Chương 27: Phong vân tái khởi
Nhĩ Căn
02/06/2016
Tiểu bàn tử ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, hai hàng nước mắt chảy dài. Hắn chạy vội tới, không ngừng hét lên.
“Ngươi không chết sao? Thì ra Mạnh Hạo ngươi không chết!”
“Mấy ngày nay lúc nào ta cũng sợ hãi. Tất cả mọi người đều nói ngươi đã chết khiến ta rất đau lòng. Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, ngươi chết rồi ta biết làm sao! Ta đã muốn trốn ra khỏi núi nhưng ta lại sợ, nếu bỏ đi thì cả đời này không thể báo thù giúp ngươi. Ta đã thề, sẽ ở lại để giúp ngươi báo thù…” Tiểu bàn tử ôm chặt lấy Mạnh Hạo, kêu khóc như mưa dù trong lòng hắn vui mừng quá đỗi.
Thấy tình cảm chân thành của Tiểu bàn tử, Mạnh Hạo vội vàng an ủi mất một lúc mới làm Tiểu bàn tử thôi khóc, sau đó hai người ngồi xuống bên bờ sông. Mạnh Hạo kể lại một ít sự tình trong chuyến đi vào Hắc Sơn cho Tiểu bàn tử nghe, hắn không nhắc tới những chuyện liên quan tới thượng cổ chi thú Ứng Long và Vương Đằng Phi mà đã khiến Tiểu bàn tử hãi hùng khiếp vía. Cuối cùng nghe Mạnh Hạo nói đã đạt tới tu vi Ngưng Khí tầng thứ sáu thì Tiểu bàn tử trợn mắt há mồm không thốt lên lời.
“Ngưng khí tầng thứ sáu? Trời ơi, ngươi…ngươi đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu rồi sao? Năm đó Hứa sư tỷ bắt chúng ta đi, nàng đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy. Thời gian mới được bao lâu? Mạnh Hạo ngươi đã thật sự trở thành tiên nhân rồi!” Tiểu bàn tử kích động, lắp bắp kêu lên.
“Ngươi có thể phi hành rồi sao?” Bỗng nhiên hắn mở miệng hỏi.
“Phi hành?” Mạnh Hạo nhắm mắt, trong đầu hiện ra công pháp Phong Hành Thuật được nói tới trong Ngưng Khí quyển. Với tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu, hắn muốn thi triển thuật này tự nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều so với lúc tu vi còn ở tầng thứ năm, nhưng hắn đã thử nhiều lần thân thể mới chậm rãi bay lên được, sau đó lại rơi xuống rất nhanh. Mạnh Hạo trầm ngâm, hắn thử lại thêm nhiều lần, thậm chí còn nuốt vào đan dược mới từ từ vững vàng phiêu phù giữa không trung cách mặt đất một khoảng trước con mắt hâm mộ của Tiểu bàn tử.
Sau đó, cả người hắn bay vòng quanh mấy vòng, ánh mắt lộ ra tinh mang khiến Tiểu bàn tử hô hấp dồn dập. Thêm mấy lần phi hành đã làm hắn thuần thục hơn nhiều. Tay phải vỗ vào túi trữ vật, một thanh phi kiếm xuất hiện dưới chân hắn. Trong chốc lát sau đó, Mạnh Hạo bay lượn trên bầu trời trước ánh mắt không thể tin nổi của Tiểu bàn tử.
“Đã bay rồi…”, hắn thì thào.
Giữa không trung, tâm tình Mạnh Hạo rất hưng phấn. Hắn cảm nhận được từng cơn gió, thân thể bay bổng theo phi kiếm. Hắn đã có thể đứng vững trong hơn ba mươi tức thời gian mới có cảm giác bất ổn rồi rơi xuống mặt đất. Bỗng nhiên, tinh thần hắn chấn động. Từ trong não bộ truyền tới một đoạn khẩu quyết.
Đoạn khẩu quyết này không phải như loại văn tự thông thường mà vô cùng huyền ảo, tồn tại mơ hồ như một loại bản năng trong đầu Mạnh Hạo. Khẩu quyết xuất hiện, linh lực trong cơ thể Mạnh Hạo lập tức lưu chuyển. Theo ý thức trong đầu hắn, tay phải vung lên, bên cạnh hắn như xuất hiện một đôi cánh vô hình đang vỗ mạnh, phía trước hắn xuất hiện từng đợt gió thổi khiến phi kiếm dưới chân hắn run lên. Đợt gió này lao thẳng tới cánh rừng nhiệt đới trước mặt làm vang lên những thanh âm va chạm lạo xạo, ba hàng cây đang đứng ngay ngắn toàn bộ bị đứt đoạn, đổ rầm xuống mặt đất. Thân thể Mạnh Hạo lảo đảo rồi cũng rơi xuống.
Toàn bộ những điều diễn ra trước mắt khiến Tiểu bàn tử ngây người, mãi lâu sau mới khôi phục hô hấp, cổ họng khô nghẹn nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt càng sùng bái hơn.
“Tốt quá! Sau này ta đi theo Mạnh Hạo, để xem ai còn dám khi dễ nữa? Tiệm tạp hóa còn ai dám chiếm đoạt?” Tiểu bàn tử đắc ý cười ha hả.
Mạnh Hạo nhắm mắt cảm nhận luồng gió vừa rồi, tâm tình cũng không tránh khỏi kích động. Với hiểu biết của hắn, trận gió kỳ dị kia nhất định có liên quan tới viên yêu đan hắn đã nuốt vào, đoạn khẩu quyết chợt hiện lên trong đầu hắn rất có thể cũng liên quan tới viên yêu đan này.
“Phải rồi, Mạnh Hạo này, việc thí luyện để tấn thăng đệ tử nội môn đã diễn ra mấy ngày nay. Nghe nói có khoảng một tháng để báo danh thôi, ngươi mau chóng đi đăng ký tham gia đi. Nếu ngươi thành công, ngươi sẽ trở thành đệ tử nội môn thứ ba ở Kháo Sơn Tông này, thân phận nhất định cao quý hơn nhiều.” Tiểu bàn tử làm bộ chợt nhớ tới chuyện này, vội nhắc Mạnh Hạo.
“Thí luyện tấn thăng làm đệ tử nội môn?” Mạnh Hạo khẽ giật mình. Trước đây hắn cũng có nghe nói qua việc này nhưng lúc đó tu vi quá yếu, căn bản không có hy vọng gì. Hiện giờ sự tình đã biến đổi khác xa lúc ấy. Toàn bộ Kháo Sơn Tông lúc này, đệ tử đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu tính cả hắn cũng mới chỉ có ba người.
Ba người này lần lượt là Vương Đằng Phi, Hàn Tông và Mạnh Hạo. Lúc trước Hàn Tông mới đạt tới tầng thứ năm đỉnh phong, mấy năm gần đây mới đột phá bước vào tầng thứ sáu.
“Nghe nói lần thí luyện này chỉ chọn ra một đệ tử nội môn, ai ai cũng cho rằng, lần thí luyện này mở ra là vì Vương Đằng Phi. Hiện giờ tu vi của ngươi đạt tới tầng thứ sáu, nói không chừng cũng có thể thành công đó.” Tiểu bàn tử liên tục khuyên nhủ, chỉ sợ Mạnh Hạo hắn sẽ từ chối. Nếu Mạnh Hạo có thể trở thành đệ tử nội môn, đương nhiên hắn ở tại Kháo Sơn Tông cũng dễ thở hơn nhiều.
Mạnh Hạo hơi chần chừ không quyết định ngay. Hắn cũng động tâm vì dù sao, đệ tử nội môn và ngoại môn có địa vị rất khác nhau, bất kỳ ai cũng không thể dễ dàng mạo phạm, dù là trưởng bối trong tông môn. Đan dược, linh thạch được nhận cũng nhiều hơn rất nhiều. Chỉ có điều, việc này rất quan trọng, tu vi của hắn thăng tiến quá nhanh, nếu để người ngoài biết được rồi hoài nghi thì sợ là được không đủ bù mất.
Mạnh Hạo gia nhập Kháo Sơn Tông được hai năm, đối với chuyện mạnh được yếu thua ở đây hắn đã hiểu khá rõ, nhưng hiện giờ vẫn chưa quyết định có đi hay không. Trải qua sự việc trên ngọn Hắc Sơn, tiền tài, đan dược của hắn vị tiêu hao quá lớn, bây giờ phải tìm cách bổ sung mới được.
Vừa nghĩ tới điều này, hắn lại đau lòng không thôi. Là hai ngàn khối linh thạch chứ có ít đâu…
Hơn mười ngày lại qua đi, thời gian báo danh tham gia thí luyện tấn thăng đệ tử nội môn sắp kết thúc. Người tới báo danh không nhiều lắm, sau khi báo danh rồi cũng không thể rời đi mà phải ngồi xuống nơi quảng trường chờ đợi tới lúc diễn ra thí luyện, người ngoài cũng không thể quấy rầy.
Việc thí luyện này thực chất là tỷ thí đấu pháp giữa các đệ tử mà thôi. Nghe nói nhiều năm trước, đệ tử tham gia thí luyện này phải đi tìm bảo vật ở một nơi hung hiểm khác. Hiện giờ Kháo Sơn Tông đã suy tàn quá nhiều, sự việc tấn thăng nội môn được quyết định qua việc tỷ thí ngay tại tông môn.
Hai mươi ngày nữa trôi qua. Thời gian này, Mạnh Hạo có đi tới khu vực dành riêng cho đệ tử cao giai chiến đấu nhưng đâu đâu cũng là một mảnh yên tĩnh, cơ bản không thấy có người tham gia. Nhớ tới sự suy yếu của Kháo Sơn Tông, hắn chỉ còn biết lắc đầu, than thở một hồi rồi quay trở lại khu vực của đám đệ tử cấp thấp mở lại tiệm tạp hóa mới.
Lúc hắn trở về liền tạo ra một trường sóng gió. Sinh ý của tiệm tạp hóa không còn ai dám cướp đoạt làm hắn thu lời không ít linh thạch, đồng thời mỗi ngày lại không ngừng phục chế đan dược và pháp bảo. Tài phú tiêu hao được tích lũy lại rất nhanh.
Nhìn tài phú của bản thân ngày một nhiều lên, pháp bảo, phi kiếm cũng tăng lên nhanh chóng. Hắn nhớ lại trận chiến lúc trước với Lục hồng, lại nghĩ tới những gì chứng kiến trên ngọn Hắc Sơn làm hắn suy nghĩ thật lâu, xác định bản thân cần phải có một đấu pháp rõ ràng. Sau một thời gian trầm ngâm, hai mắt hắn lóe lên tinh quang. Hắn nghĩ nhất định phải tìm cách nâng cao uy lực của phi kiếm trong tay mình.
Từ lúc đó, ngoài thời gian bán hàng ở gian tạp hóa, còn lại hắn đều dành thời gian để nghiên cứu, thử nghiệm tìm cách nâng cao uy lực của phi kiếm. Thử nghiệm nhiều cũng khiến hắn hiểu biết nhiều hơn, dần dần tìm tòi ra một ít phương pháp khống chế phi kiếm, hắn còn nghĩ cách để những phi kiếm có thể biến ảo ra các hình dạng khác nhau nhằm che giấu thực lực.
Còn lại thời gian trong ngày hắn để dành tu luyện Phong Hành Thuật. Theo thời gian, tuy chưa thể hoàn toàn làm chủ bầu trời nhưng uy lực của thuật phi hành này cũng tăng lên không ít, cảm ngộ cũng ngày một nâng cao, dần dần hắn có thể phi hành thuần thục và cao hơn trước nhiều.
Khoảng cách tới khi kết thúc đanh ký báo danh tham gia thí luyện chỉ còn hai ngày. Lúc này Mạnh Hạo đang ở tiệm tạp hóa xem Tiểu bàn tử không tiếc nước miếng liên tục chào hàng và khuyên bảo đám tu sĩ. Bỗng nhiên, hắn quay đầu nhìn về phía xa. Một thân ảnh chắp tay sau lưng chậm rãi bước tới, mỗi bước đi vượt qua khoảng cách mấy trượng, chỉ trong chốc lát đã tới bên ngoài đỉnh Bình Đính Sơn.
Người này khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khí thế ngạo nghễ, phía trước người bay lơ lửng một tờ giấy vàng, trên mặt vẽ một ít hoa văn phức tạp. Từng sợi hắc phong từ tấm giấy này tràn ra, lượn quanh thân thể người thanh niên này.
“Là... Phù?” Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên. Mảnh giấy vàng này có được nhắc đến trong Ngưng Khí quyển, là một loại bảo vật có hạn chế số lần sử dụng nhưng uy lực không tầm thường.
Người thanh niên này đúng là đệ nhị cường giả trong lớp đệ tử ngoại tông, đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu, Hàn Tông. Hắn vừa xuất hiện trên đỉnh Bình Đính Sơn, đám đệ tử cấp thấp đều ôm quyền cung kính.
“Mạnh Hạo, sư thúc Thượng Quan tìm ngươi có việc, ngươi đi theo ta một chuyến.” Hàn Tông không nhìn những người khác, hắn chỉ liếc Mạnh Hạo rồi lạnh nhạt nói.
Mạnh Hạo nhăn mày ngẫm nghĩ. Hắn không xa lạ gì vị sư thúc này, dù là lần hắn tham gia phóng đan đầu tiên hay lần tranh đoạt đan dược vừa rồi, hay lúc hắn trợ giúp Vương Đằng Phi đối phó với yêu mãng trên đỉnh Hắc Sơn, Mạnh Hạo đều có thể nhìn ra người này có điểm bất phàm.
“Sư thúc tìm ta có chuyện gì vậy?” Mạnh Hạo từ từ đứng dậy. Đối phương là trưởng bối trong tông, hắn chỉ là đệ tử ngoại tông nên không thể không tới gặp. Trong lòng hắn thầm nghĩ, việc tranh đấu trên đỉnh Hắc Sơn lúc trước thất bại, nếu Vương Đằng Phi phát hiện ra điều gì thì đích thân hắn sẽ tới nói này. Hiện giờ Thượng Quan sư thúc muốn gặp hắn, chắc là có việc gì khác.
Mạnh Hạo giữ thái độ bình tĩnh, trong lòng khẽ cười, liếc nhìn Tiểu bàn tử một lần rồi đi theo Hàn Tông. Hai người cùng bước đi, rất nhanh đã đi tới ngọn Tây phong. Trên đỉnh núi linh khí nồng đậm, lầu các hoa lệ thoắt ẩn thoắt hiện. Mạnh Hạo để ý thấy có một ít đồng tử đang chăm sóc Thực Linh Thảo.
Đi tới trước một lầu các ba tầng, Hàn Tông dừng lại nhìn Mạnh Hạo, vừa lúc ấy vang lên tiếng Thượng Quan Tu truyền ra.
“Mạnh Hạo, ngươi tiền vào trong này, còn Hàn Tông, ngươi hãy trở lại ngọn Nam Phong đi.” Theo lời nói vọng ra, có một ngọc giản bay tới rơi vào trong tay Hàn Tông. Hàn Tông cười lạnh nhìn Mạnh Hạo rồi quay người rời đi.
Trong lòng Mạnh Hạo chợt biến động, thầm nghĩ những lời này có gì đó không ổn, lại còn chuyện Hàn Tông nhận lấy ngọc giản đi ngọn Nam Phong là sao…
“Ngươi không chết sao? Thì ra Mạnh Hạo ngươi không chết!”
“Mấy ngày nay lúc nào ta cũng sợ hãi. Tất cả mọi người đều nói ngươi đã chết khiến ta rất đau lòng. Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, ngươi chết rồi ta biết làm sao! Ta đã muốn trốn ra khỏi núi nhưng ta lại sợ, nếu bỏ đi thì cả đời này không thể báo thù giúp ngươi. Ta đã thề, sẽ ở lại để giúp ngươi báo thù…” Tiểu bàn tử ôm chặt lấy Mạnh Hạo, kêu khóc như mưa dù trong lòng hắn vui mừng quá đỗi.
Thấy tình cảm chân thành của Tiểu bàn tử, Mạnh Hạo vội vàng an ủi mất một lúc mới làm Tiểu bàn tử thôi khóc, sau đó hai người ngồi xuống bên bờ sông. Mạnh Hạo kể lại một ít sự tình trong chuyến đi vào Hắc Sơn cho Tiểu bàn tử nghe, hắn không nhắc tới những chuyện liên quan tới thượng cổ chi thú Ứng Long và Vương Đằng Phi mà đã khiến Tiểu bàn tử hãi hùng khiếp vía. Cuối cùng nghe Mạnh Hạo nói đã đạt tới tu vi Ngưng Khí tầng thứ sáu thì Tiểu bàn tử trợn mắt há mồm không thốt lên lời.
“Ngưng khí tầng thứ sáu? Trời ơi, ngươi…ngươi đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu rồi sao? Năm đó Hứa sư tỷ bắt chúng ta đi, nàng đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy. Thời gian mới được bao lâu? Mạnh Hạo ngươi đã thật sự trở thành tiên nhân rồi!” Tiểu bàn tử kích động, lắp bắp kêu lên.
“Ngươi có thể phi hành rồi sao?” Bỗng nhiên hắn mở miệng hỏi.
“Phi hành?” Mạnh Hạo nhắm mắt, trong đầu hiện ra công pháp Phong Hành Thuật được nói tới trong Ngưng Khí quyển. Với tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu, hắn muốn thi triển thuật này tự nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều so với lúc tu vi còn ở tầng thứ năm, nhưng hắn đã thử nhiều lần thân thể mới chậm rãi bay lên được, sau đó lại rơi xuống rất nhanh. Mạnh Hạo trầm ngâm, hắn thử lại thêm nhiều lần, thậm chí còn nuốt vào đan dược mới từ từ vững vàng phiêu phù giữa không trung cách mặt đất một khoảng trước con mắt hâm mộ của Tiểu bàn tử.
Sau đó, cả người hắn bay vòng quanh mấy vòng, ánh mắt lộ ra tinh mang khiến Tiểu bàn tử hô hấp dồn dập. Thêm mấy lần phi hành đã làm hắn thuần thục hơn nhiều. Tay phải vỗ vào túi trữ vật, một thanh phi kiếm xuất hiện dưới chân hắn. Trong chốc lát sau đó, Mạnh Hạo bay lượn trên bầu trời trước ánh mắt không thể tin nổi của Tiểu bàn tử.
“Đã bay rồi…”, hắn thì thào.
Giữa không trung, tâm tình Mạnh Hạo rất hưng phấn. Hắn cảm nhận được từng cơn gió, thân thể bay bổng theo phi kiếm. Hắn đã có thể đứng vững trong hơn ba mươi tức thời gian mới có cảm giác bất ổn rồi rơi xuống mặt đất. Bỗng nhiên, tinh thần hắn chấn động. Từ trong não bộ truyền tới một đoạn khẩu quyết.
Đoạn khẩu quyết này không phải như loại văn tự thông thường mà vô cùng huyền ảo, tồn tại mơ hồ như một loại bản năng trong đầu Mạnh Hạo. Khẩu quyết xuất hiện, linh lực trong cơ thể Mạnh Hạo lập tức lưu chuyển. Theo ý thức trong đầu hắn, tay phải vung lên, bên cạnh hắn như xuất hiện một đôi cánh vô hình đang vỗ mạnh, phía trước hắn xuất hiện từng đợt gió thổi khiến phi kiếm dưới chân hắn run lên. Đợt gió này lao thẳng tới cánh rừng nhiệt đới trước mặt làm vang lên những thanh âm va chạm lạo xạo, ba hàng cây đang đứng ngay ngắn toàn bộ bị đứt đoạn, đổ rầm xuống mặt đất. Thân thể Mạnh Hạo lảo đảo rồi cũng rơi xuống.
Toàn bộ những điều diễn ra trước mắt khiến Tiểu bàn tử ngây người, mãi lâu sau mới khôi phục hô hấp, cổ họng khô nghẹn nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt càng sùng bái hơn.
“Tốt quá! Sau này ta đi theo Mạnh Hạo, để xem ai còn dám khi dễ nữa? Tiệm tạp hóa còn ai dám chiếm đoạt?” Tiểu bàn tử đắc ý cười ha hả.
Mạnh Hạo nhắm mắt cảm nhận luồng gió vừa rồi, tâm tình cũng không tránh khỏi kích động. Với hiểu biết của hắn, trận gió kỳ dị kia nhất định có liên quan tới viên yêu đan hắn đã nuốt vào, đoạn khẩu quyết chợt hiện lên trong đầu hắn rất có thể cũng liên quan tới viên yêu đan này.
“Phải rồi, Mạnh Hạo này, việc thí luyện để tấn thăng đệ tử nội môn đã diễn ra mấy ngày nay. Nghe nói có khoảng một tháng để báo danh thôi, ngươi mau chóng đi đăng ký tham gia đi. Nếu ngươi thành công, ngươi sẽ trở thành đệ tử nội môn thứ ba ở Kháo Sơn Tông này, thân phận nhất định cao quý hơn nhiều.” Tiểu bàn tử làm bộ chợt nhớ tới chuyện này, vội nhắc Mạnh Hạo.
“Thí luyện tấn thăng làm đệ tử nội môn?” Mạnh Hạo khẽ giật mình. Trước đây hắn cũng có nghe nói qua việc này nhưng lúc đó tu vi quá yếu, căn bản không có hy vọng gì. Hiện giờ sự tình đã biến đổi khác xa lúc ấy. Toàn bộ Kháo Sơn Tông lúc này, đệ tử đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu tính cả hắn cũng mới chỉ có ba người.
Ba người này lần lượt là Vương Đằng Phi, Hàn Tông và Mạnh Hạo. Lúc trước Hàn Tông mới đạt tới tầng thứ năm đỉnh phong, mấy năm gần đây mới đột phá bước vào tầng thứ sáu.
“Nghe nói lần thí luyện này chỉ chọn ra một đệ tử nội môn, ai ai cũng cho rằng, lần thí luyện này mở ra là vì Vương Đằng Phi. Hiện giờ tu vi của ngươi đạt tới tầng thứ sáu, nói không chừng cũng có thể thành công đó.” Tiểu bàn tử liên tục khuyên nhủ, chỉ sợ Mạnh Hạo hắn sẽ từ chối. Nếu Mạnh Hạo có thể trở thành đệ tử nội môn, đương nhiên hắn ở tại Kháo Sơn Tông cũng dễ thở hơn nhiều.
Mạnh Hạo hơi chần chừ không quyết định ngay. Hắn cũng động tâm vì dù sao, đệ tử nội môn và ngoại môn có địa vị rất khác nhau, bất kỳ ai cũng không thể dễ dàng mạo phạm, dù là trưởng bối trong tông môn. Đan dược, linh thạch được nhận cũng nhiều hơn rất nhiều. Chỉ có điều, việc này rất quan trọng, tu vi của hắn thăng tiến quá nhanh, nếu để người ngoài biết được rồi hoài nghi thì sợ là được không đủ bù mất.
Mạnh Hạo gia nhập Kháo Sơn Tông được hai năm, đối với chuyện mạnh được yếu thua ở đây hắn đã hiểu khá rõ, nhưng hiện giờ vẫn chưa quyết định có đi hay không. Trải qua sự việc trên ngọn Hắc Sơn, tiền tài, đan dược của hắn vị tiêu hao quá lớn, bây giờ phải tìm cách bổ sung mới được.
Vừa nghĩ tới điều này, hắn lại đau lòng không thôi. Là hai ngàn khối linh thạch chứ có ít đâu…
Hơn mười ngày lại qua đi, thời gian báo danh tham gia thí luyện tấn thăng đệ tử nội môn sắp kết thúc. Người tới báo danh không nhiều lắm, sau khi báo danh rồi cũng không thể rời đi mà phải ngồi xuống nơi quảng trường chờ đợi tới lúc diễn ra thí luyện, người ngoài cũng không thể quấy rầy.
Việc thí luyện này thực chất là tỷ thí đấu pháp giữa các đệ tử mà thôi. Nghe nói nhiều năm trước, đệ tử tham gia thí luyện này phải đi tìm bảo vật ở một nơi hung hiểm khác. Hiện giờ Kháo Sơn Tông đã suy tàn quá nhiều, sự việc tấn thăng nội môn được quyết định qua việc tỷ thí ngay tại tông môn.
Hai mươi ngày nữa trôi qua. Thời gian này, Mạnh Hạo có đi tới khu vực dành riêng cho đệ tử cao giai chiến đấu nhưng đâu đâu cũng là một mảnh yên tĩnh, cơ bản không thấy có người tham gia. Nhớ tới sự suy yếu của Kháo Sơn Tông, hắn chỉ còn biết lắc đầu, than thở một hồi rồi quay trở lại khu vực của đám đệ tử cấp thấp mở lại tiệm tạp hóa mới.
Lúc hắn trở về liền tạo ra một trường sóng gió. Sinh ý của tiệm tạp hóa không còn ai dám cướp đoạt làm hắn thu lời không ít linh thạch, đồng thời mỗi ngày lại không ngừng phục chế đan dược và pháp bảo. Tài phú tiêu hao được tích lũy lại rất nhanh.
Nhìn tài phú của bản thân ngày một nhiều lên, pháp bảo, phi kiếm cũng tăng lên nhanh chóng. Hắn nhớ lại trận chiến lúc trước với Lục hồng, lại nghĩ tới những gì chứng kiến trên ngọn Hắc Sơn làm hắn suy nghĩ thật lâu, xác định bản thân cần phải có một đấu pháp rõ ràng. Sau một thời gian trầm ngâm, hai mắt hắn lóe lên tinh quang. Hắn nghĩ nhất định phải tìm cách nâng cao uy lực của phi kiếm trong tay mình.
Từ lúc đó, ngoài thời gian bán hàng ở gian tạp hóa, còn lại hắn đều dành thời gian để nghiên cứu, thử nghiệm tìm cách nâng cao uy lực của phi kiếm. Thử nghiệm nhiều cũng khiến hắn hiểu biết nhiều hơn, dần dần tìm tòi ra một ít phương pháp khống chế phi kiếm, hắn còn nghĩ cách để những phi kiếm có thể biến ảo ra các hình dạng khác nhau nhằm che giấu thực lực.
Còn lại thời gian trong ngày hắn để dành tu luyện Phong Hành Thuật. Theo thời gian, tuy chưa thể hoàn toàn làm chủ bầu trời nhưng uy lực của thuật phi hành này cũng tăng lên không ít, cảm ngộ cũng ngày một nâng cao, dần dần hắn có thể phi hành thuần thục và cao hơn trước nhiều.
Khoảng cách tới khi kết thúc đanh ký báo danh tham gia thí luyện chỉ còn hai ngày. Lúc này Mạnh Hạo đang ở tiệm tạp hóa xem Tiểu bàn tử không tiếc nước miếng liên tục chào hàng và khuyên bảo đám tu sĩ. Bỗng nhiên, hắn quay đầu nhìn về phía xa. Một thân ảnh chắp tay sau lưng chậm rãi bước tới, mỗi bước đi vượt qua khoảng cách mấy trượng, chỉ trong chốc lát đã tới bên ngoài đỉnh Bình Đính Sơn.
Người này khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khí thế ngạo nghễ, phía trước người bay lơ lửng một tờ giấy vàng, trên mặt vẽ một ít hoa văn phức tạp. Từng sợi hắc phong từ tấm giấy này tràn ra, lượn quanh thân thể người thanh niên này.
“Là... Phù?” Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên. Mảnh giấy vàng này có được nhắc đến trong Ngưng Khí quyển, là một loại bảo vật có hạn chế số lần sử dụng nhưng uy lực không tầm thường.
Người thanh niên này đúng là đệ nhị cường giả trong lớp đệ tử ngoại tông, đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu, Hàn Tông. Hắn vừa xuất hiện trên đỉnh Bình Đính Sơn, đám đệ tử cấp thấp đều ôm quyền cung kính.
“Mạnh Hạo, sư thúc Thượng Quan tìm ngươi có việc, ngươi đi theo ta một chuyến.” Hàn Tông không nhìn những người khác, hắn chỉ liếc Mạnh Hạo rồi lạnh nhạt nói.
Mạnh Hạo nhăn mày ngẫm nghĩ. Hắn không xa lạ gì vị sư thúc này, dù là lần hắn tham gia phóng đan đầu tiên hay lần tranh đoạt đan dược vừa rồi, hay lúc hắn trợ giúp Vương Đằng Phi đối phó với yêu mãng trên đỉnh Hắc Sơn, Mạnh Hạo đều có thể nhìn ra người này có điểm bất phàm.
“Sư thúc tìm ta có chuyện gì vậy?” Mạnh Hạo từ từ đứng dậy. Đối phương là trưởng bối trong tông, hắn chỉ là đệ tử ngoại tông nên không thể không tới gặp. Trong lòng hắn thầm nghĩ, việc tranh đấu trên đỉnh Hắc Sơn lúc trước thất bại, nếu Vương Đằng Phi phát hiện ra điều gì thì đích thân hắn sẽ tới nói này. Hiện giờ Thượng Quan sư thúc muốn gặp hắn, chắc là có việc gì khác.
Mạnh Hạo giữ thái độ bình tĩnh, trong lòng khẽ cười, liếc nhìn Tiểu bàn tử một lần rồi đi theo Hàn Tông. Hai người cùng bước đi, rất nhanh đã đi tới ngọn Tây phong. Trên đỉnh núi linh khí nồng đậm, lầu các hoa lệ thoắt ẩn thoắt hiện. Mạnh Hạo để ý thấy có một ít đồng tử đang chăm sóc Thực Linh Thảo.
Đi tới trước một lầu các ba tầng, Hàn Tông dừng lại nhìn Mạnh Hạo, vừa lúc ấy vang lên tiếng Thượng Quan Tu truyền ra.
“Mạnh Hạo, ngươi tiền vào trong này, còn Hàn Tông, ngươi hãy trở lại ngọn Nam Phong đi.” Theo lời nói vọng ra, có một ngọc giản bay tới rơi vào trong tay Hàn Tông. Hàn Tông cười lạnh nhìn Mạnh Hạo rồi quay người rời đi.
Trong lòng Mạnh Hạo chợt biến động, thầm nghĩ những lời này có gì đó không ổn, lại còn chuyện Hàn Tông nhận lấy ngọc giản đi ngọn Nam Phong là sao…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.