Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 138: Như Ý Ấn

Nhĩ Căn

03/06/2016

“Nếu như là ở ngoài kia, thì chỉ cần một đầu ngón tay, lão phu cũng có thể khiến cho tên tiểu tử ngươi chết trăm ngàn lần rồi!” Lý gia lão tổ gào thét đầy vẻ bất cam trên mặt. Ngay lúc thân thể lão sắp tiêu tán thì Mạnh Hạo lại dừng tay lại, sau đó đợi Lý gia lão tổ thở phào một hơi thì mạnh mẽ đặt xuống người lão nhấn tiếp một chỉ.

Tiếng kêu của Lý gia lão tổ lúc này truyền ra không còn là thảm thiết nữa, mà trở nên vô cùng thê lương. Cả người lão lúc này đã trở nên mơ hồ, hơn nữa mấy ngón đòn của Mạnh Hạo vừa rồi khiến lão mất đi một lượng lớn tinh huyết, nên bộ dáng lão lúc này đã yếu ớt đến cực hạn rồi. Nhưng lão vẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ngón tay của Mạnh Hạo.

“Mạnh mỗ là bị mặt nạ kia mê hoặc, nhưng đầu dây mối rợ cũng là do ngươi âm thầm động chân tay. Việc này trong lòng ta và ngươi tự biết, hẳn là tư vi trừng phạt của hai ngón tay vừa rồi ngươi cũng chưa quên đâu nhỉ? Nếu như còn có lần sau nữa, thì ngươi đừng trách sao ta không tuân theo ước định lúc trước mà xóa bỏ sự tồn tại của ngươi.” Mạnh Hạo lạnh lùng nói, sau đó chậm rãi thu tay về. Lý gia lão tổ nhìn bên ngoài thì kiên cường đấy, nhưng thật ra trong tâm lão vẫn đang run rẩy, thậm chí lão còn cảm thấy sợ hãi đối với lần ra tay tàn nhẫn vừa rồi của Mạnh Hạo.

Vừa rồi, quả thật hắn đã thừa dịp Mạnh Hạo tìm hiểu Phệ linh kinh mà âm thầm dùng phương pháp đặc thù dẫn động mặt nạ, muốn dụ Mạnh Hạo đeo lên mặt. Tuy nhiên, ngay lúc sắp sửa thành công thì Mạnh Hạo lại tỉnh lại.

“Tàn linh này thân phận quỷ dị, tuyệt đối có lai lịch khác chứ không thể là Huyết thần được.” Mạnh Hạo nhìn thoáng qua mặt nạ trên tay. Nhưng lúc thu tay lại thì lại đột nhiên nhanh chóng rút ra một giọt máu rơi xuống chỗ hồn phách của Lý gia lão tổ.

Máu tươi rơi xuống liền biến thành một đám sương máu bao phủ lấy lão, tiếng kêu thê lương truyền ra cũng không làm hắn đổi sắc. Lúc này hắn mới thu hồi linh thức về, để mặc Lý gia lão tỗ đang không ngừng kêu rên trong mặt nạ.

Trong lúc Mạnh Hạo đạt truyền thừa cũng đã được Huyết tiên cảnh báo, cũng đoán được mặt nạ này không thể đeo lên một cách đơn giản được, nếu không bản thân sẽ lâm vào trầm mê không cách gì thoát ra được. Chỉ có điều lai lịch của mặt nạ thế nào thì Huyết tiên cũng không đề cập nhiều trong quá trình truyền thừa.

Hắn chủ yếu nói về diệu dụng thiên biến vạn hóa của mặt nạ này mà thôi. Thậm chí cũng có rất nhiều thuật pháp thần thông trong Huyết tiên truyền thừa đều cần phải đeo mặt nạ mới thi triển ra được, ví như Tứ đại thuật pháp kia cũng phải như vậy.

Nhưng nếu tu vi không đạt đến Kết đan, tuyệt đối không thể đeo lên mặt!

Bất quá chỉ là sau khi trải qua tam bại, Huyết tiên kia liền sáng lập ra chỉ, ấn cùng với tam thức sát giới cũng không cần phải dùng tới mặt nạ. Mà những cái này như được lạc ấn vô cùng sau đâm trong đầu Mạnh Hạo vậy.

“Vừa rồi mặt nạ có thể mê hoặc ta. Bản thân ta là người thừa kế nhưng lại vô pháp vận dụng mặt nạ làm được như vậy, trong khi tàn linh kia hết lần này đến lần khác đều có thể giở trò được…rõ ràng một điều nữa là chó ngao đã nhập chủ thành công, giờ đã thành khí linh của mặt nạ, sao tàn linh này vẫn ra tay được?” Mạnh Hạo tuy không biểu hiện gì, nhưng trong lòng hắn cũng có vô vàn nghi hoặc không thể giải đáp được. Mà việc hắn không giết Lý gia lão tổ kia cũng bắt nguồn từ nguyên nhân này.

Sau khi cất mặt nạ vào trong túi Càn khôn, Mạnh Hạo hơi suy nghĩ, nhìn xung quanh một chút rồi lấy ra gương đồng cầm trong tay cẩn thận nhìn ngó.

Trong tích tắc vừa rồi, nếu không có gương đồng phát ra âm thanh thì Mạnh Hạo đã bị mặt nạ kia mê hoặc mà đeo lên mặt. Mặc dù hắn không biết đeo lên sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng nghĩ tới những lời cảnh báo của Huyết tiên, trong lòng hắn vẫn còn không hết sợ hãi.

“Âm thanh vừa rồi giống như tiếng chim kêu…” Mạnh Hạo mất nửa ngày nhìn ngó gương đồng, thậm chí hắn còn dùng linh thức đi vào trong đó nhưng cũng không phát hiện bất cứ điều gì khác lạ. Mãi một lúc sau hắn mới cất kĩ gương đồng đi. Sau đó hắn đưa tay phải ra, trên bàn tay xuất hiện miếng Như Ý ấn hắn lấy được từ chỗ Kháo Sơn lão tổ.

Hắn bỏ thời gian nghiên cứu Ấn này đã lâu nhưng vẫn không tìm ra tác dụng gì. Chỉ là lúc này hắn vận chuyển tu vi trong cơ thể mạnh mẽ tiến vào đó, thì hai mắt Mạnh Hạo mới lộ ra tia sáng kì dị.

“Hóa ra là tác dụng này…không biết Hứa sư tỷ bây giờ như thế nào rồi, nhiều năm không gặp, không biết nàng còn nhớ đến ta?” Trong đầu Mạnh Hạo bất giác hiện lên hình ảnh của Hứa Thanh dưới ánh trăng, lúc đó nàng lạnh như băng nhưng lại nhìn chăm chú Dưỡng nhan đan, trên mặt dần dần hiện ra vẻ dịu dàng.



“Đã mấy năm không gặp…” Mạnh Hạo yên lặng ngẩn đầu nhìn về phía xa chân trời. Một hồi lâu sau, cả người hắn nhoáng lên một cái bay thẳng từ vùng núi hoang sơ này hướng về phía xa.

Nửa tháng sau, tại một địa phận thuộc phạm vi thế lực Thanh La tông, trong một thành trì vô cùng náo nhiệt của tu sĩ, có một người mặc trường sam màu xanh ngồi trong một tửu lâu trong thành. Người thanh niên trong trang phục Văn sinh ngồi đó, cầm chén rượu trong tay, lâu lâu ngửa đầu hớp một miếng trong chén, lúc thì ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm của thành này, nơi đó có một tòa tháp xanh dựng thẳng đứng mà cao ngất.

Thanh niên này có màu da hơi sẫm nhưng lại mang một dáng vẻ nho nhã, mi thanh mục tú. Hơn nữa người này đang mặc trường bào Văn sinh, vì thế nhìn qua trông hắn như một thư sinh thế tục vậy.

Một cảm giác thanh nhã phiêu dật lượn lờ xung quanh người hắn, hai mắt sáng ngời đầy thông tuệ, đôi môi hơi mỏng, tất cả toát ra từ người này đều mang đến cho người khác cảm giác không thể không thân cận được.

Hắn, chính là Mạnh Hạo, mấy ngày trước vừa tới nơi này thì nghe nói ở đây có một vài chuyện liên quan tới Thanh La tông đang được lan truyền rộng rãi.

Hắn còn đang nghĩ xem liệu mình có nên mạo muội đi găp Hứa Thanh một lần hay không thì nghe nói Thanh La tông đang triệu tập tán tu Trúc cơ. Trong lòng hắn cũng đã có tính toán về việc này, chỉ là cần cẩn thận tìm hiểu thêm một ít, hắn mới có quyết định được.

“Không nghĩ tới nơi này cũng có đường lâu…” ánh mắt Mạnh Hạo nhìn lướt qua tháp xanh thì thầm tự nhủ.

Trước kia hắn nghĩ rằng đường lâu chỉ có ở những thành trì phàm tục mà thôi, vậy mà lần này ở thành trì tu sĩ hắn cũng nhìn thấy một cái như vậy.

Lặng yên nhìn qua đường lâu, Mạnh Hạo đặt chén rượu xuống, trong tay hắn đã có thêm một miếng Cổ ngọc có mấy khe nứt bên trên. Miếng ngọc này không phải Phong yêu cổ ngọc, mà chính là miếng Như Ý ấn năm đó Mạnh Hạo hắn lấy được từ chỗ Kháo Sơn lão tổ.

Miếng ngọc này Mạnh Hạo đã bỏ công ra nghiên cứu nhiều lần nhưng cũng không thể biết tác dụng cụ thể của nó là gì. Mãi đến nửa tháng trước hắn lấy ra xem xét, lúc đó hắn đã đạt hoàn mỹ Trúc cơ thì mới nhìn ra được một chút manh mối.

“Miếng Như Ý ấn này, có thể đưa người truyền tống đi…Cũng giống như truyền tống trận tùy thân, chỉ có điều vết nứt trên miếng ngọc này không ít, chắc chỉ có thể truyền tống thêm vài lần nữa mà thôi.” Mạnh Hạo khẽ vuốt vuốt Như Ý ấn trong tay, linh thức hắn vừa đi vào trong Ấn liền cảm nhận được một luồng hấp lực truyền tống từ từ tràn ra.

“Đáng tiếc là điểm truyền tống trong này không cố định, nếu sử dụng thì sẽ phải chuẩn bị tâm lý truyền tống đến một điểm tùy ý a, nếu vậy cũng không thể đơn giản thử nghiệm được.” ánh mắt của Mạnh Hạo bất chợt lại lướt qua Như Ý Ấn này, sau đó thu hồi lại. Dù sao hắn từng trải nghiệm qua ngọn gió từ Côn Bằng, bất giác bản thân hắn đối với chuyện truyền tống không thể không chế có một sự kiêng kị không nhỏ.

Trong lúc Mạnh Hạo còn đang suy tư thì tửu lâu cũng đang dần đông khách hơn. Tửu lâu này chỉ bán một loại rượu có tên là Thanh Trúc, rượu vào miệng không cay, nhưng vào đến họng thì lại cực nóng, nuốt xuống bụng thì càng có có cảm giác như nuốt hỏa diễm vào bụng, nếu thích loại này thì sẽ chỉ trung thành uống rượu này mà thôi, còn nếu không hợp với rượu này thì một giọt cũng không thể nuốt được.

“Ta nói gần đây mọi người nên điệu thấp một chút, dù sao nơi này bây giờ có không ít tu sĩ Trúc cơ lạ mặt a…”

“Điều này cũng đúng a, những người này chủ yếu đều là tán tu, Long Xà hỗn tạp. Mấy ngày trước ta còn gặp một người sát khí rất mạnh, nhiều khả năng là Mặc thổ hung tu.”



“Cũng vì phần thưởng của Thanh Tông mà đến đây thôi. Mà nói tới thì Thanh La tông lần này đúng là coi như bỏ hết cả tiền vốn ra rồi, đến cả La Địa đan cũng lấy ra! Đan dược này đối với tu sĩ Trúc cơ là một trong năm đại Thánh đan a, nghe nói đến Đan quỷ đại sư còn khen đan này không dứt miệng, thậm chí đại sư còn từng nói đan này ngoại trừ Thanh La tông thì không nơi nào có thể luyện được.”

“Không phải không thể luyện, mà là không được luyện, La địa đan này mỗi một hạt luyện ra đều được ghi chép trong ấn phù. Cho dù là người nào hay tông môn nào dám phỏng chế đều phải đối mặt với nguy cơ diệt môn từ Thanh La tông.”

Cách chỗ Mạnh Hạo không xa là mấy tu sĩ đang thấp giọng nói chuyện với nhau, lời nói đều lộ ra nồng đậm hâm mộ đối với Địa La đan kia. Trong lúc các tu sĩ kia đang mải nói chuyện, thì có một người thanh niên toàn thân mặc đồ đen, thần sắc lạnh như băng từ bên ngoài đi vào quán rượu. Gã bước vào quán, đảo mắt nhìn quanh rồi tiến đến ngồi một chỗ ở trong góc bên trong, sau đó gã lấy ra một khối sắt khoảng bằng cái móng tay rồi nhìn hết sức chuyên chú, giống như đang suy tư thật lâu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn quanh quán rượu.

Thần sắc Mạnh Hạo như thường, hắn đưa chén rượu lên uống một ngụm.

Lúc này ánh chiều tà bên ngoài đã sắp tàn, mà Mạnh Hạo cũng đã ngồi đây cả ngày rồi, những chuyện liên quan tới Thanh La tông triệu tập tán tu Trúc Cơ hắn cũng nghe được không ít rồi.

Bất kì tu sĩ nào, chỉ cần là Trúc cơ, không quản lai lịch, hay xuất thân, chỉ cần đáp ứng lời triệu tập này của Thanh La tông thì ngay lập tức sẽ nhận được một hạt La Địa đan.

“Nói đi nói lại, đường đường là một trong Nam Vực ngũ đại tông môn, rốt cục Thanh La tông muốn làm gì mà phải triệu tập một lượng lớn tu sĩ Trúc cơ như vậy, việc này tính ra khá là quỷ dị, mà vì việc này mà xuất ra La Địa đan cũng đủ thấy mức độ nguy hiểm trùng điệp của nhiệm vụ lần này rồi.”

“Hài…Tin tức của Tôn huynh không được nhanh nhạy rồi. Thật ra tại hạ nghe đồn là Thanh La tông phát hiện được một chỗ chiến trường cổ. Mặc dù tìm kiếm mấy lần nhưng lại bị cổ trận cuối cùng ngăn cản. Trận này cần có một lượng lớn Trúc cơ tu sĩ thay thế mắt trận mới có thể phá vỡ được trận. Cho nên lần này xác thực là nguy hiểm trùng trùng a.”

“Tin tức bậc này mà cũng truyền ra được sao? Phần lớn cổ chiến trường đều ẩn chứa vô cùng nguy hiểm, khó trách Thanh La tông dám lấy ra La Địa đan a!”

Tuy rằng bọn người kia chỉ là rì rầm đàm luận, truyền ra bên trong tửu lâu này cũng không rõ ràng lắm, nhưng trong cơ thể hắn là ba tòa hoàn mỹ đạo đài, có thể chiến một trận ngang ngửa với Trúc cơ hậu kì nên chuyện nghe được mấy lời luận đàm của đám người kia đối với hắn mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Hoàn mỹ Trúc cơ là cảnh giới mà cả vạn năm cũng chưa xuất hiện được một người, nếu Mạnh Hạo có thể tiến vào Trúc cơ trung kì thì có thể chắc chắn một điều, trong toàn bộ cảnh giới Trúc cơ, cho dù là các Đạo tử của tông môn hay thế gia cũng không còn là đối thủ của hắn nữa.

Tuy nói là vậy, nhưng nguy cơ đi kèm của Hoàn mỹ Trúc cơ cũng không hề đơn giản chút nào. Chỉ cần tới thời điểm Kết đan, hắn sẽ phải đối mặt với Thiên kiếp kết đan đánh xuống, Thiên kiếp Kết đan uy lực vô cùng to lớn hơn hẳn Thiên kiếp Trúc cơ nhiều lần, hắn căn bản là không có chút gì nắm chắc có thể vượt qua được. Dù sao thì nếu không phải là nhờ Huyết tiên và Thái Ách cổ miếu bị dẫn động thì Mạnh Hạo chắc chắn giờ này đã táng thân trong Trúc cơ kiếp rồi.

“Nói gì thì nói, Kết đan kiếp còn rất xa, tuy là cần cân nhắc kĩ lưỡng nhưng lúc này bản thân ta lo cũng không tới nổi a.” Mạnh Hạo bèn nhấp thêm một ngụm rượu, rượu xuống bụng làm dậy lên một ngọn lửa nóng tràn ra khắp cơ thể. Hắn đang suy ngẫm vể phương pháp luyện thành hoàn mỹ Trúc cơ đan và hoàn mỹ Kim đan được ghi trong mai rùa lấy được từ Thượng quan Tu.

“Cũng không biết nếu đến lúc Kết đan rồi mà ta vẫn chưa luyện chế được Hoàn mỹ Kim đan thì sẽ ra sao nữa?” Mạnh Hạo chần chừ một chút, tuy nói hắn không lo nghĩ về vấn đề này. Nhưng chủ ý hắn đã quyết, thì cũng cần phải chuẩn bị tìm kiếm thu thập tài liệu cần thiết cho Hoàn mỹ kim đan bất cứ lúc nào đi.

Mãi cho tới chạng vạng tối, tửu lâu cũng vãn khách, Mạnh Hạo đang muốn đứng lên rời khỏi nơi này bỗng nhiên thần sắc hắn khẽ động, bèn quay người nhìn vào sâu bên trong góc chỗ người thanh niên áo đen kia ngồi. Lúc này gã không còn nhíu mày nhìn quanh nữa mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, một cỗ sát khí từ người này chậm rãi xuất hiện rồi nhanh chóng tràn ra khắp tửu lâu. Luồng sát khí dữ dội này khiến bất cứ ai nhìn thấy đều dám chắc, hẳn gã này là từ núi thây biển máu ra bò ra ngoài này.

“Trên người ngươi có một vật ta cần.” Bắt gặp ánh mắt Mạnh Hạo nhìn qua, gã thanh niên áo đen này lạnh lùng mở miệng, mang theo âm thanh chậm rãi mà lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook