Chương 328: Lập uy!
Nhĩ Căn
03/06/2016
Anh Vũ trừng mắt nhìn cánh cửa phòng nhanh chóng bị nát bấy, xoát một tiếng đã không thấy tung tích đâu, không biết đã trốn đi chỗ nào. Sắc mặt Mặt Hạo có chút khó coi, rõ ràng là do Anh Vũ tự
mình đi tìm phiền toái, tại sao mình lại phải thay nó đi chùi đít? Việc
này làm cho tâm tình Mạnh Hạo rất bực bội.
Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn quang, rõ ràng hắn biệt được ở đây luôn ỷ mạnh hiếp yếu, thậm chí có vô số người xem bốn chữ này là cách sinh tồn duy nhất ở Mặc Thổ. Yếu đuối là nhượng bộ, chính là sẽ làm cho đối phương lấy thực lực mãnh ra để nghiền nát bản thân.
Ở Mạc Thổ không bao giờ có đạo lý, chỉ có ai mạnh hơn ai!
Thậm chí một cường giả có thể cướp đoạt một thành trì, bắt một gia tộc làm nô dịch, hắn có thể làm những gì mà bản thân muốn tại Mặc Thổ, bởi vì ở đây không có người ra tay ngăn cản, trừ phi hắn xâm phạm vào lợi ích của người khác, bằng không cho dù là tàn sát tu sĩ cũng không có người nào thèm để ý.
Cũng giống như chính đại gia tộc trong Cửu Minh đã tồn tại ở nơi này rất nhiều năm, không biết đã có bao nhiêu đổi thay, một gia tộc quật khởi sẽ có một gia tộc khác ngã xuống, cứ thế cứ thế cho đến ngày hôm nay.
Vì vậy, sau khi cánh cửa phòng bị phá nát và hai đạo thân ảnh mang theo hàn quang lóng lánh bay thẳng về phía Mạnh Hạo trong chớp mắt, cho dù hắn biết hắn đuối lý, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng, khoanh chân xuống ngồi bất động. Sát ý trong mắt hắn vừa xuất hiện, tay phải cũng nhanh chóng nâng lên chỉ vào một chỗ hư không.
Trong chốc lát, một tiếng hét thảm thiết truyền ra, kèm theo đó là một thi thể bị bắn ngược trở lại, trực tiếp ném văng ra ngoài cửa sổ. Cùng lúc đó, Mạnh Hạo giơ tay phải lên, một trảo hư không bắn ra, trực tiếp bóp chặt lên cổ một hắc y tu sĩ.
Mặc cho gã hắc y tu sĩ giãy giụa như thế nào nhưng không có chút tác dụng, trong nháy mắt tay phải của Mạnh Hạo dũng mãnh tiến vào linh lực trong cơ thể gã, trực tiếp phong ấn tu vi của gã.
Ra tay quả quyết, không chút chần chừ, không để lộ ra điểm yếu, đây chính là đạo lý sinh tồn trụ cột của Mạnh Hạo.
Sắc mặt Mạnh Hạo vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn bảy tám hắc y tu sĩ đang đứng ngoài cửa. Thần sắc của bọn họ đều ngưng trọng, không dám tiến nửa bước vào phòng, cảnh giác nhìn Mạnh Hạo.
“Đông Lạc Linh, đây là đạo đãi kh1ch của Đông Lạc gia sao? Nếu như không cho ta một lời giải thích thì ta sẽ lấy ngươi làm lô đỉnh!” Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng.
Bảy tám người ngoài cửa đều trầm mặc. Đúng lúc này, một nữ tử từ sau lưng bọn họ tiến lên phía trước. Nàng ta mặc một bộ y phục lục sắc, dung nhan xinh đẹp, làn da vô cùng mịn màng, cũng chính là Đông Lạc Linh. Nàng ta nhíu đôi mi thanh tú lại, nhìn chằm chằm vào Mạnh hạo đang ở bên trong phòng.
“Nếu ngươi biết rõ ta là ai, thì ngươi lập tức thả người của ta ra, sau đó chúng ta cùng bàn chuyện ngày hôm nay!” Đông Lạc Linh thản nhiên nói, thanh âm vô cùng êm tai, nhưng lại mang theo hàn ý. Tu vi của nàng ta cũng không tầm thường, chính là kết đan sơ kỳ.
Mạnh hạo nhếch miệng cười cười. Cho dù bộ dạng của hắn giống như thư sinh, nhưng nụ cười hôm nay của hắn rơi vào mắt người khác lại vô cùng dữ tợn. Cùng lúc đó, khi tay phải của hắn đang bóp chặt cổ gã tu sĩ kia dùng thêm chút sức, thì “oanh” một tiếng, thân thể của gã ta run rẩy mãnh liệt, cổ thì vỡ nát, khí tuyệt mà chết. Lúc đó, Mạnh hạo bỗng nhiên đứng lên, hóa thành một tàn ảnh hướng thẳng ngoài cửa mà đi.
Đông Lạc Linh cười khinh bỉ, nàng ta đứng nguyên tại chỗ nhưng ánh mắt lại như người chết. Bảy tám hắc y tu sĩ xung quanh nàng ta cũng nhanh chóng bước ra ngăn cản Mạnh Hạo. Ngoài ra còn đột nhiên xuất hiện thêm hai lão giả tóc bạc, ánh mặt như thiểm điện, than thể cao lớn, trên cánh tay còn có đồ đằng, nhưng nhìn bề ngoài không giống tu sĩ Tây Mạc, hai người này để không phải tu sĩ tầm thường! Hai lão đều là Kết đan trung kỳ. Lúc này cả người hai lão giả nhoáng lên một cái đã ngăn cản phía trước người Đông Lạc Linh.
Tộc độ của đám người hắc y tu sĩ rất nhanh, nhưng vẫn không bằng Mạnh Hạo. Trong khoảng thời gian nháy tiếp theo, Mạnh Hạo đã đi đến cửa phòng, nhìn cũng không thèm nhìn đám người ngăn cản mình, tay áo hắn phất lên một cái, một trận cuồng phong gào thét từ Mạnh Hạo bắn ra như lốc xoáy. Thân thể bảy tám tu sĩ đều đồng loạt chấn động, phun một ngụm máu tươi ra cùng lúc, cả đám vội vàng rút lui, thần sắc vô cùng hoảng sợ.
Một màn này cũng làm cho sắc mặt Đông Lạc Linh biến đổi, hai mắt co rút mãnh liệt. Hai lão giả phía trước nàng cũng đều lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như thường, bước thêm một bước, đi đến chỗ Đông Lạc Linh. Ánh mắt hai lão giả lóe lên, đồng thời cùng nhau bước lên, hai tay bấm niệm pháp quyết, tu vi cùng khuếch tán trong nháy mắt, quanh quẩn người là lực lượng thuật pháp.
“Không có đan khí thì cũng chỉ là con sâu cái kiến!” Vẻ mặt Mạnh Hạo lộ ra vẻ thách thức, đây cũng là giới hạn chịu đựng cuối cùng của hắn. Lời nói của hắn vừa ra, tay phải cũng nâng lên đánh xuống một quyền.
Oanh!
Sắc mặt một trong hai lão giả đại biến, pháp thuật mà lão huyễn hóa ra cũng tan vỡ trong nháy mắt, thân thể giống như bị một cỗ đại lực oanh kích, phun ra một ngụm máu, cả người lùi về sau mấy bước.
Lão giả còn lại cũng co rút hai mắt lại, gầm khẽ một tiếng muốn ra tay, nhưng dường như tốc độ tay trái của Mạnh Hạo vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã điểm nhẹ vào mi tâm của lão. Ngay lập tức, yêu khí trong bốn phía thiên địa lấy một tốc độ mà người thường không thể thấy được, nhanh chóng ngưng tụ rồi chui thẳng vào trong cơ thể của lão. Làm cho gân xanh của lão nổi lên, hai mắt trở nên mờ mịt.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt, lúc này Mạnh Hạo đã ung dung đi về phía Đông Lạc Linh đang thay đổi sắc mặt.
“Ngươi dám mạo phạm ta ngay bên trong thành của gia tộc ta, ngươi sẽ chết không nghi ngờ!” Đông Lạc Linh biết chuyện ngày hôm nay là do mình lỗ mãng, lúc này nàng ta mới ý thức được thực lực của hắn chênh lệch quá lớn, cho nên chỉ có thể nghiêm túc mở miệng.
Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn Đông Lạc Linh, đang muốn lên, bỗng nhiên hắn nhíu nhân mày lại, tay phải nhấn vào phái mặt đất bên cạnh. Toàn bộ quán rượu chấn động nổ vang, từng đạo khí tức vô hình bao quanh bốn phía Mạnh Hạo, cản trở một cây trường thương màu đen đang gào thét nhắm tới hắn từ một nơi không xa.
Trường thương chỉ to cừng một cách tay của đứa trẻ, phía trên là ấn ký phức tạp, bay vù vù như đâm thủng mảnh hư vô, khi đụng phải vòng xoáy yêu khí xung quanh thân thể Mạnh Hạo thì nổ mạnh, hóa thành lục sắc đan khí phân tán ra. Tuy vậy nhưng mũi thương không có tản ra mà đâm thẳng vào vòng xoáy bên trong.
Khi nó gần như xuyên vào bên trong, thì Mạnh Hạo nâng tay phải lên điểm khẽ lên mũi thương một cái. Trong chớp mắt, mũi thương run rẩy rồi nổ tung, hóa tành đan khí tiêu tán đi.
Đông Lạc Linh thừa cơ hội này lui về phía sau bảy tám trượng, mắt thấy đã chuẩn bị đi ra được bên ngoài, thi Mạnh Hạo đã đứng dậy rồi nhàn nhạt mở miệng.
“Quay lại!”
Một câu, hai chữ... Khi câu nói vừa vang lên thì sắc mặt Đông Lạc Linh cũng trắng bệch trong nháy mắt. Nàng ta hoảng sợ phát hiện cả người không thể di chuyển được. Ở phía sau nàng ta, thần sắc lão giả bị Mạnh Hạo điểm vào mi tâm lại trở nên mờ mịt, thất thần giống như bị khống chế trói buộc Đông Lạc Linh, làm cho nàng ta bay về phía của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phương xa. Lúc này là hoàng hôn, bốn phía xung quanh không có bất kỳ tu sĩ nào, tửu lâu trống rỗng không một bóng người, chỉ có một nam tử trung nhiên đứng trong căn phòng không xa. Thân thể nam tử gầy còm, lại còn còng xuống, gã ta cứ đứng đó, hai mắt lộ ra tinh mang ngưng trọng, giờ phút này cũng đang nhìn về phía Mạnh Hạo.
Ánh mắt của hai người vô hình chạm nhau trong không trung, linh thức cả hai đều dâng trào, triển khai linh lực để áp chế đối phương, xung quanh cũng lần lượt vang lên những tiếng nổ vang. Mạnh Hạo vẫn không động đậy, nhưng nam tử trung niên kia đã biến sắc, cả người lùi lại mấy bước, máu tươi đã tràn ra khỏi khóe miệng.
“Tu luyện ra đan khí Kết đan trung kỳ, quả nhiên mạnh hơn mấy con sâu con kiến kia!” Mạnh Hạo lạnh nhạt nói.
“Các hạ là ai? Tại sao đối địch với Đông Lạc gia ta?” Thần sắc nam tử trung niên kia càng ngưng trọng, gã không thể nhìn thấu tu vi của Mạnh hạo, giờ phút này gã mới trầm giọng mở miệng.
“Chuyện này tại hạ cũng muốn hỏi một câu, ta không thù không oán với Đông lạc gia, vì sao hôm nay các ngươi bao vây tứ phía muốn đuổi giết ta?” Mạnh hạo bình tĩnh nói.
“Sau khi Xích Tước bị thương, đi vào trong thành có mười ba người, mười hai người kia ta đã loại bỏ, ngươi là người cuối cùng, cũng là người có hiềm nghi lớn nhất!” Đông Lạc Linh bị Mạnh Hạo bắt đang cắn chặt hàm răng trắng ngà, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo. Trong mắt nàng ta lộ ra hận ý, nhất là khi nghĩ đến lúc này Xích Tước vẫn không thể phi hành. Dù sao hiện tại nàng ta vẫn đang ở trong mộng run rẩy, cho nên nàng ta càng hận thấu xương Mạnh Hạo.
“Cực kỳ vớ vẩn, cố tình gây sự!” Sắc mặt Mạnh Hạo trầm xuống, lạnh lùng mở miệng. Hắn cũng không giải thích điều gì, chỉ nói ra tám chữ đã làm cho người khác cảm thấy hắn vô cùng quang minh chính đại.
Nam tử trung niên do dự, sau đó cười khổ, ôm quyền hướng về phía Mạnh Hạo.
“Chuyện này là hiểu lầm thôi, là xá muội tự tiện điều tra. Kính xin đạo hữu tha lỗi. Xích Tước là sủng vật mà xá muội luôn yêu thích, nay đột nhiên xảy ra chuyện, nên chúng ta cũng rất tức giận mà đắc tội với đạo hữu. Tại hạ Đông Lạc Hàn kính xin đạo hữu chút tình mọn, được không?” Nam tử trung niên thở dài, cười khổ nói.
Sắc mặt Mạnh Hạo lộ ra vẻ do dự, tay phải hắn nâng lên, lão giả trói buộc Đông Lạc Linh chấn động một cái, sau đó sắc mặt đã không còn mờ mịt mà khôi phục lại thanh tỉnh. Nhưng rất nhanh cả người lão ta run rẩy nhìn về phía Mạnh Hạo, giống như đã gặp phải quỷ.
Cả người Đông Lạc Linh hóa thành cầu vồng xuất hiện ngay bên cạnh nam tử trung niên, hung dữ nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.
“Đa tạ đạo hữu thủ hạ lưu tình. Đây là lệnh bài của Đông Lạc gia ta, có lệnh bài này trong tay thì mọi chuyện trong thành Đông lạc của đạo hữu sẽ đều thuận tiện hơn.”
Đông Lạc Hàn nâng tay phải lên lấy ra một lệnh bài màu đen, hắn ta ném lệnh bài về phía trước mặt Mạnh Hạo. Mạnh Hạo giơ tay bắt được lệnh bài lo lửng trước mặt. Mấy ngày nay hắn ở đây cũng biết được Đông Lạc thành có năm loại lệnh bài, màu đỏ là cao nhất, tiếp theo là màu đen, vàng, xanh và trắng, căn cứ theo mổi loại lệnh bài sẽ nhận được những đặc quyền khác nhau.
Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn quang, rõ ràng hắn biệt được ở đây luôn ỷ mạnh hiếp yếu, thậm chí có vô số người xem bốn chữ này là cách sinh tồn duy nhất ở Mặc Thổ. Yếu đuối là nhượng bộ, chính là sẽ làm cho đối phương lấy thực lực mãnh ra để nghiền nát bản thân.
Ở Mạc Thổ không bao giờ có đạo lý, chỉ có ai mạnh hơn ai!
Thậm chí một cường giả có thể cướp đoạt một thành trì, bắt một gia tộc làm nô dịch, hắn có thể làm những gì mà bản thân muốn tại Mặc Thổ, bởi vì ở đây không có người ra tay ngăn cản, trừ phi hắn xâm phạm vào lợi ích của người khác, bằng không cho dù là tàn sát tu sĩ cũng không có người nào thèm để ý.
Cũng giống như chính đại gia tộc trong Cửu Minh đã tồn tại ở nơi này rất nhiều năm, không biết đã có bao nhiêu đổi thay, một gia tộc quật khởi sẽ có một gia tộc khác ngã xuống, cứ thế cứ thế cho đến ngày hôm nay.
Vì vậy, sau khi cánh cửa phòng bị phá nát và hai đạo thân ảnh mang theo hàn quang lóng lánh bay thẳng về phía Mạnh Hạo trong chớp mắt, cho dù hắn biết hắn đuối lý, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng, khoanh chân xuống ngồi bất động. Sát ý trong mắt hắn vừa xuất hiện, tay phải cũng nhanh chóng nâng lên chỉ vào một chỗ hư không.
Trong chốc lát, một tiếng hét thảm thiết truyền ra, kèm theo đó là một thi thể bị bắn ngược trở lại, trực tiếp ném văng ra ngoài cửa sổ. Cùng lúc đó, Mạnh Hạo giơ tay phải lên, một trảo hư không bắn ra, trực tiếp bóp chặt lên cổ một hắc y tu sĩ.
Mặc cho gã hắc y tu sĩ giãy giụa như thế nào nhưng không có chút tác dụng, trong nháy mắt tay phải của Mạnh Hạo dũng mãnh tiến vào linh lực trong cơ thể gã, trực tiếp phong ấn tu vi của gã.
Ra tay quả quyết, không chút chần chừ, không để lộ ra điểm yếu, đây chính là đạo lý sinh tồn trụ cột của Mạnh Hạo.
Sắc mặt Mạnh Hạo vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn bảy tám hắc y tu sĩ đang đứng ngoài cửa. Thần sắc của bọn họ đều ngưng trọng, không dám tiến nửa bước vào phòng, cảnh giác nhìn Mạnh Hạo.
“Đông Lạc Linh, đây là đạo đãi kh1ch của Đông Lạc gia sao? Nếu như không cho ta một lời giải thích thì ta sẽ lấy ngươi làm lô đỉnh!” Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng.
Bảy tám người ngoài cửa đều trầm mặc. Đúng lúc này, một nữ tử từ sau lưng bọn họ tiến lên phía trước. Nàng ta mặc một bộ y phục lục sắc, dung nhan xinh đẹp, làn da vô cùng mịn màng, cũng chính là Đông Lạc Linh. Nàng ta nhíu đôi mi thanh tú lại, nhìn chằm chằm vào Mạnh hạo đang ở bên trong phòng.
“Nếu ngươi biết rõ ta là ai, thì ngươi lập tức thả người của ta ra, sau đó chúng ta cùng bàn chuyện ngày hôm nay!” Đông Lạc Linh thản nhiên nói, thanh âm vô cùng êm tai, nhưng lại mang theo hàn ý. Tu vi của nàng ta cũng không tầm thường, chính là kết đan sơ kỳ.
Mạnh hạo nhếch miệng cười cười. Cho dù bộ dạng của hắn giống như thư sinh, nhưng nụ cười hôm nay của hắn rơi vào mắt người khác lại vô cùng dữ tợn. Cùng lúc đó, khi tay phải của hắn đang bóp chặt cổ gã tu sĩ kia dùng thêm chút sức, thì “oanh” một tiếng, thân thể của gã ta run rẩy mãnh liệt, cổ thì vỡ nát, khí tuyệt mà chết. Lúc đó, Mạnh hạo bỗng nhiên đứng lên, hóa thành một tàn ảnh hướng thẳng ngoài cửa mà đi.
Đông Lạc Linh cười khinh bỉ, nàng ta đứng nguyên tại chỗ nhưng ánh mắt lại như người chết. Bảy tám hắc y tu sĩ xung quanh nàng ta cũng nhanh chóng bước ra ngăn cản Mạnh Hạo. Ngoài ra còn đột nhiên xuất hiện thêm hai lão giả tóc bạc, ánh mặt như thiểm điện, than thể cao lớn, trên cánh tay còn có đồ đằng, nhưng nhìn bề ngoài không giống tu sĩ Tây Mạc, hai người này để không phải tu sĩ tầm thường! Hai lão đều là Kết đan trung kỳ. Lúc này cả người hai lão giả nhoáng lên một cái đã ngăn cản phía trước người Đông Lạc Linh.
Tộc độ của đám người hắc y tu sĩ rất nhanh, nhưng vẫn không bằng Mạnh Hạo. Trong khoảng thời gian nháy tiếp theo, Mạnh Hạo đã đi đến cửa phòng, nhìn cũng không thèm nhìn đám người ngăn cản mình, tay áo hắn phất lên một cái, một trận cuồng phong gào thét từ Mạnh Hạo bắn ra như lốc xoáy. Thân thể bảy tám tu sĩ đều đồng loạt chấn động, phun một ngụm máu tươi ra cùng lúc, cả đám vội vàng rút lui, thần sắc vô cùng hoảng sợ.
Một màn này cũng làm cho sắc mặt Đông Lạc Linh biến đổi, hai mắt co rút mãnh liệt. Hai lão giả phía trước nàng cũng đều lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như thường, bước thêm một bước, đi đến chỗ Đông Lạc Linh. Ánh mắt hai lão giả lóe lên, đồng thời cùng nhau bước lên, hai tay bấm niệm pháp quyết, tu vi cùng khuếch tán trong nháy mắt, quanh quẩn người là lực lượng thuật pháp.
“Không có đan khí thì cũng chỉ là con sâu cái kiến!” Vẻ mặt Mạnh Hạo lộ ra vẻ thách thức, đây cũng là giới hạn chịu đựng cuối cùng của hắn. Lời nói của hắn vừa ra, tay phải cũng nâng lên đánh xuống một quyền.
Oanh!
Sắc mặt một trong hai lão giả đại biến, pháp thuật mà lão huyễn hóa ra cũng tan vỡ trong nháy mắt, thân thể giống như bị một cỗ đại lực oanh kích, phun ra một ngụm máu, cả người lùi về sau mấy bước.
Lão giả còn lại cũng co rút hai mắt lại, gầm khẽ một tiếng muốn ra tay, nhưng dường như tốc độ tay trái của Mạnh Hạo vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã điểm nhẹ vào mi tâm của lão. Ngay lập tức, yêu khí trong bốn phía thiên địa lấy một tốc độ mà người thường không thể thấy được, nhanh chóng ngưng tụ rồi chui thẳng vào trong cơ thể của lão. Làm cho gân xanh của lão nổi lên, hai mắt trở nên mờ mịt.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt, lúc này Mạnh Hạo đã ung dung đi về phía Đông Lạc Linh đang thay đổi sắc mặt.
“Ngươi dám mạo phạm ta ngay bên trong thành của gia tộc ta, ngươi sẽ chết không nghi ngờ!” Đông Lạc Linh biết chuyện ngày hôm nay là do mình lỗ mãng, lúc này nàng ta mới ý thức được thực lực của hắn chênh lệch quá lớn, cho nên chỉ có thể nghiêm túc mở miệng.
Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn Đông Lạc Linh, đang muốn lên, bỗng nhiên hắn nhíu nhân mày lại, tay phải nhấn vào phái mặt đất bên cạnh. Toàn bộ quán rượu chấn động nổ vang, từng đạo khí tức vô hình bao quanh bốn phía Mạnh Hạo, cản trở một cây trường thương màu đen đang gào thét nhắm tới hắn từ một nơi không xa.
Trường thương chỉ to cừng một cách tay của đứa trẻ, phía trên là ấn ký phức tạp, bay vù vù như đâm thủng mảnh hư vô, khi đụng phải vòng xoáy yêu khí xung quanh thân thể Mạnh Hạo thì nổ mạnh, hóa thành lục sắc đan khí phân tán ra. Tuy vậy nhưng mũi thương không có tản ra mà đâm thẳng vào vòng xoáy bên trong.
Khi nó gần như xuyên vào bên trong, thì Mạnh Hạo nâng tay phải lên điểm khẽ lên mũi thương một cái. Trong chớp mắt, mũi thương run rẩy rồi nổ tung, hóa tành đan khí tiêu tán đi.
Đông Lạc Linh thừa cơ hội này lui về phía sau bảy tám trượng, mắt thấy đã chuẩn bị đi ra được bên ngoài, thi Mạnh Hạo đã đứng dậy rồi nhàn nhạt mở miệng.
“Quay lại!”
Một câu, hai chữ... Khi câu nói vừa vang lên thì sắc mặt Đông Lạc Linh cũng trắng bệch trong nháy mắt. Nàng ta hoảng sợ phát hiện cả người không thể di chuyển được. Ở phía sau nàng ta, thần sắc lão giả bị Mạnh Hạo điểm vào mi tâm lại trở nên mờ mịt, thất thần giống như bị khống chế trói buộc Đông Lạc Linh, làm cho nàng ta bay về phía của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phương xa. Lúc này là hoàng hôn, bốn phía xung quanh không có bất kỳ tu sĩ nào, tửu lâu trống rỗng không một bóng người, chỉ có một nam tử trung nhiên đứng trong căn phòng không xa. Thân thể nam tử gầy còm, lại còn còng xuống, gã ta cứ đứng đó, hai mắt lộ ra tinh mang ngưng trọng, giờ phút này cũng đang nhìn về phía Mạnh Hạo.
Ánh mắt của hai người vô hình chạm nhau trong không trung, linh thức cả hai đều dâng trào, triển khai linh lực để áp chế đối phương, xung quanh cũng lần lượt vang lên những tiếng nổ vang. Mạnh Hạo vẫn không động đậy, nhưng nam tử trung niên kia đã biến sắc, cả người lùi lại mấy bước, máu tươi đã tràn ra khỏi khóe miệng.
“Tu luyện ra đan khí Kết đan trung kỳ, quả nhiên mạnh hơn mấy con sâu con kiến kia!” Mạnh Hạo lạnh nhạt nói.
“Các hạ là ai? Tại sao đối địch với Đông Lạc gia ta?” Thần sắc nam tử trung niên kia càng ngưng trọng, gã không thể nhìn thấu tu vi của Mạnh hạo, giờ phút này gã mới trầm giọng mở miệng.
“Chuyện này tại hạ cũng muốn hỏi một câu, ta không thù không oán với Đông lạc gia, vì sao hôm nay các ngươi bao vây tứ phía muốn đuổi giết ta?” Mạnh hạo bình tĩnh nói.
“Sau khi Xích Tước bị thương, đi vào trong thành có mười ba người, mười hai người kia ta đã loại bỏ, ngươi là người cuối cùng, cũng là người có hiềm nghi lớn nhất!” Đông Lạc Linh bị Mạnh Hạo bắt đang cắn chặt hàm răng trắng ngà, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo. Trong mắt nàng ta lộ ra hận ý, nhất là khi nghĩ đến lúc này Xích Tước vẫn không thể phi hành. Dù sao hiện tại nàng ta vẫn đang ở trong mộng run rẩy, cho nên nàng ta càng hận thấu xương Mạnh Hạo.
“Cực kỳ vớ vẩn, cố tình gây sự!” Sắc mặt Mạnh Hạo trầm xuống, lạnh lùng mở miệng. Hắn cũng không giải thích điều gì, chỉ nói ra tám chữ đã làm cho người khác cảm thấy hắn vô cùng quang minh chính đại.
Nam tử trung niên do dự, sau đó cười khổ, ôm quyền hướng về phía Mạnh Hạo.
“Chuyện này là hiểu lầm thôi, là xá muội tự tiện điều tra. Kính xin đạo hữu tha lỗi. Xích Tước là sủng vật mà xá muội luôn yêu thích, nay đột nhiên xảy ra chuyện, nên chúng ta cũng rất tức giận mà đắc tội với đạo hữu. Tại hạ Đông Lạc Hàn kính xin đạo hữu chút tình mọn, được không?” Nam tử trung niên thở dài, cười khổ nói.
Sắc mặt Mạnh Hạo lộ ra vẻ do dự, tay phải hắn nâng lên, lão giả trói buộc Đông Lạc Linh chấn động một cái, sau đó sắc mặt đã không còn mờ mịt mà khôi phục lại thanh tỉnh. Nhưng rất nhanh cả người lão ta run rẩy nhìn về phía Mạnh Hạo, giống như đã gặp phải quỷ.
Cả người Đông Lạc Linh hóa thành cầu vồng xuất hiện ngay bên cạnh nam tử trung niên, hung dữ nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.
“Đa tạ đạo hữu thủ hạ lưu tình. Đây là lệnh bài của Đông Lạc gia ta, có lệnh bài này trong tay thì mọi chuyện trong thành Đông lạc của đạo hữu sẽ đều thuận tiện hơn.”
Đông Lạc Hàn nâng tay phải lên lấy ra một lệnh bài màu đen, hắn ta ném lệnh bài về phía trước mặt Mạnh Hạo. Mạnh Hạo giơ tay bắt được lệnh bài lo lửng trước mặt. Mấy ngày nay hắn ở đây cũng biết được Đông Lạc thành có năm loại lệnh bài, màu đỏ là cao nhất, tiếp theo là màu đen, vàng, xanh và trắng, căn cứ theo mổi loại lệnh bài sẽ nhận được những đặc quyền khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.