Chương 9: Không đành lòng
Nhĩ Căn
02/06/2016
Thi triển Hóa Yêu Thuật tầng ba làm thân thể Triệu
Vũ Cương cường hãn thêm mấy phần, ngay cả tốc độ trong chốc lát cũng
nhanh hơn không ít. Hắn nhe răng cười nham hiểm, lao thẳng tới phía Mạnh Hạo, nanh vuốt lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Triệu Vũ Cương rất tự tin. Hắn tin rằng hôm nay Mạnh Hạo có muốn trốn cũng trốn không thoát khỏi bàn tay mình.
“Ngươi cứ chạy đi, thuật pháp của Triệu mỗ một khi đã thi triển ra thì ngươi có chạy đằng trời.”
Thấy Triệu Vũ Cương đang biến hóa, Mạnh Hạo đang bỏ chạy trối chết bỗng sững người lại, sau đó như nhớ ra điều gì, vẻ mặt trở nên cổ quái. Hắn không nghĩ tên Triệu sư huynh kia lại có thể thi triển ra loại thuật pháp này, bộ dáng khi hóa thú không khác gì những con dã thú đã chết dưới tay hắn.
Hắn cẩn thận quan sát Triệu Vũ Cương. Toàn thân đối phương đã bao trùm bởi bộ lông rậm rì màu vàng chói mắt, thoạt nhìn qua rất giống với thú vương. Đồng thời biểu hiện của Mạnh Hạo cũng khiến Triệu Vũ Cương có chút kinh ngạc. Lần thi triển Hóa Yêu Thuật khi đã đạt tới tu vi Ngưng Khí tầng thứ ba này là lần đầu tiên hắn thi triển trước mặt người khác, nhưng nhìn vẻ mặt kỳ quái của Mạnh Hạo khiến cho hắn nghi hoặc, trong mắt lộ ra sát ý.
“Tình huống này, mảnh gương đồng kia có lẽ sẽ có ích đây.” Sau khi hóa thú, tốc độ của Triệu Vũ Cương tăng lên rất nhiều, trong chốc lát đã tới gần Mạnh Hạo. Mạnh Hạo cắn răng, không chút do dự lấy từ trong túi trữ vật bên hông ra mảnh gương đồng, hướng mặt gương về phía đối phương.
Ngay lúc đó, Mạnh Hạo cảm giác được từ trong mảnh gương bộc phát ra nhiệt lượng cực nóng trước giờ chưa từng có, so với lúc hắn diệt sát yêu thú những lần trước còn nóng hơn nhiều, có cảm giác như nhiệt lượng này có thể phun ra, phá tan mảnh gương rồi hóa thành thực thể.
Thân thể Triệu Vũ Cương nhảy lên, thần sắc dữ tợn. Nhưng cùng lúc ấy, hắn cảm thấy từ trong cơ thể hiện ra một cỗ khí tức cuồng bạo, từ trong đâm ra làm hắn biến sắc. Cỗ khí tức này khiến lục phủ ngũ tạng hắn đau nhức kịch liệt. Hắn nhanh chóng dồn khí về đan điền, muốn đẩy cỗ khí tức này ra ngoài cơ thể nhưng cỗ khí tức mạnh mẽ này ở trong cơ thể như đang tìm nơi yếu nhược để xông ra. Từ lúc Triệu Vũ Cương vận khí ở đan điền thì nó nhanh chóng hướng tới phía mông hắn mà đi, sau đó là cảm giác đau đớn kịch liệt, rồi tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang lên…
Toàn thân Triệu Vũ Cương run rẩy, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo phẫn nộ đến cực điểm, tròng mắt vằn lên từng tia tơ máu.
“Triệu sư huynh, việc hôm nay nên kết thúc như thế nào hẳn là sư huynh cũng biết. Ta không làm khó ngươi, ngươi cũng đừng chọc tới ta.” Mạnh Hạo nghe tiếng hét thảm của đối phương thì tâm thần hơi biến động. Hắn không đành lòng giết đối phương, vì dù sao tên sư huynh này cũng là người chứ không phải yêu thú.
“Tên tiểu tạp chủng kia, hôm nay lão tử muốn giết ngươi, ngày sau cũng muốn giết ngươi. Nếu tìm được nhà ngươi, ta sẽ giết cả nhà ngươi, nhục mạ cha mẹ, gia tộc của ngươi mới hả nỗi giận này.”
Hai mắt Triệu Vũ Cương đỏ bừng. Cơn đau kịch liệt làm hắn hét lớn, thân thể nhanh chóng lao về hướng Mạnh Hạo, móng vuốt sắc bén vung lên muốn xé xác đối phương.
Mạnh Hạo xuất thân thư sinh, không có chuyện thì không muốn cùng người khác đánh nhau, nhưng nghe thấy Triệu Vũ Cương nói vậy thì sát ý liền dâng cao. Kẻ trước mắt đã không nói đạo lý, chủ động trêu chọc hắn, hắn không đành lòng ra tay lại bị đối phương mạt sát muốn lấy mạng thì hắn không còn do dự nữa. Mạnh Hạo bước về sau mấy bước, nâng mảnh gương đồng chiếu về phía đối phương.
Chưa kịp tới gần Mạnh Hạo, từ trong thân thể Triệu Vũ Cương lại xuất hiện một cơn đau nhức khiến hắn hoảng sợ. Đã trải qua một lần cảm giác này, Triệu Vũ Cương liền vận khí bảo vệ thân thể khiến cho cỗ khí tức kia nhất thời không có cách nào bùng phát. Triệu Vũ Cương thấy vậy thì buông lỏng tâm tư, nhưng hắn không ngờ, cỗ khí thế kia chạy khắp toàn thân, sau đó từ tai trái của hắn bùng phát thoát ra.
Đau đớn mãnh liệt khiến hắn kêu lên thảm thiết, tai trái đã nát bấy của hắn phun ra từng dòng máu tươi làm sắc mặt hắn tái nhợt, hoảng sợ nhìn về phía Mạnh Hạo.
“Ta muốn giết cả nhà, giết cả gia tộc của ngươi! Muốn cả gia tộc ngươi đau đớn mà chết.” Tai trái đã điếc, Triệu Vũ Cương vẫn gầm lên, vung trảo đánh về phía Mạnh Hạo, quyết không buông tha.
“Lại bùng nổ ở mặt sao?” Mạnh Hạo sững người. Hắn chưa bao giờ thấy yêu thú bị nổ ở vị trí này. Thân thể lập tức lui lại sau, tiếp tục giơ mảnh gương đồng chiếu tới.
“Mạnh Hạo!” Triệu Vũ Cương kêu lên thảm thiết, tai phải nổ tung, thần sắc không còn hung hãn như trước, thay vào đó là cảm giác sợ hãi chưa từng có. Hắn xoay người muốn bỏ chạy ngay khỏi nơi này, không còn tâm tư gây phiền toái cho Mạnh Hạo nữa. Vừa chạy, hắn vừa liếc nhìn mảnh gương trong tay Mạnh Hạo, nảy sinh ý muốn gọi người tới cướp đoạt.
Mạnh Hạo đuổi theo, tâm tình hưng phấn vô cùng. Suốt quảng đường truy kích, hắn chứng kiến nỗi tuyệt vọng trong lòng Triệu Vũ Cương không ngừng lớn lên, lúc này hắn đã không còn lực bỏ chạy nữa.
Toàn thân máu tươi phun trào, sau hơn mười hơi thở thì ánh mắt Triệu Vũ Cương ảm đạm, thân thể yêu thú dần biến trở lại hình người, bộ lông cũng biến mất. Mảnh gương đồng cũng không còn biểu hiện hứng khởi như lúc trước. Thân thể đã chết của Triệu Vũ Cương rơi phịch trên mặt đất, ánh mắt vẫn còn vương lại nét sợ hãi và tuyệt vọng.
Mạnh Hạo nhìn thi thể Triệu Vũ Cương, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, lại nhìn mảnh gương đồng đang bay giữa không trung quay về rơi trên tay mình. Cầm mảnh gương, thân thể Mạnh Hạo cũng hơi run run, lộ ra một tia kính sợ. Bình thường hắn nhìn dã thú bị giết nhưng không cảm thấy gì, hôm nay nhìn thấy người chết trước mặt, toàn thân huyết nhục lẫn lộn đã tác động mạnh tới tâm tình của hắn. Hắn đứng sững, nhẹ buông tay, mảnh gương đồng rơi trên mặt đất.
Hắn dù sao cũng chỉ là một thư sinh, mảnh gương lúc đầu còn tràn ngập hưng phấn, giờ phút này cũng tỏa ra khí tức âm trầm quỷ dị, có cảm giác như nó hiểu thấu những ưu tư trong lòng Mạnh Hạo.
Sau một lát trầm mặc, nội tâm phức tạp, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ mờ mịt. Hắn vẫn nghĩ mình chỉ là một thư sinh ở huyện Vân Kiệt, chưa từng cùng người đánh lộn chứ nói gì tới ý định giết người.
“Đạo lý làm người ta không phải không biết. Ở nơi tông môn mạnh được yếu thua này cũng có đạo lý riêng, nhưng ngay lúc này, ta thật chưa thể quen được…” Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, sau một lúc lâu mới thở dài, yên lặng bước đi.
Đi hơn mười bước, Mạnh Hạo cắn răng, quay người đi nhanh về phía thi thể Triệu Vũ Cương, gỡ túi trữ vật từ trên người đối phương xuống, tay phải vung lên. Hỏa xà bắn ra bao trùm thi thể Triệu Vũ Cương khiến thân thể hắn dần khô héo rồi biến mất hoàn toàn.
Hít thở mấy hơi, hắn cúi nhìn mảnh gương đồng, sau một lúc phân vân thì nắm chặt lại, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này tiến về động phủ. Hắn ngồi yên lặng một lúc lâu, chợt nhớ tới túi trữ vật đoạt được liền mở ra, sau một hồi xem xét, hai mắt sáng ngời, nỗi lòng u ám bị những vật phẩm trong túi trữ vật của Triệu Vũ Cương làm cho tan biến.
“Tên này có nhiều tiền vậy sao!” Mạnh Hạo hít hà, từ trong túi trữ vật lấy ra tám nửa khối linh thạch, bảy hạt Ngưng Linh Đan, ngoài ra còn có một cốt phiến ở trên khắc chi chít những dòng chữ nhỏ.
Mạnh Hạo cầm lấy cốt phiến quan sát cẩn thận, sau một lúc thì đáp sang bên cạnh, nhăn mặt. Trên cốt phiến này ghi lại công pháp Yêu Hóa Thuật, là thứ công pháp Mạnh Hạo thật không muốn dây vào. Hắn không dám nghĩ tới có lúc nào đó chính mình lại bị mảnh gương kia giết chết.
Sau khi ném cốt phiến đi, Mạnh Hạo mới nhớ tới thanh phi kiếm liền chạy ra ngoài động phủ, lục tìm trong đám bụi cỏ thanh tiểu kiếm màu trắng mà Triệu Vũ Cương chưa kịp lấy đi. Về tới động phủ, hắn cẩn thận quan sát mấy lần, ánh mắt phức tạp.
Tu tiên và giữ đạo không phải lúc nào cũng đi cùng một đường. Mạnh Hạo biết thế, nhất thời quyết định buông tay không nghĩ tới việc này nữa. Hiện giờ chỉ nghĩ làm sao để có thể sinh tồn trong tông môn này.
Sau một hồi, ánh mắt Mạnh Hạo trở nên quyết đoán, cúi đầu cầm lấy linh thạch, sờ nắn một lượt mới lấy mảnh gương đồng ra để ở bên cạnh, rồi nhìn ngắm cả nửa ngày.
“Là Triệu sư huynh hắn trêu chọc ta trước, ta chỉ có thể tự bảo vệ mình. Ta giết người, nhưng ta có đạo lý, ta còn nói nhân nghĩa. Hắn là người đáng chết!” Mạnh Hạo lẩm bẩm.
“Mảnh gương này rơi vào tay ác nhân tất gây ra họa lớn, nhưng rơi vào tay ta thì chưa chắc. Dù sao, lần sau khi dùng cũng phải hết sức cẩn thận mới được.” Sau một hồi trầm ngâm, Mạnh Hạo ngẩng đầu.
“Thành công hay không là ở lúc này đây. Nếu thành công, từ nay về sau, kết quả tu hành của Mạnh Hạo ta nhất định sẽ không tầm thường.” Hắn không chần chừ nữa, lấy ra khối yêu đan đặt trên mặt gương, lại lấy ra nửa khối linh thạch đặt ở phía trên rồi chăm chú quan sát. Sau thời gian một nén nhang, yêu đan trên mặt gương không có biến hóa nào, linh thạch cũng không biến mất. Hắn đứng lên đi đi lại lại trong động phủ.
“Không đúng, một tháng trước đây còn biến một thành hai cơ mà…”. Mạnh Hạo nhìn nửa khối linh thạch trên mảnh gương, ngẫm nghĩ một chút rồi vỗ vào túi trữ vật, lấy ra thêm nửa khối linh thạch nữa, cẩn thận đặt trên mặt gương.
Khối linh thạch vừa chạm mặt gương thì mặt gương lóe lên quang mang, mặt kính biến đổi như trở thành mặt hồ nước. Hai khối linh thạch chìm dần vào trong, sau đó lóe lên tinh quang, từ bên viên yêu đan xuất hiện một viên yêu đan khác giống viên hiện tại như đúc.
Mạnh Hạo trợn mắt há mồm nhìn sự việc kỳ dị diễn ra, dù đã có sự chuẩn bị trước nhưng tinh thần vẫn bị rung động mạnh. Hắn cầm lấy hai viên yêu đan nhìn kỹ, ánh mắt kích động mãnh liệt.
“Thật kỳ diệu!” Hô hấp của hắn dồn dập một lúc lâu mới bình thường trở lại. Hắn lập tức lấy hết linh thạch ra thử lại. Sau một lúc, chín khối linh thạch chỉ còn lại một khối, thay vào đó lại xuất hiện bốn viên yêu đan, cộng với viên yêu đan ban đầu tổng cộng là năm viên. Từ mấy viên yêu đan này tỏa ra mùi hương đậm đặc làm hắn như sống trong cảm giác mê say, há miệng cười ngây ngô.
Đêm đã khuya, Mạnh Hạo không do dự lấy ra một viên yêu đan nuốt vào, sau đó mấy canh giờ lại từ từ nuốt một viên khác. Hắn chưa bao giờ có cảm giác dùng yêu đan xa xỉ như vậy. Hai viên yêu đan tỏa ra linh khí bàng bạc, không ngừng khuếch tán đi khắp thân thể. Sáng sớm ngày hôm sau, từ trong cơ thể Mạnh Hạo chợt có tiếng nổ vang, trên thân thể hắn tràn ra từng đám dịch nhầy dơ bẩn, hai mắt hắn mở lớn, sáng ngời.
“Ngưng Khí tầng thứ ba!” Mạnh Hạo còn lại ba viên yêu đan, sau một lúc chần chừ thì nuốt vào một viên, tới sáng ngày thứ hai thì hắn nuốt vào toàn bộ số yêu đan vừa có, tu vi bản thân cũng chỉ kém một chút là đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba đỉnh phong.
Còn lại tám viên Ngưng Linh Đan, đối với tu vi hiện giờ của hắn đã không còn nhiều tác dụng. Sau một lúc cân nhắc, hắn cảm thấy việc này có liên quan tới việc hắn nuốt yêu đan vào người, nếu không, mấy viên Ngưng Linh Đan kia sẽ không bị mất đi hiệu lực mới phải. Dù sao, đây cũng là đan dược dùng để cấp cho đệ tử ngoại tông thông thường dùng để tu luyện.
“Mấy viên thế này, nuốt vào e cũng không có mấy tác dụng. Một lúc nuốt vào mấy chục hạt thì may ra…”. Mạnh Hạo nhắm mắt, cẩn thận cảm thụ linh khí trong cơ thể đã không còn giống như dòng suối nhỏ nữa, mà trở thành một con sông đang không ngừng lưu chuyển, mang lại cho hắn cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng kinh người. Cỗ lực lượng này cũng làm hắn hiểu ra, so với ngày hôm qua, hắn thực sự đã thoát thai hoán cốt, đám tu sĩ thông thường đã không dám khinh thường mình nữa. Tu sĩ có tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư đã xem như đỉnh phong trong khu vực quanh đây rồi.
Mạnh Hạo tùy ý vung tay lên, từ đầu ngón tay xuất hiện một ngọn hỏa xà mang theo nhiệt lượng cực nóng khiến cho nhiệt độ bên trong động phủ trong nháy mắt tăng mạnh. Giờ phút này, nếu gặp phải Triệu Vũ Cương, ngọn hỏa xà này không giết chết thì cũng khiến đối phương trọng thương.
Triệu Vũ Cương rất tự tin. Hắn tin rằng hôm nay Mạnh Hạo có muốn trốn cũng trốn không thoát khỏi bàn tay mình.
“Ngươi cứ chạy đi, thuật pháp của Triệu mỗ một khi đã thi triển ra thì ngươi có chạy đằng trời.”
Thấy Triệu Vũ Cương đang biến hóa, Mạnh Hạo đang bỏ chạy trối chết bỗng sững người lại, sau đó như nhớ ra điều gì, vẻ mặt trở nên cổ quái. Hắn không nghĩ tên Triệu sư huynh kia lại có thể thi triển ra loại thuật pháp này, bộ dáng khi hóa thú không khác gì những con dã thú đã chết dưới tay hắn.
Hắn cẩn thận quan sát Triệu Vũ Cương. Toàn thân đối phương đã bao trùm bởi bộ lông rậm rì màu vàng chói mắt, thoạt nhìn qua rất giống với thú vương. Đồng thời biểu hiện của Mạnh Hạo cũng khiến Triệu Vũ Cương có chút kinh ngạc. Lần thi triển Hóa Yêu Thuật khi đã đạt tới tu vi Ngưng Khí tầng thứ ba này là lần đầu tiên hắn thi triển trước mặt người khác, nhưng nhìn vẻ mặt kỳ quái của Mạnh Hạo khiến cho hắn nghi hoặc, trong mắt lộ ra sát ý.
“Tình huống này, mảnh gương đồng kia có lẽ sẽ có ích đây.” Sau khi hóa thú, tốc độ của Triệu Vũ Cương tăng lên rất nhiều, trong chốc lát đã tới gần Mạnh Hạo. Mạnh Hạo cắn răng, không chút do dự lấy từ trong túi trữ vật bên hông ra mảnh gương đồng, hướng mặt gương về phía đối phương.
Ngay lúc đó, Mạnh Hạo cảm giác được từ trong mảnh gương bộc phát ra nhiệt lượng cực nóng trước giờ chưa từng có, so với lúc hắn diệt sát yêu thú những lần trước còn nóng hơn nhiều, có cảm giác như nhiệt lượng này có thể phun ra, phá tan mảnh gương rồi hóa thành thực thể.
Thân thể Triệu Vũ Cương nhảy lên, thần sắc dữ tợn. Nhưng cùng lúc ấy, hắn cảm thấy từ trong cơ thể hiện ra một cỗ khí tức cuồng bạo, từ trong đâm ra làm hắn biến sắc. Cỗ khí tức này khiến lục phủ ngũ tạng hắn đau nhức kịch liệt. Hắn nhanh chóng dồn khí về đan điền, muốn đẩy cỗ khí tức này ra ngoài cơ thể nhưng cỗ khí tức mạnh mẽ này ở trong cơ thể như đang tìm nơi yếu nhược để xông ra. Từ lúc Triệu Vũ Cương vận khí ở đan điền thì nó nhanh chóng hướng tới phía mông hắn mà đi, sau đó là cảm giác đau đớn kịch liệt, rồi tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang lên…
Toàn thân Triệu Vũ Cương run rẩy, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo phẫn nộ đến cực điểm, tròng mắt vằn lên từng tia tơ máu.
“Triệu sư huynh, việc hôm nay nên kết thúc như thế nào hẳn là sư huynh cũng biết. Ta không làm khó ngươi, ngươi cũng đừng chọc tới ta.” Mạnh Hạo nghe tiếng hét thảm của đối phương thì tâm thần hơi biến động. Hắn không đành lòng giết đối phương, vì dù sao tên sư huynh này cũng là người chứ không phải yêu thú.
“Tên tiểu tạp chủng kia, hôm nay lão tử muốn giết ngươi, ngày sau cũng muốn giết ngươi. Nếu tìm được nhà ngươi, ta sẽ giết cả nhà ngươi, nhục mạ cha mẹ, gia tộc của ngươi mới hả nỗi giận này.”
Hai mắt Triệu Vũ Cương đỏ bừng. Cơn đau kịch liệt làm hắn hét lớn, thân thể nhanh chóng lao về hướng Mạnh Hạo, móng vuốt sắc bén vung lên muốn xé xác đối phương.
Mạnh Hạo xuất thân thư sinh, không có chuyện thì không muốn cùng người khác đánh nhau, nhưng nghe thấy Triệu Vũ Cương nói vậy thì sát ý liền dâng cao. Kẻ trước mắt đã không nói đạo lý, chủ động trêu chọc hắn, hắn không đành lòng ra tay lại bị đối phương mạt sát muốn lấy mạng thì hắn không còn do dự nữa. Mạnh Hạo bước về sau mấy bước, nâng mảnh gương đồng chiếu về phía đối phương.
Chưa kịp tới gần Mạnh Hạo, từ trong thân thể Triệu Vũ Cương lại xuất hiện một cơn đau nhức khiến hắn hoảng sợ. Đã trải qua một lần cảm giác này, Triệu Vũ Cương liền vận khí bảo vệ thân thể khiến cho cỗ khí tức kia nhất thời không có cách nào bùng phát. Triệu Vũ Cương thấy vậy thì buông lỏng tâm tư, nhưng hắn không ngờ, cỗ khí thế kia chạy khắp toàn thân, sau đó từ tai trái của hắn bùng phát thoát ra.
Đau đớn mãnh liệt khiến hắn kêu lên thảm thiết, tai trái đã nát bấy của hắn phun ra từng dòng máu tươi làm sắc mặt hắn tái nhợt, hoảng sợ nhìn về phía Mạnh Hạo.
“Ta muốn giết cả nhà, giết cả gia tộc của ngươi! Muốn cả gia tộc ngươi đau đớn mà chết.” Tai trái đã điếc, Triệu Vũ Cương vẫn gầm lên, vung trảo đánh về phía Mạnh Hạo, quyết không buông tha.
“Lại bùng nổ ở mặt sao?” Mạnh Hạo sững người. Hắn chưa bao giờ thấy yêu thú bị nổ ở vị trí này. Thân thể lập tức lui lại sau, tiếp tục giơ mảnh gương đồng chiếu tới.
“Mạnh Hạo!” Triệu Vũ Cương kêu lên thảm thiết, tai phải nổ tung, thần sắc không còn hung hãn như trước, thay vào đó là cảm giác sợ hãi chưa từng có. Hắn xoay người muốn bỏ chạy ngay khỏi nơi này, không còn tâm tư gây phiền toái cho Mạnh Hạo nữa. Vừa chạy, hắn vừa liếc nhìn mảnh gương trong tay Mạnh Hạo, nảy sinh ý muốn gọi người tới cướp đoạt.
Mạnh Hạo đuổi theo, tâm tình hưng phấn vô cùng. Suốt quảng đường truy kích, hắn chứng kiến nỗi tuyệt vọng trong lòng Triệu Vũ Cương không ngừng lớn lên, lúc này hắn đã không còn lực bỏ chạy nữa.
Toàn thân máu tươi phun trào, sau hơn mười hơi thở thì ánh mắt Triệu Vũ Cương ảm đạm, thân thể yêu thú dần biến trở lại hình người, bộ lông cũng biến mất. Mảnh gương đồng cũng không còn biểu hiện hứng khởi như lúc trước. Thân thể đã chết của Triệu Vũ Cương rơi phịch trên mặt đất, ánh mắt vẫn còn vương lại nét sợ hãi và tuyệt vọng.
Mạnh Hạo nhìn thi thể Triệu Vũ Cương, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, lại nhìn mảnh gương đồng đang bay giữa không trung quay về rơi trên tay mình. Cầm mảnh gương, thân thể Mạnh Hạo cũng hơi run run, lộ ra một tia kính sợ. Bình thường hắn nhìn dã thú bị giết nhưng không cảm thấy gì, hôm nay nhìn thấy người chết trước mặt, toàn thân huyết nhục lẫn lộn đã tác động mạnh tới tâm tình của hắn. Hắn đứng sững, nhẹ buông tay, mảnh gương đồng rơi trên mặt đất.
Hắn dù sao cũng chỉ là một thư sinh, mảnh gương lúc đầu còn tràn ngập hưng phấn, giờ phút này cũng tỏa ra khí tức âm trầm quỷ dị, có cảm giác như nó hiểu thấu những ưu tư trong lòng Mạnh Hạo.
Sau một lát trầm mặc, nội tâm phức tạp, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ mờ mịt. Hắn vẫn nghĩ mình chỉ là một thư sinh ở huyện Vân Kiệt, chưa từng cùng người đánh lộn chứ nói gì tới ý định giết người.
“Đạo lý làm người ta không phải không biết. Ở nơi tông môn mạnh được yếu thua này cũng có đạo lý riêng, nhưng ngay lúc này, ta thật chưa thể quen được…” Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, sau một lúc lâu mới thở dài, yên lặng bước đi.
Đi hơn mười bước, Mạnh Hạo cắn răng, quay người đi nhanh về phía thi thể Triệu Vũ Cương, gỡ túi trữ vật từ trên người đối phương xuống, tay phải vung lên. Hỏa xà bắn ra bao trùm thi thể Triệu Vũ Cương khiến thân thể hắn dần khô héo rồi biến mất hoàn toàn.
Hít thở mấy hơi, hắn cúi nhìn mảnh gương đồng, sau một lúc phân vân thì nắm chặt lại, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này tiến về động phủ. Hắn ngồi yên lặng một lúc lâu, chợt nhớ tới túi trữ vật đoạt được liền mở ra, sau một hồi xem xét, hai mắt sáng ngời, nỗi lòng u ám bị những vật phẩm trong túi trữ vật của Triệu Vũ Cương làm cho tan biến.
“Tên này có nhiều tiền vậy sao!” Mạnh Hạo hít hà, từ trong túi trữ vật lấy ra tám nửa khối linh thạch, bảy hạt Ngưng Linh Đan, ngoài ra còn có một cốt phiến ở trên khắc chi chít những dòng chữ nhỏ.
Mạnh Hạo cầm lấy cốt phiến quan sát cẩn thận, sau một lúc thì đáp sang bên cạnh, nhăn mặt. Trên cốt phiến này ghi lại công pháp Yêu Hóa Thuật, là thứ công pháp Mạnh Hạo thật không muốn dây vào. Hắn không dám nghĩ tới có lúc nào đó chính mình lại bị mảnh gương kia giết chết.
Sau khi ném cốt phiến đi, Mạnh Hạo mới nhớ tới thanh phi kiếm liền chạy ra ngoài động phủ, lục tìm trong đám bụi cỏ thanh tiểu kiếm màu trắng mà Triệu Vũ Cương chưa kịp lấy đi. Về tới động phủ, hắn cẩn thận quan sát mấy lần, ánh mắt phức tạp.
Tu tiên và giữ đạo không phải lúc nào cũng đi cùng một đường. Mạnh Hạo biết thế, nhất thời quyết định buông tay không nghĩ tới việc này nữa. Hiện giờ chỉ nghĩ làm sao để có thể sinh tồn trong tông môn này.
Sau một hồi, ánh mắt Mạnh Hạo trở nên quyết đoán, cúi đầu cầm lấy linh thạch, sờ nắn một lượt mới lấy mảnh gương đồng ra để ở bên cạnh, rồi nhìn ngắm cả nửa ngày.
“Là Triệu sư huynh hắn trêu chọc ta trước, ta chỉ có thể tự bảo vệ mình. Ta giết người, nhưng ta có đạo lý, ta còn nói nhân nghĩa. Hắn là người đáng chết!” Mạnh Hạo lẩm bẩm.
“Mảnh gương này rơi vào tay ác nhân tất gây ra họa lớn, nhưng rơi vào tay ta thì chưa chắc. Dù sao, lần sau khi dùng cũng phải hết sức cẩn thận mới được.” Sau một hồi trầm ngâm, Mạnh Hạo ngẩng đầu.
“Thành công hay không là ở lúc này đây. Nếu thành công, từ nay về sau, kết quả tu hành của Mạnh Hạo ta nhất định sẽ không tầm thường.” Hắn không chần chừ nữa, lấy ra khối yêu đan đặt trên mặt gương, lại lấy ra nửa khối linh thạch đặt ở phía trên rồi chăm chú quan sát. Sau thời gian một nén nhang, yêu đan trên mặt gương không có biến hóa nào, linh thạch cũng không biến mất. Hắn đứng lên đi đi lại lại trong động phủ.
“Không đúng, một tháng trước đây còn biến một thành hai cơ mà…”. Mạnh Hạo nhìn nửa khối linh thạch trên mảnh gương, ngẫm nghĩ một chút rồi vỗ vào túi trữ vật, lấy ra thêm nửa khối linh thạch nữa, cẩn thận đặt trên mặt gương.
Khối linh thạch vừa chạm mặt gương thì mặt gương lóe lên quang mang, mặt kính biến đổi như trở thành mặt hồ nước. Hai khối linh thạch chìm dần vào trong, sau đó lóe lên tinh quang, từ bên viên yêu đan xuất hiện một viên yêu đan khác giống viên hiện tại như đúc.
Mạnh Hạo trợn mắt há mồm nhìn sự việc kỳ dị diễn ra, dù đã có sự chuẩn bị trước nhưng tinh thần vẫn bị rung động mạnh. Hắn cầm lấy hai viên yêu đan nhìn kỹ, ánh mắt kích động mãnh liệt.
“Thật kỳ diệu!” Hô hấp của hắn dồn dập một lúc lâu mới bình thường trở lại. Hắn lập tức lấy hết linh thạch ra thử lại. Sau một lúc, chín khối linh thạch chỉ còn lại một khối, thay vào đó lại xuất hiện bốn viên yêu đan, cộng với viên yêu đan ban đầu tổng cộng là năm viên. Từ mấy viên yêu đan này tỏa ra mùi hương đậm đặc làm hắn như sống trong cảm giác mê say, há miệng cười ngây ngô.
Đêm đã khuya, Mạnh Hạo không do dự lấy ra một viên yêu đan nuốt vào, sau đó mấy canh giờ lại từ từ nuốt một viên khác. Hắn chưa bao giờ có cảm giác dùng yêu đan xa xỉ như vậy. Hai viên yêu đan tỏa ra linh khí bàng bạc, không ngừng khuếch tán đi khắp thân thể. Sáng sớm ngày hôm sau, từ trong cơ thể Mạnh Hạo chợt có tiếng nổ vang, trên thân thể hắn tràn ra từng đám dịch nhầy dơ bẩn, hai mắt hắn mở lớn, sáng ngời.
“Ngưng Khí tầng thứ ba!” Mạnh Hạo còn lại ba viên yêu đan, sau một lúc chần chừ thì nuốt vào một viên, tới sáng ngày thứ hai thì hắn nuốt vào toàn bộ số yêu đan vừa có, tu vi bản thân cũng chỉ kém một chút là đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba đỉnh phong.
Còn lại tám viên Ngưng Linh Đan, đối với tu vi hiện giờ của hắn đã không còn nhiều tác dụng. Sau một lúc cân nhắc, hắn cảm thấy việc này có liên quan tới việc hắn nuốt yêu đan vào người, nếu không, mấy viên Ngưng Linh Đan kia sẽ không bị mất đi hiệu lực mới phải. Dù sao, đây cũng là đan dược dùng để cấp cho đệ tử ngoại tông thông thường dùng để tu luyện.
“Mấy viên thế này, nuốt vào e cũng không có mấy tác dụng. Một lúc nuốt vào mấy chục hạt thì may ra…”. Mạnh Hạo nhắm mắt, cẩn thận cảm thụ linh khí trong cơ thể đã không còn giống như dòng suối nhỏ nữa, mà trở thành một con sông đang không ngừng lưu chuyển, mang lại cho hắn cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng kinh người. Cỗ lực lượng này cũng làm hắn hiểu ra, so với ngày hôm qua, hắn thực sự đã thoát thai hoán cốt, đám tu sĩ thông thường đã không dám khinh thường mình nữa. Tu sĩ có tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư đã xem như đỉnh phong trong khu vực quanh đây rồi.
Mạnh Hạo tùy ý vung tay lên, từ đầu ngón tay xuất hiện một ngọn hỏa xà mang theo nhiệt lượng cực nóng khiến cho nhiệt độ bên trong động phủ trong nháy mắt tăng mạnh. Giờ phút này, nếu gặp phải Triệu Vũ Cương, ngọn hỏa xà này không giết chết thì cũng khiến đối phương trọng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.