Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 16: Lấy ra!

Nhĩ Căn

02/06/2016

Đám tu sĩ đứng quanh mặt tái nhợt. Mạnh Hạo ra tay quyết đoán, không hề lưu tình. Bản thân hắn thông qua trận chiến này cũng mới phát hiện ra mặt này trong con người mình. Đám tu sĩ đang đứng xung quanh nhìn nhau, ngầm công nhận từ giờ, Mạnh Hạo đã là đệ nhất nhân trên đỉnh Bình Đính Sơn này. Xét cả lớp đệ tử ngoại tông, hắn cũng đứng vào tốp đầu. Trong lòng bọn họ đã hiểu rõ hơn những hành động hơn nửa tháng nay hắn đã làm. Hắn vốn không cường hành cưỡng đoạt. Tuy có làm phiền mọi người nhưng cách làm lại khá ôn hòa. Điều này khiến ánh mắt bọn họ nhìn hắn cũng thay đổi không ít, thêm vào kinh ngạc, là kính sợ!

Ngày hôm này, trên đỉnh Bình Đính Sơn không thấy cảnh đánh nhau náo loạn như mọi hôm. Sau khi Mạnh Hạo rời khỏi chỗ này, quan hệ của hắn với Lục Hồng cũng xem như đoạn tuyệt, mà tin tức về những gì xảy ra nhanh chóng truyền khắp nơi. Lục Hồng thời điểm cuối hô tên Vương Đằng Phi càng làm cho ấn tượng của đám đệ tử ngoại tông về Mạnh Hạo thêm rõ ràng.

Màn đêm cứ theo vậy mà phủ xuống rất nhanh…

Đỉnh Đông Phong, ngọn núi cao nhất Kháo Sơn Tông có mây ngũ sắc lượn lờ, linh khí nồng đậm nhất so với các nơi khác. Trên đỉnh núi là nơi bế quan của chưởng môn Hà Lạc Hoa và đám đệ tử đứng đầu nội môn.

Năm đó, khi Kháo Sơn Tông còn đang ở thời kỳ cực thịnh, bốn ngọn núi đều là nơi ở của đám đệ tử nội môn, đệ tử đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy chỗ nào cũng có thể gặp được. Hiện giờ, chỉ có ngọn Đông Phong là có đệ tử nội môn cư ngụ, những ngọn núi khác đều không có.

Tại một động phủ dưới đỉnh Đông Phong, so với động phủ Mạnh Hạo đang ở thì tốt hơn rất nhiều, là động phủ tốt nhất của đệ tử ngoại tông, có thể so với động phủ của đệ tử nội môn. Bên trong có một linh tuyền nước chảy lênh láng, linh khí nồng đậm gấp nhiều lần trong động phủ của Mạnh Hạo.

Người có thể ở một nơi như thế này, trong đám đệ tử ngoại tông chỉ có thể là Vương Đằng Phi!

Lúc này, Vương Đằng Phi mặc áo trắng đang khoanh chân ngồi trong động, thần sắc trầm tĩnh nhìn Lục Hồng đang run rẩy, khuôn mặt tái nhợt quỳ ở đó, tu vi bị phế.

“Kính xin Vương sư huynh chủ trì công đạo! Người kia giảo hoạt đa mưu không như Vương sư huynh từng nghĩ, chỉ sợ ban ngày tới hắn sẽ trốn mất.” Lục hồng quỳ dưới đất, khó khăn mở miệng nói. Đứng trước Vương Đằng Phi, Lục Hồng luôn có cảm giác đứng trước một người hoàn hảo không giống phàm nhân. Tu vi của Vương Đằng Phi càng cao, sự kính sợ trong lòng Lục Hồng càng rõ rệt.

“Nếu hắn trốn, ta tùy tiện kêu gọi một ít đồng môn là có thể giết được hắn.”

Im lặng một lúc, Vương Đằng Phi mới mỉm cười đáp. Nụ cười hài hòa khiến người đối diện cảm thấy thân thiện, cao quý.

Lục Hồng không đáp, gương mặt khẩn cầu, dập đầu xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy.

“Mà thôi, người này ra tay tàn nhẫn như vậy, cũng nên cảnh cáo để làm gương cho kẻ khác. Làm phiền Thượng Quan sư huynh đi một chuyến vậy, nhưng không được để Hứa sư tỷ khó xử. Ngày mai khiến hắn tự xử, mang trả ngọc bảo, tự đoạn một tay, một chân để tạ tội với Lục Hồng ngươi là được rồi chứ?”

Vương Đằng Phi bình thản nói, như thể mọi sự tình diễn ra ở Kháo Sơn Tông này hắn đều có thể làm chủ. Tu vi Mạnh Hạo không tồi, nhưng chân tay hắn, tựa như chỉ cần Vương Đằng Phi mở miệng là không thuộc về hắn nữa rồi. Lúc này, nụ cười tươi càng có vẻ hoàn mỹ không tỳ vết.

“Đa tạ sư huynh! Người này tâm địa thật quá độc ác….” Lục Hồng cắn môi, giọng oán giận, căm thù sâu sắc.

“Vậy thì đuổi khỏi tông môn, vứt ra nơi hoang dã cho hắn tự sinh tự diệt.” Vương Đằng Phi lắc đầu cười cười. Chuyện nhỏ này thật không đáng để hắn phải động tâm.

Cùng lúc đó, trong động phủ của Mạnh Hạo trên ngọn Nam Phong, hắn đang khoanh chân ngồi, chăm chú nhìn hồ lô, thần sắc bất định. Trận chiến vừa rồi trôi qua, tu vi của hắn đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư, hao phí không ít tài nguyên, pháp bảo mới đoạt được pháp bảo hồ lô này.

Từ lúc gia nhập Kháo Sơn Tông, con đường tu luyện của hắn khá bằng phẳng, thuận lợi không ít. Một phần cũng vì hắn thông minh, suy nghĩ đầu đuôi, biết dựa vào người khác. Lần tranh đoạt đan dược lúc đầu thật nguy hiểm, nhưng cũng mang lại cho hắn lợi ích lớn. Từ nay về sau, hắn có mảnh gương đồng hộ thân, lại có công pháp biến hóa huyền diệu. Lúc Triệu sư huynh nổi lòng tham muốn chiếm lấy động phủ, cũng là lúc hắn chính thức giết người đầu tiên.



Hiện giờ, ngồi trước hồ lô này, Mạnh Hạo lại trầm mặc mất gần một ngày, trong lòng nghĩ tới đệ nhất nhân Vương Đằng Phi kia, cảm giác như đang có ngọn núi lớn đè nặng khiến hắn không thở nổi.

Lúc trước hắn cũng nghĩ tới chuyện chạy trốn, rồi ngẫm lại, hắn không còn là người làm tạp dịch nữa, đã là đệ tử ngoại tông, rời bỏ tông môn như thế khác nào phản bội? Tông môn sẽ xuất người truy đuổi, hắn phải chết không thể nghi ngờ.

“Sớm biết sau lưng Lục Hồng là Vương Đằng Phi thì…”. Mạnh Hạo thì thầm, lắc lắc đầu nhưng rất nhanh lấy lại vẻ kiên định.

“Cuối cùng ta vẫn sẽ phải đối diện với người này mà thôi. Ta không ra tay, hắn cũng sẽ giết ta. Không phải ta trêu chọc hắn, mà hắn bức ta phải hành động. Dù thế nào, thù này đã kết, trừ phi Mạnh Hạo ta may mắn, hắn sẽ giống như Tào Dương lúc trước bị cướp đoạt mà không dám phản kháng.” Hai mắt hắn lóe sáng, thần sắc trầm mặc, yên lặng nhìn động phủ.

“Đáng tiếc, Hứa sư tỷ lại đang bế quan…”.

Sau khi phế bỏ tu vi của Lục Hồng, Mạnh Hạo có đi tìm gặp Hứa sư tỷ mới được đệ tử nội tông thông báo Hứa sư tỷ đang bế quan không được quấy rầy.

“Cái hồ lô ngọc này…”, uy lực của nó cực lớn, sau khi chính hắn nếm thử uy lực thì khẳng định có thể khiến người có tu vi Ngưng Khí Tầng thứ năm lãnh đủ, nhưng hắn không biết làm cách nào mới cất vào trong túi trữ vật được. Đeo trên người thì lại quá khoa trương, khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Linh thạch của hắn đã hao phí gần hết lúc đột phá Ngưng Khí tầng thứ ba, không đủ để phục chế hồ lô này.

“Nơi này không giống phàm trần, sinh tử có lúc nằm ngoài ý muốn. Nếu có thể giao ra hồ lô mà giữ lại được tính mạng, cũng chỉ có cách giao ra…”.

Mạnh Hạo không cam lòng, nhưng không có cách nào khác. Hắn đang trầm ngâm thì từ ngoài động phủ vang lên thanh âm có phần u ám truyền vào.

“Có Thượng Quan Tống ở đây, thừa lệnh Vương sư huynh, Mạnh Hạo ngươi mau mở động phủ ra quỳ tiếp.”

Âm thanh âm nhu, khiến không khí trong động phủ như co lại, lạnh lẽo. Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, hắn ngẩng đầu, tất nhiên hắn biết sẽ có người tìm tới, chỉ không nghĩ lại nhanh như vậy.

“Đêm tối không tiện, sư huynh có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được.”

Sau một lúc trầm ngâm, Mạnh Hạo mới chậm rãi đáp.

“Thật lớn mật!” Từ ngoài động phủ vang lên tiếng hừ lạnh, bộ dạng không vui. Mạnh Hạo nghe xong không nói gì, chỉ trầm mặc như cũ.

“Không mở động phủ cũng vậy thôi. Vương sư huynh có lời, Mạnh Hạo ngươi là đệ tử ngoại tông nhưng không chuyên tâm tu hành, làm loạn khu vực dành cho đệ tử cấp thấp luận bàn, khiến cho tiếng than oán dậy dất. Tâm địa ngươi độc ác, nhưng niệm tình ngươi còn nhỏ tuổi, tội chết có thể tha. Ngươi giao ngọc bảo ra, tự phế bỏ tu vi, bỏ đi một tay một chân, rời khỏi tông môn, từ nay về sau không còn là đệ tử Kháo Sơn Tông nữa.”

Từng lời Thượng Quan Tống truyền vào tai Mạnh Hạo làm hắn biến sắc, khuôn mặt dần chuyển sang phẫn nộ, giận dữ tột đỉnh.

“Lời nói của Vương sư huynh, sao có thể so với môn quy?” Mạnh Hạo nén giận, trầm giọng đáp.



“Lời của Vương sư huynh chính là môn quy. Sáng ngày mai là ngày phóng đan, ở quảng trường, ngươi quỳ lạy xin lỗi Lục Hồng, sau đó chờ xử trí.” Thượng Quan Tống không để ý lời Mạnh Hạo, cao giọng nói xong liền phất tay áo xoay người rời đi.

Thời gian chầm chậm trôi qua, chẳng mấy chốc đã rạng sáng. Mạnh Hạo vẫn giữ trầm mặc, hai mắt tràn ngập tơ máu nhưng không nghĩ được biện pháp nào. Đối phương tất nhiên không chỉ muốn lấy lại hồ lô mà còn muốn mang hắn tận sát. Chỉ là đối phương giả bộ nhân từ, kêu hắn tự phá bỏ tu vi, lại đoạn tay chân, trục xuất khỏi sư môn. Làm vậy rồi, liệu hắn có thể sống được nữa?

“Làm sao bây giờ…”. Mạnh Hạo nắm chặt tay, con ngươi càng nổi nhiều tơ máu. Trong khoảnh khắc, hắn có khao khát mãnh liệt với sức mạnh. Chỉ có thực lực cường đại mới không bị kẻ khác khi nhục, chà đạp.

“Chẳng lẽ không còn cách nào khác ngoài trốn chạy?”

Mạnh Hạo quyết định rồi bước ra ngoài động phủ, nhưng ra ngoài rồi bước chân lại chợt dừng lại, chần chừ.

“Không đúng!” Hắn cúi đầu suy ngẫm, sau đó ngẩng lên, ánh mắt kiên định, bước quay lại động phủ, khoanh chân ngồi xuống.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Hạo mở mắt. Cả đêm vừa rồi hắn không ngủ, hắn nghĩ tới chuyện bỏ chạy khỏi tông môn cũng chết, ở lại cũng có thể sẽ chết, nhưng không để lại tiếng xấu cho bản thân và những người liên quan tới hắn.

Bên ngoài động phủ truyền tới từng tiếng chuông ngân vang. Thời gian phóng đan đã tới. Mạnh Hạo biết, hắn cứ trốn trong động phủ cũng không tránh khỏi trận hạo kiếp này.

“Mạnh được yếu thua, tất cả hậu quả đều là do tu vi của ta quá thấp, nhưng ta không hối hận.” Sau một lúc trầm mặc, hắn thở nhẹ, lấy lại tinh thần bước ra khỏi động phủ. Đi được vài bước, hắn quay đầu nhìn về mảnh rừng sau lưng mình, từ đó đang bước ra một người. Người này chính là Thượng Quan Tống.

“Không chạy trốn, ngươi cũng không phải là tên ngốc.” Vừa nói, Thượng Quan Tống vừa nhếch mép cười. Cả đêm qua hắn không rời đi mà vẫn đợi ở chỗ này.

Vừa nhìn hắn, Mạnh Hạo liền nhận ra người đi cùng Vương Đằng Phi lúc trước. Hắn không nói gì, chỉ quay người bước về quảng trường nơi đệ tử ngoại tông tụ tập.

Thượng Quan Tống cười lạnh, ánh mắt nhìn theo mang vẻ mỉa mai. Tối hôm qua hắn thực sự không rời khỏi nơi này. Mạnh Hạo mà chạy trốn là rơi vào bố trí của hắn, chết còn thảm hơn.

Hai người bước trên đường hấp dẫn ánh nhìn khác lạ của đám đệ tử ngoại tông, phần lớn ánh mắt nhìn Mạnh Hạo đều mang theo ý cười nhạo. Không lâu sau, Mạnh Hạo đã đi tới quảng trường, nơi chín cây cột đang tỏa ra hào quang lượn lờ. Xung quanh đệ tử tụ tập đông đủ, hắn liếc mắt liền nhìn thấy Vương Đằng Phi đứng ở phía xa.

Hắn đứng đó, ánh mặt trời chiếu lên thân mình khiến cho bạch y càng thêm trắng lóa, mái tóc dài xõa ngang vai như vẽ, hoàn mỹ vô ưu. Vương Đằng Phi đang đứng chuyện trò với các đệ tử đứng quanh, dù người đó có tu vi thế nào đều nhận được ánh mắt chan hòa, những cái gật đầu khích lệ, những lời chỉ điểm chân thành khiến đám đệ tử nhìn hắn bằng ánh mắt đầy tôn kính, sùng bái. Nhất là những đệ tử nữ, ánh mắt càng nóng cháy, hận không thể ở mãi bên hắn. Trên đài cao, các trưởng bối trong tông môn đều mỉm cười nhìn hắn, tràn đầy tin tưởng.

Dù ở đâu, Vương Đằng Phi đều trở thành trung tâm của sự chú ý. Hắn anh tuấn, ôn hòa, gần như hoàn mỹ. Nhưng lúc này, những hình ảnh hiện ra lại khiến tâm tư Mạnh Hạo không yên, đôi bàn tay nắm chặt, ánh mắt gắt gao nhìn đối phương.

Các đệ tử tụ tập đông đủ, việc phóng đan cũng chấm dứt. Từ đầu tới giờ, Vương Đằng Phi không liếc Mạnh Hạo lấy một lần dù hắn biết rõ, Mạnh Hạo vẫn thường nhìn mình. Trong mắt hắn, Mạnh Hạo chẳng khác nào sâu kiến, không đáng để trong mắt. Cho tới khi phóng đan chấm dứt, hào quang trên những cây cột tiêu tán hết, Vương Đằng Phi mới bước lại, bình thản nói.

“Lấy ra.”

Hai từ đơn giản, bỗng gây nên sóng to gió lớn trong lòng tất cả mọi người. Ánh mắt mọi người chuyển từ sững sờ, rồi tập trung lên hết người Mạnh Hạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook