Chương 22: Kiếm trên thân yêu mãng!
Nhĩ Căn
02/06/2016
Khoảng thời gian này, toàn bộ Hắc Sơn như muốn sôi
trào vì những trận chiến và tiếng yêu thú gào thét kinh thiên động địa,
cùng với những tiếng kêu thê lương làm đám hơn mười tu sĩ dưới núi không dám lên núi, sắc mặt và tinh thần hoảng sợ.
“Có chuyện gì đã xảy ra? Sao tự nhiên đám yêu thú lại phẫn nộ lên vậy?”
“Dù Doãn Thiên Long và Chu Khải sư huynh hợp sức lại cũng rất khó khiến cho đám yêu thú gào rú điên cuồng như vậy, hẳn phải có chuyện gì khác thường đã xảy ra rồi.”
Mọi người nhao nhao bàn tán, bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng yêu thú thét gào.
So với mấy người này, Doãn Thiên Long và Chu Khải ở trên núi bị Mạnh Hạo dùng thủ đoạn dẫn dụ yêu thú tới khiến hai người bọn hắn như muốn phát điên vì giận. Ánh mắt nhìn theo hắn bỏ đi tràn đầy căm hận. Nếu ánh mắt con người ta có thể giết người, thì Mạnh Hạo đã bị hai người này giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Chiến đấu mệt mỏi suốt cả quãng đường truy đuổi như thế nào, chỉ có hai người bọn hắn hiểu rõ nhất! Nhiều yêu thú cùng xuất hiện khiến da đầu bọn hắn run lên. Bọn hắn chật vật mới đẩy lui yêu thú, thoát ra được một lúc thì lại bị bọn chúng quấn lấy, bị Mạnh Hạo bỏ lại một quãng xa.
“Chết tiệt! Cầu cho ngươi chết rục trong bụng dã thú cho rồi!”
Hai huynh đệ mệt mỏi tới cực độ, trong lòng càng hận Mạnh Hạo thấu xương nhưng nhất thời cũng không thể làm gì. Bản thân Mạnh Hạo cũng không thoải mái như vẻ bề ngoài. Mỗi lần đan mang lóe lên, hắn như muốn nhảy dựng vì đám yêu thú lại phát hiện và truy đuổi. Nếu không có mảnh gương đồng có tác dụng đặc biệt có thể trấn áp chúng, hắn nhất định sẽ rất thê thảm. Cứ kéo dài tình trạng này, sớm muộn hắn cũng gục ngã ở nơi này.
Trên đỉnh Hắc Sơn có rất nhiều khe đá, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi, miệng thở hồng hộc trong một cái khe như thế. Hắn cúi xuống nhìn mảnh gương đang nóng hổi trong tay, có cảm giác như ngày hôm nay, chạm trán nhiều yêu thú khiến nó hết sức hưng phấn. Còn Mạnh Hạo lại chỉ biết cười khổ, không quên cẩn thận quan sát bốn phía. Từ trên một khe nứt lớn ở đỉnh núi, có từng đoàn hắc vụ (khói đen) tràn ra.
Đúng lúc này, tiếng gào thét lấn át toàn bộ tiếng yêu thú trên đỉnh Hắc Sơn từ đỉnh núi truyền tới. Âm thanh như lôi đình nổ vang khiến đám yêu thú còn lại bỗng nhiên im bặt, cảm giác như trên đỉnh Hắc Sơn chỉ còn lại một tiếng gào thét của yêu thú này.
Âm thanh này vang lên làm tâm thần Mạnh Hạo rung chuyển, khuôn mặt biến sắc. Linh lực trong cơ thể muốn nhảy loạn. Tiếng gào thét này chính là tiếng gào thét hắn vẫn nghe thấy những lần tiến vào bên trong Hắc Sơn trước đây.
Hắn đang ngồi tĩnh dưỡng liền mở mắt, nhìn thấy một đoàn sương mù từ đỉnh núi phát tán ra. Sương mù mỏng không ngừng khuếch tán. Mạnh Hạo chợt nhìn thấy một con mãng xà màu đen dài hơn hai trượng, khí thế dọa người đang bò ra khỏi khe núi.
Con mãng xà này có vẻ đang rất chật vật, thống khổ không ngừng gầm lên. Tiếng gầm kinh thiên động địa khiến Mạnh Hạo không kìm được, phun ra một ngụm máu tươi. Toàn thân không tự chủ được nhảy ra khỏi cự thạch, không dám chậm trễ hướng chân núi mà chạy hết tốc lực. Vừa chạy, hắn vừa quay đầu lại quan sát.
Hơn nửa thân thể con mãng xà đã ra khỏi cửa hang, thân thể xoay tròn, giãy dụa như muốn lột da.
“Nó đang lột xác?” Mạnh Hạo liền nhận ra tình trạng của con mãng xà, hắn thở sâu, trong đầu không ngừng suy tính. “Thời điểm lột da chính là thời điểm nó suy yếu nhất. Thân thể nó to lớn như thế, thời gian lột da càng lâu hơn những con mãng xà thông thường. Căn cứ theo thời gian hắn lên núi, nghe thấy tiếng gào thét của nó thì thời gian này phải diễn ra được mấy năm rồi không chừng.
“Khó trách những lần trước ta đi qua ngọn núi này đều nghe được tiếng gào thét của nó!” Mạnh Hạo cảm thán, đang muốn thu ánh mắt lại, chạy xuống chân núi thì hai mắt hắn chợt mở to, ánh nhìn tập trung lên thân thể của con mãng xà, đoạn vừa ra khỏi của hang như có vật gì đâm vào.
Định thần nhìn kỹ, Mạnh Hạo liền sửng sốt. Trên đó chính là một thanh phi kiếm!
Thoạt nhìn, thanh phi kiếm này có vẻ ngoài rất cổ xưa, hình thức không có gì đặc biệt nhưng lại có thể đâm sâu vào da thịt mãng xà, cắm ở đó chắc cũng đã lâu lắm rồi. Vị trí bị phi kiếm đâm vào, da thịt con mãng xà trở nên xám xịt, héo rũ, từ đó có thể tưởng tượng sức mạnh và uy áp của phi kiếm này.
“Tu vi con mãng xà này hẳn đã vượt qua cả Hứa sư tỷ đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy, có thể là tầng thứ tám. Thậm chí là đạt tới Ngưng Khí cực hạn tầng thứ chín cũng nên…”
Trong miệng Mạnh Hạo trở nên khô khốc. Hắn có thể tưởng tượng da con mãng xà này cứng rắn cỡ nào, càng không tưởng tượng được sự cường hãn của thanh phi kiếm kia.
“Thanh phi kiếm này đích thực là bảo vật rồi!” Tim Mạnh Hạo đập liên hồi, nhưng hiện giờ chỉ biết thầm than. Với tu vi Ngưng Khí tầng thứ tư đỉnh phong của hắn, muốn lấy được thanh phi kiếm này thì thật là si tâm vọng tưởng. Dù đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm cũng khó mà mơ tới được.
Mạnh Hạo lắc đầu, thu ánh mắt lại, không còn do dự nữa. Hắn nhằm thẳng chân núi mà chạy. Dù sao, hắn còn có chuyện quan trọng phải làm. Thêm một lần đan mang phát ra, mảnh gương đồng ở trong tay áo hắn lại nóng rực. Chạy được một lúc, lại có không ít yêu thú vừa kêu gào vừa đuổi theo hắn.
Mấy canh giờ nữa trôi qua, trời đã tảng sáng. Mười hai canh giờ là một kỳ hạn rất ngắn. Hai tu sĩ Chu, Doãn đã sớm tuyệt vọng, bọn hắn nhìn Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trên một ngọn cây ở cách rất xa nhưng cũng không có cách nào. Chỉ cần hai người khẽ động, Mạnh Hạo liền kéo tới cả đàn yêu thú khiến cho hai người không cách nào bứt ra được, còn bị nhiều vết thương trên thân thể. Thực sự hai người đã quá mệt mỏi rồi!
“Chết tiệt! Mạnh Hạo ngươi sao còn có thể chạy được vậy!” Chu Khải thở hổn hển, giờ phút này chỉ còn biết hét lên vô lực, nhìn Mạnh Hạo xuất quỷ nhập thần, thoắt ẩn thoắt hiện mà đành lắc đầu cảm thán.
“Nếu ngươi có bản lĩnh, ngươi đừng chạy nữa, cũng không cần phải kéo tới cả đàn yêu thú. Chúng ta đại chiến một hồi!” Doãn Thiên Long cũng muốn phát điên hét lên. Suốt quãng thời gian truy đuổi Mạnh Hạo, hắn không cách nào giết được đối phương, đuổi theo cũng còn không kịp.
“Tu vi của các ngươi cao hơn ta, ta không có cách nào chính diện giao đấu cả. Các ngươi muốn đuổi kịp ta, ta cũng không thể để như vậy được.” Mạnh Hạo nuốt vào một viên đan dược, miệng thở phì phò đáp.
Hai người Chu, Doãn cũng đành cười khổ, bọn hắn chưa từng phải trải qua hoàn cảnh khó khăn như vừa rồi bao giờ. Trong lòng bọn hắn đã rất hối hận. Sớm biết thế này, bọn hắn nhất định sẽ không cố truy đuổi để cướp lấy đan dược.
Sau mười hai canh giờ, Doãn Thiên Long đành thở dài. Hôm nay hắn tiêu tốn không ít đan dược, phi kiếm cũng tổn hao mất hai thanh, hiện giờ không còn có thể chém giết được nữa. Đối thủ của hắn lại có không ít thủ đoạn bảo mệnh, mưu ma chước quỷ vô cùng. Hắn thở dài, đứng dậy liếc Mạnh Hạo một cái thật sâu rồi quay người nhằm chân núi mà đi xuống, trong lòng đã không còn tâm tư cướp đoạt gì.
Hắn rời đi, Chu Khải cũng đành bất lực. Mười hai canh giờ trôi qua, bầu trời đã sáng tỏ. Phong ấn đan dược trong túi trữ vật của Mạnh Hạo đã biến mất. Chu Khải chỉ còn biết oán giận trong lòng, giậm chân bỏ đi. Đối với Mạnh Hạo, hắn đã thực sự đầu hàng, vô phương thu thập. Nếu không nhanh chóng rời khỏi chốn này, sợ là còn gặp không ít rắc rối.
Mạnh Hạo nhìn hai người kéo nhau xuống chân núi, trong lòng nổi lên một cỗ hào khí. Toàn thân bây giờ mới thấy mệt mỏi vô cùng, khiến hắn phải cắn vào đầu lưỡi cho tỉnh táo rồi cũng quay người rời đi nhưng hắn không xuống núi mà tiến ngược lên trên đỉnh núi, nơi có yêu mãng đang gào thét không ngừng.
Hắn tìm một khe hở nhỏ, khoanh chân ngồi xuống, cúi nhìn túi trữ vật, trong lòng không khỏi xót xa.
“Ta đã lãng phí không ít đan dược và linh thạch, lại tổn hao mất ba mươi bảy thanh phi kiếm, hơn bốn mươi viên yêu đan. Chỗ tài nguyên này tương đương với gần hai trăm khối linh thạch, con số không hề nhỏ!” Thân thể Mạnh Hạo cũng trở nên run rẩy, đau lòng tới cực hạn.
“Cũng may là cuối cùng ta đã trụ qua được mười hai canh giờ, Hạn Linh Đan này cuối cùng đã thuộc về ta rồi.” Mạnh Hạo tự an ủi chính mình, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Hắn nhìn ra xung quanh, cảm giác không có nguy hiểm gì thì lôi ra mảnh gương đồng, phục chế Hạn Linh Đan.
Tới buổi trưa, trong tay Mạnh Hạo đã có mười viên Hạn Linh Đan, khuôn mặt không khỏi hiện lên nụ cười thỏa mãn. Phục chế Hạn Linh Đan tốn linh thạch hơn nhiều so với yêu đan thông thường. Hắn nhìn đống đan dược rồi không do dự nuốt vào một viên.
“Ngưng Khí tầng thứ năm, ta nhất định phải đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm!” Hai mắt Mạnh Hạo ánh lên một tia kiên định. Hắn ngồi xuống, vận chuyển tu vi, trong cơ thể liền vang lên từng tiếng nổ trầm đục. Linh khí từ viên Hạn Linh Đan bộc phát vận chuyển linh lực đi khắp toàn thân.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đảo mắt đã qua mấy ngày. Mạnh Hạo nhắm mắt trùng kích tầng thứ năm. Trong khoảng thời gian này, trên đỉnh Hắc Sơn vẫn thường vang lên tiếng gầm thét của mãng xà, mỗi ngày một nhiều lên tựa như việc lột xác của nó đã đạt tới thời điểm mấu chốt.
“Có chuyện gì đã xảy ra? Sao tự nhiên đám yêu thú lại phẫn nộ lên vậy?”
“Dù Doãn Thiên Long và Chu Khải sư huynh hợp sức lại cũng rất khó khiến cho đám yêu thú gào rú điên cuồng như vậy, hẳn phải có chuyện gì khác thường đã xảy ra rồi.”
Mọi người nhao nhao bàn tán, bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng yêu thú thét gào.
So với mấy người này, Doãn Thiên Long và Chu Khải ở trên núi bị Mạnh Hạo dùng thủ đoạn dẫn dụ yêu thú tới khiến hai người bọn hắn như muốn phát điên vì giận. Ánh mắt nhìn theo hắn bỏ đi tràn đầy căm hận. Nếu ánh mắt con người ta có thể giết người, thì Mạnh Hạo đã bị hai người này giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Chiến đấu mệt mỏi suốt cả quãng đường truy đuổi như thế nào, chỉ có hai người bọn hắn hiểu rõ nhất! Nhiều yêu thú cùng xuất hiện khiến da đầu bọn hắn run lên. Bọn hắn chật vật mới đẩy lui yêu thú, thoát ra được một lúc thì lại bị bọn chúng quấn lấy, bị Mạnh Hạo bỏ lại một quãng xa.
“Chết tiệt! Cầu cho ngươi chết rục trong bụng dã thú cho rồi!”
Hai huynh đệ mệt mỏi tới cực độ, trong lòng càng hận Mạnh Hạo thấu xương nhưng nhất thời cũng không thể làm gì. Bản thân Mạnh Hạo cũng không thoải mái như vẻ bề ngoài. Mỗi lần đan mang lóe lên, hắn như muốn nhảy dựng vì đám yêu thú lại phát hiện và truy đuổi. Nếu không có mảnh gương đồng có tác dụng đặc biệt có thể trấn áp chúng, hắn nhất định sẽ rất thê thảm. Cứ kéo dài tình trạng này, sớm muộn hắn cũng gục ngã ở nơi này.
Trên đỉnh Hắc Sơn có rất nhiều khe đá, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi, miệng thở hồng hộc trong một cái khe như thế. Hắn cúi xuống nhìn mảnh gương đang nóng hổi trong tay, có cảm giác như ngày hôm nay, chạm trán nhiều yêu thú khiến nó hết sức hưng phấn. Còn Mạnh Hạo lại chỉ biết cười khổ, không quên cẩn thận quan sát bốn phía. Từ trên một khe nứt lớn ở đỉnh núi, có từng đoàn hắc vụ (khói đen) tràn ra.
Đúng lúc này, tiếng gào thét lấn át toàn bộ tiếng yêu thú trên đỉnh Hắc Sơn từ đỉnh núi truyền tới. Âm thanh như lôi đình nổ vang khiến đám yêu thú còn lại bỗng nhiên im bặt, cảm giác như trên đỉnh Hắc Sơn chỉ còn lại một tiếng gào thét của yêu thú này.
Âm thanh này vang lên làm tâm thần Mạnh Hạo rung chuyển, khuôn mặt biến sắc. Linh lực trong cơ thể muốn nhảy loạn. Tiếng gào thét này chính là tiếng gào thét hắn vẫn nghe thấy những lần tiến vào bên trong Hắc Sơn trước đây.
Hắn đang ngồi tĩnh dưỡng liền mở mắt, nhìn thấy một đoàn sương mù từ đỉnh núi phát tán ra. Sương mù mỏng không ngừng khuếch tán. Mạnh Hạo chợt nhìn thấy một con mãng xà màu đen dài hơn hai trượng, khí thế dọa người đang bò ra khỏi khe núi.
Con mãng xà này có vẻ đang rất chật vật, thống khổ không ngừng gầm lên. Tiếng gầm kinh thiên động địa khiến Mạnh Hạo không kìm được, phun ra một ngụm máu tươi. Toàn thân không tự chủ được nhảy ra khỏi cự thạch, không dám chậm trễ hướng chân núi mà chạy hết tốc lực. Vừa chạy, hắn vừa quay đầu lại quan sát.
Hơn nửa thân thể con mãng xà đã ra khỏi cửa hang, thân thể xoay tròn, giãy dụa như muốn lột da.
“Nó đang lột xác?” Mạnh Hạo liền nhận ra tình trạng của con mãng xà, hắn thở sâu, trong đầu không ngừng suy tính. “Thời điểm lột da chính là thời điểm nó suy yếu nhất. Thân thể nó to lớn như thế, thời gian lột da càng lâu hơn những con mãng xà thông thường. Căn cứ theo thời gian hắn lên núi, nghe thấy tiếng gào thét của nó thì thời gian này phải diễn ra được mấy năm rồi không chừng.
“Khó trách những lần trước ta đi qua ngọn núi này đều nghe được tiếng gào thét của nó!” Mạnh Hạo cảm thán, đang muốn thu ánh mắt lại, chạy xuống chân núi thì hai mắt hắn chợt mở to, ánh nhìn tập trung lên thân thể của con mãng xà, đoạn vừa ra khỏi của hang như có vật gì đâm vào.
Định thần nhìn kỹ, Mạnh Hạo liền sửng sốt. Trên đó chính là một thanh phi kiếm!
Thoạt nhìn, thanh phi kiếm này có vẻ ngoài rất cổ xưa, hình thức không có gì đặc biệt nhưng lại có thể đâm sâu vào da thịt mãng xà, cắm ở đó chắc cũng đã lâu lắm rồi. Vị trí bị phi kiếm đâm vào, da thịt con mãng xà trở nên xám xịt, héo rũ, từ đó có thể tưởng tượng sức mạnh và uy áp của phi kiếm này.
“Tu vi con mãng xà này hẳn đã vượt qua cả Hứa sư tỷ đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy, có thể là tầng thứ tám. Thậm chí là đạt tới Ngưng Khí cực hạn tầng thứ chín cũng nên…”
Trong miệng Mạnh Hạo trở nên khô khốc. Hắn có thể tưởng tượng da con mãng xà này cứng rắn cỡ nào, càng không tưởng tượng được sự cường hãn của thanh phi kiếm kia.
“Thanh phi kiếm này đích thực là bảo vật rồi!” Tim Mạnh Hạo đập liên hồi, nhưng hiện giờ chỉ biết thầm than. Với tu vi Ngưng Khí tầng thứ tư đỉnh phong của hắn, muốn lấy được thanh phi kiếm này thì thật là si tâm vọng tưởng. Dù đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm cũng khó mà mơ tới được.
Mạnh Hạo lắc đầu, thu ánh mắt lại, không còn do dự nữa. Hắn nhằm thẳng chân núi mà chạy. Dù sao, hắn còn có chuyện quan trọng phải làm. Thêm một lần đan mang phát ra, mảnh gương đồng ở trong tay áo hắn lại nóng rực. Chạy được một lúc, lại có không ít yêu thú vừa kêu gào vừa đuổi theo hắn.
Mấy canh giờ nữa trôi qua, trời đã tảng sáng. Mười hai canh giờ là một kỳ hạn rất ngắn. Hai tu sĩ Chu, Doãn đã sớm tuyệt vọng, bọn hắn nhìn Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trên một ngọn cây ở cách rất xa nhưng cũng không có cách nào. Chỉ cần hai người khẽ động, Mạnh Hạo liền kéo tới cả đàn yêu thú khiến cho hai người không cách nào bứt ra được, còn bị nhiều vết thương trên thân thể. Thực sự hai người đã quá mệt mỏi rồi!
“Chết tiệt! Mạnh Hạo ngươi sao còn có thể chạy được vậy!” Chu Khải thở hổn hển, giờ phút này chỉ còn biết hét lên vô lực, nhìn Mạnh Hạo xuất quỷ nhập thần, thoắt ẩn thoắt hiện mà đành lắc đầu cảm thán.
“Nếu ngươi có bản lĩnh, ngươi đừng chạy nữa, cũng không cần phải kéo tới cả đàn yêu thú. Chúng ta đại chiến một hồi!” Doãn Thiên Long cũng muốn phát điên hét lên. Suốt quãng thời gian truy đuổi Mạnh Hạo, hắn không cách nào giết được đối phương, đuổi theo cũng còn không kịp.
“Tu vi của các ngươi cao hơn ta, ta không có cách nào chính diện giao đấu cả. Các ngươi muốn đuổi kịp ta, ta cũng không thể để như vậy được.” Mạnh Hạo nuốt vào một viên đan dược, miệng thở phì phò đáp.
Hai người Chu, Doãn cũng đành cười khổ, bọn hắn chưa từng phải trải qua hoàn cảnh khó khăn như vừa rồi bao giờ. Trong lòng bọn hắn đã rất hối hận. Sớm biết thế này, bọn hắn nhất định sẽ không cố truy đuổi để cướp lấy đan dược.
Sau mười hai canh giờ, Doãn Thiên Long đành thở dài. Hôm nay hắn tiêu tốn không ít đan dược, phi kiếm cũng tổn hao mất hai thanh, hiện giờ không còn có thể chém giết được nữa. Đối thủ của hắn lại có không ít thủ đoạn bảo mệnh, mưu ma chước quỷ vô cùng. Hắn thở dài, đứng dậy liếc Mạnh Hạo một cái thật sâu rồi quay người nhằm chân núi mà đi xuống, trong lòng đã không còn tâm tư cướp đoạt gì.
Hắn rời đi, Chu Khải cũng đành bất lực. Mười hai canh giờ trôi qua, bầu trời đã sáng tỏ. Phong ấn đan dược trong túi trữ vật của Mạnh Hạo đã biến mất. Chu Khải chỉ còn biết oán giận trong lòng, giậm chân bỏ đi. Đối với Mạnh Hạo, hắn đã thực sự đầu hàng, vô phương thu thập. Nếu không nhanh chóng rời khỏi chốn này, sợ là còn gặp không ít rắc rối.
Mạnh Hạo nhìn hai người kéo nhau xuống chân núi, trong lòng nổi lên một cỗ hào khí. Toàn thân bây giờ mới thấy mệt mỏi vô cùng, khiến hắn phải cắn vào đầu lưỡi cho tỉnh táo rồi cũng quay người rời đi nhưng hắn không xuống núi mà tiến ngược lên trên đỉnh núi, nơi có yêu mãng đang gào thét không ngừng.
Hắn tìm một khe hở nhỏ, khoanh chân ngồi xuống, cúi nhìn túi trữ vật, trong lòng không khỏi xót xa.
“Ta đã lãng phí không ít đan dược và linh thạch, lại tổn hao mất ba mươi bảy thanh phi kiếm, hơn bốn mươi viên yêu đan. Chỗ tài nguyên này tương đương với gần hai trăm khối linh thạch, con số không hề nhỏ!” Thân thể Mạnh Hạo cũng trở nên run rẩy, đau lòng tới cực hạn.
“Cũng may là cuối cùng ta đã trụ qua được mười hai canh giờ, Hạn Linh Đan này cuối cùng đã thuộc về ta rồi.” Mạnh Hạo tự an ủi chính mình, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Hắn nhìn ra xung quanh, cảm giác không có nguy hiểm gì thì lôi ra mảnh gương đồng, phục chế Hạn Linh Đan.
Tới buổi trưa, trong tay Mạnh Hạo đã có mười viên Hạn Linh Đan, khuôn mặt không khỏi hiện lên nụ cười thỏa mãn. Phục chế Hạn Linh Đan tốn linh thạch hơn nhiều so với yêu đan thông thường. Hắn nhìn đống đan dược rồi không do dự nuốt vào một viên.
“Ngưng Khí tầng thứ năm, ta nhất định phải đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm!” Hai mắt Mạnh Hạo ánh lên một tia kiên định. Hắn ngồi xuống, vận chuyển tu vi, trong cơ thể liền vang lên từng tiếng nổ trầm đục. Linh khí từ viên Hạn Linh Đan bộc phát vận chuyển linh lực đi khắp toàn thân.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đảo mắt đã qua mấy ngày. Mạnh Hạo nhắm mắt trùng kích tầng thứ năm. Trong khoảng thời gian này, trên đỉnh Hắc Sơn vẫn thường vang lên tiếng gầm thét của mãng xà, mỗi ngày một nhiều lên tựa như việc lột xác của nó đã đạt tới thời điểm mấu chốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.