Chương 313: Nàng là...tiên!
Nhĩ Căn
03/06/2016
Cảm giác sinh tử mãnh liệt khiến cho hơn mười lão giả tới từ Quý gia và Lý gia chấn động, ánh mắt hoảng sợ.
Với tu vi của bọn hắn, với tuổi của bọn hắn, lại trải qua bao năm lịch duyệt thì điều có thể khiến bọn hắn hoảng sợ, ngoài trừ gia tộc thì có rất ít. Thế mà hôm nay, nguy cơ sinh tử hiện ra tận đáy lòng, tựa như chỉ một sơ sót nhỏ là bọn hắn có thể vẫn lạc nơi đây.
Loại nguy hiểm này, đối với một tu sĩ Nguyên Anh là rất khủng bố…
Đạt tới tu vi Nguyên Anh với mọi tu sĩ đều là cả một quá trình gian nan, phải vượt trên rất nhiều người, gặp được nhiều cơ duyên tạo hóa cùng tư chất bản thân. Cảm giác sinh tử này xuất hiện đã ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần của bọn hắn.
Lần đầu tiên, trong lòng bọn hắn nổi lên cảm giác hối hận…
Không đợi hơn mười lão giả kịp lùi ra sau, đột nhiên có tiếng nổ vang, màn sáng huyết sắc lớn tới trăm trượng truyền ra bốn phía. Tiếng nổ làm chấn động tinh thần, một ít tu sĩ có tu vi yếu liền phun ra máu tươi. Hơn mười lão giả rung động. Bọn hắn tận mắt thấy màn sáng huyết sắc cả trăm trượng đang bị xé toác ra, từ trong nó xuất hiện một móng vuốt cực lớn.
Móng vuốt khổng lồ có những móng tay sắc bén, bao phủ bởi lông bờm màu hồng mang theo khí tức hung thần khủng bố. Gần móng vuốt cơ hơn mười màn sáng huyết sắc, hóa thành tia chớp xông ra.
Móng vuốt vừa xuất hiện, một cố khí tức kinh khủng xuất hiện, ầm ầm khuếch tán ra bốn phía khiến hơn mười lão giả tái mặt, hai mắt co rút, toạn bộ nhanh chóng rút lui về sau.
“Đây là…”
“Trảm Linh khí tức!”
“Chết tiệt! Trên người tên Mạnh Hạo này sao lại có khí tức Trảm Linh?”
Da đầu hơn mười lão giả này phát lạnh, nguy cơ sinh tử đã dâng lên tới cực hạn. Nhưng ngay tại lúc bọn hắn muốn bỏ chạy thì móng vuốt phát ra màn sáng huyết sắc cực lớn, hướng về phía bọn hắn vỗ mạnh.
Đây là móng vuốt Huyết Ngao. Nó ngủ say mấy chục năm chưa từng thức tỉnh. Lúc Mạnh Hạo bước vào Kết Đan thì xuất hiện cảm ứng, dưới sự cảm ứng này sinh ra lực triệu hoán tới nó. Hiện giờ chủ nhân nó rơi vào hiểm cảnh khiến nó thức tỉnh.
Âm thanh nổ vang khiến đất trời chấn động. Ba lão giả Qúy gia phát cuồng, bộc phát tất cả tu vi toàn thân mà không thể né tránh. Đang muốn dốc sức liều mạng chống cự thì móng vuốt của Huyết Ngao đã tiến hóa đến cảnh giới Trảm Linh chộp tới.
Trong chớp mắt, ba lão giả kết lên thảm thiết, thân thể nát bấy. Nguyên Anh bay ra chưa được bao xa đã bị móng vuốt đánh cho nát bấy.
Đám lão giả Lý gia có bốn người cuống cuồng bỏ chạy, chỉ là chậm mất một khoảnh khắc. Khoảnh khắc này mang tới tử vong không thể cưỡng lại.
Tiếng nổ lớn vang lên, móng vuốt Huyết Ngao đã chụp xuống bao trùm toàn bộ bốn người, khiến thân thể bọn hắn trở thành một đống thịt nát, Nguyên Anh cũng không kịp chạy bị đánh nát bấy.
Tràng cảnh này diễn ra hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của đám người. Hơn mười tu sĩ Nguyên Anh, chỉ trong chớp mắt đã chết mất bảy người. Dưới móng vuốt của Huyết Ngao, bảy ngườ này không chịu nổi một kích. Đám lão giả còn lại đã tái nhợt mặt mày, da đầu run lên. Trong đầu mỗi người chỉ có duy nhất một ý nghĩ là chạy trốn thật nhanh.
Tình huống thay đổi hoàn toàn ra ngoài dự tính của bọn hắn. Mạnh Hạo chỉ là một tu sĩ Kết Đan, không ngờ lại khó giết như thế!
Nhưng bọn họ lại không biết rằng, đạt tới Kết Đan kỳ là một lần Mạnh Hạo hắn quật khởi, bởi có rất nhiều thuật pháp, rất nhiều thủ đoạn chỉ tới khi Kết Đan hắn mới triển khai được.
Mạnh Hạo đạt tới Kết Đan đã tiến tới một trình độ hoàn toàn khác trước.
Tiếng nổ vang còn quanh quẩn, móng vuốt của Huyết Ngao dần tiêu tan, chiếc mặt nạ rơi xuống bị Mạnh Hạo bắt lấy.
Giờ phút này, bọn người Hàn Bối như ngừng thở, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo.
“Huyết Thần! Đó là Huyết Thần!” Lý Thi Kỳ bỗng lên tiếng. Thân thể nàng run rẩy. Lời nàng vừa dứt liền khiến cho mọi người nghĩ tới Huyết Tiên truyền thừa năm đó và con Huyết Ngao kia.
Năm đó bọn họ không biết con Huyết Ngao thuộc về ai, cũng có người suy nghĩ nhưng không kịp liên tưởng quá nhiều. Hôm nay tận mắt thấy khiến đầu óc người nào người nấy ù ù như có bão.
Mạnh Hạo lấy đan dược nuốt vào, sau đó cắn răng đứng lên, đảo mắt nhìn qua mọi người. Lúc nhìn Hứa Thanh, ánh mắt ấy hơi dừng lại một chút nhưng rất nhanh lại quay đi, chuyển sang hướng Vãng Sinh Động, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi.
“Phương Mộc…”, Sở Ngọc Yên chớp mắt, vội hô lên. Nàng có cảm giác như lần chia tay này không biết bao giờ mới gặp lại, nếu không lên tiếng, chỉ sợ sẽ là lần vĩnh biệt.
Mạnh Hạo hơi cau mày nhưng vẫn tiếp tục bay đi.
Hắn biết rõ, mấy tên lão quái Nguyên Anh kia vừa rồi bị Huyết Ngao chấn áp, giết chết một lúc bảy người nên còn đang sợ hãi, không bao lâu sau sẽ nhìn ra mánh khóe của hắn, hắn lại rơi vào hiểm cảnh. Sợ là không bao lâu sau mấy người đó sẽ truy đuổi theo.
Sau lần ra tay vừa rồi, Huyết Ngao sẽ lại ngủ say, dẫu Mạnh Hạo triệu hoán thế nào nó cũng không thức tỉnh lại ngay được.
“Đường bên ngoài đã bị phong kín, chỉ còn…Vãng Sinh Động!” Mạnh Hạo cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.
Cùng lúc ấy, mấy lão giả vừa thoát nạn đều dừng chân, thần sắc do dự như đang suy tư. Với tu vi của bọn hắn, thời gian hơn mười hô hấp là đủ để suy xét sự tình. Sắc mặt mấy người chuyển sang khó coi, lập tức quay người đuổi theo.
Nhưng lúc Mạnh Hạo chỉ còn cách Vãng Sinh Động không bao xa, từ trong ấy bỗng truyền ra một tiếng thở dài. Tiếng thở dày của một nữ tử, vừa xuất hiện đã khiến đám lão quái Nguyên Anh biến sắc, phun ra máu tươi. Toàn bộ bọn hắn đều rút lui, thân thể run rẩy hoảng sợ, so với lúc đối đầu với Huyết Ngao thì còn hãi hùng hơn. Ngay cả Nguyên Anh trong cơ thể bọn họ cũng sợ hãi tới cực điểm.
Không chỉ đám tu sĩ Nguyên Anh, những tu sĩ bên ngoài thung lũng nghe thấy tiếng thở dài đều chấn kinh, phun ra máu tươi. Đám lão tổ Trảm Linh của mấy tông môn biến sắc, vẻ sợ hãi trước nay chưa từng có.
“Đây là…”
Ssau một hồi nghi hoặc, cả đám cũng phun máu tươi như bị trọng thương.
Bên trong thung lũng, giữa màn sương mù, nam tử tu vi Trảm Linh của Quý gia phun ra một ngụm máu lớn, thần sắc hoảng sợ tới cực điểm. Hắn biết âm thanh vừa rồi truyền ra từ bên trong Vãng Sinh Động. Nó không phải là âm thanh phát ra từ những tính mạng kỳ dị kia, nó chỉ là tiếng thờ dài của một nữ tử mà thôi.
“Là ai? Nàng là… tiên?!”
Trong sương mù, Vương gia lão tổ chấn động, vẻ mặt ngưng trọng, hai mắt ánh lên một tia kiêng kỵ nhìn về phía Vãng Sinh Động.
Đúng lúc ấy, âm thanh của nữ tử kia vang khắp vạn dặm quanh Vãng Sinh Động.
“Năm đó, vì vô tình mà ngươi nới lỏng phong ấn của ta, xem như là nhân quả tuần hoàn. Hôm nay ngươi vẫn không thể đi vào động này được. Đi thôi, ta sẽ giúp ngươi rời khỏi đây, coi như kết thúc mối nhân duyên ấy.” Theo tiếng thờ dài của nữ tử này, một đạo bạch quang từ trong Vãng Sinh Động bay ra.
Đó là một miếng lân phiến!
Vẩy cá?
Lông vũ?
Vật này nhìn giống như một cái vẩy lân, nó bay ra rất nhanh, xuất hiện trực tiếp trước người Mạnh Hạo, khắc lên mi tâm của hắn. Toàn thân Mạnh Hạo chấn động, một cỗ lực lượng nhu hòa từ đó tản ra toàn thân.
Tu vi của hắn được củng cố vững chắc hơn, không còn sụp đổ nữa mà đã khôi phục lại thành Kết Đan sơ kỳ như trước, mọi thương thế trong cơ thể cũng tốt hơn rất nhiều. Thọ nguyên của hắn cũng tăng lên một ít khiến cho gương mặt Mạnh Hạo không còn già nua mà trở thành khuôn mặt như lúc còn thanh niên, chỉ có điều khuôn mặt hắn vẫn đang tái nhợt. Mái tóc trắng trên đầu cũng không thể khôi phục như trước.
“Lực lượng Côn Bằng sẽ đưa ngươi đi. Đi thôi, rời khỏi đây thôi…”
Âm thanh này lại vang lên quanh quẩn. Thân thể Mạnh Hạo cảm nhận được một lực lượng thôi động rất lớn vòng quanh thân thể hắn, rồi như hóa thành một con Côn Bằng, hắn lao vút đi trong tiếng gió rít gào.
Bảy tám lão giả Nguyên Anh có mặt không dám ngăn trở. Chỉ giọng nói của nữ tử trong Vãng Sinh Động truyền ra cũng đủ uy hiếp bọn hắn rồi.
Với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, Mạnh Hạo đã thoát ra khỏi thung lũng mà xuất hiện ở bên ngoài trước ánh mắt bất lực của toàn bộ tu sĩ tông môn gia tộc Nam Vực.
Thứ bọn hắn thấy chỉ là một đạo lưu tinh, trong đó có một mái tóc trắng, có Mạnh Hạo mặc trên người một bộ huyết sắc trường bào…
Ánh mắt Mạnh Hạo mờ mịt. Hắn nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng sau một lúc suy ngẫm, hắn chợt nhớ ra.
“Côn Bằng! Nàng là con Côn Bằng trên bầu trời năm đó muốn bay tới Vãng Sinh Động. Nhưng vì sao nàng lại cứu ta? Nhân quả của chúng ta xuất hiện từ bao giờ…”
“Phong Yêu nhất mạch đều là đám vô tình, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.” Nữ tử kia thở dài. Âm thanh quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo khiến hai mắt hắn mở lớn.
Với tu vi của bọn hắn, với tuổi của bọn hắn, lại trải qua bao năm lịch duyệt thì điều có thể khiến bọn hắn hoảng sợ, ngoài trừ gia tộc thì có rất ít. Thế mà hôm nay, nguy cơ sinh tử hiện ra tận đáy lòng, tựa như chỉ một sơ sót nhỏ là bọn hắn có thể vẫn lạc nơi đây.
Loại nguy hiểm này, đối với một tu sĩ Nguyên Anh là rất khủng bố…
Đạt tới tu vi Nguyên Anh với mọi tu sĩ đều là cả một quá trình gian nan, phải vượt trên rất nhiều người, gặp được nhiều cơ duyên tạo hóa cùng tư chất bản thân. Cảm giác sinh tử này xuất hiện đã ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần của bọn hắn.
Lần đầu tiên, trong lòng bọn hắn nổi lên cảm giác hối hận…
Không đợi hơn mười lão giả kịp lùi ra sau, đột nhiên có tiếng nổ vang, màn sáng huyết sắc lớn tới trăm trượng truyền ra bốn phía. Tiếng nổ làm chấn động tinh thần, một ít tu sĩ có tu vi yếu liền phun ra máu tươi. Hơn mười lão giả rung động. Bọn hắn tận mắt thấy màn sáng huyết sắc cả trăm trượng đang bị xé toác ra, từ trong nó xuất hiện một móng vuốt cực lớn.
Móng vuốt khổng lồ có những móng tay sắc bén, bao phủ bởi lông bờm màu hồng mang theo khí tức hung thần khủng bố. Gần móng vuốt cơ hơn mười màn sáng huyết sắc, hóa thành tia chớp xông ra.
Móng vuốt vừa xuất hiện, một cố khí tức kinh khủng xuất hiện, ầm ầm khuếch tán ra bốn phía khiến hơn mười lão giả tái mặt, hai mắt co rút, toạn bộ nhanh chóng rút lui về sau.
“Đây là…”
“Trảm Linh khí tức!”
“Chết tiệt! Trên người tên Mạnh Hạo này sao lại có khí tức Trảm Linh?”
Da đầu hơn mười lão giả này phát lạnh, nguy cơ sinh tử đã dâng lên tới cực hạn. Nhưng ngay tại lúc bọn hắn muốn bỏ chạy thì móng vuốt phát ra màn sáng huyết sắc cực lớn, hướng về phía bọn hắn vỗ mạnh.
Đây là móng vuốt Huyết Ngao. Nó ngủ say mấy chục năm chưa từng thức tỉnh. Lúc Mạnh Hạo bước vào Kết Đan thì xuất hiện cảm ứng, dưới sự cảm ứng này sinh ra lực triệu hoán tới nó. Hiện giờ chủ nhân nó rơi vào hiểm cảnh khiến nó thức tỉnh.
Âm thanh nổ vang khiến đất trời chấn động. Ba lão giả Qúy gia phát cuồng, bộc phát tất cả tu vi toàn thân mà không thể né tránh. Đang muốn dốc sức liều mạng chống cự thì móng vuốt của Huyết Ngao đã tiến hóa đến cảnh giới Trảm Linh chộp tới.
Trong chớp mắt, ba lão giả kết lên thảm thiết, thân thể nát bấy. Nguyên Anh bay ra chưa được bao xa đã bị móng vuốt đánh cho nát bấy.
Đám lão giả Lý gia có bốn người cuống cuồng bỏ chạy, chỉ là chậm mất một khoảnh khắc. Khoảnh khắc này mang tới tử vong không thể cưỡng lại.
Tiếng nổ lớn vang lên, móng vuốt Huyết Ngao đã chụp xuống bao trùm toàn bộ bốn người, khiến thân thể bọn hắn trở thành một đống thịt nát, Nguyên Anh cũng không kịp chạy bị đánh nát bấy.
Tràng cảnh này diễn ra hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của đám người. Hơn mười tu sĩ Nguyên Anh, chỉ trong chớp mắt đã chết mất bảy người. Dưới móng vuốt của Huyết Ngao, bảy ngườ này không chịu nổi một kích. Đám lão giả còn lại đã tái nhợt mặt mày, da đầu run lên. Trong đầu mỗi người chỉ có duy nhất một ý nghĩ là chạy trốn thật nhanh.
Tình huống thay đổi hoàn toàn ra ngoài dự tính của bọn hắn. Mạnh Hạo chỉ là một tu sĩ Kết Đan, không ngờ lại khó giết như thế!
Nhưng bọn họ lại không biết rằng, đạt tới Kết Đan kỳ là một lần Mạnh Hạo hắn quật khởi, bởi có rất nhiều thuật pháp, rất nhiều thủ đoạn chỉ tới khi Kết Đan hắn mới triển khai được.
Mạnh Hạo đạt tới Kết Đan đã tiến tới một trình độ hoàn toàn khác trước.
Tiếng nổ vang còn quanh quẩn, móng vuốt của Huyết Ngao dần tiêu tan, chiếc mặt nạ rơi xuống bị Mạnh Hạo bắt lấy.
Giờ phút này, bọn người Hàn Bối như ngừng thở, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo.
“Huyết Thần! Đó là Huyết Thần!” Lý Thi Kỳ bỗng lên tiếng. Thân thể nàng run rẩy. Lời nàng vừa dứt liền khiến cho mọi người nghĩ tới Huyết Tiên truyền thừa năm đó và con Huyết Ngao kia.
Năm đó bọn họ không biết con Huyết Ngao thuộc về ai, cũng có người suy nghĩ nhưng không kịp liên tưởng quá nhiều. Hôm nay tận mắt thấy khiến đầu óc người nào người nấy ù ù như có bão.
Mạnh Hạo lấy đan dược nuốt vào, sau đó cắn răng đứng lên, đảo mắt nhìn qua mọi người. Lúc nhìn Hứa Thanh, ánh mắt ấy hơi dừng lại một chút nhưng rất nhanh lại quay đi, chuyển sang hướng Vãng Sinh Động, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi.
“Phương Mộc…”, Sở Ngọc Yên chớp mắt, vội hô lên. Nàng có cảm giác như lần chia tay này không biết bao giờ mới gặp lại, nếu không lên tiếng, chỉ sợ sẽ là lần vĩnh biệt.
Mạnh Hạo hơi cau mày nhưng vẫn tiếp tục bay đi.
Hắn biết rõ, mấy tên lão quái Nguyên Anh kia vừa rồi bị Huyết Ngao chấn áp, giết chết một lúc bảy người nên còn đang sợ hãi, không bao lâu sau sẽ nhìn ra mánh khóe của hắn, hắn lại rơi vào hiểm cảnh. Sợ là không bao lâu sau mấy người đó sẽ truy đuổi theo.
Sau lần ra tay vừa rồi, Huyết Ngao sẽ lại ngủ say, dẫu Mạnh Hạo triệu hoán thế nào nó cũng không thức tỉnh lại ngay được.
“Đường bên ngoài đã bị phong kín, chỉ còn…Vãng Sinh Động!” Mạnh Hạo cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.
Cùng lúc ấy, mấy lão giả vừa thoát nạn đều dừng chân, thần sắc do dự như đang suy tư. Với tu vi của bọn hắn, thời gian hơn mười hô hấp là đủ để suy xét sự tình. Sắc mặt mấy người chuyển sang khó coi, lập tức quay người đuổi theo.
Nhưng lúc Mạnh Hạo chỉ còn cách Vãng Sinh Động không bao xa, từ trong ấy bỗng truyền ra một tiếng thở dài. Tiếng thở dày của một nữ tử, vừa xuất hiện đã khiến đám lão quái Nguyên Anh biến sắc, phun ra máu tươi. Toàn bộ bọn hắn đều rút lui, thân thể run rẩy hoảng sợ, so với lúc đối đầu với Huyết Ngao thì còn hãi hùng hơn. Ngay cả Nguyên Anh trong cơ thể bọn họ cũng sợ hãi tới cực điểm.
Không chỉ đám tu sĩ Nguyên Anh, những tu sĩ bên ngoài thung lũng nghe thấy tiếng thở dài đều chấn kinh, phun ra máu tươi. Đám lão tổ Trảm Linh của mấy tông môn biến sắc, vẻ sợ hãi trước nay chưa từng có.
“Đây là…”
Ssau một hồi nghi hoặc, cả đám cũng phun máu tươi như bị trọng thương.
Bên trong thung lũng, giữa màn sương mù, nam tử tu vi Trảm Linh của Quý gia phun ra một ngụm máu lớn, thần sắc hoảng sợ tới cực điểm. Hắn biết âm thanh vừa rồi truyền ra từ bên trong Vãng Sinh Động. Nó không phải là âm thanh phát ra từ những tính mạng kỳ dị kia, nó chỉ là tiếng thờ dài của một nữ tử mà thôi.
“Là ai? Nàng là… tiên?!”
Trong sương mù, Vương gia lão tổ chấn động, vẻ mặt ngưng trọng, hai mắt ánh lên một tia kiêng kỵ nhìn về phía Vãng Sinh Động.
Đúng lúc ấy, âm thanh của nữ tử kia vang khắp vạn dặm quanh Vãng Sinh Động.
“Năm đó, vì vô tình mà ngươi nới lỏng phong ấn của ta, xem như là nhân quả tuần hoàn. Hôm nay ngươi vẫn không thể đi vào động này được. Đi thôi, ta sẽ giúp ngươi rời khỏi đây, coi như kết thúc mối nhân duyên ấy.” Theo tiếng thờ dài của nữ tử này, một đạo bạch quang từ trong Vãng Sinh Động bay ra.
Đó là một miếng lân phiến!
Vẩy cá?
Lông vũ?
Vật này nhìn giống như một cái vẩy lân, nó bay ra rất nhanh, xuất hiện trực tiếp trước người Mạnh Hạo, khắc lên mi tâm của hắn. Toàn thân Mạnh Hạo chấn động, một cỗ lực lượng nhu hòa từ đó tản ra toàn thân.
Tu vi của hắn được củng cố vững chắc hơn, không còn sụp đổ nữa mà đã khôi phục lại thành Kết Đan sơ kỳ như trước, mọi thương thế trong cơ thể cũng tốt hơn rất nhiều. Thọ nguyên của hắn cũng tăng lên một ít khiến cho gương mặt Mạnh Hạo không còn già nua mà trở thành khuôn mặt như lúc còn thanh niên, chỉ có điều khuôn mặt hắn vẫn đang tái nhợt. Mái tóc trắng trên đầu cũng không thể khôi phục như trước.
“Lực lượng Côn Bằng sẽ đưa ngươi đi. Đi thôi, rời khỏi đây thôi…”
Âm thanh này lại vang lên quanh quẩn. Thân thể Mạnh Hạo cảm nhận được một lực lượng thôi động rất lớn vòng quanh thân thể hắn, rồi như hóa thành một con Côn Bằng, hắn lao vút đi trong tiếng gió rít gào.
Bảy tám lão giả Nguyên Anh có mặt không dám ngăn trở. Chỉ giọng nói của nữ tử trong Vãng Sinh Động truyền ra cũng đủ uy hiếp bọn hắn rồi.
Với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, Mạnh Hạo đã thoát ra khỏi thung lũng mà xuất hiện ở bên ngoài trước ánh mắt bất lực của toàn bộ tu sĩ tông môn gia tộc Nam Vực.
Thứ bọn hắn thấy chỉ là một đạo lưu tinh, trong đó có một mái tóc trắng, có Mạnh Hạo mặc trên người một bộ huyết sắc trường bào…
Ánh mắt Mạnh Hạo mờ mịt. Hắn nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng sau một lúc suy ngẫm, hắn chợt nhớ ra.
“Côn Bằng! Nàng là con Côn Bằng trên bầu trời năm đó muốn bay tới Vãng Sinh Động. Nhưng vì sao nàng lại cứu ta? Nhân quả của chúng ta xuất hiện từ bao giờ…”
“Phong Yêu nhất mạch đều là đám vô tình, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.” Nữ tử kia thở dài. Âm thanh quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo khiến hai mắt hắn mở lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.