Chương 215: Ngẩng đầu
Nhĩ Căn
03/06/2016
Hành động ngừng lại của Mạnh Hạo diễn ra rất nhanh, người ngoài không ai phát hiện ra. Thần sắc hắn cũng không thay đổi
chút nào, lại tập trung thôi hóa dược thảo đưa cho Lệ đan sư.
Mạnh Hạo không quay đầu lại. Từ ngoài động phủ có một cô gái bước vào. Cô gái này mặc trang phục màu trắng, tướng mạo xinh đẹp đủ khiến cho tất cả nam tử nhìn thấy đều sẽ ngước nhìn. Thậm chí, sẽ có không ít nữ tử cũng thầm ghen tỵ với sắc đẹp của nàng.
Làn da mềm mại trắng nõn, dáng người thon gọn, tóc dài buông xõa. Từ người nàng toát lên khí chất xuất thần. Theo bước chân nàng tiến tới, động phủ tràn ngập mùi hương thơm. Lệ đan sư đang điều chế đan dược cũng bị ảnh hưởng, hô hấp trở nên gấp gáp, ánh mắt rời khỏi lò đan hướng về thiếu nữ vừa tới.
Cô gái này chính là Sở Ngọc Yên!
Hàng mi thanh tú trên khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa vẻ đắng chát. Người ngoài không nhìn thấu khăn che mặt nàng, chỉ có nàng mới biết khoảng thời gian này nàng phải chịu áp lực vô hình lớn như thế nào.
Nửa năm trước ở Tống gia, sự việc bị lan truyền ra khắp Nam Vực. Tiếng tăm Mạnh Hạo đã vang khắp Nam Vực lại liên đới tới tên của nàng. Hơn nữa, Vương Đằng Phi đã tham gia màn chiêu mộ con rể của Tống gia. Việc này làm dấy lên một trường phong ba khiến cho hôn ước lúc trước của nàng giờ trở thành đề tài cho thiên hạ đàm tiếu.
Tất cả những chuyện ấy đều có liên quan tới Mạnh Hạo.
Sở Ngọc Yên không hận Vương Đằng Phi bởi vì Vương Đằng Phi không tin nàng. Vương Đằng Phi chọn tham dự thí luyện chọn con rể của Tống gia thì nàng đã biết, năm đó mình chọn sai người rồi. Cũng may đôi bên mới chỉ là đính hôn, còn chưa chính thức trở thành đạo lữ. Nàng còn nghĩ, nếu không có chuyện đó xảy ra thì nàng không thể biết được con người thực của Vương Đằng Phi như thế nào.
Kết cục ấy nàng có thể tiếp nhận, thậm chí không cần Vương Đằng Phi phải nói gì. Sau khi biết sự việc ở Tống gia, nàng đã mang toàn bộ lễ đính hôn năm đó đưa trả về Vương gia, cắt đứt mọi liên hệ đã có trước kia.
Người mà nàng hận chính là Mạnh Hạo! Mối hận sâu tận xương tủy, nhưng những gì xảy ra ở bên trong miệng núi lửa vẫn ẩn hiện như tra tấn nàng.
“Bái kiến Sở sư tỷ.” Lữ Tống vội lên tiếng chào. Lệ đan sư cũng ôm quyền cúi đầu thi lễ. Bạch Vân Lai và Mạnh Hạo tất nhiên không phải là ngoại lệ, tự nhiên phải cúi chào nhưng trong lòng Mạnh Hạo cũng hơi chột dạ.
Hắn không thể không chột dạ. Trên thực tế, nhìn thấy Lữ Tống hay Thiên Thủy Ngân hắn cũng không đến nỗi phải như thế, chỉ có ở Tử Vận Tông này, người hắn không muốn nhìn thấy nhất là Sở Ngọc Yên.
Đối với người này, hắn hiểu lúc trước mình cũng hơi quá đáng. Chỉ là hoàn cảnh lúc ấy không cho phép hắn nghĩ gì khác. Nếu lúc trước không bị Sở Ngọc Yên đuổi giết thì cũng không có kết cục như bây giờ.
Dẫu thế nào, Mạnh Hạo vẫn cảm thấy chột dạ khi gặp lại con người này.
“Ta đang định xong việc sẽ đi tìm Sở sư tỷ. Lúc trước ta ra ngoài cũng tìm hiểu thêm được một số thông tin. Tên Mạnh Hạo này giống như đã hoàn toàn biến mất không để lại manh mối gì. Mấy tông môn ở Nam Vực đang tập trung vào mấy người có giao tình tốt với Mạnh Hạo để tìm ra mối liên hệ nhưng đã nửa năm trôi qua, người đó chưa từng xuất hiện. Có nhiều người suy đoán, hắn đã rời khỏi Nam Vực rồi.” Nhắc tới Mạnh Hạo, Lữ Tống không kìm chế được lại nghiến răng nghiến lợi.
Sở Ngọc Yên nhăn đôi mày. Nửa năm qua nàng vẫn cho người tìm kiếm tung tích Mạnh Hạo, ra lệnh nhất định phải tìm thấy người.
“Người này không thể rời khỏi Nam Vực được. Ở đây hắn còn nhiều đồng môn, trừ phi hắn gây ra họa lớn không có cách nào giải quyết được hắn mới rời đi. Còn sự việc vừa rồi đến với hắn coi như là tạo hóa. Chỉ cần tới bất kì tông môn nào, giao ra Thái Linh Kinh là có thể biến nguy thành an. Người này xảo trá dị thường, sao có thể không nghĩ ra điều đó được. Ta tin người này vẫn còn ở Nam Vực, chỉ là không biết đang ở chỗ nào. Nếu ta mà tìm được hắn thì…”. Sở Ngọc Yên cắn răng, trong lòng thầm nghĩ vậy. Nàng đang muốn rời đi thì đảo mắt nhìn thấy Mạnh Hạo đang đứng đó.
“Ngẩng đầu lên.” Sở Ngọc Yên nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, âm thành không còn ngữ khí nhu hòa như trước mà chỉ có lạnh lẽo.
Mạnh Hạo kinh ngạc trong lòng, thầm nghĩ mình đã biến hóa tới vậy sao nàng ta vẫn còn để ý tới. Sau đó hắn ngẩng đầu, làm bộ ngơ ngác nhìn Sở Ngọc Yên, ánh mắt mờ mịt không rõ là có chuyện gì.
Hàng lông mày thanh tú của Sở Ngọc Yên lại thêm một lần nhăn lại. Nàng cũng không biết giải thích thế nào, chỉ thấy khi nhìn qua người tên thiếu niên này thì trong lòng lại dâng lên cảm giác bực bội. Còn lại, rõ ràng nàng chưa từng nhìn thấy người thanh niên này trước đây.
“Không đúng, ta không thể vô duyên vô cớ lại cảm thấy khó chịu với một người không quen biết được.” Hai mắt phượng của Sở Ngọc Yên lóe lên, cẩn thận quan sát Mạnh Hạo như muốn tìm ra điểm khác thường nào đó dù là nhỏ nhất.
Mạnh Hạo chỉ biết kêu khổ trong lòng. Thầm nghĩ tiểu cô nương này sao lại nhạy cảm như vậy! Hắn thay đổi bộ dáng, chỗ này cũng có nhiều người như vậy sao nàng ta lại chỉ để ý tới mình? Nghĩ tới đó, ánh mắt Mạnh Hạo hơi cụp xuống, giống như đang nhìn trộm vào bộ ngực của người thiếu nữ trước mặt này, cố ý làm bộ không kìm chế được mà nuốt vào một ngụm nước bọt.
Thần sắc và hành động hèn mọn bỉ ổi ấy hắn đã làm hắn đỏ mặt nhiều lần. Bây giờ đã không còn làm hắn bối rối như trước nữa.
Nhận thấy sự thay đổi ấy, Sở Ngọc Yên lập tức cau mày, tỏ vẻ chán ghét đến tận cùng. Nàng quay người đi không nói, nhanh chóng rời khỏi động phủ, tự thắc mắc không biết vì sao mình lại mất thời gian vào chuyện không đâu để chuốc lấy bực bội vào mình.
Sau khi Sở Ngọc Yên rời đi rồi, mọi người có mặt trong động phủ mới thở phào nhẹ nhõm. Lữ Tống vội đóng cửa động phủ lại. Lệ đan sư lắc đầu, thở dài rồi tiếp tục việc luyện đan giang dở.
“Mấy thời gian gần đây, sư tỷ thay đổi quá nhiều. Trước kia nàng đâu có như vậy. Bây giờ cả người toát lên vẻ âm lãnh khiến ta phát run.” Bạch Vân Lai thì thầm nói.
“Còn không phải là do tên Mạnh Hạo kia gây ra sao? Cái tên vô sỉ hèn hạ chết tiệt ấy, nếu để ta gặp hắn, nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh, đạp vụn xương cốt hắn ra.” Lữ Tống cắn răng nói. Nỗi oán hận dâng lên ngập đầu. Hắn nói xong liếc nhìn qua thấy Mạnh Hạo đang nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái thì mỉm cười gật đầu đầy thiện ý.
Hắn đã biết tên dược đồng này không tầm thường, sau này nhất định có khả năng trở thành đan sư, tốt nhất là có thể kết giao ngay từ bây giờ.
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, trơ mắt nhìn Lữ Tống đang nghiến răng lẩm bẩm trước mặt mình. Sau đó, đối phương lại nhìn mình đầy thiện cảm. Hắn tự thấy mình còn chưa quen với cung cách như vậy.
Việc luyện đan diễn ra suốt cả ngày. Tới lúc ánh trăng đã lên, lò đan dậy mùi hương thì đan dược Lữ Tống cần đã được luyện thành công. Có điều vì thời gian cấp bách, số thảo dược lẽ ra có thể luyện được nhiều đan dược hơn thì hiện giờ chỉ thành công có hai viên. Quan sát từ đầu quá trình luyện đan của Lệ đan sư, Mạnh Hạo đã nắm được không ít cách thức và hiểu biết thêm nhiều điều.
Đây là lần đầu tiên hắn tham dự vào việc luyện đan. Cả ngày nay, Lệ đan sư đã thi triển đủ loại phương pháp luyện đan. Kết quả khiến Lữ Tống rất mừng, sau đó cả đám người cùng rời khỏi động phủ. Khi về tới Đan Đông nhất mạch mọi người mới ôm quyền cáo lui.
Từ đấy về sau, Mạnh Hạo đã để lại trong lòng Lệ đan sư ấn tượng sâu đậm. Bình thường, mỗi ngày Mạnh Hạo tập trung tìm hiểu dược thảo, tu hành nhưng mỗi khi có người kêu Lệ đan sư đi luyện đan thì Lệ đan sư đều gọi Mạnh Hạo đi cùng. Có Mạnh Hạo tương trợ, việc luyện đan của Lệ đan sư cũng trở nên dễ dàng hơn không ít.
Cũng có khi vị Lệ đan sư này kể cho Mạnh Hạo một ít chuyện luyện đan. Bản thân hắn cũng không còn lạ lẫm với việc luyện đan nữa. Thấy nhiều rồi, mọi việc sẽ trở nên quen thuộc. Mạnh Hạo cũng tự ngẫm ra nhiều điều.
Mỗi quan hệ ấy cũng không gặp khó khăn trở ngại gì. Ví như quan hệ giữa Mạnh Hạo và Bạch Vân Lai cũng vậy, đều là cùng nhau tương trợ. Nếu không có Mạnh Hạo, Lệ Đào sẽ phải tìm người khác mà hắn không quen thuộc, lại không có được sư tin tưởng như đối với Mạnh Hạo.
Thời gian lại trôi qua ba tháng nữa. Mạnh Hạo đã rất quen thuộc với mọi việc ở Tử Vận Tông này. Bình thường ra ngoài hắn gặp gỡ không ít người quen, cười cười nói nói, rồi chào hỏi, ôm quyền thi lễ. Tuyệt nhiên vẫn không có ai biết được người dược đồng tên Phương Mộc này chính là Mạnh Hạo, nguyên nhân gây ra trường phong ba bão táp trên khắp Nam Vực thời gian vừa rồi.
Cho tới một ngày, sau khi tương trợ Lệ đan sư luyện đan xong, bước ra khỏi động phủ, bỗng Lệ Đào mở miệng bảo.
“Phương Mộc, Lệ mỗ đối đãi với ngươi không giống những dược đồng khác. Với tạo nghệ và hiểu biết về dược thảo của ngươi, sau này nhất định trở thành đan sư.”
Mạnh Hạo dừng bước chân, ôm quyền cúi đầu thi lễ với Lệ Đào. Đây là cái cúi đầu chân thành, dù người trước mặt hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Sau nhiều lần tiếp xúc, Mạnh Hạo thấy người này nhìn thì như rất kiêu căng lãnh đạm nhưng thực tế lại là người cẩn thận và rất hiền lành.
Từ đối phương, Mạnh Hạo đã hiểu thêm rất nhiều về việc luyện đan.
“Còn một tháng nữa sẽ có tổ chức tấn chức đan sư thử cho dược đồng. Ta đã dò xét được một ít thông tin, chỉ chọn ra một người trúng tuyển để tấn chức. Một khi chính thức trở thành đan sư, ngươi có thể tiếp xúc với đan đạo và những kiến thức chân chính về việc luyện đan của Tử Vận Tông, có thể nhanh chóng trở thành đan sư chân chính. Rồi ngươi sẽ có động phủ của mình, có lò đan. Sở học của ngươi sẽ chuyển từ nghiên cứu dược thảo sang luyện đan.” Lệ Đào nghiêm túc bảo.
“Duy chỉ có một phiền toái là lần tham dự này, dược đồng cần có đủ mười năm nghiên cứu thực hành. Ta đã nghĩ ra một biện pháp, thử xem có giúp ngươi lấy được một danh ngạch tham gia hay không. Bản thân người cũng phải tìm cách nắm lấy cơ hội này. Nếu được, việc này sẽ tiết kiệm được mười năm thời gian cho ngươi.” Lệ Đào liếc mắt nhìn Mạnh Hạo, trân trọng nói.
Mạnh Hạo cảm động thực tâm, lại hướng về Lệ Đào cảm tạ lần nữa.
“Đa tạ Lệ huynh chiếu cố!”
Hai người nói thêm mấy câu rồi Mạnh Hạo rời đi. Bước trên sơn đạo, hai mắt hắn lộ ra tinh mang, trong lòng thầm suy tính.
“Ta không thể làm dược đồng thêm mười năm nữa được. Cơ hội này nhất định phải nghĩ cách nắm lấy….”
Trở về sơn cốc của mình, tinh thần Mạnh Hạo chợt biến động nhưng thần sắc bên ngoài lại không để lộ chút thay đổi nào. Hắn đẩy cổng, tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy một lão giả tóc bạc đang đứng.
Người này chính là người lúc trước khảo hạch tư chất của hắn. là Chủ Lô đan sư già dặn Vương Phàm Minh của Đan Đông nhất mạch. Lão đang quan sát dược điền của Mạnh Hạo, thấy Mạnh Hạo đi vào thì quay đầu nhìn lại.
Mạnh Hạo không quay đầu lại. Từ ngoài động phủ có một cô gái bước vào. Cô gái này mặc trang phục màu trắng, tướng mạo xinh đẹp đủ khiến cho tất cả nam tử nhìn thấy đều sẽ ngước nhìn. Thậm chí, sẽ có không ít nữ tử cũng thầm ghen tỵ với sắc đẹp của nàng.
Làn da mềm mại trắng nõn, dáng người thon gọn, tóc dài buông xõa. Từ người nàng toát lên khí chất xuất thần. Theo bước chân nàng tiến tới, động phủ tràn ngập mùi hương thơm. Lệ đan sư đang điều chế đan dược cũng bị ảnh hưởng, hô hấp trở nên gấp gáp, ánh mắt rời khỏi lò đan hướng về thiếu nữ vừa tới.
Cô gái này chính là Sở Ngọc Yên!
Hàng mi thanh tú trên khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa vẻ đắng chát. Người ngoài không nhìn thấu khăn che mặt nàng, chỉ có nàng mới biết khoảng thời gian này nàng phải chịu áp lực vô hình lớn như thế nào.
Nửa năm trước ở Tống gia, sự việc bị lan truyền ra khắp Nam Vực. Tiếng tăm Mạnh Hạo đã vang khắp Nam Vực lại liên đới tới tên của nàng. Hơn nữa, Vương Đằng Phi đã tham gia màn chiêu mộ con rể của Tống gia. Việc này làm dấy lên một trường phong ba khiến cho hôn ước lúc trước của nàng giờ trở thành đề tài cho thiên hạ đàm tiếu.
Tất cả những chuyện ấy đều có liên quan tới Mạnh Hạo.
Sở Ngọc Yên không hận Vương Đằng Phi bởi vì Vương Đằng Phi không tin nàng. Vương Đằng Phi chọn tham dự thí luyện chọn con rể của Tống gia thì nàng đã biết, năm đó mình chọn sai người rồi. Cũng may đôi bên mới chỉ là đính hôn, còn chưa chính thức trở thành đạo lữ. Nàng còn nghĩ, nếu không có chuyện đó xảy ra thì nàng không thể biết được con người thực của Vương Đằng Phi như thế nào.
Kết cục ấy nàng có thể tiếp nhận, thậm chí không cần Vương Đằng Phi phải nói gì. Sau khi biết sự việc ở Tống gia, nàng đã mang toàn bộ lễ đính hôn năm đó đưa trả về Vương gia, cắt đứt mọi liên hệ đã có trước kia.
Người mà nàng hận chính là Mạnh Hạo! Mối hận sâu tận xương tủy, nhưng những gì xảy ra ở bên trong miệng núi lửa vẫn ẩn hiện như tra tấn nàng.
“Bái kiến Sở sư tỷ.” Lữ Tống vội lên tiếng chào. Lệ đan sư cũng ôm quyền cúi đầu thi lễ. Bạch Vân Lai và Mạnh Hạo tất nhiên không phải là ngoại lệ, tự nhiên phải cúi chào nhưng trong lòng Mạnh Hạo cũng hơi chột dạ.
Hắn không thể không chột dạ. Trên thực tế, nhìn thấy Lữ Tống hay Thiên Thủy Ngân hắn cũng không đến nỗi phải như thế, chỉ có ở Tử Vận Tông này, người hắn không muốn nhìn thấy nhất là Sở Ngọc Yên.
Đối với người này, hắn hiểu lúc trước mình cũng hơi quá đáng. Chỉ là hoàn cảnh lúc ấy không cho phép hắn nghĩ gì khác. Nếu lúc trước không bị Sở Ngọc Yên đuổi giết thì cũng không có kết cục như bây giờ.
Dẫu thế nào, Mạnh Hạo vẫn cảm thấy chột dạ khi gặp lại con người này.
“Ta đang định xong việc sẽ đi tìm Sở sư tỷ. Lúc trước ta ra ngoài cũng tìm hiểu thêm được một số thông tin. Tên Mạnh Hạo này giống như đã hoàn toàn biến mất không để lại manh mối gì. Mấy tông môn ở Nam Vực đang tập trung vào mấy người có giao tình tốt với Mạnh Hạo để tìm ra mối liên hệ nhưng đã nửa năm trôi qua, người đó chưa từng xuất hiện. Có nhiều người suy đoán, hắn đã rời khỏi Nam Vực rồi.” Nhắc tới Mạnh Hạo, Lữ Tống không kìm chế được lại nghiến răng nghiến lợi.
Sở Ngọc Yên nhăn đôi mày. Nửa năm qua nàng vẫn cho người tìm kiếm tung tích Mạnh Hạo, ra lệnh nhất định phải tìm thấy người.
“Người này không thể rời khỏi Nam Vực được. Ở đây hắn còn nhiều đồng môn, trừ phi hắn gây ra họa lớn không có cách nào giải quyết được hắn mới rời đi. Còn sự việc vừa rồi đến với hắn coi như là tạo hóa. Chỉ cần tới bất kì tông môn nào, giao ra Thái Linh Kinh là có thể biến nguy thành an. Người này xảo trá dị thường, sao có thể không nghĩ ra điều đó được. Ta tin người này vẫn còn ở Nam Vực, chỉ là không biết đang ở chỗ nào. Nếu ta mà tìm được hắn thì…”. Sở Ngọc Yên cắn răng, trong lòng thầm nghĩ vậy. Nàng đang muốn rời đi thì đảo mắt nhìn thấy Mạnh Hạo đang đứng đó.
“Ngẩng đầu lên.” Sở Ngọc Yên nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, âm thành không còn ngữ khí nhu hòa như trước mà chỉ có lạnh lẽo.
Mạnh Hạo kinh ngạc trong lòng, thầm nghĩ mình đã biến hóa tới vậy sao nàng ta vẫn còn để ý tới. Sau đó hắn ngẩng đầu, làm bộ ngơ ngác nhìn Sở Ngọc Yên, ánh mắt mờ mịt không rõ là có chuyện gì.
Hàng lông mày thanh tú của Sở Ngọc Yên lại thêm một lần nhăn lại. Nàng cũng không biết giải thích thế nào, chỉ thấy khi nhìn qua người tên thiếu niên này thì trong lòng lại dâng lên cảm giác bực bội. Còn lại, rõ ràng nàng chưa từng nhìn thấy người thanh niên này trước đây.
“Không đúng, ta không thể vô duyên vô cớ lại cảm thấy khó chịu với một người không quen biết được.” Hai mắt phượng của Sở Ngọc Yên lóe lên, cẩn thận quan sát Mạnh Hạo như muốn tìm ra điểm khác thường nào đó dù là nhỏ nhất.
Mạnh Hạo chỉ biết kêu khổ trong lòng. Thầm nghĩ tiểu cô nương này sao lại nhạy cảm như vậy! Hắn thay đổi bộ dáng, chỗ này cũng có nhiều người như vậy sao nàng ta lại chỉ để ý tới mình? Nghĩ tới đó, ánh mắt Mạnh Hạo hơi cụp xuống, giống như đang nhìn trộm vào bộ ngực của người thiếu nữ trước mặt này, cố ý làm bộ không kìm chế được mà nuốt vào một ngụm nước bọt.
Thần sắc và hành động hèn mọn bỉ ổi ấy hắn đã làm hắn đỏ mặt nhiều lần. Bây giờ đã không còn làm hắn bối rối như trước nữa.
Nhận thấy sự thay đổi ấy, Sở Ngọc Yên lập tức cau mày, tỏ vẻ chán ghét đến tận cùng. Nàng quay người đi không nói, nhanh chóng rời khỏi động phủ, tự thắc mắc không biết vì sao mình lại mất thời gian vào chuyện không đâu để chuốc lấy bực bội vào mình.
Sau khi Sở Ngọc Yên rời đi rồi, mọi người có mặt trong động phủ mới thở phào nhẹ nhõm. Lữ Tống vội đóng cửa động phủ lại. Lệ đan sư lắc đầu, thở dài rồi tiếp tục việc luyện đan giang dở.
“Mấy thời gian gần đây, sư tỷ thay đổi quá nhiều. Trước kia nàng đâu có như vậy. Bây giờ cả người toát lên vẻ âm lãnh khiến ta phát run.” Bạch Vân Lai thì thầm nói.
“Còn không phải là do tên Mạnh Hạo kia gây ra sao? Cái tên vô sỉ hèn hạ chết tiệt ấy, nếu để ta gặp hắn, nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh, đạp vụn xương cốt hắn ra.” Lữ Tống cắn răng nói. Nỗi oán hận dâng lên ngập đầu. Hắn nói xong liếc nhìn qua thấy Mạnh Hạo đang nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái thì mỉm cười gật đầu đầy thiện ý.
Hắn đã biết tên dược đồng này không tầm thường, sau này nhất định có khả năng trở thành đan sư, tốt nhất là có thể kết giao ngay từ bây giờ.
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, trơ mắt nhìn Lữ Tống đang nghiến răng lẩm bẩm trước mặt mình. Sau đó, đối phương lại nhìn mình đầy thiện cảm. Hắn tự thấy mình còn chưa quen với cung cách như vậy.
Việc luyện đan diễn ra suốt cả ngày. Tới lúc ánh trăng đã lên, lò đan dậy mùi hương thì đan dược Lữ Tống cần đã được luyện thành công. Có điều vì thời gian cấp bách, số thảo dược lẽ ra có thể luyện được nhiều đan dược hơn thì hiện giờ chỉ thành công có hai viên. Quan sát từ đầu quá trình luyện đan của Lệ đan sư, Mạnh Hạo đã nắm được không ít cách thức và hiểu biết thêm nhiều điều.
Đây là lần đầu tiên hắn tham dự vào việc luyện đan. Cả ngày nay, Lệ đan sư đã thi triển đủ loại phương pháp luyện đan. Kết quả khiến Lữ Tống rất mừng, sau đó cả đám người cùng rời khỏi động phủ. Khi về tới Đan Đông nhất mạch mọi người mới ôm quyền cáo lui.
Từ đấy về sau, Mạnh Hạo đã để lại trong lòng Lệ đan sư ấn tượng sâu đậm. Bình thường, mỗi ngày Mạnh Hạo tập trung tìm hiểu dược thảo, tu hành nhưng mỗi khi có người kêu Lệ đan sư đi luyện đan thì Lệ đan sư đều gọi Mạnh Hạo đi cùng. Có Mạnh Hạo tương trợ, việc luyện đan của Lệ đan sư cũng trở nên dễ dàng hơn không ít.
Cũng có khi vị Lệ đan sư này kể cho Mạnh Hạo một ít chuyện luyện đan. Bản thân hắn cũng không còn lạ lẫm với việc luyện đan nữa. Thấy nhiều rồi, mọi việc sẽ trở nên quen thuộc. Mạnh Hạo cũng tự ngẫm ra nhiều điều.
Mỗi quan hệ ấy cũng không gặp khó khăn trở ngại gì. Ví như quan hệ giữa Mạnh Hạo và Bạch Vân Lai cũng vậy, đều là cùng nhau tương trợ. Nếu không có Mạnh Hạo, Lệ Đào sẽ phải tìm người khác mà hắn không quen thuộc, lại không có được sư tin tưởng như đối với Mạnh Hạo.
Thời gian lại trôi qua ba tháng nữa. Mạnh Hạo đã rất quen thuộc với mọi việc ở Tử Vận Tông này. Bình thường ra ngoài hắn gặp gỡ không ít người quen, cười cười nói nói, rồi chào hỏi, ôm quyền thi lễ. Tuyệt nhiên vẫn không có ai biết được người dược đồng tên Phương Mộc này chính là Mạnh Hạo, nguyên nhân gây ra trường phong ba bão táp trên khắp Nam Vực thời gian vừa rồi.
Cho tới một ngày, sau khi tương trợ Lệ đan sư luyện đan xong, bước ra khỏi động phủ, bỗng Lệ Đào mở miệng bảo.
“Phương Mộc, Lệ mỗ đối đãi với ngươi không giống những dược đồng khác. Với tạo nghệ và hiểu biết về dược thảo của ngươi, sau này nhất định trở thành đan sư.”
Mạnh Hạo dừng bước chân, ôm quyền cúi đầu thi lễ với Lệ Đào. Đây là cái cúi đầu chân thành, dù người trước mặt hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Sau nhiều lần tiếp xúc, Mạnh Hạo thấy người này nhìn thì như rất kiêu căng lãnh đạm nhưng thực tế lại là người cẩn thận và rất hiền lành.
Từ đối phương, Mạnh Hạo đã hiểu thêm rất nhiều về việc luyện đan.
“Còn một tháng nữa sẽ có tổ chức tấn chức đan sư thử cho dược đồng. Ta đã dò xét được một ít thông tin, chỉ chọn ra một người trúng tuyển để tấn chức. Một khi chính thức trở thành đan sư, ngươi có thể tiếp xúc với đan đạo và những kiến thức chân chính về việc luyện đan của Tử Vận Tông, có thể nhanh chóng trở thành đan sư chân chính. Rồi ngươi sẽ có động phủ của mình, có lò đan. Sở học của ngươi sẽ chuyển từ nghiên cứu dược thảo sang luyện đan.” Lệ Đào nghiêm túc bảo.
“Duy chỉ có một phiền toái là lần tham dự này, dược đồng cần có đủ mười năm nghiên cứu thực hành. Ta đã nghĩ ra một biện pháp, thử xem có giúp ngươi lấy được một danh ngạch tham gia hay không. Bản thân người cũng phải tìm cách nắm lấy cơ hội này. Nếu được, việc này sẽ tiết kiệm được mười năm thời gian cho ngươi.” Lệ Đào liếc mắt nhìn Mạnh Hạo, trân trọng nói.
Mạnh Hạo cảm động thực tâm, lại hướng về Lệ Đào cảm tạ lần nữa.
“Đa tạ Lệ huynh chiếu cố!”
Hai người nói thêm mấy câu rồi Mạnh Hạo rời đi. Bước trên sơn đạo, hai mắt hắn lộ ra tinh mang, trong lòng thầm suy tính.
“Ta không thể làm dược đồng thêm mười năm nữa được. Cơ hội này nhất định phải nghĩ cách nắm lấy….”
Trở về sơn cốc của mình, tinh thần Mạnh Hạo chợt biến động nhưng thần sắc bên ngoài lại không để lộ chút thay đổi nào. Hắn đẩy cổng, tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy một lão giả tóc bạc đang đứng.
Người này chính là người lúc trước khảo hạch tư chất của hắn. là Chủ Lô đan sư già dặn Vương Phàm Minh của Đan Đông nhất mạch. Lão đang quan sát dược điền của Mạnh Hạo, thấy Mạnh Hạo đi vào thì quay đầu nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.