Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 12: Lòng tốt của Hứa sư tỷ

Nhĩ Căn

02/06/2016

Tình huống xảy ra tại đây nhanh chóng gây sự chú ý tới các tu sĩ khác. Cả đám thần sắc trở nên ngưng trọng, ánh mắt có cả mờ mịt không rõ đầu cua tai nheo thế nào, nhưng với Mạnh Hạo, bọn họ biết hắn là kẻ không dễ trêu vào.

Đám người kia không rõ sự tình, nhưng tên tu sĩ mua hàng của Mạnh Hạo đã chứng kiến tất cả, tâm thần khẩn trương, không chút do dự vỗ vào túi trữ vật, cắn răng lấy ra sáu khối linh thạch, một lòng cung kính dâng lên cho Mạnh Hạo. Trong lòng hắn vô cùng ân hận nhưng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua.

Mạnh Hạo nhận lấy linh thạch, cầm một viên Chỉ Huyết Đan đưa cho đối phương.

“Đa tạ huynh đài đã chiếu cố, lần sau lại tới a.”

Mạnh Hạo mím môi cười tủm, biểu hiện ra bộ dáng ôn hòa yếu đuối khiến tên tu sĩ phát run, ánh mắt không cam lòng nhìn hắn rồi mau chóng rời khỏi.

Sau khi người này rời đi, Mạnh Hạo không tiếp tục ở lại chỗ này, hắn cầm lá cờ thong dong đi dạo xung quanh, không bao lâu sau đã tới chỗ có một đám tu sĩ đang tập trung chém giết. Hắn lấy cây cờ ra, cắm xuống mặt đất.

“Vị huynh đài kia, ngươi nhìn xem, cả người bị thương, thần sắc uể oải, tình trạng như vậy không nên chém giết a.”

Mạnh Hạo nói xong, đi nhanh về phía trước, hướng tới một người đang tham gia chém giết mở lời. Hai tên tu sĩ đang đánh nhau chợt sững người, bọn hắn chứng kiến Mạnh Hạo vừa ra tay đánh người, lúc này hơi chần chừ, rồi không nói không rằng, cùng tránh xa đối phương.

“Ta có Đề Thần Đan tốt nhất ở Dưỡng Đan Phường, ăn vào một viên, tinh thần sẽ trở nên hứng khởi, đảm bảo vị huynh đài sẽ giành phần thắng trong trận chiến này. Chỉ cần dùng một linh thạch để đổi là được. Hôm nay là ngày khai trương, huynh đài chắc chắn sẽ không phải hối hận vì mua đắt.” Mạnh Hạo kiên nhẫn chạy theo, vừa đi vừa làm ra bộ mặt đầy thành ý, khuyên nhủ.

“Lão tử cũng có đan dược trong người đây.” Một tu sĩ bị Mạnh Hạo gạ gẫm, liền lấy từ túi trữ vật ra một viên đan dược rồi nuốt vào.

Mạnh Hạo thở dài. Lúc trước hắn nhìn tên tu sĩ kia, đoán rằng hắn không có đan dược trong người nên mới ra sức khuyên nhủ, hiện giờ chỉ biết ho khan, đang chuẩn bị chuyển hướng sang tên tu sĩ còn lại chào mời thì hắn cũng lấy ra một viên đan dược nuốt vào, khiến Mạnh Hạo chỉ biết thở dài ngao ngán.

Nhưng Mạnh Hạo không nản chí, hắn quay lại nơi có tảng đá lớn, bình thản nhìn hai tên tu sĩ kia đang đánh nhau ngày càng kịch liệt, đan dược dần mất đi tác dụng, thắng bại sắp đi tới hồi kết.

Mạnh Hạo nhìn thấy vậy thì rung động, hắn lần nữa tiến tới.

“Vị huynh đài, các ngươi chiến đấu đã tới thời khắc sinh tử mấu chốt, không có đan dược nữa sao? Ở đây ta còn có loại đan dược tốt nhất này…”

“Ở thời điểm quan trọng này, nếu chịu mua một viên Ngưng Thần Đan của ta, thần khí hưng phấn, linh khí cũng nhanh chóng khôi phục, ngươi mau mua đi. Thứ ngươi mua không phải là đan dược, mà chính là linh khí đó. Ôi không, ngươi lại bị thương rồi.”

Mạnh Hạo không ngừng khuyên nhủ khiến tên tu sĩ kia bắt đầu động tâm, vừa hay bị đối phương xuất ra một kiếm đâm thấu cánh tay, máu tươi tuôn ra ào ạt. Hắn kêu lên thảm thiết, thân ảnh nhanh chóng bay lùi lại sau.

Mạnh Hạo tốc độ còn nhanh hơn, hắn đuổi theo không ngừng, vừa giữ bộ dáng thư sinh vừa luôn mồm gạ gẫm.

“Vị huynh đài này, nên nắm lấy thời gian đi chứ. Để thêm một lúc nữa, máu tươi không còn thì có Chỉ Huyết Đan cũng khó toàn mạng. Thật sự rất nguy hiểm a!”

“Ngươi cút ra cho ta!” Tu sĩ này rống to, bất chấp mọi sự tấn công của tên tu sĩ đối địch.

“Bán cho ta một viên.” Tu sĩ bị thương khuôn mặt đã tái nhợt, lùi về sau mấy bước. Hắn cắn răng ném ra một khối linh thạch, từ phía Mạnh Hạo cũng bắn ra một viên đan dược bay ngược trở lại, rơi trên bề mặt vết thương của hắn. Máu tươi đang phun ra liền ngưng lại làm cho hắn rất kích động, tranh thủ thời gian tấn công trở lại. Trận chiến lại diễn ra vô cùng khốc liệt.



“Ai chà, vị huynh đài kia, ta xem ngươi chắc cũng không còn đan dược nữa rồi. Đối phương của ngươi lại vừa mới mua đan dược, lợi hại vô cùng. Ngươi xem, ngươi bị thương rồi kia, nên mua ngay một viên Ngưng Huyết Đan đi a.”

“Ngươi nhìn ngươi xem, tại sao lại trúng một đao của đối phương? Đó là do thân thể mỏi mệt, sức lực không còn. Ta có nhiều đan dược có tác dụng to lớn có thể giải quyết vấn đề cho ngươi. Đối thủ của ngươi vừa mua đan dược xong là chiếm thế thượng phong, còn khiến ngươi bị thương đó.”

“Một khối linh thạch một viên đan dược, hai vị mau mua đi. Thánh hiền đã từng nói, linh thạch tuy quý giá, nhưng mạng sống còn đáng quý hơn.” Mạnh Hạo quấn lấy hai người nọ, chốc chốc lại cất giọng khuyên nhủ khiến cho hai người lúc này không còn đan dược trong người thay phiên nhau mua của hắn. Trận chiến cũng vì thế mà càng thêm khốc liệt.

Ngày thường nơi này chỉ đơn giản có giết chóc, nhưng hôm nay, xuất hiện cái chi nhánh Dưỡng Đan Phường này làm cho các trận chiến càng thêm gian nan khó lường.

Hai tu sĩ nọ cuối cùng kiệt lực cùng ngã xuống, lâm vào hôn mê. Linh thạch của bọn họ đã hết, đan dược cũng ăn rồi. Pháp bảo dùng để đánh nhau cũng mất hết cả linh tính, tình trạng thảm thiết vô cùng.

Mạnh Hạo vẫn nghĩ chính hắn đã cứu tình mạng bọn họ, nếu không, chiến đấu như thế chết một hay cả hai lưỡng bại câu thương là khó tránh khỏi. Lúc này, hắn thu lại lá cờ, thong thả đi dạo. Được một lúc sau, hắn lại thấy hai tên tu sĩ khác đang chiến đấu thảm liệt, ước chừng dù có thuốc chữa thương cũng đã sức cùng lực tận, hai mắt hắn sáng ngời, cắm lá cờ xuống đất.

“Vị huynh đài này, ta nhìn ngươi sắc mặt ẩn chứa hắc khí, ngươi nhất định đã trọng thương rồi. Nhưng đừng lo, ta có đan dược trị thương tốt nhất ở đây, chỉ một khối linh thạch một viên, bảo đảm ngươi sẽ lập tức hồi phục sức lực.”

“Sao ngươi không trả lời vậy? Chắc là không tin ta phải không? Mới vừa rồi, ta còn bán đan dược cho một đồng môn của ngươi, kết quả hắn đã giành chiến thắng rồi đó.”

Mạnh Hạo đứng ở bên cạnh không ngừng dụ dỗ. Không bao lâu sau, hai người này đều phải mua đan dược của hắn, sau đó tiếp tục chiến đấu tới lúc sức cùng lực kiệt, không còn linh thạch để mua đan dược nữa, liều chết đánh tới vẫn bất phân thắng bại. Túi trữ vật chẳng còn linh thạch, đã hoàn toàn trắng tay.

Mạnh Hạo ra vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu rồi cầm lấy lá cờ đi tới nơi khác. Hắn đi hết tây tới đông, không ngừng gạ gẫm bán đan dược cho đám tu sĩ, chỉ cần chỗ nào có đánh nhau là hắn xông tới. Thu hoạch của hắn cũng vì thế mà ngày một nhiều. Hắn sờ sờ túi trữ vật, vẻ mặt thỏa mãn rồi mới rời đi.

Về tới động phủ thì đã đêm khuya, Mạnh Hạo hưng phấn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu kiểm kê thu thoạch trong ngày của mình.

“Một khối, hai khối,… Tổng cộng có năm mươi ba khối linh thạch.” Hắn thật sự đã phát tài, so với đi cướp đoạt còn nhiều hơn nhiều, lại không gặp nguy hiểm gì, không phải tận lực chém giết.

“Đan dược không còn nhiều, sáng sớm nhất định phải đi Dưỡng Đan Phường lấy thêm hàng mới được. Nếu muốn kiếm nhiều một chút, nhất định phải mang linh thạch mua hết đan được chữa thương trong Dưỡng Đan Phường. Đám tu sĩ chiến đấu liều mạng, không có cách nào khác sẽ phải mua đan dược của ta thôi.”

Mạnh Hạo mở túi trữ vật hắn thu thập được của tu sĩ lúc trước, bên trong có thêm mấy khối linh thạch, còn có hai viên Ngưng Khí Đan, ngoài ra còn có một viên đan dược màu hồng nhạt.

Cầm viên đan dược trong tay, hắn cẩn thận quan sát, sau một lúc thì khẳng định đan dược này chính là Dưỡng Nhan Đan. Đan dược này có giá cực cao, cần mười viên Ngưng Khí Đan mới có thể đổi được, là đan dược đắt nhất trong số những đan dược cấp thấp.

“Đan dược này có tác dụng dung dưỡng nhan sắc. Ta mà dùng nó thì thật là lãng phí.”

Mạnh Hạo thầm cân nhắc, cũng không rõ đối phương vì sao lại có đan dược này, chẳng lẽ là để nịnh nọt một nữ đệ tử nào đó?

Sau một lúc ngẫm nghĩ, hắn cất đan dược vào túi trữ vật. Hắn nhìn những linh thạch và đan dược này, thần sắc thỏa mãn. Bỗng nhiên cửa động phủ nổ vang, sau đó tự động mở ra. Sự việc xảy ra quá nhanh, Mạnh Hạo không kịp cất đan dược và linh thạch trên mặt đất đi.

Sau đó, một thân ảnh nữ nhân mang theo ánh trăng bước vào, dung nhan tuyệt mỹ, đáng tiếc lại không biểu lộ cảm xúc gì. Người này mặc trường bào, khuôn mặt lạnh lùng. Đúng là nữ đệ tử của Kháo Sơn Tông – đệ tử nội môn Hứa sư tỷ.



Hứa sư tỷ đi vào trong động phủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn linh thạch, đan dược bên người Mạnh Hạo mà toát lên một tia kinh ngạc.

“Bái kiến Hứa sư tỷ.” Mạnh Hạo vội đứng dậy, tay phải vung lên thu những đan dược và linh thạch lại, lộ ra thần sắc gượng gạo.

Hứa sư tỷ không đáp, chỉ tập trung ánh mắt trên người Mạnh Hạo, sau đó khẽ gật đầu, quay người muốn rời đi.

Mạnh Hạo sững sờ, vội đuổi theo.

“Hứa sư tỷ thật vất vả, đã tới rồi sao không ngồi lại một lát?”

“Không cần, ta muốn bế quan, thuận đường đi qua đây nên vào xem ngươi sống thế nào mà thôi.” Hứa su tỷ lãnh đạm đáp, đánh giá hắn một chút rồi bước ra ngoài động phủ.

Mạnh Hổ cảm thấy hơi xấu hổ, thầm ân hận trong lòng. Nếu hắn không để lộ ra đám linh thạch, đan dược, bộ dáng khổ cực một chút thì chắc sẽ lấy được chút ít chỗ tốt từ vị Hứa sư tỷ này. Nhưng đồng thời, Mạnh Hạo cũng có chút thỏa mãn trong lòng. Vị Hứa sư tỷ này lạnh lùng như vậy nhưng vẫn nhớ tới mình, còn ghé qua đây xem mình như thế nào, hiển nhiên là không quên.

Nghĩ tới đó, trong lòng Mạnh Hạo khẽ động, hắn vỗ vào túi trữ vật, trong tay hiện ra một viên đan dược màu hồng, chính là viên đan dược lúc nãy.

“Sự đệ đã muốn cảm tạ Hứa sư tỷ lâu rồi, mới tích lũy Ngưng Linh Đan, vất vả lắm mới đổi được viên Dưỡng Nhan Đan này. Sư tỷ nhất định phải nhận lấy. Trong mắt sư đệ ta, chỉ có sư tỷ mới xứng đáng dùng viên đan dược này. Ta thực lòng mong muốn Hứa sư tỷ sẽ luôn xinh đẹp.” Mạnh Hạo làm ra vẻ mặt sùng kính, không chớp mắt tán dương.

Hứa sư tỷ dừng bước, quay đầu nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn đan dược trong tay hắn, sắc mặt trầm xuống, một lúc lâu không hành động gì.

“Ngưng Linh Đan tuy là đan dược bình thường trong tông môn nhưng với tu sĩ có tu vi dưới Ngưng Khí tầng thứ năm thì vẫn có hiệu quả. Tu chân giới nguy hiểm trùng trùng, vào thời khắc sinh tử, ngươi không thể làm như vậy. Dù ngươi thông minh, cũng phải không ngừng tu luyện nâng cao tu vi mới được.”

Mạnh Hạo ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy Hứa sư tỷ nói nhiều như vậy, liên tục gật đầu.

“Ta chỉ nghĩ Hứa sư tỷ mới thích hợp để dùng đan dược này, nên nhất định phải đổi lấy.” Mạnh Hạo cúi đầu, hai mắt mở lớn. Nội tâm không ngừng suy nghĩ, hướng về vị Hứa sư tỷ cất lời.

“Viên thuốc này,… ta sẽ nhận. Lần sau không cần phải làm vậy.” Hứa sư tỷ mang Dương Nhan Đan đi, hơi chần chừ một lát rồi lấy ra một ngọc bội màu hồng đưa cho Mạnh Hạo.

“Đây là một kiện pháp bảo, ngươi giữ lấy để phòng thân.” Nói xong, Hứa sư tỷ rời khỏi, hướng dưới núi mà đi.

“Đa tạ Hứa sư tỷ. Sư tỷ có thể cho ta đi cùng không? Ta có nhiều khúc mắc trong tu luyện, hy vọng có thể thỉnh giáo Hứa sư tỷ?”

Mạnh Hạo mạnh dạn nói. Hắn biết, hiện giờ đây là chỗ dựa duy nhất của mình, nhất định phải tận lực giữ mối quan hệ. Nếu có thể cùng đi với Hứa sư tỷ, dạo một vòng quanh tông môn, đám đệ tử khác thấy được, dám động vào hắn cũng không có mấy người.

Hứa sư tỷ hơi chần chờ một chút, sau đó lạnh nhạt nhìn hắn. Trước giờ chưa có nam tử đồng môn nào dám làm vậy, việc này khiến nàng cảm thấy có chút bất tiện, đang lúc muốn cự tuyệt thì nghe thấy lời giải thích sau cùng của Mạnh Hạo, nghĩ tới hắn vừa cho mình một viên Dưỡng Nhan Đan thì thấy không nỡ. Nàng khẽ gật đầu, vẫn giữ bộ dạng trầm mặc.

Có ánh trăng làm bạn, từng vệt chiếu sáng con đường. Mạnh Hạo cùng đi với Hứa sư tỷ. Cùng lúc đó, trên đỉnh núi Bắc Phong, có một lão giả cao lớn mặc trường bào nhìn thấy, lộ ra thần sắc tán thưởng.

“Giỏi lắm! Tên tiểu tử Mạnh Hạo này quả nhiên không tệ, đích thực hiểu rõ chân ý của Kháo Sơn Tông ta, biết tìm chỗ dựa cho mình.” Lão giả mỉm cười, lộ ra thần sắc vui mừng, đối với Mạnh Hạo càng thêm vừa ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook