là của ta! Hắn còn chưa có trở về từ trên con đường tà ác. Ta còn hơn bảy vạn năm...”

“Của ngươi, của ngươi, hắn chắc chắn là của ngươi!” Mạnh Hạo liền vội mở miệng, chém đinh chặt sắt, không chút chần chừ.

“Được rồi, thấy tiểu tử ngươi sảng khoái thống khoái như vậy, lần thảo luận này ta sẽ không cho phép ngươi tham dự. Ta muốn hảo hảo giáo huấn lão đầu này một phát. Hắn lại dám tố cáo. Ta ghét nhất là tố cáo, cái này là không có đạo đức...” Bì Đống quay đầu, đùng đùng nổi giận, nhưng hưng phấn ở trong mắt lại hiển nhiên bạo lộ, trong lòng rất là kích động với việc đột nhiên lại có thêm một cái đề tài.

Lý gia lão tổ lộ ra vẻ tuyệt vọng, khẩn cầu nhìn qua Mạnh Hạo. Giờ phút này lão cực kỳ hối hận. Lúc trước vì sao phải kiêu căng, nếu sớm quy hàng thì hôm nay cũng không bị cái con chim mà lão thấy cực kỳ khủng bố này tra tấn.



Nghĩ tới cuộc sống mấy ngày qua, cái loại sống không bằng chết này, cái ác mộng chết cũng không chết được này, khiến cho toàn thân Lý gia lão tổ run rẩy.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng.

“Lão nhân gia ngài thiên biến vạn hóa. Sắp tới vãn bối muốn trà trộn vào một cái tông môn, không biết tiền bối đây có thể cho mượn một ít lực biến hóa có được không?” Mạnh Hạo cẩn thận lựa chọn từ ngữ, vừa nói vừa lùi về phía sau ba bước.

Bì Đống nghe xong, kinh ngạc quay người nhìn Mạnh Hạo.

“Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm chuyện xấu!”

“Không phải. Ở trong tông môn đó, có một tên phi thường tà ác. Ta muốn trà trộn vào cái tông môn kia, đem người này bắt ra, sau đó để cho tiền bối hảo hảo giáo dục hắn một chút, để đưa hắn trở về từ trên con đường tà ác.” Mạnh Hạo dùng từ ngữ chính nghĩa nói, tràn đầy chính khí.

“Lại có việc này? Được được được, lần này Mạnh Hạo ngươi làm quá đúng. Tên tà ác như vậy, phải cần lão nhân gia ta đến độ hóa... Tuy nhiên...” Bì Đống lập tức kích động, nhưng nói xong thì bỗng nhiên chần chừ.

“Mấy ngày tới, ta sẽ mang tới cho tiền bối một tên ác bá, để cho tiền bối cảm hóa.” Mạnh Hạo vội vàng mở miệng, giọng nói tràn đầy dụ dỗ.

“À?” Bì Đống lập tức càng trở nên kích động, vẻ chần chừ giảm bớt đi rất nhiều.

“Hai tên ác bá!” Mạnh Hạo vội vàng rèn sắt khi còn nóng.

Thân hình Bì Đống run lên, kích động vuốt cánh. Nhưng mơ hồ vẫn còn chút chần chừ.

“Năm tên ác bá! Mấy hôm nữa, ta sẽ tìm về cho ngươi năm tên ác bá.” Mạnh Hạo cắn răng một cái, quyết đoán mở miệng.

Bì Đống nghe xong những lời này, lập tức gào khóc kêu lên, thân hình run rẩy, hai mắt đều đã đỏ lên vì kích động, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, hô hấp dường như cũng dồn dập cả lên.

“Ta muốn ba tên ác bá!” Bì Đống mở miệng rống to, ra vẻ mặc kệ, lại càng khẩn trương nhìn Mạnh Hạo, giống như là sợ Mạnh Hạo không đồng ý.

“À? Ba tên?” Mạnh Hạo sững sờ. Hắn vốn tưởng bộ dáng kích động bất cứ giá nào này của Bì Đống, thì tất sẽ là công phu sư tử ngoạm, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ như vậy.

“Ba cái. Mang tới cho ta ba tên ác bá, ta liền giúp ngươi! Ít hơn ba tên đều không được!” Bì Đống rống to, bộ dạng giống như Mạnh Hạo không đồng ý, liền muốn liều mạng.

Trong lòng Mạnh Hạo nổi lên cổ quái, lúc này liền vội vàng gật đầu.

“Được. Ta sẽ tìm cho ngươi ba tên ác bá. Một cái cũng không thiếu!” Mạnh Hạo nói xong, vội vã thu hồi linh thức, thở sâu, vẻ mặt càng thêm cổ quái nhìn mặt nạ huyết sắc ở trong tay.

“Cái Bì Đống này chẳng lẽ không biết số? Ta nói năm tên, bộ dáng nó lại rất liều mạng hô lên ba tên...” Mạnh Hạo nói thầm trong lòng, tranh thủ thu hồi lại cái mặt nạ này. Sau đó thân hình nhoáng lên hóa thành cầu vồng bay ra khỏi động phủ. Lúc này, ở bên ngoài mưa đã nhỏ đi rất nhiều, Mạnh Hạo bay rất nhanh, hóa thành một vệt trắng, nháy mắt đi xa.

Hai ngày sau.



“Mạnh lão đệ, ở phía trước cách đây không xa chính là nhà của mấy vị huynh trưởng của ta. Đến nơi đó, hắn nhất định phải ở lại một đoạn thời gian. Hai người chúng ta mới gặp đã thân, muốn kết bái một phen. Phải biết rằng ở nơi này, tên tuổi của Hoàng gia ngũ tiên chúng ta sẽ là sự đảm bảo rất lớn cho Mạnh lão đệ hành tẩu!” Trên sơn đạo, một đại hán hơn ba mươi tuổi, mặc áo khoác màu vàng, râu cá trê, hai mắt hơi nhỏ đang hướng về một người thanh niên ở bên cạnh nói, mở miệng cười.

Thiếu niên kia nhìn như là rất ngại ngùng, tu vi thoạt nhìn là ngưng khí tầng tám, cao hơn một tầng so với hán tử mặc áo khoác màu vàng này.

“Đa tạ Hoàng đại ca. Tiểu đệ lần đầu rời khỏi tông môn, gặp được Hoàng đại ca chính là may mắn của ta.” Thanh niên kia ngại ngùng, liên tục nói cám ơn.

“Đi ra ngoài thì phải nhờ vả bằng hữu, chút chuyện này cũng không đáng vào đâu. Mấy huynh trưởng của ta cũng đều rất hiếu khách, hơn nữa lão đệ bằng chừng ấy tuổi mà đã có tu vi như thế, tương lai bất khả hạn lượng, khả năng trở thành nhân tài kiệt xuất của Nam Vực ở trong tầm tay. Thậm chí còn có thể cùng tỏa sáng với thiên kiêu. Mấy huynh trưởng nhà ta tất nhiên là sẽ cực kỳ coi trọng, lại càng vui vẻ kết giao.” Hán tử mặc áo khoác màu vàng này cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ vào bả vai của thanh niên kia, nhưng trong mắt gã lại có một vệt khinh miệt cùng tham lam thoáng qua, nhìn lướt qua túi trữ vật mà thanh niên này để lộ ra bên ngoài.

Cái túi trữ vật kia gã chưa từng thấy qua, nhìn liền thấy là không giống bình thường.

Trên thực tế, với tầm mắt của hán tử mặc áo khoác màu vàng này, đương nhiên là gã không có khả năng nhìn thấy túi trữ vật như vậy. Bởi vì đây là túi càn khôn. Mà thanh niên này dĩ nhiên là Mạnh Hạo.

Hai người gặp nhau ở bên ngoài một chỗ núi hoang sáng nay. Lúc ấy hán tử mặc áo khoác màu vàng đã nhìn thấy túi càn khôn này. Nhưng gã thấy tu vi của Mạnh Hạo thì ngay lập tức bỏ đi ý niệm cướp đoạt ở trong đầu, mà tiến tới nhiệt tình bắt chuyện, chỉ mấy câu đã moi ra được không ít nội dung.

“Một tên đệ tử của một cái tông môn chưa từng nghe qua đi ra ngoài rèn luyện lịch lãm. Đệ tử như vậy, ở trên người đều có một chút pháp bảo bảo vệ tính mạng của tông môn. Tuy nhiên phần lớn là không có chút lịch duyệt nào, ta mới nịnh nọt vài câu mà đã bay bay rồi.” Hán tử mặc áo khoác màu vàng cười híp mắt nhìn Mạnh Hạo, trong lòng có cảm giác là mình đã nhìn thấu đối phương rồi.

Mạnh Hạo lại càng thêm ngại ngùng, trong lòng thấy rất là may mắn. Mình đã đi tìm hai ngày, rốt cuộc đã tìm được một tên tu sĩ hình như là ác bá ở nơi đây. Trên thực tế may mắn là, người này còn mang mình đi, mà nơi gã muốn mang mình đi, hiển nhiên là nơi có nhiều ác bá mà Bì Đống thích nữa.

Hai người đang nói thì ở dưới ngọn núi trước mặt bọn họ, xuất hiện một tòa động phủ đang đóng kín cửa. Động phủ này có cừa bằng đá xanh, giống như là đào rỗng nửa ngọn núi mà mở ra vậy. Trước cửa còn có hai con sư tử đá rất là sống động, nhưng lại có chút không cân đối với bốn phía nơi đây, tựa như là nó được vận chuyển từ nơi khác tới.

Cũng ở bên ngoài động phủ này, có hai tòa tháp cao. Thứ tạo thành hai tòa tháp này không phải là gỗ mà là một đống hài cốt, bên trong có người có thú, xếp chồng chất lên cao, tản mát ra cảm giác âm u.

“Lão đệ, chính là chỗ đó.” Hán tử mặc áo khoác màu vàng cười ha ha một tiếng, hướng về phía Mạnh Hạo nói.

“Nơi đây...” Mạnh Hạo nhíu mày.

“Lão ca biết rõ trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Nơi đây núi hoang dã lĩnh, chúng ta cư ngụ ở nơi này, mặc dù không đi trêu chọc người khác nhưng cũng không khỏi không đề phòng. Những thứ này chỉ là vật bài trí, để chấn nhiếp hạng giá áo túi cơm thôi.” Hán tử mặc áo khoác màu vàng nghiêm mặt mở miệng.

Mạnh Hạo không nói gì, nhưng trong mắt lại có lãnh ý, chỉ là lão tổ này hiển nhiên là không có khả năng phát giác ra. Vừa nói xong, gã phất tay áo lấy ra một thanh phi kiếm, từ trên đỉnh núi trượt đi, hóa thành cầu vồng thẳng hướng động phủ mà đi.

Mạnh Hạo ở phía sau, đạp lên phi kiếm, ánh mắt lạnh lùng đi theo.

Hai người vừa mới tới gần, thì hán tử mặc áo khoác màu vàng kia vung tay phải lên. Một đạo ánh sáng màu hồng bay ra, rơi lên cánh cửa đá của động phủ. Lập tức cánh cửa đá này ầm ầm chấn động, tự động mở ra.

Khi cánh cửa vừa mới mở ra, ngay lập tức có ba người tu sĩ đi ra. Ba người này đều khoảng bốn mươi tuổi, tu vi đều là ngưng khí tầng chín. Hai người trong đó có bộ mặt dữ tợn, còn một người thì xanh xao vàng vọt, nhưng hai mắt lại ánh lên vẻ gian trá, cầm một cây quạt, vừa cười vừa quét mắt nhìn qua Mạnh Hạo.

“Ba vị ca ca, đây là Mạnh tiểu hữu mà tiểu đệ giữa đường gặp được, lần đầu đi ra khỏi tông môn. Ta đã mời tiểu đệ ở lại một thời gian. Chúng ta có thể phải hảo hảo chiêu đãi a.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook