Chương 388: Phá kén mà ra.
Nhĩ Căn
18/08/2016
Ngay lúc này, trên một ngọn núi tại Nam Vực Tử Vận
Tông, tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc cũng đã được truyền tống đến đây, được
phía Tử Vận Tông an bài ổn thỏa, ngọn sơn phong này vì vậy mà trở thành
vùng đất mới của gia tộc bọn họ.
Vẻ mỹ lệ của Hàn Tuyết San cũng khiến nàng thu hút rất nhiều sự chú ý của các Đan sư và tu sĩ Tử Vận Tông trong thời gian ngắn ngủi này. Ngay khi gia tộc vừa vào đến Tử Vận Tông thì nàng đã lựa chọn Đan Đông nhất mạch, đi theo lý tưởng của nàng, đó là trở thành một Đan sư.
Đến sau này nàng mới được nghe nói đến chuyện Đan Đỉnh đại sư đã phản bội lại sư môn, cũng không biết cảm giác trong lòng mình như thế nào nữa, dường như có chút mất mát, nhưng lại cảm thấy khá bình tĩnh.
Nếu như trước đó nàng chưa gặp được Mạnh Hạo, có lẽ sự mất mát này còn to lớn hơn nhiều…Nhưng lúc này, tựa như không gặp được Đan Đỉnh đại sư đối với Hàn Tuyết San nàng mà nói, cũng không có gì quan trọng.
“Nghe tộc nhân Tuyết San muội muội kể lại, dường như các ngươi gặp một người là Mạnh đại sư tại Mặc Thổ Thánh Tuyết Thành phải không?” Một giọng nói đầy êm tai từ bên người Hàn Tuyết San truyền tới đã cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng trong lúc đang hướng nhìn về Mặc Thổ xa xăm.
Hàn Tuyết San vội quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử tuyệt mỹ, nàng này mặc một thân váy xanh nhạt, xinh đẹp động lòng người, dung nhan nhẹ nhàng, một thân tựa như là được thiên địa yêu mến mà đắp nặn thành, như một người trong tranh bước ra đời thật vậy.
“Tuyết San bái kiến Sở sư thúc.” Hàn Tuyết San lập tức cúi đầu, hạ thấp người xuống. Sở Ngọc Yên trước mặt chính là nữ tử xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp tại Tử Vận Tông đến bây giờ, xinh đẹp đến mức nhìn nàng này mà bản thân cũng có chút cảm giác hoảng hốt.
Nàng cũng có nghe nói đến mối quan hệ giữa vị Sở sư thúc này và Đan Đỉnh đại sư qua một vài chuyện cũ vẫn được mọi người trong tông môn truyền ra.
“Có lẽ chỉ có nữ tử như vậy mới có thể xứng đôi với Đan Đỉnh đại sư.” Hàn Tuyết San nhìn Sở Ngọc Yên, lại nghĩ tới Đan Đỉnh đại sư, rồi đột nhiên liên tưởng tới mình và Mạnh Hạo, thân ảnh của Mạnh Hạo cũng chợt hiện lên trong đầu nàng.
"Tuyết San?" Sở Ngọc Yên đến gần, nhẹ giọng gọi.
Hàn Tuyết San đỏ mặt, lập tức cúi đầu, có chút ngượng ngùng trong lòng, nhưng cũng thầm không hiểu tại sao lại nghĩ đến cái thứ phong tình khó hiểu kia nữa.
“Đúng là có một vị là Mạnh đại sư, người ấy luyện đan rất tốt, nếu không có người đó thì Hàn Tuyết gia tộc chúng ta cũng đã diệt vong, không thể tới được đây đấy.” Hàn Tuyết San nhỏ giọng đáp.
“Vị Mạnh đại sư này, là tu sĩ Mặc Thổ hay sao?” Sở Ngọc Yên nhìn qua Hàn Tuyết San, lại hỏi.
“Là tu sĩ bản địa Mặc Thổ, hắn còn là Kim Quang lão tổ, tu vi sâu không lường được, thậm chí còn thôi hóa được Kinh Thứ, cả Đạo tử Mặc Thổ Cung khi gặp hắn cũng rất sợ hãi...Ngay cả Chu đại sư luyện đan cũng không sánh được với hắn. Sở sư thúc, ngươi hỏi hắn có chuyện gì vậy?” Hàn Tuyết San nói xong, gương mặt càng đỏ ửng.
Sở Ngọc Yên che miệng cười cười, với kinh nghiệm của nàng liếc mắt nhìn qua cũng đủ thấy được nỗi niềm nhung nhớ của nữ tử xinh đẹp trước mặt. Hiển nhiên là toàn bộ tâm hồn thiếu nữ đều đặt trên người vị Mặc Thổ Mạnh đại sư kia rồi.
“Không có gì, chỉ là vô tình nghe được tộc nhân của ngươi nhắc đến, khiến ta có chút hứng thú đối với Đan đạo của người này mà thôi, cũng muốn nhìn xem cảnh giới đan đạo của hắn đã đến đâu rồi. Nhưng tiếc là hắn không có tới đây nên cũng không thể nghiên cứu thảo luận cùng nhau một vài điều a.” Sở Ngọc Yên lắc đầu, cười dịu dàng. Nàng có thể nhìn ra được Hàn Tuyết San không nói sai, xác định đối phương là tu sĩ Mặc thổ cũng có nghĩa là không phải là người mà nàng nghĩ đến, lúc này cũng tính quay người rời đi.
“Là vậy sao? Bản thân hắn dường như không ưa thích Nam Vực cho lắm, nhưng hắn có đưa cho ta một viên đan dược, Sở sư thúc có thể từ đan dược này nhìn được trình độ đan đạo hắn là như thế nào.” Vẻ mặt Hàn Tuyết San lộ ra mong chờ. Sau khi đến Tử Vận Tông, bái nhập Đan Đông nhất mạch rồi nàng cũng đã hiểu thêm nhiều điều về việc tiến giai của Đan sư, trong lòng cũng rất hiếu kì không biết Mạnh Hạo rốt cuộc đã đến trình độ đan sư gì.
“Được rồi, ta nhìn giúp ngươi một chút, để xem vị Mạnh đại sư mà ngươi ưa thích kia cuối cùng đã đến cảnh giới Đan đạo gì rồi.”
Sở Ngọc Yên mỉm cười, với thân phận của nàng thì cũng không cần phải làm mấy loại chuyện này, thế nhưng nhìn Hàn Tuyết San lúc này lại không khỏi khiến nàng nhớ lại bản thân mình năm xưa. Trong lòng nàng thầm than một tiếng, rồi nhẹ gật đầu.
Hàn Tuyết San nghe vậy càng thêm ngượng ngùng, lập tức cúi đầu rồi lấy đan dược mà Mạnh Hạo từng đưa cho nàng, đưa ra cho Sở Ngọc Yên. Nhưng vừa đưa xong, nàng đột nhiên có chút hối hận.
“Hắn hẳn là khoe khoang một chút, nếu lỡ như vì vậy mà vạch trần chân tướng của hắn, có chút không tốt lắm…” Hàn Tuyết San nghĩ tới lúc Mạnh Hạo đưa cho nàng viên đan dược, còn nói là cầm đan dược này đi gặp Đan Quỷ đại sư nữa.
Lúc này, nàng cũng không chú ý tới, Sở Ngọc Yên vừa nhìn thấy viên đan dược này thì sắc mặt đột nhiên hoàn toàn biến đổi, rồi dần chuyển sang thở dồn dập. Hàn Tuyết San mới ngẩng đầu lên nhìn đầy kinh ngạc, nhìn thấy cả người Sở Ngọc Yên có chút lảo đảo và hốt hoảng.
“Sở sư thúc…”
Sở Ngọc Yên nhắm nghiền hai mắt lại. Một lúc lâu sau nàng mới mở mắt ra, nhìn đan dược trong tay có khắc một chữ “Tuyết”, lại nhìn Hàn Tuyết San một chút, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác không cam lòng.
“Hắn tên là gì?” Sở Ngọc Yên cắn răng hỏi.
"Mạnh ... Mạnh Hạo ..." Hàn Tuyết San có chút sợ hãi, nhỏ giọng đáp.
“Mạnh Hạo chết tiệt!” Sở Ngọc Yên không cách nào áp chế được mà nghiến răng thốt lên, giọng nói mang đầy phức tạp, còn đầy vẻ không cam lòng, thêm cả một chút vui mừng. Nàng đã biết, đối phương chẳng những an toàn, mà sinh hoạt lại còn rất thoải mái.
Nghĩ tới đây, sự không cam tâm trong lòng nàng dâng lên càng nhiều.
Hàn Tuyết San chợt ngẩng đầu, cho dù là tu vi hay thân phận của Sở sư thúc trước mặt đều cao hơn chính mình, nhưng vẻ mặt nàng vẫn lộ ra đầy tức giận.
“Ngươi còn bực bội thay cho hắn sao? Hắn chính là Đan Đỉnh đại sư, chính là Phương Mộc đấy!” Sở Ngọc Yên nhìn qua Hàn Tuyết San rồi thở dài, sau đó trả viên đan dược cho Hàn Tuyết San, quay người rời đi.
Tâm thần của Hàn Tuyết San như lôi đình oanh kích, hoàn toàn ngây người tại chỗ, đầu óc ầm vang.
“Hắn chính là Đan Đỉnh đại sư…”
Cùng lúc đó, tại vùng đất Tây Mạc, một nơi trong sa mạc quanh năm chìm trong bão cát, tiếng gió gào thét nức nở nghẹn ngào cuốn theo thiên địa, khiến nơi này cho dù là ngày hay đêm cũng lâm vào cảnh lờ mờ.
Hết thảy sinh mệnh bước vào nơi này, cũng như bước chân vào Cấm khu.
Lúc này, nơi sâu trong sa mạc ấy, có một tế đàn bị bao phủ trong đất cát, dưới tế đàn này có một chiếc hộp khoảng cỡ lòng bàn tay, đột nhiên chiếc hộp lóe lên ánh sáng chói mắt. Ánh sáng chớp lóe ngày càng nhanh, gió cát bên ngoài cũng như mạnh mẽ hơn mà quét qua toàn bộ sa mạc, như hóa thành một mặt trời màu đen, đem cắt nuốt toàn bộ ánh sáng vào bên trong.
Một tiếng gầm lên giận dữ từ trong chiếc hộp dưới tế đàn này truyền ra. Ngay sau đó, chiếc hộp vỡ tan, trong đó có một đống huyết nhục đang nhanh chóng nhúc nhích rồi dần hóa thành một cái thân thể. Thân thể nhìn qua đầy yếu ớt này cũng dần xuất hiện Ngũ quan.
Kẻ này, chính là người đã bị Mạnh Hạo dùng Kỳ Nam truyền thừa của Hàn Tuyết gia tộc diệt sát, tu sĩ Trảm Linh áo đen!
Gã không tử vong, tử vong chỉ là cái thân thể, đạo của gã còn, bổn nguyên bất diệt thì sinh mạng cũng không bị mất đi.
Thời gian trôi qua, thân ảnh ấy nhanh chóng thành hình dạng hoàn chỉnh, tay phải gã vung lên, một bộ áo đen được phủ lên người. Gã chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đầy thâm trầm và phẫn nộ.
“Tu sĩ có thể thừa nhận đầy đủ nguyên vẹn ấn ký truyền thừa thì tuyệt đối không phải là hạng người bình thường được. Đợi lão phu thoát khốn khỏi đây, nhất định cũng có ngày chúng ta có thể gặp lại!”
Một nơi đã từng là Thánh Tuyết Thành, nay đã trở thành một cái hố sâu thẳm, bông tuyết từ trên bầu trời nổi lên, bao phủ lấy toàn bộ mặt đất, rơi vào trong hố sâu, rơi vào trên người của hơn năm ngàn tu sĩ.
Trung tâm đám tu sĩ này là một cái kén cao hơn một trượng. Một khí tức hồn hậu từ trong kén tràn ra ngoài, kéo dài đến mấy ngày, càng lúc càng mãnh liệt.
Đến lúc này, thanh âm ken két đột nhiên truyền ra, đám tu sĩ cũng đồng loạt quay đầu nhìn. Lúc này, cái kén cao một trượng kia đã bắt đầu thu nhỏ lại, cùng lúc đó là cơn gió đầy nức nở nghẹn ngào nổi lên, truyền khắp bốn phía.
Nhìn kỹ, thì đây không phải là gió, mà chính là tơ tằm từ chiếc kén này tạo thành, rồi dần dần cũng giảm bớt xuống. Tầng ngoài của kén này cũng nhanh chóng trở nên mỏng manh, nhưng đến cuối cùng, tốc độ giảm bớt chợt chững lại rồi vọt tăng lên, gió nổi lên càng lớn, gần như xung quanh kén lúc này đã hình thành một lốc xoáy ngăn cản toàn bộ tầm mắt của tu sĩ bốn phía, thế nhưng cũng không ngăn cách được cái khí tức mạnh mẽ này truyền ra từ trong đó, tựa như đang dần thức tỉnh, truyền khắp tám hướng.
Đám tu sĩ xung quanh nhao nhao lùi ra sau, rồi ngưng thần nhìn lại. Sau một nén nhang, một thân ảnh từ trong lốc xoáy này chậm rãi bước ra. Người này xuất hiện, từng đạo tia chớp cũng chạy bốn phía quanh người hắn, mặt đất đã trở thành Lôi trì, tựa như người vừa bước ra khỏi lốc xoáy kia có thể khống chế sấm sét của thiên địa này, như nắm giữ Lôi ý vậy.
Sau khi hắn hoàn toàn bước ra, gương mặt cũng đã rõ ràng trong mắt tu sĩ xung quanh, thì bọn họ cũng nhận ra được là Kim Quang lão tổ, nhận ra là…Mạnh Hạo!
Tóc dài tung bay, một thân trường bào xanh, dung mạo tuấn mỹ, lôi đình sau lưng ầm vang, Lôi trì dưới chân dần khuếch tán, vô số tia chớp hình vòng cung chạy dọc trên người, tựa như ngoài trường bào xanh thì hắn còn khoác thêm một chiếc áo choàng lôi đình nữa.
Trận Thiên kiếp này, Mạnh Hạo đã hoàn toàn vượt qua. Tu vi hắn ầm ầm vận chuyển, tu vi Kim đan Hậu kì trong nháy mắt đạt tới hậu kỳ đỉnh phong, khoảng cách đến Nguyên Anh…chỉ còn thiếu một bước cuối cùng!
Mạnh Hạo hít sâu, tu vi hắn lúc này đã hoàn toàn khác với lúc trước. Vượt qua Thiên kiếp, Hoàn mỹ Kim đan trong cơ thể hắn càng được cô đọng, lúc này tu vi tản ra còn có thêm một sự tự tin vô địch trong cảnh giới Kết đan mạnh mẽ trong lòng hắn.
Kinh người hơn nữa, thân thể của hắn sau khi trải qua Luyện thể tầng mười một, trải qua rèn luyện Trúc cơ, lại đến Thiên kiếp tẩy lễ đã vượt xa so với thân thể tu sĩ thông thường. Thậm chí, sự cứng cỏi của thân thể tu sĩ Nguyên Anh cũng còn kém xa so với thân thể của hắn.
Những thứ này…vẫn là thứ yếu!
Chính thức khiến Mạnh Hạo hài lòng, chính là việc thân thể hắn sau khi trải qua Thiên kiếp đã sinh ra một lực kháng cự đối với Sấm sét đến một mức độ kinh người, thậm chí trong người hắn cũng có một chút lôi điện, trong thuật pháp cũng có một chút khí tức của Thiên kiếp.
Đây chính là tạo hóa, trong Thiên kiếp còn có chứa tạo hóa, nhưng không phải ai cũng đạt được cơ duyên như vậy, cần phải từ trong tử vong, từ chút ít hi vọng sống sót mà đổi lấy.
Mạnh Hạo hít sâu, lúc hắn bước ra thì lốc xoáy cũng tiêu tán, Phong Yêu cổ ngọc bay lên được hắn thu vào trong túi Trữ vật. Vô Mục Tằm cũng bay tới, hóa thành một chiếc nhẫn màu trắng trên ngón trỏ phải của hắn. Tiếp xúc với nhẫn này, Mạnh Hạo biết rõ nếu như không có Vô Mục Tằm, hắn có lẽ cũng không vượt qua được kiếp nạn này.
“Từ nay về sau, trời cao biển rộng trong thiên hạ này, chỉ cần cẩn thận chút ít, thì với tu vi của ta có thể đi được đến bất cứ nơi nào.”
Ngay khi Mạnh Hạo bước ra từ trong gió, hắn ngẩng đầu lên, hơn năm ngàn tu sĩ xung quanh đồng loạt quỳ xuống lạy.
"Cung nghênh lão tổ xuất quan !"
Thanh âm ầm vang, hóa thành sóng âm truyền khắp tám phía.
Vẻ mỹ lệ của Hàn Tuyết San cũng khiến nàng thu hút rất nhiều sự chú ý của các Đan sư và tu sĩ Tử Vận Tông trong thời gian ngắn ngủi này. Ngay khi gia tộc vừa vào đến Tử Vận Tông thì nàng đã lựa chọn Đan Đông nhất mạch, đi theo lý tưởng của nàng, đó là trở thành một Đan sư.
Đến sau này nàng mới được nghe nói đến chuyện Đan Đỉnh đại sư đã phản bội lại sư môn, cũng không biết cảm giác trong lòng mình như thế nào nữa, dường như có chút mất mát, nhưng lại cảm thấy khá bình tĩnh.
Nếu như trước đó nàng chưa gặp được Mạnh Hạo, có lẽ sự mất mát này còn to lớn hơn nhiều…Nhưng lúc này, tựa như không gặp được Đan Đỉnh đại sư đối với Hàn Tuyết San nàng mà nói, cũng không có gì quan trọng.
“Nghe tộc nhân Tuyết San muội muội kể lại, dường như các ngươi gặp một người là Mạnh đại sư tại Mặc Thổ Thánh Tuyết Thành phải không?” Một giọng nói đầy êm tai từ bên người Hàn Tuyết San truyền tới đã cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng trong lúc đang hướng nhìn về Mặc Thổ xa xăm.
Hàn Tuyết San vội quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử tuyệt mỹ, nàng này mặc một thân váy xanh nhạt, xinh đẹp động lòng người, dung nhan nhẹ nhàng, một thân tựa như là được thiên địa yêu mến mà đắp nặn thành, như một người trong tranh bước ra đời thật vậy.
“Tuyết San bái kiến Sở sư thúc.” Hàn Tuyết San lập tức cúi đầu, hạ thấp người xuống. Sở Ngọc Yên trước mặt chính là nữ tử xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp tại Tử Vận Tông đến bây giờ, xinh đẹp đến mức nhìn nàng này mà bản thân cũng có chút cảm giác hoảng hốt.
Nàng cũng có nghe nói đến mối quan hệ giữa vị Sở sư thúc này và Đan Đỉnh đại sư qua một vài chuyện cũ vẫn được mọi người trong tông môn truyền ra.
“Có lẽ chỉ có nữ tử như vậy mới có thể xứng đôi với Đan Đỉnh đại sư.” Hàn Tuyết San nhìn Sở Ngọc Yên, lại nghĩ tới Đan Đỉnh đại sư, rồi đột nhiên liên tưởng tới mình và Mạnh Hạo, thân ảnh của Mạnh Hạo cũng chợt hiện lên trong đầu nàng.
"Tuyết San?" Sở Ngọc Yên đến gần, nhẹ giọng gọi.
Hàn Tuyết San đỏ mặt, lập tức cúi đầu, có chút ngượng ngùng trong lòng, nhưng cũng thầm không hiểu tại sao lại nghĩ đến cái thứ phong tình khó hiểu kia nữa.
“Đúng là có một vị là Mạnh đại sư, người ấy luyện đan rất tốt, nếu không có người đó thì Hàn Tuyết gia tộc chúng ta cũng đã diệt vong, không thể tới được đây đấy.” Hàn Tuyết San nhỏ giọng đáp.
“Vị Mạnh đại sư này, là tu sĩ Mặc Thổ hay sao?” Sở Ngọc Yên nhìn qua Hàn Tuyết San, lại hỏi.
“Là tu sĩ bản địa Mặc Thổ, hắn còn là Kim Quang lão tổ, tu vi sâu không lường được, thậm chí còn thôi hóa được Kinh Thứ, cả Đạo tử Mặc Thổ Cung khi gặp hắn cũng rất sợ hãi...Ngay cả Chu đại sư luyện đan cũng không sánh được với hắn. Sở sư thúc, ngươi hỏi hắn có chuyện gì vậy?” Hàn Tuyết San nói xong, gương mặt càng đỏ ửng.
Sở Ngọc Yên che miệng cười cười, với kinh nghiệm của nàng liếc mắt nhìn qua cũng đủ thấy được nỗi niềm nhung nhớ của nữ tử xinh đẹp trước mặt. Hiển nhiên là toàn bộ tâm hồn thiếu nữ đều đặt trên người vị Mặc Thổ Mạnh đại sư kia rồi.
“Không có gì, chỉ là vô tình nghe được tộc nhân của ngươi nhắc đến, khiến ta có chút hứng thú đối với Đan đạo của người này mà thôi, cũng muốn nhìn xem cảnh giới đan đạo của hắn đã đến đâu rồi. Nhưng tiếc là hắn không có tới đây nên cũng không thể nghiên cứu thảo luận cùng nhau một vài điều a.” Sở Ngọc Yên lắc đầu, cười dịu dàng. Nàng có thể nhìn ra được Hàn Tuyết San không nói sai, xác định đối phương là tu sĩ Mặc thổ cũng có nghĩa là không phải là người mà nàng nghĩ đến, lúc này cũng tính quay người rời đi.
“Là vậy sao? Bản thân hắn dường như không ưa thích Nam Vực cho lắm, nhưng hắn có đưa cho ta một viên đan dược, Sở sư thúc có thể từ đan dược này nhìn được trình độ đan đạo hắn là như thế nào.” Vẻ mặt Hàn Tuyết San lộ ra mong chờ. Sau khi đến Tử Vận Tông, bái nhập Đan Đông nhất mạch rồi nàng cũng đã hiểu thêm nhiều điều về việc tiến giai của Đan sư, trong lòng cũng rất hiếu kì không biết Mạnh Hạo rốt cuộc đã đến trình độ đan sư gì.
“Được rồi, ta nhìn giúp ngươi một chút, để xem vị Mạnh đại sư mà ngươi ưa thích kia cuối cùng đã đến cảnh giới Đan đạo gì rồi.”
Sở Ngọc Yên mỉm cười, với thân phận của nàng thì cũng không cần phải làm mấy loại chuyện này, thế nhưng nhìn Hàn Tuyết San lúc này lại không khỏi khiến nàng nhớ lại bản thân mình năm xưa. Trong lòng nàng thầm than một tiếng, rồi nhẹ gật đầu.
Hàn Tuyết San nghe vậy càng thêm ngượng ngùng, lập tức cúi đầu rồi lấy đan dược mà Mạnh Hạo từng đưa cho nàng, đưa ra cho Sở Ngọc Yên. Nhưng vừa đưa xong, nàng đột nhiên có chút hối hận.
“Hắn hẳn là khoe khoang một chút, nếu lỡ như vì vậy mà vạch trần chân tướng của hắn, có chút không tốt lắm…” Hàn Tuyết San nghĩ tới lúc Mạnh Hạo đưa cho nàng viên đan dược, còn nói là cầm đan dược này đi gặp Đan Quỷ đại sư nữa.
Lúc này, nàng cũng không chú ý tới, Sở Ngọc Yên vừa nhìn thấy viên đan dược này thì sắc mặt đột nhiên hoàn toàn biến đổi, rồi dần chuyển sang thở dồn dập. Hàn Tuyết San mới ngẩng đầu lên nhìn đầy kinh ngạc, nhìn thấy cả người Sở Ngọc Yên có chút lảo đảo và hốt hoảng.
“Sở sư thúc…”
Sở Ngọc Yên nhắm nghiền hai mắt lại. Một lúc lâu sau nàng mới mở mắt ra, nhìn đan dược trong tay có khắc một chữ “Tuyết”, lại nhìn Hàn Tuyết San một chút, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác không cam lòng.
“Hắn tên là gì?” Sở Ngọc Yên cắn răng hỏi.
"Mạnh ... Mạnh Hạo ..." Hàn Tuyết San có chút sợ hãi, nhỏ giọng đáp.
“Mạnh Hạo chết tiệt!” Sở Ngọc Yên không cách nào áp chế được mà nghiến răng thốt lên, giọng nói mang đầy phức tạp, còn đầy vẻ không cam lòng, thêm cả một chút vui mừng. Nàng đã biết, đối phương chẳng những an toàn, mà sinh hoạt lại còn rất thoải mái.
Nghĩ tới đây, sự không cam tâm trong lòng nàng dâng lên càng nhiều.
Hàn Tuyết San chợt ngẩng đầu, cho dù là tu vi hay thân phận của Sở sư thúc trước mặt đều cao hơn chính mình, nhưng vẻ mặt nàng vẫn lộ ra đầy tức giận.
“Ngươi còn bực bội thay cho hắn sao? Hắn chính là Đan Đỉnh đại sư, chính là Phương Mộc đấy!” Sở Ngọc Yên nhìn qua Hàn Tuyết San rồi thở dài, sau đó trả viên đan dược cho Hàn Tuyết San, quay người rời đi.
Tâm thần của Hàn Tuyết San như lôi đình oanh kích, hoàn toàn ngây người tại chỗ, đầu óc ầm vang.
“Hắn chính là Đan Đỉnh đại sư…”
Cùng lúc đó, tại vùng đất Tây Mạc, một nơi trong sa mạc quanh năm chìm trong bão cát, tiếng gió gào thét nức nở nghẹn ngào cuốn theo thiên địa, khiến nơi này cho dù là ngày hay đêm cũng lâm vào cảnh lờ mờ.
Hết thảy sinh mệnh bước vào nơi này, cũng như bước chân vào Cấm khu.
Lúc này, nơi sâu trong sa mạc ấy, có một tế đàn bị bao phủ trong đất cát, dưới tế đàn này có một chiếc hộp khoảng cỡ lòng bàn tay, đột nhiên chiếc hộp lóe lên ánh sáng chói mắt. Ánh sáng chớp lóe ngày càng nhanh, gió cát bên ngoài cũng như mạnh mẽ hơn mà quét qua toàn bộ sa mạc, như hóa thành một mặt trời màu đen, đem cắt nuốt toàn bộ ánh sáng vào bên trong.
Một tiếng gầm lên giận dữ từ trong chiếc hộp dưới tế đàn này truyền ra. Ngay sau đó, chiếc hộp vỡ tan, trong đó có một đống huyết nhục đang nhanh chóng nhúc nhích rồi dần hóa thành một cái thân thể. Thân thể nhìn qua đầy yếu ớt này cũng dần xuất hiện Ngũ quan.
Kẻ này, chính là người đã bị Mạnh Hạo dùng Kỳ Nam truyền thừa của Hàn Tuyết gia tộc diệt sát, tu sĩ Trảm Linh áo đen!
Gã không tử vong, tử vong chỉ là cái thân thể, đạo của gã còn, bổn nguyên bất diệt thì sinh mạng cũng không bị mất đi.
Thời gian trôi qua, thân ảnh ấy nhanh chóng thành hình dạng hoàn chỉnh, tay phải gã vung lên, một bộ áo đen được phủ lên người. Gã chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đầy thâm trầm và phẫn nộ.
“Tu sĩ có thể thừa nhận đầy đủ nguyên vẹn ấn ký truyền thừa thì tuyệt đối không phải là hạng người bình thường được. Đợi lão phu thoát khốn khỏi đây, nhất định cũng có ngày chúng ta có thể gặp lại!”
Một nơi đã từng là Thánh Tuyết Thành, nay đã trở thành một cái hố sâu thẳm, bông tuyết từ trên bầu trời nổi lên, bao phủ lấy toàn bộ mặt đất, rơi vào trong hố sâu, rơi vào trên người của hơn năm ngàn tu sĩ.
Trung tâm đám tu sĩ này là một cái kén cao hơn một trượng. Một khí tức hồn hậu từ trong kén tràn ra ngoài, kéo dài đến mấy ngày, càng lúc càng mãnh liệt.
Đến lúc này, thanh âm ken két đột nhiên truyền ra, đám tu sĩ cũng đồng loạt quay đầu nhìn. Lúc này, cái kén cao một trượng kia đã bắt đầu thu nhỏ lại, cùng lúc đó là cơn gió đầy nức nở nghẹn ngào nổi lên, truyền khắp bốn phía.
Nhìn kỹ, thì đây không phải là gió, mà chính là tơ tằm từ chiếc kén này tạo thành, rồi dần dần cũng giảm bớt xuống. Tầng ngoài của kén này cũng nhanh chóng trở nên mỏng manh, nhưng đến cuối cùng, tốc độ giảm bớt chợt chững lại rồi vọt tăng lên, gió nổi lên càng lớn, gần như xung quanh kén lúc này đã hình thành một lốc xoáy ngăn cản toàn bộ tầm mắt của tu sĩ bốn phía, thế nhưng cũng không ngăn cách được cái khí tức mạnh mẽ này truyền ra từ trong đó, tựa như đang dần thức tỉnh, truyền khắp tám hướng.
Đám tu sĩ xung quanh nhao nhao lùi ra sau, rồi ngưng thần nhìn lại. Sau một nén nhang, một thân ảnh từ trong lốc xoáy này chậm rãi bước ra. Người này xuất hiện, từng đạo tia chớp cũng chạy bốn phía quanh người hắn, mặt đất đã trở thành Lôi trì, tựa như người vừa bước ra khỏi lốc xoáy kia có thể khống chế sấm sét của thiên địa này, như nắm giữ Lôi ý vậy.
Sau khi hắn hoàn toàn bước ra, gương mặt cũng đã rõ ràng trong mắt tu sĩ xung quanh, thì bọn họ cũng nhận ra được là Kim Quang lão tổ, nhận ra là…Mạnh Hạo!
Tóc dài tung bay, một thân trường bào xanh, dung mạo tuấn mỹ, lôi đình sau lưng ầm vang, Lôi trì dưới chân dần khuếch tán, vô số tia chớp hình vòng cung chạy dọc trên người, tựa như ngoài trường bào xanh thì hắn còn khoác thêm một chiếc áo choàng lôi đình nữa.
Trận Thiên kiếp này, Mạnh Hạo đã hoàn toàn vượt qua. Tu vi hắn ầm ầm vận chuyển, tu vi Kim đan Hậu kì trong nháy mắt đạt tới hậu kỳ đỉnh phong, khoảng cách đến Nguyên Anh…chỉ còn thiếu một bước cuối cùng!
Mạnh Hạo hít sâu, tu vi hắn lúc này đã hoàn toàn khác với lúc trước. Vượt qua Thiên kiếp, Hoàn mỹ Kim đan trong cơ thể hắn càng được cô đọng, lúc này tu vi tản ra còn có thêm một sự tự tin vô địch trong cảnh giới Kết đan mạnh mẽ trong lòng hắn.
Kinh người hơn nữa, thân thể của hắn sau khi trải qua Luyện thể tầng mười một, trải qua rèn luyện Trúc cơ, lại đến Thiên kiếp tẩy lễ đã vượt xa so với thân thể tu sĩ thông thường. Thậm chí, sự cứng cỏi của thân thể tu sĩ Nguyên Anh cũng còn kém xa so với thân thể của hắn.
Những thứ này…vẫn là thứ yếu!
Chính thức khiến Mạnh Hạo hài lòng, chính là việc thân thể hắn sau khi trải qua Thiên kiếp đã sinh ra một lực kháng cự đối với Sấm sét đến một mức độ kinh người, thậm chí trong người hắn cũng có một chút lôi điện, trong thuật pháp cũng có một chút khí tức của Thiên kiếp.
Đây chính là tạo hóa, trong Thiên kiếp còn có chứa tạo hóa, nhưng không phải ai cũng đạt được cơ duyên như vậy, cần phải từ trong tử vong, từ chút ít hi vọng sống sót mà đổi lấy.
Mạnh Hạo hít sâu, lúc hắn bước ra thì lốc xoáy cũng tiêu tán, Phong Yêu cổ ngọc bay lên được hắn thu vào trong túi Trữ vật. Vô Mục Tằm cũng bay tới, hóa thành một chiếc nhẫn màu trắng trên ngón trỏ phải của hắn. Tiếp xúc với nhẫn này, Mạnh Hạo biết rõ nếu như không có Vô Mục Tằm, hắn có lẽ cũng không vượt qua được kiếp nạn này.
“Từ nay về sau, trời cao biển rộng trong thiên hạ này, chỉ cần cẩn thận chút ít, thì với tu vi của ta có thể đi được đến bất cứ nơi nào.”
Ngay khi Mạnh Hạo bước ra từ trong gió, hắn ngẩng đầu lên, hơn năm ngàn tu sĩ xung quanh đồng loạt quỳ xuống lạy.
"Cung nghênh lão tổ xuất quan !"
Thanh âm ầm vang, hóa thành sóng âm truyền khắp tám phía.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.