Chương 230: Ma táng dưới cửu địa
Nhĩ Căn
03/06/2016
Lần này luyện đan kéo dài suốt một tháng
thời gian. Có thể đây là một lần Mạnh Hạo luyện đan cần thời
gian dài nhất từ trước cho đến nay. Liên tục một tháng, hắn hầu như không nghỉ ngơi, toàn bộ tinh lực đều đặt lên việc luyện chế đan dược.
Biến hóa của hơn một vạn loại dược thảo, dựa theo ý nghĩ trong đầu Mạnh Hạo đang không ngừng thay đổi, chậm rãi tới gần, chậm rãi dùng đủ loại biến hóa của thảo mộc, hóa thành thứ độc nhất vô nhị thuộc về Mạnh Hạo hắn.
Cho đến ngày cuối cùng của một tháng, vào lúc đêm khuya trăng sáng, Huyết Hạc Lô trước mặt Mạnh Hạo chấn động, màu sắc dần dần không còn là đỏ thẫm, mà chậm rãi khôi phục như bình thường. Quá trình này giằng co khoảng vài canh giờ. Lúc bầu trời bên ngoài đã lờ mờ sáng, thì nó mới hoàn toàn tán đi nhiệt độ. Mạnh Hạo tóc tai bù xù, hai mắt tràn ngập tơ máu, sắc mặt trắng bệch. Một tháng qua tu vi của hắn hầu như lúc nào cũng đang vận chuyển tiêu hao.
Cũng may hắn đã mở ra sáu tòa đạo đài, nếu đổi lại là năm tòa như lúc trước, thì e rằng mấy ngày cuối cùng này, cho dù là có đan dược bổ sung thì cũng không tránh khỏi phải bỏ dở luyện đan.
Mà loại đan ngộ này một khi dừng lại, thì như là thời gian trôi qua, không cách nào quay đầu lại.
Nhìn lò đan ở trước mặt đã hoàn toàn khôi phục như thường, Mạnh Hạo thở sâu. Sự mỏi mệt trong một tháng qua, là một lần hắn cảm thụ khắc sâu nhất từ lúc hắn bắt đầu luyện chế đan dược cho đến nay, giống như là cùng người đại chiến sinh tử vậy. Giờ phút này hắn nhắm nghiền hai mắt. Vừa nhắm lại, lập tức có từng trận đau đớn từ trong mắt truyền ra.
Hồi lâu, lúc hắn một lần nữa mở mắt ra, tay phải của hắn không chậm trễ chút nào nâng lên nhấn xuống lò đan một cái. Lập tức lò đan này chấn động, hai viên đan dược màu đen lập tức bay ra. Khi hai viên đan dược này bay ra, thì phía trên lò đan này, thình lình xuất hiện một đám mây đen.
Mây đen này không phải ở ngoài động phủ, mà ở ngay bên trong. Cảnh tượng kỳ dị này làm cho Mạnh Hạo sững sờ, sau đó hai mắt lại lộ ra tia sáng. Cùng lúc đó, đám mây đen này nhanh chóng ngưng tụ, lại càng có tia chớp xẹt qua, đánh thẳng đến chỗ hai viên đan dược.
Trong lúc nguy cơ, Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, Bì Đống lập tức bay ra. Nó nhìn thấy đám mây đen kia thì khẽ giật mình, nhưng hai mắt rất nhanh đã sáng lên. Cơ hồ lúc tia chớp trong đám mây đen kia đánh xuống, nó chợt hút khẽ một cái, rõ ràng đem cả đám mây đen này cùng với lôi điện toàn bộ hút vào trong miệng, chẹp chẹp một tiếng, bộ dạng giống như mùi vị rất ngon.
“Lôi điện của đan kiếp, quả nhiên là ăn ngon nhất..”. Bì Đống này liếm môi một cái, ánh mắt lúc này đã rơi vào hai viên đan dược bị Mạnh Hạo nắm ở trong tay, giống như là rất kích động.
“Ba cái ác bá!” Mạnh Hạo quyết đoán mở miệng. Bì Đống chần chừ một chút, giống như có chút xoắn xuýt. Sau nửa ngày nó mới lầm bầm mấy câu, rồi mới một lần nữa quay trở lại bên trong mặt nạ huyết sắc, đem sự xoắn xuýt ở trong lòng, chuẩn bị phát tiết lên người Lý gia lão tổ.
Đuổi được Bì Đống đi, Mạnh Hạo thở sâu, nhìn hai viên đan dược màu đen đang ở trên tay mình còn có giãy dụa, giống như là muốn bay ra. Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo luyện chế ra loại đan dược như có được linh tính thế này, lại càng xuất hiện kiếp vân.
Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời. Giờ phút này dù là hắn có đang mỏi mệt, nhưng vẫn nhìn không chớp mắt vào hai viên đan dược đang kẹp trong hai ngón tay.
Hai viên đan dược này lớn nhỏ không sai biệt nhau nhiều lắm. Chỉ là một viên thì có màu đen kịt, một viên có màu gần như là tím. Theo giác quan và với đan đạo tạo nghệ của Mạnh Hạo, liếc mắt liền nhìn ra, viên đan dược có màu gần tím kia mới là tuyệt phẩm. Còn miếng kia, tuy nói không bằng, nhưng cũng tương tự là một loại tuyệt phẩm.
Mặc cho hai viên thuốc này giãy dụa như thế nào thì cũng vô pháp thoát ra khỏi hai ngón tay của Mạnh Hạo. Hắn nhìn viên đan dược màu đen ở trước mắt, nó không có dược hương, nhưng lại thu hút tất cả mọi ánh mắt, khiến cho người khác nhìn vào một thời gian dài, thì liền giống như bị viên thuốc này hút lấy hồn.
“Đây là đan dược chính thức do ta luyện chế...” Mạnh Hạo thì thào, ngắm nhìn viên thuốc này. Hồi lâu sau, hai mắt của hắn lóe lên, tay trái chậm rãi vung lên. Lập tức trong tay hắn xuất hiện một thanh phi kiếm, chậm rãi khắc xuống viên đan dược màu đen một cái ấn ký. Ấn ký này không phức tạp, là một chiếc đỉnh!
Đỉnh này chính là đại đỉnh ở trong trí nhớ của Mạnh Hạo, là cái đỉnh ở trong phúc địa của Thanh La Tông, từng muốn xé trời mà đi.
Hình dáng đương nhiên là sẽ không giống như đúc, bởi vì đỉnh vốn cơ bản là giống nhau. Sau khi khắc xuống lạc ấn, thì lại rất kỳ lạ, viên thuốc này lại lập tức không hề giãy dụa, ấn ký hình chiếc đỉnh ở trên đó lóe lên, rõ ràng như in sâu vào đan tâm, tự nhiên tạo thành một chỉnh thể, làm cho người ta có cảm giác dường như cái đỉnh này và viên đan dược này vốn là gắn liền với nhau.
Mạnh Hạo thở sâu, mỉm cười. Khi bộ dáng tươi cười hiện ra, thì mỏi mệt cũng theo đó mà xuất hiện. Một tháng không nghỉ, dù Mạnh Hạo có là tu sĩ Trúc Cơ, thì cũng đều có chút không thể chịu đựng.
“Viên thuốc nhập ma này có ý phong ma điên cuồng . Dùng đỉnh làm ấn ký, nhìn thì như là trấn áp, nhưng trên thực tế lại đại biểu cho mặt đất. Ma táng cửu địa chính là danh tiếng của viên đan này.” Tay phải Mạnh Hạo nâng lên, lấy ra một cái bình thuốc, đem viên Nhập Ma Đan này để vào trong đó, lấy sáp che lại. Rồi lại đem viên Nhập Ma Đan màu sắc gần tím để vào bên trong một bình thuốc khác.
Sau đó hắn lấy ra một cái ngọc giản, vung lên, gọi Bạch Vân Lai tới. Một lát sau, Bạch Vân Lai đã xuất hiện ở bên ngoài động phủ của Mạnh Hạo. Không lâu sau, một cái bình thuốc bay ra, rơi vào trong tay Bạch Vân Lai.
“Mang viên thuốc này đi tham gia đấu giá. Tên nó là Nhập Ma. Khi nào đấu giá thì ngươi tới bảo ta.” Âm thanh mỏi mệt của Mạnh Hạo truyền ra. Sau đó cánh cửa động phủ đóng lại, hắn nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống, giống như ngủ mà không phải ngủ, hoàn toàn đắm chìm vào trong khôi phục.
Bạch Vân Lai ôm quyền cúi đầu, cầm lấy bình thuốc nhanh chóng rời đi.
Thời gian nhoáng cái đã qua ba ngày. Trong ba ngày này, thủ phủ của Đông Lai quốc cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều tu sĩ của không ít tông môn đều ồ ạt tiến vào Tử Nguyệt thành. Thậm chí còn có tu sĩ của các tông môn khu vực khác, cũng đều đã chạy đến.
Thậm chí những tông môn khác ngoài tứ tông tam tộc, cũng đều phái đệ tử đi vào Tử Nguyệt thành, tham gia lần đan phách năm nay.
Tuy nói đan phách mỗi năm mở ra một lần, nhưng dù có liên tiếp như vậy, thì vẫn khiến cho toàn bộ tu sĩ ở Nam Vực chú ý. Nguyên do chỉ vì đan phách của Tử Vận Tông, toàn bộ đan dược đấu giá đều là do Đan Sư của Đan Đông nhất mạch luyện chế.
Mà hàng năm đều có Chủ Lô tham gia, chủng loại đan dược lại đa dạng, công dụng tốt đủ để Nam Vực oanh động. Thậm chí đôi khi còn xuất hiện đan dược mới làm cho kinh diễm.
Hàng năm đều có Đan Sư vì đó mà nổi danh, được người ngoài biết tới, truyền khắp Nam Vực. Có thể nói đan phách chính là lựa chọn hàng đầu của Đan Sư để dương danh. Thậm chí Đan Đông nhất mạch cũng rất tán thành chuyện này, còn khuyến khích Đan Sư đem đan dược luyện chế đi đấu giá ở trong đan phách.
Thậm chí còn khuyến khích đan sư khắc tên của mình lên trên đan dược để có thể dương danh Nam Vực. Đồng thời, loại khuyến khích này còn được thể hiện từ trong vật chất, dù tất cả vật phẩm cần thiết để luyện chế đều do tông môn cung cấp, nhưng trong đan phách, toàn bộ linh thạch trao đổi được lại thuộc về Đan Sư.
Cũng chính vì cái quy củ này, khiến cho cứ mỗi một lần đan phách thì hầu như đại đa số Đan Sư đều sẽ tham dự.
Mặt khác, đan dược của Tử Vận Tông lại được khống chế cực kỳ nghiêm khắc. Người ngoài rất khó có thể đạt được. Chỉ có ở trong những lần đan phách như thế này, mới có cơ hội có được đan dược của Tử Vận Tông. Nhất là trong mỗi lần đan phách lại có vài loại đan dược được người điên cuồng tranh đoạt. Nguyên nhân thực sự không phải là do bản thân dược hiệu, mà là phương pháp luyện chế.
Đã không có cách nào đạt được đan phương, vậy thì đành phải nghiên cứu bản thân đan dược, cũng có một ít khả năng bắt chước luyện chế ra. Việc này ngay cả Đan Sư của Tử Vận Tông cũng không có cách nào đi ngăn cản. Nếu như có bản lĩnh, thì cứ nghiên cứu cũng được.
Do đó, tự nhiên có thể tưởng tượng ra được mức độ oanh động mà mỗi một lần đan phách đem tới.
Mà địa điểm cử hành đan phách chính là ở Tử Nguyệt thành. Ở góc đông nam thành này, có một khu vực rất rộng lớn, được kiến tu thành một sân đấu giá hình tròn, đủ để dung nạp mười vạn tu sĩ.
Hàng năm, vào thời điểm diễn ra đan phách, thì nơi đây hầu như không còn chỗ trống. Tu sĩ đến từ bốn phương tám hướng sẽ ngồi chật cứng ở nơi đây.
Một lần đan phách thường thường sẽ diễn ra trong bảy ngày, có thể nói đó là một việc trọng đại của Tử Vận Tông.
Ngày hôm nay chính là ngày đầu tiên cử hành đan phách. Toàn bộ phòng đấu giá đã không còn chỗ trống. Tất cả tu sĩ đến từ các tông, đều đem ánh mắt rơi vào vị trí trung tâm của phòng đấu giá.
Ở đó có một người đàn ông trung niên đang hướng về phía mọi người ôm quyền cúi đầu.
“Chư vị đạo hữu trong Nam Vực. Quy củ mỗi lần đan phách của Tử Vận Tông ta tất cả mọi người đã biết, tại hạ cũng không muốn nói nhiều. Lần đan phách này, có bảy trăm tám mươi chín loại đan dược, bao gồm đan dược của ngưng khí, Trúc Cơ, Kết Đan, thậm chí còn có cả đan dược mà Nguyên Anh tiền bối cần, lần đan phách này cũng có!”
Mặt khác, độc đan, pháp đan..., cũng có trong lần này.
“Dựa theo quy củ đan phách của Tử Vận Tông ta, mỗi một lần lấy ra đan dược, thì đều sẽ mài ra đan phấn ở trước mặt các vị đạo hữu để nghiệm chứng dược hiệu, khiến cho mọi người có thể thấy được rõ ràng chỗ tạo hóa của mỗi một loại đan dược.” Nam tử trung niên này nói xong thì nâng tay phải vung lên. Lập tức có một cái cánh cửa hình tròn thật lớn xuất hiện.
Cánh cửa này vặn vẹo rồi chậm rãi trong suốt, khiến người ta có thể thấy rõ ràng ở phía sau cửa, có hơn bảy trăm người tu sĩ, nguyên một đám mặt không đổi đứng ở đó.
Những tu sĩ này có tu vi không giống nhau, tuổi tác cũng khác biệt rất nhiều. Nhưng chỉ có một điểm chung, đó là hai mắt những người này đều ẩn chứa màu tím. Người ngoài không biết được lai lịch của những người này. Nhưng nếu Mạnh Hạo ở đây, thì hắn liếc mắt đã có thể nhận ra. Những người này... Đều là những đệ tử tu hành công pháp Tử Khí Tây Lai!
Những người này là do Tử Khí nhất mạch vì lần đan phách này mà đưa tới làm tu sĩ thử đan. Trong số chư vị ở đây, có không ít người đều không phải là lần đầu tham gia đan phách, cũng đã hiểu rõ, đan phách của Tử Vận Tông ta là độc nhất vô nhị ở trong toàn bộ Nam Vực. Lời của nam tử trung niên này truyền ra, bên trong phòng đấu giá vang lên những tiếng cười, tràn ngập những âm thanh cung kính.
“Đan phách bắt đầu!”
“Khỏa đan dược đầu tiên là một lọ Điên Dương đan, do Lưu Dũng đại sư, với tư cách là Chủ Lô của Tử Vận Tông Đan Đông nhất mạch ta luyện chế ra!”
“Hóa sinh cơ thành tử khí, biến thương hải hóa tang điền. Viên thuốc này dùng ở trong động phủ, có thể hình thành nên Âm La địa. Nuốt vào trong bụng, có thể hóa thành tử khí, rất thích hợp cho đạo hữu tu hành Khôi Lỗi thuật.” Khi âm thanh của nam tử trung niên này truyền ra quanh quẩn, thì giờ phút này, ở bên ngoài phòng đấu giá, Bạch Vân Lai cùng với Mạnh Hạo cũng đang nhanh chóng chạy đến.
Trong lúc đấu giá đang tiến hành, Mạnh Hạo với tư cách là Đan Sư, đã được dược đồng cung kính dẫn vào bên trong. Lúc hắn cúi đầu xuống thì ánh mắt đã rơi vào bên trong phòng đấu giá.
Mạnh Hạo thở sâu. Hắn rất mong chờ, Nhập Ma Đan mà hắn tự mình luyện chế, đến cùng có thể bán được giá như thế nào, hay là có thể lại bị người ta không tiếp nhận. Dù sao đây cũng là đan dược mà hắn luyện chế hài lòng nhất kể từ sau khi trở thành Đan Sư. Lúc này dù có tự tin, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo được lo mất.
Mang theo suy nghĩ như vậy, ánh mắt của Mạnh Hạo đảo qua đám người phía dưới. Bỗng nhiên Mạnh Hạo khẽ giật mình, sau đó khuôn mặt lộ ra nụ cười. Ánh mắt của hắn đã rơi vào một người đang ngồi ỡ chỗ khách quý. Đó là một tên mập đang mài mài hàm răng, bộ dáng rất là cà lơ phất phơ!
Biến hóa của hơn một vạn loại dược thảo, dựa theo ý nghĩ trong đầu Mạnh Hạo đang không ngừng thay đổi, chậm rãi tới gần, chậm rãi dùng đủ loại biến hóa của thảo mộc, hóa thành thứ độc nhất vô nhị thuộc về Mạnh Hạo hắn.
Cho đến ngày cuối cùng của một tháng, vào lúc đêm khuya trăng sáng, Huyết Hạc Lô trước mặt Mạnh Hạo chấn động, màu sắc dần dần không còn là đỏ thẫm, mà chậm rãi khôi phục như bình thường. Quá trình này giằng co khoảng vài canh giờ. Lúc bầu trời bên ngoài đã lờ mờ sáng, thì nó mới hoàn toàn tán đi nhiệt độ. Mạnh Hạo tóc tai bù xù, hai mắt tràn ngập tơ máu, sắc mặt trắng bệch. Một tháng qua tu vi của hắn hầu như lúc nào cũng đang vận chuyển tiêu hao.
Cũng may hắn đã mở ra sáu tòa đạo đài, nếu đổi lại là năm tòa như lúc trước, thì e rằng mấy ngày cuối cùng này, cho dù là có đan dược bổ sung thì cũng không tránh khỏi phải bỏ dở luyện đan.
Mà loại đan ngộ này một khi dừng lại, thì như là thời gian trôi qua, không cách nào quay đầu lại.
Nhìn lò đan ở trước mặt đã hoàn toàn khôi phục như thường, Mạnh Hạo thở sâu. Sự mỏi mệt trong một tháng qua, là một lần hắn cảm thụ khắc sâu nhất từ lúc hắn bắt đầu luyện chế đan dược cho đến nay, giống như là cùng người đại chiến sinh tử vậy. Giờ phút này hắn nhắm nghiền hai mắt. Vừa nhắm lại, lập tức có từng trận đau đớn từ trong mắt truyền ra.
Hồi lâu, lúc hắn một lần nữa mở mắt ra, tay phải của hắn không chậm trễ chút nào nâng lên nhấn xuống lò đan một cái. Lập tức lò đan này chấn động, hai viên đan dược màu đen lập tức bay ra. Khi hai viên đan dược này bay ra, thì phía trên lò đan này, thình lình xuất hiện một đám mây đen.
Mây đen này không phải ở ngoài động phủ, mà ở ngay bên trong. Cảnh tượng kỳ dị này làm cho Mạnh Hạo sững sờ, sau đó hai mắt lại lộ ra tia sáng. Cùng lúc đó, đám mây đen này nhanh chóng ngưng tụ, lại càng có tia chớp xẹt qua, đánh thẳng đến chỗ hai viên đan dược.
Trong lúc nguy cơ, Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, Bì Đống lập tức bay ra. Nó nhìn thấy đám mây đen kia thì khẽ giật mình, nhưng hai mắt rất nhanh đã sáng lên. Cơ hồ lúc tia chớp trong đám mây đen kia đánh xuống, nó chợt hút khẽ một cái, rõ ràng đem cả đám mây đen này cùng với lôi điện toàn bộ hút vào trong miệng, chẹp chẹp một tiếng, bộ dạng giống như mùi vị rất ngon.
“Lôi điện của đan kiếp, quả nhiên là ăn ngon nhất..”. Bì Đống này liếm môi một cái, ánh mắt lúc này đã rơi vào hai viên đan dược bị Mạnh Hạo nắm ở trong tay, giống như là rất kích động.
“Ba cái ác bá!” Mạnh Hạo quyết đoán mở miệng. Bì Đống chần chừ một chút, giống như có chút xoắn xuýt. Sau nửa ngày nó mới lầm bầm mấy câu, rồi mới một lần nữa quay trở lại bên trong mặt nạ huyết sắc, đem sự xoắn xuýt ở trong lòng, chuẩn bị phát tiết lên người Lý gia lão tổ.
Đuổi được Bì Đống đi, Mạnh Hạo thở sâu, nhìn hai viên đan dược màu đen đang ở trên tay mình còn có giãy dụa, giống như là muốn bay ra. Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo luyện chế ra loại đan dược như có được linh tính thế này, lại càng xuất hiện kiếp vân.
Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời. Giờ phút này dù là hắn có đang mỏi mệt, nhưng vẫn nhìn không chớp mắt vào hai viên đan dược đang kẹp trong hai ngón tay.
Hai viên đan dược này lớn nhỏ không sai biệt nhau nhiều lắm. Chỉ là một viên thì có màu đen kịt, một viên có màu gần như là tím. Theo giác quan và với đan đạo tạo nghệ của Mạnh Hạo, liếc mắt liền nhìn ra, viên đan dược có màu gần tím kia mới là tuyệt phẩm. Còn miếng kia, tuy nói không bằng, nhưng cũng tương tự là một loại tuyệt phẩm.
Mặc cho hai viên thuốc này giãy dụa như thế nào thì cũng vô pháp thoát ra khỏi hai ngón tay của Mạnh Hạo. Hắn nhìn viên đan dược màu đen ở trước mắt, nó không có dược hương, nhưng lại thu hút tất cả mọi ánh mắt, khiến cho người khác nhìn vào một thời gian dài, thì liền giống như bị viên thuốc này hút lấy hồn.
“Đây là đan dược chính thức do ta luyện chế...” Mạnh Hạo thì thào, ngắm nhìn viên thuốc này. Hồi lâu sau, hai mắt của hắn lóe lên, tay trái chậm rãi vung lên. Lập tức trong tay hắn xuất hiện một thanh phi kiếm, chậm rãi khắc xuống viên đan dược màu đen một cái ấn ký. Ấn ký này không phức tạp, là một chiếc đỉnh!
Đỉnh này chính là đại đỉnh ở trong trí nhớ của Mạnh Hạo, là cái đỉnh ở trong phúc địa của Thanh La Tông, từng muốn xé trời mà đi.
Hình dáng đương nhiên là sẽ không giống như đúc, bởi vì đỉnh vốn cơ bản là giống nhau. Sau khi khắc xuống lạc ấn, thì lại rất kỳ lạ, viên thuốc này lại lập tức không hề giãy dụa, ấn ký hình chiếc đỉnh ở trên đó lóe lên, rõ ràng như in sâu vào đan tâm, tự nhiên tạo thành một chỉnh thể, làm cho người ta có cảm giác dường như cái đỉnh này và viên đan dược này vốn là gắn liền với nhau.
Mạnh Hạo thở sâu, mỉm cười. Khi bộ dáng tươi cười hiện ra, thì mỏi mệt cũng theo đó mà xuất hiện. Một tháng không nghỉ, dù Mạnh Hạo có là tu sĩ Trúc Cơ, thì cũng đều có chút không thể chịu đựng.
“Viên thuốc nhập ma này có ý phong ma điên cuồng . Dùng đỉnh làm ấn ký, nhìn thì như là trấn áp, nhưng trên thực tế lại đại biểu cho mặt đất. Ma táng cửu địa chính là danh tiếng của viên đan này.” Tay phải Mạnh Hạo nâng lên, lấy ra một cái bình thuốc, đem viên Nhập Ma Đan này để vào trong đó, lấy sáp che lại. Rồi lại đem viên Nhập Ma Đan màu sắc gần tím để vào bên trong một bình thuốc khác.
Sau đó hắn lấy ra một cái ngọc giản, vung lên, gọi Bạch Vân Lai tới. Một lát sau, Bạch Vân Lai đã xuất hiện ở bên ngoài động phủ của Mạnh Hạo. Không lâu sau, một cái bình thuốc bay ra, rơi vào trong tay Bạch Vân Lai.
“Mang viên thuốc này đi tham gia đấu giá. Tên nó là Nhập Ma. Khi nào đấu giá thì ngươi tới bảo ta.” Âm thanh mỏi mệt của Mạnh Hạo truyền ra. Sau đó cánh cửa động phủ đóng lại, hắn nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống, giống như ngủ mà không phải ngủ, hoàn toàn đắm chìm vào trong khôi phục.
Bạch Vân Lai ôm quyền cúi đầu, cầm lấy bình thuốc nhanh chóng rời đi.
Thời gian nhoáng cái đã qua ba ngày. Trong ba ngày này, thủ phủ của Đông Lai quốc cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều tu sĩ của không ít tông môn đều ồ ạt tiến vào Tử Nguyệt thành. Thậm chí còn có tu sĩ của các tông môn khu vực khác, cũng đều đã chạy đến.
Thậm chí những tông môn khác ngoài tứ tông tam tộc, cũng đều phái đệ tử đi vào Tử Nguyệt thành, tham gia lần đan phách năm nay.
Tuy nói đan phách mỗi năm mở ra một lần, nhưng dù có liên tiếp như vậy, thì vẫn khiến cho toàn bộ tu sĩ ở Nam Vực chú ý. Nguyên do chỉ vì đan phách của Tử Vận Tông, toàn bộ đan dược đấu giá đều là do Đan Sư của Đan Đông nhất mạch luyện chế.
Mà hàng năm đều có Chủ Lô tham gia, chủng loại đan dược lại đa dạng, công dụng tốt đủ để Nam Vực oanh động. Thậm chí đôi khi còn xuất hiện đan dược mới làm cho kinh diễm.
Hàng năm đều có Đan Sư vì đó mà nổi danh, được người ngoài biết tới, truyền khắp Nam Vực. Có thể nói đan phách chính là lựa chọn hàng đầu của Đan Sư để dương danh. Thậm chí Đan Đông nhất mạch cũng rất tán thành chuyện này, còn khuyến khích Đan Sư đem đan dược luyện chế đi đấu giá ở trong đan phách.
Thậm chí còn khuyến khích đan sư khắc tên của mình lên trên đan dược để có thể dương danh Nam Vực. Đồng thời, loại khuyến khích này còn được thể hiện từ trong vật chất, dù tất cả vật phẩm cần thiết để luyện chế đều do tông môn cung cấp, nhưng trong đan phách, toàn bộ linh thạch trao đổi được lại thuộc về Đan Sư.
Cũng chính vì cái quy củ này, khiến cho cứ mỗi một lần đan phách thì hầu như đại đa số Đan Sư đều sẽ tham dự.
Mặt khác, đan dược của Tử Vận Tông lại được khống chế cực kỳ nghiêm khắc. Người ngoài rất khó có thể đạt được. Chỉ có ở trong những lần đan phách như thế này, mới có cơ hội có được đan dược của Tử Vận Tông. Nhất là trong mỗi lần đan phách lại có vài loại đan dược được người điên cuồng tranh đoạt. Nguyên nhân thực sự không phải là do bản thân dược hiệu, mà là phương pháp luyện chế.
Đã không có cách nào đạt được đan phương, vậy thì đành phải nghiên cứu bản thân đan dược, cũng có một ít khả năng bắt chước luyện chế ra. Việc này ngay cả Đan Sư của Tử Vận Tông cũng không có cách nào đi ngăn cản. Nếu như có bản lĩnh, thì cứ nghiên cứu cũng được.
Do đó, tự nhiên có thể tưởng tượng ra được mức độ oanh động mà mỗi một lần đan phách đem tới.
Mà địa điểm cử hành đan phách chính là ở Tử Nguyệt thành. Ở góc đông nam thành này, có một khu vực rất rộng lớn, được kiến tu thành một sân đấu giá hình tròn, đủ để dung nạp mười vạn tu sĩ.
Hàng năm, vào thời điểm diễn ra đan phách, thì nơi đây hầu như không còn chỗ trống. Tu sĩ đến từ bốn phương tám hướng sẽ ngồi chật cứng ở nơi đây.
Một lần đan phách thường thường sẽ diễn ra trong bảy ngày, có thể nói đó là một việc trọng đại của Tử Vận Tông.
Ngày hôm nay chính là ngày đầu tiên cử hành đan phách. Toàn bộ phòng đấu giá đã không còn chỗ trống. Tất cả tu sĩ đến từ các tông, đều đem ánh mắt rơi vào vị trí trung tâm của phòng đấu giá.
Ở đó có một người đàn ông trung niên đang hướng về phía mọi người ôm quyền cúi đầu.
“Chư vị đạo hữu trong Nam Vực. Quy củ mỗi lần đan phách của Tử Vận Tông ta tất cả mọi người đã biết, tại hạ cũng không muốn nói nhiều. Lần đan phách này, có bảy trăm tám mươi chín loại đan dược, bao gồm đan dược của ngưng khí, Trúc Cơ, Kết Đan, thậm chí còn có cả đan dược mà Nguyên Anh tiền bối cần, lần đan phách này cũng có!”
Mặt khác, độc đan, pháp đan..., cũng có trong lần này.
“Dựa theo quy củ đan phách của Tử Vận Tông ta, mỗi một lần lấy ra đan dược, thì đều sẽ mài ra đan phấn ở trước mặt các vị đạo hữu để nghiệm chứng dược hiệu, khiến cho mọi người có thể thấy được rõ ràng chỗ tạo hóa của mỗi một loại đan dược.” Nam tử trung niên này nói xong thì nâng tay phải vung lên. Lập tức có một cái cánh cửa hình tròn thật lớn xuất hiện.
Cánh cửa này vặn vẹo rồi chậm rãi trong suốt, khiến người ta có thể thấy rõ ràng ở phía sau cửa, có hơn bảy trăm người tu sĩ, nguyên một đám mặt không đổi đứng ở đó.
Những tu sĩ này có tu vi không giống nhau, tuổi tác cũng khác biệt rất nhiều. Nhưng chỉ có một điểm chung, đó là hai mắt những người này đều ẩn chứa màu tím. Người ngoài không biết được lai lịch của những người này. Nhưng nếu Mạnh Hạo ở đây, thì hắn liếc mắt đã có thể nhận ra. Những người này... Đều là những đệ tử tu hành công pháp Tử Khí Tây Lai!
Những người này là do Tử Khí nhất mạch vì lần đan phách này mà đưa tới làm tu sĩ thử đan. Trong số chư vị ở đây, có không ít người đều không phải là lần đầu tham gia đan phách, cũng đã hiểu rõ, đan phách của Tử Vận Tông ta là độc nhất vô nhị ở trong toàn bộ Nam Vực. Lời của nam tử trung niên này truyền ra, bên trong phòng đấu giá vang lên những tiếng cười, tràn ngập những âm thanh cung kính.
“Đan phách bắt đầu!”
“Khỏa đan dược đầu tiên là một lọ Điên Dương đan, do Lưu Dũng đại sư, với tư cách là Chủ Lô của Tử Vận Tông Đan Đông nhất mạch ta luyện chế ra!”
“Hóa sinh cơ thành tử khí, biến thương hải hóa tang điền. Viên thuốc này dùng ở trong động phủ, có thể hình thành nên Âm La địa. Nuốt vào trong bụng, có thể hóa thành tử khí, rất thích hợp cho đạo hữu tu hành Khôi Lỗi thuật.” Khi âm thanh của nam tử trung niên này truyền ra quanh quẩn, thì giờ phút này, ở bên ngoài phòng đấu giá, Bạch Vân Lai cùng với Mạnh Hạo cũng đang nhanh chóng chạy đến.
Trong lúc đấu giá đang tiến hành, Mạnh Hạo với tư cách là Đan Sư, đã được dược đồng cung kính dẫn vào bên trong. Lúc hắn cúi đầu xuống thì ánh mắt đã rơi vào bên trong phòng đấu giá.
Mạnh Hạo thở sâu. Hắn rất mong chờ, Nhập Ma Đan mà hắn tự mình luyện chế, đến cùng có thể bán được giá như thế nào, hay là có thể lại bị người ta không tiếp nhận. Dù sao đây cũng là đan dược mà hắn luyện chế hài lòng nhất kể từ sau khi trở thành Đan Sư. Lúc này dù có tự tin, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo được lo mất.
Mang theo suy nghĩ như vậy, ánh mắt của Mạnh Hạo đảo qua đám người phía dưới. Bỗng nhiên Mạnh Hạo khẽ giật mình, sau đó khuôn mặt lộ ra nụ cười. Ánh mắt của hắn đã rơi vào một người đang ngồi ỡ chỗ khách quý. Đó là một tên mập đang mài mài hàm răng, bộ dáng rất là cà lơ phất phơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.