Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 123: Liễm thức nhập thể!

Nhĩ Căn

03/06/2016

Sát khí cực kỳ mãnh liệt, giống như có thể dẫn động biển máu, khiến cho nước biển dưới cầu quay cuồng, sóng lớn nhấp nhô.

Vừa dứt lời, thiếu niên nâng tay phải trực tiếp đánh ra một quyền về phía trước. Một quyền này vừa ra, biển máu nổ vang quay cuồng, lại nhanh chóng dạt về bốn phía.

Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại. Thiếu niên này có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng hôm nay đã bước vào nơi đây thì nhất định cũng phải chiến. Thân hình hắn bước về phía trước, con chó nhỏ cũng lao theo. Nó phát ra những tiếng gầm gừ. Trên thân hình nhỏ bằng lòng bàn tay lại có những tơ máu lượn lờ, chạy theo Mạnh Hạo, hóa thành hai đạo cầu vồng hướng về thiếu niên kia.

Tay phải Mạnh Hạo nâng lên vỗ túi càn khôn, lập tức hai thanh mộc kiếm bay ra. Đồng thời há miệng nhổ ra một cái, lôi kỳ hóa thành sương mù tràn ngập khắp toàn thân. Thân hình của hắn như một mũi tên, cùng với con chó nhỏ, trực tiếp đánh ra một quyền, cách không đụng chạm với một quyền của thiếu niên kia.

Tiếng sấm nháy mắt vang lên. Mạnh Hạo phun ra máu tươi, hai thanh mộc kiếm bay ngược trở lại, sương mù do lôi kỳ hóa thành lại càng nhạt đi. Con chó nhỏ bên cạnh Mạnh Hạo thân hình run rẩy, hộc ra máu, bay ngược trở về.

Thiếu niên kia hờ hững liếc nhìn Mạnh Hạo, vung tay phải. Biển máu sau lưng y lập tức quay cuồng, cây cầu thứ hai thình lình hiện ra. Khi thân ảnh của thiếu niên biến mất, trên cây cầu thứ hai, xuất hiện một thanh niên.

Bộ dạng của thanh niên này rất giống với thiếu niên kia, dường như là hình dáng của mười năm sau.

“Bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đến chiến. Giống như lúc trước, chỉ cần một quyền mà không chết, thì có thể mở ra cây cầu thứ ba.” Thanh niên hờ hững mở miệng. Sau đó nhắm nghiền hai mắt, đứng yên không nhúc nhích.

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên cây cầu thứ nhất, lau đi máu tươi trên khóe miệng. Một kích vừa rồi có thể so với lực lượng của Vô Hạ Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu không phải là có lôi kỳ chống đỡ, thì dưới một kích kia, hắn chắc chắn phải chết.

“Khó trách đã qua một ngày mà bảy người kia đều chưa phá trận thành công. Cái Huyết Tiên truyền thừa này cực kỳ bá đạo, lúc này mới chỉ là trận thứ hai...” Đáy lòng Mạnh Hạo chìm xuống, nhưng rất nhanh hai mắt liền lộ ra cố chấp.

Hắn thở sâu, lập tức lấy đan dược nuốt vào, điều chỉnh tu vi. Hắn cũng lấy ra một ít đan dược đặt ở trước mặt con chó nhỏ. Nó một ngụm nuốt hết, rồi nắm lên trên đùi Mạnh Hạo chữa thương.

Hai ngày sau, Mạnh Hạo bỗng nhiên mở mắt. con chó nhỏ trên đùi hắn, thương thế cũng đã khôi phục hơn phân nửa mặc dù hình dáng không thay đổi, nhưng khí tức so với lúc trước, hình như có chút khác biệt.

Giống như là có thêm một chút thân mật hơn với Mạnh Hạo, đồng thời đối với người ngoài lại có một vòng hung ý. Nếu không phải những đan dược của Mạnh Hạo có phẩm chất không tệ, thì với vết thương của nó, có khả năng là đã chết.

“Ngươi giống như là ta năm đó. Vốn là người bình thường. Nhưng bước vào tu chân giới thì không thể không thay đổi, không thể không cường đại, cũng không thể không máu lạnh học cách giết người.” Mạnh Hạo nhìn con chó nhỏ, trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng mở miệng.

Con chó nhỏ ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, giống như hiểu được những lời hắn nói. Nó liếm liếm y phục của Mạnh Hạo, chạy vài vòng xung quanh hắn rồi cọ vào chân của hắn.

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ kiên định. Hắn chậm rãi đứng dậy nhìn về cây cầu. Thân hình hắn bay lên, tay phải vỗ túi càn khôn. Lập tức phi kiếm ở trong đó bay ra như mưa. Một trăm, hai trăm, ba trăm... Cho đến năm trăm thanh phi kiếm xuất hiện, vờn quanh bốn phía Mạnh Hạo, tạo thành hình dạng một con Ứng Long. Đạo đài yêu đan trong cơ thể hắn dần dần phóng xuất ra lực lượng mênh mông, hiện lên trên thân thể của hắn. Hai tay Mạnh Hạo vung lên, hai thanh mộc kiếm lại một lần nữa trở thành răng nanh của con rồng này. Đồng thời năm trăm thanh phi kiếm xung quanh Mạnh Hạo đột nhiên xoay tròn, nhanh chóng lao tới thanh niên ở trên cây cầu thứ hai.



Thần sắc của thanh niên kia vẫn như thường, tay phải chậm rãi nâng lên, nhìn như tùy ý đánh ra một quyền về phía trước. Một quyền này vừa đánh ra, bốn phía biển máu không dậy nổi chút gợn sóng nào, cũng không có bất cứ tiếng nổ nào vang lên. Giống như chỉ là một quyền vô cùng đơn giản. Nhưng Mạnh Hạo còn chưa kịp đến gần, lập tức những phi kiếm trước hắn giống như đâm vào một tảng đá không thể phá hủy, nháy mắt sụp đổ.

Cũng không phải toàn bộ phi kiếm đều sụp đổ, mà chỉ duy nhất vị trí chính giữa. Nhưng lại trở thành một đường thẳng. Trên đường thẳng này, tất cả phi kiếm đều hoàn toàn nát bấy. Sau đó quyền này vô hình đánh lên thân thể của Mạnh Hạo. Ngay khi nó đánh tới, một nguy cơ sinh tử hiện rõ, Mạnh Hạo lập tức vận chuyển toàn bộ tu vi, lôi vụ khuếch tán, hai thanh mộc kiếm ngăn cản ở phía trước. con chó nhỏ kia cũng tự động lao ra chắn ở trước ngực Mạnh Hạo, muốn dùng lưng để giúp hắn chống cự, nhưng ngay lập tức bị Mạnh Hạo nắm lấy ném ra ngoài.

Tiếng sấm, dường như là bị đè nén quá lâu, rốt cuộc cũng vang lên quanh quẩn. Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân hình như diều đứt dây bay ngược trở lại, rơi lên cây cầu thứ nhất. Hắn lại phun ra một ngụm máu nữa, sắc mặt trắng bệch. Giây phút này, đạo đài trong cơ thể dường như muốn vỡ vụn ra.

“Một kích này so với lúc nãy còn khủng bố hơn gấp mấy lần. Nhưng hết lần này tới lần khác, ta đều có cảm giác lực lượng tu vi giống như chỉ là vô hạ Trúc Cơ trung kỳ... Còn có con chó này, vừa rồi đã tự động bảo vệ...” Mạnh Hạo lau đi máu tươi, nhìn con chó nhỏ lúc trước đã bị mình ném ra, trong mắt mang theo lo lắng nhìn về phía Mạnh Hạo. Mạnh Hạo sờ lên đám lông nhung trên đầu con chó nhỏ này, nhìn về phía thanh niên kia.

“Miễn cưỡng vượt qua kiểm tra. Với lực lượng của ngươi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, không qua được cây cầu thứ ba.” Thanh niên kia bình tĩnh mở miệng, tay phải y vung lên. cây cầu thứ ba lập tức xuất hiện sau lưng y.

Khi thân ảnh y biến mất, ở trên cây cầu kia, xuất hiện một trung niên nam tử. Bộ dáng của người này, cũng già hơn thanh niên mười tuổi. Tu vi của y tản ra. Sau khi Mạnh Hạo cảm nhận được thì lập tức trong lòng chấn động. Đối phương cũng như mình, đều có một tòa đạo đài, Trúc Cơ sơ kỳ!

“Không đúng, tu vi như vậy, sao lại ở cây cầu thứ ba... Thứ tự giống như là ngược...” Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại.

“Đây là cây cầu cuối cùng của trận này, thừa nhận một kích của lão phu mà không phun ra chút máu tươi nào là có thể qua. Mỗi lần ta chỉ ra một quyền, nếu thất bại cả ba lượt, ngươi sẽ bị xóa đi tư cách truyền thừa. Sau đó bị chôn trong biển máu, trở thành linh hồn khiêng tế đàn.” Lão giả hờ hững mở miệng.

Mạnh Hạo không nói gì, khoanh chân ngồi trên cây cầu thứ hai lấy ra đan dược nuốt vào. Hắn cũng cho con chó nhỏ nuốt không ít. Mạnh Hạo nhìn nó, nghĩ tới lúc trước con chó nhỏ này chủ động hộ chủ mà trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp. Ba ngày sau, thương thế của Mạnh Hạo đã khôi phục một ít, con chó nhỏ cũng đã bắt đầu có thể hoạt động.

Hai mắt hắn bỗng nhiên chớp chớp, nhì chằm chằm vào lão giả ở trên cây cầu thứ ba. Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra suy tư, trong đầu nhớ lại trận chiến đầu tiên với thiếu niên, trận chiến thứ hai với người thanh niên, ý định tìm ra một ít đầu mối từ trong chiêu thức của hai người bọn họ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến khi một ngày đi qua. Trong đầu Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động. Hắn từ từ ngẩng đầu, đã nghĩ ra đáp án.

“Người thiếu niên ra tay, mặc dù là Trúc Cơ hậu kỳ, dẫn động biển máu quay cuồng, đó là vì lực lượng bị tán ra bên ngoài. Mà thanh niên kia tuy là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng lại không tán ra bên ngoài chút nào. Năm trăm thanh phi kiếm của ta, chỉ vỡ nát không đến hai mươi thanh, nhưng ta lại không thể đối mặt với một quyền kia.

Hai trận chiến, hai tu vi khác nhau, nhưng trong đó lại ẩn chứa kỹ năng riêng. Mà điểm mấu chốt ẩn chứa trong đó là phương pháp vận dụng tu vi.” Hai mắt Mạnh Hạo bỗng lộ ra tia sáng. Hắn vốn không phải là kẻ ngu dốt, nên lúc này đã triệt để hiểu thấu vấn đề.

“Nếu vậy thì lão giả này, hắn có tu vi như của ta, sẽ thể hiện ra lực lượng như thế nào...” Mạnh Hạo nhìn lão giả kia, chậm rãi đứng dậy, trong mắt lộ ra một tia sáng kỳ dị. Lúc này dường như hắn đã không thèm để ý đến Huyết Tiên truyền thừa gì đó nữa. Bởi vì hắn chợt phát hiện ra, trong chín trận, truyền thừa... tựa hồ vô hình chỗ nào cũng có!

Mạnh Hạo cũng không lập tức khai chiến, mà ở trên cây cầu thứ hai tự mình thử nghiệm. Hắn để cho tu vi của mình chậm rãi tản ra, rồi khống chế mức độ tán ra bên ngoài. Chuyện này hắn làm rất vụng về, nhưng chấp nhất là một đặc tính trong tính cách của hắn. Hắn đã quên đi thời gian. Cho đến khi đi qua bảy ngày, hắn ngẩng mạnh đầu. Mạnh Hạo vẫn không khống chế được cả mười phần, nhưng cũng đã có thể khống chế được khoảng ba phần.

“Không nên chậm trễ nữa, phải đi nghiệm chứng thoáng một phát xem suy nghĩ của ta đúng hay là sai.” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng, cất bước đi đến chỗ lão giả.



Oanh!

Sau hơn mười hơi thở, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, đầu đau như muốn nứt ra, thân hình lùi lại, cho đến khi về tới cây cầu thứ hai mới dừng lại. Thân hình hắn run lên, lại phun ra một ngụm máu nữa. con chó nhỏ bên cạnh hắn cũng đang run rẩy, một chân khập khiễng, hơi thở yếu ớt. Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu nhìn lão giả ở trên cây cầu thứ ba.

“Lần thứ nhất, thất bại!”

Mạnh Hạo thở sâu, khoanh chân ngồi xuống, trước tiên lấy đan dược cho con chó nhỏ ăn để trị liệu thương thế. Con chó này nhiều lần bị thương cùng hắn, bộ dáng đã thay đổi rất nhiều. Bộ lông nhung mềm trên thân thể giờ này đã rối bù, hai mắt ảm đạm, nhưng nó lại có sức sống cực kỳ ương ngạnh, mỗi một lần khôi phục, trên người đều xuất hiện thêm một ít sát khí.

“Lão giả này chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng một quyền này chẳng những không có chút nào tán ra ngoài, mà mơ hồ còn có một loại cảm giác rất kỳ dị... Tựa như một quyền kia, lại không giống một quyền... Tuy nhiên cũng có thể nhìn ra, phương hướng của ta là chính xác.” Mạnh Hạo nhíu mày, tay bóp trán để giảm bớt cảm giác đau đầu do một kích kia gây ra.

Hắn đứng dậy, tiếp tục điều khiển khống chế tu vi của mình. Lại qua bảy ngày, Mạnh Hạo đã khống chế được năm thành. Tuy tu vi không thể tăng lên, nhưng chiến lực bản thân bởi vì vậy mà tăng lên rất nhiều. Ngày hôm nay, Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra một vòng tinh mang. Thân hình một lần nữa bay ra, con chó nhỏ cũng gào thét lao theo. Một người một chó lao thẳng đến lão giả.

Oanh!

Lần này cũng vẫn như vậy. Sau mười hơi thở, Mạnh Hạo loạng choạng lùi lại, khóe miệng phun ra máu tươi. Máu tươi rơi lên quần áo nhìn mà thấy giật mình. Nhưng đôi mắt của hắn lại sáng ngời.

Con chó nhỏ, dường như bởi vì Mạnh Hạo hiểu ra, mà nó cũng có một ít biến hóa. Lúc này dù vẫn bị thương, nhưng nó vẫn gào rú ra những âm thanh tràn ngập hung ý.

“Linh thức! Hắn chẳng những làm cho tu vi ngưng tụ không tiêu tán, mà ở bên trong một quyền kia còn dung hợp cả linh thức của hắn. Cho nên dùng một quyền này... Có thể bù đắp chỗ thiếu hụt của tu vi”

Mạnh Hạo thở sâu, ánh mắt lộ ra vẻ minh ngộ. Hắn bỗng nhiên hiểu ra, tu vi của tu sĩ tuy là mấu chốt. Nhưng nếu có cùng tu vi, mà đối với linh lực có cách vận dụng khác nhau, mới là chỗ quan trọng nhất trong chiến lực chính thức của mỗi người!

Hắn nhắm nghiền hai mắt, khoanh chân ngồi xuống. Lúc này khoảng chừng đã qua nửa tháng, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra. Hắn bị vây trong trận thứ hai này đã trọn vẹn một tháng thời gian. Hắn không biết những người khác như thế nào, nhưng Mạnh Hạo cảm thấy cho dù là kẻ cuối cùng, thì đối với chính mình, thu hoạch ở nơi này quá lớn.

Hắn chậm rãi đứng dậy, cất bước nhảy lên về phía trước. Còn con chó nhỏ kia, dường như khi Mạnh Hạo hiểu ra, thì nó cũng như được tân sinh, thẳng đến chỗ lão giả kia.

Oanh!

Mạnh Hạo lùi lại tám bước, từ từ ngẩng đầu. Khí huyết trong cơ thể vẫn nhộn nhạo, nhưng lại không có một chút máu tươi nào tiến vào yết hầu. Hắn nhìn lão giả, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

“Hiểu rõ liễm thức nhập thể, ngươi có thể thông qua trận thứ hai!” Lão giả gật đầu, tay áo hất lên, lập tức toàn bộ thế giới này vỡ thành những mảnh nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook