Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 146: Nơi ở của Cực Yếm!

Nhĩ Căn

03/06/2016

Có thể nhìn thấy một lỗ thủng ngay chính giữa trán của cái thi thể này, xung quanh lỗ thủng đã bị đóng một lớp băng lạnh lẽo, nhìn vào có cảm giác dù cho thi thể này có dần dần rữa nát hết, thì cái lộ thủng bị đóng băng kia vẫn vĩnh hằng mà trường tồn với thời gian.

Tất cả mọi người lúc này đều bất động đứng đó mà nhìn con sứa kia trôi lờ đờ chậm rãi tới gần, những xúc tu của nó còn len lỏi giữa đám la bàn kia rồi xuyên qua. Nhìn nó đi xa dần, Tử La lão tổ mới thở phào nhẹ nhõm. Lão đúng dậy chắp tay hướng về phía con sứa kia cúi đầu, sắc mặt đầy cung kính.

“Đây là lão tổ đời thứ ba của Thanh La tông, tu vi Vấn đạo đỉnh phong. Nhưng tại thời khắc bước ra một bước thăng tiên thì gặp phải ám toán của lão tổ Vương gia năm đó mà phải ngã xuống nơi này không thể thăng tiên được.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà tông môn chúng ta đã triển khai một cuộc huyết chiến với Vương gia kéo dài hơn ba ngàn năm. Sau đó tranh chấp giữa hai bên mới dần dần giảm xuống, tuy nhiên các ngươi thân là đệ tử Thanh La tông thì không được phép quên một đoạn lịch sử này của tông môn.” Tử La lão tổ chậm rãi nói, âm thanh tang thương vang vọng bốn phía.

Phần lớn những đệ tử Thanh La tông này cũng là lần đầu tiên được nghe kể câu chuyện này, cả đám bỗng chốc mà lột ra tia sáng ngời trong mắt. Trong lòng Mạnh Hạo cũng có chút bồi hồi mà nhìn con sứa ngày càng trôi xa dần mà trong lòng trở nên trầm mặc lại.

Chuyến phi hành trên la bàn của bọn họ cũng nhanh chóng được tiếp tục. Tuy nhiên đoạn đường đi tới của bọn họ cũng không còn gặp những tồn tại kì dị như còn sứa khổng lồ kia nữa. Qua khoảng hai ngày thì tất cả la bàn đều bộc phát ra ánh sáng chói mắt rồi mất hút vào trong một con đường nhỏ hướng vào trong dãy núi.

Trước mắt Mạnh Hạo hiện ra từng dãy núi liên miên nối liền nhau trùng điệp che kín cả tầm mắt phía trước. Bốn phía là một màu tro trải dài, không hề có thảm thực vật, chỉ có thể nhìn về phía xa xa thấp thoáng ẩn hiện một con đường dẫn tới cái khe núi nhỏ.

Hai bên đường dẫn là là vách đá trải dài như không có điểm kết thúc.

Bên ngoài hẻm núi lúc này đã có mấy trăm tu sĩ đang khoanh chân ngồi. Sắc mặt cả đám người đều tái nhợt, nhìn qua còn có chút chật vật. Trong đó có khoảng bốn năm mươi người mặc trang phục lộn xộn, không phải là đệ tử Thanh La tông, mà là một đám tán tu Trúc cơ đã ở cùng với mấy người Mạnh Hạo lúc trước.

Bọn họ nhìn qua bọn người Mạnh Hạo, mà những tán tu Trúc Cơ xung quanh Mạnh Hạo cũng nhận ra mấy người đó.

Chỉ có đám người còn lại, hiển nhiên là đệ tử Thanh La tông, khi nhìn thấy dẫn đầu đoàn là Tử La lão tổ thì phấn chấn hẳn lên, tất cả đều đống loạt đứng dậy hướng về phía lão. Trong đám đó có một thiếu phụ xinh đẹp tách ra, tiến về phía lão, chỉ là dáng điệu thướt tha thuần thục của nàng cũng nhuốm chút ít vẻ chật vật, sắc mặt cũng hơi tái.

Nhìn về phía Tử La lão tổ, nàng thở phào một hơi, hướng về lão khẽ gật đầu.

Thiếu phụ này có thể không chú ý đến Mạnh Hạo, nhưng hắn thì chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra nàng, là người mà năm đó ở Kháo Sơn tông đã mang Hứa sư tỷ đi.

“Tính cả Tử La lão tổ nữa thì nơi này đã có hai tu sĩ Nguyên anh…rốt cuộc đây là nơi nào? Nơi này thật sự có thể là một thượng cổ phúc địa sao?” Trong lòng Mạnh Hạo cũng đã bắt đầu nổi lên những mối lo, hắn bất giác đưa tay nhẹ đụng vào Túi Càn khôn của mình, kín đáo lấy ra Như Ý Ấn nắm chặt trong tay. Chỉ khi khi đưa linh lực vào rồi cảm nhận được một lực truyền tống từ miếng ngọc mới làm cho hắn an tâm hơn một chút.

Sở dĩ hắn dám tới Thanh La tông này chính là vì ỷ lại vào việc nắm trong tay Như Ý ấn có thể truyền tống đi này. Tuy rằng hắn vẫn chưa thử nghiệm tác dụng truyền tống của nó ra sao nhưng có thể được Kháo Sơn lão tổ cất giữa thì hắn có thể an tâm gần như tuyệt đối vào nó được.

Lúc này hắn mới nhìn xéo qua đám người Hứa Thanh ở phía sau. Nàng đang cau mày lại, còn bên cạnh nàng vẫn là nữ tử xinh đẹp kia như đang nói gì đó giễu cợt nàng.



Mạnh Hạo cau mày lại, hắn rõ ràng thấy được Hứa sư tỷ không vui vẻ chút nào, ánh mắt hắn hướng về nữ tử kia càng thêm lạnh giá.

Lúc này Tử La lão tổ mới đứng dậy bước về phía mỹ phụ kia, la bàn dưới chân lão cũng tự động thu nhỏ lại. Sau khi thấp giọng bàn bạc một chút với nhau, sắc mặt Tử La lão tổ cũng có chút khó coi, sau đó lão đứng dậy bước về phía khe núi.

Theo sau lão, toàn bộ đệ tử Thanh La tông cũng nhanh chóng bước ra khỏi la bàn rồi hóa thành từng đạo cầu vồng bay vào khe núi. Mà số tu sĩ còn lại đang ngồi tĩnh tọa trước khe cũng không thể không đứng dậy đi vào theo.

“Chư vị, xin mời!” Tạ Kiệt hướng về đám tán tu Trúc cơ trong đó có cả Mạnh Hạo ôm quyền. La bàn dưới chân mọi người cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, trong sự tĩnh lặng cùng tâm tư bất đồng của từng người, đám tán tu Trúc cơ cũng dần dần tiến về phía trước, hóa thành đạo cầu vồng nhập chung với đám người kia, lần lượt nhảy vào trong khe.

Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, chỉ là khi hắn bước chân ra thì hơi khựng lại một chút rồi rơi về phía sau đoán người. Sau lưng hắn không xa, đám người Hứa Thanh còn chưa tới Trúc cơ nên chỉ có thể đạp lên một đám mây đầy màu sắc mà bay theo.

Lúc tốc độ Mạnh Hạo vừa chợt khựng lại một chút, thì Tạ Kiệt bỗng nhiên quay đầu hướng về Mạnh Hạo cười cười, chỉ là sâu trong ánh mắt hắn chợt lóe sáng lên. Hắn đang muốn mở miệng nói với Mạnh Hạo một câu thì bỗng nhiên khựng lại khi nhìn thấy một nữ tử đang hướng tới chỗ của Mạnh Hạo.

“Mạnh đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt a.” Nữ tử này mặc trang phục sắc tím, răng ngọc trắng sáng tươi cười, hóa thành một đạo cầu vồng bay song song với Mạnh Hạo.

"Hóa ra là Hàn đạo hữu ."Mạnh Hạo cũng nhìn về phía nữ tử này gật đầu đáp lại. Cô gái này cũng là Hàn Bối, cũng chính là người đã chuyển La địa đan cho hắn lúc trước.

Lúc này gần một ngàn đạo cầu vồng cũng đã tiếp cận với khe núi với hai bên là vách đá dựng sừng sững mà cao vút này rồi dần bước vào khe.

“Ta thấy cách nói chuyện của Mạnh đạo hữu chứng tỏ xuất thân cũng không tầm thường, vì sao lại phải vì một viên La Địa đan mà phải tới nơi này vậy?” Hàn Bối bỗng nhiên ra vẻ khó hiểu, thanh âm cực kì êm dịu hỏi Mạnh Hạo.

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một chút rồi liếc nhìn Hàn Bối.

“Mạnh mỗ có chút không hiểu ý của Hàn đạo hữu là gì?”Trong lúc Mạnh Hạo hỏi lại, thì khoảng cách giữa mọi người tới khe núi càng lúc càng ngắn lại, vách đá cũng dần chuyển sang màu đen, thậm chí nhìn kĩ đôi còn lóe lên ánh sáng tinh thể đen nhánh.

“ Đây…vậy mà lại là Nham tinh thạch.”

“Đây là nơi nào mà có nhiều Nham tinh thạch đến như vậy chứ, giá trị Nham tinh cũng tương đương với Thượng phẩm tinh thạch a!” Hàn Bối còn chưa kịp nói gì thì xung quanh đã láo nháo tiếng ồn của các Tán tu trúc cơ kia khi vừa nhận ra được tinh thể trên vách đá, thậm chí có một vài người không nhịn được mà tách ra khỏi đội ngũ định đào Nham tinh này lên.

Ngay lúc mấy tên này vừa đụng vào Nham tinh, thì lập tức phát ra tiếng thét thê lương tới cực điểm, đồng thời cả người bọn họ trong chớp mắt héo rũ xuống, toàn bộ máu thịt và sức sống trên người bọn họ, thậm chí kể cả túi trữ vật trong tích tắc đó đã hóa thành tro bụi. Bên cạnh viên Nham tinh mà bọn họ vừa chạm vào, tức thì lại xuất hiện thêm một khối nữa lập lòe sáng tối.

Cảnh tượng này diễn ra khiến cho hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, mà đám tán tu Trúc cơ kia cũng trợn mắt há mồm kinh ngạc. Chỉ là đám đệ tử Thanh La tông kia thì dường như đã được báo trước, nên biểu hiện của bọn họ không có gì bất ngờ trước sự việc này.

“Mạnh huynh, ngươi đang bị người ta nhìn chòng chọc đó, nên tranh thủ thu xếp cho ổn thỏa mọi chuyện đi nhé, mà…ngươi họ Mạnh thật sao?” Hàn Bối nở một nụ cười chứa đầy thâm ý trong đó rồi thấp giọng nói. Sau đó quay người tách ra khỏi Mạnh Hạo.



Đúng lúc này thì phía trước bỗng vang lên tiếng đồng ầm ầm vọng khắp bốn phía, chấn động truyền tới kéo dài một hồi lâu mới chấm dứt. Mạnh Hạo vốn đang cau mày nhìn theo bóng dáng đang bay về phía xa của Hàn Bối cũng bị giật mình nhướng về phía trước quan sát sự việc. Trước mắt hắn là một tấm cửa đá rất lớn đang bị Tử La lão tổ cùng với mỹ phụ kia hợp sức đập vỡ.

Chỉ là cửa đá kia không bị chia năm xẻ bảy vỡ nát ra, mà dường như tồn tại một lực liên kết nào đó dần dần lan ra như muốn dung hợp các vết nứt kia lại trở thành một cánh cửa ngăn trở như lúc ban đầu.

Ngay trong thời khắc cửa đá kia bị đập vỡ, bỗng nhiên có khoảng hơn hai trăm đệ tử Thanh La tông đang ngồi khoanh chân ở chỗ khác vội đứng dậy. Đứng đầu là một thanh niên sắc mặt tái nhợt, hai tay dâng lên một hạt châu đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến cho tốc độ dung hợp cửa đá bị chậm đi khá nhiều.

"Vãn bối Liễu Vũ , bái kiến lão tổ ." Trong lúc người thanh niên này cất tiếng, thì Tử La lão tổ cùng với mỹ phụ kia nhanh chóng đi xuyên qua cửa đá đồng thời hai người cùng phất tay áo một cái, làm cho cửa khép lại càng thêm chậm chạp.

Bởi vì đi sau cùng đoàn người là ba vị Kết đan của Thanh La tông, nên cho dù là tình nguyện hay miễn cưỡng, thì Mạnh Hạo cùng với hơn một ngàn tu sĩ ở đây đều phải nhanh chân mà hóa thành cầu vồng vọt qua cánh cửa, nếu không thì cũng chỉ còn còn đường bị diệt sát dưới tay ba người kia.

Cứ thế, đám người Mạnh Hạo cứ theo một đường quỷ dị như vậy mà vượt qua bốn cánh cửa đá như thế này. Mà sau mỗi lần vượt qua cánh cửa, số lượng đệ từ Thanh La tông cũng ngày càng ít đi.

Một đường nhìn lại, trong lòng Mạnh Hạo càng thêm thận trọng. Thanh La tông có nói chuyện thăm dò khó khăn và thiếu thốn thông tin ở chỗ này, nhưng rõ ràng bọn họ dò xét rất nhiều lần mới có thể làm được như thế này mới đúng.

“Những cửa đá này giống như từng tầng phong ấn, nơi này…” nhìn về phía trước, Mạnh Hạo cau mày suy nghĩ không thôi. Tuy nhiên ngay sau đó hắn nhanh chóng dừng chân lại. Hơn nữa, lúc này tất cả mọi người cũng đột ngột dừng lại đồng thời nhìn chằm chằm phía trước.

Trước mặt bọn hắn là một cánh cửa màu đen, cửa này không còn là cửa đá như mấy cái trước nữa mà được làm từ kim loại đen tuyền, được gắn vào hai bên vách đá. Cửa đen tuyền, phát ra ánh sáng đen, ấn tượng nhất là ở trên cánh cửa lúc nào có một gương mặt đang nhắm hai mắt như đang say ngủ.

Khi tất cả mọi người vừa tiến tới, gương mặt kia bỗng nhiên mở mắt ra, sau đó phát ra tiếng gầm nhẹ. Âm thanh này ầm ầm truyền ra khiến cho tất cả tu sĩ, kể cả mỹ phụ kia và Tử La lão tổ đều không thể gắng gượng được mà phun ra một ngụm tiên huyết.

Mạnh Hạo cũng nằm trong số tu sĩ đó, không có ngoại lệ. Từng ngụm tiên huyết đó nhanh chóng bay ra hợp lại thành một dòng tiên huyết, bị gương mặt hút một cái chui tọt vào miệng nó. Sau đó gương mặt khẽ ợ lên một tiếng no nê.

“Dựa theo mệnh lệnh của đại nhân, trông coi Cực Yếm nơi này, nếu không có tín vật thì bọn ngươi không thể đi vào được…Ủa, lại là các ngươi nữa sao?”

Ngay khi thanh âm của gương mặt ầm ầm như sấm động bên tai, Tử La lão tổ cùng với mỹ phụ bên cạnh hắn đứng chắp tay cúi đầu vô cùng cung kính, rồi lão lấy ra một đoạn ống trúc. Bên trong ống trúc nhanh chóng bay ra ngoài một tấm da có chút tổn hại, sau đó tự động trải rộng ra phía trước gương mặt.

Nhìn thấy tấm da có chút tổn hại này, hai mắt Mạnh Hạo lập tức co rút lại. Vật trước mắt mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng đặc biệt, như khi hắn đối đầu với cái bóng dáng quỷ di trong đêm tối đó.

Thậm chí trong nháy mắt lúc tấm da đó bay ra khỏi ống trúc, trên tấm da còn mơ hồ hiện lên hư ảnh một con mắt, như đang liếc mắt nhìn về Mạnh Hạo đang đứng ở phía xa.

Ngay lúc ánh mắt Mạnh Hạo bắt gặp ánh nhìn của con mắt đó, đồng tử hắn hơi co lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook